Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1440
Chương 1440 : Chương 1440 ĐỂ EM Ở LẠI ĐI
Trong lòng Nhiếp Nhiên run lên, sau đó giãy giụa ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.
Tay cô vẫn ngăn ở giữa bọn họ.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hoành nhưng không lập tức lên tiếng.
Lời hứa đối với cô mà nói là một thứ rất quan trọng.
Cô sẽ không tùy tiện hứa.
Cô lưỡng lự mãi.
Hơi nóng mù mịt dâng lên phủ một lớp hơi mỏng lên cả phòng tắm.
Hoắc Hoành nhìn vẻ dịu dàng trên gương mặt trắng nõn của cô, trong lòng khẽ xao động.
Anh từng thấy nụ cười lạnh lùng như có như không của cô, cũng từng thấy sự giảo hoạt mang theo tính toán ở đáy mắt cô. Cũng đã quen với nụ cười xinh đẹp của cô lúc cô đeo mặt nạ với mình.
Nhưng sự dịu dàng hiếm có như bây giờ khiến anh vô cùng động lòng.
Nhiệt độ bên trong phòng tắm theo nhiệt độ của nước dần tăng lên, bầu không khí mờ mịt thêm ấm áp khiến đôi mắt dưới cặp kính của anh đã hơi thẫm lại.
Anh không cầm nổi lòng cúi đầu, muốn bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Cô gái bị nhốt ở trong lòng cũng không nhúc nhích, vẫn ngẩng đầu, dường như là đang chờ đợi.
Nhưng ngay khi anh sắp chạm vào cô, đột nhiên nghe thấy Nhiếp Nhiên nói một câu, “Vậy thì em muốn ở lại.”
Hoắc Hoành thoáng dừng lại.
Lại là dùng mỹ nhân kế với anh!
Nhìn đôi mắt long lanh nước của Nhiếp Nhiên, trái tim dù đã mềm ra nhưng anh vẫn lắc đầu, từ chối yêu cầu của cô.
Đâu phải anh không hy vọng Nhiếp Nhiên ở lại bên cạnh mình?
Phải biết rằng khó khăn lắm anh mới dùng mạng để có được cô vợ nhỏ này, đương nhiên chỉ muốn ngày ngày buộc cô vào eo mình.
Nhưng vấn đề là tình cảnh bây giờ của anh thật sự rất nguy hiểm.
Ám sát, cạm bẫy.
Nguy cơ tứ phía.
Anh không muốn để cô mạo hiểm.
Mặc dù anh rất thừa nhận năng lực của Nhiếp Nhiên, nhưng anh vẫn sẽ lo lắng sợ hãi.
Con người một khi có điểm yếu thì sẽ không cứng rắn nổi.
“Không được, có em ở bên cạnh thì anh sẽ hoảng, sẽ sợ, như vậy sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.” Giọng anh trong tiếng nước chảy róc rách vô cùng trầm thấp.
Nhiếp Nhiên hơi tức giận.
“Anh sợ em sẽ mang đến phiền toái cho anh? Ngáng chân anh à?” Cô nhướng mày, “Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh, nói không chừng em còn có thể giúp được anh nữa.”
Hoắc Hoành khẽ cười một tiếng, lắc đầu, “Anh sợ nhất chính là em giúp đỡ.”
Nhiếp Nhiên cau mày, “Anh có ý gì? Là cảm thấy em giúp sẽ thêm phiền à?”
Người này đúng là quá coi thường mình rồi! Hồi đó không phải cô hoàn thành nhiệm vụ của Lưu Chấn rất xuất sắc sao?! Thậm chí lúc đầu cũng lừa anh xoay mòng mòng, đúng không?
Hoắc Hoành vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: “Anh sợ em vì giúp anh mà ngay cả mạng cũng không quan tâm.”
Lời anh nói khiến Nhiếp Nhiên nhíu mày.
“Trước kia anh yêu thích em nên để em tham gia vào, luôn hy vọng có một ngày em có thể sánh vai với anh, nhưng sau đó thì anh bắt đầu sợ, sợ em bị thương, sợ em chết. Có lúc anh còn nghi ngờ có phải quyết định của mình đã sai rồi không. Đưa em vào một nơi em vốn không mong đợi, để em rơi vào trong sự vô vọng này.”
Hoắc Hoành nói chuyện thủ thỉ, nhưng lại nặng nề gõ vào trái tim cô.
Nói thật, cô nên hận anh.
Anh lừa mình, còn kiên quyết kéo mình vào cái chỗ “mình không thuộc về cũng không mong đợi” như anh nói.
Thậm chí còn nhốt mình vào phòng tối, muốn mài giũa tính tình mình.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ giết chết người này để hả mối hận trong lòng. Nhưng bây giờ nghe anh tự thuật, sự tức giận và thù hận nên có trong lòng cô lại không thể nổi lên.
Tay cô vẫn nắm chặt cổ áo anh, nói: “Nếu anh đã nợ em một lần, vậy thì nên trả đi.”
Đối với kiểu không đi theo con đường bình thường như Nhiếp Nhiên, vẻ mặt Hoắc Hoành hơi ngẩn ra.
Anh không hiểu mình phải trả cô cái gì.
“Để cho em ở lại đây đi.”
“Nếu như anh từ chối, em sẽ trở về nói với thầy anh là anh làm thành phố A long trời lở đất, suýt nữa gây ra đại họa, phải trừng phạt nghiêm khắc.”
Hoắc Hoành dãn mày ra, cúi đầu cười trêu cô, “Em thích mách lẻo như vậy từ lúc nào thế?”
“Ừm, từ lúc anh hy vọng lấy được lời hứa của em, hơn nữa đã thành công lấy được rồi.”
Bởi vì em cũng hy vọng anh có thể sống tốt.
Nhiếp Nhiên nới lỏng bàn tay túm cổ áo anh ra, lại ôm chặt eo anh, khẽ kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh.
Bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy vẫn vang lên róc rách.
Hơi nóng từ bên trong bồn tắm vẫn không ngừng tăng lên, tràn ngập toàn bộ phòng tắm.
Trong hoàn cảnh căng thẳng tồi tệ này, thời gian dăm ba phút đó lại trở nên vô cùng ấm áp.
Hoắc Hoành chỉ được chạm nhẹ một cái, mặc dù rất vui vẻ nhưng rất rõ ràng chưa được thỏa mãn.
Ngại vì tình hình bây giờ ở đây không cho anh đòi hỏi thêm, chỉ có thể đến thế thôi.
“Em nhất định phải nói trước với chú ấy chuyện em ở lại mới được, hơn nữa con đường này rất khó đi, em chắc chắn với quyết định của mình chứ?” Cuối cùng anh vẫn mềm lòng.
Bởi vì anh biết tính Nhiếp Nhiên một khi đã quyết định thì không có ai có cách nào khiến cô thay đổi được.
Nếu như không thuận theo ý cô, nói không chừng đến lúc đó cô sẽ nghĩ ra cách gì khác.
Vì thế còn không bằng ở lại bên cạnh mình, như vậy ít nhiều cũng có thể chăm sóc cô.
Đương nhiên, anh cũng không phủ nhận mình có một chút xíu ích kỷ, muốn giữ cô lại bên cạnh.
Quả nhiên, cái đầu nhỏ trong lòng anh rất nghiêm túc gật đầu, “Lúc đầu em đã đồng ý với thầy anh là dẫn anh an toàn trở về rồi, đây là lời hứa của em với ông ấy, quyết không thể nuốt lời.”
Hoắc Hoành thấy cô thề son sắt như vậy, trong giọng nói mang chút ghen tị, “Nhìn dáng vẻ trọng tình trọng nghĩa của em đi, sao đối với anh lại thành độc ác như vậy?”
Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy buồn cười, anh đang ghen với thầy mình à?
Cô giơ cái tay bị Hoắc Hoành cắn bị thương lên, nói: “Đây không phải là báo ứng sao?”
Hoắc Hoành nhìn dấu răng trên tay cô, lông mày không tự chủ cau chặt lại. Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay kia, đáy mắt tràn đầy vẻ đau lòng, “Tay còn đau không?”
Nhiếp Nhiên vốn chỉ muốn chuyển chủ đề, không ngờ lại khiến anh áy náy. Thật ra thì đối với cô mà nói, vết thương nhỏ này thật sự không là gì.
“So với tay đau thì em muốn tắm hơn, vì anh mà đã mấy ngày em chưa được tắm rồi.”
Nói rồi cô vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng anh.
Hoắc Hoành tăng thêm lực tay, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, giả vờ ngửi một cái, “Sao anh vẫn thấy thơm vậy nhỉ?”
Nhiếp Nhiên thấy anh như con cún con, vừa định đẩy ra lại nghe thấy bên tai truyền đến một câu nói trầm thấp, “Tay em bị thương, có cần anh giúp em không?”
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, hơi thở ấm áp của anh bay đến khiến không khí mập mờ lập tức dâng lên.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, trên kính của anh có một lớp hơi nước mỏng, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng cô vẫn biết anh đang trêu chọc mình.
Cô lộ ra một nụ cười rực rỡ, chậm rãi vẽ vòng tròn trên ngực anh, “Thế thì giày vò anh quá. Cái cảnh anh ấm ức ngày hôm đó vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt em đấy.”
Nói tới chuyện ngày đó, Hoắc Hoành hít sâu một hơi.
“Được rồi, em cứ từ từ tắm, anh đi ra ngoài.”
Sau đó anh vặn cửa phòng tắm, nhanh chóng đi ra.
Nhiếp Nhiên khẽ cười ra tiếng.
Buổi tối hôm đó, Nhiếp Nhiên ngủ không sâu giấc mà thấp thỏm cả đêm.
Không phải cô lạ giường mà là lo lắng liệu nửa đêm Hoắc Hoành có phát tác không.
Bởi vì Lâu Á từng nói cho dù đã tiêm xong hết rồi nhưng vẫn không thể hoàn toàn bảo đảm đã hết bệnh và bình phục hẳn.
Vì thế, trước khi đi, Lâu Á vẫn để lại mấy liều thuốc tiêm, đề phòng bất trắc.
Nhưng một đêm trôi qua, Nhiếp Nhiên không hề nghe thấy âm thanh gì. Cho nên đến gần sáng cô ngủ được mấy tiếng.
Đến tám giờ, cô tỉnh dậy, ra khỏi phòng sách đã thấy Hoắc Hoành ăn mặc chỉnh tề ngồi ở cạnh cửa sổ, trên đùi đặt một cái máy tính xách tay.
Nghe thấy tiếng cửa phòng sách vang lên, anh không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục làm công việc dang dở, khẽ dặn dò: “Đợi lát nữa tôi phải tới bệnh viện, cô đi cùng tôi.”
Nhiếp Nhiên “ừ” một tiếng, không nói nhiều nữa, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đến khi xong xuôi đi ra, Hoắc Hoành thấy cô vẫn mặc bộ quần áo kia thì khẽ cau mày lại.
“Cô không có quần áo khác à?” Anh hỏi.
Nhiếp Nhiên theo ánh mắt anh nhìn quần áo trên người mình. Không phải rất tốt sao? Có vấn đề gì à?
“Tôi không biết trước kia cô sống thế nào, nhưng đứng ở bên cạnh tôi không thể giản dị như vậy được, lát nữa đi mua mấy bộ quần áo để thay.” Trong giọng nói của anh lộ ra sự chê trách.
Nhiếp Nhiên thấy trong phòng ngủ có thể có máy nghe trộm nên cô chỉ đành nhịn.
Thật ra cô không đặc biệt chú trọng tới quần áo.
Dù sao có thể mặc, có thể giữ ấm, không rách là được rồi.
“Tùy anh.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu rồi vặn cửa phòng đi ra ngoài trước.
Ngoài cửa là A Lạc luôn cung kính đứng đó.
Hắn là vệ sĩ thứ ba của Hoắc Hoành sau A Hổ và A Báo.
A Hổ và A Báo đều chết ở trên tay cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, A Lạc đã bị cô đánh ngất ném ở trong nhà để xe, không biết tương lai hắn sẽ chết kiểu gì.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành ngồi trước bàn ăn trong phòng khách dưới tầng, người giúp việc nhà họ Hoắc bê từng món ăn lên.
Bây giờ đã là tám rưỡi, có lẽ Hoắc Khải Lãng và Hoắc Chử đã dùng cơm xong rồi, cho nên trên cái bàn ăn rất dài kia chỉ có hai người bọn họ.
Cả bữa cơm rất yên lặng, không có sự trao đổi nào, giống như là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Sau khi ăn xong, A Lạc đi tới đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên không hỏi mà đi theo bên cạnh anh.
Ba người ra khỏi nhà họ Hoắc, ngồi vào trong xe.
A Lạc vẫn làm tài xế, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên thì ngồi ở hàng ghế sau.
Xe chậm rãi lái ra khỏi nhà họ Hoắc, vùng ngoại thành lúc chín giờ sáng vẫn khá vắng vẻ, chỉ có mấy người đi đường qua lại.
Nửa tiếng sau, xe cộ và người qua lại trên đường bắt đầu nhiều hơn.
Xe chạy trong dòng xe cộ, không lâu sau tiến vào trong hầm để xe của một bệnh viện.
A Lạc dừng xe xong, lại nhanh nhẹn lấy xe lăn ra rồi đỡ Hoắc Hoành ngồi vào, sau đó đẩy anh vào lối đi VIP, trực tiếp lên tầng.
Trên tầng cao nhất, hai bác sĩ cùng với viện trưởng đã đến đông đủ, cung kính chờ đợi anh đến. Sau khi hàn huyên với Hoắc Hoành mấy câu thì bắt đầu chính thức kiểm tra.
Kiểm tra toàn diện có rất nhiều mục, không chỉ là chụp X-quang, lấy máu, còn làm đủ hạng mục khác.
Có điều may mà anh là khách VIP, không phải mất thời gian lấy số xếp hàng trả tiền.
Toàn bộ quá trình Nhiếp Nhiên đều đi bên cạnh, để A Lạc trông chừng ở bên ngoài.
Đến khi có báo cáo, bác sĩ xem xong, lên tiếng: “Trong báo cáo nói sức khỏe của Nhị thiếu không có vấn đề gì, nhưng dược tính của số 3 và N6 vẫn quá mạnh, ít nhiều vẫn có hại với thân thể, cho nên tôi không thể hoàn toàn bảo đảm liệu Nhị thiếu có xuất hiện di chứng ở mức nhất định nào không.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên cứng lại trong nháy mắt, “Di chứng gì?”
“Không phải là di chứng đặc biệt nghiêm trọng, bởi vì dù sao cũng đã hòa hoãn xung đột và kịp thời chữa trị. Có điều thuốc quá mạnh, hơn nữa Nhị thiếu cũng hấp thụ N6 gần nửa tháng nên trong thời gian gần đây ít nhiều có thể vẫn sẽ xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh, cùng với một số tình trạng bất thường không thể dự đoán trước được.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy bác sĩ nói thế lại hỏi: “Chỉ thời gian gần đây thôi sao? Hay là vĩnh viễn sẽ như vậy?”
Bác sĩ nhìn chằm chằm phần báo cáo rồi lắc đầu, “Cái này tôi cũng không thể đưa ra kết luận ngay được, dù sao thuốc trên người Nhị thiếu vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ. Sau này Nhị thiếu vẫn phải tới kiểm tra lại một lần nữa.”
Hoắc Hoành gật đầu, “Điều này thì tôi biết, có điều tôi hy vọng không có người thứ tư biết chuyện này.”
Bác sĩ liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên đương nhiên, tôi nhất định sẽ bảo mật chuyện này.”
Nói xong lời cuối cùng, ông ta lại hỏi: “Không biết lần này Nhị thiếu tới có muốn tiến hành phục hồi không? Đã một khoảng thời gian anh chưa làm rồi.”
“Không cần, chờ qua một thời gian nữa tôi sẽ đến.”
Bác sĩ không phản đối quá gay gắt về việc Hoắc Hoành từ chối. Thật ra ông ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Chân Hoắc Hoành bị tật không phải ngày một ngày hai, đã nhiều năm như vậy rồi, nếu có thể bình phục cũng đã sớm bình phục từ lâu.
Bảo anh đi làm phục hồi chỉ làm tròn thiên chức của bác sĩ thôi.
Bác sĩ viết xong bệnh án rồi lấy thuốc đưa cho Nhiếp Nhiên, sau đó viện trưởng đích thân đưa đến cửa thang máy.
Lúc nghe báo cáo, Hoắc Hoành đuổi A Lạc xuống lấy xe trước nên bên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Khi không có người thứ ba, vẻ mặt hai người mới dịu đi.
Nhiếp Nhiên biết lần này Hoắc Hoành hoàn toàn chịu tội thay mình, vì vậy dặn dò anh: “Nếu như nửa đêm cơ thể anh có vấn đề, em ở trong phòng sách, lúc nào anh cũng có thể gọi.”
“Chỉ là tim đập nhanh mà thôi, đâu phải là tim ngừng đập.” Hoắc Hoành thấy vừa rồi ở trong phòng làm việc của bác sĩ cô hỏi đủ thứ như vậy, sắc mặt cũng rất nghiêm túc nên muốn đùa cô.
Ai ngờ anh mới ngẩng đầu lên nhìn đã phát hiện mặt mũi cô u ám bèn lập tức sửa lại, ngoan ngoãn gật đầu, “Anh biết rồi, nếu như khó chịu, anh sẽ gọi em.”
Đinh! Cửa thang máy mở ra.
Hai người khôi phục lại vẻ mặt vừa rồi.
Nhiếp Nhiên đẩy anh ra khỏi thang máy.
A Lạc ngồi ở bên trong xe thấy hai người bọn họ đi ra thì vội vàng xuống xe, đẩy Hoắc Hoành tới cạnh cửa xe, sau đó đỡ anh ngồi vào.
“Tiếp theo anh muốn đi đâu? Về à?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi.
“Không, đến công ty.” Hoắc Hoành dừng lại hai giây, sau đó dặn dò cô: “Cô đi mua quần áo, mua xong thì tới công ty tìm tôi.”
Lúc này, A Lạc vừa cất xong xe lăn cũng ngồi vào trong xe.
Hoắc Hoành nói với A Lạc: “Đưa tôi đến công ty, sau đó đưa cô ấy đi mua quần áo.”
Ánh mắt A Lạc thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu chấp hành.
Xe lại lăn bánh, đi ra khỏi bệnh viện.
A Lạc theo dặn dò của Hoắc Hoành đưa anh đến công ty trước, rồi mới Nhiếp Nhiên đến một cửa hàng quần áo Nhị thiếu thường xuyên mua.
Nhiếp Nhiên cũng rất quen thuộc cửa hàng quần áo này, chính là cửa hàng hồi đó cô cùng Hoắc Hoành đi chọn lễ phục.
Xa cách một năm, bài trí bên trong vẫn như vậy.
Hai nhân viên bán hàng thấy cái xe A Lạc lái tới, biết ngay người tới chắc chắn giàu có. Vì vậy, bọn họ vội vàng nhiệt tình nghênh đón Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên mua quần áo bình thường, không cần giống như lần đó đến phòng VIP đặc biệt, chỉ cần xem ở quầy đồ nữ một chút là được rồi.
Hai nhân viên bán hàng dày công chọn mấy loại màu sắc các cô gái trẻ tuổi yêu thích thay cô, nhưng Nhiếp Nhiên đều không thích.
Cô chọn qua chọn lại cuối cùng vẫn mua một cái áo khoác màu đen, sau đó lại mua thêm hai cái áo dài tay màu xám đen nữa.
Cô mua đồ rất nhanh, chọn xong trực tiếp trả tiền, sau đó cầm đồ đi. Khi về đến dưới sảnh công ty cũng chỉ mất hơn nửa tiếng.
Khi Hoắc Hoành thấy cô, nếu như không nhìn thấy hai cái túi trong tay cô thì thật sự cho là cô chỉ bảo A Lạc lái xe đi một vòng.
Lúc này Hoắc Hoành đang họp video với đối phương, không thể cắt ngang, chỉ nhân cơ hội này đưa mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi tiếp tục họp với người trong máy tính.
Nhiếp Nhiên cũng không làm phiền, tự tìm một cái sofa ngồi xuống.
Cô không có hứng với những chuyện của công ty Hoắc Hoành, ngồi đọc tạp chí một lúc, cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói không nhẹ không vang của Hoắc Hoành vang lên, “Sao chú Hai lại đến đây?”
Chú Hai?
Là người đàn ông đã gặp mặt mấy lần ở ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty đó sao?
Hình như họ Lý, tên Lý Đào.
Cô lập tức mở mắt ra, nhìn qua cửa.
Lý Đào mới bước vào, thấy trong phòng làm việc có một cô gái, vẻ mặt ông ta cứng lại.
“Cô...” Ông ta hỏi.
Rất rõ ràng, ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ về cô gái ngồi trong phòng làm việc của Hoắc Hoành.
Từ năm ngoái sau khi chia tay người bạn gái kia, không ai thấy Hoắc Hoành qua lại gần gũi với cô gái nào nữa.
Bây giờ tại sao lại dâng trào nhiệt huyết dẫn con gái vào công ty thế này?
Hoắc Hoành dửng dưng giới thiệu, “Thuộc hạ của cháu.”
Lý Đào lập tức hiểu ra, ông ta gật đầu nhưng ánh mắt vẫn quan sát Nhiếp Nhiên, rõ ràng là không quá tin một cô gái có thể làm vệ sĩ.
“Chú Hai có chuyện gì sao?” Hoắc Hoành rất không thích ánh mắt ông ta nhìn Nhiếp Nhiên, lập tức hỏi.
“Chú có chuyện muốn nói riêng với cháu.”
Nhiếp Nhiên vừa muốn đứng dậy rời đi thì nghe thấy Hoắc Hoành nói: “Không sao, lần này cô ấy cũng theo cháu làm việc, chú Hai không cần để ý đến sự tồn tại của cô ấy.”
Lý Đào trợn to hai mắt.
Chuyện lần này rất cơ mật, chỉ có Hoắc Khải Lãng và mấy người cấp bậc cha chú như ông ta biết, thuộc hạ cũng chỉ có một mình A Lạc, những người khác không hề biết.
Bây giờ tự dưng lại mọc thêm một vệ sĩ mới không quen biết, điều này làm ông ta cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Trong lòng Nhiếp Nhiên run lên, sau đó giãy giụa ngẩng đầu lên khỏi lòng anh.
Tay cô vẫn ngăn ở giữa bọn họ.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hoành nhưng không lập tức lên tiếng.
Lời hứa đối với cô mà nói là một thứ rất quan trọng.
Cô sẽ không tùy tiện hứa.
Cô lưỡng lự mãi.
Hơi nóng mù mịt dâng lên phủ một lớp hơi mỏng lên cả phòng tắm.
Hoắc Hoành nhìn vẻ dịu dàng trên gương mặt trắng nõn của cô, trong lòng khẽ xao động.
Anh từng thấy nụ cười lạnh lùng như có như không của cô, cũng từng thấy sự giảo hoạt mang theo tính toán ở đáy mắt cô. Cũng đã quen với nụ cười xinh đẹp của cô lúc cô đeo mặt nạ với mình.
Nhưng sự dịu dàng hiếm có như bây giờ khiến anh vô cùng động lòng.
Nhiệt độ bên trong phòng tắm theo nhiệt độ của nước dần tăng lên, bầu không khí mờ mịt thêm ấm áp khiến đôi mắt dưới cặp kính của anh đã hơi thẫm lại.
Anh không cầm nổi lòng cúi đầu, muốn bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia.
Cô gái bị nhốt ở trong lòng cũng không nhúc nhích, vẫn ngẩng đầu, dường như là đang chờ đợi.
Nhưng ngay khi anh sắp chạm vào cô, đột nhiên nghe thấy Nhiếp Nhiên nói một câu, “Vậy thì em muốn ở lại.”
Hoắc Hoành thoáng dừng lại.
Lại là dùng mỹ nhân kế với anh!
Nhìn đôi mắt long lanh nước của Nhiếp Nhiên, trái tim dù đã mềm ra nhưng anh vẫn lắc đầu, từ chối yêu cầu của cô.
Đâu phải anh không hy vọng Nhiếp Nhiên ở lại bên cạnh mình?
Phải biết rằng khó khăn lắm anh mới dùng mạng để có được cô vợ nhỏ này, đương nhiên chỉ muốn ngày ngày buộc cô vào eo mình.
Nhưng vấn đề là tình cảnh bây giờ của anh thật sự rất nguy hiểm.
Ám sát, cạm bẫy.
Nguy cơ tứ phía.
Anh không muốn để cô mạo hiểm.
Mặc dù anh rất thừa nhận năng lực của Nhiếp Nhiên, nhưng anh vẫn sẽ lo lắng sợ hãi.
Con người một khi có điểm yếu thì sẽ không cứng rắn nổi.
“Không được, có em ở bên cạnh thì anh sẽ hoảng, sẽ sợ, như vậy sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.” Giọng anh trong tiếng nước chảy róc rách vô cùng trầm thấp.
Nhiếp Nhiên hơi tức giận.
“Anh sợ em sẽ mang đến phiền toái cho anh? Ngáng chân anh à?” Cô nhướng mày, “Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho anh, nói không chừng em còn có thể giúp được anh nữa.”
Hoắc Hoành khẽ cười một tiếng, lắc đầu, “Anh sợ nhất chính là em giúp đỡ.”
Nhiếp Nhiên cau mày, “Anh có ý gì? Là cảm thấy em giúp sẽ thêm phiền à?”
Người này đúng là quá coi thường mình rồi! Hồi đó không phải cô hoàn thành nhiệm vụ của Lưu Chấn rất xuất sắc sao?! Thậm chí lúc đầu cũng lừa anh xoay mòng mòng, đúng không?
Hoắc Hoành vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: “Anh sợ em vì giúp anh mà ngay cả mạng cũng không quan tâm.”
Lời anh nói khiến Nhiếp Nhiên nhíu mày.
“Trước kia anh yêu thích em nên để em tham gia vào, luôn hy vọng có một ngày em có thể sánh vai với anh, nhưng sau đó thì anh bắt đầu sợ, sợ em bị thương, sợ em chết. Có lúc anh còn nghi ngờ có phải quyết định của mình đã sai rồi không. Đưa em vào một nơi em vốn không mong đợi, để em rơi vào trong sự vô vọng này.”
Hoắc Hoành nói chuyện thủ thỉ, nhưng lại nặng nề gõ vào trái tim cô.
Nói thật, cô nên hận anh.
Anh lừa mình, còn kiên quyết kéo mình vào cái chỗ “mình không thuộc về cũng không mong đợi” như anh nói.
Thậm chí còn nhốt mình vào phòng tối, muốn mài giũa tính tình mình.
Nếu như là trước kia, cô nhất định sẽ giết chết người này để hả mối hận trong lòng. Nhưng bây giờ nghe anh tự thuật, sự tức giận và thù hận nên có trong lòng cô lại không thể nổi lên.
Tay cô vẫn nắm chặt cổ áo anh, nói: “Nếu anh đã nợ em một lần, vậy thì nên trả đi.”
Đối với kiểu không đi theo con đường bình thường như Nhiếp Nhiên, vẻ mặt Hoắc Hoành hơi ngẩn ra.
Anh không hiểu mình phải trả cô cái gì.
“Để cho em ở lại đây đi.”
“Nếu như anh từ chối, em sẽ trở về nói với thầy anh là anh làm thành phố A long trời lở đất, suýt nữa gây ra đại họa, phải trừng phạt nghiêm khắc.”
Hoắc Hoành dãn mày ra, cúi đầu cười trêu cô, “Em thích mách lẻo như vậy từ lúc nào thế?”
“Ừm, từ lúc anh hy vọng lấy được lời hứa của em, hơn nữa đã thành công lấy được rồi.”
Bởi vì em cũng hy vọng anh có thể sống tốt.
Nhiếp Nhiên nới lỏng bàn tay túm cổ áo anh ra, lại ôm chặt eo anh, khẽ kiễng chân lên hôn nhẹ lên môi anh.
Bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy vẫn vang lên róc rách.
Hơi nóng từ bên trong bồn tắm vẫn không ngừng tăng lên, tràn ngập toàn bộ phòng tắm.
Trong hoàn cảnh căng thẳng tồi tệ này, thời gian dăm ba phút đó lại trở nên vô cùng ấm áp.
Hoắc Hoành chỉ được chạm nhẹ một cái, mặc dù rất vui vẻ nhưng rất rõ ràng chưa được thỏa mãn.
Ngại vì tình hình bây giờ ở đây không cho anh đòi hỏi thêm, chỉ có thể đến thế thôi.
“Em nhất định phải nói trước với chú ấy chuyện em ở lại mới được, hơn nữa con đường này rất khó đi, em chắc chắn với quyết định của mình chứ?” Cuối cùng anh vẫn mềm lòng.
Bởi vì anh biết tính Nhiếp Nhiên một khi đã quyết định thì không có ai có cách nào khiến cô thay đổi được.
Nếu như không thuận theo ý cô, nói không chừng đến lúc đó cô sẽ nghĩ ra cách gì khác.
Vì thế còn không bằng ở lại bên cạnh mình, như vậy ít nhiều cũng có thể chăm sóc cô.
Đương nhiên, anh cũng không phủ nhận mình có một chút xíu ích kỷ, muốn giữ cô lại bên cạnh.
Quả nhiên, cái đầu nhỏ trong lòng anh rất nghiêm túc gật đầu, “Lúc đầu em đã đồng ý với thầy anh là dẫn anh an toàn trở về rồi, đây là lời hứa của em với ông ấy, quyết không thể nuốt lời.”
Hoắc Hoành thấy cô thề son sắt như vậy, trong giọng nói mang chút ghen tị, “Nhìn dáng vẻ trọng tình trọng nghĩa của em đi, sao đối với anh lại thành độc ác như vậy?”
Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy buồn cười, anh đang ghen với thầy mình à?
Cô giơ cái tay bị Hoắc Hoành cắn bị thương lên, nói: “Đây không phải là báo ứng sao?”
Hoắc Hoành nhìn dấu răng trên tay cô, lông mày không tự chủ cau chặt lại. Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay kia, đáy mắt tràn đầy vẻ đau lòng, “Tay còn đau không?”
Nhiếp Nhiên vốn chỉ muốn chuyển chủ đề, không ngờ lại khiến anh áy náy. Thật ra thì đối với cô mà nói, vết thương nhỏ này thật sự không là gì.
“So với tay đau thì em muốn tắm hơn, vì anh mà đã mấy ngày em chưa được tắm rồi.”
Nói rồi cô vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng anh.
Hoắc Hoành tăng thêm lực tay, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, giả vờ ngửi một cái, “Sao anh vẫn thấy thơm vậy nhỉ?”
Nhiếp Nhiên thấy anh như con cún con, vừa định đẩy ra lại nghe thấy bên tai truyền đến một câu nói trầm thấp, “Tay em bị thương, có cần anh giúp em không?”
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, hơi thở ấm áp của anh bay đến khiến không khí mập mờ lập tức dâng lên.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, trên kính của anh có một lớp hơi nước mỏng, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng cô vẫn biết anh đang trêu chọc mình.
Cô lộ ra một nụ cười rực rỡ, chậm rãi vẽ vòng tròn trên ngực anh, “Thế thì giày vò anh quá. Cái cảnh anh ấm ức ngày hôm đó vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt em đấy.”
Nói tới chuyện ngày đó, Hoắc Hoành hít sâu một hơi.
“Được rồi, em cứ từ từ tắm, anh đi ra ngoài.”
Sau đó anh vặn cửa phòng tắm, nhanh chóng đi ra.
Nhiếp Nhiên khẽ cười ra tiếng.
Buổi tối hôm đó, Nhiếp Nhiên ngủ không sâu giấc mà thấp thỏm cả đêm.
Không phải cô lạ giường mà là lo lắng liệu nửa đêm Hoắc Hoành có phát tác không.
Bởi vì Lâu Á từng nói cho dù đã tiêm xong hết rồi nhưng vẫn không thể hoàn toàn bảo đảm đã hết bệnh và bình phục hẳn.
Vì thế, trước khi đi, Lâu Á vẫn để lại mấy liều thuốc tiêm, đề phòng bất trắc.
Nhưng một đêm trôi qua, Nhiếp Nhiên không hề nghe thấy âm thanh gì. Cho nên đến gần sáng cô ngủ được mấy tiếng.
Đến tám giờ, cô tỉnh dậy, ra khỏi phòng sách đã thấy Hoắc Hoành ăn mặc chỉnh tề ngồi ở cạnh cửa sổ, trên đùi đặt một cái máy tính xách tay.
Nghe thấy tiếng cửa phòng sách vang lên, anh không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục làm công việc dang dở, khẽ dặn dò: “Đợi lát nữa tôi phải tới bệnh viện, cô đi cùng tôi.”
Nhiếp Nhiên “ừ” một tiếng, không nói nhiều nữa, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đến khi xong xuôi đi ra, Hoắc Hoành thấy cô vẫn mặc bộ quần áo kia thì khẽ cau mày lại.
“Cô không có quần áo khác à?” Anh hỏi.
Nhiếp Nhiên theo ánh mắt anh nhìn quần áo trên người mình. Không phải rất tốt sao? Có vấn đề gì à?
“Tôi không biết trước kia cô sống thế nào, nhưng đứng ở bên cạnh tôi không thể giản dị như vậy được, lát nữa đi mua mấy bộ quần áo để thay.” Trong giọng nói của anh lộ ra sự chê trách.
Nhiếp Nhiên thấy trong phòng ngủ có thể có máy nghe trộm nên cô chỉ đành nhịn.
Thật ra cô không đặc biệt chú trọng tới quần áo.
Dù sao có thể mặc, có thể giữ ấm, không rách là được rồi.
“Tùy anh.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu rồi vặn cửa phòng đi ra ngoài trước.
Ngoài cửa là A Lạc luôn cung kính đứng đó.
Hắn là vệ sĩ thứ ba của Hoắc Hoành sau A Hổ và A Báo.
A Hổ và A Báo đều chết ở trên tay cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, A Lạc đã bị cô đánh ngất ném ở trong nhà để xe, không biết tương lai hắn sẽ chết kiểu gì.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành ngồi trước bàn ăn trong phòng khách dưới tầng, người giúp việc nhà họ Hoắc bê từng món ăn lên.
Bây giờ đã là tám rưỡi, có lẽ Hoắc Khải Lãng và Hoắc Chử đã dùng cơm xong rồi, cho nên trên cái bàn ăn rất dài kia chỉ có hai người bọn họ.
Cả bữa cơm rất yên lặng, không có sự trao đổi nào, giống như là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Sau khi ăn xong, A Lạc đi tới đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên không hỏi mà đi theo bên cạnh anh.
Ba người ra khỏi nhà họ Hoắc, ngồi vào trong xe.
A Lạc vẫn làm tài xế, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên thì ngồi ở hàng ghế sau.
Xe chậm rãi lái ra khỏi nhà họ Hoắc, vùng ngoại thành lúc chín giờ sáng vẫn khá vắng vẻ, chỉ có mấy người đi đường qua lại.
Nửa tiếng sau, xe cộ và người qua lại trên đường bắt đầu nhiều hơn.
Xe chạy trong dòng xe cộ, không lâu sau tiến vào trong hầm để xe của một bệnh viện.
A Lạc dừng xe xong, lại nhanh nhẹn lấy xe lăn ra rồi đỡ Hoắc Hoành ngồi vào, sau đó đẩy anh vào lối đi VIP, trực tiếp lên tầng.
Trên tầng cao nhất, hai bác sĩ cùng với viện trưởng đã đến đông đủ, cung kính chờ đợi anh đến. Sau khi hàn huyên với Hoắc Hoành mấy câu thì bắt đầu chính thức kiểm tra.
Kiểm tra toàn diện có rất nhiều mục, không chỉ là chụp X-quang, lấy máu, còn làm đủ hạng mục khác.
Có điều may mà anh là khách VIP, không phải mất thời gian lấy số xếp hàng trả tiền.
Toàn bộ quá trình Nhiếp Nhiên đều đi bên cạnh, để A Lạc trông chừng ở bên ngoài.
Đến khi có báo cáo, bác sĩ xem xong, lên tiếng: “Trong báo cáo nói sức khỏe của Nhị thiếu không có vấn đề gì, nhưng dược tính của số 3 và N6 vẫn quá mạnh, ít nhiều vẫn có hại với thân thể, cho nên tôi không thể hoàn toàn bảo đảm liệu Nhị thiếu có xuất hiện di chứng ở mức nhất định nào không.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên cứng lại trong nháy mắt, “Di chứng gì?”
“Không phải là di chứng đặc biệt nghiêm trọng, bởi vì dù sao cũng đã hòa hoãn xung đột và kịp thời chữa trị. Có điều thuốc quá mạnh, hơn nữa Nhị thiếu cũng hấp thụ N6 gần nửa tháng nên trong thời gian gần đây ít nhiều có thể vẫn sẽ xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh, cùng với một số tình trạng bất thường không thể dự đoán trước được.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy bác sĩ nói thế lại hỏi: “Chỉ thời gian gần đây thôi sao? Hay là vĩnh viễn sẽ như vậy?”
Bác sĩ nhìn chằm chằm phần báo cáo rồi lắc đầu, “Cái này tôi cũng không thể đưa ra kết luận ngay được, dù sao thuốc trên người Nhị thiếu vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ. Sau này Nhị thiếu vẫn phải tới kiểm tra lại một lần nữa.”
Hoắc Hoành gật đầu, “Điều này thì tôi biết, có điều tôi hy vọng không có người thứ tư biết chuyện này.”
Bác sĩ liên tục gật đầu nói: “Đương nhiên đương nhiên, tôi nhất định sẽ bảo mật chuyện này.”
Nói xong lời cuối cùng, ông ta lại hỏi: “Không biết lần này Nhị thiếu tới có muốn tiến hành phục hồi không? Đã một khoảng thời gian anh chưa làm rồi.”
“Không cần, chờ qua một thời gian nữa tôi sẽ đến.”
Bác sĩ không phản đối quá gay gắt về việc Hoắc Hoành từ chối. Thật ra ông ta cũng chỉ nói như vậy mà thôi.
Chân Hoắc Hoành bị tật không phải ngày một ngày hai, đã nhiều năm như vậy rồi, nếu có thể bình phục cũng đã sớm bình phục từ lâu.
Bảo anh đi làm phục hồi chỉ làm tròn thiên chức của bác sĩ thôi.
Bác sĩ viết xong bệnh án rồi lấy thuốc đưa cho Nhiếp Nhiên, sau đó viện trưởng đích thân đưa đến cửa thang máy.
Lúc nghe báo cáo, Hoắc Hoành đuổi A Lạc xuống lấy xe trước nên bên trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Khi không có người thứ ba, vẻ mặt hai người mới dịu đi.
Nhiếp Nhiên biết lần này Hoắc Hoành hoàn toàn chịu tội thay mình, vì vậy dặn dò anh: “Nếu như nửa đêm cơ thể anh có vấn đề, em ở trong phòng sách, lúc nào anh cũng có thể gọi.”
“Chỉ là tim đập nhanh mà thôi, đâu phải là tim ngừng đập.” Hoắc Hoành thấy vừa rồi ở trong phòng làm việc của bác sĩ cô hỏi đủ thứ như vậy, sắc mặt cũng rất nghiêm túc nên muốn đùa cô.
Ai ngờ anh mới ngẩng đầu lên nhìn đã phát hiện mặt mũi cô u ám bèn lập tức sửa lại, ngoan ngoãn gật đầu, “Anh biết rồi, nếu như khó chịu, anh sẽ gọi em.”
Đinh! Cửa thang máy mở ra.
Hai người khôi phục lại vẻ mặt vừa rồi.
Nhiếp Nhiên đẩy anh ra khỏi thang máy.
A Lạc ngồi ở bên trong xe thấy hai người bọn họ đi ra thì vội vàng xuống xe, đẩy Hoắc Hoành tới cạnh cửa xe, sau đó đỡ anh ngồi vào.
“Tiếp theo anh muốn đi đâu? Về à?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi.
“Không, đến công ty.” Hoắc Hoành dừng lại hai giây, sau đó dặn dò cô: “Cô đi mua quần áo, mua xong thì tới công ty tìm tôi.”
Lúc này, A Lạc vừa cất xong xe lăn cũng ngồi vào trong xe.
Hoắc Hoành nói với A Lạc: “Đưa tôi đến công ty, sau đó đưa cô ấy đi mua quần áo.”
Ánh mắt A Lạc thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu chấp hành.
Xe lại lăn bánh, đi ra khỏi bệnh viện.
A Lạc theo dặn dò của Hoắc Hoành đưa anh đến công ty trước, rồi mới Nhiếp Nhiên đến một cửa hàng quần áo Nhị thiếu thường xuyên mua.
Nhiếp Nhiên cũng rất quen thuộc cửa hàng quần áo này, chính là cửa hàng hồi đó cô cùng Hoắc Hoành đi chọn lễ phục.
Xa cách một năm, bài trí bên trong vẫn như vậy.
Hai nhân viên bán hàng thấy cái xe A Lạc lái tới, biết ngay người tới chắc chắn giàu có. Vì vậy, bọn họ vội vàng nhiệt tình nghênh đón Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên mua quần áo bình thường, không cần giống như lần đó đến phòng VIP đặc biệt, chỉ cần xem ở quầy đồ nữ một chút là được rồi.
Hai nhân viên bán hàng dày công chọn mấy loại màu sắc các cô gái trẻ tuổi yêu thích thay cô, nhưng Nhiếp Nhiên đều không thích.
Cô chọn qua chọn lại cuối cùng vẫn mua một cái áo khoác màu đen, sau đó lại mua thêm hai cái áo dài tay màu xám đen nữa.
Cô mua đồ rất nhanh, chọn xong trực tiếp trả tiền, sau đó cầm đồ đi. Khi về đến dưới sảnh công ty cũng chỉ mất hơn nửa tiếng.
Khi Hoắc Hoành thấy cô, nếu như không nhìn thấy hai cái túi trong tay cô thì thật sự cho là cô chỉ bảo A Lạc lái xe đi một vòng.
Lúc này Hoắc Hoành đang họp video với đối phương, không thể cắt ngang, chỉ nhân cơ hội này đưa mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi tiếp tục họp với người trong máy tính.
Nhiếp Nhiên cũng không làm phiền, tự tìm một cái sofa ngồi xuống.
Cô không có hứng với những chuyện của công ty Hoắc Hoành, ngồi đọc tạp chí một lúc, cuối cùng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói không nhẹ không vang của Hoắc Hoành vang lên, “Sao chú Hai lại đến đây?”
Chú Hai?
Là người đàn ông đã gặp mặt mấy lần ở ngày kỷ niệm một năm thành lập công ty đó sao?
Hình như họ Lý, tên Lý Đào.
Cô lập tức mở mắt ra, nhìn qua cửa.
Lý Đào mới bước vào, thấy trong phòng làm việc có một cô gái, vẻ mặt ông ta cứng lại.
“Cô...” Ông ta hỏi.
Rất rõ ràng, ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ về cô gái ngồi trong phòng làm việc của Hoắc Hoành.
Từ năm ngoái sau khi chia tay người bạn gái kia, không ai thấy Hoắc Hoành qua lại gần gũi với cô gái nào nữa.
Bây giờ tại sao lại dâng trào nhiệt huyết dẫn con gái vào công ty thế này?
Hoắc Hoành dửng dưng giới thiệu, “Thuộc hạ của cháu.”
Lý Đào lập tức hiểu ra, ông ta gật đầu nhưng ánh mắt vẫn quan sát Nhiếp Nhiên, rõ ràng là không quá tin một cô gái có thể làm vệ sĩ.
“Chú Hai có chuyện gì sao?” Hoắc Hoành rất không thích ánh mắt ông ta nhìn Nhiếp Nhiên, lập tức hỏi.
“Chú có chuyện muốn nói riêng với cháu.”
Nhiếp Nhiên vừa muốn đứng dậy rời đi thì nghe thấy Hoắc Hoành nói: “Không sao, lần này cô ấy cũng theo cháu làm việc, chú Hai không cần để ý đến sự tồn tại của cô ấy.”
Lý Đào trợn to hai mắt.
Chuyện lần này rất cơ mật, chỉ có Hoắc Khải Lãng và mấy người cấp bậc cha chú như ông ta biết, thuộc hạ cũng chỉ có một mình A Lạc, những người khác không hề biết.
Bây giờ tự dưng lại mọc thêm một vệ sĩ mới không quen biết, điều này làm ông ta cảm thấy kinh ngạc trong lòng.