Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1232
Chương 1232 : Chương 1232
CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (5)
“Tôi không về đơn vị nữa.”
“Tại sao? Khó khăn lắm cậu mới có thể bắn súng, chỉ cần kiểm tra một lần nữa là có thể vào rồi, tại sao lại không về nữa?”
Mã Tường không giải thích mà chỉ nói, “Tôi về trước đây.”
Sau đó liền rảo bước chạy về phía xe buýt đang sắp dừng lại.
“Mã Tường… Mã Tường…”
Ngay lập tức Nghiêm Hoài Vũ muốn đuổi theo nhưng bị Hà Giai Ngọc ngăn lại, “Bỏ đi, bỏ đi, mấy ngày nay cậu ta đã chịu đủ giày vò rồi, để cậu ta về nghỉ ngơi đi, chúng ta giải quyết chuyện của Nhiếp Nhiên trước, bây giờ chuyện đó quan trọng hơn.”
Nghiêm Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt đang dừng ở đó, tức giận nói: “Không được, cái tên khốn kiếp này! Tiểu Nhiên Tử đã hi sinh nhiều như vậy, cậu ta lại không dám quay về. Cậu ta… cậu ta dám không về, tôi… sau này tôi không có người anh em này!”
“Đúng vậy, tên khốn kiếp này dám phụ tấm lòng chị Nhiên, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ta!”
Sau đó hai người chạy về hướng xe buýt kia.
Thấy hai người bọn họ không suy nghĩ gì đã lên xe đánh nhau với Mã Tường, Kiều Duy, Thi Sảnh và Lý Kiêu cũng vội vàng chạy lên khuyên can.
Nhiếp Nhiên đứng bên đường nhìn chiếc xe đó tiếp tục chạy về phía trước, tới khi nó biến mất trong dòng xe, cô đột nhiên quay ngược lại, đi tới một góc trên đường.
Có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó.
Lúc cô vừa từ cửa bệnh viện đi ra đã phát hiện có xe theo mình.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Cô đi tới cạnh cửa chiếc xe, hai tay đút vào túi, nhìn vào trong xe.
Cửa xe bị dán một lớp màu đen nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cứ nhìn không hề kiêng kị.
Chủ nhân của chiếc xe cũng không mở cửa hoặc hạ kính, giống như không hề có người trong xe.
“Cát gia, lần sau đi theo dõi thì làm ơn đổi biển số đi.” Nhiếp Nhiên dựa vào cột đèn bên đường, nhếch miệng cười chế giễu.
Rất nhanh, cửa xe liền hạ xuống, Cát Nghĩa ngồi trong xe cười ha ha, “Trí nhớ của cô Nhiếp quả thật không tồi, trong tình huống vội vàng căng thẳng như ngày hôm đó mà vẫn còn có thể nhớ được biển số xe của tôi.”
“Không biết Cát gia chờ tôi ở đây có chuyện gì?”
“Trời nóng như vậy, chi bằng đi uống một cốc?”
“Không, hai ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, tôi muốn về sớm đi ngủ một giấc.” Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối.
Cát Nghĩa không miễn cưỡng, chỉ hỏi cô vài câu về vết thương của Cổ Lâm.
“Bạn cô bây giờ ổn rồi chứ?”
“Tạm gọi là ổn định rồi.”
“Ổn định được là tốt rồi, nếu bạn cô xảy ra chuyện gì, vậy thì tôi thật sự là quá áy náy.”
Nhiếp Nhiên cười nhẹ một tiếng, khẽ cúi người xuống, tựa lên bệ cửa, “Cát gia theo con đường này lâu như vậy rồi, tôi tưởng là ông sớm đã không còn cái gọi là áy náy nữa.”
Triệu Lực ngồi trên ghế lái, nghe thấy lời Nhiếp Nhiên thì tức giận nói: “Cô nói gì vậy, có phải muốn đánh nhau không?”
CẨN THẬN XÁC CHẾT TRÊN PHỐ (5)
“Tôi không về đơn vị nữa.”
“Tại sao? Khó khăn lắm cậu mới có thể bắn súng, chỉ cần kiểm tra một lần nữa là có thể vào rồi, tại sao lại không về nữa?”
Mã Tường không giải thích mà chỉ nói, “Tôi về trước đây.”
Sau đó liền rảo bước chạy về phía xe buýt đang sắp dừng lại.
“Mã Tường… Mã Tường…”
Ngay lập tức Nghiêm Hoài Vũ muốn đuổi theo nhưng bị Hà Giai Ngọc ngăn lại, “Bỏ đi, bỏ đi, mấy ngày nay cậu ta đã chịu đủ giày vò rồi, để cậu ta về nghỉ ngơi đi, chúng ta giải quyết chuyện của Nhiếp Nhiên trước, bây giờ chuyện đó quan trọng hơn.”
Nghiêm Hoài Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt đang dừng ở đó, tức giận nói: “Không được, cái tên khốn kiếp này! Tiểu Nhiên Tử đã hi sinh nhiều như vậy, cậu ta lại không dám quay về. Cậu ta… cậu ta dám không về, tôi… sau này tôi không có người anh em này!”
“Đúng vậy, tên khốn kiếp này dám phụ tấm lòng chị Nhiên, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ta!”
Sau đó hai người chạy về hướng xe buýt kia.
Thấy hai người bọn họ không suy nghĩ gì đã lên xe đánh nhau với Mã Tường, Kiều Duy, Thi Sảnh và Lý Kiêu cũng vội vàng chạy lên khuyên can.
Nhiếp Nhiên đứng bên đường nhìn chiếc xe đó tiếp tục chạy về phía trước, tới khi nó biến mất trong dòng xe, cô đột nhiên quay ngược lại, đi tới một góc trên đường.
Có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó.
Lúc cô vừa từ cửa bệnh viện đi ra đã phát hiện có xe theo mình.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Cô đi tới cạnh cửa chiếc xe, hai tay đút vào túi, nhìn vào trong xe.
Cửa xe bị dán một lớp màu đen nên không thấy được tình hình bên trong, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cứ nhìn không hề kiêng kị.
Chủ nhân của chiếc xe cũng không mở cửa hoặc hạ kính, giống như không hề có người trong xe.
“Cát gia, lần sau đi theo dõi thì làm ơn đổi biển số đi.” Nhiếp Nhiên dựa vào cột đèn bên đường, nhếch miệng cười chế giễu.
Rất nhanh, cửa xe liền hạ xuống, Cát Nghĩa ngồi trong xe cười ha ha, “Trí nhớ của cô Nhiếp quả thật không tồi, trong tình huống vội vàng căng thẳng như ngày hôm đó mà vẫn còn có thể nhớ được biển số xe của tôi.”
“Không biết Cát gia chờ tôi ở đây có chuyện gì?”
“Trời nóng như vậy, chi bằng đi uống một cốc?”
“Không, hai ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế, tôi muốn về sớm đi ngủ một giấc.” Nhiếp Nhiên lắc đầu từ chối.
Cát Nghĩa không miễn cưỡng, chỉ hỏi cô vài câu về vết thương của Cổ Lâm.
“Bạn cô bây giờ ổn rồi chứ?”
“Tạm gọi là ổn định rồi.”
“Ổn định được là tốt rồi, nếu bạn cô xảy ra chuyện gì, vậy thì tôi thật sự là quá áy náy.”
Nhiếp Nhiên cười nhẹ một tiếng, khẽ cúi người xuống, tựa lên bệ cửa, “Cát gia theo con đường này lâu như vậy rồi, tôi tưởng là ông sớm đã không còn cái gọi là áy náy nữa.”
Triệu Lực ngồi trên ghế lái, nghe thấy lời Nhiếp Nhiên thì tức giận nói: “Cô nói gì vậy, có phải muốn đánh nhau không?”