Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 987
Chương 987: Phù không thạch màu tím
Tân Trạm cũng ngẩng đầu nhìn lên, định đánh dấu những vị trí quan trọng để chuẩn bị cho các bước tiếp theo.
Nhìn từ phía dưới, tốc độ của đám phù không thạch này không tính là quá nhanh, có vẻ khá dễ năm bắt. Nhưng sau khi Hồ Bạch Linh bay tới, những phù không thạch này như có linh tính vậy, không ngờ lại cho thể tăng tốc, phóng ra bốn phía.
“Chạy đi đâu!” Hồ Bạch Linh bước ra, bắt lấy một viên phù không thạch màu trắng, nhưng cuối cùng lại chỉ tóm được không khí.
Loại màu trắng là loại phù không thạch phổ biến nhất, nhưng đã vô cùng khó bắt được, sau khi Hồ Bạch Linh thử lại vài lần liền dứt khoát từ bỏ.
Cô ta cũng không định bắt bừa một viên đá màu trằng, vừa rồi chỉ là để phán đoán đặc điểm của phù không thạch mà thôi Bay được khoảng mười mấy phút, Hồ Bạch Linh phát hiện ra một viên phù không thạch màu xanh lục, viên đá này không lớn nhưng lại khá sáng chói, bắt mắt trong rất nhiều đốm sáng xung quanh.
“Ba, cái này thế nào?”, Hồ Bạch Linh hỏi.
“Được, lấy cái này đi” Hồ Lão cũng gật đầu, tuy rắng mọi người dùng bí pháp để tiến vào Vẫn Yêu Cốc nhưng cứ cách một ngày sẽ lại bị đưa ra, vì thế cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian.
Hồ Bạch Linh cũng cảm thấy phù không thạch màu xanh lục này không tồi, cô ta gật đầu, quần áo hơi lóe sáng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện thì đã đến trước viên phù không thạch màu xanh lục, giơ tay ra bắt.
Nhưng viên phù không thạch này như cảm nhận được vậy, vào lúc Hồ Bạch Linh đang giơ tay ra liền nhanh chóng trốn chạy.
“Còn muốn chạy, tao xem mày chạy được đến đâu”
Hồ Bạch Linh rất tức giận, nhanh chóng đuổi theo phù không thạch, đồng thời cũng phóng ra nhiều pháp thuật, ngăn chặn sự chuyển động của viên đá này.
Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng Hồ Bạch Linh cũng nằm chắc viên phù không thạch trong tay, dùng linh khí bao bọc nó lại. Người cô ta đổ đầy mồ hôi, mệt đến mức thở hổn hển, rõ ràng là không dễ dàng gì “Được”
Hồ Lão tiếp lấy phù không thạch, gật đầu cười.
Tân Trạm lại chú ý đến, Hồ Bạch Linh đuổi theo phù không thạch này không được bao lâu thì bên ngoài của phù không thạch xanh lục này vốn là màu xanh lục rất đậm giờ đã nhạt đi không ít, rõ ràng màu sắc trong lúc bay đã bị tiêu hao bớt rồi.
Xem ra không chỉ cần bắt được phù không thạch, tốc độ cũng phải đủ nhanh mới được, Tần Trạm đã ngẫm ra được việc này.
Khoảng thời gian tiếp theo, Lịch Ám Tây và Chung Phi Phi lần lượt ra tay, Chung Phi Phi bắt được một viên phù không thạch màu xanh lam, còn Lịch Ám Tây chỉ bắt được một viên phù không thạch to màu trắng.
Còn về phù không thạch màu tím mà Hồ Lão nói, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.
“Tần Trạm, anh cũng chú ý một chút, trong sơn cốc này có chút cổ quái, sau khi bay được một nửa vùng trời, tiêu hao của chúng tôi nhiều hơn bên ngoài rất nhiều” Chung Phi Phi truyền âm nhắc nhở anh.
Tân Trạm gật đầu, bây giờ cả ba người đều đã lấy được phù không thạch, chỉ còn mỗi mình anh.
Tân Trạm nhảy vọt một bước, bay lên nửa bầu trời.
Không gian trong sơn cốc không nhỏ, Tân Trạm chọn bừa một hướng để đi, những nơi anh đi qua, đám phù không thạch đó như bị nam châm đẩy lùi vậy, nhanh chóng cách xa khỏi anh.
Có điều Tân Trạm cũng không có hứng thú với những phù không thạch bình thường này.
Pháp bảo thuyền bay chỉ cần một viên phù không thạch là đủ, vậy anh đương nhiên phải chọn viên tốt nhất.
“Đầu phải lớn, màu sắc càng hiếm thấy càng tốt, hơn nữa còn phải đoạt lấy băng thế Lôi Đình, không thế để luồng khí của nó mất đi một cách vô ích”
Tân Trạm nghĩ ngợi, ánh mắt như đại bàng quét qua bốn phía.
“Cái này không tệ”
Tân Trạm chú ý đến trong đó có một miếng Phù Không Thạch tràn ngập ánh sáng màu đỏ rực đang bay không xa.
“Trước tiên bắt lấy cái này thử đã”
Tân Trạm nhanh chóng quyết định, bay về phía ánh sáng màu đỏ kia.
Phù Không Thạch màu đỏ thấy Tân Trạm bay tới thì nhanh chóng chạy trốn, tốc độ nhanh hơn so với trước kia rất nhiều.
“Xa Nhật Cung Quyết”
Đột nhiên Tân Trạm dừng bước, đưa tay cầm lấy trường cung màu đen ra.
Vốn dĩ dây cung của chiếc trường cung này đã bị hư hại bên trong đất thí luyện nhưng mấy ngày nay, Thiết Lang đã giúp anh sửa lại dây cung một lần nữa.
Sau đó, cổ ấn Thần Vương trên cánh tay Tân Trạm lập tức vỡ nát, hóa thành một hàng nguyên khí thật dài xông về phía ánh sáng đỏ kia.
Lúc Tân Trạm ở phía dưới quan sát đã sớm đưa ra quyết định, một là không ra tay, nếu ra tay thì nhất định phải giành được.
Sau khi một hàng nguyên khí thật dài bay ra, hóa thành một luồng gió chật kín vây quanh ánh sáng đỏ kia.
“Tân Trạm biết rõ Phù Không Thạch vô dùng quỷ dị, cho dù nguyên khí giăng đầy trời nhưng cũng chỉ có thể giam cầm nó trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Tuy nhiên, đối với anh mà nói thì trong nhớp mắt này cũng đã đủ rồi.
Trường cung màu đen kéo thành hình bán nguyệt, mười chín mũi tên nguyên khí ngưng tụ lại, sau đó ngay khi Tân Trạm vừa buông tay thì nhanh chóng lao ra bên ngoài.
“Mười chín mũi tên này, để tao xem mày làm sao tránh thoát.”
Trong ánh mắt Tân Trạm, Phù Không Thạch kia đung đưa trái phải, gấp gáp tránh khỏi những mũi tên đang ào ạt bay tới không ngừng kia. Thế nhưng cuối cùng phù không thạch vẫn không tránh kịp, nó bị một mũi tên bản trúng, trực tiếp dính trên nham thạch của sơn cốc, không cách nào thoát khỏi.
“Thành công.”
Trên mặt Tân Trạm lộ ra một nụ cười, bóng người khẽ lay động bắt lấy ánh sáng đỏ kia.
Mấy người bên trong sơn cốc nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc.
“Trời ạ, Phù Không Thạch màu đỏ, tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy đấy, tên họ Trình này cũng may mắn quá đó chứ” Hồ Bạch Linh không phục nói.
“Người ta chỉ cần một giây đã có thể bắt được rồi, cho dù cho cô một cơ hội thì cô cũng không bắt được đâu” Chung Trác Linh giễu cợt nói “Đúng thật là anh Trình rất lợi hại” Lịch Ám Tây cũng gật đầu nói: “Nhưng mà anh ta chỉ là một người biết về trận pháp thôi mà, tu vi cũng chỉ tàm tạm”
Nghe vậy, ánh mắt Hồ Bạch Linh khẽ chuyển động, nhìn theo bóng lưng Tần Trạm như có điều suy nghĩ.
“Không chạy thoát nhé”
Tân Trạm khẽ cười một tiếng, rút mũi tên nguyên khí kia ra, sao đó bắt lấy phù không thạch màu đỏ. Anh vừa định quay đầu thì đột nhiên nhìn thấy dường như bên ngoài Phù Không Thạch có một sơi tơ nhỏ.
“Hả? Đây là cái gì thế nhỉ?”
Tân Trạm khẽ cau mày, tiếp tục nhìn xem, rốt cuộc cũng bắt được ánh sáng rực rỡ kia.
Bản thân anh không thể nào nhìn lầm được, hơn nữa Tần Trạm mơ hồ cảm giác được sợi tơ này có bí mật liên quan đến Phù Không Thạch.
Trong lòng Tân Trạm thầm chấn động, lập tức mở Thiên Minh Nhãn ra tới trình độ cao nhất.
Hiện tại, anh mới miễn cưỡng nhìn thấy được phía trên ánh sáng đỏ này có một sợi tơ.
Một đầu gắn vào bên trong Phù Không Thạch, một đầu khác thì chạy đi rất xa, không biết bay đến nơi nào.
Mà chính bởi Phù Không Thạch đã bị anh bắt được nên sợi tơ kia dần dần có khuynh hướng bị đứt lìa.
“Một đầu khác của sợi tơ là gì đây?” Tân Trạm liếm môi, vô cùng tò mò.
Anh hơi do dự một chút, mắt thấy sợi tơ đã sắp hoàn toàn đứt gấy thì buông lỏng tay ra, Phù Không Thạch màu đỏ lại bay ra ngoài một lần nữa.
Mà bóng dáng Tân Trạm cũng khẽ chuyển động đi theo hướng sợi tơ kia.
“Người này làm sao vậy chứ? Tại sao lại ném Phù Không Thạch màu đỏ đi rồi?”
Mấy người trong sơn cốc đều có chút kinh ngạc.
“Có lẽ anh ta còn chưa thỏa mãn với thứ này, còn muốn thứ tốt hơn nữa nhỉ?” Lịch Ám Tây khẽ cười lạnh nói: “Hồ Bạch Linh, tôi nghe nói loài người thường rất tham lam, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy”
“Chỉ sợ trộm gà không được còn mất nằm gạo mà thôi, ném màu đỏ đi rồi thì chưa chắc bắt được Phù Không Thạch khác đâu. Có khi còn phải nhờ chúng ta hỗ trợ nữa đấy chứ”
“Lịch Vương Tử, dù sao anh ấy cũng là bạn của chúng ta, anh nói thế thì có chút quá đáng rồi đấy”
Chung Trác Linh không nhịn được bất bình giùm Tần Trạm.
“Tôi chỉ nói thật mà thôi” Lịch Ám Tây cười cười lắc đầu.
Tân Trạm cũng ngẩng đầu nhìn lên, định đánh dấu những vị trí quan trọng để chuẩn bị cho các bước tiếp theo.
Nhìn từ phía dưới, tốc độ của đám phù không thạch này không tính là quá nhanh, có vẻ khá dễ năm bắt. Nhưng sau khi Hồ Bạch Linh bay tới, những phù không thạch này như có linh tính vậy, không ngờ lại cho thể tăng tốc, phóng ra bốn phía.
“Chạy đi đâu!” Hồ Bạch Linh bước ra, bắt lấy một viên phù không thạch màu trắng, nhưng cuối cùng lại chỉ tóm được không khí.
Loại màu trắng là loại phù không thạch phổ biến nhất, nhưng đã vô cùng khó bắt được, sau khi Hồ Bạch Linh thử lại vài lần liền dứt khoát từ bỏ.
Cô ta cũng không định bắt bừa một viên đá màu trằng, vừa rồi chỉ là để phán đoán đặc điểm của phù không thạch mà thôi Bay được khoảng mười mấy phút, Hồ Bạch Linh phát hiện ra một viên phù không thạch màu xanh lục, viên đá này không lớn nhưng lại khá sáng chói, bắt mắt trong rất nhiều đốm sáng xung quanh.
“Ba, cái này thế nào?”, Hồ Bạch Linh hỏi.
“Được, lấy cái này đi” Hồ Lão cũng gật đầu, tuy rắng mọi người dùng bí pháp để tiến vào Vẫn Yêu Cốc nhưng cứ cách một ngày sẽ lại bị đưa ra, vì thế cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian.
Hồ Bạch Linh cũng cảm thấy phù không thạch màu xanh lục này không tồi, cô ta gật đầu, quần áo hơi lóe sáng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện thì đã đến trước viên phù không thạch màu xanh lục, giơ tay ra bắt.
Nhưng viên phù không thạch này như cảm nhận được vậy, vào lúc Hồ Bạch Linh đang giơ tay ra liền nhanh chóng trốn chạy.
“Còn muốn chạy, tao xem mày chạy được đến đâu”
Hồ Bạch Linh rất tức giận, nhanh chóng đuổi theo phù không thạch, đồng thời cũng phóng ra nhiều pháp thuật, ngăn chặn sự chuyển động của viên đá này.
Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng Hồ Bạch Linh cũng nằm chắc viên phù không thạch trong tay, dùng linh khí bao bọc nó lại. Người cô ta đổ đầy mồ hôi, mệt đến mức thở hổn hển, rõ ràng là không dễ dàng gì “Được”
Hồ Lão tiếp lấy phù không thạch, gật đầu cười.
Tân Trạm lại chú ý đến, Hồ Bạch Linh đuổi theo phù không thạch này không được bao lâu thì bên ngoài của phù không thạch xanh lục này vốn là màu xanh lục rất đậm giờ đã nhạt đi không ít, rõ ràng màu sắc trong lúc bay đã bị tiêu hao bớt rồi.
Xem ra không chỉ cần bắt được phù không thạch, tốc độ cũng phải đủ nhanh mới được, Tần Trạm đã ngẫm ra được việc này.
Khoảng thời gian tiếp theo, Lịch Ám Tây và Chung Phi Phi lần lượt ra tay, Chung Phi Phi bắt được một viên phù không thạch màu xanh lam, còn Lịch Ám Tây chỉ bắt được một viên phù không thạch to màu trắng.
Còn về phù không thạch màu tím mà Hồ Lão nói, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.
“Tần Trạm, anh cũng chú ý một chút, trong sơn cốc này có chút cổ quái, sau khi bay được một nửa vùng trời, tiêu hao của chúng tôi nhiều hơn bên ngoài rất nhiều” Chung Phi Phi truyền âm nhắc nhở anh.
Tân Trạm gật đầu, bây giờ cả ba người đều đã lấy được phù không thạch, chỉ còn mỗi mình anh.
Tân Trạm nhảy vọt một bước, bay lên nửa bầu trời.
Không gian trong sơn cốc không nhỏ, Tân Trạm chọn bừa một hướng để đi, những nơi anh đi qua, đám phù không thạch đó như bị nam châm đẩy lùi vậy, nhanh chóng cách xa khỏi anh.
Có điều Tân Trạm cũng không có hứng thú với những phù không thạch bình thường này.
Pháp bảo thuyền bay chỉ cần một viên phù không thạch là đủ, vậy anh đương nhiên phải chọn viên tốt nhất.
“Đầu phải lớn, màu sắc càng hiếm thấy càng tốt, hơn nữa còn phải đoạt lấy băng thế Lôi Đình, không thế để luồng khí của nó mất đi một cách vô ích”
Tân Trạm nghĩ ngợi, ánh mắt như đại bàng quét qua bốn phía.
“Cái này không tệ”
Tân Trạm chú ý đến trong đó có một miếng Phù Không Thạch tràn ngập ánh sáng màu đỏ rực đang bay không xa.
“Trước tiên bắt lấy cái này thử đã”
Tân Trạm nhanh chóng quyết định, bay về phía ánh sáng màu đỏ kia.
Phù Không Thạch màu đỏ thấy Tân Trạm bay tới thì nhanh chóng chạy trốn, tốc độ nhanh hơn so với trước kia rất nhiều.
“Xa Nhật Cung Quyết”
Đột nhiên Tân Trạm dừng bước, đưa tay cầm lấy trường cung màu đen ra.
Vốn dĩ dây cung của chiếc trường cung này đã bị hư hại bên trong đất thí luyện nhưng mấy ngày nay, Thiết Lang đã giúp anh sửa lại dây cung một lần nữa.
Sau đó, cổ ấn Thần Vương trên cánh tay Tân Trạm lập tức vỡ nát, hóa thành một hàng nguyên khí thật dài xông về phía ánh sáng đỏ kia.
Lúc Tân Trạm ở phía dưới quan sát đã sớm đưa ra quyết định, một là không ra tay, nếu ra tay thì nhất định phải giành được.
Sau khi một hàng nguyên khí thật dài bay ra, hóa thành một luồng gió chật kín vây quanh ánh sáng đỏ kia.
“Tân Trạm biết rõ Phù Không Thạch vô dùng quỷ dị, cho dù nguyên khí giăng đầy trời nhưng cũng chỉ có thể giam cầm nó trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Tuy nhiên, đối với anh mà nói thì trong nhớp mắt này cũng đã đủ rồi.
Trường cung màu đen kéo thành hình bán nguyệt, mười chín mũi tên nguyên khí ngưng tụ lại, sau đó ngay khi Tân Trạm vừa buông tay thì nhanh chóng lao ra bên ngoài.
“Mười chín mũi tên này, để tao xem mày làm sao tránh thoát.”
Trong ánh mắt Tân Trạm, Phù Không Thạch kia đung đưa trái phải, gấp gáp tránh khỏi những mũi tên đang ào ạt bay tới không ngừng kia. Thế nhưng cuối cùng phù không thạch vẫn không tránh kịp, nó bị một mũi tên bản trúng, trực tiếp dính trên nham thạch của sơn cốc, không cách nào thoát khỏi.
“Thành công.”
Trên mặt Tân Trạm lộ ra một nụ cười, bóng người khẽ lay động bắt lấy ánh sáng đỏ kia.
Mấy người bên trong sơn cốc nhìn thấy cảnh này cũng có chút kinh ngạc.
“Trời ạ, Phù Không Thạch màu đỏ, tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy đấy, tên họ Trình này cũng may mắn quá đó chứ” Hồ Bạch Linh không phục nói.
“Người ta chỉ cần một giây đã có thể bắt được rồi, cho dù cho cô một cơ hội thì cô cũng không bắt được đâu” Chung Trác Linh giễu cợt nói “Đúng thật là anh Trình rất lợi hại” Lịch Ám Tây cũng gật đầu nói: “Nhưng mà anh ta chỉ là một người biết về trận pháp thôi mà, tu vi cũng chỉ tàm tạm”
Nghe vậy, ánh mắt Hồ Bạch Linh khẽ chuyển động, nhìn theo bóng lưng Tần Trạm như có điều suy nghĩ.
“Không chạy thoát nhé”
Tân Trạm khẽ cười một tiếng, rút mũi tên nguyên khí kia ra, sao đó bắt lấy phù không thạch màu đỏ. Anh vừa định quay đầu thì đột nhiên nhìn thấy dường như bên ngoài Phù Không Thạch có một sơi tơ nhỏ.
“Hả? Đây là cái gì thế nhỉ?”
Tân Trạm khẽ cau mày, tiếp tục nhìn xem, rốt cuộc cũng bắt được ánh sáng rực rỡ kia.
Bản thân anh không thể nào nhìn lầm được, hơn nữa Tần Trạm mơ hồ cảm giác được sợi tơ này có bí mật liên quan đến Phù Không Thạch.
Trong lòng Tân Trạm thầm chấn động, lập tức mở Thiên Minh Nhãn ra tới trình độ cao nhất.
Hiện tại, anh mới miễn cưỡng nhìn thấy được phía trên ánh sáng đỏ này có một sợi tơ.
Một đầu gắn vào bên trong Phù Không Thạch, một đầu khác thì chạy đi rất xa, không biết bay đến nơi nào.
Mà chính bởi Phù Không Thạch đã bị anh bắt được nên sợi tơ kia dần dần có khuynh hướng bị đứt lìa.
“Một đầu khác của sợi tơ là gì đây?” Tân Trạm liếm môi, vô cùng tò mò.
Anh hơi do dự một chút, mắt thấy sợi tơ đã sắp hoàn toàn đứt gấy thì buông lỏng tay ra, Phù Không Thạch màu đỏ lại bay ra ngoài một lần nữa.
Mà bóng dáng Tân Trạm cũng khẽ chuyển động đi theo hướng sợi tơ kia.
“Người này làm sao vậy chứ? Tại sao lại ném Phù Không Thạch màu đỏ đi rồi?”
Mấy người trong sơn cốc đều có chút kinh ngạc.
“Có lẽ anh ta còn chưa thỏa mãn với thứ này, còn muốn thứ tốt hơn nữa nhỉ?” Lịch Ám Tây khẽ cười lạnh nói: “Hồ Bạch Linh, tôi nghe nói loài người thường rất tham lam, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy”
“Chỉ sợ trộm gà không được còn mất nằm gạo mà thôi, ném màu đỏ đi rồi thì chưa chắc bắt được Phù Không Thạch khác đâu. Có khi còn phải nhờ chúng ta hỗ trợ nữa đấy chứ”
“Lịch Vương Tử, dù sao anh ấy cũng là bạn của chúng ta, anh nói thế thì có chút quá đáng rồi đấy”
Chung Trác Linh không nhịn được bất bình giùm Tần Trạm.
“Tôi chỉ nói thật mà thôi” Lịch Ám Tây cười cười lắc đầu.