Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-399
Chương 399: Bà ta không phải là chủ mưu (6)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời ạ! Không ngờ chuyện này lại là thật, nhưng đây là người phụ nữ mà anh Cả nhà mình yêu thương nhất, phải... phải làm sao đây?
Hoắc Khải Lãng nhíu mày, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, “Không... không thể nào... tôi không tin.”
Nguyễn Lương Nguyên cười lạnh, “Tôi đã thừa nhận rồi, sao ông còn không tin chứ? Năm đó Hoắc Hoành cho tôi một món tiền, sau đó tôi đã làm thế.”
“Không thể nào, tiền của tôi, bà dùng lúc nào chả được, sao có thể vì tiền mà phản bội chứ? A Nguyên, lý do của bà quá tệ!” Hoắc Khải Lãng bất đắc dĩ nở nụ cười, cầm lấy tay bà như là đang nói chuyện đùa.
“Tiền của ông ư? Tôi không dám lấy, cũng không lấy nổi.” Nguyễn Lương Nguyên châm chọc một câu rồi rút tay về, cười lạnh đầy ghét bỏ, “Tôi có thân phận gì mà dám lấy tiền của ông chứ?”
“Đương nhiên là...” Hoắc Khải Lãng nói tới đây thì nghẹn giọng, không nói được nữa.
Đúng thế, lấy thân phận gì đây?
Tình cảm chân thành ư? Từ năm đó, sau khi ông ta cưới mẹ của Hoắc Mân, để A Nguyên rời đi, bọn họ chẳng còn là gì của nhau nữa cả.
Nhưng sau khi thấy sự oán hận trong mắt Nguyễn Lương Nguyên, ông ta vội vàng túm chặt lấy tay bà, “Nhưng tôi có thể cho bà mọi thứ, chỉ cần bà muốn, tôi có thể cho bà hết.”
“Ông cho tôi ư? Ngay cả danh phận mà ông còn không chịu cho tôi, ông còn dám nói cho tôi tất cả ư? Hoắc Khải Lãng, tôi đã lãng phí tới hai mươi năm tuổi trẻ cho ông, hai mươi năm đấy! Nhưng ông đã trả lại cho tôi cái gì chứ?” Nhắc lại chuyện tình cảm đã phủ bụi nhiều năm, trong đáy mắt Nguyễn Lương Nguyên lóe lên một chút ánh nước trong suốt.
Năm đó, cho dù bà có rộng lượng thế nào, đã mỉm cười lúc rời đi thế nào, nhưng giờ nhắc lại, sự đau đớn trong lòng vẫn khiến bà chỉ muốn bóp nát trái tim mình ra như cũ.
“Tôi... tôi... A Nguyên...” Thấy bà vẫn cứng đầu cho dù đã trải qua bao năm tháng như vậy, ông ta không nhịn được muốn vuốt ve mặt của bà.
Nhưng bà lại quay phắt đi khiến bàn tay ông ta khựng lại giữa không trung.
Nguyễn Lương Nguyên quyết liệt gằn từng chữ đầy oán hận, “Tôi vĩnh viễn không thể quên, cảnh ông và người đàn bà kia ở trên giường với nhau.”
Hoắc Khải Lãng hổ thẹn, vừa hoảng sợ lại vừa đau xót, nói: “Nhưng mà khi đó, chính bà bắt tôi phải cưới bà ta về nhà! Là bà không cần tôi...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng ông ta đã khản đặc.
Nguyễn Lương Nguyên cười lạnh, giọng điệu độc ác: “Phải, tôi cảm thấy ông bẩn, ông quá bẩn! Hoắc Khải Lãng, tôi hận ông, tôi hận tất cả những gì liên quan đến ông, nên tôi mới giúp Hoắc Hoành đối phó với ông.”
“...”
“Ha! Ông nuôi con người khác hơn mười năm, thậm chí còn giao cả nghiệp lớn của mình cho nó. Sao hả? Cảm giác tin tưởng rồi lại bị phản bội thế nào?” Trong mắt Nguyễn Lương Nguyên tràn đầy vẻ vui sướng và đắc ý sau khi trả thù được.
Mà Hoắc Mân đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Nguyễn Lương Nguyên nói vậy, lập tức lên tiếng: “Ba, ba nghe thấy chưa? Rõ ràng Hoắc Hoành không phải con của ba, ba nên đuổi nó đi đi! Không đúng, là giết nó!”
Lão Ngũ ở bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: “Anh Cả, nếu A Nguyên đã nói như thế, anh phải lập tức đuổi nó đi mới được!”
Hoắc Khải Lãng cao giọng, thong thả hỏi: “A Nguyên, những lời mà bà nói có phải là thật không?”
“Phải, đều là thật! Cậu ấy không phải con của ông, chưa từng là con ông!” Sau khi Nguyễn Lương Nguyên nói những lời tràn ngập oán hận xong, bà liền chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt oán độc y như một con dao găm đâm thẳng vào Hoắc Khải Lãng.
Giờ phút này, sự đau xót trong mắt Hoắc Khải Lãng chậm rãi bị ép xuống, ông ta lạnh lùng nói: “Bắt Hoắc Hoành lại!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Khải Lãng nhíu mày, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, “Không... không thể nào... tôi không tin.”
Nguyễn Lương Nguyên cười lạnh, “Tôi đã thừa nhận rồi, sao ông còn không tin chứ? Năm đó Hoắc Hoành cho tôi một món tiền, sau đó tôi đã làm thế.”
“Không thể nào, tiền của tôi, bà dùng lúc nào chả được, sao có thể vì tiền mà phản bội chứ? A Nguyên, lý do của bà quá tệ!” Hoắc Khải Lãng bất đắc dĩ nở nụ cười, cầm lấy tay bà như là đang nói chuyện đùa.
“Tiền của ông ư? Tôi không dám lấy, cũng không lấy nổi.” Nguyễn Lương Nguyên châm chọc một câu rồi rút tay về, cười lạnh đầy ghét bỏ, “Tôi có thân phận gì mà dám lấy tiền của ông chứ?”
“Đương nhiên là...” Hoắc Khải Lãng nói tới đây thì nghẹn giọng, không nói được nữa.
Đúng thế, lấy thân phận gì đây?
Tình cảm chân thành ư? Từ năm đó, sau khi ông ta cưới mẹ của Hoắc Mân, để A Nguyên rời đi, bọn họ chẳng còn là gì của nhau nữa cả.
Nhưng sau khi thấy sự oán hận trong mắt Nguyễn Lương Nguyên, ông ta vội vàng túm chặt lấy tay bà, “Nhưng tôi có thể cho bà mọi thứ, chỉ cần bà muốn, tôi có thể cho bà hết.”
“Ông cho tôi ư? Ngay cả danh phận mà ông còn không chịu cho tôi, ông còn dám nói cho tôi tất cả ư? Hoắc Khải Lãng, tôi đã lãng phí tới hai mươi năm tuổi trẻ cho ông, hai mươi năm đấy! Nhưng ông đã trả lại cho tôi cái gì chứ?” Nhắc lại chuyện tình cảm đã phủ bụi nhiều năm, trong đáy mắt Nguyễn Lương Nguyên lóe lên một chút ánh nước trong suốt.
Năm đó, cho dù bà có rộng lượng thế nào, đã mỉm cười lúc rời đi thế nào, nhưng giờ nhắc lại, sự đau đớn trong lòng vẫn khiến bà chỉ muốn bóp nát trái tim mình ra như cũ.
“Tôi... tôi... A Nguyên...” Thấy bà vẫn cứng đầu cho dù đã trải qua bao năm tháng như vậy, ông ta không nhịn được muốn vuốt ve mặt của bà.
Nhưng bà lại quay phắt đi khiến bàn tay ông ta khựng lại giữa không trung.
Nguyễn Lương Nguyên quyết liệt gằn từng chữ đầy oán hận, “Tôi vĩnh viễn không thể quên, cảnh ông và người đàn bà kia ở trên giường với nhau.”
Hoắc Khải Lãng hổ thẹn, vừa hoảng sợ lại vừa đau xót, nói: “Nhưng mà khi đó, chính bà bắt tôi phải cưới bà ta về nhà! Là bà không cần tôi...”
Nói xong lời cuối cùng, giọng ông ta đã khản đặc.
Nguyễn Lương Nguyên cười lạnh, giọng điệu độc ác: “Phải, tôi cảm thấy ông bẩn, ông quá bẩn! Hoắc Khải Lãng, tôi hận ông, tôi hận tất cả những gì liên quan đến ông, nên tôi mới giúp Hoắc Hoành đối phó với ông.”
“...”
“Ha! Ông nuôi con người khác hơn mười năm, thậm chí còn giao cả nghiệp lớn của mình cho nó. Sao hả? Cảm giác tin tưởng rồi lại bị phản bội thế nào?” Trong mắt Nguyễn Lương Nguyên tràn đầy vẻ vui sướng và đắc ý sau khi trả thù được.
Mà Hoắc Mân đứng ở bên cạnh, sau khi nghe Nguyễn Lương Nguyên nói vậy, lập tức lên tiếng: “Ba, ba nghe thấy chưa? Rõ ràng Hoắc Hoành không phải con của ba, ba nên đuổi nó đi đi! Không đúng, là giết nó!”
Lão Ngũ ở bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: “Anh Cả, nếu A Nguyên đã nói như thế, anh phải lập tức đuổi nó đi mới được!”
Hoắc Khải Lãng cao giọng, thong thả hỏi: “A Nguyên, những lời mà bà nói có phải là thật không?”
“Phải, đều là thật! Cậu ấy không phải con của ông, chưa từng là con ông!” Sau khi Nguyễn Lương Nguyên nói những lời tràn ngập oán hận xong, bà liền chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt oán độc y như một con dao găm đâm thẳng vào Hoắc Khải Lãng.
Giờ phút này, sự đau xót trong mắt Hoắc Khải Lãng chậm rãi bị ép xuống, ông ta lạnh lùng nói: “Bắt Hoắc Hoành lại!”