Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-791
Chương 791: Câu trả lời của thế giới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Tên nhóc này thật là ngông cuồng, người khác không biết còn tưởng cậu ta là chúa tể của thế giới.” Diệp Thành đi tới bên cạnh, hừ lạnh nói. “Thật sự muốn đánh cho cậu ta một trận mà, nhưng tiếc là sức mạnh của tôi đây vẫn chưa đủ, ai da..." Lạc Việt Ban thở dài. “Anh Trạm, chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi phải đi đây.” Giang Ánh Tuyết đi qua đây, cười nói. “Lần này làm phiền cô Tuyết rồi.”
Tần Trạm chắp tay, trong Vấn Tông, cô gái tên Giang Ánh Tuyết này làm cho Tần Trạm có cảm giác cũng không tệ lắm. “Lời của anh Tuấn, anh Trạm đây không cần để trong lòng làm gì. Trước kia là do anh ta có địch ý với anh mà thôi.” Giang Ánh Tuyết lắc đầu cười nói. “Tôi hẳn là không nên xuất hiện cùng anh ta.”
Tần Trạm nhíu mày, anh cũng có cảm giác Trương Quốc Tuấn này từ lúc bắt đầu đã có mâu thuẫn với chính mình một cách khó hiểu."Bởi vì có người từng nói qua một câu, anh ta cho rằng anh là người có cơ hội trở thành cậu chủ thứ ba của Vấn Tông.”
Giang Ánh Tuyết còn nói: “Chính là anh cả của anh ta đã nói như vậy, là cậu chủ thứ nhất, là người tài hoàn toàn xứng đáng với Vấn Tông, cũng là người mà Trương Quốc Tuấn tôn sùng nhất. Nói anh mạnh hơn so với anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không phục rồi.” “Anh cả của anh ta nói như vậy chẳng khác nào là hãm hại tôi.”
Tần Trạm cười khổ lắc đầu, chẳng trách tại sao Trương Quốc Tuấn lại căm thù anh như thế, hóa ra sự bực tức này là có lý do cả. “Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi chắc chắn đã đắc tội với anh Tuấn, cho nên trong khoảng thời gian này, anh Trạm, anh hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt, nếu không ở buổi hội họp người tài đó, Trương Quốc Tuấn nói không chừng sẽ thật sự muốn giết anh.” Giang Ánh Tuyết nói với ánh mắt mang theo sự thần thái. “Vậy thì cuộc đấu lần này, tôi hy vọng cô vẫn áp chế tôi, chỉ có điều nếu thắng thì chia cho tôi phân nửa.”
Tần Trạm mỉm cười đáp lại, khiến cho Giang Ánh Tuyết sửng sốt.
Nếu người bình thường biết được mình là mục tiêu của cậu chủ thứ ba của Vấn Tông, nhất địnhsẽ vừa khẩn trương vừa bất an, thậm chí là sợ hãi cầu xin. Nhưng Tần Trạm lại bình tĩnh như nước, từ bên ngoài đến bên trong không có một chút e ngại nào.
Điều này làm cho Giang Ảnh Tuyết lần đầu tiền nhìn thật sâu thật lâu vào đôi mắt của Tần Trạm. “Tôi rất chờ mong trận chiến kinh thiên động địa của anh Trạm và anh Tuấn.”
Giang Ánh Tuyết mỉm cười, cũng triệu hồi một xe rồng rồi từ từ biến mất.
Sau đó, Tần Trạm đi đến chỗ chủ nhân nhà họ Khương, đứng trước ông cụ Cổ và những người khác để biểu đạt lòng biết ơn.
Nếu không phải những tiền bối này vì anh ra mặt thì ai dám chắc được hai nhà họ Phong và Tào sẽ xé bỏ hiệp nghị, dù sao Vấn Tông trong lòng Tần Trạm cũng không đáng tin cậy như vậy. Trong đó, Tần Trạm đặc biệt hỏi tới chủ nhân nhà họ Vân. “Thương thế của cô Hiểu Điệp đã hồi phục rồi, hơn nữa còn là trong lúc gặp họa gặp được may mắn. Tác dụng của loại thuốc của thánh quả Thanh Vân quả thực kinh người, chẳng những Phương Hiểu Điệp khôi phục mà còn có một lượng linh khí lớn được luyện hóa, cho nên tôi an bài trưởng lão bảo hộ cô ấy bế quan tu luyện.” Chủ nhân nhà họ Vân nói. “Được như vậy thì cảm ơn chủ nhân Vân đãquan tâm.”
Nghe nói Phương Hiểu Điệp và Vân Như Ý không sao, Tần Trạm cũng có chút an tâm. “Đừng nói như vậy, thật ra tôi cũng cảm thấy rất thích Phương Hiểu Điệp cho nên đã chọn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình. Tần Trạm cậu sẽ không trách tôi đây tiền trảm hậu tấu chứ.” Chủ nhân nhà họ Vân vừa cười vừa nói. “Cái này sao có thể.” Tần Trạm nhìn thẳng vào đôi mắt của chủ nhân nhà họ Vân, e rằng chủ nhân nhà họ Vân cũng lo lắng hai nhà họ Phong và Tào sẽ lên kế hoạch trả thù. Cho nên bằng cách này, cho dù Phương Hiểu Điệp có rời khỏi thế giới ẩn, với thân phân là người của nhà họ Vân, người bình thường cũng không ai dám động đến cô. “Ông Vân, ông như vậy thật đáng tiếc.
Chủ nhân nhà họ Khương cười tủm tỉm đi tới: “Phương Hiểu Điệp là em gái của Tần Trạm, đồng thời cũng là con của trưởng lão bạn của tôi, nhìn theo bối cảnh thâm niên, thì tôi lớn lắm cũng là đồng trang lứa với ông.”
Tần Trạm có chút dở khóc dở cười, chủ nhân nhà họ Khương đúng là người già nhưng tâm không hề già, còn biết quan tâm đến chuyện này.
Nào ngờ rằng chủ nhân nhà họ Vân cũng lạnh nhạt cười nói: “Ông chủ nhà họ Khương lo lắng nhiều rồi, ông so với tôi lớn hơn một lửa, không phải ông đã quên rồi đó chứ?”"Á ” Sắc mặt của chủ nhân nhà họ Khương lập tức cứng đờ, giống như sự thật đúng là như vậy, nhưng mà tám đại gia tộc luôn lấy “ông chủ” làm xưng hô, cho nên thật ra ông ta đã quên mất.
Tất cả mọi người đều cười, hiện tại bọn họ ai cũng không nhận ra rằng một vòng tròn thế lực cao nhất do Tần Trạm đứng đầu đang dần dần được hình thành.
Tạm biệt cáctiền bối, Tần Trạm lại trở về hải đảo của lão Tửu kia. “Lão Tửu, Hắc Điệp là vì tôi nên mới bị thương.” Tần Trạm rất hối lỗi nói.
Mặc dù đã giết được Phong Vân Kình, nhưng Tần Trạm vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Hắc Điệp. “Không sao hết, cậu không biết sau, xúc tua trên người Hắc Điệp bị đứt đoạn vẫn có thể tự mọc dài ra trở lại được.” Lão Tửu cười, lắc đầu nói. “Ông biết chuyện này sao?” Tần Trạm sửng sốt. Sau đó Tần Trạm dường như nghĩ tới cái gì, cười khổ nói: "Lão Tửu, Hắc Điệp bị thương không phải là do ông sắp xếp đó chứ?” “Nói nhảm, tên phế vật Phong Vân Kình kia, ông ta nghĩ gì mà có thể cắt Ti Hắc Điệp trước ông đây?”
Cọng râu của Lão Tửu cong lên, hừ lạnh nói: “Nếu không vì muốn kích thích sự tức giận của cậu, thì cho tên nhóc cậu dốc sức một chút.”Hai người nói xong, một bóng thật lớn màu đèn từ dưới nước chui lên, dội cho Tân Tran thanh một thần toàn nước biển.
Đôi mắt của Hắc Điệp mang theo sự tình nghịch, nhìn Tần Trạm rồi quơ quào xúc tua của mình, một cọng lông cũng không hư tổn gì.
Tần Trạm dở khóc dở cười, không ngờ chuyện như thể là do Lão Tửu sắp xếp tất cả VẬN TỪ ĐI thật sự còn nghĩ mình đã làm hại Hắc Điện "Cái tên ngốc thổi này, làm bẩn hết quần áo của ông đầy rồi.” Lão Tửu nổi giận măng án
Diep.
Hắc Điệp co rụt cổ lại, nhanh chóng chi ti xuống nước.
Hai người cùng nhau đi vào trong trái trào. “Lão Tửu, bảy thánh khí là cái gì? Tam Team lên tiếng hỏi. “Bảy thánh khí, có người nói, nó là bí Tiền lớn nhất trên thế giới này, là chiếc chìa khóa để anh trần sự thật của thế giới.”
Lão Tửu trầm ngâng một chút, chậm rãi rồi “Thế giới này của chúng ta, tại sao lại có được m thời kỳ cổ đại huy hoàng, rồi tại sao lại bước vào thời đại mạt pháp, tông môn cổ, cảnh giới tí mười thế giới ẩn? Đến cuối cùng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nghe đồn chỉ cần tìm kiếm và tài h đủ bảy thánh khí này, tất cả đều sẽ có đáp án "Năm đó, Song linh môn kia chính vì lý do này mà chết sao?” Tần Trạm nín thở, hỏi.
Lão Tửu gật đầu, đôi mắt ông hiện lên vẻ sùng kính, thở dài nói: "Song linh môn chủ là một cường giả hiếm có trên thế giới này, một người sáng suốt có lý trí, lý tưởng của ông ấy rất cao cả, vượt xa cả người bình thường. Ông ấy dường như rất muốn tập hợp bảy thánh khí này, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Bây giờ Vấn Tông cũng muốn đi theo con đường xưa của Song linh môn. "Nắm giữ được bảy thánh khí kia thì chẳng khác nào là có được cả thế giới sao?” Tần Trạm có chút đăm chiêu "Đúng nhưng cũng không đúng.”
Lão Tửu nói: "Kiếm ở trong tay cậu, cậu dùng để diệt ma trừ ác, đây là thanh kiếm chính nghĩa, còn cậu dùng nó để giết người cướp của thì nó lại trở thành thanh kiếm tà đạo. Môn chủ của Song linh môn muốn lấy bảy thánh khí, phá vỡ không gian, câu thông linh khí, làm cho thời cổ đại một lần nữa quay trở lại, là lý tưởng rất cao cả. Còn về phần Vấn Tông.
Lão Tửu cười lạnh hai tiếng, cũng không nói thêm gì. “Nếu có cơ hội thì đi đến buổi hội họp của Vấn Tông, bảy thánh khí nhất định chỉ có cường giả mới có thể sở hữu, mà cường giả này vì sao không thể là cậu?” Lão Tửu vỗ lên bả vai Tần Trạm. “Tôi có thể sao?” Tần Trạm hít thở sayff“Nếu một con thuyền sắp bị chìm nghỉm, cậu muốn mình trở thành thuyền trưởng hay cam lòng là một gã thuyền viên?
Tần Trạm cảm nhận được sự nghiêm túc nhưng trong lòng lại dấy lên sự xúc động, một cảm giác khát vọng không thể khống chế được muốn đi tìm tòi.
Song linh môn, Vấn Tông cùng với bí mật của bảy thánh khí, anh cũng rất muốn biết.
Hơn nữa, sự ra đi của cha anh lại có liên quan đến bảy thánh khí này không?
Bất luận là như thế nào, chỉ cần tham gia buổi hội họp người tài của Vẫn Tông, tất cả sẽ tìm được lời giải thích thỏa đáng. “Bây giờ đã an toàn rồi, muốn người mang đi hay vẫn ở lại như lời ông già kia nói.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tới giữa sân nhà.
Một đứa nhỏ mặt mày tươi cười hớn hở đang chơi đùa, ầm ĩ nhảo loạn với Diệp Thành và Lạc Việt Ban, chính là đứa nhỏ được Tần Trạm cứu lúc đánh Phong Thiệu Huy trước đó.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Tên nhóc này thật là ngông cuồng, người khác không biết còn tưởng cậu ta là chúa tể của thế giới.” Diệp Thành đi tới bên cạnh, hừ lạnh nói. “Thật sự muốn đánh cho cậu ta một trận mà, nhưng tiếc là sức mạnh của tôi đây vẫn chưa đủ, ai da..." Lạc Việt Ban thở dài. “Anh Trạm, chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi phải đi đây.” Giang Ánh Tuyết đi qua đây, cười nói. “Lần này làm phiền cô Tuyết rồi.”
Tần Trạm chắp tay, trong Vấn Tông, cô gái tên Giang Ánh Tuyết này làm cho Tần Trạm có cảm giác cũng không tệ lắm. “Lời của anh Tuấn, anh Trạm đây không cần để trong lòng làm gì. Trước kia là do anh ta có địch ý với anh mà thôi.” Giang Ánh Tuyết lắc đầu cười nói. “Tôi hẳn là không nên xuất hiện cùng anh ta.”
Tần Trạm nhíu mày, anh cũng có cảm giác Trương Quốc Tuấn này từ lúc bắt đầu đã có mâu thuẫn với chính mình một cách khó hiểu."Bởi vì có người từng nói qua một câu, anh ta cho rằng anh là người có cơ hội trở thành cậu chủ thứ ba của Vấn Tông.”
Giang Ánh Tuyết còn nói: “Chính là anh cả của anh ta đã nói như vậy, là cậu chủ thứ nhất, là người tài hoàn toàn xứng đáng với Vấn Tông, cũng là người mà Trương Quốc Tuấn tôn sùng nhất. Nói anh mạnh hơn so với anh ta, đương nhiên anh ta sẽ không phục rồi.” “Anh cả của anh ta nói như vậy chẳng khác nào là hãm hại tôi.”
Tần Trạm cười khổ lắc đầu, chẳng trách tại sao Trương Quốc Tuấn lại căm thù anh như thế, hóa ra sự bực tức này là có lý do cả. “Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi chắc chắn đã đắc tội với anh Tuấn, cho nên trong khoảng thời gian này, anh Trạm, anh hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt, nếu không ở buổi hội họp người tài đó, Trương Quốc Tuấn nói không chừng sẽ thật sự muốn giết anh.” Giang Ánh Tuyết nói với ánh mắt mang theo sự thần thái. “Vậy thì cuộc đấu lần này, tôi hy vọng cô vẫn áp chế tôi, chỉ có điều nếu thắng thì chia cho tôi phân nửa.”
Tần Trạm mỉm cười đáp lại, khiến cho Giang Ánh Tuyết sửng sốt.
Nếu người bình thường biết được mình là mục tiêu của cậu chủ thứ ba của Vấn Tông, nhất địnhsẽ vừa khẩn trương vừa bất an, thậm chí là sợ hãi cầu xin. Nhưng Tần Trạm lại bình tĩnh như nước, từ bên ngoài đến bên trong không có một chút e ngại nào.
Điều này làm cho Giang Ảnh Tuyết lần đầu tiền nhìn thật sâu thật lâu vào đôi mắt của Tần Trạm. “Tôi rất chờ mong trận chiến kinh thiên động địa của anh Trạm và anh Tuấn.”
Giang Ánh Tuyết mỉm cười, cũng triệu hồi một xe rồng rồi từ từ biến mất.
Sau đó, Tần Trạm đi đến chỗ chủ nhân nhà họ Khương, đứng trước ông cụ Cổ và những người khác để biểu đạt lòng biết ơn.
Nếu không phải những tiền bối này vì anh ra mặt thì ai dám chắc được hai nhà họ Phong và Tào sẽ xé bỏ hiệp nghị, dù sao Vấn Tông trong lòng Tần Trạm cũng không đáng tin cậy như vậy. Trong đó, Tần Trạm đặc biệt hỏi tới chủ nhân nhà họ Vân. “Thương thế của cô Hiểu Điệp đã hồi phục rồi, hơn nữa còn là trong lúc gặp họa gặp được may mắn. Tác dụng của loại thuốc của thánh quả Thanh Vân quả thực kinh người, chẳng những Phương Hiểu Điệp khôi phục mà còn có một lượng linh khí lớn được luyện hóa, cho nên tôi an bài trưởng lão bảo hộ cô ấy bế quan tu luyện.” Chủ nhân nhà họ Vân nói. “Được như vậy thì cảm ơn chủ nhân Vân đãquan tâm.”
Nghe nói Phương Hiểu Điệp và Vân Như Ý không sao, Tần Trạm cũng có chút an tâm. “Đừng nói như vậy, thật ra tôi cũng cảm thấy rất thích Phương Hiểu Điệp cho nên đã chọn cô ấy trở thành người phụ nữ của mình. Tần Trạm cậu sẽ không trách tôi đây tiền trảm hậu tấu chứ.” Chủ nhân nhà họ Vân vừa cười vừa nói. “Cái này sao có thể.” Tần Trạm nhìn thẳng vào đôi mắt của chủ nhân nhà họ Vân, e rằng chủ nhân nhà họ Vân cũng lo lắng hai nhà họ Phong và Tào sẽ lên kế hoạch trả thù. Cho nên bằng cách này, cho dù Phương Hiểu Điệp có rời khỏi thế giới ẩn, với thân phân là người của nhà họ Vân, người bình thường cũng không ai dám động đến cô. “Ông Vân, ông như vậy thật đáng tiếc.
Chủ nhân nhà họ Khương cười tủm tỉm đi tới: “Phương Hiểu Điệp là em gái của Tần Trạm, đồng thời cũng là con của trưởng lão bạn của tôi, nhìn theo bối cảnh thâm niên, thì tôi lớn lắm cũng là đồng trang lứa với ông.”
Tần Trạm có chút dở khóc dở cười, chủ nhân nhà họ Khương đúng là người già nhưng tâm không hề già, còn biết quan tâm đến chuyện này.
Nào ngờ rằng chủ nhân nhà họ Vân cũng lạnh nhạt cười nói: “Ông chủ nhà họ Khương lo lắng nhiều rồi, ông so với tôi lớn hơn một lửa, không phải ông đã quên rồi đó chứ?”"Á ” Sắc mặt của chủ nhân nhà họ Khương lập tức cứng đờ, giống như sự thật đúng là như vậy, nhưng mà tám đại gia tộc luôn lấy “ông chủ” làm xưng hô, cho nên thật ra ông ta đã quên mất.
Tất cả mọi người đều cười, hiện tại bọn họ ai cũng không nhận ra rằng một vòng tròn thế lực cao nhất do Tần Trạm đứng đầu đang dần dần được hình thành.
Tạm biệt cáctiền bối, Tần Trạm lại trở về hải đảo của lão Tửu kia. “Lão Tửu, Hắc Điệp là vì tôi nên mới bị thương.” Tần Trạm rất hối lỗi nói.
Mặc dù đã giết được Phong Vân Kình, nhưng Tần Trạm vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Hắc Điệp. “Không sao hết, cậu không biết sau, xúc tua trên người Hắc Điệp bị đứt đoạn vẫn có thể tự mọc dài ra trở lại được.” Lão Tửu cười, lắc đầu nói. “Ông biết chuyện này sao?” Tần Trạm sửng sốt. Sau đó Tần Trạm dường như nghĩ tới cái gì, cười khổ nói: "Lão Tửu, Hắc Điệp bị thương không phải là do ông sắp xếp đó chứ?” “Nói nhảm, tên phế vật Phong Vân Kình kia, ông ta nghĩ gì mà có thể cắt Ti Hắc Điệp trước ông đây?”
Cọng râu của Lão Tửu cong lên, hừ lạnh nói: “Nếu không vì muốn kích thích sự tức giận của cậu, thì cho tên nhóc cậu dốc sức một chút.”Hai người nói xong, một bóng thật lớn màu đèn từ dưới nước chui lên, dội cho Tân Tran thanh một thần toàn nước biển.
Đôi mắt của Hắc Điệp mang theo sự tình nghịch, nhìn Tần Trạm rồi quơ quào xúc tua của mình, một cọng lông cũng không hư tổn gì.
Tần Trạm dở khóc dở cười, không ngờ chuyện như thể là do Lão Tửu sắp xếp tất cả VẬN TỪ ĐI thật sự còn nghĩ mình đã làm hại Hắc Điện "Cái tên ngốc thổi này, làm bẩn hết quần áo của ông đầy rồi.” Lão Tửu nổi giận măng án
Diep.
Hắc Điệp co rụt cổ lại, nhanh chóng chi ti xuống nước.
Hai người cùng nhau đi vào trong trái trào. “Lão Tửu, bảy thánh khí là cái gì? Tam Team lên tiếng hỏi. “Bảy thánh khí, có người nói, nó là bí Tiền lớn nhất trên thế giới này, là chiếc chìa khóa để anh trần sự thật của thế giới.”
Lão Tửu trầm ngâng một chút, chậm rãi rồi “Thế giới này của chúng ta, tại sao lại có được m thời kỳ cổ đại huy hoàng, rồi tại sao lại bước vào thời đại mạt pháp, tông môn cổ, cảnh giới tí mười thế giới ẩn? Đến cuối cùng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nghe đồn chỉ cần tìm kiếm và tài h đủ bảy thánh khí này, tất cả đều sẽ có đáp án "Năm đó, Song linh môn kia chính vì lý do này mà chết sao?” Tần Trạm nín thở, hỏi.
Lão Tửu gật đầu, đôi mắt ông hiện lên vẻ sùng kính, thở dài nói: "Song linh môn chủ là một cường giả hiếm có trên thế giới này, một người sáng suốt có lý trí, lý tưởng của ông ấy rất cao cả, vượt xa cả người bình thường. Ông ấy dường như rất muốn tập hợp bảy thánh khí này, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại. Bây giờ Vấn Tông cũng muốn đi theo con đường xưa của Song linh môn. "Nắm giữ được bảy thánh khí kia thì chẳng khác nào là có được cả thế giới sao?” Tần Trạm có chút đăm chiêu "Đúng nhưng cũng không đúng.”
Lão Tửu nói: "Kiếm ở trong tay cậu, cậu dùng để diệt ma trừ ác, đây là thanh kiếm chính nghĩa, còn cậu dùng nó để giết người cướp của thì nó lại trở thành thanh kiếm tà đạo. Môn chủ của Song linh môn muốn lấy bảy thánh khí, phá vỡ không gian, câu thông linh khí, làm cho thời cổ đại một lần nữa quay trở lại, là lý tưởng rất cao cả. Còn về phần Vấn Tông.
Lão Tửu cười lạnh hai tiếng, cũng không nói thêm gì. “Nếu có cơ hội thì đi đến buổi hội họp của Vấn Tông, bảy thánh khí nhất định chỉ có cường giả mới có thể sở hữu, mà cường giả này vì sao không thể là cậu?” Lão Tửu vỗ lên bả vai Tần Trạm. “Tôi có thể sao?” Tần Trạm hít thở sayff“Nếu một con thuyền sắp bị chìm nghỉm, cậu muốn mình trở thành thuyền trưởng hay cam lòng là một gã thuyền viên?
Tần Trạm cảm nhận được sự nghiêm túc nhưng trong lòng lại dấy lên sự xúc động, một cảm giác khát vọng không thể khống chế được muốn đi tìm tòi.
Song linh môn, Vấn Tông cùng với bí mật của bảy thánh khí, anh cũng rất muốn biết.
Hơn nữa, sự ra đi của cha anh lại có liên quan đến bảy thánh khí này không?
Bất luận là như thế nào, chỉ cần tham gia buổi hội họp người tài của Vẫn Tông, tất cả sẽ tìm được lời giải thích thỏa đáng. “Bây giờ đã an toàn rồi, muốn người mang đi hay vẫn ở lại như lời ông già kia nói.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tới giữa sân nhà.
Một đứa nhỏ mặt mày tươi cười hớn hở đang chơi đùa, ầm ĩ nhảo loạn với Diệp Thành và Lạc Việt Ban, chính là đứa nhỏ được Tần Trạm cứu lúc đánh Phong Thiệu Huy trước đó.