Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1535
Chương 1535 : Chương 1535
Chương 1535.1BÁO CÁO KHẨN CẤP - ĂN MỪNG
Thấy bên trong không có phản ứng gì, anh ta mới gọi to hơn.
“Người Quân khu 2 có ở bên trong không?”
“Nếu có thì trả lời đi!”
Lưu Đức dẫn người từ từ đi vào bên trong.
Cho đến khoảng lần gọi thứ sáu, đột nhiên nghe thấy tiếng “có!” phát ra từ góc nào đó.
Lưu Đức và các binh lính sau lưng đều nhìn về phía đó.
Nhưng sương mù quá dày đặc nên không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Lưu Đức chỉ có thể hỏi lại lần nữa: “Mọi người ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!” Lại là từng tiếng vang.
Lần này, người của đội 4 nhanh chóng xác nhận âm thanh đến từ phía Đông. Vì vậy, bọn họ nhanh chóng đi đến cứu viện.
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Mau, mau qua đây cởi trói giúp chúng tôi!” Những người bị trói kia nghe thấy tiếng bước chân, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đến khi chỉ còn cách mấy chục mét, đám người kia phát hiện Lưu Đức đột nhiên dừng lại.
Hóa ra Lưu Đức từng bị “rắn” cắn sợ bị cắn lần nữa, rất sợ những người đó là đóng giả, cho nên nhỏ giọng dặn dò người phía sau: “Chú ý, rất có thể sẽ xuất hiện cạm bẫy, mọi người nhất định phải cẩn thận.”
Những người bị trói ở đó thấy đám người Lưu Đức đứng ở phía xa không nhúc nhích thì cảm thấy kỳ quái, “Cậu đứng ở đó làm gì, mau qua đây cởi trói đi.”
Lưu Đức ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói: “Mấy người báo tên đội, họ tên, số hiệu đi.”
“Cái gì? Chúng tôi bị trói thành như vậy rồi, cậu còn bảo chúng tôi báo cái này à?”
Lưu Đức cố ý giống như không nghe thấy lời anh ta chất vấn, thúc giục tiếp, “Nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ không đến cởi trói cho mọi người đâu.”
Người kia giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Cậu!”
Nếu không phải vì mình bị trói, anh ta đã sớm xông lên đánh người rồi.
Người bên cạnh khuyên: “Bỏ đi bỏ đi, cậu mau báo đi, đợi báo xong rồi nói, đừng lãng phí thời gian.”
Người kia suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đè nén cơn giận nói: “Đội 2, Ngô Sướng, số hiệu 026, như vậy được rồi chứ?”
Nhưng hình như Lưu Đức vẫn cảm thấy không đủ, lại ra lệnh, “Người bên cạnh cũng báo đi.”
Người bên cạnh tính khí có vẻ rất tốt, có điều giọng vô cùng yếu ớt, “Đội 2, Lưu Hồng Văn, số hiệu 027.”
“Vậy có biết tôi là ai không?”
Lần này Ngô Sướng không nhịn được chửi ầm lên, “Lưu Đức! Mẹ kiếp có phải cậu bị rơi xuống biển, não bị úng nước hỏng rồi không!”
Vừa nghe thấy người kia gọi chính xác tên mình, Lưu Đức tự động bỏ qua những lời mắng phía sau, phân phó binh lính đội 4 sau lưng mình, “Là người của chúng ta, mau lên cởi trói đi!”
Sau đó, đám binh lính kia tiến lên dùng dao cắt đứt toàn bộ dây thừng cho bọn họ.
Ngô Sướng được khôi phục tự do, việc đầu tiên làm chính là tiến lên túm lấy cổ áo Lưu Đức, “Mẹ kiếp, có phải cậu muốn ăn đòn không hả! Có biết chúng tôi bị trói ở đây bao lâu rồi không? Ở đây có mấy người đều bị thương, đặc biệt là Lưu Hồng Văn, cậu ấy bị đánh chảy máu, cậu lại còn lề mề bắt chúng tôi báo tên!”
Hóa ra Ngô Sướng tự nhiên mất khống chế là vì Lưu Hồng Văn bị thương.
Lưu Đức vội vàng nói: “Chuyện này không thể trách tôi được, vừa rồi đám cướp biển kia mặc đồ rằn ri cải trang thành các cậu ở lối vào đảo, Sư đoàn trưởng Nhiếp vốn dĩ muốn đích thân đi vào đón các cậu, kết quả bị bọn chúng bắt đi. Tôi sợ lần này các cậu vẫn là giả, cho nên mới hỏi nhiều mấy câu.”
Chương 1535.2BÁO CÁO KHẨN CẤP - ĂN MỪNG
Ngô Sướng nghe được điểm mấu chốt nhất trong lời nói của anh ta, cao giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?! Sư đoàn trưởng bị bọn chúng bắt đi rồi?”
“Đúng vậy, đám cướp biển kia thả hết các cậu và mấy người chúng tôi ra, chỉ bắt một mình sư đoàn trưởng.”
Ngô Sướng lập tức nổi giận, “Đám cướp biển đáng chết này, tôi liều mạng với bọn chúng!”
Lưu Hồng Văn được dìu tới, lập tức ngăn anh ta lại: “Được rồi, một mình cậu làm sao có thể đánh lại đám cướp biển kia được? Thua trên tay cô gái kia một lần còn chưa đủ, vẫn muốn thêm một lần nữa à?”
“Vậy làm thế nào bây giờ, sư đoàn trưởng vì chúng ta mà bị bọn chúng bắt đi rồi!”
Lưu Hồng Văn tiếp tục hỏi: “Đã báo cáo chuyện này lên trên chưa?”
Lưu Đức gật đầu, “Yên tâm, tôi đã bảo người báo cáo lên rồi.”
“Vậy tôi nghĩ ban chỉ huy bên kia nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra phương án, chúng ta mau rời khỏi nơi này thì hơn.” Sắc mặt Lưu Hồng Văn rất kém, luôn che xương sườn của mình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, dễ nhận thấy là anh ta đang cố hết sức chịu đựng.
“Đúng vậy, đúng vậy, về thuyền điều trị tốt hơn.” Ngô Sướng vội vàng tiến lên đỡ Lưu Hồng Văn đi ra ngoài.
Bốn đội an toàn đi ra khỏi rừng cây về thuyền.
Vừa mới lên thuyền, Lưu Đức lập tức thu xếp ổn thỏa cho các binh lính bị thương kia, bảo người của tổ chữa bệnh kiểm tra cẩn thận, sau đó đến phòng chỉ huy.
“Sao rồi, cậu đã báo cáo cho bộ chỉ huy chưa?” Vừa vào trong phòng, Lưu Đức đã hỏi thẳng.
“Điện thoại tạm thời không gọi được, chỉ có thể đợi lát nữa gọi lại.” Binh lính kia vừa vặn để điện thoại xuống.
Kết quả bị Lưu Đức đạp cho một phát vào mông.
“Cái gì mà đợi lát nữa, gọi liên tục cho tôi, đến khi nào gọi được thì thôi!”
Mặc dù Lưu Đức là lính cần vụ của Nhiếp Thành Thắng, cấp bậc không lớn, nhưng anh ta thường xuyên ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng nên lời nói anh ta cũng có chút trọng lượng.
Người kia đành phải cầm điện thoại lên, bắt đầu không ngừng gọi về tổng chỉ huy.
Sau khi anh ta gọi liên tục bốn năm cuộc, cuối cùng tiếng máy bận cũng biến thành tiếng tút tút bình thường.
Anh ta vội vàng nói với Lưu Đức: “Được rồi, được rồi! Gọi được rồi!”
Lưu Đức nghe thấy thế lập tức cướp lấy ống nghe trong tay anh ta.
Còn không đợi bên đầu kia nói gì, Lưu Đức đã báo cáo, “Alo, bộ chỉ huy ạ? Chúng tôi là đơn vị Quân khu 2, ba giờ sáng hôm nay chúng tôi truy kích một chiếc thuyền phi pháp, bây giờ bị tập kích, sư đoàn trưởng của chúng tôi đã bị bọn chúng bắt làm con tin rồi.”
Binh lính trực bên đầu kia điện thoại ngẩn ra, “Anh nói sư đoàn trưởng của các anh gặp tập kích?”
Có vẻ anh ta cũng cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Đức không ngừng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Được. Tôi lập tức báo cáo lên trên, xin đợi một lát.”
Mười mấy giây sau, đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cậu nói Sư đoàn trưởng Nhiếp của các cậu gặp phải tập kích?”
Lưu Đức đã từng nghe thấy giọng nói này rồi, vội vàng nghiêm túc trả lời: “Báo cáo tham mưu trưởng, đúng vậy.”
“Nhưng không phải vừa rồi sư đoàn trưởng của các cậu vẫn còn đang báo cáo công việc với tôi, nói các cậu phái ba đội ra ngoài chặn đường truy xét à?” Tham mưu trưởng cảm thấy mình cũng hồ đồ theo rồi.
Vừa rồi lúc lính thông tin nói với ông ta chuyện này, ông ta còn tưởng là đối phương nói đùa.
Chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi, sao người vừa rồi còn báo cáo với mình đã gặp tập kích rồi?
Trong nửa tiếng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì?
Chẳng lẽ là tập kích quy mô lớn à?
Chương 1535.3BÁO CÁO KHẨN CẤP - ĂN MỪNG
Tham mưu trưởng càng nghĩ càng thấy kinh hãi, còn tưởng là Nhiếp Thành Thắng không cẩn thận, lúc truy kích chiếc thuyền phi pháp kia dây dưa đến điểm ẩn nấp của đám cướp biển, vì thế đã đánh một trận cực kì thảm khốc.
Nhưng sau đó nghe thấy Lưu Đức báo cáo, ông ta mới yên tâm hơn.
“Báo cáo tham mưu trưởng, trên thực tế lúc ba đội của chúng tôi truy xét đã gặp tập kích rồi, những tên cướp biển kia cải trang thành người của chúng tôi cài đặt bẫy, lừa Sư đoàn trưởng Nhiếp lên đảo, sau đó bắt đi.”
Hóa ra là bị lừa bắt.
Nếu như là bị lừa bắt, vậy tức là đám cướp biển kia không đông như trong tưởng tượng. Bọn chúng không dám ác chiến trực diện.
“Vậy bây giờ các cậu đã tổn thất bao nhiêu người?” Tham mưu trưởng hỏi.
“Báo cáo tham mưu trưởng, không tổn thất một ai, chỉ có Sư đoàn trưởng Nhiếp bị bắt đi.”
“Cái gì?” Lần này tham mưu trưởng không thể bình tĩnh nổi nữa, “Các cậu không tổn thất một ai, chỉ có anh ta bị bắt đi?”
Đây là chuyện gì thế?!
“Báo cáo tham mưu trưởng, đúng thế.”
Trên thực tế, Lưu Đức cũng cảm thấy nói ra lời này rất kỳ quái, nhưng sự thật chính là như vậy.
Toàn bộ những binh lính khác của Quân khu 2 đều được thả ra, chỉ bắt một mình Sư đoàn trưởng Nhiếp.
Tham mưu trưởng nghiêm giọng trách mắng: “Vậy các cậu đang làm cái gì, tại sao không bảo vệ sư đoàn trưởng!”
Lưu Đức bị lời trách mắng bất ngờ này dọa cho giật mình, ra sức giải thích: “Lúc ấy đám người kia cải trang thành người bị thương, cố ý tiếp cận Sư đoàn trưởng Nhiếp, sau đó…”
Tham mưu trưởng nghe thấy mất kiên nhẫn ngắt lời, “Được rồi được rồi, đám cướp biển kia có đưa ra điều kiện gì không?”
“Báo cáo, không. Đám cướp biển kia bắt sư đoàn trưởng xong, ra lệnh cho chúng tôi rời đi, không nói gì khác.”
Tham mưu trưởng lập tức cau mày lại.
Không có? Tại sao lại không có?
“Vậy sư đoàn trưởng của cậu bị bắt đi từ lúc nào?” Ông ta hỏi.
Lưu Đức nhìn đồng hồ, trả lời: “Khoảng một tiếng trước.”
Tham mưu trưởng suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Được, tôi sẽ lập tức phái người qua thay thế, các cậu tạm thời rời khỏi hòn đảo đó trước, lui về phía sau hai mươi hải lý.”
“Rõ!”
“Nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, đám cướp biển kia có bất cứ điều kiện gì thì lập tức báo cáo lên.”
“Rõ, tham mưu trưởng!”
Chờ tham mưu trưởng phân phó xong, lúc này Lưu Đức mới cúp điện thoại.
Anh ta nói với binh lính bên cạnh: “Tổng chỉ huy nói sẽ lập tức phái người tới, bảo chúng ta tạm thời lui lại hai mươi hải lý, lúc nào cũng phải chú ý chiều hướng của bọn chúng.”
Binh lính thông tin kia lập tức đáp: “Tôi lập tức đi nói rõ tình hình với mấy chiếc thuyền khác.”
Anh ta đi tới cạnh bàn để bộ đàm, bắt đầu nhắc đi nhắc lại từng mệnh lệnh qua bộ đàm.
Sau đó, thuyền xung quanh nhận được tin tức, lập tức quay đầu lái rời đi hai mươi hải lý.
Bọn họ ở trên mặt biển có bất cứ hành động gì cũng đều được đám cướp biển canh gác kia báo về ngay.
Nhiếp Nhiên vừa nghỉ ngơi xong. Cô mới đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ đã nghe thấy giọng nói kích động của Phó lão đại truyền đến:
“Rút lui rồi rút lui rồi! Cô Diệp! Các anh em canh gác ở đó nói với tôi là đám cảnh sát biển tự động lùi lại hai mươi hải lý rồi.”
So sánh với vẻ mặt vui mừng của hắn, Nhiếp Nhiên phản ứng vô cùng tĩnh, “Ừm.”
“Vậy bây giờ chúng ta có cần đàm phán với bọn chúng không?” Phó lão đại tiếp tục hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tạm thời không cần, bọn chúng triệu tập họp khẩn cấp xong sẽ bố trí người dẫn đầu mới đến thương lượng với chúng ta.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Nên đốt đống lửa.”
Phó lão đại nhất thời “máu chưa kịp lên não”, không hiểu đang yên đang lành đốt đống lửa làm gì.
Chẳng lẽ muốn dùng đống lửa truyền tín hiệu gì à?
Bây giờ suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc làm thế nào để đọ sức đồng thời đánh thắng đám cảnh sát biển kia.
Nhiếp Nhiên thấy hắn đơ ra liền nói: “Hôm nay đánh thắng một trận lớn như vậy, chẳng lẽ không nên đốt đống lửa uống rượu ăn thịt chúc mừng một chút à?”
Phó lão đại đần mặt mất mấy giây, lúc này mới nhớ ra vừa nãy trước khi vào nhà giam cô Diệp đã nói tối nay phải chúc mừng lớn một bữa.
“Đúng đúng đúng! Nên uống rượu ăn thịt!”
Không tốn một binh một tốt đã mài mòn được nhuệ khí của các binh lính cảnh sát biển kia, còn bắt được một con “cá” lớn như vậy, thật sự nên chúc mừng một trận mới được.
“Vậy tôi bảo các anh em đi chuẩn bị.”
Nói xong hắn tất tả chạy đi phân phó những tên thuộc hạ của mình, đồng thời bảo những tên cướp biển khác và cả ba mươi người Nhiếp Nhiên dẫn đến đi làm phòng vệ cơ bản.
Chương 1535.1BÁO CÁO KHẨN CẤP - ĂN MỪNG
Thấy bên trong không có phản ứng gì, anh ta mới gọi to hơn.
“Người Quân khu 2 có ở bên trong không?”
“Nếu có thì trả lời đi!”
Lưu Đức dẫn người từ từ đi vào bên trong.
Cho đến khoảng lần gọi thứ sáu, đột nhiên nghe thấy tiếng “có!” phát ra từ góc nào đó.
Lưu Đức và các binh lính sau lưng đều nhìn về phía đó.
Nhưng sương mù quá dày đặc nên không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Lưu Đức chỉ có thể hỏi lại lần nữa: “Mọi người ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây!” Lại là từng tiếng vang.
Lần này, người của đội 4 nhanh chóng xác nhận âm thanh đến từ phía Đông. Vì vậy, bọn họ nhanh chóng đi đến cứu viện.
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Mau, mau qua đây cởi trói giúp chúng tôi!” Những người bị trói kia nghe thấy tiếng bước chân, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà đến khi chỉ còn cách mấy chục mét, đám người kia phát hiện Lưu Đức đột nhiên dừng lại.
Hóa ra Lưu Đức từng bị “rắn” cắn sợ bị cắn lần nữa, rất sợ những người đó là đóng giả, cho nên nhỏ giọng dặn dò người phía sau: “Chú ý, rất có thể sẽ xuất hiện cạm bẫy, mọi người nhất định phải cẩn thận.”
Những người bị trói ở đó thấy đám người Lưu Đức đứng ở phía xa không nhúc nhích thì cảm thấy kỳ quái, “Cậu đứng ở đó làm gì, mau qua đây cởi trói đi.”
Lưu Đức ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói: “Mấy người báo tên đội, họ tên, số hiệu đi.”
“Cái gì? Chúng tôi bị trói thành như vậy rồi, cậu còn bảo chúng tôi báo cái này à?”
Lưu Đức cố ý giống như không nghe thấy lời anh ta chất vấn, thúc giục tiếp, “Nhanh lên, nếu không chúng tôi sẽ không đến cởi trói cho mọi người đâu.”
Người kia giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Cậu!”
Nếu không phải vì mình bị trói, anh ta đã sớm xông lên đánh người rồi.
Người bên cạnh khuyên: “Bỏ đi bỏ đi, cậu mau báo đi, đợi báo xong rồi nói, đừng lãng phí thời gian.”
Người kia suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đè nén cơn giận nói: “Đội 2, Ngô Sướng, số hiệu 026, như vậy được rồi chứ?”
Nhưng hình như Lưu Đức vẫn cảm thấy không đủ, lại ra lệnh, “Người bên cạnh cũng báo đi.”
Người bên cạnh tính khí có vẻ rất tốt, có điều giọng vô cùng yếu ớt, “Đội 2, Lưu Hồng Văn, số hiệu 027.”
“Vậy có biết tôi là ai không?”
Lần này Ngô Sướng không nhịn được chửi ầm lên, “Lưu Đức! Mẹ kiếp có phải cậu bị rơi xuống biển, não bị úng nước hỏng rồi không!”
Vừa nghe thấy người kia gọi chính xác tên mình, Lưu Đức tự động bỏ qua những lời mắng phía sau, phân phó binh lính đội 4 sau lưng mình, “Là người của chúng ta, mau lên cởi trói đi!”
Sau đó, đám binh lính kia tiến lên dùng dao cắt đứt toàn bộ dây thừng cho bọn họ.
Ngô Sướng được khôi phục tự do, việc đầu tiên làm chính là tiến lên túm lấy cổ áo Lưu Đức, “Mẹ kiếp, có phải cậu muốn ăn đòn không hả! Có biết chúng tôi bị trói ở đây bao lâu rồi không? Ở đây có mấy người đều bị thương, đặc biệt là Lưu Hồng Văn, cậu ấy bị đánh chảy máu, cậu lại còn lề mề bắt chúng tôi báo tên!”
Hóa ra Ngô Sướng tự nhiên mất khống chế là vì Lưu Hồng Văn bị thương.
Lưu Đức vội vàng nói: “Chuyện này không thể trách tôi được, vừa rồi đám cướp biển kia mặc đồ rằn ri cải trang thành các cậu ở lối vào đảo, Sư đoàn trưởng Nhiếp vốn dĩ muốn đích thân đi vào đón các cậu, kết quả bị bọn chúng bắt đi. Tôi sợ lần này các cậu vẫn là giả, cho nên mới hỏi nhiều mấy câu.”
Chương 1535.2BÁO CÁO KHẨN CẤP - ĂN MỪNG
Ngô Sướng nghe được điểm mấu chốt nhất trong lời nói của anh ta, cao giọng hỏi: “Cậu nói cái gì?! Sư đoàn trưởng bị bọn chúng bắt đi rồi?”
“Đúng vậy, đám cướp biển kia thả hết các cậu và mấy người chúng tôi ra, chỉ bắt một mình sư đoàn trưởng.”
Ngô Sướng lập tức nổi giận, “Đám cướp biển đáng chết này, tôi liều mạng với bọn chúng!”
Lưu Hồng Văn được dìu tới, lập tức ngăn anh ta lại: “Được rồi, một mình cậu làm sao có thể đánh lại đám cướp biển kia được? Thua trên tay cô gái kia một lần còn chưa đủ, vẫn muốn thêm một lần nữa à?”
“Vậy làm thế nào bây giờ, sư đoàn trưởng vì chúng ta mà bị bọn chúng bắt đi rồi!”
Lưu Hồng Văn tiếp tục hỏi: “Đã báo cáo chuyện này lên trên chưa?”
Lưu Đức gật đầu, “Yên tâm, tôi đã bảo người báo cáo lên rồi.”
“Vậy tôi nghĩ ban chỉ huy bên kia nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra phương án, chúng ta mau rời khỏi nơi này thì hơn.” Sắc mặt Lưu Hồng Văn rất kém, luôn che xương sườn của mình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, dễ nhận thấy là anh ta đang cố hết sức chịu đựng.
“Đúng vậy, đúng vậy, về thuyền điều trị tốt hơn.” Ngô Sướng vội vàng tiến lên đỡ Lưu Hồng Văn đi ra ngoài.
Bốn đội an toàn đi ra khỏi rừng cây về thuyền.
Vừa mới lên thuyền, Lưu Đức lập tức thu xếp ổn thỏa cho các binh lính bị thương kia, bảo người của tổ chữa bệnh kiểm tra cẩn thận, sau đó đến phòng chỉ huy.
“Sao rồi, cậu đã báo cáo cho bộ chỉ huy chưa?” Vừa vào trong phòng, Lưu Đức đã hỏi thẳng.
“Điện thoại tạm thời không gọi được, chỉ có thể đợi lát nữa gọi lại.” Binh lính kia vừa vặn để điện thoại xuống.
Kết quả bị Lưu Đức đạp cho một phát vào mông.
“Cái gì mà đợi lát nữa, gọi liên tục cho tôi, đến khi nào gọi được thì thôi!”
Mặc dù Lưu Đức là lính cần vụ của Nhiếp Thành Thắng, cấp bậc không lớn, nhưng anh ta thường xuyên ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng nên lời nói anh ta cũng có chút trọng lượng.
Người kia đành phải cầm điện thoại lên, bắt đầu không ngừng gọi về tổng chỉ huy.
Sau khi anh ta gọi liên tục bốn năm cuộc, cuối cùng tiếng máy bận cũng biến thành tiếng tút tút bình thường.
Anh ta vội vàng nói với Lưu Đức: “Được rồi, được rồi! Gọi được rồi!”
Lưu Đức nghe thấy thế lập tức cướp lấy ống nghe trong tay anh ta.
Còn không đợi bên đầu kia nói gì, Lưu Đức đã báo cáo, “Alo, bộ chỉ huy ạ? Chúng tôi là đơn vị Quân khu 2, ba giờ sáng hôm nay chúng tôi truy kích một chiếc thuyền phi pháp, bây giờ bị tập kích, sư đoàn trưởng của chúng tôi đã bị bọn chúng bắt làm con tin rồi.”
Binh lính trực bên đầu kia điện thoại ngẩn ra, “Anh nói sư đoàn trưởng của các anh gặp tập kích?”
Có vẻ anh ta cũng cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Đức không ngừng gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Được. Tôi lập tức báo cáo lên trên, xin đợi một lát.”
Mười mấy giây sau, đầu kia điện thoại nhanh chóng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Cậu nói Sư đoàn trưởng Nhiếp của các cậu gặp phải tập kích?”
Lưu Đức đã từng nghe thấy giọng nói này rồi, vội vàng nghiêm túc trả lời: “Báo cáo tham mưu trưởng, đúng vậy.”
“Nhưng không phải vừa rồi sư đoàn trưởng của các cậu vẫn còn đang báo cáo công việc với tôi, nói các cậu phái ba đội ra ngoài chặn đường truy xét à?” Tham mưu trưởng cảm thấy mình cũng hồ đồ theo rồi.
Vừa rồi lúc lính thông tin nói với ông ta chuyện này, ông ta còn tưởng là đối phương nói đùa.
Chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi, sao người vừa rồi còn báo cáo với mình đã gặp tập kích rồi?
Trong nửa tiếng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì?
Chẳng lẽ là tập kích quy mô lớn à?
Chương 1535.3BÁO CÁO KHẨN CẤP - ĂN MỪNG
Tham mưu trưởng càng nghĩ càng thấy kinh hãi, còn tưởng là Nhiếp Thành Thắng không cẩn thận, lúc truy kích chiếc thuyền phi pháp kia dây dưa đến điểm ẩn nấp của đám cướp biển, vì thế đã đánh một trận cực kì thảm khốc.
Nhưng sau đó nghe thấy Lưu Đức báo cáo, ông ta mới yên tâm hơn.
“Báo cáo tham mưu trưởng, trên thực tế lúc ba đội của chúng tôi truy xét đã gặp tập kích rồi, những tên cướp biển kia cải trang thành người của chúng tôi cài đặt bẫy, lừa Sư đoàn trưởng Nhiếp lên đảo, sau đó bắt đi.”
Hóa ra là bị lừa bắt.
Nếu như là bị lừa bắt, vậy tức là đám cướp biển kia không đông như trong tưởng tượng. Bọn chúng không dám ác chiến trực diện.
“Vậy bây giờ các cậu đã tổn thất bao nhiêu người?” Tham mưu trưởng hỏi.
“Báo cáo tham mưu trưởng, không tổn thất một ai, chỉ có Sư đoàn trưởng Nhiếp bị bắt đi.”
“Cái gì?” Lần này tham mưu trưởng không thể bình tĩnh nổi nữa, “Các cậu không tổn thất một ai, chỉ có anh ta bị bắt đi?”
Đây là chuyện gì thế?!
“Báo cáo tham mưu trưởng, đúng thế.”
Trên thực tế, Lưu Đức cũng cảm thấy nói ra lời này rất kỳ quái, nhưng sự thật chính là như vậy.
Toàn bộ những binh lính khác của Quân khu 2 đều được thả ra, chỉ bắt một mình Sư đoàn trưởng Nhiếp.
Tham mưu trưởng nghiêm giọng trách mắng: “Vậy các cậu đang làm cái gì, tại sao không bảo vệ sư đoàn trưởng!”
Lưu Đức bị lời trách mắng bất ngờ này dọa cho giật mình, ra sức giải thích: “Lúc ấy đám người kia cải trang thành người bị thương, cố ý tiếp cận Sư đoàn trưởng Nhiếp, sau đó…”
Tham mưu trưởng nghe thấy mất kiên nhẫn ngắt lời, “Được rồi được rồi, đám cướp biển kia có đưa ra điều kiện gì không?”
“Báo cáo, không. Đám cướp biển kia bắt sư đoàn trưởng xong, ra lệnh cho chúng tôi rời đi, không nói gì khác.”
Tham mưu trưởng lập tức cau mày lại.
Không có? Tại sao lại không có?
“Vậy sư đoàn trưởng của cậu bị bắt đi từ lúc nào?” Ông ta hỏi.
Lưu Đức nhìn đồng hồ, trả lời: “Khoảng một tiếng trước.”
Tham mưu trưởng suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Được, tôi sẽ lập tức phái người qua thay thế, các cậu tạm thời rời khỏi hòn đảo đó trước, lui về phía sau hai mươi hải lý.”
“Rõ!”
“Nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, đám cướp biển kia có bất cứ điều kiện gì thì lập tức báo cáo lên.”
“Rõ, tham mưu trưởng!”
Chờ tham mưu trưởng phân phó xong, lúc này Lưu Đức mới cúp điện thoại.
Anh ta nói với binh lính bên cạnh: “Tổng chỉ huy nói sẽ lập tức phái người tới, bảo chúng ta tạm thời lui lại hai mươi hải lý, lúc nào cũng phải chú ý chiều hướng của bọn chúng.”
Binh lính thông tin kia lập tức đáp: “Tôi lập tức đi nói rõ tình hình với mấy chiếc thuyền khác.”
Anh ta đi tới cạnh bàn để bộ đàm, bắt đầu nhắc đi nhắc lại từng mệnh lệnh qua bộ đàm.
Sau đó, thuyền xung quanh nhận được tin tức, lập tức quay đầu lái rời đi hai mươi hải lý.
Bọn họ ở trên mặt biển có bất cứ hành động gì cũng đều được đám cướp biển canh gác kia báo về ngay.
Nhiếp Nhiên vừa nghỉ ngơi xong. Cô mới đi ra khỏi căn nhà gỗ nhỏ đã nghe thấy giọng nói kích động của Phó lão đại truyền đến:
“Rút lui rồi rút lui rồi! Cô Diệp! Các anh em canh gác ở đó nói với tôi là đám cảnh sát biển tự động lùi lại hai mươi hải lý rồi.”
So sánh với vẻ mặt vui mừng của hắn, Nhiếp Nhiên phản ứng vô cùng tĩnh, “Ừm.”
“Vậy bây giờ chúng ta có cần đàm phán với bọn chúng không?” Phó lão đại tiếp tục hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tạm thời không cần, bọn chúng triệu tập họp khẩn cấp xong sẽ bố trí người dẫn đầu mới đến thương lượng với chúng ta.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Nên đốt đống lửa.”
Phó lão đại nhất thời “máu chưa kịp lên não”, không hiểu đang yên đang lành đốt đống lửa làm gì.
Chẳng lẽ muốn dùng đống lửa truyền tín hiệu gì à?
Bây giờ suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong việc làm thế nào để đọ sức đồng thời đánh thắng đám cảnh sát biển kia.
Nhiếp Nhiên thấy hắn đơ ra liền nói: “Hôm nay đánh thắng một trận lớn như vậy, chẳng lẽ không nên đốt đống lửa uống rượu ăn thịt chúc mừng một chút à?”
Phó lão đại đần mặt mất mấy giây, lúc này mới nhớ ra vừa nãy trước khi vào nhà giam cô Diệp đã nói tối nay phải chúc mừng lớn một bữa.
“Đúng đúng đúng! Nên uống rượu ăn thịt!”
Không tốn một binh một tốt đã mài mòn được nhuệ khí của các binh lính cảnh sát biển kia, còn bắt được một con “cá” lớn như vậy, thật sự nên chúc mừng một trận mới được.
“Vậy tôi bảo các anh em đi chuẩn bị.”
Nói xong hắn tất tả chạy đi phân phó những tên thuộc hạ của mình, đồng thời bảo những tên cướp biển khác và cả ba mươi người Nhiếp Nhiên dẫn đến đi làm phòng vệ cơ bản.