Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 939: Không gian xám xịt
Lúc này Tân Trạm đã bị con thú khổng lồ kia hút vào trong cơ thể, anh chỉ thấy trước mắt mình tối đen một cái, sau đó cả người tiến vào một vùng không gian xám xịt Trên đỉnh đầu không có bất cứ một tia sáng nào, màu xám ở bốn phá tựa như một †ầng sương mù dày đặc, ngay cả thần thức cũng bị phong bế.
“Mình đang ở đâu đây? Trong nội thể của con thú khổng lồ kia còn có một vùng trời đất khác, giống như Thông Thiên Đỉnh vậy, thật sự đã đến một không gian khác”
Tân Trạm đi trong không gian hoang vắng đó, nhìn bốn phía xung quanh mà không khỏi thầm nghĩ.
Một cơn gió mạnh bỗng ập đến, mang theo một trận sương mù dâng trào. Tân Trạm chỉ thấy thân thể mát lạnh, một ít linh lực lại bị cơn gió lạ này lôi ra bên ngoài, dồn về một chỗ.
Cơn gió này mỗi lúc một dâng cao lên, thế là Tân Trạm liền dứt khoát thuận theo hướng gió mà đi. Đi được chừng mười mấy phút, Tân Trạm bắt đầu nhận thấy trên mặt đất ở bốn phía xung quanh anh có một chút dấu tích dày đặc của hài cốt.
Đó là xương người, trông có vẻ là đã chết từ lâu lắm rồi. Nhìn những người này, trong lòng Tân Trạm không khỏi có chút lo lắng.
Đoán chừng những người này cũng giống anh, đều bị con thú khổng lồ này hút vào cơ thể. Mà những người có thể đến được đây hẳn là khi ấy cũng là những người kinh tài tuyệt diễm một đời, nhưng sau cùng bọn họ đều phải bỏ mạng tại nơi này.
“Chít chít!”
Chuột lửa Tý Lam cũng đã tỉnh lại, nó giấy ra khỏi vòng tay của Tân Trạm, nhìn xung quanh với vẻ ngơ ngác, bối rối.
“Đi thôi, chúng ta đi xem ngọn nguồn của cơn gió này”
Có con chuột nhỏ này ở đây, Tân Trạm ít nhiều cũng thấy an tâm hơn phần nào, anh xoa đầu nó, tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm hơn mười phút nữa, Tân Trạm phát hiện ra một chút ánh sáng trong đám sương mù xám xịt. Anh hơi kích động, đấy là lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh sáng trong thế giới xám xịt này.
Càng đi về phía trước, lực hút kia càng mạnh mẽ hơn. Tân Trạm cảm thấy linh khí trong người mình càng lúc càng thất thoát nhanh hơn. Cuối cùng anh cũng bước ra được khỏi màn sương xám xịt, phát hiện ra một con thú một sừng nhỏ đang phát sáng lấp lánh trong khoảng không phía trước.
Con thú nhỏ này gần giống hệt con thú khổng lồ ở bên ngoài.
Nó đang nhắm mắt và nằm trên mặt đất một cách biếng nhác, trong lúc thở ra hít vào, mũi nó như sản sinh ra một lúc hút cực mạnh, hút hết linh khí trong không gian sương mù xám xịt, tất cả đều bị hút vào trong người nó, sau đó hóa thành khí Tinh Thần thải ra ngoài.
“Đây là thần thức của con thú khổng lồ kia hóa thành sao?”
“Tân Trạm nhìn con thú nhỏ kia, nghĩ đến thần thức trong thức hải, chẳng lẽ nơi anh đang đứng chính là thức hải của con thú kia?
Tôi vốn không có thù oán gì với người”
Tân Trạm lấy hết dũng khí nói chuyện với con thú nhỏ đang say giấc nồng kia, nhưng nó ngủ rất say, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
“Tôi không tin nữa” Tân Trạm cắn răng, dứt khoát ngồi xếp bãng ở bên cạnh con thú nhỏ, tiếp tục lẩm bẩm.
“Hay là, tiền bối, người muốn gì người cứ nói cho tôi biết. Tôi biết luyện dược, biết bày trận pháp, cũng thông hiểu phép Phù Lục.
Trong không gian trữ vật của tôi có rất nhiều linh thảo, còn có cả các loại dược vương và dược hoàng nữa”
“Người không cần những thứ ấy, vậy người có cần tà đan không? Tôi có thể lấy được rất nhiều những thứ cổ quái hiếm lạ từ hội Brahma, người có hứng thú không?”
“Tiền bối à, người phải biết là mặc dù bây giờ đã bước vào thời đại Mạt Pháp, nhưng khoa học kỹ thuật và khoa học công nghệ ở thế giới bên ngoài phát triển rất tốt. Những thứ đồ chơi đó người đã từng thấy bao giờ chưa?”
Tân Trạm nói liên mồm, nói ra hết những suy nghĩ trong đầu mình. Nhưng con thú nhỏ kia chỉ trở mình một cái, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, như thể coi anh không tồn tại vậy.
Tân Trạm ngẩn người vài giây, cảm giác được con thú chết tiệt này chắc chăn đã nghe thấy, nhưng nó lại không thèm để ý tới mình.
“Tiền bối à, nếu người đã phớt lờ tôi, vậy thì tôi đành phải đắc tội rồi” Tân Trạm hơi tức giận, bước tới định chạm vào con thú nhỏ đó, nhưng lại bị khí tức tỏa ra trên người nó đánh bật ra.
Tân Trạm nhíu mày, kiếm Thanh Đồng nằm trong tay, đánh ra một đạo kiếm quang xuống cạnh người con thú. Linh khí bắn ra, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố, nhưng con thú kia vẫn thản nhiên như không.
Sau đó, Tân Trạm thi triển nhiều cách khác nhau, cuối cùng anh lấy hết dũng khí đánh lên người con thú nhỏ kia, nhưng đối phương vẫn không hề có phản ứng, cũng không bị thương một chút nào.
Chỉ cần nó thở một cái là tất cả các loại khí tức ở các chiêu thức mà Tân Trạm thi triển đều bị nó hút mất, chuyển hóa thành khí Tinh Thần.
Cứ như vậy, thay vì đánh thức con thú kia thì Tân Trạm lại mất đi rất nhiều linh khí của bản thân “Tân Trạm, nhất định phải đánh được con thú kia. Nếu chúng ta cứ ở lại đây, linh khí không còn nữa thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ giống những bộ xương trắng kia” Lúc này, Phù Ma lo lẫng nói.
“Tôi cũng biết chứ, con thú này trông có vẻ là sẽ không thể đánh thức được nó.
Tân Trạm khẽ cau mày, cũng biết là tình hình không ổn.
Mỗi lần con thú này hít thở sẽ lấy đi một chút linh khí trong cơ thể anh. Mặc dù không nhiều nhưng tích tiểu thành đại, chỗ này lại không có linh khí để bổ sung, sớm muộn gì tu vi của anh cũng mất hết. Đến lúc đó, anh sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Tân Trạm lắc đầu, từ bỏ ý định đánh thức con thú này dậy. Anh rời khỏi đây, đi về hướng ngược lại.
Nếu con đường này đã không có kết quả, vậy thì Tân Trạm định xem xem có thể ra khỏi đây không.
Tân Trạm dẫn đi ra xa chỗ ánh sáng đó, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được khoảng nữa canh giờ nữa, Tân Trạm cảm nhận được sức hút trong không gian sương mù xám xịt lại tăng lên. Trên mặt anh hiện lên vẻ không rõ, lại đi về phía trước liền thấy một luồng ánh sáng xuất hiện. Một con thú một sừng nhỏ đang làm tổ trên mặt đất, bên cạnh nó còn có cái hố nhỏ mà Tân Trạm vừa tạo ra.
Tân Trạm hoàn toàn tuyệt vọng rõ ràng anh đã đi một vòng rồi lại quay về điểm xuất phát ban đầu.
“Nơi này rất cổ quái” Phù Ma trầm mặc một lúc, cũng lên tiếng: “Trên con đường này, cả tôi và cậu đều tập trung Tinh Thần, chắc chắn không hề đi lệch. Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là vốn dĩ nơi này đã bị phong ấn”
“Nếu là như vậy thì càng phiền phức hơn”
Tân Trạm im lặng gật đầu, tâm trạng hơi trầm xuống.
Bị mắc kẹt trong thức hải của con thú khổng lồ này không thể ra được, hơn nữa không lúc nào mà con thú này không hút mất linh khí của anh. Tình cảnh này quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
“Nếu đã không thể thoát ra được, vậy thì hãy thử không bị nó hút mất linh khí xem sao”
Tâm tư Tân Trạm xoay chuyển, có lẽ người khác sẽ thấy tuyệt vọng khi đối mặt với tình cảnh này, nhưng anh không hề như vậy, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ tìm được lối ra.
Thời gian sau đó, trong khoảng không gian xám xịt này, con thú kia tỏa ra ánh sáng màu trắng kia vẫn đang ngủ say, còn Tân Trạm ngồi ở bên cạnh bận rộn tìm các cách thức khác nhau.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong ba ngày đó, Diệp Thành và Lạc Việt Ban đã thử nhiều cách khác nhau, nhưng họ vẫn không thể vào sâu trong hẻm núi kia được nữa chứ đừng nói đến việc nghĩ cách cứu viện Tân Trạm. Dưới sự bất lực, bọn họ đành phải bỏ cuộc.
Nhưng cũng may có Tân Trạm và Diệp Thành có liên kết thần thức, có thể cảm nhận được Tân Trạm không gặp nguy hiểm gì, điều này khiến hai người họ thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng bên ngoài hẻm núi có một bức tường ánh sáng chặn lại nên bọn họ không có cách nào để thoát ra ngoài.
Vì thế hai người họ chỉ có thể khoanh chân ngồi thiền, vừa đợi Tân Trạm vừa nhanh chóng khôi phục lại sức khỏe.
Lúc này ở thế giới bên ngoài, trong nơi thí luyện ở khu vực trung tâm.
Ba ngày trước, khói lửa của trận chiến kinh thiên động địa giữa Tân Trạm và Triệu Lam Sơn đã dần tan biến, Tân Trạm có thể đánh lại Triệu Lam Sơn ~ người gần như đã bất khả chiến bại, hơn nữa cuối cùng anh vẫn sống sót, điều này đã khiến tất cả võ giả trong khu vực phải chấn kinh.
Dù sao, có thể nói là Triệu Lam Sơn đã dốc hết sức lực giở hết mọi thủ đoạn ra, ngay cả thần thú Kỳ Lân cũng đã cưỡi lên. Nhưng kết quả là anh ta vẫn không thể tự tay giết chết được Tân Trạm, đây là điều mà hầu hết mọi người đều không ngờ tới được.
“Mình đang ở đâu đây? Trong nội thể của con thú khổng lồ kia còn có một vùng trời đất khác, giống như Thông Thiên Đỉnh vậy, thật sự đã đến một không gian khác”
Tân Trạm đi trong không gian hoang vắng đó, nhìn bốn phía xung quanh mà không khỏi thầm nghĩ.
Một cơn gió mạnh bỗng ập đến, mang theo một trận sương mù dâng trào. Tân Trạm chỉ thấy thân thể mát lạnh, một ít linh lực lại bị cơn gió lạ này lôi ra bên ngoài, dồn về một chỗ.
Cơn gió này mỗi lúc một dâng cao lên, thế là Tân Trạm liền dứt khoát thuận theo hướng gió mà đi. Đi được chừng mười mấy phút, Tân Trạm bắt đầu nhận thấy trên mặt đất ở bốn phía xung quanh anh có một chút dấu tích dày đặc của hài cốt.
Đó là xương người, trông có vẻ là đã chết từ lâu lắm rồi. Nhìn những người này, trong lòng Tân Trạm không khỏi có chút lo lắng.
Đoán chừng những người này cũng giống anh, đều bị con thú khổng lồ này hút vào cơ thể. Mà những người có thể đến được đây hẳn là khi ấy cũng là những người kinh tài tuyệt diễm một đời, nhưng sau cùng bọn họ đều phải bỏ mạng tại nơi này.
“Chít chít!”
Chuột lửa Tý Lam cũng đã tỉnh lại, nó giấy ra khỏi vòng tay của Tân Trạm, nhìn xung quanh với vẻ ngơ ngác, bối rối.
“Đi thôi, chúng ta đi xem ngọn nguồn của cơn gió này”
Có con chuột nhỏ này ở đây, Tân Trạm ít nhiều cũng thấy an tâm hơn phần nào, anh xoa đầu nó, tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm hơn mười phút nữa, Tân Trạm phát hiện ra một chút ánh sáng trong đám sương mù xám xịt. Anh hơi kích động, đấy là lần đầu tiên anh nhìn thấy ánh sáng trong thế giới xám xịt này.
Càng đi về phía trước, lực hút kia càng mạnh mẽ hơn. Tân Trạm cảm thấy linh khí trong người mình càng lúc càng thất thoát nhanh hơn. Cuối cùng anh cũng bước ra được khỏi màn sương xám xịt, phát hiện ra một con thú một sừng nhỏ đang phát sáng lấp lánh trong khoảng không phía trước.
Con thú nhỏ này gần giống hệt con thú khổng lồ ở bên ngoài.
Nó đang nhắm mắt và nằm trên mặt đất một cách biếng nhác, trong lúc thở ra hít vào, mũi nó như sản sinh ra một lúc hút cực mạnh, hút hết linh khí trong không gian sương mù xám xịt, tất cả đều bị hút vào trong người nó, sau đó hóa thành khí Tinh Thần thải ra ngoài.
“Đây là thần thức của con thú khổng lồ kia hóa thành sao?”
“Tân Trạm nhìn con thú nhỏ kia, nghĩ đến thần thức trong thức hải, chẳng lẽ nơi anh đang đứng chính là thức hải của con thú kia?
Tôi vốn không có thù oán gì với người”
Tân Trạm lấy hết dũng khí nói chuyện với con thú nhỏ đang say giấc nồng kia, nhưng nó ngủ rất say, hoàn toàn không có một chút phản ứng nào.
“Tôi không tin nữa” Tân Trạm cắn răng, dứt khoát ngồi xếp bãng ở bên cạnh con thú nhỏ, tiếp tục lẩm bẩm.
“Hay là, tiền bối, người muốn gì người cứ nói cho tôi biết. Tôi biết luyện dược, biết bày trận pháp, cũng thông hiểu phép Phù Lục.
Trong không gian trữ vật của tôi có rất nhiều linh thảo, còn có cả các loại dược vương và dược hoàng nữa”
“Người không cần những thứ ấy, vậy người có cần tà đan không? Tôi có thể lấy được rất nhiều những thứ cổ quái hiếm lạ từ hội Brahma, người có hứng thú không?”
“Tiền bối à, người phải biết là mặc dù bây giờ đã bước vào thời đại Mạt Pháp, nhưng khoa học kỹ thuật và khoa học công nghệ ở thế giới bên ngoài phát triển rất tốt. Những thứ đồ chơi đó người đã từng thấy bao giờ chưa?”
Tân Trạm nói liên mồm, nói ra hết những suy nghĩ trong đầu mình. Nhưng con thú nhỏ kia chỉ trở mình một cái, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, như thể coi anh không tồn tại vậy.
Tân Trạm ngẩn người vài giây, cảm giác được con thú chết tiệt này chắc chăn đã nghe thấy, nhưng nó lại không thèm để ý tới mình.
“Tiền bối à, nếu người đã phớt lờ tôi, vậy thì tôi đành phải đắc tội rồi” Tân Trạm hơi tức giận, bước tới định chạm vào con thú nhỏ đó, nhưng lại bị khí tức tỏa ra trên người nó đánh bật ra.
Tân Trạm nhíu mày, kiếm Thanh Đồng nằm trong tay, đánh ra một đạo kiếm quang xuống cạnh người con thú. Linh khí bắn ra, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố, nhưng con thú kia vẫn thản nhiên như không.
Sau đó, Tân Trạm thi triển nhiều cách khác nhau, cuối cùng anh lấy hết dũng khí đánh lên người con thú nhỏ kia, nhưng đối phương vẫn không hề có phản ứng, cũng không bị thương một chút nào.
Chỉ cần nó thở một cái là tất cả các loại khí tức ở các chiêu thức mà Tân Trạm thi triển đều bị nó hút mất, chuyển hóa thành khí Tinh Thần.
Cứ như vậy, thay vì đánh thức con thú kia thì Tân Trạm lại mất đi rất nhiều linh khí của bản thân “Tân Trạm, nhất định phải đánh được con thú kia. Nếu chúng ta cứ ở lại đây, linh khí không còn nữa thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ giống những bộ xương trắng kia” Lúc này, Phù Ma lo lẫng nói.
“Tôi cũng biết chứ, con thú này trông có vẻ là sẽ không thể đánh thức được nó.
Tân Trạm khẽ cau mày, cũng biết là tình hình không ổn.
Mỗi lần con thú này hít thở sẽ lấy đi một chút linh khí trong cơ thể anh. Mặc dù không nhiều nhưng tích tiểu thành đại, chỗ này lại không có linh khí để bổ sung, sớm muộn gì tu vi của anh cũng mất hết. Đến lúc đó, anh sẽ hoàn toàn rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Tân Trạm lắc đầu, từ bỏ ý định đánh thức con thú này dậy. Anh rời khỏi đây, đi về hướng ngược lại.
Nếu con đường này đã không có kết quả, vậy thì Tân Trạm định xem xem có thể ra khỏi đây không.
Tân Trạm dẫn đi ra xa chỗ ánh sáng đó, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được khoảng nữa canh giờ nữa, Tân Trạm cảm nhận được sức hút trong không gian sương mù xám xịt lại tăng lên. Trên mặt anh hiện lên vẻ không rõ, lại đi về phía trước liền thấy một luồng ánh sáng xuất hiện. Một con thú một sừng nhỏ đang làm tổ trên mặt đất, bên cạnh nó còn có cái hố nhỏ mà Tân Trạm vừa tạo ra.
Tân Trạm hoàn toàn tuyệt vọng rõ ràng anh đã đi một vòng rồi lại quay về điểm xuất phát ban đầu.
“Nơi này rất cổ quái” Phù Ma trầm mặc một lúc, cũng lên tiếng: “Trên con đường này, cả tôi và cậu đều tập trung Tinh Thần, chắc chắn không hề đi lệch. Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là vốn dĩ nơi này đã bị phong ấn”
“Nếu là như vậy thì càng phiền phức hơn”
Tân Trạm im lặng gật đầu, tâm trạng hơi trầm xuống.
Bị mắc kẹt trong thức hải của con thú khổng lồ này không thể ra được, hơn nữa không lúc nào mà con thú này không hút mất linh khí của anh. Tình cảnh này quả thực khiến người ta tuyệt vọng.
“Nếu đã không thể thoát ra được, vậy thì hãy thử không bị nó hút mất linh khí xem sao”
Tâm tư Tân Trạm xoay chuyển, có lẽ người khác sẽ thấy tuyệt vọng khi đối mặt với tình cảnh này, nhưng anh không hề như vậy, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng anh cũng sẽ tìm được lối ra.
Thời gian sau đó, trong khoảng không gian xám xịt này, con thú kia tỏa ra ánh sáng màu trắng kia vẫn đang ngủ say, còn Tân Trạm ngồi ở bên cạnh bận rộn tìm các cách thức khác nhau.
Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong ba ngày đó, Diệp Thành và Lạc Việt Ban đã thử nhiều cách khác nhau, nhưng họ vẫn không thể vào sâu trong hẻm núi kia được nữa chứ đừng nói đến việc nghĩ cách cứu viện Tân Trạm. Dưới sự bất lực, bọn họ đành phải bỏ cuộc.
Nhưng cũng may có Tân Trạm và Diệp Thành có liên kết thần thức, có thể cảm nhận được Tân Trạm không gặp nguy hiểm gì, điều này khiến hai người họ thấy an tâm hơn một chút.
Nhưng bên ngoài hẻm núi có một bức tường ánh sáng chặn lại nên bọn họ không có cách nào để thoát ra ngoài.
Vì thế hai người họ chỉ có thể khoanh chân ngồi thiền, vừa đợi Tân Trạm vừa nhanh chóng khôi phục lại sức khỏe.
Lúc này ở thế giới bên ngoài, trong nơi thí luyện ở khu vực trung tâm.
Ba ngày trước, khói lửa của trận chiến kinh thiên động địa giữa Tân Trạm và Triệu Lam Sơn đã dần tan biến, Tân Trạm có thể đánh lại Triệu Lam Sơn ~ người gần như đã bất khả chiến bại, hơn nữa cuối cùng anh vẫn sống sót, điều này đã khiến tất cả võ giả trong khu vực phải chấn kinh.
Dù sao, có thể nói là Triệu Lam Sơn đã dốc hết sức lực giở hết mọi thủ đoạn ra, ngay cả thần thú Kỳ Lân cũng đã cưỡi lên. Nhưng kết quả là anh ta vẫn không thể tự tay giết chết được Tân Trạm, đây là điều mà hầu hết mọi người đều không ngờ tới được.