Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1264
Chương 1264 : Chương 1264
CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (4)
Thiên Dạ sững sờ, sắc mặt cô ta lập tức lạnh đi, “Không thể nào! Sao tao lại có thể nói ra những lời tự tìm đường chết như thế hả!”
“Không có sao? Mày cẩn thận nhớ lại mà xem, lúc ở trong bệnh viện tao và mày đã nói những gì.” Nhiếp Nhiên như đang dụ cô ta bắt đầu nhớ lại.
Bệnh viện?
Thiên Dạ cau mày cố nhớ lại.
Cho đến khi…
Cô ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Là mày, mày cố ý dẫn dụ tao!”
Đáng chết! Cô ta đã thật sự nghĩ rằng Nhiếp Nhiên phẫn nộ như thế là vì Cổ Lâm.
Thì ra… Nhiếp Nhiên đang dụ mình nói ra thân phận thật của mình!
“Tao đâu cố ý dụ mày, là chính mày không phát hiện ra phía sau có cái đuôi đấy chứ. Mày cho rằng gã lái xe kia đi rồi à? Thật ra là không hề, lúc ấy hắn chỉ nấp ở một chỗ khác trên hành lang, vẫn đang nghe trộm mày thôi.”
Tiếng cười trầm thấp của Nhiếp Nhiên vang lên trong rừng cây nhỏ, giống như là đang cười nhạo sự ngu xuẩn và ngây thơ của Thiên Dạ.
Mỗi một câu một chữ của Nhiếp Nhiên đều đang kích thích thần kinh của Thiên Dạ, mỗi một tiếng cười của cô đều giống như dao nhọn đâm mạnh vào trái tim cô ta.
Thiên Dạ có cảm giác mình đã bị Nhiếp Nhiên chơi một vố.
“Thì ra… thì ra vào lúc đó mày đã tính trước đường thoát cho mình rồi, thì ra ngay từ đầu mày đã nói chuyện xong với Cát Nghĩa.”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Không không, vốn tao chỉ muốn cho Cát gia biết thân phận thật của mày, sau đó mượn tay Cát gia để giết mày. Mày cũng biết nếu như tao thật sự ra tay giết mày, tao cũng sẽ bị hỏi tội mà.”
“Vậy bây giờ thì sao, giờ mày không sợ bị hỏi tội nữa à!”
“Giờ á?” Nhiếp Nhiên phá lên cười, “Giờ tao đã không phải là lính nữa rồi, tao còn sợ gì nữa!”
“Mày có ý gì?”
Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên tắt lịm, đáy mắt cô hoàn toàn lạnh lẽo, “Sĩ quan huấn luyện tốt của mày, vì muốn bảo vệ mày mà định hi sinh tao.”
Thiên Dạ kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, “Không thể nào.”
“Không thể nào? Mày nhìn tay tao đi, đây là kiệt tác của hắn đấy! Bác sĩ nói sâu hơn một chút nữa là đâm đến động mạch rồi, nếu không phải tao chạy nhanh thì giờ đã chết rồi!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng vén tay áo dài lên một chút, trên cánh tay quấn một lớp băng vải rất dày, bên trên băng vải mơ hồ còn rịn ra một chút máu đỏ, đủ để có thể thấy vết thương kia sâu đến cỡ nào.
Vết thương này là do sĩ quan huấn luyện An đâm?
Vì mình?
Thiên Dạ không thể tin được.
Khi Thiên Dạ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nhiếp Nhiên đã thả tay áo xuống. Trong mắt cô là sự hung ác nham hiểm, “Thiên Dạ, tao trở thành như ngày hôm nay tất cả đều do hai thầy trò chúng mày ban tặng, thế mà mày còn có mặt mũi nói tao phản bội quân đội à? Rõ ràng là quân đội phản bội tao! Là chúng mày có lỗi với tao!”
Cơn phẫn nộ đang không ngừng thiêu đốt nơi đáy mắt, khiến đôi mắt của Nhiếp Nhiên phát ra ánh sáng quỷ dị.
“Tất cả đều do chúng mày ép!”
“Không đâu, sĩ quan huấn luyện không phải là người như thế, mới vừa rồi thầy ấy còn muốn đưa tao về!”
Nghe Thiên Dạ nói vậy, Nhiếp Nhiên lập tức cười lạnh, “Bảo đưa mày về là để lừa tao thôi, thật ra mục đích thật sự của hắn là muốn bảo vệ mày.”
CÔ TA LÀ GIÁN ĐIỆP, MAU GIẾT CÔ TA (4)
Thiên Dạ sững sờ, sắc mặt cô ta lập tức lạnh đi, “Không thể nào! Sao tao lại có thể nói ra những lời tự tìm đường chết như thế hả!”
“Không có sao? Mày cẩn thận nhớ lại mà xem, lúc ở trong bệnh viện tao và mày đã nói những gì.” Nhiếp Nhiên như đang dụ cô ta bắt đầu nhớ lại.
Bệnh viện?
Thiên Dạ cau mày cố nhớ lại.
Cho đến khi…
Cô ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Là mày, mày cố ý dẫn dụ tao!”
Đáng chết! Cô ta đã thật sự nghĩ rằng Nhiếp Nhiên phẫn nộ như thế là vì Cổ Lâm.
Thì ra… Nhiếp Nhiên đang dụ mình nói ra thân phận thật của mình!
“Tao đâu cố ý dụ mày, là chính mày không phát hiện ra phía sau có cái đuôi đấy chứ. Mày cho rằng gã lái xe kia đi rồi à? Thật ra là không hề, lúc ấy hắn chỉ nấp ở một chỗ khác trên hành lang, vẫn đang nghe trộm mày thôi.”
Tiếng cười trầm thấp của Nhiếp Nhiên vang lên trong rừng cây nhỏ, giống như là đang cười nhạo sự ngu xuẩn và ngây thơ của Thiên Dạ.
Mỗi một câu một chữ của Nhiếp Nhiên đều đang kích thích thần kinh của Thiên Dạ, mỗi một tiếng cười của cô đều giống như dao nhọn đâm mạnh vào trái tim cô ta.
Thiên Dạ có cảm giác mình đã bị Nhiếp Nhiên chơi một vố.
“Thì ra… thì ra vào lúc đó mày đã tính trước đường thoát cho mình rồi, thì ra ngay từ đầu mày đã nói chuyện xong với Cát Nghĩa.”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Không không, vốn tao chỉ muốn cho Cát gia biết thân phận thật của mày, sau đó mượn tay Cát gia để giết mày. Mày cũng biết nếu như tao thật sự ra tay giết mày, tao cũng sẽ bị hỏi tội mà.”
“Vậy bây giờ thì sao, giờ mày không sợ bị hỏi tội nữa à!”
“Giờ á?” Nhiếp Nhiên phá lên cười, “Giờ tao đã không phải là lính nữa rồi, tao còn sợ gì nữa!”
“Mày có ý gì?”
Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên tắt lịm, đáy mắt cô hoàn toàn lạnh lẽo, “Sĩ quan huấn luyện tốt của mày, vì muốn bảo vệ mày mà định hi sinh tao.”
Thiên Dạ kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên, “Không thể nào.”
“Không thể nào? Mày nhìn tay tao đi, đây là kiệt tác của hắn đấy! Bác sĩ nói sâu hơn một chút nữa là đâm đến động mạch rồi, nếu không phải tao chạy nhanh thì giờ đã chết rồi!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng vén tay áo dài lên một chút, trên cánh tay quấn một lớp băng vải rất dày, bên trên băng vải mơ hồ còn rịn ra một chút máu đỏ, đủ để có thể thấy vết thương kia sâu đến cỡ nào.
Vết thương này là do sĩ quan huấn luyện An đâm?
Vì mình?
Thiên Dạ không thể tin được.
Khi Thiên Dạ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nhiếp Nhiên đã thả tay áo xuống. Trong mắt cô là sự hung ác nham hiểm, “Thiên Dạ, tao trở thành như ngày hôm nay tất cả đều do hai thầy trò chúng mày ban tặng, thế mà mày còn có mặt mũi nói tao phản bội quân đội à? Rõ ràng là quân đội phản bội tao! Là chúng mày có lỗi với tao!”
Cơn phẫn nộ đang không ngừng thiêu đốt nơi đáy mắt, khiến đôi mắt của Nhiếp Nhiên phát ra ánh sáng quỷ dị.
“Tất cả đều do chúng mày ép!”
“Không đâu, sĩ quan huấn luyện không phải là người như thế, mới vừa rồi thầy ấy còn muốn đưa tao về!”
Nghe Thiên Dạ nói vậy, Nhiếp Nhiên lập tức cười lạnh, “Bảo đưa mày về là để lừa tao thôi, thật ra mục đích thật sự của hắn là muốn bảo vệ mày.”