Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1484
Chương 1484 : Chương 1484
Chương 1484.1NGỦ CHUNG - CƯỚP BIỂN TỤ TẬP
Phó lão đại xé cái đùi gà lớn nhét vào trong miệng, lúng búng nói: “Cậu nói đi.”
Dù sao chỉ cần tiền đến tay, điều kiện gì hắn cũng có thể thỏa mãn anh.
“Mọi người cướp thuyền buôn qua lại thì được, nhưng chỉ có thể ở trong khu vực sương mù dày đặc này, tuyệt đối không thể vượt qua khu vực này, hơn nữa cũng không được thu hút sự chú ý của cảnh sát biển, nếu không tất cả giao dịch sẽ hủy bỏ.”
Phó lão đại nhai kĩ thức ăn, suy nghĩ trong lòng, chỉ riêng khu vực này đã rất lớn rồi, hơn nữa cộng thêm Hoắc Hoành cung cấp vấn đề no ấm hằng ngày, bọn chúng cũng không cần phải đi cướp thuyền buôn nữa.
Không được thu hút sự chú ý của cảnh sát biển thì chắc chắn rồi!
Đừng nói nơi này có kho vũ khí đạn dược, chỉ riêng đám cướp biển bọn chúng cũng không thể đối đầu với cảnh sát biển, nếu không sẽ xong đời.
Hai yêu cầu đều có thể đồng ý, vì vậy hắn gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”
“Vậy lúc nào chúng ta đi xem kho vũ khí đạn dược?”
“Nhị thiếu vội gì chứ, thế nào cũng phải ăn đã, nhiều món thế này không thể lãng phí được.” Phó lão đại nói rồi bốc mấy miếng thịt bò nhét vào trong miệng, miệng và tay toàn dầu mỡ.
Nhìn tướng ăn của hắn vô cùng thô lỗ.
Nhiếp Nhiên ngồi đó không động đũa, cô là vệ sĩ nên có lý do thích hợp, phải chăm sóc Nhị thiếu.
Nhưng Nhị thiếu thì không thể, anh ăn cùng Phó lão đại mấy miếng.
Có điều anh rất cẩn thận, cơ bản đều ăn những món Phó lão đại đã ăn, để bảo đảm trong thức ăn không có vấn đề.
Cả bữa cơm Phó lão đại ăn vui vẻ nhất, sau khi cơm nước no nê hắn mới dẫn Hoắc Hoành đến nơi xây dựng kho vũ khí đạn dược ở cuối đảo.
Trên đảo có xe Hoắc Hoành cung cấp cho nên rất thuận tiện, chỉ mất hơn nửa tiếng đã tới nơi.
Rạng sáng, dưới màn đêm, trên đảo vẫn có người qua lại vận chuyển xi măng và gỗ trong ánh lửa.
Đám người kia có vẻ rất kinh ngạc vì có người đến vào lúc này nên đều dừng lại.
Nhưng sau khi thấy là Phó lão đại, bọn chúng đồng loạt chào hỏi rồi lại tiếp tục công việc dở dang.
Kiến trúc sư đang đứng thiết kế trong cái phòng cách đó không xa, từ lúc nghe thấy tiếng xe đã đi ra ngoài.
Anh ta vốn định qua hỏi Phó lão đại xem khi nào thì lô vật liệu tiếp theo đến thì nhìn thấy Hoắc Hoành dưới ánh lửa
Còn là Hoắc Hoành đang đứng bình thường!
Kiến trúc sư ở trên đảo gần nửa năm đã sớm ngăn cách với đời, đâu có biết tình hình ở thành phố A lúc này.
“Nhị thiếu?” Kiến trúc sư kinh ngạc hô lên.
Hoắc Hoành gật đầu một cái coi như trả lời, hỏi tiếp: “Thế nào, xây dựng sao rồi? Có xảy ra vấn đề gì không?”
Kiến trúc sư ngẩn ra mấy giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại, nhập tâm vào trong công việc, “Không ạ, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Bây giờ đã xây xong kết cấu bên ngoài kho vũ khí đạn dược rồi, tiếp theo chính là thiết kế bên trong, cuối cùng là các trang bị chống trộm và an toàn.”
Hoắc Hoành nhìn kho vũ khí đạn dược đã xây xong cơ bản dưới ánh lửa, “Còn phải bao lâu nữa mới có thể kết thúc?”
“Thời gian hoàn thiện cơ bản bước đầu là vào khoảng tháng bảy tháng tám.”
“Nghĩa là còn nửa năm nữa?”
“Đúng vậy.”
Nửa năm…
Hoắc Hoành tính toán sơ lược thời gian, nửa năm đủ để cho Hoắc Khải Lãng lộ người sau lưng ra, đến khi kho vũ khí đạn dược hoàn toàn xây xong bắt đầu giao dịch, Hoắc Khải Lãng nhất định sẽ để cho mình tham gia.
Vậy thì tranh thủ lúc vận chuyển lô vũ khí đạn dược đầu tiên ra sẽ bắt hết tất cả.
“Sao thế Nhị thiếu, cậu có hài lòng với kho vũ khí đạn dược này không?” Phó lão đại ở bên cạnh hỏi.
Hoắc Hoành gật đầu, “Ừm, rất tốt.”
“Vậy thì chúng ta về thôi? Đợi đến ngày mai sau khi trời sáng, tôi lại đưa Nhị thiếu đến xem toàn cảnh của kho vũ khí đạn dược này, được chứ?”
“Cảm ơn Phó lão đại.”
“Có gì đâu, chúng ta là anh em mà, còn khách sáo cái gì chứ?” Lúc này Phó lão đại cảm thấy mình đã lấy được hời ở chỗ Hoắc Hoành nên cực kì vui vẻ.
Trước khi lên xe, Hoắc Hoành nói với kiến trúc sư kia mấy câu, hẹn thời gian ngày mai.
Sau khi quay về hang đá, Phó lão đại cười híp mắt nói với Hoắc Hoành: “Không còn sớm nữa, hôm nay Nhị thiếu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vậy thì làm phiền Phó lão đại quá.”
“Đã bảo với cậu đừng khách sáo mà. Nhưng… tôi không biết hôm nay Nhị thiếu dẫn theo vệ sĩ nữ, cho nên chỉ chuẩn bị một phòng thôi.”
Lúc nói mấy lời này, Phó lão đại đã nhíu mày, nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên.
Dừng lại một hai giây, hắn lại nói: “Có điều tôi cảm thấy, nếu đã là vệ sĩ bên cạnh cậu, chắc không có vấn đề gì nhỉ?”
Ý trêu chọc trong lời nói khiến đám cướp biển xung quanh cười xấu.
Quá tam ba bận, Hoắc Hoành thấy bọn chúng được đằng chân lân đằng đầu, đang định răn đe thì Nhiếp Nhiên đã nói: “Không thành vấn đề, cho dù Phó lão đại có chuẩn bị cho tôi một căn phòng phác, tôi cũng sẽ không dùng.”
Nhiếp Nhiên nói như vậy, ánh mắt người xung quanh nhìn cô càng khác đi, Phó lão đại cười nói: “Ha ha ha, cô Diệp thật chuyên nghiệp.”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng cong môi lên cười, ý tứ nói: “Như nhau cả thôi.”
Câu nói đó của cô khiến nụ cười trên mặt Phó lão đại cứng đờ.
Lời này nói rõ Phó lão đại cũng là thuộc hạ nghe lệnh của Hoắc Hoành, chỉ là phận sự của mọi người khác nhau thôi.
Thân phận đột nhiên bị hạ thấp khiến tâm trạng của Phó lão đại không vui, nhưng hắn cũng không phản bác được, chỉ có thể nén giận, sai người dẫn bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên cười nhạt đi theo sau Hoắc Hoành rời khỏi phòng khách.
Chương 1484.2NGỦ CHUNG - CƯỚP BIỂN TỤ TẬP
Chờ sau khi vào phòng, đóng cửa, Hoắc Hoành mới khẽ cười, “Câu nói kia của em chọc tức Phó lão đại rồi.”
“Từ trước đến giờ em không nhịn ai quá ba lần, đây là hắn tự chuốc lấy.” Nhiếp Nhiên nhìn quanh trong phòng một vòng, khi nhìn thấy bên cạnh một cái giường đá đã chuẩn bị ổn thỏa hết có một cái giường nhỏ trống không thì cười nói: “Đám người này vì lấy lòng anh, đúng là hao tổn tâm huyết.”
Cái giường nhỏ này rõ ràng chính là chuẩn bị cho người đến cùng Hoắc Hoành.
Có lẽ bọn chúng không ngờ người Hoắc Hoành đưa đi cùng là phụ nữ, nhân lúc bọn họ đi xem kho vũ khí đạn dược đã lấy hết đồ trên giường, chỉ còn lại một cái giường đá trống không.
Hoắc Hoành kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới cởi Âu phục và áo khoác ra, ngồi xuống giường, vỗ vỗ bên cạnh, “Nữ vệ sĩ của anh, ngủ chung đi. Nào, nhanh lên.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười đi tới.
“Điều kiện vừa rồi anh nói, trên thực tế là đang ràng buộc hắn hả?”
Tên Phó lão đại đó đúng là ngu xuẩn.
Hắn cho rằng khu vực này là một chỗ ẩn náu cực tốt, hơn nữa còn lớn như vậy, chỉ cần có người đi vào, hắn sẽ có thể há miệng chờ sung. Nhưng hắn quên mất, khu vực này sương mù nặng như vậy, chỉ cần thuyền trưởng có mắt nhìn gần như sẽ không tiến hành hoạt động ở vùng biển này.
Cho nên hắn không thể tiến hành cướp bóc.
Đó chỉ là Hoắc Hoành nói dễ nghe thôi.
“Dù sao đã có Hoắc thị lo chi tiêu hằng ngày rồi, bọn chúng đâu có chết đói, còn đi ra ngoài làm gì?” Hoắc Hoành nói ngay thẳng, hoàn toàn không cảm thấy mình lừa ai.
Hai người đánh răng rửa mặt qua loa.
Trước khi ngủ, Hoắc Hoành nhớ ra cả ngày nay cô mới chỉ ăn một bát mì của mình, vội vàng hỏi: “Có đói không?”
Nhiếp Nhiên ngủ ở phía trong anh, vùi đầu trong chăn, nhắm hai mắt nói: “Không đói.”
Hoắc Hoành có vẻ không tin, “Thật không? Nếu em đói thì nói với anh, đừng có cố chịu.”
“Lúc dã ngoại sinh tồn em cũng từng cả ngày không ăn gì.” Nhiếp Nhiên trải qua một ngày đi đường thật sự hơi mệt, không muốn tiếp tục nói nhảm với anh nữa, sau khi nói xong giơ tay ấn anh lên giường, ôm anh ngủ.
Tuy nói mệt rồi nghỉ ngơi, nhưng cô ngủ cũng không quá thoải mái.
Đây là hang ổ cướp biển, lúc nào cũng sẽ có thể bị đám cướp biển kia trở mặt.
Bên trong căn phòng đã tắt nến tối om.
Hai người nằm ở trên giường, bên trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở.
Một lúc lâu sau, Hoắc Hoành ở trong bóng tối gỡ tay cô ra, sau đó ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Yên tâm ngủ đi, tất cả đã có anh.”
Nhiếp Nhiên bị anh ôm rất chặt, hai người nằm sát bên nhau, nhiệt độ cơ thể Hoắc Hoành truyền vào người cô, ấm áp khiến cô thật sự mơ màng buồn ngủ.
Chương 1484.3NGỦ CHUNG - CƯỚP BIỂN TỤ TẬP
Người bên kia đã ngủ rồi, đám cướp biển trong phòng khách vẫn ngồi ăn uống, nói chyện vô cùng thoải mái.
Phó lão đại ném cái ly chân cao vừa lôi ra làm màu sang bên cạnh, gác một chân lên ghế, cầm chai rượu uống ừng ực.
Tên thuộc hạ ở bàn bên cạnh cười nói: “Ha ha, lần này chúng ta chém Hoắc Hoành được một khoản, đúng là hả lòng hả dạ! Lão đại, anh đúng thật là lợi hại! Khua môi múa mép một cái, chúng ta không chỉ có thêm 10%, ngay cả chi tiêu hằng ngày cũng có.”
Chỉ số thông minh của những tên thuộc hạ ở đây đều cùng một trình độ với Phó lão đại, đều dương dương tự đắc vì thắng lợi ngày hôm nay.
“Đây là ý kiến của lão Phùng.” Nói xong, Phó lão đại vỗ vai người đằng sau, “Làm tốt lắm!”
Cái người tên là lão Phùng đó miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng trong lòng lại than khổ.
Cái gì mà làm rất tốt, 10% đến tay rồi còn mất, chỉ còn lại bảo đảm hằng ngày, rốt cuộc tốt chỗ nào?!
Đám người ngu xuẩn này!
Bị người ta chơi cho còn vui vẻ.
Haiz…
Lão Phùng có nỗi khổ không nói ra được, chỉ sợ nói ra sẽ bị đám người này đánh nên chỉ có thể để mặc đồng bọn tưởng bở.
Một tên không biết tự lượng sức mình cười lớn hùa theo: “Đúng vậy! Lần này chúng ta kiếm to rồi, có Hoắc thị lo ăn uống cho chúng ta, sau này chúng ta có người nuôi rồi! Nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.”
“Không cần cướp đồ sao được? Hằng năm mỗi lần chúng ta tụ tập chỉ trông cậy vào những thứ đồ tốt đó để tăng thể diện.” Trong đám người, một tên không tán thành, nói.
Mấy tên khác bị hắn nhắc nhở cũng lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn phải cướp một chút mới được.”
“Đúng vậy, nếu không đến lúc đó những tên cướp biển khác sẽ coi thường chúng ta.”
“Có điều… cái đĩa kia thật sự đáng tiền như Nhị thiếu nói sao? Có thể bằng cả bữa cơm của chúng ta à?” Tên cướp biển vừa rồi chợt nhớ lại lời Hoắc Hoành nói khi ấy, nghi ngờ hỏi.
Một tên khác cũng không hiểu nói: “Vừa rồi hắn lừa gạt đúng không?”
Mấy cái đĩa kia làm sao có thể đáng tiền bằng gà vịt cá được!
Ở trong thế giới quan của bọn chúng, đồ ăn đáng tiền hơn so với những thứ đó rất nhiều.
Bởi vì ở trên đảo tài nguyên rất thiếu thốn, trừ hải sản ra thì không có quá nhiều thịt gia cầm.
Cho nên thịt gà, vịt, bò vô cùng quý giá.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Phó lão đại đồng ý với Hoắc Hoành.
“Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?”
Lần này, mọi người đều nhao nhao nhìn Phó lão đại ngồi trên cùng.
Phó lão đại thấy đám thuộc hạ kia đều nhìn mình, hắng giọng nói: “Ngày mai tao đi hỏi hắn xem có phải đáng tiền thật không. Nếu như đáng tiền thật, năm nay lúc tụ tập chúng ta sẽ dùng cái này!”
“Được được! Dù sao nhiều thế này, lấy một cái ra cũng không xót.”
Lúc bọn chúng đang bàn bạc, tên cướp biển ngồi cuối cùng lên tiếng hỏi: “Vậy con heo em nuôi lâu như vậy thì làm thế nào? Năm nay không đem ra à?”
“Đem gì mà đem, nếu cái đĩa kia thật sự đáng tiền thì lấy nó là được rồi, heo giữ lại chúng ta ăn!”
“Đúng đúng đúng, để ăn!”
Một đám người bàn bạc xong, ai về chỗ người nấy ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó lão đại dựa theo giao hẹn đưa Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đến kho vũ khí đạn dược một chuyến nữa.
Lần này, Hoắc Hoành ở đó cả buổi sáng.
Anh và kiến trúc sư trò chuyện rất lâu, làm rõ hết kết cấu của cả kho vũ khí đạn dược, sau đó anh mới cùng Phó lão đại lên xe đi về.
Ở trên xe, cuối cùng Phó lão đại không nhịn được hỏi: “Nhị thiếu, cái đĩa tối qua cậu nói rất đáng tiền, là thật hay giả thế?”
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh liếc mắt qua, mang theo ý cười, “Sao thế, Phó lão đại định bán những cái đĩa đó đi lấy tiền à?”
Phó lão đại lắc đầu, “Đâu có, nếu thế thật thì tôi định năm nay tụ tập sẽ dùng cái đó để tăng thể diện.”
“Tụ tập?” Hoắc Hoành khẽ cau mày, không hiểu cái gọi là tụ tập Phó lão đại nói cho lắm.
“Đúng vậy, các cậu có Tết âm lịch, có giao thừa, cuối năm chúng tôi cũng phải tìm chuyện vui vẻ một chút mới được.”
Hoắc Hoành giống như hiểu ra, gật đầu.
“Sao thế, Nhị thiếu có hứng không? Hay là lần này cùng vui vẻ với chúng tôi đi?”
Hoắc Hoành đâu có tâm trạng mà tụ tập, anh nói thẳng, “Thôi, tôi xem xong tiến độ của kho vũ khí đạn dược xong là phải về rồi, công ty còn có…”
Anh còn chưa nói xong, Phó lão đại đã coi thường cười một tiếng, “Đừng nghĩ dùng công việc để đuổi tôi, lão Phó tôi không ngốc, bây giờ đang là Tết, mọi người đều nghỉ ngơi, chỗ cậu có công việc gì? Dù sao tôi cũng mặc kệ, lần này cậu phải tham gia! Nếu không tức là cậu coi thường việc tụ tập của chúng tôi.”
“Sao có thể, tôi…”
“Nếu đã không thì cứ quyết định như vậy đi!”
Phó lão đại trực tiếp quyết định thay anh.
Sau đó lại lén nói bên tai anh: “Tôi nói cho cậu biết, bên đó vui lắm, đồ tốt nhất chúng tôi cướp được trong một năm đều sẽ được biểu diễn ở đó, sau đó sẽ đấu giá, ở đó còn mua được cả phụ nữ, hơn nữa ai cũng tươi ngon mặn mà, đảm bảo cậu đi một lần sang năm lại muốn đi tiếp.”
Hiển nhiên Phó lão đại đã hiểu lầm Hoắc Hoành là kiểu người không thể rời phụ nữ, cho nên đặc biệt dùng phụ nữ tươi ngon xinh đẹp để dụ dỗ anh.
Hoắc Hoành chưa kịp nói, hắn đã vỗ vai anh, “Chúng ta cứ chốt như vậy đi, cậu không được nuốt lời đâu đấy, nếu không chính là không nể mặt Phó lão đại tôi!”
Chương 1484.1NGỦ CHUNG - CƯỚP BIỂN TỤ TẬP
Phó lão đại xé cái đùi gà lớn nhét vào trong miệng, lúng búng nói: “Cậu nói đi.”
Dù sao chỉ cần tiền đến tay, điều kiện gì hắn cũng có thể thỏa mãn anh.
“Mọi người cướp thuyền buôn qua lại thì được, nhưng chỉ có thể ở trong khu vực sương mù dày đặc này, tuyệt đối không thể vượt qua khu vực này, hơn nữa cũng không được thu hút sự chú ý của cảnh sát biển, nếu không tất cả giao dịch sẽ hủy bỏ.”
Phó lão đại nhai kĩ thức ăn, suy nghĩ trong lòng, chỉ riêng khu vực này đã rất lớn rồi, hơn nữa cộng thêm Hoắc Hoành cung cấp vấn đề no ấm hằng ngày, bọn chúng cũng không cần phải đi cướp thuyền buôn nữa.
Không được thu hút sự chú ý của cảnh sát biển thì chắc chắn rồi!
Đừng nói nơi này có kho vũ khí đạn dược, chỉ riêng đám cướp biển bọn chúng cũng không thể đối đầu với cảnh sát biển, nếu không sẽ xong đời.
Hai yêu cầu đều có thể đồng ý, vì vậy hắn gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”
“Vậy lúc nào chúng ta đi xem kho vũ khí đạn dược?”
“Nhị thiếu vội gì chứ, thế nào cũng phải ăn đã, nhiều món thế này không thể lãng phí được.” Phó lão đại nói rồi bốc mấy miếng thịt bò nhét vào trong miệng, miệng và tay toàn dầu mỡ.
Nhìn tướng ăn của hắn vô cùng thô lỗ.
Nhiếp Nhiên ngồi đó không động đũa, cô là vệ sĩ nên có lý do thích hợp, phải chăm sóc Nhị thiếu.
Nhưng Nhị thiếu thì không thể, anh ăn cùng Phó lão đại mấy miếng.
Có điều anh rất cẩn thận, cơ bản đều ăn những món Phó lão đại đã ăn, để bảo đảm trong thức ăn không có vấn đề.
Cả bữa cơm Phó lão đại ăn vui vẻ nhất, sau khi cơm nước no nê hắn mới dẫn Hoắc Hoành đến nơi xây dựng kho vũ khí đạn dược ở cuối đảo.
Trên đảo có xe Hoắc Hoành cung cấp cho nên rất thuận tiện, chỉ mất hơn nửa tiếng đã tới nơi.
Rạng sáng, dưới màn đêm, trên đảo vẫn có người qua lại vận chuyển xi măng và gỗ trong ánh lửa.
Đám người kia có vẻ rất kinh ngạc vì có người đến vào lúc này nên đều dừng lại.
Nhưng sau khi thấy là Phó lão đại, bọn chúng đồng loạt chào hỏi rồi lại tiếp tục công việc dở dang.
Kiến trúc sư đang đứng thiết kế trong cái phòng cách đó không xa, từ lúc nghe thấy tiếng xe đã đi ra ngoài.
Anh ta vốn định qua hỏi Phó lão đại xem khi nào thì lô vật liệu tiếp theo đến thì nhìn thấy Hoắc Hoành dưới ánh lửa
Còn là Hoắc Hoành đang đứng bình thường!
Kiến trúc sư ở trên đảo gần nửa năm đã sớm ngăn cách với đời, đâu có biết tình hình ở thành phố A lúc này.
“Nhị thiếu?” Kiến trúc sư kinh ngạc hô lên.
Hoắc Hoành gật đầu một cái coi như trả lời, hỏi tiếp: “Thế nào, xây dựng sao rồi? Có xảy ra vấn đề gì không?”
Kiến trúc sư ngẩn ra mấy giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại, nhập tâm vào trong công việc, “Không ạ, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Bây giờ đã xây xong kết cấu bên ngoài kho vũ khí đạn dược rồi, tiếp theo chính là thiết kế bên trong, cuối cùng là các trang bị chống trộm và an toàn.”
Hoắc Hoành nhìn kho vũ khí đạn dược đã xây xong cơ bản dưới ánh lửa, “Còn phải bao lâu nữa mới có thể kết thúc?”
“Thời gian hoàn thiện cơ bản bước đầu là vào khoảng tháng bảy tháng tám.”
“Nghĩa là còn nửa năm nữa?”
“Đúng vậy.”
Nửa năm…
Hoắc Hoành tính toán sơ lược thời gian, nửa năm đủ để cho Hoắc Khải Lãng lộ người sau lưng ra, đến khi kho vũ khí đạn dược hoàn toàn xây xong bắt đầu giao dịch, Hoắc Khải Lãng nhất định sẽ để cho mình tham gia.
Vậy thì tranh thủ lúc vận chuyển lô vũ khí đạn dược đầu tiên ra sẽ bắt hết tất cả.
“Sao thế Nhị thiếu, cậu có hài lòng với kho vũ khí đạn dược này không?” Phó lão đại ở bên cạnh hỏi.
Hoắc Hoành gật đầu, “Ừm, rất tốt.”
“Vậy thì chúng ta về thôi? Đợi đến ngày mai sau khi trời sáng, tôi lại đưa Nhị thiếu đến xem toàn cảnh của kho vũ khí đạn dược này, được chứ?”
“Cảm ơn Phó lão đại.”
“Có gì đâu, chúng ta là anh em mà, còn khách sáo cái gì chứ?” Lúc này Phó lão đại cảm thấy mình đã lấy được hời ở chỗ Hoắc Hoành nên cực kì vui vẻ.
Trước khi lên xe, Hoắc Hoành nói với kiến trúc sư kia mấy câu, hẹn thời gian ngày mai.
Sau khi quay về hang đá, Phó lão đại cười híp mắt nói với Hoắc Hoành: “Không còn sớm nữa, hôm nay Nhị thiếu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Vậy thì làm phiền Phó lão đại quá.”
“Đã bảo với cậu đừng khách sáo mà. Nhưng… tôi không biết hôm nay Nhị thiếu dẫn theo vệ sĩ nữ, cho nên chỉ chuẩn bị một phòng thôi.”
Lúc nói mấy lời này, Phó lão đại đã nhíu mày, nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên.
Dừng lại một hai giây, hắn lại nói: “Có điều tôi cảm thấy, nếu đã là vệ sĩ bên cạnh cậu, chắc không có vấn đề gì nhỉ?”
Ý trêu chọc trong lời nói khiến đám cướp biển xung quanh cười xấu.
Quá tam ba bận, Hoắc Hoành thấy bọn chúng được đằng chân lân đằng đầu, đang định răn đe thì Nhiếp Nhiên đã nói: “Không thành vấn đề, cho dù Phó lão đại có chuẩn bị cho tôi một căn phòng phác, tôi cũng sẽ không dùng.”
Nhiếp Nhiên nói như vậy, ánh mắt người xung quanh nhìn cô càng khác đi, Phó lão đại cười nói: “Ha ha ha, cô Diệp thật chuyên nghiệp.”
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng cong môi lên cười, ý tứ nói: “Như nhau cả thôi.”
Câu nói đó của cô khiến nụ cười trên mặt Phó lão đại cứng đờ.
Lời này nói rõ Phó lão đại cũng là thuộc hạ nghe lệnh của Hoắc Hoành, chỉ là phận sự của mọi người khác nhau thôi.
Thân phận đột nhiên bị hạ thấp khiến tâm trạng của Phó lão đại không vui, nhưng hắn cũng không phản bác được, chỉ có thể nén giận, sai người dẫn bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên cười nhạt đi theo sau Hoắc Hoành rời khỏi phòng khách.
Chương 1484.2NGỦ CHUNG - CƯỚP BIỂN TỤ TẬP
Chờ sau khi vào phòng, đóng cửa, Hoắc Hoành mới khẽ cười, “Câu nói kia của em chọc tức Phó lão đại rồi.”
“Từ trước đến giờ em không nhịn ai quá ba lần, đây là hắn tự chuốc lấy.” Nhiếp Nhiên nhìn quanh trong phòng một vòng, khi nhìn thấy bên cạnh một cái giường đá đã chuẩn bị ổn thỏa hết có một cái giường nhỏ trống không thì cười nói: “Đám người này vì lấy lòng anh, đúng là hao tổn tâm huyết.”
Cái giường nhỏ này rõ ràng chính là chuẩn bị cho người đến cùng Hoắc Hoành.
Có lẽ bọn chúng không ngờ người Hoắc Hoành đưa đi cùng là phụ nữ, nhân lúc bọn họ đi xem kho vũ khí đạn dược đã lấy hết đồ trên giường, chỉ còn lại một cái giường đá trống không.
Hoắc Hoành kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới cởi Âu phục và áo khoác ra, ngồi xuống giường, vỗ vỗ bên cạnh, “Nữ vệ sĩ của anh, ngủ chung đi. Nào, nhanh lên.”
Nhiếp Nhiên mỉm cười đi tới.
“Điều kiện vừa rồi anh nói, trên thực tế là đang ràng buộc hắn hả?”
Tên Phó lão đại đó đúng là ngu xuẩn.
Hắn cho rằng khu vực này là một chỗ ẩn náu cực tốt, hơn nữa còn lớn như vậy, chỉ cần có người đi vào, hắn sẽ có thể há miệng chờ sung. Nhưng hắn quên mất, khu vực này sương mù nặng như vậy, chỉ cần thuyền trưởng có mắt nhìn gần như sẽ không tiến hành hoạt động ở vùng biển này.
Cho nên hắn không thể tiến hành cướp bóc.
Đó chỉ là Hoắc Hoành nói dễ nghe thôi.
“Dù sao đã có Hoắc thị lo chi tiêu hằng ngày rồi, bọn chúng đâu có chết đói, còn đi ra ngoài làm gì?” Hoắc Hoành nói ngay thẳng, hoàn toàn không cảm thấy mình lừa ai.
Hai người đánh răng rửa mặt qua loa.
Trước khi ngủ, Hoắc Hoành nhớ ra cả ngày nay cô mới chỉ ăn một bát mì của mình, vội vàng hỏi: “Có đói không?”
Nhiếp Nhiên ngủ ở phía trong anh, vùi đầu trong chăn, nhắm hai mắt nói: “Không đói.”
Hoắc Hoành có vẻ không tin, “Thật không? Nếu em đói thì nói với anh, đừng có cố chịu.”
“Lúc dã ngoại sinh tồn em cũng từng cả ngày không ăn gì.” Nhiếp Nhiên trải qua một ngày đi đường thật sự hơi mệt, không muốn tiếp tục nói nhảm với anh nữa, sau khi nói xong giơ tay ấn anh lên giường, ôm anh ngủ.
Tuy nói mệt rồi nghỉ ngơi, nhưng cô ngủ cũng không quá thoải mái.
Đây là hang ổ cướp biển, lúc nào cũng sẽ có thể bị đám cướp biển kia trở mặt.
Bên trong căn phòng đã tắt nến tối om.
Hai người nằm ở trên giường, bên trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở.
Một lúc lâu sau, Hoắc Hoành ở trong bóng tối gỡ tay cô ra, sau đó ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói: “Yên tâm ngủ đi, tất cả đã có anh.”
Nhiếp Nhiên bị anh ôm rất chặt, hai người nằm sát bên nhau, nhiệt độ cơ thể Hoắc Hoành truyền vào người cô, ấm áp khiến cô thật sự mơ màng buồn ngủ.
Chương 1484.3NGỦ CHUNG - CƯỚP BIỂN TỤ TẬP
Người bên kia đã ngủ rồi, đám cướp biển trong phòng khách vẫn ngồi ăn uống, nói chyện vô cùng thoải mái.
Phó lão đại ném cái ly chân cao vừa lôi ra làm màu sang bên cạnh, gác một chân lên ghế, cầm chai rượu uống ừng ực.
Tên thuộc hạ ở bàn bên cạnh cười nói: “Ha ha, lần này chúng ta chém Hoắc Hoành được một khoản, đúng là hả lòng hả dạ! Lão đại, anh đúng thật là lợi hại! Khua môi múa mép một cái, chúng ta không chỉ có thêm 10%, ngay cả chi tiêu hằng ngày cũng có.”
Chỉ số thông minh của những tên thuộc hạ ở đây đều cùng một trình độ với Phó lão đại, đều dương dương tự đắc vì thắng lợi ngày hôm nay.
“Đây là ý kiến của lão Phùng.” Nói xong, Phó lão đại vỗ vai người đằng sau, “Làm tốt lắm!”
Cái người tên là lão Phùng đó miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng trong lòng lại than khổ.
Cái gì mà làm rất tốt, 10% đến tay rồi còn mất, chỉ còn lại bảo đảm hằng ngày, rốt cuộc tốt chỗ nào?!
Đám người ngu xuẩn này!
Bị người ta chơi cho còn vui vẻ.
Haiz…
Lão Phùng có nỗi khổ không nói ra được, chỉ sợ nói ra sẽ bị đám người này đánh nên chỉ có thể để mặc đồng bọn tưởng bở.
Một tên không biết tự lượng sức mình cười lớn hùa theo: “Đúng vậy! Lần này chúng ta kiếm to rồi, có Hoắc thị lo ăn uống cho chúng ta, sau này chúng ta có người nuôi rồi! Nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.”
“Không cần cướp đồ sao được? Hằng năm mỗi lần chúng ta tụ tập chỉ trông cậy vào những thứ đồ tốt đó để tăng thể diện.” Trong đám người, một tên không tán thành, nói.
Mấy tên khác bị hắn nhắc nhở cũng lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, chúng ta vẫn phải cướp một chút mới được.”
“Đúng vậy, nếu không đến lúc đó những tên cướp biển khác sẽ coi thường chúng ta.”
“Có điều… cái đĩa kia thật sự đáng tiền như Nhị thiếu nói sao? Có thể bằng cả bữa cơm của chúng ta à?” Tên cướp biển vừa rồi chợt nhớ lại lời Hoắc Hoành nói khi ấy, nghi ngờ hỏi.
Một tên khác cũng không hiểu nói: “Vừa rồi hắn lừa gạt đúng không?”
Mấy cái đĩa kia làm sao có thể đáng tiền bằng gà vịt cá được!
Ở trong thế giới quan của bọn chúng, đồ ăn đáng tiền hơn so với những thứ đó rất nhiều.
Bởi vì ở trên đảo tài nguyên rất thiếu thốn, trừ hải sản ra thì không có quá nhiều thịt gia cầm.
Cho nên thịt gà, vịt, bò vô cùng quý giá.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Phó lão đại đồng ý với Hoắc Hoành.
“Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?”
Lần này, mọi người đều nhao nhao nhìn Phó lão đại ngồi trên cùng.
Phó lão đại thấy đám thuộc hạ kia đều nhìn mình, hắng giọng nói: “Ngày mai tao đi hỏi hắn xem có phải đáng tiền thật không. Nếu như đáng tiền thật, năm nay lúc tụ tập chúng ta sẽ dùng cái này!”
“Được được! Dù sao nhiều thế này, lấy một cái ra cũng không xót.”
Lúc bọn chúng đang bàn bạc, tên cướp biển ngồi cuối cùng lên tiếng hỏi: “Vậy con heo em nuôi lâu như vậy thì làm thế nào? Năm nay không đem ra à?”
“Đem gì mà đem, nếu cái đĩa kia thật sự đáng tiền thì lấy nó là được rồi, heo giữ lại chúng ta ăn!”
“Đúng đúng đúng, để ăn!”
Một đám người bàn bạc xong, ai về chỗ người nấy ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó lão đại dựa theo giao hẹn đưa Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đến kho vũ khí đạn dược một chuyến nữa.
Lần này, Hoắc Hoành ở đó cả buổi sáng.
Anh và kiến trúc sư trò chuyện rất lâu, làm rõ hết kết cấu của cả kho vũ khí đạn dược, sau đó anh mới cùng Phó lão đại lên xe đi về.
Ở trên xe, cuối cùng Phó lão đại không nhịn được hỏi: “Nhị thiếu, cái đĩa tối qua cậu nói rất đáng tiền, là thật hay giả thế?”
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh liếc mắt qua, mang theo ý cười, “Sao thế, Phó lão đại định bán những cái đĩa đó đi lấy tiền à?”
Phó lão đại lắc đầu, “Đâu có, nếu thế thật thì tôi định năm nay tụ tập sẽ dùng cái đó để tăng thể diện.”
“Tụ tập?” Hoắc Hoành khẽ cau mày, không hiểu cái gọi là tụ tập Phó lão đại nói cho lắm.
“Đúng vậy, các cậu có Tết âm lịch, có giao thừa, cuối năm chúng tôi cũng phải tìm chuyện vui vẻ một chút mới được.”
Hoắc Hoành giống như hiểu ra, gật đầu.
“Sao thế, Nhị thiếu có hứng không? Hay là lần này cùng vui vẻ với chúng tôi đi?”
Hoắc Hoành đâu có tâm trạng mà tụ tập, anh nói thẳng, “Thôi, tôi xem xong tiến độ của kho vũ khí đạn dược xong là phải về rồi, công ty còn có…”
Anh còn chưa nói xong, Phó lão đại đã coi thường cười một tiếng, “Đừng nghĩ dùng công việc để đuổi tôi, lão Phó tôi không ngốc, bây giờ đang là Tết, mọi người đều nghỉ ngơi, chỗ cậu có công việc gì? Dù sao tôi cũng mặc kệ, lần này cậu phải tham gia! Nếu không tức là cậu coi thường việc tụ tập của chúng tôi.”
“Sao có thể, tôi…”
“Nếu đã không thì cứ quyết định như vậy đi!”
Phó lão đại trực tiếp quyết định thay anh.
Sau đó lại lén nói bên tai anh: “Tôi nói cho cậu biết, bên đó vui lắm, đồ tốt nhất chúng tôi cướp được trong một năm đều sẽ được biểu diễn ở đó, sau đó sẽ đấu giá, ở đó còn mua được cả phụ nữ, hơn nữa ai cũng tươi ngon mặn mà, đảm bảo cậu đi một lần sang năm lại muốn đi tiếp.”
Hiển nhiên Phó lão đại đã hiểu lầm Hoắc Hoành là kiểu người không thể rời phụ nữ, cho nên đặc biệt dùng phụ nữ tươi ngon xinh đẹp để dụ dỗ anh.
Hoắc Hoành chưa kịp nói, hắn đã vỗ vai anh, “Chúng ta cứ chốt như vậy đi, cậu không được nuốt lời đâu đấy, nếu không chính là không nể mặt Phó lão đại tôi!”