Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-699
Chương 699
“Cậu đứng ở trước mặt của con bù nhìn kia, tôi muốn thử sức mạnh của cậu một chút.”
“Cô chắc chắn hay không? Chỉ cần một quyền của tôi, con bù nhìn này của cô sẽ hỏng. Tân Trạm nói.
“Ha ha.” Người phụ nữ bật cười giống như là nghe được chuyện tiểu lâm vậy, những người luyện võ khác ở nơi này cũng bật cười.
“Món đồ chơi này sử dụng hợp kim siêu cường độ chế thành, cứ coi như là Nửa bước Hóa Cảnh cũng không đánh vỡ được, cậu có thực lực gì?” Người phụ nữ cảng nhìn Tân Trạm thì lại càng không vừa mắt, hừ lạnh nói.
“Cô chắc chắn là Nửa bước Hóa Cảnh cũng không đánh vỡ được?”
Tân Trạm nói: “Nếu như tôi có thể đánh vỡ thì làm thế nào?”
“Vậy thì tôi sẽ gọi cậu là anh. Người phụ nữ cười khẩy.
“Đừng, cô gọi tôi là chủ đi.” Tần Trạm suy nghĩ một chút, nói không chừng người phụ nữ này cũng là hậu bối của Diệp Thiên Vọng, gọi anh thi không phải là mình bị thiệt rồi hay sao.
“Được, coi chừng sự ngông cuồng của cậu.” Người phụ nữ cắn răng nghiến lợi, tránh sang một bên.
Cô ta thật sự muốn nhìn một chút, cái tên khoác lác đến tận trời kia có bao nhiêu thực lực.
Tân Trạm cũng có chút tò mò, món đồ chơi này thật sự có thể chịu đựng được một đòn của Hóa Cảnh mà không vỡ nát? Khí áp nổi lên, Tân Trạm đánh ra một quyền.
Bù nhìn phát ra tiếng xì xèo rõ ràng, trong nháy mắt sau đó thì dứt khoát nút ra một vết rạn lớn, rồi ầm ầm nổ tung lên.
Những người có mặt ở nơi này bị dọa cho sững sở ngay lập
Tần Trạm, thật sự đã đánh vỡ bù nhìn
Sắc mặt của người phụ nữ cũng hết trắng rồi lại xanh, sau đó lại cảm giác được, gò má có chút đỏ lên.
“Tiền bối Tần, tại sao tiền bối lại ở nơi này. Người thanh niên lúc trước chạy tới, thấy Tần Trạm đánh vỡ bù nhìn thì có chút kinh ngạc.
“Anh Vân, tại sao anh lại tới nơi này.” Người phụ nữ nhìn người thanh niên vừa đi đến, cũng có chút kinh ngạc.
“Còn có, anh gọi cậu ta là cái gì?”
“Vị này là tiền bối Tân, môn chủ của Tân Môn kia đó. Anh
Vân nói.
Không khí ở hiện trường nhất thời trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin được mà nhìn về phía Tân Trạm.
Tân Trạm có danh tiếng hiển hách ở trong giới võ thuật đang đứng ở trước mắt của bọn họ. Mà bọn họ còn ngu ngốc để cho đối phương đi luyện quyền.
“Tiền bối Tân, mời đi theo tôi.” Anh Vân không để ý đến mọi người, đưa Tân Trạm rời đi. Trên một sân bản đặc thù, Diệp Thiên Vọng đang cởi trần, vung tay đánh về phía khoảng không, mỗi một quyền đều phát ra những tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Tân Trạm chú ý tới, mỗi một luồng khí áp bay ra từ tay của ông ta đều cũng ngưng tụ lại không tiêu tan đi, ở trong một trận nổ ầm vang, bay ra ngoài khoảng chừng trăm mét, sau đó âm ầm đập lên trên tấm bia ở phía trước đó.
Có thể ngưng tụ và khống chế khí áp đến trình độ này hay sao?
Con người của Tân Trạm hơi co rút lại. Diệp Thiên Vọng rất mạnh mẽ.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Thiên Vọng tu luyện, mà phương thức thao túng hơi thở của đối phương cũng tức. đã cho mình gợi ý rất lớn.
“Ha hạ, Tần Trạm, cậu đến Nửa bước Hóa Cảnh rồi Sau khi Diệp Thiên Vọng đánh một bộ quyền thì cười rồi đi “Tôi hôm qua may mắn đột phá, hôm nay theo hẹn mà tới toi.
Tân Trạm cười nói.
Trước đó Diệp Thiên Vọng nhiều lần nói rằng, muốn anh đạt tới Nửa bước Hóa Cảnh rồi thì đến so tài một trận với ông ta, mà sau khi bản thân mình đi đến Bí cảnh, tu vi nhất định sẽ đột phá Hóa Cảnh, cho nên hôm nay Tân Trạm nhất định phải tới “Thật ra thì tôi phải cảm ơn cậu. Diệp Thiên Vọng nói: “Nói là so tài, nhưng thật ra là giúp tôi bước vào Hóa Cảnh”
“Hả?” Tần Trạm sửng sốt một chút.
“Cậu cũng biết đến Vấn Tông đúng không. Mười mấy năm trước, tôi đã từng gặp qua tông chủ tiền nhiệm của Vấn Tông một lần. Ông ta là người coi số mệnh vô song trên đời này, đã từng nói ra rất nhiều tiên đoán, cuối cùng đều trở thành sự thực”
“Ông ta từng chắc chắn rằng, Diệp Thiên Vọng tôi sẽ cắm rễ ở Nửa bước Hóa Cảnh trong thời gian rất lâu dài.
Diệp Thiên Vọng cũng không giấu giếm, kể ra đầu đuôi gốc ngọn: “Nhưng vào hơn mười năm sau, sẽ có người vùng dậy khỏi sự tầm thường, như ánh sáng mặt trời chiếu sáng giới võ thuật vậy, người đó là hy vọng của võ thuật giới, đồng thời cũng là hy vọng lên cấp của tôi.”
“Người kia, là tôi?” Trong lòng Tân Trạm đột nhiên bị lay động một cái.
“Tôi từng nghi ngờ, nhưng bây giờ, tôi tin chắc không thể nghi ngờ” Diệp Thiên Vọng nói.
“Không biết tôi nên làm như thế nào?” Tân Trạm rất kính trọng Diệp Thiên Vọng, cũng bằng lòng giúp ông ta thực hiện nguyện vọng.
“Tôi và cậu so tài, chính là đường tắt. Cậu không cần có quá nhiều băn khoăn, hai người chúng ta không chiến đấu vì danh lợi, chỉ vì so tài mà thôi.”
Diệp Thiên Vọng đưa Tần Trạm đi tới một gian phòng luyện võ rộng lớn được chế tạo đặc biệt.
“Vân Nhi, phong tỏa bốn phía, không có lệnh, bất kỳ người nào đến gần, giết chết không bị luận tôi.” Diệp Thiên Vọng quát lên.
Hai người đi vào trong đó, Tần Trạm phát hiện căn phòng này vô cùng đặc biệt.
Tất cả bốn phía đều được chế tạo bằng kim loại màu đục, tựa như một khối kim loại to lớn vậy.
“Đây là căn phòng được chế tạo bằng kim loại đặc biệt, có thể chịu đựng được lực tàn phá của cảnh giới Hóa Cảnh, hoàn cảnh như thế này mới có thể chiến đấu được sảng khoái.
Diệp Thiên Vọng giải thích.
Vừa nói, ông ta vừa cởi đồng phục xuống, chỉ mặc quần áo ngắn, gọn gàng. Tròng mắt của Tần Trạm khẽ nhúc nhích, anh thấy được trên người của Diệp Thiên Vọng hiện đầy vết thương, có một vài vị trí còn gần như là có thể giết chết người. Người ngoài chỉ biết là Diệp Thiên Vọng là chiến thần của Việt Nam, đứng trên tột đỉnh của sức mạnh.
Nhưng có mấy người biết, ông ta đã vì Việt Nam mà hy sinh quá nhiều.
“Tân Trạm, tôi biết cậu có thân thể vàng kim, tôi cũng tu luyện thuật thể giống như vậy. Cho nên chúng ta chỉ dùng thân thể đối kháng, không cần bất kỳ thuật pháp nào khác, được không?”. Trong mắt của Diệp Thiên Vọng dâng trào lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
“Được, đơn thuần dùng thân thể để so tài.” Tần Trạm cũng lộ ra vẻ hưng phấn.
Hai người rất nhanh đã đánh thành một cụm.
“Tần Trạm, không nên nhường tôi.” Diệp Thiên Vọng gầm thét, dùng một quyền đánh bay Tân Trạm.
Bắp thịt của ông ta gỗ lên, thân thể cũng giống như là sắt Trong lúc khí áp đang chuyển động, bên ngoài thân thể lại thép. hiện ra hình dáng như rồng như hổ.
“Tôi ở thuở thiếu thời, từng bất ngờ rơi xuống vực, đạt được tinh hoa do Cổ Tông Môn để lại, lấy được Long Hổ Bá thể và Long Hổ quyền, trong công pháp miêu tả, chỉ cần tới đạt tới được thực lực bảy rồng bảy hổ, thì sẽ có thể đột phá được Hóa Cảnh”
“Tần Trạm, nghiêm túc đầu với tôi.” Diệp Thiên Vọng nói.
“Được.”
Sắc mặt của Tân Trạm cũng nghiêm túc và nặng nề, thân thể vàng kim cộng thêm Viêm Ma Thế, trong nháy mắt đều bùng no.
Bóng người của anh chợt vọt tới, một quyền đánh bay Diệp Thiên Vọng.
“Như vậy mới đúng.” Diệp Thiên Vọng từ dưới đất nhảy lên, hạ hạ cười to.
Quyền cước của hai người không ngừng va chạm, kình khí bằn ra bốn phía, tiếng nổ đùng không ngừng vang lên.
Bên ngoài phòng kim loại.
“Sư phụ đang so đấu với Tân Trạm?” Người phụ nữ nhìn về phía phòng kim loại, tròng mắt lộ ra vẻ chấn động.
Cho dù cách lớp kim loại vừa dày vừa nặng, bọn họ cũng có thể nghe được từng tiếng va chạm như sấm rền ở bên trong “Không biết ai sẽ thắng” Người đàn ông họ Vân họ đưa mắt nhìn về phía căn phòng, trong con người lộ ra vẻ chờ mong.
Bởi vì Diệp Thiên Vọng phân phó, cho nên chỉ có mấy đệ tử nòng cốt như bọn họ mới được canh phòng ở bên ngoài căn phòng kim loại kia, bọn họ đều hy vọng Diệp Thiên Vọng có thể chiến thắng.
Một giờ, hai giờ.
Mấy người đứng bên ngoài cửa đều có chút kinh hãi.
Nếu như không phải là từng loạt tiếng nổ vẫn chưa bao giờ dừng lại, bọn họ cũng sẽ cho là sư phụ đã rời đi.
Hai người vậy mà lại đánh lâu như vậy.
“Tân Trạm, cậu chỉ chút bản lĩnh này thôi sao? Lại tới đây đi!” Lúc này, cả người Diệp Thiên Vọng đẫm máu, thật giống như là một người được làm bằng máu vậy, nhưng ý chí chiến đấu của ông ta vẫn ngất trời như cũ, sau lưng, sáu rồng sáu hổ vẫn được ngưng tụ ra hoàn hảo, mà hình dáng của con rồng và con hổ thứ bảy cũng đang không ngừng được ngưng tụ thành
Tần Trạm thở hổn hển, lúc này anh cũng đang vô cùng chất vật.
Nếu như xét từ lực chiến đấu, có lẽ là Diệp Thiên Vọng không bằng mình, trong quá trình đánh đấm va chạm qua lại, Diệp Thiên Vọng đã nhận nhiều quyền hơn so với mình. Nhưng mà ý chí chiến đấu của ông ta lại giống như vô cùng vô tận vậy.
“Thánh Nhân Chi Quyền
Tần Trạm hét lớn, lại lần nữa ra quyền.
Diệp Thiên Vọng ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó đánh ra Long Hổ quyền.
Hai quyền này lại đánh vào nhau.
Bóng người của Diệp Thiên Vọng thụt lùi, ầm ầm đụng vào phía trên vách tường kim loại. Tần Trạm cũng giống như vậy, bay ngược ra rồi ngã xuống đất.
“Ha ha ha.” Diệp Thiên Vọng tê liệt ngôi ở trên mặt đất, nhưng mà tiếng cười càng phát ra lại càng lớn, càng sảng khoái.
Sau lưng, con rồng và con hổ thứ bảy kia càng lúc ngưng tụ lại càng nhanh và rõ ràng.
“Cậu đứng ở trước mặt của con bù nhìn kia, tôi muốn thử sức mạnh của cậu một chút.”
“Cô chắc chắn hay không? Chỉ cần một quyền của tôi, con bù nhìn này của cô sẽ hỏng. Tân Trạm nói.
“Ha ha.” Người phụ nữ bật cười giống như là nghe được chuyện tiểu lâm vậy, những người luyện võ khác ở nơi này cũng bật cười.
“Món đồ chơi này sử dụng hợp kim siêu cường độ chế thành, cứ coi như là Nửa bước Hóa Cảnh cũng không đánh vỡ được, cậu có thực lực gì?” Người phụ nữ cảng nhìn Tân Trạm thì lại càng không vừa mắt, hừ lạnh nói.
“Cô chắc chắn là Nửa bước Hóa Cảnh cũng không đánh vỡ được?”
Tân Trạm nói: “Nếu như tôi có thể đánh vỡ thì làm thế nào?”
“Vậy thì tôi sẽ gọi cậu là anh. Người phụ nữ cười khẩy.
“Đừng, cô gọi tôi là chủ đi.” Tần Trạm suy nghĩ một chút, nói không chừng người phụ nữ này cũng là hậu bối của Diệp Thiên Vọng, gọi anh thi không phải là mình bị thiệt rồi hay sao.
“Được, coi chừng sự ngông cuồng của cậu.” Người phụ nữ cắn răng nghiến lợi, tránh sang một bên.
Cô ta thật sự muốn nhìn một chút, cái tên khoác lác đến tận trời kia có bao nhiêu thực lực.
Tân Trạm cũng có chút tò mò, món đồ chơi này thật sự có thể chịu đựng được một đòn của Hóa Cảnh mà không vỡ nát? Khí áp nổi lên, Tân Trạm đánh ra một quyền.
Bù nhìn phát ra tiếng xì xèo rõ ràng, trong nháy mắt sau đó thì dứt khoát nút ra một vết rạn lớn, rồi ầm ầm nổ tung lên.
Những người có mặt ở nơi này bị dọa cho sững sở ngay lập
Tần Trạm, thật sự đã đánh vỡ bù nhìn
Sắc mặt của người phụ nữ cũng hết trắng rồi lại xanh, sau đó lại cảm giác được, gò má có chút đỏ lên.
“Tiền bối Tần, tại sao tiền bối lại ở nơi này. Người thanh niên lúc trước chạy tới, thấy Tần Trạm đánh vỡ bù nhìn thì có chút kinh ngạc.
“Anh Vân, tại sao anh lại tới nơi này.” Người phụ nữ nhìn người thanh niên vừa đi đến, cũng có chút kinh ngạc.
“Còn có, anh gọi cậu ta là cái gì?”
“Vị này là tiền bối Tân, môn chủ của Tân Môn kia đó. Anh
Vân nói.
Không khí ở hiện trường nhất thời trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó có thể tin được mà nhìn về phía Tân Trạm.
Tân Trạm có danh tiếng hiển hách ở trong giới võ thuật đang đứng ở trước mắt của bọn họ. Mà bọn họ còn ngu ngốc để cho đối phương đi luyện quyền.
“Tiền bối Tân, mời đi theo tôi.” Anh Vân không để ý đến mọi người, đưa Tân Trạm rời đi. Trên một sân bản đặc thù, Diệp Thiên Vọng đang cởi trần, vung tay đánh về phía khoảng không, mỗi một quyền đều phát ra những tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Tân Trạm chú ý tới, mỗi một luồng khí áp bay ra từ tay của ông ta đều cũng ngưng tụ lại không tiêu tan đi, ở trong một trận nổ ầm vang, bay ra ngoài khoảng chừng trăm mét, sau đó âm ầm đập lên trên tấm bia ở phía trước đó.
Có thể ngưng tụ và khống chế khí áp đến trình độ này hay sao?
Con người của Tân Trạm hơi co rút lại. Diệp Thiên Vọng rất mạnh mẽ.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Diệp Thiên Vọng tu luyện, mà phương thức thao túng hơi thở của đối phương cũng tức. đã cho mình gợi ý rất lớn.
“Ha hạ, Tần Trạm, cậu đến Nửa bước Hóa Cảnh rồi Sau khi Diệp Thiên Vọng đánh một bộ quyền thì cười rồi đi “Tôi hôm qua may mắn đột phá, hôm nay theo hẹn mà tới toi.
Tân Trạm cười nói.
Trước đó Diệp Thiên Vọng nhiều lần nói rằng, muốn anh đạt tới Nửa bước Hóa Cảnh rồi thì đến so tài một trận với ông ta, mà sau khi bản thân mình đi đến Bí cảnh, tu vi nhất định sẽ đột phá Hóa Cảnh, cho nên hôm nay Tân Trạm nhất định phải tới “Thật ra thì tôi phải cảm ơn cậu. Diệp Thiên Vọng nói: “Nói là so tài, nhưng thật ra là giúp tôi bước vào Hóa Cảnh”
“Hả?” Tần Trạm sửng sốt một chút.
“Cậu cũng biết đến Vấn Tông đúng không. Mười mấy năm trước, tôi đã từng gặp qua tông chủ tiền nhiệm của Vấn Tông một lần. Ông ta là người coi số mệnh vô song trên đời này, đã từng nói ra rất nhiều tiên đoán, cuối cùng đều trở thành sự thực”
“Ông ta từng chắc chắn rằng, Diệp Thiên Vọng tôi sẽ cắm rễ ở Nửa bước Hóa Cảnh trong thời gian rất lâu dài.
Diệp Thiên Vọng cũng không giấu giếm, kể ra đầu đuôi gốc ngọn: “Nhưng vào hơn mười năm sau, sẽ có người vùng dậy khỏi sự tầm thường, như ánh sáng mặt trời chiếu sáng giới võ thuật vậy, người đó là hy vọng của võ thuật giới, đồng thời cũng là hy vọng lên cấp của tôi.”
“Người kia, là tôi?” Trong lòng Tân Trạm đột nhiên bị lay động một cái.
“Tôi từng nghi ngờ, nhưng bây giờ, tôi tin chắc không thể nghi ngờ” Diệp Thiên Vọng nói.
“Không biết tôi nên làm như thế nào?” Tân Trạm rất kính trọng Diệp Thiên Vọng, cũng bằng lòng giúp ông ta thực hiện nguyện vọng.
“Tôi và cậu so tài, chính là đường tắt. Cậu không cần có quá nhiều băn khoăn, hai người chúng ta không chiến đấu vì danh lợi, chỉ vì so tài mà thôi.”
Diệp Thiên Vọng đưa Tần Trạm đi tới một gian phòng luyện võ rộng lớn được chế tạo đặc biệt.
“Vân Nhi, phong tỏa bốn phía, không có lệnh, bất kỳ người nào đến gần, giết chết không bị luận tôi.” Diệp Thiên Vọng quát lên.
Hai người đi vào trong đó, Tần Trạm phát hiện căn phòng này vô cùng đặc biệt.
Tất cả bốn phía đều được chế tạo bằng kim loại màu đục, tựa như một khối kim loại to lớn vậy.
“Đây là căn phòng được chế tạo bằng kim loại đặc biệt, có thể chịu đựng được lực tàn phá của cảnh giới Hóa Cảnh, hoàn cảnh như thế này mới có thể chiến đấu được sảng khoái.
Diệp Thiên Vọng giải thích.
Vừa nói, ông ta vừa cởi đồng phục xuống, chỉ mặc quần áo ngắn, gọn gàng. Tròng mắt của Tần Trạm khẽ nhúc nhích, anh thấy được trên người của Diệp Thiên Vọng hiện đầy vết thương, có một vài vị trí còn gần như là có thể giết chết người. Người ngoài chỉ biết là Diệp Thiên Vọng là chiến thần của Việt Nam, đứng trên tột đỉnh của sức mạnh.
Nhưng có mấy người biết, ông ta đã vì Việt Nam mà hy sinh quá nhiều.
“Tân Trạm, tôi biết cậu có thân thể vàng kim, tôi cũng tu luyện thuật thể giống như vậy. Cho nên chúng ta chỉ dùng thân thể đối kháng, không cần bất kỳ thuật pháp nào khác, được không?”. Trong mắt của Diệp Thiên Vọng dâng trào lên ý chí chiến đấu mãnh liệt.
“Được, đơn thuần dùng thân thể để so tài.” Tần Trạm cũng lộ ra vẻ hưng phấn.
Hai người rất nhanh đã đánh thành một cụm.
“Tần Trạm, không nên nhường tôi.” Diệp Thiên Vọng gầm thét, dùng một quyền đánh bay Tân Trạm.
Bắp thịt của ông ta gỗ lên, thân thể cũng giống như là sắt Trong lúc khí áp đang chuyển động, bên ngoài thân thể lại thép. hiện ra hình dáng như rồng như hổ.
“Tôi ở thuở thiếu thời, từng bất ngờ rơi xuống vực, đạt được tinh hoa do Cổ Tông Môn để lại, lấy được Long Hổ Bá thể và Long Hổ quyền, trong công pháp miêu tả, chỉ cần tới đạt tới được thực lực bảy rồng bảy hổ, thì sẽ có thể đột phá được Hóa Cảnh”
“Tần Trạm, nghiêm túc đầu với tôi.” Diệp Thiên Vọng nói.
“Được.”
Sắc mặt của Tân Trạm cũng nghiêm túc và nặng nề, thân thể vàng kim cộng thêm Viêm Ma Thế, trong nháy mắt đều bùng no.
Bóng người của anh chợt vọt tới, một quyền đánh bay Diệp Thiên Vọng.
“Như vậy mới đúng.” Diệp Thiên Vọng từ dưới đất nhảy lên, hạ hạ cười to.
Quyền cước của hai người không ngừng va chạm, kình khí bằn ra bốn phía, tiếng nổ đùng không ngừng vang lên.
Bên ngoài phòng kim loại.
“Sư phụ đang so đấu với Tân Trạm?” Người phụ nữ nhìn về phía phòng kim loại, tròng mắt lộ ra vẻ chấn động.
Cho dù cách lớp kim loại vừa dày vừa nặng, bọn họ cũng có thể nghe được từng tiếng va chạm như sấm rền ở bên trong “Không biết ai sẽ thắng” Người đàn ông họ Vân họ đưa mắt nhìn về phía căn phòng, trong con người lộ ra vẻ chờ mong.
Bởi vì Diệp Thiên Vọng phân phó, cho nên chỉ có mấy đệ tử nòng cốt như bọn họ mới được canh phòng ở bên ngoài căn phòng kim loại kia, bọn họ đều hy vọng Diệp Thiên Vọng có thể chiến thắng.
Một giờ, hai giờ.
Mấy người đứng bên ngoài cửa đều có chút kinh hãi.
Nếu như không phải là từng loạt tiếng nổ vẫn chưa bao giờ dừng lại, bọn họ cũng sẽ cho là sư phụ đã rời đi.
Hai người vậy mà lại đánh lâu như vậy.
“Tân Trạm, cậu chỉ chút bản lĩnh này thôi sao? Lại tới đây đi!” Lúc này, cả người Diệp Thiên Vọng đẫm máu, thật giống như là một người được làm bằng máu vậy, nhưng ý chí chiến đấu của ông ta vẫn ngất trời như cũ, sau lưng, sáu rồng sáu hổ vẫn được ngưng tụ ra hoàn hảo, mà hình dáng của con rồng và con hổ thứ bảy cũng đang không ngừng được ngưng tụ thành
Tần Trạm thở hổn hển, lúc này anh cũng đang vô cùng chất vật.
Nếu như xét từ lực chiến đấu, có lẽ là Diệp Thiên Vọng không bằng mình, trong quá trình đánh đấm va chạm qua lại, Diệp Thiên Vọng đã nhận nhiều quyền hơn so với mình. Nhưng mà ý chí chiến đấu của ông ta lại giống như vô cùng vô tận vậy.
“Thánh Nhân Chi Quyền
Tần Trạm hét lớn, lại lần nữa ra quyền.
Diệp Thiên Vọng ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó đánh ra Long Hổ quyền.
Hai quyền này lại đánh vào nhau.
Bóng người của Diệp Thiên Vọng thụt lùi, ầm ầm đụng vào phía trên vách tường kim loại. Tần Trạm cũng giống như vậy, bay ngược ra rồi ngã xuống đất.
“Ha ha ha.” Diệp Thiên Vọng tê liệt ngôi ở trên mặt đất, nhưng mà tiếng cười càng phát ra lại càng lớn, càng sảng khoái.
Sau lưng, con rồng và con hổ thứ bảy kia càng lúc ngưng tụ lại càng nhanh và rõ ràng.