Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1244
Chương 1244 : Chương 1244
BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (5)
“Cát gia nói tôi đưa bọn cô đi bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên cũng không từ chối, đáp: “Làm phiền rồi.”
Hai tiếng sau, xe dừng ở trước cửa lớn bệnh viện, bọn họ Mã Tường chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Lần này Nhiếp Nhiên không căng thẳng như trước nữa, sau khi xác nhận tài xế kia đã rời đi, cô mới đi vào phòng cấp cứu, bảo Lý Kiêu nói chuyện này với An Viễn Đạo, sau đó ngồi yên lặng ở đó.
An Viễn Đạo nhận được tin tức vội vàng chạy tới, lúc nhìn thấy đám người kia đứng trước phòng phẫu thuật thì phẫn nộ: “Các cô cậu đang làm cái gì thế này, sao lại thay nhau vào viện vậy hả? Có phải là chê chuyện của Cổ Lâm còn chưa đủ loạn không?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy anh em tốt của mình bị đánh như vậy, trong lòng sớm đã không vui rồi: “Không phải do học trò cưng của thầy làm ra sao? Mã Tường bị Thiên Dạ đánh gãy sáu cái xương sườn, tổn thương nội tạng, bác sĩ nói cũng may tới viện kịp thời, nếu không toàn bộ xương gãy văng vào phổi thì không cứu nổi!”
Trong lòng An Viễn Đạo run lên, anh ta vô cùng khó hiểu: “Đang yên đang lành, sao Thiên Dạ lại đánh Mã Tường chứ?”
“Còn không phải…”
“Nghiêm Hoài Vũ!” Kiều Duy lập tức lên tiếng chặn lại.
Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới nghĩ ra, lập tức im lặng
An Viễn Đạo tức giận nói: “Tại sao không nói tiếp vậy, các cậu còn muốn giấu tôi cái gì?”
Nghiêm Hoài Vũ cứng đầu cứng cổ nói: “Thầy tưởng bọn tôi không muốn nói sao, là bởi vì không tin tưởng thầy mà thôi, thầy gọi điện cho chính trị viên, để thầy ấy qua đây, có thầy ấy ở đây, bọn tôi sẽ nói!”
“Chính trị viên? Chính trị viên của các cậu tới rồi sao?”
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Thầy chưa gặp chính trị viên của chúng tôi à?”
“Chưa hề.”
“Sao có thể vậy, hôm đó rõ ràng thầy ấy có tới tìm bọn tôi, còn nói chuyện này thầy ấy sẽ xử lý. Lẽ nào thầy ấy lừa chúng ta?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn về phía Lý Kiêu bên cạnh, câu cuối cùng rõ ràng là đang hỏi Lý Kiêu.
“Không đâu, thầy ấy sẽ không lừa chúng ta.” Lý Kiêu nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang ngồi ở hành lang.
Chuyện này liên quan tới sống chết của Nhiếp Nhiên, thầy ấy tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên giả bộ không biết, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian qua đi, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Thời gian ca phẫu thuật này không ngắn hơn ca phẫu thuật của Cổ Lâm là bao.
Thời gian phẫu thuật dài sáu tiếng đồng hồ, bác sĩ mới đi từ bên trong ra.
“Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?” Bác sĩ bị Nghiêm Hoài Vũ túm lấy.
“Không sao rồi, phẫu thuật rất thành công, có điều phải nằm giường nghỉ ngơi một thời gian mới được.” Bác sĩ gạt tay anh ta ra rồi cởi khẩu trang.
“Là anh sao?” Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn đã nhận ra người trước mắt.
BÁO THÙ - GIẢI QUYẾT CÔ TA (5)
“Cát gia nói tôi đưa bọn cô đi bệnh viện.”
Nhiếp Nhiên cũng không từ chối, đáp: “Làm phiền rồi.”
Hai tiếng sau, xe dừng ở trước cửa lớn bệnh viện, bọn họ Mã Tường chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Lần này Nhiếp Nhiên không căng thẳng như trước nữa, sau khi xác nhận tài xế kia đã rời đi, cô mới đi vào phòng cấp cứu, bảo Lý Kiêu nói chuyện này với An Viễn Đạo, sau đó ngồi yên lặng ở đó.
An Viễn Đạo nhận được tin tức vội vàng chạy tới, lúc nhìn thấy đám người kia đứng trước phòng phẫu thuật thì phẫn nộ: “Các cô cậu đang làm cái gì thế này, sao lại thay nhau vào viện vậy hả? Có phải là chê chuyện của Cổ Lâm còn chưa đủ loạn không?”
Nghiêm Hoài Vũ thấy anh em tốt của mình bị đánh như vậy, trong lòng sớm đã không vui rồi: “Không phải do học trò cưng của thầy làm ra sao? Mã Tường bị Thiên Dạ đánh gãy sáu cái xương sườn, tổn thương nội tạng, bác sĩ nói cũng may tới viện kịp thời, nếu không toàn bộ xương gãy văng vào phổi thì không cứu nổi!”
Trong lòng An Viễn Đạo run lên, anh ta vô cùng khó hiểu: “Đang yên đang lành, sao Thiên Dạ lại đánh Mã Tường chứ?”
“Còn không phải…”
“Nghiêm Hoài Vũ!” Kiều Duy lập tức lên tiếng chặn lại.
Lúc này Nghiêm Hoài Vũ mới nghĩ ra, lập tức im lặng
An Viễn Đạo tức giận nói: “Tại sao không nói tiếp vậy, các cậu còn muốn giấu tôi cái gì?”
Nghiêm Hoài Vũ cứng đầu cứng cổ nói: “Thầy tưởng bọn tôi không muốn nói sao, là bởi vì không tin tưởng thầy mà thôi, thầy gọi điện cho chính trị viên, để thầy ấy qua đây, có thầy ấy ở đây, bọn tôi sẽ nói!”
“Chính trị viên? Chính trị viên của các cậu tới rồi sao?”
Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, “Thầy chưa gặp chính trị viên của chúng tôi à?”
“Chưa hề.”
“Sao có thể vậy, hôm đó rõ ràng thầy ấy có tới tìm bọn tôi, còn nói chuyện này thầy ấy sẽ xử lý. Lẽ nào thầy ấy lừa chúng ta?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn về phía Lý Kiêu bên cạnh, câu cuối cùng rõ ràng là đang hỏi Lý Kiêu.
“Không đâu, thầy ấy sẽ không lừa chúng ta.” Lý Kiêu nhìn về phía Nhiếp Nhiên đang ngồi ở hành lang.
Chuyện này liên quan tới sống chết của Nhiếp Nhiên, thầy ấy tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy.
Nhiếp Nhiên vẫn thản nhiên giả bộ không biết, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian qua đi, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn còn sáng. Thời gian ca phẫu thuật này không ngắn hơn ca phẫu thuật của Cổ Lâm là bao.
Thời gian phẫu thuật dài sáu tiếng đồng hồ, bác sĩ mới đi từ bên trong ra.
“Bác sĩ, bạn tôi sao rồi?” Bác sĩ bị Nghiêm Hoài Vũ túm lấy.
“Không sao rồi, phẫu thuật rất thành công, có điều phải nằm giường nghỉ ngơi một thời gian mới được.” Bác sĩ gạt tay anh ta ra rồi cởi khẩu trang.
“Là anh sao?” Nghiêm Hoài Vũ vừa nhìn đã nhận ra người trước mắt.