Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1549
Chương 1549 : Chương 1549
Chương 1549.1CÃI NHAU - NGHI NGỜ
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Thành Thắng luôn ở trong bệnh viện yên tĩnh điều dưỡng.
Vết thương trên chân ông ta quá nhiều, không tiện đi lại, ăn uống vệ sinh đều cần ở trên giường, Diệp Trân cũng không nề hà vất vả chăm sóc ông ta.
Mấy ngày ngắn ngủi, Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta bị bệnh còn phải chăm sóc mình, thái độ vốn còn lạnh nhạt với bà ta cũng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Dù sao, suy cho cùng hai người rạn nứt là do Nhiếp Dập. Giờ nó không có bên cạnh, tự nhiên hai người cũng tốt hơn.
Có lúc nằm ở trên giường, trừ đọc báo ra, ông ta cũng sẽ trò chuyện với Diệp Trân.
Hai người giống như bước vào cuộc sống vợ chồng già thư thái.
Buổi chiều thời tiết tốt, Diệp Trân sẽ đẩy ông ta đi xuống tầng phơi nắng.
Lại là một buổi chiều thời tiết nắng ráo, thời tiết tháng năm tháng sáu là dễ chịu thoải mái nhất.
Nhiếp Thành Thắng nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, Diệp Trân ngồi ở bên cạnh gọt táo cho ông ta.
Nhìn hai người rất ấm áp yên bình.
“Ăn ít táo đi.”
Nhiếp Thành Thắng tự nhiên há miệng ra.
Hai người cứ một người ăn một người đút như vậy.
Bức tranh này nhìn vô cùng hài hòa.
Chỉ một lát sau, có người gõ cửa phòng bệnh.
“Báo cáo!”
Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Đức.
Nhiếp Thành Thắng lập tức lạnh giọng nói, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra.
Lưu Đức đi từ ngoài cửa vào, không nói một lời. Dễ thấy là anh ta có lời muốn nói riêng với Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng liền nói với Diệp Trân ở bên cạnh: “Bà đi hỏi bác sĩ giúp tôi xem tình hình của tôi bây giờ như thế nào, lúc nào có thể làm thủ tục xuất viện.”
Diệp Trân biết ông ta đang có ý đuổi mình nên cũng rất thức thời đồng ý, “A, được.”
Sau đó bà ta để bát đĩa trong tay xuống, cười với Lưu Đức rồi đi ra ngoài.
Đến khi cửa đóng lại, Nhiếp Thành Thắng mới hỏi: “Tôi bảo cậu đi điều tra cô gái kia, cậu điều tra thế nào rồi?”
Lưu Đức báo cáo: “Tôi đã đi hỏi rồi, bọn họ nói nơi cô gái kia rơi xuống có dòng chảy ngầm, cô ta... chết chắc rồi.”
Chết chắc?
Lúc ấy ông ta bị trói làm con tin ở bên cạnh cũng nghe thấy tên cướp biển kia nói dưới vách đá kia có dòng chảy ngầm, nhảy xuống sẽ chết.
Nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn không thể từ bỏ ý định.
Ông ta luôn cảm thấy cô gái kia không thể nào dễ chết như vậy.
Lúc ông ta cau mày thì lại thấy đáy mắt Lưu Đức lộ ra vẻ do dự, cộng thêm vừa rồi anh ta nói xong lời cuối cùng lại dừng lại một chút, khiến ông ta không thể không sinh ra nghi ngờ.
“Cậu chắc chắn cô ta đã chết rồi chứ? Lưu Đức, tốt nhất cậu có thể hiểu, nếu như không có tôi, bây giờ cậu vẫn đang chịu hình phạt ở trong tù! Rốt cuộc là giấu giếm hay là thẳng thắn, cậu tự nghĩ kĩ đi.”
Tất cả mọi người Quân khu 2 đều biết chuyện Lưu Đức là nội gián, thậm chí ngay cả lời khai cũng đã ghi lại rồi, chỉ đợi xử phạt.
Nhưng chuyện đầu tiên Nhiếp Thành Thắng làm khi khôi phục chức vị là đưa anh ta ra khỏi nhà giam, còn cố ý tìm người lật lại bản án cho chuyện này, giúp Lưu Đức được tự do.
Dĩ nhiên Lưu Đức hiểu ý Nhiếp Thành Thắng, anh ta vội vàng trả lời: “Không phải thế, tôi chưa bao giờ giấu giếm sư đoàn trưởng chuyện gì, tôi chỉ... chỉ cảm thấy hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái?” Nhiếp Thành Thắng hỏi.
Chương 1549.2CÃI NHAU - NGHI NGỜ
Lưu Đức cau mày nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu nữ cướp biển đó nhảy xuống, lại là ở trong dòng chảy ngầm đó, vậy chắc chắn là phải chết, nhưng chúng tôi đã mở rộng phạm vi lục soát đến năm mươi hải lý, nhưng làm thế nào cũng không tìm được thi thể của cô ta. Nếu như nói bị cá ăn mất thì không nhanh như vậy mới đúng.”
“Cậu nói là cô ta giả chết?” Đáy mắt Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng.
Lưu Đức lắc đầu, nhìn có vẻ bế tắc, “Tôi không thể chắc chắn, dù sao dòng chảy ngầm đó thật sự rất lớn, hơn nữa nước chảy vô cùng xiết, ngay cả thuyền bè bình thường cũng không thể nào đến gần, càng đừng nói là một người nhảy vào.”
Lời nói của anh ta khiến Nhiếp Thành Thắng cau chặt mày.
Lúc ấy ông ta ngã ở cạnh vách đá, thật sự nghe thấy có tiếng vật nặng rơi từ trên cao xuống dòng nước.
Nhưng khi đó, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy cô ta ngã xuống chứ không nhìn thấy có phải thật sự là cô ta rơi vào dòng chảy ngầm kia không.
Nhất thời ông ta cũng thấy bế tắc.
Nằm ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, ông ta mới nói với Lưu Đức: “Tôi biết rồi, cậu về đi.”
“Rõ.”
Lưu Đức quay người lại, lúc mở cửa phòng ra chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Nhiếp Thành Thắng ở sau lưng phân phó, “Cậu điều tra thêm bối cảnh thân phận của cô ta nữa cho tôi.”
“Rõ.” Lưu Đức đáp xong liền đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này Diệp Trân đang đi từ ngoài cửa vào, hai người suýt nữa va vào nhau.
Lưu Đức vội vàng dừng bước, sau đó cung kính cúi chào Diệp Trân rồi rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Trân đi vào, ngồi xuống bên cạnh giường Nhiếp Thành Thắng, cầm dĩa lên định đút cho ông ta.
Nhiếp Thành Thắng vẫn đang suy nghĩ đến chuyện kia nên hơi thất thần.
Diệp Trân thấy thế, lúc đút được mấy miếng làm như vô tình nói chuyện phiếm hỏi một câu, “Cô gái nào thế?”
Vừa rồi Lưu Đức mở cửa, bà ta đứng cách cửa phòng bệnh không xa, câu nói cuối cùng của Nhiếp Thành Thắng tự nhiên rơi vào tai bà ta không sót một chữ.
Có điều vì giữa hai người bọn họ bây giờ đang là giai đoạn hòa dịu, nếu bà ta hỏi như vậy, chắc chắn sẽ khiến Nhiếp Thành Thắng phản cảm, cho nên bà ta dứt khoát kiềm chế không hỏi.
Nhưng bà ta lại không chịu nổi dáng vẻ đăm chiêu của người đàn ông trước mắt này.
Hoàn toàn không coi bà ta ra gì.
Chuyện này khiến bà ta thật sự không thể nhịn được.
Bà ta hỏi như vậy, lập tức khiến người đàn ông trên giường hoàn hồn lại, lạnh nhạt đáp, “Không có gì.”
Nhưng một khi phụ nữ nghi ngờ cái gì thì về cơ bản là đã nhận định rồi.
Giống như Diệp Trân bây giờ, rõ ràng vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng rất bình thản, nhưng bà ta lại cảm thấy ông ta đang che giấu cái gì đó.
Diệp Trân không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Thật sự không có gì à?”
Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta nghi ngờ, cảm thấy hơi phiền, nhưng nghĩ tới những ngày qua bà ta chăm sóc mình khổ cực như vậy, mới miễn cưỡng dịu giọng nói: “Tôi thấy sức khỏe của bà không tốt, đừng ở lại đây suốt, bảo Lưu Đức đưa bà về đi.”
Câu này vào tai Diệp Trân lại thành ý xua đuổi.
Lần này, giọng bà ta đã hơi thay đổi, “Rốt cuộc là sức khỏe của tôi không tốt, hay là ông cảm thấy tôi chướng mắt ông?”
Nhiếp Thành Thắng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, vì thế lập tức dừng lại: “Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với bà, cũng không có sức cãi nhau với bà, bà mau về đi.”
Nói rồi ông ta quay người, đưa lưng về phía bà ta.
Chương 1549.3CÃI NHAU - NGHI NGỜ
Diệp Trân thấy ông ta tỏ thái độ như vậy, lại nghĩ đến khoảng thời gian này mình bận trước bận sau vì ông ta, uất ức cùng với cẩn thận từng li từng tí như thế, lửa giận trong lòng bùng nổ hết vào lúc này.
Bà ta lạnh lùng nói: “Không phải là ông không muốn cãi nhau với tôi, cũng không phải là không có sức cãi nhau với tôi, bây giờ là ông lười cãi nhau với tôi, ông chán ghét tôi rồi đúng không! Muốn tìm bồ nhí đúng không!”
Thấy ông ta không nói lời nào, Diệp Trân càng nổi giận hơn.
“Nhiếp Thành Thắng, tôi nói cho ông biết, ông đừng quên thân phận của mình, nếu như ông dám ngoại tình, đến lúc đó xem hai chúng ta ai sẽ xong đời!”
“Nếu ông thật sự dám có lỗi với tôi, ngày nào tôi cũng sẽ đến đơn vị của ông làm ầm lên, ông có tin không hả!”
“Tôi muốn để cho tất cả mọi người trong đơn vị đều biết chuyện tốt mà ông làm.”
Giọng bà ta tiếng này vang hơn tiếng kia, hoàn toàn giống như một người đàn bà chanh chua, ầm ĩ làm Nhiếp Thành Thắng bực bội.
Nơi này là bệnh viện, mặc dù là phòng bệnh VIP nhưng cũng không tránh được, ngộ nhỡ có bác sĩ ở cửa thì làm thế nào.
Vì vậy, ông ta quát khẽ: “Bà có thể thôi đi không!”
Nhưng Diệp Trân lại không chịu bỏ qua: “Thôi đi? Diệp Trân tôi có lỗi với ông ở điểm nào! Ông lại muốn giấu tôi đi tìm bồ nhí!”
Lần này Nhiếp Thành Thắng thật sự bị oan, ông ta chỉ điều tra một cô gái, sao lại thành ngoại tình rồi?!
Nơi này dù sao cũng không phải là ở nhà, Diệp Trân có thể ngang ngược, nhưng Nhiếp Thành Thắng thì không thể như vậy.
Ông ta không biết làm sao, chỉ có thể nói: “Tôi đi tìm bồ nhí lúc nào! Một giây trước còn nói tôi muốn tìm, một giây sau đã định tội tôi, tôi nói này bà có thể đừng gây sự vô cớ như vậy không hả, đây là bệnh viện, không phải là nhà chúng ta!”
Nhưng lúc này Diệp Trân đã hoàn toàn nổi bão, căn bản không quan tâm nơi này là chỗ nào, gào lên, “Gây sự vô cớ đúng không? Chê tôi phiền đúng không! Nhiếp Thành Thắng, cái đồ vong ân phụ nghĩa này! Ông cũng không nghĩ xem năm đó vì ông, tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu giày vò, đứa con trai kia của ông là tôi liều chết sinh ra. Bây giờ ông thì hay rồi, muốn tìm bồ nhí. Ông là đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Nói rồi bà ta lại thuận tay cầm cái gối dựa lên đập ông ta.
Nhiếp Thành Thắng không ngờ bà ta sẽ ra tay, nhất thời không kịp tránh, bị đập trúng.
Ông ta cũng tức giận, “Bà điên đủ chưa hả!”
“Tôi điên? Được, bây giờ tôi sẽ điên cho ông xem!” Lúc này Diệp Trân đã tức giận tới cực điểm, hai năm qua ông ta lạnh lùng với mình, không thèm chú ý đến con trai, cộng thêm mấy ngày nay bà ta bấm bụng nhẫn nhịn hầu hạ ông ta, cuối cùng tất cả đều bùng nổ.
Ở bên cạnh có cái gì có thể ném, bà ta đều ném hết lên Nhiếp Thành Thắng ở trên giường bệnh.
Nhiếp Thành Thắng thật sự không kịp tránh.
Cuối cùng sắc mặt ông ta cũng đen lại, vén chăn lên, bước xuống giường, giữ lấy bà ta, quát lên, “Đủ rồi, tôi cảnh cáo bà, đừng có làm loạn nữa!”
Diệp Trân bị kiềm chế không thể nào nhúc nhích, bà ta cúi đầu, bởi vì tức giận mà cả người đều run rẩy, nhưng dần dần Nhiếp Thành Thắng lại cảm thấy không ổn.
Vai người trước mặt càng lúc càng run mạnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến thành tiếng nghẹn ngào kìm nén.
Lúc ông ta cau mày đang định nói gì đó thì thấy Diệp Trân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt, “Ông làm gì tôi cũng nhẫn, tôi cũng nhịn. Ông nói con trai không ngoan, không ra hồn, đều là do tôi không dạy tốt. Được, tôi nhận. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, số lần ông về nhà không quá mười đầu ngón tay, tôi cũng nhịn. Nhưng tôi vất vả ở nhà chăm sóc con trai, khổ sở đợi ông về, đây là sự thật không thể chối cãi đúng không! Bây giờ ông lại nuôi bồ nhí ở bên ngoài, ông bảo tôi làm sao có thể nhẫn, làm sao có thể nhịn!”
Chương 1549.1CÃI NHAU - NGHI NGỜ
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Thành Thắng luôn ở trong bệnh viện yên tĩnh điều dưỡng.
Vết thương trên chân ông ta quá nhiều, không tiện đi lại, ăn uống vệ sinh đều cần ở trên giường, Diệp Trân cũng không nề hà vất vả chăm sóc ông ta.
Mấy ngày ngắn ngủi, Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta bị bệnh còn phải chăm sóc mình, thái độ vốn còn lạnh nhạt với bà ta cũng đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Dù sao, suy cho cùng hai người rạn nứt là do Nhiếp Dập. Giờ nó không có bên cạnh, tự nhiên hai người cũng tốt hơn.
Có lúc nằm ở trên giường, trừ đọc báo ra, ông ta cũng sẽ trò chuyện với Diệp Trân.
Hai người giống như bước vào cuộc sống vợ chồng già thư thái.
Buổi chiều thời tiết tốt, Diệp Trân sẽ đẩy ông ta đi xuống tầng phơi nắng.
Lại là một buổi chiều thời tiết nắng ráo, thời tiết tháng năm tháng sáu là dễ chịu thoải mái nhất.
Nhiếp Thành Thắng nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi, Diệp Trân ngồi ở bên cạnh gọt táo cho ông ta.
Nhìn hai người rất ấm áp yên bình.
“Ăn ít táo đi.”
Nhiếp Thành Thắng tự nhiên há miệng ra.
Hai người cứ một người ăn một người đút như vậy.
Bức tranh này nhìn vô cùng hài hòa.
Chỉ một lát sau, có người gõ cửa phòng bệnh.
“Báo cáo!”
Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Đức.
Nhiếp Thành Thắng lập tức lạnh giọng nói, “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra.
Lưu Đức đi từ ngoài cửa vào, không nói một lời. Dễ thấy là anh ta có lời muốn nói riêng với Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng liền nói với Diệp Trân ở bên cạnh: “Bà đi hỏi bác sĩ giúp tôi xem tình hình của tôi bây giờ như thế nào, lúc nào có thể làm thủ tục xuất viện.”
Diệp Trân biết ông ta đang có ý đuổi mình nên cũng rất thức thời đồng ý, “A, được.”
Sau đó bà ta để bát đĩa trong tay xuống, cười với Lưu Đức rồi đi ra ngoài.
Đến khi cửa đóng lại, Nhiếp Thành Thắng mới hỏi: “Tôi bảo cậu đi điều tra cô gái kia, cậu điều tra thế nào rồi?”
Lưu Đức báo cáo: “Tôi đã đi hỏi rồi, bọn họ nói nơi cô gái kia rơi xuống có dòng chảy ngầm, cô ta... chết chắc rồi.”
Chết chắc?
Lúc ấy ông ta bị trói làm con tin ở bên cạnh cũng nghe thấy tên cướp biển kia nói dưới vách đá kia có dòng chảy ngầm, nhảy xuống sẽ chết.
Nhưng từ đầu đến cuối ông ta vẫn không thể từ bỏ ý định.
Ông ta luôn cảm thấy cô gái kia không thể nào dễ chết như vậy.
Lúc ông ta cau mày thì lại thấy đáy mắt Lưu Đức lộ ra vẻ do dự, cộng thêm vừa rồi anh ta nói xong lời cuối cùng lại dừng lại một chút, khiến ông ta không thể không sinh ra nghi ngờ.
“Cậu chắc chắn cô ta đã chết rồi chứ? Lưu Đức, tốt nhất cậu có thể hiểu, nếu như không có tôi, bây giờ cậu vẫn đang chịu hình phạt ở trong tù! Rốt cuộc là giấu giếm hay là thẳng thắn, cậu tự nghĩ kĩ đi.”
Tất cả mọi người Quân khu 2 đều biết chuyện Lưu Đức là nội gián, thậm chí ngay cả lời khai cũng đã ghi lại rồi, chỉ đợi xử phạt.
Nhưng chuyện đầu tiên Nhiếp Thành Thắng làm khi khôi phục chức vị là đưa anh ta ra khỏi nhà giam, còn cố ý tìm người lật lại bản án cho chuyện này, giúp Lưu Đức được tự do.
Dĩ nhiên Lưu Đức hiểu ý Nhiếp Thành Thắng, anh ta vội vàng trả lời: “Không phải thế, tôi chưa bao giờ giấu giếm sư đoàn trưởng chuyện gì, tôi chỉ... chỉ cảm thấy hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái?” Nhiếp Thành Thắng hỏi.
Chương 1549.2CÃI NHAU - NGHI NGỜ
Lưu Đức cau mày nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu nữ cướp biển đó nhảy xuống, lại là ở trong dòng chảy ngầm đó, vậy chắc chắn là phải chết, nhưng chúng tôi đã mở rộng phạm vi lục soát đến năm mươi hải lý, nhưng làm thế nào cũng không tìm được thi thể của cô ta. Nếu như nói bị cá ăn mất thì không nhanh như vậy mới đúng.”
“Cậu nói là cô ta giả chết?” Đáy mắt Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng.
Lưu Đức lắc đầu, nhìn có vẻ bế tắc, “Tôi không thể chắc chắn, dù sao dòng chảy ngầm đó thật sự rất lớn, hơn nữa nước chảy vô cùng xiết, ngay cả thuyền bè bình thường cũng không thể nào đến gần, càng đừng nói là một người nhảy vào.”
Lời nói của anh ta khiến Nhiếp Thành Thắng cau chặt mày.
Lúc ấy ông ta ngã ở cạnh vách đá, thật sự nghe thấy có tiếng vật nặng rơi từ trên cao xuống dòng nước.
Nhưng khi đó, tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy cô ta ngã xuống chứ không nhìn thấy có phải thật sự là cô ta rơi vào dòng chảy ngầm kia không.
Nhất thời ông ta cũng thấy bế tắc.
Nằm ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, ông ta mới nói với Lưu Đức: “Tôi biết rồi, cậu về đi.”
“Rõ.”
Lưu Đức quay người lại, lúc mở cửa phòng ra chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Nhiếp Thành Thắng ở sau lưng phân phó, “Cậu điều tra thêm bối cảnh thân phận của cô ta nữa cho tôi.”
“Rõ.” Lưu Đức đáp xong liền đi ra ngoài, nhưng đúng lúc này Diệp Trân đang đi từ ngoài cửa vào, hai người suýt nữa va vào nhau.
Lưu Đức vội vàng dừng bước, sau đó cung kính cúi chào Diệp Trân rồi rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Trân đi vào, ngồi xuống bên cạnh giường Nhiếp Thành Thắng, cầm dĩa lên định đút cho ông ta.
Nhiếp Thành Thắng vẫn đang suy nghĩ đến chuyện kia nên hơi thất thần.
Diệp Trân thấy thế, lúc đút được mấy miếng làm như vô tình nói chuyện phiếm hỏi một câu, “Cô gái nào thế?”
Vừa rồi Lưu Đức mở cửa, bà ta đứng cách cửa phòng bệnh không xa, câu nói cuối cùng của Nhiếp Thành Thắng tự nhiên rơi vào tai bà ta không sót một chữ.
Có điều vì giữa hai người bọn họ bây giờ đang là giai đoạn hòa dịu, nếu bà ta hỏi như vậy, chắc chắn sẽ khiến Nhiếp Thành Thắng phản cảm, cho nên bà ta dứt khoát kiềm chế không hỏi.
Nhưng bà ta lại không chịu nổi dáng vẻ đăm chiêu của người đàn ông trước mắt này.
Hoàn toàn không coi bà ta ra gì.
Chuyện này khiến bà ta thật sự không thể nhịn được.
Bà ta hỏi như vậy, lập tức khiến người đàn ông trên giường hoàn hồn lại, lạnh nhạt đáp, “Không có gì.”
Nhưng một khi phụ nữ nghi ngờ cái gì thì về cơ bản là đã nhận định rồi.
Giống như Diệp Trân bây giờ, rõ ràng vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng rất bình thản, nhưng bà ta lại cảm thấy ông ta đang che giấu cái gì đó.
Diệp Trân không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Thật sự không có gì à?”
Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta nghi ngờ, cảm thấy hơi phiền, nhưng nghĩ tới những ngày qua bà ta chăm sóc mình khổ cực như vậy, mới miễn cưỡng dịu giọng nói: “Tôi thấy sức khỏe của bà không tốt, đừng ở lại đây suốt, bảo Lưu Đức đưa bà về đi.”
Câu này vào tai Diệp Trân lại thành ý xua đuổi.
Lần này, giọng bà ta đã hơi thay đổi, “Rốt cuộc là sức khỏe của tôi không tốt, hay là ông cảm thấy tôi chướng mắt ông?”
Nhiếp Thành Thắng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng, vì thế lập tức dừng lại: “Bây giờ tôi không muốn cãi nhau với bà, cũng không có sức cãi nhau với bà, bà mau về đi.”
Nói rồi ông ta quay người, đưa lưng về phía bà ta.
Chương 1549.3CÃI NHAU - NGHI NGỜ
Diệp Trân thấy ông ta tỏ thái độ như vậy, lại nghĩ đến khoảng thời gian này mình bận trước bận sau vì ông ta, uất ức cùng với cẩn thận từng li từng tí như thế, lửa giận trong lòng bùng nổ hết vào lúc này.
Bà ta lạnh lùng nói: “Không phải là ông không muốn cãi nhau với tôi, cũng không phải là không có sức cãi nhau với tôi, bây giờ là ông lười cãi nhau với tôi, ông chán ghét tôi rồi đúng không! Muốn tìm bồ nhí đúng không!”
Thấy ông ta không nói lời nào, Diệp Trân càng nổi giận hơn.
“Nhiếp Thành Thắng, tôi nói cho ông biết, ông đừng quên thân phận của mình, nếu như ông dám ngoại tình, đến lúc đó xem hai chúng ta ai sẽ xong đời!”
“Nếu ông thật sự dám có lỗi với tôi, ngày nào tôi cũng sẽ đến đơn vị của ông làm ầm lên, ông có tin không hả!”
“Tôi muốn để cho tất cả mọi người trong đơn vị đều biết chuyện tốt mà ông làm.”
Giọng bà ta tiếng này vang hơn tiếng kia, hoàn toàn giống như một người đàn bà chanh chua, ầm ĩ làm Nhiếp Thành Thắng bực bội.
Nơi này là bệnh viện, mặc dù là phòng bệnh VIP nhưng cũng không tránh được, ngộ nhỡ có bác sĩ ở cửa thì làm thế nào.
Vì vậy, ông ta quát khẽ: “Bà có thể thôi đi không!”
Nhưng Diệp Trân lại không chịu bỏ qua: “Thôi đi? Diệp Trân tôi có lỗi với ông ở điểm nào! Ông lại muốn giấu tôi đi tìm bồ nhí!”
Lần này Nhiếp Thành Thắng thật sự bị oan, ông ta chỉ điều tra một cô gái, sao lại thành ngoại tình rồi?!
Nơi này dù sao cũng không phải là ở nhà, Diệp Trân có thể ngang ngược, nhưng Nhiếp Thành Thắng thì không thể như vậy.
Ông ta không biết làm sao, chỉ có thể nói: “Tôi đi tìm bồ nhí lúc nào! Một giây trước còn nói tôi muốn tìm, một giây sau đã định tội tôi, tôi nói này bà có thể đừng gây sự vô cớ như vậy không hả, đây là bệnh viện, không phải là nhà chúng ta!”
Nhưng lúc này Diệp Trân đã hoàn toàn nổi bão, căn bản không quan tâm nơi này là chỗ nào, gào lên, “Gây sự vô cớ đúng không? Chê tôi phiền đúng không! Nhiếp Thành Thắng, cái đồ vong ân phụ nghĩa này! Ông cũng không nghĩ xem năm đó vì ông, tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu giày vò, đứa con trai kia của ông là tôi liều chết sinh ra. Bây giờ ông thì hay rồi, muốn tìm bồ nhí. Ông là đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Nói rồi bà ta lại thuận tay cầm cái gối dựa lên đập ông ta.
Nhiếp Thành Thắng không ngờ bà ta sẽ ra tay, nhất thời không kịp tránh, bị đập trúng.
Ông ta cũng tức giận, “Bà điên đủ chưa hả!”
“Tôi điên? Được, bây giờ tôi sẽ điên cho ông xem!” Lúc này Diệp Trân đã tức giận tới cực điểm, hai năm qua ông ta lạnh lùng với mình, không thèm chú ý đến con trai, cộng thêm mấy ngày nay bà ta bấm bụng nhẫn nhịn hầu hạ ông ta, cuối cùng tất cả đều bùng nổ.
Ở bên cạnh có cái gì có thể ném, bà ta đều ném hết lên Nhiếp Thành Thắng ở trên giường bệnh.
Nhiếp Thành Thắng thật sự không kịp tránh.
Cuối cùng sắc mặt ông ta cũng đen lại, vén chăn lên, bước xuống giường, giữ lấy bà ta, quát lên, “Đủ rồi, tôi cảnh cáo bà, đừng có làm loạn nữa!”
Diệp Trân bị kiềm chế không thể nào nhúc nhích, bà ta cúi đầu, bởi vì tức giận mà cả người đều run rẩy, nhưng dần dần Nhiếp Thành Thắng lại cảm thấy không ổn.
Vai người trước mặt càng lúc càng run mạnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến thành tiếng nghẹn ngào kìm nén.
Lúc ông ta cau mày đang định nói gì đó thì thấy Diệp Trân chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt đầy nước mắt, “Ông làm gì tôi cũng nhẫn, tôi cũng nhịn. Ông nói con trai không ngoan, không ra hồn, đều là do tôi không dạy tốt. Được, tôi nhận. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, số lần ông về nhà không quá mười đầu ngón tay, tôi cũng nhịn. Nhưng tôi vất vả ở nhà chăm sóc con trai, khổ sở đợi ông về, đây là sự thật không thể chối cãi đúng không! Bây giờ ông lại nuôi bồ nhí ở bên ngoài, ông bảo tôi làm sao có thể nhẫn, làm sao có thể nhịn!”