Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1410
Chương 1410 : Chương 1410
“CÂY SI” - CẠNH TRANH CÔNG BẰNG
Nhiếp Nhiên lập tức ngồi xổm xuống.
Trong phòng tối đen, Nhiếp Nhiên khép năm ngón tay lại, lúc nào cũng có thể dùng sống bàn tay trực tiếp bắt người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng đợi mười mấy giây sau vẫn không thấy người trên giường có bất cứ động tĩnh và âm thanh gì, khiến cho Nhiếp Nhiên càng cảnh giác hơn.
“Đừng cướp thịt của tôi!” Người kia đột nhiên quát to một tiếng, sau đó trên giường lại phát ra một tiếng vang nặng nề.
Tiếng rên rỉ kia làm Nhiếp Nhiên cảm thấy cạn lời.
Hóa ra là… đang nằm mơ.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên thăm dò, sau khi xác định người kia thật sự trở mình lại ngủ giống như heo chết rồi, cô mới chậm rãi đứng lên.
Cô cẩn thận tìm chăn và gối của người trên giường một lượt, sau khi xác định không có, cô đi tới bên cạnh tên lính “ham ăn” kia. Vì anh ta ngọ nguậy và xê dịch mà gối lệch đi, phía dưới lộ ra một món đồ.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đến gần, nhân lúc người kia đưa lưng về phía mình, cô dễ dàng lấy được cái hộp nhựa lộ ra quá nửa dưới gối anh ta.
Ở trong bóng tối, cô không thể thấy rõ chữ phía trên, nhưng có thể khẳng định đây chắc chắn là một hộp thuốc.
Nhiếp Nhiên nở nụ cười hung ác nham hiểm.
Dám hạ thuốc cô à?
Binh sĩ nam này đúng là tự tìm cái chết!
Nhiếp Nhiên lạnh mặt nhìn mặt anh ta, sau đó cầm hộp thuốc nhanh chóng rời khỏi ký túc xá của lớp cấp dưỡng.
Bên trong phòng, tiếng ngáy vẫn lớn như cũ, không ai biết có người đã từng xuất hiện thoáng qua như ma quỷ ở chỗ này.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Nhiếp Nhiên trở về sân tiếp tục huấn luyện thêm, ánh sáng của đèn đường kéo cái bóng của cô ra rất dài.
Một đêm trôi qua.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Nhiếp Nhiên dừng huấn luyện, lên tầng tắm rửa, giặt giũ xong thì tiếng còi báo thức vang lên.
Người trong ký túc xá lập tức tỉnh dậy làm vệ sinh cá nhân. Mà lúc này Nhiếp Nhiên đã đội xong mũ và đi xuống dưới tầng.
Hôm nay người trực ban tập thể dục sáng sớm là Trần Quân – sĩ quan huấn luyện lớp 2.
Anh ta thấy Nhiếp Nhiên nhanh chóng đi xuống thì hơi kinh ngạc.
Đối với binh sĩ nữ này, điều khiến anh ta nhớ sâu sắc chỉ có hai chuyện.
Một, cứng đầu, chống đối An Viễn Đạo.
Hai, bắn súng giỏi, đến bây giờ anh ta vẫn giữ lại tờ giấy phủ bia có dấu đạn xếp thành hàng kia.
Nói thật, chỉ dựa vào bản lĩnh này của cô, Trần Quân từng muốn tuyển cô vào lớp bồi dưỡng trọng điểm thành tay súng bắn tỉa.
Không ai có thể có kỹ thuật bắn tốt ở trong thời gian ngắn như vậy cả.
Anh ta cảm thấy Nhiếp Nhiên trời sinh đã nên là người cầm súng.
Ba phút sau, tất cả mọi người đã chạy hết xuống dưới tầng.
Có mấy binh sĩ nữ thấy Nhiếp Nhiên xuống đầu tiên thì cảm thấy tò mò.
“Không phải hôm qua cô ta ngã bị thương vào phòng y tế sao? Sao hôm nay đã xuống huấn luyện rồi?”
“Quan tâm đến cô ta làm gì, liên quan gì đến chúng ta?”
“Cũng đúng.”
Bọn họ vội vàng nói mấy câu rồi lập tức vào hàng.
Trần Quân dẫn bọn họ đến sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên vẫn chạy cuối cùng. Tuy nhiên nếu như quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện, trải qua nửa tháng huấn luyện thêm, cô chạy năm cây số cùng mọi người đã không còn quá trầy trật nữa.
Một tiếng chạy bộ như thường lệ kết thúc, Trần Quân dẫn bọn họ đến phòng ăn.
Đến nơi, Nhiếp Nhiên không cần xếp hàng mà đi lấy suất cơm bệnh nhân ưu tiên rồi tìm chỗ ngồi. Mấy người Lý Kiêu xếp hàng lấy đồ ăn xong thì ngồi xuống bên cạnh cô.
Lý Kiêu âm thầm quan sát, phát hiện ra rằng hôm nay Nhiếp Nhiên ăn rất thoải mái, vẻ mặt không có gì khác thường như hôm trước.
Mười lăm phút sau bữa cơm kết thúc, Quý Chính Hổ xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Tất cả mọi người lại tập hợp, bắt đầu huấn luyện buổi sáng.
Không có sự khống chế của thuốc, trong lúc huấn luyện Nhiếp Nhiên không xuất hiện bất cứ vấn đề nào.
Tuy nhiên, vì sợ Nhiếp Nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ cho nên ở những lần huấn luyện tiếp theo, mấy người Hà Giai Ngọc đều ở cách cô không xa.
Đến giờ nghỉ trưa, Quý Chính Hổ mới cho mọi người giải tán, “Nhiếp Nhiên ở lại, những người khác đi ăn cơm.”
Mọi người thấy Quý Chính Hổ giữ một mình Nhiếp Nhiên lại, những người đã sớm không ưa Nhiếp Nhiên hiểu ý cười một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt hả hê rồi túm năm tụm ba tự động rời đi. Chỉ có mấy người Hà Giai Ngọc là do dự ở lại.
Quý Chính Hổ lạnh lùng quét mắt qua, “Tôi còn chưa tính sổ với các cô các cậu chuyện hôm qua tự tiện rời đi đâu.”
Ý tứ trong lời nói đó rõ ràng chính là đang cảnh cáo nhóm người này.
Vì thế nhóm người Lý Kiêu cũng rời khỏi sân huấn luyện. Lúc này, bên trong sân huấn luyện chỉ còn lại cô và Quý Chính Hổ.
“Bắt đầu đi.” Quý Chính Hổ nói với cô.
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu, cùng anh ta đi đến đường chạy huấn luyện vượt chướng ngại vật bốn trăm mét.
Sau tiếng còi của Quý Chính Hổ, cô nhanh chóng vượt qua cái biển thấp, sau đó nhảy qua hố sâu, tiếp đến nhanh chóng chui qua lưới sắt, trèo lên thang dây…
Thấy động tác huấn luyện liền mạch của cô, một nhóm người đứng ở cửa phòng ăn xem kịch vui chậc lưỡi khinh thường: “Chuyện gì thế này? Diễn kịch cho chúng ta xem à?”
“Chắc là nghe được tin đồn gì đó nên mới diễn như vậy.”
“Hóa ra cô ta cũng có một ngày không gượng nổi như vậy.”
“Ai biết, dù sao cũng là một con ma bệnh, cho dù làm thế nào thì cùng lắm là không liên lụy đến chúng ta mà thôi. Đi, đi ăn cơm.”
Một người trong đó sờ bụng, giục mấy binh sĩ nữ bên cạnh.
Mấy người kia dù không ưa Nhiếp Nhiên nhưng nghe thấy cũng cảm thấy có lý, liền lũ lượt kéo nhau đến nhà ăn.
Còn người Hà Giai Ngọc thì lề mề hơn, tập trung sự chú ý về phía Nhiếp Nhiên nên không biết người bên kia đang nói gì.
Trên sân huấn luyện, sau khi trải qua trùng trùng chướng ngại, cả người Nhiếp Nhiên dính đầy đất cát đi tới chỗ Quý Chính Hổ.
Hô hấp của cô hơi bất ổn, cô cười hỏi: “Thành tích thế nào ạ, vượt qua kiểm tra chứ?”
Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, thời gian phía trên dừng lại ở 2 phút 10 giây.
Anh ta gật đầu, “Ừ, đạt tiêu chuẩn.”
Nhiếp Nhiên cau mày, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như vừa rồi, đùa giỡn, “Xem ra thầy nói không sai, thể năng của tôi rất yếu, vẫn cần rèn luyện nhiều mới được.”
“Cô không giống người khác.” Quý Chính Hổ ghi lại thành tích của cô, trả lời đâu ra đấy.
“Đúng vậy, thể năng quá yếu, đúng là không giống người khác.”
“Không, là cô buộc khối chì.” Tầm mắt Quý Chính Hổ rơi vào tay áo cô rồi rời đi.
Nhiếp Nhiên nhìn tay áo mình, thứ giấu ở trong tay áo là hai khối chì sau khi quay lại đơn vị cô đã đeo lại vào. Vì để thể năng của mình khôi phục lại, cứ huấn luyện là cô sẽ đeo. Chỉ có lần đó đánh nhau với Thiên Dạ, lúc khiêu khích cô ta cô mới cởi mấy miếng chì đó ra, không ngờ anh ta vẫn nhớ.
Nhiếp Nhiên sờ mũi, lẩm bẩm, “Trí nhớ thật tốt.” Sau đó cô cũng đi vào phòng ăn.
Nhiếp Nhiên mới vừa đến phòng ăn, Hà Giai Ngọc đã vội vàng vẫy tay gọi cô, “Chị Nhiên, ở đây, ở đây!”
Nhiếp Nhiên đi tới.
Dương Thụ ngồi ở cách Hà Giai Ngọc một bàn. Nhiếp Nhiên ngồi cùng một hàng với anh ta. Cô mở hộp cơm ra, chậm rãi ăn.
Lúc này, Hà Giai Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhiên, ngày mai được nghỉ, mọi người định đến chỗ sĩ quan huấn luyện xin nghỉ đi thăm Cổ Lâm, chị có đi không?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu từ chối, “Không được, ngày mai tôi có việc rồi.”
Ăn cơm xong, lúc cô đang định đứng dậy bê hộp cơm ra thì nghe thấy các binh sĩ nữ xung quanh xì xào bàn tán cảm thán.
“Woa, sao tôi chưa bao giờ thấy người này thế, là sĩ quan huấn luyện mới đến à?”
“Không phải sĩ quan huấn luyện, nghe nói là quân y mới tới chỗ chúng ta.”
“Đẹp trai vậy hả?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tống Nhất Thành đi từ cửa phòng ăn tới. Anh ta không mặc áo blouse trắng mà mặc đồ rằn ri quân đội làm tăng thêm vẻ kiên nghị của đàn ông.
Anh ta đứng ở cửa nhìn một vòng rồi hớn hở đi về chỗ ngồi của Nhiếp Nhiên.
Hà Giai Ngọc nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì kinh ngạc lên tiếng, “Tại sao lại là anh? Không phải anh ở bệnh viện sao?”
Tống Nhất Thành thân thiện, cười trả lời: “Tôi vừa được điều tới đây.”
Kiều Duy thâm ý cười nói: “Khéo thật.”
Điều tới?
Quỷ mới tin!
Mọi người đều là đàn ông, từ ánh mắt của Nghiêm Hoài Vũ và của Tống Nhất Thành nhìn Nhiếp Nhiên thì không khó để phát hiện ra.
Có điều Tống Nhất Thành dũng cảm hơn Nghiêm Hoài Vũ nhiều, xem người ta từ thành phố Z xa xôi đến đây chỉ vì theo đuổi Nhiếp Nhiên. Đúng thật là chân thành.
Kiều Duy thầm lắc đầu nhìn Nghiêm Hoài Vũ vẫn còn đang khó chịu.
Hy vọng tên nhóc này có thể sớm hiểu ra.
“Tôi cũng cảm thấy thế, có lẽ là có duyên với Nhiếp Nhiên.” Tống Nhất Thành không biết Kiều Duy có ý với Nhiếp Nhiên hay không, nhưng khẳng định một chút thì vẫn cần phải có.
Kiều Duy nhận được hai ánh mắt hình viên đạn của Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ.
Tống Nhất Thành không ngờ mình nói một câu mà đã ép tất cả “cây si” ẩn nấp bên cạnh Nhiếp Nhiên hiện nguyên hình.
Như vậy thì cũng rất tốt, công khai như vậy thì không phải là mọi người có thể cùng nhau cạnh tranh công bằng sao?
Tống Nhất Thành đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Ngày mai là cuối tuần, đơn vị được nghỉ.”
Nhiếp Nhiên không hiểu bê khay đồ ăn, nghiêng đầu hỏi: “Thì sao?”
“Tôi muốn bồi thường, thuận tiện có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.”
Cô dứt khoát như vậy làm cho Tống Nhất Thành ngẩn ra, sau đó toét miệng cười.
Nhiếp Nhiên không quan tâm anh ta, cô bê khay đi thẳng đến nơi quy định. Hà Giai Ngọc thấy thế cũng vội vàng chạy theo hóng hớt: “Chị Nhiên, chị phải bồi thường cho anh ta cái gì thế?”
“Hôm qua anh ta đã cứu tôi.”
Hà Giai Ngọc ù ù cạc cạc hỏi: “Thế thì sao?”
“Tôi định bồi thường cho anh ta.”
“Bồi thường cái gì?”
“Anh ta nói anh ta thích cô, bảo tôi tặng cô cho anh ta.”
Nhiếp Nhiên nói nghiêm túc, nhưng Hà Giai Ngọc lại nhảy lên, “Cái gì? Tên này đúng là ngứa đòn mà! Chị Nhiên, chị về nghỉ trước đi, em phải đi tìm cái tên họ Tống kia nói chuyện tử tế mới được!”
Cô ta xắn tay áo lên, hung dữ quay ngược lại.
Lúc này Tống Nhất Thành cũng đúng lúc đi từ trong phòng ăn ra, thấy Hà Giai Ngọc hùng hùng hổ hổ đi về phía mình thì thấy khó hiểu.
Nhiếp Nhiên cắt được cái đuôi Hà Giai Ngọc hoàn toàn không có một chút chột dạ hại người nào, cũng không nghe tiếng kêu rên của Tống Nhất Thành sau lưng, vui vẻ đi về phía tòa ký túc xá.
Còn những binh sĩ nữ còn ở trong phòng ăn thấy Nhiếp Nhiên và quân y mới quen không lâu đó thân thiết như vậy lại thấy hơi bực bội.
“Có nhầm không thế, sao đâu đâu cũng là người cô ta quen biết vậy?” Một binh sĩ nữ hậm hực chọc đũa vào hộp cơm.
Một binh sĩ nữ khác lạnh lùng nói: “Không sánh được với bối cảnh mạnh mẽ của người ta đâu, nói không chừng cô ta thầu toàn bộ binh sĩ nam trong đơn vị rồi ấy chứ, đúng không, Nghiên Tịch?”
Cô nàng Nghiên Tịch đặt đũa xuống, khẽ mỉm cười với bọn họ, “Tôi cũng không biết, có điều nghe nói mấy ngày trước quân y này mới tới, mà Nhiếp Nhiên hình như cũng mới đến phòng y tế có một lần, năng lực giao tiếp của cô ta tốt thật, sau này có bệnh gì xin giấy phép nghỉ chắc cũng không thành vấn đề.”
Cô ta cười rất dịu dàng cũng rất ngọt ngào, nhìn qua không có bất cứ lực công kích nào, giống như thật sự chỉ là rất hâm mộ Nhiếp Nhiên mà thôi. Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện cái răng nanh sắc bén mà ghê gớm trong nụ cười của cô ta lóe lên.
“CÂY SI” - CẠNH TRANH CÔNG BẰNG
Nhiếp Nhiên lập tức ngồi xổm xuống.
Trong phòng tối đen, Nhiếp Nhiên khép năm ngón tay lại, lúc nào cũng có thể dùng sống bàn tay trực tiếp bắt người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng đợi mười mấy giây sau vẫn không thấy người trên giường có bất cứ động tĩnh và âm thanh gì, khiến cho Nhiếp Nhiên càng cảnh giác hơn.
“Đừng cướp thịt của tôi!” Người kia đột nhiên quát to một tiếng, sau đó trên giường lại phát ra một tiếng vang nặng nề.
Tiếng rên rỉ kia làm Nhiếp Nhiên cảm thấy cạn lời.
Hóa ra là… đang nằm mơ.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên thăm dò, sau khi xác định người kia thật sự trở mình lại ngủ giống như heo chết rồi, cô mới chậm rãi đứng lên.
Cô cẩn thận tìm chăn và gối của người trên giường một lượt, sau khi xác định không có, cô đi tới bên cạnh tên lính “ham ăn” kia. Vì anh ta ngọ nguậy và xê dịch mà gối lệch đi, phía dưới lộ ra một món đồ.
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đến gần, nhân lúc người kia đưa lưng về phía mình, cô dễ dàng lấy được cái hộp nhựa lộ ra quá nửa dưới gối anh ta.
Ở trong bóng tối, cô không thể thấy rõ chữ phía trên, nhưng có thể khẳng định đây chắc chắn là một hộp thuốc.
Nhiếp Nhiên nở nụ cười hung ác nham hiểm.
Dám hạ thuốc cô à?
Binh sĩ nam này đúng là tự tìm cái chết!
Nhiếp Nhiên lạnh mặt nhìn mặt anh ta, sau đó cầm hộp thuốc nhanh chóng rời khỏi ký túc xá của lớp cấp dưỡng.
Bên trong phòng, tiếng ngáy vẫn lớn như cũ, không ai biết có người đã từng xuất hiện thoáng qua như ma quỷ ở chỗ này.
Sau khi ra khỏi ký túc xá, Nhiếp Nhiên trở về sân tiếp tục huấn luyện thêm, ánh sáng của đèn đường kéo cái bóng của cô ra rất dài.
Một đêm trôi qua.
Sắc trời dần dần sáng lên.
Nhiếp Nhiên dừng huấn luyện, lên tầng tắm rửa, giặt giũ xong thì tiếng còi báo thức vang lên.
Người trong ký túc xá lập tức tỉnh dậy làm vệ sinh cá nhân. Mà lúc này Nhiếp Nhiên đã đội xong mũ và đi xuống dưới tầng.
Hôm nay người trực ban tập thể dục sáng sớm là Trần Quân – sĩ quan huấn luyện lớp 2.
Anh ta thấy Nhiếp Nhiên nhanh chóng đi xuống thì hơi kinh ngạc.
Đối với binh sĩ nữ này, điều khiến anh ta nhớ sâu sắc chỉ có hai chuyện.
Một, cứng đầu, chống đối An Viễn Đạo.
Hai, bắn súng giỏi, đến bây giờ anh ta vẫn giữ lại tờ giấy phủ bia có dấu đạn xếp thành hàng kia.
Nói thật, chỉ dựa vào bản lĩnh này của cô, Trần Quân từng muốn tuyển cô vào lớp bồi dưỡng trọng điểm thành tay súng bắn tỉa.
Không ai có thể có kỹ thuật bắn tốt ở trong thời gian ngắn như vậy cả.
Anh ta cảm thấy Nhiếp Nhiên trời sinh đã nên là người cầm súng.
Ba phút sau, tất cả mọi người đã chạy hết xuống dưới tầng.
Có mấy binh sĩ nữ thấy Nhiếp Nhiên xuống đầu tiên thì cảm thấy tò mò.
“Không phải hôm qua cô ta ngã bị thương vào phòng y tế sao? Sao hôm nay đã xuống huấn luyện rồi?”
“Quan tâm đến cô ta làm gì, liên quan gì đến chúng ta?”
“Cũng đúng.”
Bọn họ vội vàng nói mấy câu rồi lập tức vào hàng.
Trần Quân dẫn bọn họ đến sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên vẫn chạy cuối cùng. Tuy nhiên nếu như quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện, trải qua nửa tháng huấn luyện thêm, cô chạy năm cây số cùng mọi người đã không còn quá trầy trật nữa.
Một tiếng chạy bộ như thường lệ kết thúc, Trần Quân dẫn bọn họ đến phòng ăn.
Đến nơi, Nhiếp Nhiên không cần xếp hàng mà đi lấy suất cơm bệnh nhân ưu tiên rồi tìm chỗ ngồi. Mấy người Lý Kiêu xếp hàng lấy đồ ăn xong thì ngồi xuống bên cạnh cô.
Lý Kiêu âm thầm quan sát, phát hiện ra rằng hôm nay Nhiếp Nhiên ăn rất thoải mái, vẻ mặt không có gì khác thường như hôm trước.
Mười lăm phút sau bữa cơm kết thúc, Quý Chính Hổ xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Tất cả mọi người lại tập hợp, bắt đầu huấn luyện buổi sáng.
Không có sự khống chế của thuốc, trong lúc huấn luyện Nhiếp Nhiên không xuất hiện bất cứ vấn đề nào.
Tuy nhiên, vì sợ Nhiếp Nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ cho nên ở những lần huấn luyện tiếp theo, mấy người Hà Giai Ngọc đều ở cách cô không xa.
Đến giờ nghỉ trưa, Quý Chính Hổ mới cho mọi người giải tán, “Nhiếp Nhiên ở lại, những người khác đi ăn cơm.”
Mọi người thấy Quý Chính Hổ giữ một mình Nhiếp Nhiên lại, những người đã sớm không ưa Nhiếp Nhiên hiểu ý cười một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt hả hê rồi túm năm tụm ba tự động rời đi. Chỉ có mấy người Hà Giai Ngọc là do dự ở lại.
Quý Chính Hổ lạnh lùng quét mắt qua, “Tôi còn chưa tính sổ với các cô các cậu chuyện hôm qua tự tiện rời đi đâu.”
Ý tứ trong lời nói đó rõ ràng chính là đang cảnh cáo nhóm người này.
Vì thế nhóm người Lý Kiêu cũng rời khỏi sân huấn luyện. Lúc này, bên trong sân huấn luyện chỉ còn lại cô và Quý Chính Hổ.
“Bắt đầu đi.” Quý Chính Hổ nói với cô.
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu, cùng anh ta đi đến đường chạy huấn luyện vượt chướng ngại vật bốn trăm mét.
Sau tiếng còi của Quý Chính Hổ, cô nhanh chóng vượt qua cái biển thấp, sau đó nhảy qua hố sâu, tiếp đến nhanh chóng chui qua lưới sắt, trèo lên thang dây…
Thấy động tác huấn luyện liền mạch của cô, một nhóm người đứng ở cửa phòng ăn xem kịch vui chậc lưỡi khinh thường: “Chuyện gì thế này? Diễn kịch cho chúng ta xem à?”
“Chắc là nghe được tin đồn gì đó nên mới diễn như vậy.”
“Hóa ra cô ta cũng có một ngày không gượng nổi như vậy.”
“Ai biết, dù sao cũng là một con ma bệnh, cho dù làm thế nào thì cùng lắm là không liên lụy đến chúng ta mà thôi. Đi, đi ăn cơm.”
Một người trong đó sờ bụng, giục mấy binh sĩ nữ bên cạnh.
Mấy người kia dù không ưa Nhiếp Nhiên nhưng nghe thấy cũng cảm thấy có lý, liền lũ lượt kéo nhau đến nhà ăn.
Còn người Hà Giai Ngọc thì lề mề hơn, tập trung sự chú ý về phía Nhiếp Nhiên nên không biết người bên kia đang nói gì.
Trên sân huấn luyện, sau khi trải qua trùng trùng chướng ngại, cả người Nhiếp Nhiên dính đầy đất cát đi tới chỗ Quý Chính Hổ.
Hô hấp của cô hơi bất ổn, cô cười hỏi: “Thành tích thế nào ạ, vượt qua kiểm tra chứ?”
Quý Chính Hổ nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, thời gian phía trên dừng lại ở 2 phút 10 giây.
Anh ta gật đầu, “Ừ, đạt tiêu chuẩn.”
Nhiếp Nhiên cau mày, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như vừa rồi, đùa giỡn, “Xem ra thầy nói không sai, thể năng của tôi rất yếu, vẫn cần rèn luyện nhiều mới được.”
“Cô không giống người khác.” Quý Chính Hổ ghi lại thành tích của cô, trả lời đâu ra đấy.
“Đúng vậy, thể năng quá yếu, đúng là không giống người khác.”
“Không, là cô buộc khối chì.” Tầm mắt Quý Chính Hổ rơi vào tay áo cô rồi rời đi.
Nhiếp Nhiên nhìn tay áo mình, thứ giấu ở trong tay áo là hai khối chì sau khi quay lại đơn vị cô đã đeo lại vào. Vì để thể năng của mình khôi phục lại, cứ huấn luyện là cô sẽ đeo. Chỉ có lần đó đánh nhau với Thiên Dạ, lúc khiêu khích cô ta cô mới cởi mấy miếng chì đó ra, không ngờ anh ta vẫn nhớ.
Nhiếp Nhiên sờ mũi, lẩm bẩm, “Trí nhớ thật tốt.” Sau đó cô cũng đi vào phòng ăn.
Nhiếp Nhiên mới vừa đến phòng ăn, Hà Giai Ngọc đã vội vàng vẫy tay gọi cô, “Chị Nhiên, ở đây, ở đây!”
Nhiếp Nhiên đi tới.
Dương Thụ ngồi ở cách Hà Giai Ngọc một bàn. Nhiếp Nhiên ngồi cùng một hàng với anh ta. Cô mở hộp cơm ra, chậm rãi ăn.
Lúc này, Hà Giai Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhiên, ngày mai được nghỉ, mọi người định đến chỗ sĩ quan huấn luyện xin nghỉ đi thăm Cổ Lâm, chị có đi không?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu từ chối, “Không được, ngày mai tôi có việc rồi.”
Ăn cơm xong, lúc cô đang định đứng dậy bê hộp cơm ra thì nghe thấy các binh sĩ nữ xung quanh xì xào bàn tán cảm thán.
“Woa, sao tôi chưa bao giờ thấy người này thế, là sĩ quan huấn luyện mới đến à?”
“Không phải sĩ quan huấn luyện, nghe nói là quân y mới tới chỗ chúng ta.”
“Đẹp trai vậy hả?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tống Nhất Thành đi từ cửa phòng ăn tới. Anh ta không mặc áo blouse trắng mà mặc đồ rằn ri quân đội làm tăng thêm vẻ kiên nghị của đàn ông.
Anh ta đứng ở cửa nhìn một vòng rồi hớn hở đi về chỗ ngồi của Nhiếp Nhiên.
Hà Giai Ngọc nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì kinh ngạc lên tiếng, “Tại sao lại là anh? Không phải anh ở bệnh viện sao?”
Tống Nhất Thành thân thiện, cười trả lời: “Tôi vừa được điều tới đây.”
Kiều Duy thâm ý cười nói: “Khéo thật.”
Điều tới?
Quỷ mới tin!
Mọi người đều là đàn ông, từ ánh mắt của Nghiêm Hoài Vũ và của Tống Nhất Thành nhìn Nhiếp Nhiên thì không khó để phát hiện ra.
Có điều Tống Nhất Thành dũng cảm hơn Nghiêm Hoài Vũ nhiều, xem người ta từ thành phố Z xa xôi đến đây chỉ vì theo đuổi Nhiếp Nhiên. Đúng thật là chân thành.
Kiều Duy thầm lắc đầu nhìn Nghiêm Hoài Vũ vẫn còn đang khó chịu.
Hy vọng tên nhóc này có thể sớm hiểu ra.
“Tôi cũng cảm thấy thế, có lẽ là có duyên với Nhiếp Nhiên.” Tống Nhất Thành không biết Kiều Duy có ý với Nhiếp Nhiên hay không, nhưng khẳng định một chút thì vẫn cần phải có.
Kiều Duy nhận được hai ánh mắt hình viên đạn của Nghiêm Hoài Vũ và Dương Thụ.
Tống Nhất Thành không ngờ mình nói một câu mà đã ép tất cả “cây si” ẩn nấp bên cạnh Nhiếp Nhiên hiện nguyên hình.
Như vậy thì cũng rất tốt, công khai như vậy thì không phải là mọi người có thể cùng nhau cạnh tranh công bằng sao?
Tống Nhất Thành đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Ngày mai là cuối tuần, đơn vị được nghỉ.”
Nhiếp Nhiên không hiểu bê khay đồ ăn, nghiêng đầu hỏi: “Thì sao?”
“Tôi muốn bồi thường, thuận tiện có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.”
Cô dứt khoát như vậy làm cho Tống Nhất Thành ngẩn ra, sau đó toét miệng cười.
Nhiếp Nhiên không quan tâm anh ta, cô bê khay đi thẳng đến nơi quy định. Hà Giai Ngọc thấy thế cũng vội vàng chạy theo hóng hớt: “Chị Nhiên, chị phải bồi thường cho anh ta cái gì thế?”
“Hôm qua anh ta đã cứu tôi.”
Hà Giai Ngọc ù ù cạc cạc hỏi: “Thế thì sao?”
“Tôi định bồi thường cho anh ta.”
“Bồi thường cái gì?”
“Anh ta nói anh ta thích cô, bảo tôi tặng cô cho anh ta.”
Nhiếp Nhiên nói nghiêm túc, nhưng Hà Giai Ngọc lại nhảy lên, “Cái gì? Tên này đúng là ngứa đòn mà! Chị Nhiên, chị về nghỉ trước đi, em phải đi tìm cái tên họ Tống kia nói chuyện tử tế mới được!”
Cô ta xắn tay áo lên, hung dữ quay ngược lại.
Lúc này Tống Nhất Thành cũng đúng lúc đi từ trong phòng ăn ra, thấy Hà Giai Ngọc hùng hùng hổ hổ đi về phía mình thì thấy khó hiểu.
Nhiếp Nhiên cắt được cái đuôi Hà Giai Ngọc hoàn toàn không có một chút chột dạ hại người nào, cũng không nghe tiếng kêu rên của Tống Nhất Thành sau lưng, vui vẻ đi về phía tòa ký túc xá.
Còn những binh sĩ nữ còn ở trong phòng ăn thấy Nhiếp Nhiên và quân y mới quen không lâu đó thân thiết như vậy lại thấy hơi bực bội.
“Có nhầm không thế, sao đâu đâu cũng là người cô ta quen biết vậy?” Một binh sĩ nữ hậm hực chọc đũa vào hộp cơm.
Một binh sĩ nữ khác lạnh lùng nói: “Không sánh được với bối cảnh mạnh mẽ của người ta đâu, nói không chừng cô ta thầu toàn bộ binh sĩ nam trong đơn vị rồi ấy chứ, đúng không, Nghiên Tịch?”
Cô nàng Nghiên Tịch đặt đũa xuống, khẽ mỉm cười với bọn họ, “Tôi cũng không biết, có điều nghe nói mấy ngày trước quân y này mới tới, mà Nhiếp Nhiên hình như cũng mới đến phòng y tế có một lần, năng lực giao tiếp của cô ta tốt thật, sau này có bệnh gì xin giấy phép nghỉ chắc cũng không thành vấn đề.”
Cô ta cười rất dịu dàng cũng rất ngọt ngào, nhìn qua không có bất cứ lực công kích nào, giống như thật sự chỉ là rất hâm mộ Nhiếp Nhiên mà thôi. Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện cái răng nanh sắc bén mà ghê gớm trong nụ cười của cô ta lóe lên.