Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-908
Chương 908: Nơi phân giới
Các vết nứt lần lượt xuất hiện sau đó lan nhanh rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh. Cùng với sự biến mất của lớp băng, huyễn thú Tinh Thần cũng vỡ ra từng đoạn, cuối cùng hóa thành một đám sương mù mà tan biến giữa trời đất.
Nếu có người đã từng nhìn thấy thủ đoạn của Tân Trạm, lại thấy một màn này chỉ sợ răng sẽ cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Bởi vì thực lực mà Hàn Cửu Thiên thể hiện không thua gì Tân Trạm, anh ta cũng là một người rat ay với huyễn thú năm sao chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa còn không có dùng bất cứ thủ đoạn bất chính gì “Đến lúc phải đi rồi, để tôi thử xem, cái gọi là Thiên Kiêu đó rốt cuộc là thứ gì?”
Hàn Cửu Thiên thu lại khí tinh mang rồi đeo lại chiếc mặt nạ, ánh mắt anh ta chứa đầy tự tin như thể chẳng để bất cứ thứ gì vào mắt.
Bóng dáng thoáng qua một cái, Hàn Cửu Thiên đã hóa thành một màn sương đen nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặc váy đen từ từ dừng ở nơi mà Hàn Cửu Thiên đã từng tu luyện.
Đó là cô gái trước đây bị Tân Trạm nghỉ ngờ chính là Tô Uyên.
“Có người giống mình, cũng tu luyện trong vực sâu tối tăm. Nhưng anh ta lại có thể hấp thu được loại ma khí thuần túy này, xem ra ma lực đã tu luyện được không hề tầm thường.”
Đôi mắt của người phụ nữ lóe lên vẻ dị thường, cô ta ngoắc tay hút ra một luồng ma lực, xoay nó quanh đầu ngón tay vài vòng như thể đang phán đoán điều gì. Sau đó hình bóng của cô ta cũng biến mất tại nơi này không một dấu vết.
Ở trong thung lũng cách xa hàng nghìn cây số, Tân Trạm không biết những chuyện này.
Bốn người phân chia linh thạch, mỗi người đều lấy được hơn trăm viên, có thể nói là kiếm được đầy túi, ai ai cũng vui sướng hân hoan.
Đem linh thạch cất đi, Diệp Thành tò mò nói: “Bồ Tùng Nhân, những gì anh nói lúc trước là thật sao? Không định kiếm linh thạch ở đây, có phải muốn đi khu vực trung tâm không?”
“Ừ, tốt xấu gì thì tôi cũng là Vấn Tông Thánh Tử. Mặc dù danh hiệu này là do tông chủ đặt cho tôi, nhưng bình thường cũng dựa vào nó mà nhận được không ít lợi ích. Nếu thậm chí tôi còn không thể vào được khu vực: trung tâm, vậy thì thật quá mất mặt rồi.”
Bồ Tùng Nhân bất lực thở dài một hơi “Với lại, chẳng mấy hôm nữa mà nơi thí luyện này sẽ đóng cửa, khu vực bên ngoài còn sớm hơn. Đúng rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người. Nếu mọi người không tiến vào khu vực trung tâm, vậy cũng bằng với việc sẽ mất đi tư cách tranh đoạt đệ nhất Thiên Kiêu đấy: Khi Bồ Tùng Nhân nói những điều này, anh ta lại đặc biệt nhìn vào Tân Trạm, hiển nhiên là đang nói với anh “Ý của anh là, trận chiến cuối cùng đều sẽ sẽ tiến hành trong khu trung tâm sao?” Tân Trạm tò mò nói, anh và Diệp Thành cùng những người khác đều không giống như Bồ Tùng Nhân, là một đệ tử của Vấn tông. Bọn họ biết rất nhiều về nơi tập luyện, cho nên gặp được cơ hội tất nhiên sẽ dò hỏi một phen.
“Đúng vậy, khu vực bên ngoài này là để những Thiên Kiêu mới tới hợp lực. Đặc sắc thực sự đều ở trong đó, những nơi ẩn giấu bảo vật đó nếu chúng ta không nhanh chân thì sẽ muộn mất” Bồ Tùng Nhân gật đầu đáp.
“Nhưng bây giờ chúng ta đã muộn hơn Triệu Lam Sơn và những người khác rất nhiều rồi, bảo vật trong đó không phải sẽ bị bọn họ lấy đi hết rồi sao?” Lạc Việt Ban nói.
“Ngược lại là không hề. Thời gian mở cửa nơi giấu bảo vật là khác nhau, hơn nữa địa điểm thí luyện có quy định đặc biệt. Có một số người sau khi lấy được bảo vật, họ sẽ không thể đặt chân đến những nơi đó nữa, hoặc đi mà không thu hoạch được gì. Nhưng đợi đến khi nơi giấu bảo vật được mở ra, tất cả đều bị người ta lấy đi vậy thì thực sự đã muộn rồi. “
Tần Trạm gật đầu, Bồ Tùng Nhân là Vấn ‘Tông Thánh Tử, anh ta cũng phải chiến đấu vì lợi ích của nhà họ Bồ, nếu lúc này anh ta đã chọn vào trong vậy có nghĩa là vẫn có cơ hội chuyển bại thành thẳng Nghe xong trái tim của Diệp Thành cũng hơi rung động, anh ta nhiệt tình ôm lấy vai Bồ.
Tùng Nhân nói: “Đúng rồi Bồ Tùng Nhân, không phải anh am hiểu bói toán sao? Không dễ tìm ra nơi giấu bảo vật, anh thử tính một chút đi.” “
“Khụ khụ!”
Bồ Tùng Nhân thầm mắng mình hồ đồ, nhất thời sơ xuất đã nói ra những chuyện này.
Hơn nữa ba tên quỷ keo kiệt trước mặt nhất định sẽ không cho mình tiên bói quẻ đâu.
Nhưng lời đã nói ra rồi, trước đó mấy người cũng cùng nhau hợp tác rất vui vẻ, Bồ Tùng Nhân chỉ có thể quệt mũi thừa nhận.
“Như vậy cũng được, nhưng tôi phải nói trước, về phương diện tìm bảo vật, tôi không bằng Nghê Phùng kia. Tìm được nơi giấu bảo vật chắc chắn không vấn đề gì, nhưng cũng không phải cực chuẩn xác mà còn phải dựa vào may mãn nữa.”
“Thật ra tôi quá dám chắc, dù sao tôi cũng vô dục vô cầu, thứ hạng thường thường là được rồi, nhưng còn Tân Trạm, nếu cậu muốn so tài với Triệu Lam Sơn thì cần có cách khác”
Bồ Tùng Nhân thành thật mà nói “Anh là một đệ tử của Vấn tông, vậy mà lại nghĩ cho tôi sao?”
Nghe Bồ Tùng Nhân nói mà Tân Trạm cũng có chút ngoài ý muốn.
“Đệ tử của Vấn tông nhiều như vậy, tên Triệu Lam Sơn này cũng không có liên quan gì đến tôi, việc gì tôi phải che chắn cho anh ta chứ” Bồ Tùng Nhân khinh thường nói.
“Nhưng anh phải cẩn thận, bây giờ Triệu Lam Sơn mạnh đã đến mức đáng sợ. Trước đó tôi đã thử tính quẻ, xác suất anh ta giành giải nhất vượt quá năm mươi phần trăm”
Tân Trạm gật đầu, trong lòng có chút nặng nề. Lúc trước anh bị thương nặng, lãng phí rất nhiều thời gian quý báu, lần này tiến vào khu vực trung tâm nhất định sẽ có một trận chiến khốc liệt khác.
Ba người dập tắt lửa trại, vững vàng mà đứng dậy.
Trong dãy núi sâu thẳm dài vô tận có hai ngọn núi lớn vắt ngang trời đất, song song nằm ở hai sườn đông tây, giữa chúng là một mặt đất bằng phẳng giáp thành một khe hẻm dài.
Ranh giới giữa khu vực trung tâm và khu thí luyện chính là trung tâm hẻm núi này.
Bốn người Tân Trạm gấp gáp đi bộ suốt đêm, đến khi ánh sáng mặt trời vừa ló tia sáng đầu tiên thì tất cả cũng đã đến hẻm núi.
Mà điều khiến ai cũng ngạc nhiên chính là có rất nhiều võ giả tập trung trong thung lũng dài này, một số dựng nhà tạm, một số chỉ đơn giản đặt một mảnh vải trắng ở tại chỗ, mà tất cả đều đang chào bán các mặt hàng khác nhau.
Tiếng la hét ồn ào không dứt, người mua lẫn võ giả đều không ít, cả một đường đều có người hỏi giá mặc cả.
“Nơi thí luyện này thế mà lại có có người làm ăn sao?” Diệp Thành kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên, thế giới rộn ràng cũng là vì lợi nhuận mà tới, nơi nào có người thì sẽ có kinh doanh thôi” Bồ Tùng Nhân lại coi đó là điều hiển nhiên.
“Vậy bọn họ không sợ bị cướp sao?” Lạc Việt Ban nói.
“Mọi người nhìn kỹ ngoài hẻm núi này” Bồ Tùng Nhân chỉ vào hai bên của hẻm núi.
“Tân Trạm vừa nhìn liền phát hiện từ ánh sáng mặt trời phản chiếu, giữa hai bên bầu trời thấp thoáng một đường ánh sáng ẩn hiện, quầng sáng lớn từ trên trời giáng xuống, bao vây lấy hẻm núi.
“Nơi này có trận pháp, không ai dám làm bậy, nếu không sẽ bị trận pháp trừng phạt, thậm chí còn bị tiêu diệt”
Bồ Tùng Nhân cười nói: “Sau này đợi khi khu vực này bị phong tỏa, người trong đó sẽ bị truyền tống trở về, cũng không lo trên đường bị đuổi giết”
“Với cả hãy nhìn những người này, không phải tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ hoặc sử: dụng bùa hộ mệnh để che giấu hơi thở và ngoại hình của mình”
Tân Trạm gật đầu.
Đây là một nơi tốt thế nơi thí l rộng lớn, nhiều bảo vật liên tục xuất hii thị trường buôn bán này có lẽ anh sẽ mua được một số thứ tốt.
Nếu đã đi vào khu vực trung tâm được định sẵn sẽ là một trận chiến đẫm máu, có nhiều thủ đoạn sẽ luôn tốt hơn nhiều “Đi, đi qua xem một chút”
Diệp Thành cũng có chút động tâm, bốn người bay xuống lập tức hạ xuống hẻm núi này.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt của Tân Trạm khẽ động một cái, nhìn lên trên không.
Lúc này, hư không rung chuyến, một luồng khí sắc bén như tia chớp từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng tới mấy người bọn họ.
Cổ ấn Thần Vương trên cánh tay trong phút chốc vỡ nát, Tân Trạm đột nhiên bắn ra một cột ánh sáng nguyên khí.
Bùm!
Hai luồng khí đánh vào nhau, phát ra một âm thanh chói tai như sấm trên không trung, làn sóng dữ dội đánh vào không khí từng đợt cưồn cuộn, khiến cho cả ba người đều phải lui về sau một chút.
Mà một màn này tất nhiên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả trong hẻm núi, bọn họ lần lượt dời tầm mắt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Vậy mà lại có kẻ dám giao đấu ngoài hẻm núi sao?