Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1148
Chương 1148 : Chương 1148
KHÔNG CÓ MẮT NHÌN - CẦN DẠY DỖ (3)
Đúng lúc viên cảnh sát kia còn đang quan sát Đội trưởng Lệ và Nhiếp Nhiên, chờ xem kịch thì Nhiếp Nhiên lại bước đi.
Tới rồi, tới rồi, nữ chính chủ động đi tới!
Trời ạ, không phải cô gái này sẽ tát cho Đội trưởng Lệ một cái đấy chứ?
Trí tưởng tượng của viên cảnh sát đã bay bổng tới tận chân trời, anh ta đứng đực tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chặp theo Nhiếp Nhiên, sợ sẽ bỏ qua tình huống phấn khích nào đó.
Nhưng khiến cho anh ta phải thất vọng vì sau khi Nhiếp Nhiên tiến lại gần thì không hề có chuyện lộn xộn nào xảy ra, mà cô chỉ nghiêm túc nói với Lệ Xuyên Lâm, “Tôi có chuyện cần nhờ anh giúp.”
Lệ Xuyên Lâm quét mắt nhìn một đám cấp dưới đang tò mò nhìn về phía này, sau đó cho bọn họ một ánh mắt cảnh cáo, rồi đáp: “Vào văn phòng của tôi rồi nói.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, theo anh ta vào trong văn phòng.
Lệ Xuyên Lâm ngồi xuống ghế của mình, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Giúp tôi tìm một người.”
“Ai?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.
“Mã Cường, anh họ một người bạn của tôi. Hắn nợ bên cho vay nặng lãi một món tiền, mấy hôm trước đột nhiên biến mất, thế là đám cho vay nặng lãi kia tìm tới nhà bạn tôi, ép họ giao người ra.”
Sau khi Nhiếp Nhiên giải thích sự tình cho Lệ Xuyên Lâm nghe một lượt, Lệ Xuyên Lâm ngẩng đầu nhìn cô.
Bạn ư?
“Cô tốt bụng như thế từ khi nào vậy?”
Thực ra Lệ Xuyên Lâm rất muốn nói, cô thích xen vào việc của người khác từ bao giờ thế, nhưng sợ cô trở mặt nên đành uyển chuyển đổi cách hỏi.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì lại cứ cảm thấy như anh ta đang chế giễu mình, vì thế cô tức giận hỏi lại: “Thế anh có giúp không đây?”
“Nếu tôi nói không giúp thì tôi sợ hôm nay mình sẽ không được yên lành mất.”
Lệ Xuyên Lâm trả lời cô xong, lập tức cầm điện thoại, bấm một số nội bộ, lại phân phó cho người nghe máy ở đầu dây bên kia: “Lập tức điều tra một người cho tôi, tên là Mã Cường, hiện tại đang thiếu nợ, bỏ trốn. Đúng, đúng rồi! Mau gửi tư liệu của hắn cho tôi.”
Thấy anh ta cúp máy, lúc này thái độ của Nhiếp Nhiên mới dịu xuống, nói một tiếng cảm ơn.
“Tìm thông tin cũng phải cần thời gian, cô ngồi chờ một lát.” Lệ Xuyên Lâm chỉ vào chỗ trống trước mặt mình, ý bảo cô cứ ngồi xuống, sau đó lại rót nước đặt xuống trước mặt cô.
Nhân lúc rảnh rỗi chờ tư liệu chuyển tới, anh ta không nhịn được hỏi Nhiếp Nhiên một vài tình hình. Tuy rằng hôm qua cô đã nói qua rằng giờ mình đang trong quân ngũ, nhưng về phần ở quân doanh nào, khi nào quay lại đơn vị thì anh ta không nắm được.
“Giờ cô đang huấn luyện ở đơn vị quân đội nào thế?”
Nhiếp Nhiên nghịch cốc nước trong tay, trả lời: “Đội dự bị.”
Lệ Xuyên Lâm không nhịn được liếc nhìn cô, anh ta biết là cô rất có năng lực, quả nhiên lúc trước anh ta không nhìn nhầm.
“Nơi đó rất tốt.” Lệ Xuyên Lâm khen một câu, sau đó lại hỏi: “Phương Lượng thì sao, anh ta có khỏe không?”
“Thầy ấy đã huấn luyện xong rồi, đã rời khỏi quân đội.”
“Ồ vậy sao?”
Lệ Xuyên Lâm vốn không giỏi nói chuyện, mà lúc này trong lòng Nhiếp Nhiên cũng có băn khoăn nên không có hứng nói chuyện phiếm, vì thế hai người chỉ nói câu được câu chăng với nhau. Khoảng chừng nửa tiếng sau, viên cảnh sát thích hóng chuyện lúc nãy ôm một chồng tư liệu đi vào.
“Đội trưởng Lệ, đã tìm được toàn bộ tư liệu về Mã Cường rồi. Theo tư liệu này thì hắn đã vay mấy chục vạn để cờ bạc, hiện tại đang bị bên vay nặng lãi đuổi giết. Nhưng mấy ngày nay, khi đám vay nặng lãi phát hiện ra hắn đã bỏ trốn thì luôn tìm tới người thân của hắn ép phải giao người ra.”
KHÔNG CÓ MẮT NHÌN - CẦN DẠY DỖ (3)
Đúng lúc viên cảnh sát kia còn đang quan sát Đội trưởng Lệ và Nhiếp Nhiên, chờ xem kịch thì Nhiếp Nhiên lại bước đi.
Tới rồi, tới rồi, nữ chính chủ động đi tới!
Trời ạ, không phải cô gái này sẽ tát cho Đội trưởng Lệ một cái đấy chứ?
Trí tưởng tượng của viên cảnh sát đã bay bổng tới tận chân trời, anh ta đứng đực tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chặp theo Nhiếp Nhiên, sợ sẽ bỏ qua tình huống phấn khích nào đó.
Nhưng khiến cho anh ta phải thất vọng vì sau khi Nhiếp Nhiên tiến lại gần thì không hề có chuyện lộn xộn nào xảy ra, mà cô chỉ nghiêm túc nói với Lệ Xuyên Lâm, “Tôi có chuyện cần nhờ anh giúp.”
Lệ Xuyên Lâm quét mắt nhìn một đám cấp dưới đang tò mò nhìn về phía này, sau đó cho bọn họ một ánh mắt cảnh cáo, rồi đáp: “Vào văn phòng của tôi rồi nói.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, theo anh ta vào trong văn phòng.
Lệ Xuyên Lâm ngồi xuống ghế của mình, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Giúp tôi tìm một người.”
“Ai?” Lệ Xuyên Lâm hỏi.
“Mã Cường, anh họ một người bạn của tôi. Hắn nợ bên cho vay nặng lãi một món tiền, mấy hôm trước đột nhiên biến mất, thế là đám cho vay nặng lãi kia tìm tới nhà bạn tôi, ép họ giao người ra.”
Sau khi Nhiếp Nhiên giải thích sự tình cho Lệ Xuyên Lâm nghe một lượt, Lệ Xuyên Lâm ngẩng đầu nhìn cô.
Bạn ư?
“Cô tốt bụng như thế từ khi nào vậy?”
Thực ra Lệ Xuyên Lâm rất muốn nói, cô thích xen vào việc của người khác từ bao giờ thế, nhưng sợ cô trở mặt nên đành uyển chuyển đổi cách hỏi.
Nhưng Nhiếp Nhiên thì lại cứ cảm thấy như anh ta đang chế giễu mình, vì thế cô tức giận hỏi lại: “Thế anh có giúp không đây?”
“Nếu tôi nói không giúp thì tôi sợ hôm nay mình sẽ không được yên lành mất.”
Lệ Xuyên Lâm trả lời cô xong, lập tức cầm điện thoại, bấm một số nội bộ, lại phân phó cho người nghe máy ở đầu dây bên kia: “Lập tức điều tra một người cho tôi, tên là Mã Cường, hiện tại đang thiếu nợ, bỏ trốn. Đúng, đúng rồi! Mau gửi tư liệu của hắn cho tôi.”
Thấy anh ta cúp máy, lúc này thái độ của Nhiếp Nhiên mới dịu xuống, nói một tiếng cảm ơn.
“Tìm thông tin cũng phải cần thời gian, cô ngồi chờ một lát.” Lệ Xuyên Lâm chỉ vào chỗ trống trước mặt mình, ý bảo cô cứ ngồi xuống, sau đó lại rót nước đặt xuống trước mặt cô.
Nhân lúc rảnh rỗi chờ tư liệu chuyển tới, anh ta không nhịn được hỏi Nhiếp Nhiên một vài tình hình. Tuy rằng hôm qua cô đã nói qua rằng giờ mình đang trong quân ngũ, nhưng về phần ở quân doanh nào, khi nào quay lại đơn vị thì anh ta không nắm được.
“Giờ cô đang huấn luyện ở đơn vị quân đội nào thế?”
Nhiếp Nhiên nghịch cốc nước trong tay, trả lời: “Đội dự bị.”
Lệ Xuyên Lâm không nhịn được liếc nhìn cô, anh ta biết là cô rất có năng lực, quả nhiên lúc trước anh ta không nhìn nhầm.
“Nơi đó rất tốt.” Lệ Xuyên Lâm khen một câu, sau đó lại hỏi: “Phương Lượng thì sao, anh ta có khỏe không?”
“Thầy ấy đã huấn luyện xong rồi, đã rời khỏi quân đội.”
“Ồ vậy sao?”
Lệ Xuyên Lâm vốn không giỏi nói chuyện, mà lúc này trong lòng Nhiếp Nhiên cũng có băn khoăn nên không có hứng nói chuyện phiếm, vì thế hai người chỉ nói câu được câu chăng với nhau. Khoảng chừng nửa tiếng sau, viên cảnh sát thích hóng chuyện lúc nãy ôm một chồng tư liệu đi vào.
“Đội trưởng Lệ, đã tìm được toàn bộ tư liệu về Mã Cường rồi. Theo tư liệu này thì hắn đã vay mấy chục vạn để cờ bạc, hiện tại đang bị bên vay nặng lãi đuổi giết. Nhưng mấy ngày nay, khi đám vay nặng lãi phát hiện ra hắn đã bỏ trốn thì luôn tìm tới người thân của hắn ép phải giao người ra.”