Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1552
Chương 1552 : Chương 1552
Chương 1552.1CÔ GÁI NÀY CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI ĐIÊN!
Lý Tông Dũng nghe thấy tiếng gõ cửa đó, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Trước khi ông vào phòng họp đã đặc biệt dặn dò cấp dưới đến lúc nào thì vào phòng nghỉ nói có chuyện khẩn cấp gọi ông đi.
Lúc đó ông tưởng Quý Chính Hổ tới là để diễn, ai ngờ anh ta lại đến nói chuyện của Nhiếp Nhiên.
Đúng là làm ông tức chết rồi!
Sau đó, ông cất giọng, “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra.
“Tiểu đoàn trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì thế?”
Hai người vốn đang giằng co, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Lý Tông Dũng há hốc mồm, lắp bắp, “Cô… sao cô…”
“Mùi nước khử trùng trong bệnh viện quá khó ngửi, cho nên tôi về.” Người kia đi từ cửa vào, trên khóe miệng là nụ cười quen thuộc.
Lúc này Nhiếp Nhiên mặc đồ rằn ri, đứng thẳng tắp trước mặt hai người kia, nhìn dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh.
“Ba? Sao ba lại đến đây?” Nhiếp Nhiên trả lời Lý Tông Dũng xong, chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Thành Thắng, “Ba đến bao lâu rồi? Sao không nói cho con biết?”
Dáng vẻ ngạc nhiên kia hoàn toàn khác với Diệp Nhiễm bắt ông ta hành hạ ông ta ở trong hang ổ cướp biển trước đó.
Lúc Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nghe thấy cô nhắc tới hai chữ bệnh viện, ông ta cau mày hỏi: “Tại sao con lại ở trong bệnh viện?”
Lúc này, Lý Tông Dũng vừa mới hồi hồn thì lại nghe Nhiếp Thành Thắng hỏi vậy, cả người lập tức căng thẳng.
Mặc dù Nhiếp Nhiên kịp thời đến đây, nhưng hai người bọn họ chưa thống nhất với nhau, nếu như Nhiếp Nhiên lỡ miệng nói cái gì đó thì hỏng bét!
Ông còn chưa kịp đưa mắt ra hiệu cho Nhiếp Nhiên thì đã nghe cô trả lời thẳng: “Đúng vậy, lần trước sau khi kết thúc sát hạch dã ngoại, lúc trở về con sơ ý bị rơi vào bẫy ngã gãy xương, tiểu đoàn trưởng cứ bắt con nằm viện nghỉ ngơi, con sợ ba lo lắng nên bảo tiểu đoàn trưởng đừng nói với ba.”
Sau khi nói xong cô lại quay sang nói với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi thật sự không sao, ngài cho tôi về đơn vị đi.”
Lý Tông Dũng nghe thấy cô giải thích như vậy, trái tim căng thẳng sắp nhảy ra ngoài cuối cùng lại quay về vị trí.
Không ngờ cô gái này lại thông minh như vậy.
Chẳng trách thằng nhóc kia lại thích đến thế.
Nhưng mà…
Cô gái này luôn ở trên đảo giả làm cướp biển, sau đó bị mình bắn rơi xuống biển, sao lại biết bọn họ có sát hạch dã ngoại?
Ông còn chưa nghĩ ra vấn đề này, Nhiếp Thành Thắng đã cau mày hỏi: “Nhưng rõ ràng sĩ quan huấn luyện đó nói nửa năm rồi con không về đơn vị, kỳ đánh giá mùa hè cũng không thể tham gia.”
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Tông Dũng đang có vẻ bất an, sau đó lại chuyển tầm nhìn lên trên mặt Nhiếp Thành Thắng, cười nói tự nhiên: “Chuyện này còn không phải là tiểu đoàn trưởng chuyện bé xé ra to sao, ngài ấy cứ nói con là một cô gái nhất định phải chú ý, ngộ nhỡ bị què tương lai không có ai lấy, nên bắt con phải nghỉ nửa năm. Ba xem, mới có hai tuần mà con đã không chịu nổi, hơn nữa kỳ đánh giá mùa hè sắp bắt đầu rồi, con thật sự không bỏ được, hôm nay trở lại muốn hủy bỏ phép đây.”
Nói tới đây, giọng cô mang theo chút oán trách với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi thật sự không chịu nổi mùi ở bệnh viện, sắp phát điên rồi, ngài cho tôi về đi.”
Lý Tông Dũng thấy cô diễn vở kịch một vai như vậy, không chen vào được nửa câu, hiếm khi ngẩn ra, “Được… được rồi…”
Chương 1552.2CÔ GÁI NÀY CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI ĐIÊN!
Nhưng Nhiếp Thành Thắng vẫn cảm thấy có chỗ nào bất thường, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy trước đó con tham gia huấn luyện dã ngoại sinh tồn ở đâu?”
“Ở trong đơn vị ạ. Tiểu đoàn trưởng nói thể năng của con quá kém, cản trở mọi người, còn tiếp tục như vậy sẽ không cần con nữa. Vì thế, ngài ấy bắt con huấn luyện theo hình thức khép kín. Hiệu quả không tệ, lần sát hạch này thành tích của con coi như đạt.”
“Ai có thể làm chứng?” Nhiếp Thành Thắng vẫn không tin, hỏi.
Lần này nụ cười của Nhiếp Nhiên lạnh đi, “Ở đơn vị còn cần làm chứng? Ba, ba không tin tưởng đơn vị, hay là không tin tưởng nghề nghiệp này của mình?”
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như bình thường, nhưng hàm nghĩa trong lời nói này thì vô cùng nặng nề, làm cho trái tim Nhiếp Thành Thắng lập tức chấn động, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Vì thế, ông ta không thể không nhượng bộ: “Ba chỉ là lo lắng cho con.”
Nhiếp Nhiên thấy thái độ ông ta dịu đi nên không ép nữa, cười khẽ nói: “Ba không cần lo lắng, con ở đây rất tốt.”
Cô cố ý muốn tránh chủ đề đơn vị, vội vàng lôi Nhiếp Dập ra làm bia đỡ đạn.
“Đúng rồi, Nhiếp Dập sao rồi ạ? Thằng nhóc đó có học hành tử tế ở trường không?”
Nhiếp Thành Thắng không có gì để nghi ngờ nữa, chỉ có thể nói theo cô: “Nó rất ổn, bị đưa đến một trường quân đội khác rồi.”
“Trường quân đội? Không phải ba nói để nó đi con đường của người bình thường à?” Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Đúng thế, ba đã lo liệu xong cho nó rồi, kết quả nó lại đột nhiên đổi ý khăng khăng đòi vào trường quân đội học. Cái tính bướng bỉnh đó thật không biết là di truyền từ ai.”
Nhiếp Dập đòi đi học?
Thằng nhóc này đang làm cái gì thế?
Năm đó đến trường quân đội cho trẻ em, nó sống chết không đồng ý, lần này hiếm khi mình có lòng tốt để cho nó về trường học bình thường, thằng nhóc chết tiệt này lại đòi đến trường quân đội chịu tội.
Đúng là uổng phí dụng tâm của cô.
Nhiếp Nhiên quyết định không để ý đến nó nữa.
Dù sao thằng nhóc chết tiệt đó cũng có Diệp Trân và Nhiếp Thành Thắng quan tâm, không liên quan đến cô.
“Thế ạ, vậy thì tùy nó đi, nó vui là được rồi.” Nhiếp Nhiên cười đáp một tiếng, nhưng vô tình lại liếc thấy Lưu Đức đứng ở đó.
Không phải anh ta bị xử phạt vì vấn đề nội gián à?
Tại sao lại ở đây?
Nhiếp Nhiên không nhịn được nghĩ đến giọng nói trong sương mù ở trên đảo!
Chẳng trách ngày đó lúc cô bắt Nhiếp Thành Thắng, giọng người nói chuyện với cô lại quen thuộc như vậy.
Mặc dù không biết là nguyên nhân gì khiến anh ta thoát được tội, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định có Nhiếp Thành Thắng nhúng tay vào.
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên khẽ cau mày lại, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Hôm nay ba đến vì chuyện công việc à?” Nhiếp Nhiên muốn mau chóng kết thúc cuộc đối thoại này, tiễn ông ta đi.
Nhiếp Thành Thắng không theo kịp, ông ta ngẩn ra, “À, không phải, hôm nay ba đặc biệt đến để cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý.”
“Cảm ơn?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, giống như không hiểu.
Lý Tông Dũng cố ý cướp lời, giải thích: “Đúng vậy, ba cô cứ nói cô ở đây gây phiền phức cho tôi, vừa nãy tôi còn bảo ông ấy quá khách sáo rồi.”
Ông nói xong lại nhìn Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng biết Lý Tông Dũng có ý muốn giấu Nhiếp Nhiên nên ở bên cạnh phụ họa.
Thật ra người thật sự không biết nội tình chỉ có một mình Nhiếp Thành Thắng thôi.
Chương 1552.3CÔ GÁI NÀY CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI ĐIÊN!
Nhiếp Nhiên giả vờ cười, “Vậy tiểu đoàn trưởng không nói xấu gì tôi đấy chứ?”
Lý Tông Dũng liên tục xua tay, “Không có không có, tôi khen cô thôi, khen cô huấn luyện tốt, cũng thông minh tài giỏi.”
Hình như Nhiếp Nhiên tin thật, dáng vẻ rất hài lòng, “Vậy thì tốt.”
Ba người nói chuyện mấy câu thì sắc trời đã tối. Nhiếp Thành Thắng không còn chuyện gì nữa nên chào ra về.
Lý Tông Dũng thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên hơi kỳ lạ liền chủ động tiễn ông ta xuống tầng thay cô.
Trên đường đi, sắc mặt Nhiếp Thành Thắng rất khó coi.
Nếu như không phải là Diệp Trân nói những lời đó, ông ta sẽ không tới đây để bị bẽ mặt như vậy!
Ông ta miễn cưỡng nói chuyện với Lý Tông Dũng mấy câu rồi mới lên xe rời khỏi đơn vị dự bị.
Lên xe không lâu, điện thoại của ông ta vang lên, là Diệp Trân gọi đến.
Nhiếp Thành Thắng đè nén lửa giận trong lòng, bấm nút nghe, lạnh lùng nói “alo”.
Diệp Trân ở đầu kia điện thoại vội vàng hỏi: “Sao rồi? Nhiếp Nhiên có ở trong đơn vị không?”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy giọng bà ta hào hứng, sắc mặt lập tức đen sì nghiến răng nói: “Sau này, bà không cần phải bận tâm đến những chuyện này nữa!”
Nói rồi ông ta cúp máy luôn.
Nếu không nể tình khoảng thời gian vừa rồi bà ta hết lòng hết dạ chăm sóc mình, làm sao ông ta có thể nói chuyện tử tế thế này?
Ông ta lại nhét điện thoại vào trong túi.
Xe lao nhanh đến sân bay.
Cuối cùng Lý Tông Dũng cũng tiễn được Nhiếp Thành Thắng ra khỏi cổng đơn vị dự bị, vừa mới định về phòng nghỉ thì đã thấy có một chiếc xe lao nhanh từ xa đến.
Kít! Xe phanh gấp một tiếng.
Dưới ánh đèn lớn, Lý Tông Dũng thấy có hai người bước từ trên xe xuống, vội vàng chạy qua chỗ ông ta.
Khi bọn họ đến gần, ông mới nhìn rõ hóa ra là hai người đã cứu Nhiếp Nhiên từ dưới biển lên.
“Sao hai người lại đến đây?” Lý Tông Dũng cau mày hỏi.
Giọng một người đàn ông trong đó vô cùng nóng nảy, “Còn không phải là do cô gái điên đó sao? Cô ta mới vừa tỉnh lại nghe thấy chúng em nói chuyện điện thoại với thầy, nhân lúc chúng em không chú ý trộm thuốc của lão Phùng, tiêm cho mình một mũi Theobromine, còn trộm quần áo của chúng em để trốn đi, chúng em không đuổi kịp.”
“Cái gì?” Lý Tông Dũng nghe xong lập tức kinh hãi.
Ông đã cảm thấy Nhiếp Nhiên là lạ mà.
Rõ ràng buổi chiều trước khi đi gặp Nhiếp Thành Thắng, khi ông gọi điện thoại tới thì Nhiếp Nhiên vẫn đang hôn mê.
Vậy mà chỉ bốn tiếng sau cô gái này đã bình an vô sự xuất hiện ở trong đơn vị, còn mặc đồ rằn ri.
Hóa ra là cô tự tiêm thuốc cho mình, mặc quần áo của người khác, thậm chí còn hủy cả thạch cao trên người mình.
Đúng là một cô gái điên!
Không quan tâm được gì nữa, Lý Tông Dũng quay thẳng về, xông vào phòng nghỉ.
Nhiếp Nhiên đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng sắc mặt trắng giống như tờ giấy, trên trán thậm chí còn rỉ ra một lớp mồ hôi.
“Cô điên rồi à! Cô có biết tiêm loạn như vậy sẽ trúng độc chết không!” Lý Tông Dũng khiển trách.
Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười, giọng đã không còn bình tĩnh thoải mái giống như vừa rồi, mà vô cùng yếu ớt, “Nếu tôi không ra ngoài, ông đã xong đời rồi.”
Nói xong, cô hoàn toàn không kiên trì được nữa, nghiêng người ngã xuống.
Lý Tông Dũng trợn mắt, hô to: “Nhiếp Nhiên!”
May mà ông phản ứng nhanh nhạy, kịp thời chạy đến đỡ lấy cô, nhưng Nhiếp Nhiên đã ngất đi, không có phản ứng gì nữa.
“Mau, mau đưa cô ấy đến bệnh viện!” Ông ra lệnh cho hai người sau lưng.
Người đàn ông được gọi là lão Phùng lập tức ôm Nhiếp Nhiên lên, người còn lại thì nhanh chóng xuống tầng khởi động xe.
Lý Tông Dũng theo sát ở phía sau, hơn nữa không ngừng gọi điện thoại, bảo bệnh viện quân y nhanh chóng chuẩn bị các biện pháp cấp cứu.
Ra đến xe, lão Phùng đặt Nhiếp Nhiên ngồi lên sau xe, còn mình thì ngồi ghế phụ. Lý Tông Dũng cũng ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi cổng đơn vị dự bị.
Các binh lính vừa mới huấn luyện dã ngoại trở về thấy xe của Lý Tông Dũng lướt qua bên cạnh bọn họ giống như một cơn gió thì đều tò mò.
“Đó là xe của tiểu đoàn trưởng à?” Một binh lính nói.
“Hình như thế.” Binh lính ở bên cạnh cũng theo tầm mắt anh ta nhìn chiếc xe đang lao vào trong màn đêm chỉ để lại một vệt khói kia.
“Tối rồi mà lái nhanh như vậy là có chuyện gì gấp à?”
“Có việc gấp cũng không liên quan đến chúng ta, mau đến phòng ăn thôi! Tôi đói đến nỗi lưng sắp dính vào ngực rồi.”
Được binh lính này nhắc nhở, tất cả mọi người lập tức kéo nhau đi về phía phòng ăn.
Chương 1552.1CÔ GÁI NÀY CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI ĐIÊN!
Lý Tông Dũng nghe thấy tiếng gõ cửa đó, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Trước khi ông vào phòng họp đã đặc biệt dặn dò cấp dưới đến lúc nào thì vào phòng nghỉ nói có chuyện khẩn cấp gọi ông đi.
Lúc đó ông tưởng Quý Chính Hổ tới là để diễn, ai ngờ anh ta lại đến nói chuyện của Nhiếp Nhiên.
Đúng là làm ông tức chết rồi!
Sau đó, ông cất giọng, “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra.
“Tiểu đoàn trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì thế?”
Hai người vốn đang giằng co, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Lý Tông Dũng há hốc mồm, lắp bắp, “Cô… sao cô…”
“Mùi nước khử trùng trong bệnh viện quá khó ngửi, cho nên tôi về.” Người kia đi từ cửa vào, trên khóe miệng là nụ cười quen thuộc.
Lúc này Nhiếp Nhiên mặc đồ rằn ri, đứng thẳng tắp trước mặt hai người kia, nhìn dáng vẻ vô cùng khỏe mạnh.
“Ba? Sao ba lại đến đây?” Nhiếp Nhiên trả lời Lý Tông Dũng xong, chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Thành Thắng, “Ba đến bao lâu rồi? Sao không nói cho con biết?”
Dáng vẻ ngạc nhiên kia hoàn toàn khác với Diệp Nhiễm bắt ông ta hành hạ ông ta ở trong hang ổ cướp biển trước đó.
Lúc Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nghe thấy cô nhắc tới hai chữ bệnh viện, ông ta cau mày hỏi: “Tại sao con lại ở trong bệnh viện?”
Lúc này, Lý Tông Dũng vừa mới hồi hồn thì lại nghe Nhiếp Thành Thắng hỏi vậy, cả người lập tức căng thẳng.
Mặc dù Nhiếp Nhiên kịp thời đến đây, nhưng hai người bọn họ chưa thống nhất với nhau, nếu như Nhiếp Nhiên lỡ miệng nói cái gì đó thì hỏng bét!
Ông còn chưa kịp đưa mắt ra hiệu cho Nhiếp Nhiên thì đã nghe cô trả lời thẳng: “Đúng vậy, lần trước sau khi kết thúc sát hạch dã ngoại, lúc trở về con sơ ý bị rơi vào bẫy ngã gãy xương, tiểu đoàn trưởng cứ bắt con nằm viện nghỉ ngơi, con sợ ba lo lắng nên bảo tiểu đoàn trưởng đừng nói với ba.”
Sau khi nói xong cô lại quay sang nói với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi thật sự không sao, ngài cho tôi về đơn vị đi.”
Lý Tông Dũng nghe thấy cô giải thích như vậy, trái tim căng thẳng sắp nhảy ra ngoài cuối cùng lại quay về vị trí.
Không ngờ cô gái này lại thông minh như vậy.
Chẳng trách thằng nhóc kia lại thích đến thế.
Nhưng mà…
Cô gái này luôn ở trên đảo giả làm cướp biển, sau đó bị mình bắn rơi xuống biển, sao lại biết bọn họ có sát hạch dã ngoại?
Ông còn chưa nghĩ ra vấn đề này, Nhiếp Thành Thắng đã cau mày hỏi: “Nhưng rõ ràng sĩ quan huấn luyện đó nói nửa năm rồi con không về đơn vị, kỳ đánh giá mùa hè cũng không thể tham gia.”
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Tông Dũng đang có vẻ bất an, sau đó lại chuyển tầm nhìn lên trên mặt Nhiếp Thành Thắng, cười nói tự nhiên: “Chuyện này còn không phải là tiểu đoàn trưởng chuyện bé xé ra to sao, ngài ấy cứ nói con là một cô gái nhất định phải chú ý, ngộ nhỡ bị què tương lai không có ai lấy, nên bắt con phải nghỉ nửa năm. Ba xem, mới có hai tuần mà con đã không chịu nổi, hơn nữa kỳ đánh giá mùa hè sắp bắt đầu rồi, con thật sự không bỏ được, hôm nay trở lại muốn hủy bỏ phép đây.”
Nói tới đây, giọng cô mang theo chút oán trách với Lý Tông Dũng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi thật sự không chịu nổi mùi ở bệnh viện, sắp phát điên rồi, ngài cho tôi về đi.”
Lý Tông Dũng thấy cô diễn vở kịch một vai như vậy, không chen vào được nửa câu, hiếm khi ngẩn ra, “Được… được rồi…”
Chương 1552.2CÔ GÁI NÀY CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI ĐIÊN!
Nhưng Nhiếp Thành Thắng vẫn cảm thấy có chỗ nào bất thường, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy trước đó con tham gia huấn luyện dã ngoại sinh tồn ở đâu?”
“Ở trong đơn vị ạ. Tiểu đoàn trưởng nói thể năng của con quá kém, cản trở mọi người, còn tiếp tục như vậy sẽ không cần con nữa. Vì thế, ngài ấy bắt con huấn luyện theo hình thức khép kín. Hiệu quả không tệ, lần sát hạch này thành tích của con coi như đạt.”
“Ai có thể làm chứng?” Nhiếp Thành Thắng vẫn không tin, hỏi.
Lần này nụ cười của Nhiếp Nhiên lạnh đi, “Ở đơn vị còn cần làm chứng? Ba, ba không tin tưởng đơn vị, hay là không tin tưởng nghề nghiệp này của mình?”
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như bình thường, nhưng hàm nghĩa trong lời nói này thì vô cùng nặng nề, làm cho trái tim Nhiếp Thành Thắng lập tức chấn động, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.
Vì thế, ông ta không thể không nhượng bộ: “Ba chỉ là lo lắng cho con.”
Nhiếp Nhiên thấy thái độ ông ta dịu đi nên không ép nữa, cười khẽ nói: “Ba không cần lo lắng, con ở đây rất tốt.”
Cô cố ý muốn tránh chủ đề đơn vị, vội vàng lôi Nhiếp Dập ra làm bia đỡ đạn.
“Đúng rồi, Nhiếp Dập sao rồi ạ? Thằng nhóc đó có học hành tử tế ở trường không?”
Nhiếp Thành Thắng không có gì để nghi ngờ nữa, chỉ có thể nói theo cô: “Nó rất ổn, bị đưa đến một trường quân đội khác rồi.”
“Trường quân đội? Không phải ba nói để nó đi con đường của người bình thường à?” Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Đúng thế, ba đã lo liệu xong cho nó rồi, kết quả nó lại đột nhiên đổi ý khăng khăng đòi vào trường quân đội học. Cái tính bướng bỉnh đó thật không biết là di truyền từ ai.”
Nhiếp Dập đòi đi học?
Thằng nhóc này đang làm cái gì thế?
Năm đó đến trường quân đội cho trẻ em, nó sống chết không đồng ý, lần này hiếm khi mình có lòng tốt để cho nó về trường học bình thường, thằng nhóc chết tiệt này lại đòi đến trường quân đội chịu tội.
Đúng là uổng phí dụng tâm của cô.
Nhiếp Nhiên quyết định không để ý đến nó nữa.
Dù sao thằng nhóc chết tiệt đó cũng có Diệp Trân và Nhiếp Thành Thắng quan tâm, không liên quan đến cô.
“Thế ạ, vậy thì tùy nó đi, nó vui là được rồi.” Nhiếp Nhiên cười đáp một tiếng, nhưng vô tình lại liếc thấy Lưu Đức đứng ở đó.
Không phải anh ta bị xử phạt vì vấn đề nội gián à?
Tại sao lại ở đây?
Nhiếp Nhiên không nhịn được nghĩ đến giọng nói trong sương mù ở trên đảo!
Chẳng trách ngày đó lúc cô bắt Nhiếp Thành Thắng, giọng người nói chuyện với cô lại quen thuộc như vậy.
Mặc dù không biết là nguyên nhân gì khiến anh ta thoát được tội, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định có Nhiếp Thành Thắng nhúng tay vào.
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên khẽ cau mày lại, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Hôm nay ba đến vì chuyện công việc à?” Nhiếp Nhiên muốn mau chóng kết thúc cuộc đối thoại này, tiễn ông ta đi.
Nhiếp Thành Thắng không theo kịp, ông ta ngẩn ra, “À, không phải, hôm nay ba đặc biệt đến để cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý.”
“Cảm ơn?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, giống như không hiểu.
Lý Tông Dũng cố ý cướp lời, giải thích: “Đúng vậy, ba cô cứ nói cô ở đây gây phiền phức cho tôi, vừa nãy tôi còn bảo ông ấy quá khách sáo rồi.”
Ông nói xong lại nhìn Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng biết Lý Tông Dũng có ý muốn giấu Nhiếp Nhiên nên ở bên cạnh phụ họa.
Thật ra người thật sự không biết nội tình chỉ có một mình Nhiếp Thành Thắng thôi.
Chương 1552.3CÔ GÁI NÀY CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI ĐIÊN!
Nhiếp Nhiên giả vờ cười, “Vậy tiểu đoàn trưởng không nói xấu gì tôi đấy chứ?”
Lý Tông Dũng liên tục xua tay, “Không có không có, tôi khen cô thôi, khen cô huấn luyện tốt, cũng thông minh tài giỏi.”
Hình như Nhiếp Nhiên tin thật, dáng vẻ rất hài lòng, “Vậy thì tốt.”
Ba người nói chuyện mấy câu thì sắc trời đã tối. Nhiếp Thành Thắng không còn chuyện gì nữa nên chào ra về.
Lý Tông Dũng thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên hơi kỳ lạ liền chủ động tiễn ông ta xuống tầng thay cô.
Trên đường đi, sắc mặt Nhiếp Thành Thắng rất khó coi.
Nếu như không phải là Diệp Trân nói những lời đó, ông ta sẽ không tới đây để bị bẽ mặt như vậy!
Ông ta miễn cưỡng nói chuyện với Lý Tông Dũng mấy câu rồi mới lên xe rời khỏi đơn vị dự bị.
Lên xe không lâu, điện thoại của ông ta vang lên, là Diệp Trân gọi đến.
Nhiếp Thành Thắng đè nén lửa giận trong lòng, bấm nút nghe, lạnh lùng nói “alo”.
Diệp Trân ở đầu kia điện thoại vội vàng hỏi: “Sao rồi? Nhiếp Nhiên có ở trong đơn vị không?”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy giọng bà ta hào hứng, sắc mặt lập tức đen sì nghiến răng nói: “Sau này, bà không cần phải bận tâm đến những chuyện này nữa!”
Nói rồi ông ta cúp máy luôn.
Nếu không nể tình khoảng thời gian vừa rồi bà ta hết lòng hết dạ chăm sóc mình, làm sao ông ta có thể nói chuyện tử tế thế này?
Ông ta lại nhét điện thoại vào trong túi.
Xe lao nhanh đến sân bay.
Cuối cùng Lý Tông Dũng cũng tiễn được Nhiếp Thành Thắng ra khỏi cổng đơn vị dự bị, vừa mới định về phòng nghỉ thì đã thấy có một chiếc xe lao nhanh từ xa đến.
Kít! Xe phanh gấp một tiếng.
Dưới ánh đèn lớn, Lý Tông Dũng thấy có hai người bước từ trên xe xuống, vội vàng chạy qua chỗ ông ta.
Khi bọn họ đến gần, ông mới nhìn rõ hóa ra là hai người đã cứu Nhiếp Nhiên từ dưới biển lên.
“Sao hai người lại đến đây?” Lý Tông Dũng cau mày hỏi.
Giọng một người đàn ông trong đó vô cùng nóng nảy, “Còn không phải là do cô gái điên đó sao? Cô ta mới vừa tỉnh lại nghe thấy chúng em nói chuyện điện thoại với thầy, nhân lúc chúng em không chú ý trộm thuốc của lão Phùng, tiêm cho mình một mũi Theobromine, còn trộm quần áo của chúng em để trốn đi, chúng em không đuổi kịp.”
“Cái gì?” Lý Tông Dũng nghe xong lập tức kinh hãi.
Ông đã cảm thấy Nhiếp Nhiên là lạ mà.
Rõ ràng buổi chiều trước khi đi gặp Nhiếp Thành Thắng, khi ông gọi điện thoại tới thì Nhiếp Nhiên vẫn đang hôn mê.
Vậy mà chỉ bốn tiếng sau cô gái này đã bình an vô sự xuất hiện ở trong đơn vị, còn mặc đồ rằn ri.
Hóa ra là cô tự tiêm thuốc cho mình, mặc quần áo của người khác, thậm chí còn hủy cả thạch cao trên người mình.
Đúng là một cô gái điên!
Không quan tâm được gì nữa, Lý Tông Dũng quay thẳng về, xông vào phòng nghỉ.
Nhiếp Nhiên đứng ở đó không nhúc nhích, nhưng sắc mặt trắng giống như tờ giấy, trên trán thậm chí còn rỉ ra một lớp mồ hôi.
“Cô điên rồi à! Cô có biết tiêm loạn như vậy sẽ trúng độc chết không!” Lý Tông Dũng khiển trách.
Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười, giọng đã không còn bình tĩnh thoải mái giống như vừa rồi, mà vô cùng yếu ớt, “Nếu tôi không ra ngoài, ông đã xong đời rồi.”
Nói xong, cô hoàn toàn không kiên trì được nữa, nghiêng người ngã xuống.
Lý Tông Dũng trợn mắt, hô to: “Nhiếp Nhiên!”
May mà ông phản ứng nhanh nhạy, kịp thời chạy đến đỡ lấy cô, nhưng Nhiếp Nhiên đã ngất đi, không có phản ứng gì nữa.
“Mau, mau đưa cô ấy đến bệnh viện!” Ông ra lệnh cho hai người sau lưng.
Người đàn ông được gọi là lão Phùng lập tức ôm Nhiếp Nhiên lên, người còn lại thì nhanh chóng xuống tầng khởi động xe.
Lý Tông Dũng theo sát ở phía sau, hơn nữa không ngừng gọi điện thoại, bảo bệnh viện quân y nhanh chóng chuẩn bị các biện pháp cấp cứu.
Ra đến xe, lão Phùng đặt Nhiếp Nhiên ngồi lên sau xe, còn mình thì ngồi ghế phụ. Lý Tông Dũng cũng ngồi vào ghế sau.
Chiếc xe lao nhanh ra khỏi cổng đơn vị dự bị.
Các binh lính vừa mới huấn luyện dã ngoại trở về thấy xe của Lý Tông Dũng lướt qua bên cạnh bọn họ giống như một cơn gió thì đều tò mò.
“Đó là xe của tiểu đoàn trưởng à?” Một binh lính nói.
“Hình như thế.” Binh lính ở bên cạnh cũng theo tầm mắt anh ta nhìn chiếc xe đang lao vào trong màn đêm chỉ để lại một vệt khói kia.
“Tối rồi mà lái nhanh như vậy là có chuyện gì gấp à?”
“Có việc gấp cũng không liên quan đến chúng ta, mau đến phòng ăn thôi! Tôi đói đến nỗi lưng sắp dính vào ngực rồi.”
Được binh lính này nhắc nhở, tất cả mọi người lập tức kéo nhau đi về phía phòng ăn.