Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1032
Chương 1032: Vào lại
Vẫn Yêu Cốc Yêu Hoàng hơi hoảng hốt, lần này có phải đến nhầm rồi hay không, rõ ràng mình tới giám sát Tân Trạm nhưng sao lại biến thành đả thủ của anh rồi.
Còn đám yêu thú bay kia nữa, Tân Trạm, anh không tự giải quyết được sao? Muốn ông đây ra tay lắm à.
Nhưng người tôi đã nói vậy rồi, tuy Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hận đến mức nghiến răng nhưng chỉ đành im lặng đi ra phía trước của thuyền bay tỏa ánh sáng tím cố gắng sử dụng pháp thuật giết chết hết những thứ đang gây rối cho thuyền bay.
“Tu vi của hộ pháp này cao và mạnh ghê nhỉ”
“Giết chết mười mấy con yêu thú chỉ trong chớp mắt, thật sự rất lợi hại”
Bọn Cốt Lâm và Thái Tỉnh reo lên đầy sùng bái khiến vẻ mặt của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trông khá hơn chút ít, nhưng một lát sau sắc mặt của ông lại cứng đờ.
“Không có gì đáng kế cả, sư phụ đã tốn một số tiền rất lớn mời người này từ chỗ Yêu Hoàng đến, đương nhiên tu vi không phải dạng vừa rồi” Tân Trạm nói Anh vừa nói vậy, mọi người lập tức vô cùng cảm kích Tân Trạm.
“Sư phụ Tân đã nhọc lòng lo nghĩ cho bọn tôi rồi”
“Như đã nói từ trước Yêu Hoàng bệ hạ có hơi hẹp hòi, dẫu sao chúng tôi cũng là thiên tài yêu tộc thế mà muốn xin một hộ pháp còn phải nhờ sư phụ Tân muối mặt đi cầu xin ông “ Cốt Lâm cau anh nói.
“Đúng vậy, đây không phải là điều Yêu Hoàng bệ hạ nên làm sao?”
“Phụ hoàng tôi thường ngày không vậy đâu, có lẽ ông ấy bận quá nên quên béng đi mất” Ngay cả công chúa Lam Yên cũng tỏ ra ấy náy.
“Chỉ có sư phụ Tân hiểu được lòng bọn tôi” Thậm chí Lịch Ám Trọng cũng phải thốt lên.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng siết chặt quả đấm kêu lên “răng rắc”, hận không thể tát một phát đập chết bọn nhóc ngu ngốc này.
Mắt bọn anh mù hết cả rồi ư, rố ràng là tôi đánh chết đám yêu thú này nhưng sau rốt công lao đều thuộc về Tân Trạm thế kia.
Đương nhiên người ghê tởm nhất chính là tên nhóc Tân Trạm nhà mi, bổn hoàng nhớ mặt anh rồi đấy, sau này tốt nhất anh đừng rơi vào tay ta, nếu không anh sẽ biết mặt.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng âm thầm thề, đôi mắt quét nhìn Tân Trạm. Trong lòng Tân Trạm bỗng giật thon thót.
Chỉ giỡn thôi mà, người này sẽ không ghim anh thật đấy chứ.
Có thuyền bay màu tím, còn có Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng mở đường trước mặt, chưa đến nửa ngày, mọi người đã tới rặng núi Liên Thiên.
Đỉnh núi cao chọc thẳng lên bầu trời và biến mất trên những tầng mây. Hai bên kéo dài thoai thoải đến điểm cuối của tầm ngắm như tạo nên một vách tường ngăn cách hai phương trời.
“Nghe nói bên ngoài dấy Liên Thiên này có một chiều không gian khác, không biết truyền thuyết đó có thật không” Thạch Chấn nhìn dãy núi đang lay động nọ thì chợt hỏi.
“Chuyện đó không rõ thật hay giả nhưng quả thật dấy Liên Thiên này hơi kỳ lạ, nếu vào trong đó, dù có tu vi gì đều sẽ vô thức đi ra bãng đường cũ, chưa có ai từng nhìn thấy khung cảnh bên kia của dãy núi trông ra sao.”
“Hoặc có lẽ là điểm tận cùng của thế giới chăng”
Mọi người thảo luận một phen rồi đi xuống thuyền bay.
Tân Trạm lấy la bàn ra, bỏ phù không nguyên thạch bay vào trong đó.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này không cần đến một tiếng thì mọi người đã vào được bên trong Vẫn Yêu Gốc rồi.
Bấy giờ mặt trời còn đang treo trên cao, màn đêm chưa phủ xuống nên khung cảnh trong Vẫn Yêu Cốc vẫn yên bình lắm.
“Nơi đây đẹp như tiên cảnh vậy”
“Tôi cảm nhận được linh khí cực đậm, tu luyện ở đây chắc hẳn sẽ có hiệu quả rất cao”
“Mọi người nhìn ánh sáng trên không trung xem đó là gì vậy”
“Những cái đó chính là phù không thạch, là vật quan trọng để chế luyện ra thuyền bay, tuy nhiên chỉ có thể sử dụng ở đây, mang ra ngoài sẽ bị mất hiệu lực” Tân Trạm đáp.
“Nhiệm vụ của mọi người là lấy được những phù không thạch kia, phải nhớ không được lấy màu trắng, ít nhất phải màu xanh trở lên”
Đương nhiên, anh không gọi nhóm thiên tài yêu tộc đến đây chơi. Tốc độ của phù không thạch này cực nhanh và vô cùng linh hoạt nên rất thích hợp để rèn luyện thân pháp.
Thế nhưng yêu cầu này của Tân Trạm làm mọi người vốn luôn phải chịu đủ loại hành hạ trước kia chợt nhẹ nhõm.
“Sư phụ Tần, thế thì dễ quá rồi. Tuy những viên đá này khá nhanh nhưng với tốc độ của bọn tôi chắc chắn sẽ bắt được hơn mươi viên chỉ trong vài phút” Cốt Lâm nói một cách chắc nịch “Tốt, hôm nay nếu cậu không bắt được mười phù không thạch xanh vậy thì coi chừng tôi đấy” Thấy Cốt Lâm sốt săng muốn thử, Tân Trạm cười lạnh nói Cốt Lâm nhất thời rùng mình, dường như cảm thấy mình lỡ đà quá rồi.
Đến khi họ bay lên cao thì lúc này mới chịu không ít khổ sở từ phù không thạch.
Những linh thạch này nom chậm rãi nhưng khi bị người tôi nhắm tới thì tốc độ đột nhiên gia tăng, tung tích còn cực quỷ dị khó thể nảm bắt.
Mọi người mất rất nhiều công sức nhưng đừng nói đá màu xanh trở lên, dù phù không thạch màu trắng bình thường nhất họ cũng khó thể lấy được.
“Sư phụ Tân, không bắt được thứ này đâu”
Thái Tỉnh bất đắc dĩ nói.
“Tốc độ của mấy thứ này quá nhanh, sư phụ Tân không giỡn với chúng tôi đấy chứ”
Cốt Lâm thở hổn hển than thở.
“Một lũ ngốc, mở to mắt nhìn cho kỹ đây”
Tân Trạm hừ nhẹ, cơ thể đột nhiên bay lên.
Mắt anh nhắm chuẩn một viên phù không thạch màu đỏ, cổ ấn Thân Vương trên cánh tay bùng lên rồi một luồng nguyên khí bỗng nhiên bay ra phong bế không gian xung quanh.
Sau đó cơ thể Tần Trạm chợt lướt thành một đường sáng qua giữa không trung trông như ảo ảnh, phù không thạch màu đỏ nọ chưa kịp chạy trốn đã bị Tân Trạm bắt được.
“Thấy rõ chưa” Tân Trạm vừa hỏi vừa huơ huơ phù không thạch trong tay xuống trước mặt mọi người.
Nhóm Thạch Chấn trợn to hai mắt, ai nấy cũng đều thấy khó tin.
Từ lúc Tân Trạm bay lên đến khi bắt được phù không thạch chỉ mất khoảng vài nhịp thở, hơn nữa Tần Trạm còn lấy được phù không thạch màu đỏ mạnh nhất ở đây.
“Hiểu sơ rồi, tốc độ phải nhanh, ra tay phải thật quả quyết, dùng một đòn trí mạng không cho đối thủ cơ hội chạy trốn” Thạch Chấn lấm bẩm nói.
Tân Trạm tỏ ý khen ngợi gật đầu. Thạch Chấn không hổ là thiên tài số một, sau khi buông bỏ kiêu ngạo thì anh càng nhìn càng hợp ý.
Sau đó, họ liều mạng lao lên không trung bắt phù không thạch.
Đương nhiên Tuyệt Nhật Yêu Hoàng sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán này. Có vẻ đây là lần đầu vào Vẫn Yêu Cốc nên ông ấy đi khắp mọi nơi thu tập một vài bảo vật ngon nghẻ.
Còn Tân Trạm lập một trận pháp lớn trên mặt đất trước mắt chuẩn bị cho cuộc chiến vào buổi tối.
Sau khi bố trí trận pháp xong, Tân Trạm cũng chìm vào suy tư. Vẻ hoang tàn ở Vẫn Yêu Cốc được tạo thành thật sự do đại chiến yêu tộc năm đó sao?
Hiểu rõ hiện trạng của yêu tộc rồi Tân Trạm mới phát hiện họ không mạnh mẽ như mình tưởng tượng, hơn nữa trận pháp này có thể phong bế không gian nhưng một ngày sau lại đá sinh linh bên trong không gian đó ra.
Nếu Lăng Nhật Yêu Hoàng có thể làm đến mức đó thì tại sao Càn Khôn Di Chuyến Quyết lại có nhiều mặt cực đoan như thế.
Ngoài ra còn cả những bảo vật vào thuở ban sơ khi Lăng Nhật Yêu Hoàng khai quật được ở Vẫn Yêu Cốc, nếu không phải có người cố ý chôn giấu ở đây thì chúng đến từ đâu.
Điểm quái lạ nhất không bắt nguồn từ chính Lăng Nhật Yêu Hoàng.
Chẳng lẽ sau dấy núi Liên Thiên này thật sự có một đại lục khác ư? Đến cùng là cha mình phá vỡ hư không hay đã đi đến thế giới kia rồi?
Suy đoán đến đó, Tân Trạm không khỏi giật mình đánh thót.
“Cậu đang suy nghĩ về bí mật sau dãy núi phải không?
Đúng lúc này, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng chậm rãi đi tới.
“Yêu Hoàng bệ hạ, ông đã vượt qua dấy Liên Thiên này chưa?” Tần Trạm thu lại tâm nhìn, hiếu kỳ hỏi “Mơ đi, đừng nói thực lực của ta, dù tổ tiên ban đầu là Lăng Nhật Yêu Hoàng cũng không thể vượt qua vùng núi này”
Vẻ mặt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thoáng hiện nét phức tạp: “Bay qua vùng núi này được nửa chặng sẽ có một sức mạnh thiên địa kỳ lạ cản trở, hệt như một loại gông xiềng mà chúng tôi không thể phá hủy được”
Vẫn Yêu Cốc Yêu Hoàng hơi hoảng hốt, lần này có phải đến nhầm rồi hay không, rõ ràng mình tới giám sát Tân Trạm nhưng sao lại biến thành đả thủ của anh rồi.
Còn đám yêu thú bay kia nữa, Tân Trạm, anh không tự giải quyết được sao? Muốn ông đây ra tay lắm à.
Nhưng người tôi đã nói vậy rồi, tuy Tuyệt Nhật Yêu Hoàng hận đến mức nghiến răng nhưng chỉ đành im lặng đi ra phía trước của thuyền bay tỏa ánh sáng tím cố gắng sử dụng pháp thuật giết chết hết những thứ đang gây rối cho thuyền bay.
“Tu vi của hộ pháp này cao và mạnh ghê nhỉ”
“Giết chết mười mấy con yêu thú chỉ trong chớp mắt, thật sự rất lợi hại”
Bọn Cốt Lâm và Thái Tỉnh reo lên đầy sùng bái khiến vẻ mặt của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trông khá hơn chút ít, nhưng một lát sau sắc mặt của ông lại cứng đờ.
“Không có gì đáng kế cả, sư phụ đã tốn một số tiền rất lớn mời người này từ chỗ Yêu Hoàng đến, đương nhiên tu vi không phải dạng vừa rồi” Tân Trạm nói Anh vừa nói vậy, mọi người lập tức vô cùng cảm kích Tân Trạm.
“Sư phụ Tân đã nhọc lòng lo nghĩ cho bọn tôi rồi”
“Như đã nói từ trước Yêu Hoàng bệ hạ có hơi hẹp hòi, dẫu sao chúng tôi cũng là thiên tài yêu tộc thế mà muốn xin một hộ pháp còn phải nhờ sư phụ Tân muối mặt đi cầu xin ông “ Cốt Lâm cau anh nói.
“Đúng vậy, đây không phải là điều Yêu Hoàng bệ hạ nên làm sao?”
“Phụ hoàng tôi thường ngày không vậy đâu, có lẽ ông ấy bận quá nên quên béng đi mất” Ngay cả công chúa Lam Yên cũng tỏ ra ấy náy.
“Chỉ có sư phụ Tân hiểu được lòng bọn tôi” Thậm chí Lịch Ám Trọng cũng phải thốt lên.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng siết chặt quả đấm kêu lên “răng rắc”, hận không thể tát một phát đập chết bọn nhóc ngu ngốc này.
Mắt bọn anh mù hết cả rồi ư, rố ràng là tôi đánh chết đám yêu thú này nhưng sau rốt công lao đều thuộc về Tân Trạm thế kia.
Đương nhiên người ghê tởm nhất chính là tên nhóc Tân Trạm nhà mi, bổn hoàng nhớ mặt anh rồi đấy, sau này tốt nhất anh đừng rơi vào tay ta, nếu không anh sẽ biết mặt.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng âm thầm thề, đôi mắt quét nhìn Tân Trạm. Trong lòng Tân Trạm bỗng giật thon thót.
Chỉ giỡn thôi mà, người này sẽ không ghim anh thật đấy chứ.
Có thuyền bay màu tím, còn có Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng mở đường trước mặt, chưa đến nửa ngày, mọi người đã tới rặng núi Liên Thiên.
Đỉnh núi cao chọc thẳng lên bầu trời và biến mất trên những tầng mây. Hai bên kéo dài thoai thoải đến điểm cuối của tầm ngắm như tạo nên một vách tường ngăn cách hai phương trời.
“Nghe nói bên ngoài dấy Liên Thiên này có một chiều không gian khác, không biết truyền thuyết đó có thật không” Thạch Chấn nhìn dãy núi đang lay động nọ thì chợt hỏi.
“Chuyện đó không rõ thật hay giả nhưng quả thật dấy Liên Thiên này hơi kỳ lạ, nếu vào trong đó, dù có tu vi gì đều sẽ vô thức đi ra bãng đường cũ, chưa có ai từng nhìn thấy khung cảnh bên kia của dãy núi trông ra sao.”
“Hoặc có lẽ là điểm tận cùng của thế giới chăng”
Mọi người thảo luận một phen rồi đi xuống thuyền bay.
Tân Trạm lấy la bàn ra, bỏ phù không nguyên thạch bay vào trong đó.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này không cần đến một tiếng thì mọi người đã vào được bên trong Vẫn Yêu Gốc rồi.
Bấy giờ mặt trời còn đang treo trên cao, màn đêm chưa phủ xuống nên khung cảnh trong Vẫn Yêu Cốc vẫn yên bình lắm.
“Nơi đây đẹp như tiên cảnh vậy”
“Tôi cảm nhận được linh khí cực đậm, tu luyện ở đây chắc hẳn sẽ có hiệu quả rất cao”
“Mọi người nhìn ánh sáng trên không trung xem đó là gì vậy”
“Những cái đó chính là phù không thạch, là vật quan trọng để chế luyện ra thuyền bay, tuy nhiên chỉ có thể sử dụng ở đây, mang ra ngoài sẽ bị mất hiệu lực” Tân Trạm đáp.
“Nhiệm vụ của mọi người là lấy được những phù không thạch kia, phải nhớ không được lấy màu trắng, ít nhất phải màu xanh trở lên”
Đương nhiên, anh không gọi nhóm thiên tài yêu tộc đến đây chơi. Tốc độ của phù không thạch này cực nhanh và vô cùng linh hoạt nên rất thích hợp để rèn luyện thân pháp.
Thế nhưng yêu cầu này của Tân Trạm làm mọi người vốn luôn phải chịu đủ loại hành hạ trước kia chợt nhẹ nhõm.
“Sư phụ Tần, thế thì dễ quá rồi. Tuy những viên đá này khá nhanh nhưng với tốc độ của bọn tôi chắc chắn sẽ bắt được hơn mươi viên chỉ trong vài phút” Cốt Lâm nói một cách chắc nịch “Tốt, hôm nay nếu cậu không bắt được mười phù không thạch xanh vậy thì coi chừng tôi đấy” Thấy Cốt Lâm sốt săng muốn thử, Tân Trạm cười lạnh nói Cốt Lâm nhất thời rùng mình, dường như cảm thấy mình lỡ đà quá rồi.
Đến khi họ bay lên cao thì lúc này mới chịu không ít khổ sở từ phù không thạch.
Những linh thạch này nom chậm rãi nhưng khi bị người tôi nhắm tới thì tốc độ đột nhiên gia tăng, tung tích còn cực quỷ dị khó thể nảm bắt.
Mọi người mất rất nhiều công sức nhưng đừng nói đá màu xanh trở lên, dù phù không thạch màu trắng bình thường nhất họ cũng khó thể lấy được.
“Sư phụ Tân, không bắt được thứ này đâu”
Thái Tỉnh bất đắc dĩ nói.
“Tốc độ của mấy thứ này quá nhanh, sư phụ Tân không giỡn với chúng tôi đấy chứ”
Cốt Lâm thở hổn hển than thở.
“Một lũ ngốc, mở to mắt nhìn cho kỹ đây”
Tân Trạm hừ nhẹ, cơ thể đột nhiên bay lên.
Mắt anh nhắm chuẩn một viên phù không thạch màu đỏ, cổ ấn Thân Vương trên cánh tay bùng lên rồi một luồng nguyên khí bỗng nhiên bay ra phong bế không gian xung quanh.
Sau đó cơ thể Tần Trạm chợt lướt thành một đường sáng qua giữa không trung trông như ảo ảnh, phù không thạch màu đỏ nọ chưa kịp chạy trốn đã bị Tân Trạm bắt được.
“Thấy rõ chưa” Tân Trạm vừa hỏi vừa huơ huơ phù không thạch trong tay xuống trước mặt mọi người.
Nhóm Thạch Chấn trợn to hai mắt, ai nấy cũng đều thấy khó tin.
Từ lúc Tân Trạm bay lên đến khi bắt được phù không thạch chỉ mất khoảng vài nhịp thở, hơn nữa Tần Trạm còn lấy được phù không thạch màu đỏ mạnh nhất ở đây.
“Hiểu sơ rồi, tốc độ phải nhanh, ra tay phải thật quả quyết, dùng một đòn trí mạng không cho đối thủ cơ hội chạy trốn” Thạch Chấn lấm bẩm nói.
Tân Trạm tỏ ý khen ngợi gật đầu. Thạch Chấn không hổ là thiên tài số một, sau khi buông bỏ kiêu ngạo thì anh càng nhìn càng hợp ý.
Sau đó, họ liều mạng lao lên không trung bắt phù không thạch.
Đương nhiên Tuyệt Nhật Yêu Hoàng sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán này. Có vẻ đây là lần đầu vào Vẫn Yêu Cốc nên ông ấy đi khắp mọi nơi thu tập một vài bảo vật ngon nghẻ.
Còn Tân Trạm lập một trận pháp lớn trên mặt đất trước mắt chuẩn bị cho cuộc chiến vào buổi tối.
Sau khi bố trí trận pháp xong, Tân Trạm cũng chìm vào suy tư. Vẻ hoang tàn ở Vẫn Yêu Cốc được tạo thành thật sự do đại chiến yêu tộc năm đó sao?
Hiểu rõ hiện trạng của yêu tộc rồi Tân Trạm mới phát hiện họ không mạnh mẽ như mình tưởng tượng, hơn nữa trận pháp này có thể phong bế không gian nhưng một ngày sau lại đá sinh linh bên trong không gian đó ra.
Nếu Lăng Nhật Yêu Hoàng có thể làm đến mức đó thì tại sao Càn Khôn Di Chuyến Quyết lại có nhiều mặt cực đoan như thế.
Ngoài ra còn cả những bảo vật vào thuở ban sơ khi Lăng Nhật Yêu Hoàng khai quật được ở Vẫn Yêu Cốc, nếu không phải có người cố ý chôn giấu ở đây thì chúng đến từ đâu.
Điểm quái lạ nhất không bắt nguồn từ chính Lăng Nhật Yêu Hoàng.
Chẳng lẽ sau dấy núi Liên Thiên này thật sự có một đại lục khác ư? Đến cùng là cha mình phá vỡ hư không hay đã đi đến thế giới kia rồi?
Suy đoán đến đó, Tân Trạm không khỏi giật mình đánh thót.
“Cậu đang suy nghĩ về bí mật sau dãy núi phải không?
Đúng lúc này, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng chậm rãi đi tới.
“Yêu Hoàng bệ hạ, ông đã vượt qua dấy Liên Thiên này chưa?” Tần Trạm thu lại tâm nhìn, hiếu kỳ hỏi “Mơ đi, đừng nói thực lực của ta, dù tổ tiên ban đầu là Lăng Nhật Yêu Hoàng cũng không thể vượt qua vùng núi này”
Vẻ mặt Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thoáng hiện nét phức tạp: “Bay qua vùng núi này được nửa chặng sẽ có một sức mạnh thiên địa kỳ lạ cản trở, hệt như một loại gông xiềng mà chúng tôi không thể phá hủy được”