Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1022
Chương 1022: Tất cả yên phận chút
“Đờ mờ, đây mới là hiệu quả vốn có của Tụ Linh trận” Cốt Lâm kêu lên: “Không đúng, còn có tác dụng khác nữa, tôi cảm thấy thần thức của tôi cũng đang khôi phục. Hai người cũng đến thử xem”
Lam Yên và Thái Tinh đi vào trong đó, bọn họ cùng ngạc nhiên phát hiện ra, trận pháp này thật sự khác biệt.
“Tân Trạm lợi hại quá đi, thế mà có thể sửa đổi trận pháp này” Cốt Lâm liếm môi nhìn vào chính giữa trận pháp nói: “Mấy người xem, trận pháp này có tổng cộng bốn tầng, chúng ta lúc này mới ở tầng thứ hai mà thôi, không biết hiệu quả ở bên trong sẽ còn ghê gớm đến cỡ nào nữa”
“Nếu không thì anh đi qua đó thử xem?”
Thái Tỉnh xúi giục nói.
“Bỏ đi, cái tên Tân Trạm kia vô cùng tinh ranh, lẽ nào anh ta sẽ để cho chúng ta tùy ý ra vào trận pháp?” Cốt Lâm hừ nói: “Tôi đoán chắc chắn có trừng phạt”
Cốt Lâm còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Lịch Ám Trọng bên cạnh kêu lên thất thanh một tiếng, một tia sấm chớp màu đỏ bổ xuống đỉnh đầu anh ta, đánh anh ta văng xuống đất lần nữa.
Thì ra cái tên này muốn len lén chuồn êm vào tầng thứ hai, kết quả vừa đi ra đã bị trận pháp trừng phạt.
“May là ông đây yên phận đấy” Cốt Lâm xoa xoa trán, vẻ mặt nhẹ nhõm vì gặp hên Trong Tụ Linh trận, tốn mấy canh giờ đế hồi phục tu vi, sau đó mọi người lập tức rời khỏi nơi này, quay lại nơi ở của mỗi người để bế quan Có điều đêm nay đã định sẵn là không thể yên bình, ngay lúc bọn họ tu luyện, Tân Trạm chơi trò đánh lén, ai nấy đều bị Tân Trạm đánh lăn quay ra đất, vứt xuống bãi đất trống.
“Sư phụ Tần, anh làm như vậy không đúng, bọn tôi đến đây để tu luyện, sao anh còn đánh lén bọn tôi” Cốt Lâm ôm đầu nói.
“Lẽ nào trong lúc chiến đấu không có ai đánh lén cậu à? Hoặc là lúc cậu lơ là cảnh giác thì không có ai tấn công cậu sao” Tân Trạm cười lạnh nói.
Cốt Lâm á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng mọi người đều có chút buồn phiền “Mẹ kiếp, ông đây không luyện nữa!” Lịch Ám Trọng hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên đứng dậy.
“Tôi muốn làm cho yêu tộc vẻ vang chứ không phải là ở đây bị một tên loài người sỉ nhục, tôi sẽ tham gia liên minh yêu tộc vào.
tháng sau, nhưng tôi sẽ không ở cái chỗ này nữa!”
“Anh chắc chắn chứ?” Tần Trạm cười híp mắt nói “Lịch Ám Trọng, đừng kích động” Bây giờ nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Cốt Lâm lun cầm cập.
“Sợ gì chứ à con trai Lịch Vương, tương lai sẽ thừa kế vương vị, anh ta chỉ là một con người… ÁI”
Lịch Ám Trọng còn chưa nói hết lời đã đột nhiên ngã quy xuống mặt đất.
Một chân của anh ta bị Tân Trạm tung một cước đạp gãy.
Lịch Ám Trọng đang kêu rên, Tần Trạm lại bước qua đạp thêm ba cước nữa, đạp gãy tay chân Lịch Ám Trọng.
“Tân Trạm làm thế này cũng quá tàn nhẫn”
Cốt Lâm nhìn tê cả da đầu, Thái Tinh cũng che miệng trợn mắt lên.
“Tần Trạm, cậu đang làm cái gì vậy!”
Nhạc trưởng lão vừa đến đã chất vấn, nhìn thấy Lịch Ám Trọng đau đến hôn mê bất tỉnh trên đất, lập tức giận tím mặt.
“Thăng oắt này muốn rút lui, tôi chỉ trừng phạt anh ta chút thôi” Tân Trạm nói rất bình tĩnh, dường như đây cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt không hề đáng kể.
“Tay chân đều bị cậu đạp gãy hết rồi, đây mà cũng gọi là một chút thôi à?” Nhạc trưởng lão vô cùng tức giận, chỉ vào Tân Trạm nói: “Bây giờ Lịch Ám Trọng thành ra như thế này rồi thì làm sao có thể tham gia cuộc thi đấu minh hội tháng sau, ý đồ của cậu là muốn làm giảm sức chiến đấu của yêu tộc bọn tôi đúng không, ngày mai tôi sẽ đi gặp Yêu Hoàng, bảo ngài ấy bắt cậu vào ngục”
“Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói, trước tiên ông tránh sang một bên đi, bây giờ chỗ này thuộc quyền quản lý của tôi.”
Tân Trạm không hề sợ hãi, cười lạnh, làm Nhạc trưởng lão tức giận đến run run cả người, phất tay áo bỏ đi.
Lấy một viên đan dược ra, Tân Trạm cúi người cạy miệng của Lịch Ám Trọng ra, nhét đan dược vào bên trong Không quá vài giây, Lịch Ám Trọng đã rên rỉ tỉnh lại.
“Tân Trạm, anh… Tôi”
Lịch Ám Trọng vừa muốn mắng người đã trợn mắt lên, khó tin phát hiện ra tay chân đứt gãy của mình đã khép lại rồi “Anh còn muốn đi sao?” Tân Trạm nói.
“Cho dù anh có chữa trị cho tôi thì tôi cũng phải đi” Lịch Ám Trọng hừ nhẹ nói, xem ra đã có quyết định muốn đi rồi.
“Được, có điều anh xem xong vật này đã, nếu vẫn muốn đi thì đi đi”
Tân Trạm cũng không thèm phí lời, vứt một món đồ lên người Lịch Ám Trọng, sau đó quay đầu rời đi.
“Hừ, cho dù là ông trời xuống đây cũng không cản được tôi.”
Trong đôi mắt của Lịch Ám Trọng xoẹt qua một sự nghỉ ngờ, anh ta cầm vật đó, phát hiện ra thế mà lại là một phong thư.
Mở ra đọc suốt cả buổi, một lúc lâu sau Lịch Ám Trọng vẫn không nói gì, ngồi yên trên mặt đất không nhúc nhích.
“Lịch Ám Trọng, có đi nữa hay không?” Cốt Lâm đi đến tò mò hỏi “Đi con khỉ ấy”
Lịch Ám Trọng giàn giụa nước mắt nói: “Tên Tân Trạm này thật sự quá ác độc, thế mà anh ta lại kêu cha tôi viết thư cho tôi, nếu tôi dám đi thì ông già sẽ thật sự đánh gãy tay chân của tôi, còn khiến tôi hoàn toàn mất hết tư cách thừa kế, tôi đi thế nào được”
Cốt Lâm và những người khác nghe xong cũng choáng váng.
Tân Trạm này thật sự rất tàn nhẫn, thế mà biết cách lấy điểm yếu của Lịch Ám Trọng ra uy hiếp anh ta.
“Các người đừng cười trên sự đau khổ của người khác, có tin là trong tay anh ta cũng có thư của người trong tộc các người không”
Lịch Ám Trọng bò dậy, hừ nói: “Tôi thấy chúng ta không có hy vọng phản kháng rồi, tất cả mọi người đàng hoàng một chút, vực dậy tinh thần tu luyện đi, đi cũng không thể đi được, mà đánh cũng đánh không lại.”
Lịch Ám Trọng nói xong thì vác vẻ mặt ỉu xìu rời đi Mọi người đứng tại chỗ ngơ ngác, Cốt Lâm thở dài.
“Thật ra nếu đổi cách nghĩ cẩn thận hơn một chút thì tuy răng Tân Trạm đối xử tàn nhẫn với chúng ta, nhưng mà cũng là đúng”
Cốt Lâm hít sâu một hơi nói: “Anh ta rèn luyện chúng ta cũng chẳng có ích lợi lớn lao gì cho anh ta, người cuối cùng được lợi còn không phải là chúng ta à”
“Đúng vậy, có anh ta ở đây thì ngay cả gấy tay gãy chân cũng có thể nối liền lại trong chớp mắt, chúng ta cũng không phải mệt chết, đau đớn hơn mị sức mạnh thì vẫn là chuyện cũng nói.
“Ngày mai tiếp tục đi, tôi phải cố gắng đi lên tầng thứ hai của Tụ Linh trận xem thử”
“Sức kiểm soát linh khí của chúng ta kém như vậy, hơi bị mất mặt rồi, quả thật sỉ nhục cái danh thiên tài.”
Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt phức tạp, ai đi đường nấy.
Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, Tân Trạm phát hiện ra đám người rõ ràng đã yên phận hơn rất nhiều.
Có thể là do phương pháp đánh đòn phủ đầu của mình, hoặc là do bức thư đó phát huy tác dụng, nói chung ngay cả những người khó đối phó như Lịch Ám Trọng và Cốt Lâm đều không làm mình làm mẩy nữa.
tí nhưng được tăng thêm ït” Thái Tinh Tân Trạm bèn dựa theo kế hoạch tiến hành những cuộc luyện tập tàn khốc, hành hạ đám thiên tài yêu tộc này đến khóc cha gọi mẹ, đến trưa, lúc Nam Du đại sư đến đây kiểm tra, đôi mắt trợn trừng suýt chút nữa lọt ra ngoài.
Những hy vọng của yêu tộc này, thiên tài tuấn kiệt, bình thường vô cùng chăm sóc bản thân mình, chỉ sợ xảy ra chút xíu sơ sót nào, tất nhiên hình tượng của bọn họ cũng là phấn chấn hăm hở, tài hoa hơn người.
Mà lúc này, từng người từng người bọn họ nằm la liệt trên đất không thèm để ý tới hình tượng, cả người áo quần lam lũ, còn có vết thương trên người, mệt mỏi thở hồng hộc, giống như vừa chạy nạn về.
Ngay cả công chúa Lam Yên học trò cưng của mình cũng ngồi dựa vào tảng đá giải lao, tóc tai rối bời, chẳng có chút hình tượng gì nào để nói
Vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Nam Du đại sư tăng hẳng mấy lần, âm thầm chuồn êm.
Không chuồn không được, nếu không bọn họ sẽ khóc lóc kể khổ với mình mất thôi, bản thân mình cũng không biết thế nào cho phải.
“Nam Du đại sư, ông phải quản lý bọn họ cho tốt đấy, kẻo cứ để Tân Trạm luyện tập lung tung thế này không sớm thì muộn tất cả bọn họ đều bị luyện đến tàn phế mất” Nhạc trưởng lão đuổi theo Nam Du, không nhịn được khuyên nhủ.
“Hơn nữa tôi cũng không hiểu, những trò này của Tân Trạm đều là những hạng mục tu luyện cơ bản, có tác dụng gì lớn với những thiên tài này cơ chứ?”
“Nhạc trưởng lão, dùng người thì đừng nên nghỉ ngờ người, nếu Yêu Hoàng bệ hạ đã nói vậy rồi thì chúng ta cứ tạo đủ điều kiện giúp đỡ cho Tân Trạm là được rồi, còn về hiệu quả, minh hội gần sắp đến rồi” Nam Du an ủi nói.
“Đờ mờ, đây mới là hiệu quả vốn có của Tụ Linh trận” Cốt Lâm kêu lên: “Không đúng, còn có tác dụng khác nữa, tôi cảm thấy thần thức của tôi cũng đang khôi phục. Hai người cũng đến thử xem”
Lam Yên và Thái Tinh đi vào trong đó, bọn họ cùng ngạc nhiên phát hiện ra, trận pháp này thật sự khác biệt.
“Tân Trạm lợi hại quá đi, thế mà có thể sửa đổi trận pháp này” Cốt Lâm liếm môi nhìn vào chính giữa trận pháp nói: “Mấy người xem, trận pháp này có tổng cộng bốn tầng, chúng ta lúc này mới ở tầng thứ hai mà thôi, không biết hiệu quả ở bên trong sẽ còn ghê gớm đến cỡ nào nữa”
“Nếu không thì anh đi qua đó thử xem?”
Thái Tỉnh xúi giục nói.
“Bỏ đi, cái tên Tân Trạm kia vô cùng tinh ranh, lẽ nào anh ta sẽ để cho chúng ta tùy ý ra vào trận pháp?” Cốt Lâm hừ nói: “Tôi đoán chắc chắn có trừng phạt”
Cốt Lâm còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Lịch Ám Trọng bên cạnh kêu lên thất thanh một tiếng, một tia sấm chớp màu đỏ bổ xuống đỉnh đầu anh ta, đánh anh ta văng xuống đất lần nữa.
Thì ra cái tên này muốn len lén chuồn êm vào tầng thứ hai, kết quả vừa đi ra đã bị trận pháp trừng phạt.
“May là ông đây yên phận đấy” Cốt Lâm xoa xoa trán, vẻ mặt nhẹ nhõm vì gặp hên Trong Tụ Linh trận, tốn mấy canh giờ đế hồi phục tu vi, sau đó mọi người lập tức rời khỏi nơi này, quay lại nơi ở của mỗi người để bế quan Có điều đêm nay đã định sẵn là không thể yên bình, ngay lúc bọn họ tu luyện, Tân Trạm chơi trò đánh lén, ai nấy đều bị Tân Trạm đánh lăn quay ra đất, vứt xuống bãi đất trống.
“Sư phụ Tần, anh làm như vậy không đúng, bọn tôi đến đây để tu luyện, sao anh còn đánh lén bọn tôi” Cốt Lâm ôm đầu nói.
“Lẽ nào trong lúc chiến đấu không có ai đánh lén cậu à? Hoặc là lúc cậu lơ là cảnh giác thì không có ai tấn công cậu sao” Tân Trạm cười lạnh nói.
Cốt Lâm á khẩu không trả lời được, nhưng trong lòng mọi người đều có chút buồn phiền “Mẹ kiếp, ông đây không luyện nữa!” Lịch Ám Trọng hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên đứng dậy.
“Tôi muốn làm cho yêu tộc vẻ vang chứ không phải là ở đây bị một tên loài người sỉ nhục, tôi sẽ tham gia liên minh yêu tộc vào.
tháng sau, nhưng tôi sẽ không ở cái chỗ này nữa!”
“Anh chắc chắn chứ?” Tần Trạm cười híp mắt nói “Lịch Ám Trọng, đừng kích động” Bây giờ nhìn thấy nụ cười này, trong lòng Cốt Lâm lun cầm cập.
“Sợ gì chứ à con trai Lịch Vương, tương lai sẽ thừa kế vương vị, anh ta chỉ là một con người… ÁI”
Lịch Ám Trọng còn chưa nói hết lời đã đột nhiên ngã quy xuống mặt đất.
Một chân của anh ta bị Tân Trạm tung một cước đạp gãy.
Lịch Ám Trọng đang kêu rên, Tần Trạm lại bước qua đạp thêm ba cước nữa, đạp gãy tay chân Lịch Ám Trọng.
“Tân Trạm làm thế này cũng quá tàn nhẫn”
Cốt Lâm nhìn tê cả da đầu, Thái Tinh cũng che miệng trợn mắt lên.
“Tần Trạm, cậu đang làm cái gì vậy!”
Nhạc trưởng lão vừa đến đã chất vấn, nhìn thấy Lịch Ám Trọng đau đến hôn mê bất tỉnh trên đất, lập tức giận tím mặt.
“Thăng oắt này muốn rút lui, tôi chỉ trừng phạt anh ta chút thôi” Tân Trạm nói rất bình tĩnh, dường như đây cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt không hề đáng kể.
“Tay chân đều bị cậu đạp gãy hết rồi, đây mà cũng gọi là một chút thôi à?” Nhạc trưởng lão vô cùng tức giận, chỉ vào Tân Trạm nói: “Bây giờ Lịch Ám Trọng thành ra như thế này rồi thì làm sao có thể tham gia cuộc thi đấu minh hội tháng sau, ý đồ của cậu là muốn làm giảm sức chiến đấu của yêu tộc bọn tôi đúng không, ngày mai tôi sẽ đi gặp Yêu Hoàng, bảo ngài ấy bắt cậu vào ngục”
“Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói, trước tiên ông tránh sang một bên đi, bây giờ chỗ này thuộc quyền quản lý của tôi.”
Tân Trạm không hề sợ hãi, cười lạnh, làm Nhạc trưởng lão tức giận đến run run cả người, phất tay áo bỏ đi.
Lấy một viên đan dược ra, Tân Trạm cúi người cạy miệng của Lịch Ám Trọng ra, nhét đan dược vào bên trong Không quá vài giây, Lịch Ám Trọng đã rên rỉ tỉnh lại.
“Tân Trạm, anh… Tôi”
Lịch Ám Trọng vừa muốn mắng người đã trợn mắt lên, khó tin phát hiện ra tay chân đứt gãy của mình đã khép lại rồi “Anh còn muốn đi sao?” Tân Trạm nói.
“Cho dù anh có chữa trị cho tôi thì tôi cũng phải đi” Lịch Ám Trọng hừ nhẹ nói, xem ra đã có quyết định muốn đi rồi.
“Được, có điều anh xem xong vật này đã, nếu vẫn muốn đi thì đi đi”
Tân Trạm cũng không thèm phí lời, vứt một món đồ lên người Lịch Ám Trọng, sau đó quay đầu rời đi.
“Hừ, cho dù là ông trời xuống đây cũng không cản được tôi.”
Trong đôi mắt của Lịch Ám Trọng xoẹt qua một sự nghỉ ngờ, anh ta cầm vật đó, phát hiện ra thế mà lại là một phong thư.
Mở ra đọc suốt cả buổi, một lúc lâu sau Lịch Ám Trọng vẫn không nói gì, ngồi yên trên mặt đất không nhúc nhích.
“Lịch Ám Trọng, có đi nữa hay không?” Cốt Lâm đi đến tò mò hỏi “Đi con khỉ ấy”
Lịch Ám Trọng giàn giụa nước mắt nói: “Tên Tân Trạm này thật sự quá ác độc, thế mà anh ta lại kêu cha tôi viết thư cho tôi, nếu tôi dám đi thì ông già sẽ thật sự đánh gãy tay chân của tôi, còn khiến tôi hoàn toàn mất hết tư cách thừa kế, tôi đi thế nào được”
Cốt Lâm và những người khác nghe xong cũng choáng váng.
Tân Trạm này thật sự rất tàn nhẫn, thế mà biết cách lấy điểm yếu của Lịch Ám Trọng ra uy hiếp anh ta.
“Các người đừng cười trên sự đau khổ của người khác, có tin là trong tay anh ta cũng có thư của người trong tộc các người không”
Lịch Ám Trọng bò dậy, hừ nói: “Tôi thấy chúng ta không có hy vọng phản kháng rồi, tất cả mọi người đàng hoàng một chút, vực dậy tinh thần tu luyện đi, đi cũng không thể đi được, mà đánh cũng đánh không lại.”
Lịch Ám Trọng nói xong thì vác vẻ mặt ỉu xìu rời đi Mọi người đứng tại chỗ ngơ ngác, Cốt Lâm thở dài.
“Thật ra nếu đổi cách nghĩ cẩn thận hơn một chút thì tuy răng Tân Trạm đối xử tàn nhẫn với chúng ta, nhưng mà cũng là đúng”
Cốt Lâm hít sâu một hơi nói: “Anh ta rèn luyện chúng ta cũng chẳng có ích lợi lớn lao gì cho anh ta, người cuối cùng được lợi còn không phải là chúng ta à”
“Đúng vậy, có anh ta ở đây thì ngay cả gấy tay gãy chân cũng có thể nối liền lại trong chớp mắt, chúng ta cũng không phải mệt chết, đau đớn hơn mị sức mạnh thì vẫn là chuyện cũng nói.
“Ngày mai tiếp tục đi, tôi phải cố gắng đi lên tầng thứ hai của Tụ Linh trận xem thử”
“Sức kiểm soát linh khí của chúng ta kém như vậy, hơi bị mất mặt rồi, quả thật sỉ nhục cái danh thiên tài.”
Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt phức tạp, ai đi đường nấy.
Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, Tân Trạm phát hiện ra đám người rõ ràng đã yên phận hơn rất nhiều.
Có thể là do phương pháp đánh đòn phủ đầu của mình, hoặc là do bức thư đó phát huy tác dụng, nói chung ngay cả những người khó đối phó như Lịch Ám Trọng và Cốt Lâm đều không làm mình làm mẩy nữa.
tí nhưng được tăng thêm ït” Thái Tinh Tân Trạm bèn dựa theo kế hoạch tiến hành những cuộc luyện tập tàn khốc, hành hạ đám thiên tài yêu tộc này đến khóc cha gọi mẹ, đến trưa, lúc Nam Du đại sư đến đây kiểm tra, đôi mắt trợn trừng suýt chút nữa lọt ra ngoài.
Những hy vọng của yêu tộc này, thiên tài tuấn kiệt, bình thường vô cùng chăm sóc bản thân mình, chỉ sợ xảy ra chút xíu sơ sót nào, tất nhiên hình tượng của bọn họ cũng là phấn chấn hăm hở, tài hoa hơn người.
Mà lúc này, từng người từng người bọn họ nằm la liệt trên đất không thèm để ý tới hình tượng, cả người áo quần lam lũ, còn có vết thương trên người, mệt mỏi thở hồng hộc, giống như vừa chạy nạn về.
Ngay cả công chúa Lam Yên học trò cưng của mình cũng ngồi dựa vào tảng đá giải lao, tóc tai rối bời, chẳng có chút hình tượng gì nào để nói
Vốn dĩ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Nam Du đại sư tăng hẳng mấy lần, âm thầm chuồn êm.
Không chuồn không được, nếu không bọn họ sẽ khóc lóc kể khổ với mình mất thôi, bản thân mình cũng không biết thế nào cho phải.
“Nam Du đại sư, ông phải quản lý bọn họ cho tốt đấy, kẻo cứ để Tân Trạm luyện tập lung tung thế này không sớm thì muộn tất cả bọn họ đều bị luyện đến tàn phế mất” Nhạc trưởng lão đuổi theo Nam Du, không nhịn được khuyên nhủ.
“Hơn nữa tôi cũng không hiểu, những trò này của Tân Trạm đều là những hạng mục tu luyện cơ bản, có tác dụng gì lớn với những thiên tài này cơ chứ?”
“Nhạc trưởng lão, dùng người thì đừng nên nghỉ ngờ người, nếu Yêu Hoàng bệ hạ đã nói vậy rồi thì chúng ta cứ tạo đủ điều kiện giúp đỡ cho Tân Trạm là được rồi, còn về hiệu quả, minh hội gần sắp đến rồi” Nam Du an ủi nói.