Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1151
Chương 1151 : Chương 1151
CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (1)
Lúc này, tên du côn kia bị Nhiếp Nhiên khống chế cổ tay, toàn bộ cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng, đau đến mức làm hắn phải rú lên.
“Cô ấy nói mày nói chuyện với tao thì cung kính một chút, như thế sẽ chết nhanh hơn, không phải chịu đau đớn. Có cần tao nhắc lại cho nghe một lần nữa không?” Nhiếp Nhiên túm tay hắn ta, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Tên du côn bị vặn cánh tay thì chỉ cảm thấy đau đớn muốn chết, không còn một chút sức phản kháng nào, chỉ đành phải cúi đầu.
“Không, không cần...”
“Vậy bây giờ còn muốn giết tao nữa không?”
“Không, không giết, không giết, xin chị hãy thả em ra đi, thả em ra!” Hắn cố gắng quay đầu sang nhìn Nhiếp Nhiên, đau khổ cầu xin.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại coi như không nghe thấy, khóe miệng nở nụ cười lành lạnh: “Vừa rồi là cánh tay này đúng không?”
“Dạ?”
Tên du côn nhất thời không hiểu ý cô, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy cái tay đang túm cổ tay hắn của Nhiếp Nhiên xoay một cái, xương vùng khuỷu tay phát ra một tiếng “cạch”, lúc này, cả cánh tay hoàn toàn không còn một chút sức lực nào.
“A!!!” Lại là một tiếng gào thét thê lương cao vút, làm cho đám chim đậu trên cành cây cũng phải vỗ cánh bay lên.
Tên du côn cầm đầu ôm cánh tay lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau túa ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đám du côn thấy thủ pháp tàn nhẫn đó của Nhiếp Nhiên thì sợ tới mức đơ người ra, không dám tùy tiện động đậy.
Mấy người Kiều Duy nhìn thấy thủ pháp của Nhiếp Nhiên thì âm thầm lắc đầu.
Haizz... Ai bảo chúng mày lại đi dây vào người không nên dây chứ, chết là đáng lắm.
Nhiếp Nhiên nhìn xuống tên đang nằm bên chân mình, “Còn có lần sau nữa thì tao sẽ phế luôn một tay của mày.”
Nói xong, cô đi vào trong nhà.
Chờ đến khi Nhiếp Nhiên đi tới dưới mái hiên thì đám người kia mới dám nhìn về phía đại ca của chúng.
“Đại ca, đại ca, anh có sao không?”
Tên du côn cầm đầu ôm tay mình, cả người đầy mồ hôi, ngay cả tiếng nói chuyện cũng vo ve như tiếng muỗi, “Tay... tay của tao...”
Một tên du côn nhìn thấy cánh tay của đại ca nhà mình rũ xuống bên người thì vội vàng nói: “Mau... mau đưa tới bệnh viện đi, mau đưa tới bệnh viện!”
Đám người còn lại nghe thấy vậy, lập tức luống cuống chân tay nâng đại ca nhà chúng lên, ra khỏi cổng với tốc độ nhanh nhất.
“Nếu đại ca của bọn tao bị làm sao, mày... chúng mày cứ chờ đấy cho tao!” Tên du côn chạy ra cuối cùng cảm thấy chạy trốn như thế thì mất mặt quá, vì thế trước khi đi còn hung dữ bỏ lại một câu.
Hà Giai Ngọc nhìn dáng vẻ chạy trối chết của chúng thì không nhịn được cười nhạo trả lời: “Bọn tao chờ đấy, chúng mày nối xương xong thì cứ quay lại nhé!”
Hà Giai Ngọc sùng bái giơ ngón tay cái lên với Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, làm đẹp lắm!”
So với dáng vẻ đắc ý của Hà Giai Ngọc thì ánh mắt Nhiếp Nhiên lại trở nên nặng nề hơn nhiều. Số người tới hôm nay rõ ràng đông hơn hẳn hôm qua, xem ra nếu như đám người này không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua rồi.
CÒN CÓ LẦN SAU THÌ SẼ PHẾ MỘT CÁNH TAY CỦA MÀY (1)
Lúc này, tên du côn kia bị Nhiếp Nhiên khống chế cổ tay, toàn bộ cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau lưng, đau đến mức làm hắn phải rú lên.
“Cô ấy nói mày nói chuyện với tao thì cung kính một chút, như thế sẽ chết nhanh hơn, không phải chịu đau đớn. Có cần tao nhắc lại cho nghe một lần nữa không?” Nhiếp Nhiên túm tay hắn ta, trong mắt tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Tên du côn bị vặn cánh tay thì chỉ cảm thấy đau đớn muốn chết, không còn một chút sức phản kháng nào, chỉ đành phải cúi đầu.
“Không, không cần...”
“Vậy bây giờ còn muốn giết tao nữa không?”
“Không, không giết, không giết, xin chị hãy thả em ra đi, thả em ra!” Hắn cố gắng quay đầu sang nhìn Nhiếp Nhiên, đau khổ cầu xin.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại coi như không nghe thấy, khóe miệng nở nụ cười lành lạnh: “Vừa rồi là cánh tay này đúng không?”
“Dạ?”
Tên du côn nhất thời không hiểu ý cô, còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy cái tay đang túm cổ tay hắn của Nhiếp Nhiên xoay một cái, xương vùng khuỷu tay phát ra một tiếng “cạch”, lúc này, cả cánh tay hoàn toàn không còn một chút sức lực nào.
“A!!!” Lại là một tiếng gào thét thê lương cao vút, làm cho đám chim đậu trên cành cây cũng phải vỗ cánh bay lên.
Tên du côn cầm đầu ôm cánh tay lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, mồ hôi to như hạt đậu thi nhau túa ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đám du côn thấy thủ pháp tàn nhẫn đó của Nhiếp Nhiên thì sợ tới mức đơ người ra, không dám tùy tiện động đậy.
Mấy người Kiều Duy nhìn thấy thủ pháp của Nhiếp Nhiên thì âm thầm lắc đầu.
Haizz... Ai bảo chúng mày lại đi dây vào người không nên dây chứ, chết là đáng lắm.
Nhiếp Nhiên nhìn xuống tên đang nằm bên chân mình, “Còn có lần sau nữa thì tao sẽ phế luôn một tay của mày.”
Nói xong, cô đi vào trong nhà.
Chờ đến khi Nhiếp Nhiên đi tới dưới mái hiên thì đám người kia mới dám nhìn về phía đại ca của chúng.
“Đại ca, đại ca, anh có sao không?”
Tên du côn cầm đầu ôm tay mình, cả người đầy mồ hôi, ngay cả tiếng nói chuyện cũng vo ve như tiếng muỗi, “Tay... tay của tao...”
Một tên du côn nhìn thấy cánh tay của đại ca nhà mình rũ xuống bên người thì vội vàng nói: “Mau... mau đưa tới bệnh viện đi, mau đưa tới bệnh viện!”
Đám người còn lại nghe thấy vậy, lập tức luống cuống chân tay nâng đại ca nhà chúng lên, ra khỏi cổng với tốc độ nhanh nhất.
“Nếu đại ca của bọn tao bị làm sao, mày... chúng mày cứ chờ đấy cho tao!” Tên du côn chạy ra cuối cùng cảm thấy chạy trốn như thế thì mất mặt quá, vì thế trước khi đi còn hung dữ bỏ lại một câu.
Hà Giai Ngọc nhìn dáng vẻ chạy trối chết của chúng thì không nhịn được cười nhạo trả lời: “Bọn tao chờ đấy, chúng mày nối xương xong thì cứ quay lại nhé!”
Hà Giai Ngọc sùng bái giơ ngón tay cái lên với Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, làm đẹp lắm!”
So với dáng vẻ đắc ý của Hà Giai Ngọc thì ánh mắt Nhiếp Nhiên lại trở nên nặng nề hơn nhiều. Số người tới hôm nay rõ ràng đông hơn hẳn hôm qua, xem ra nếu như đám người này không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua rồi.