Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-442
Chương 442: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Tam Tử bị ánh mắt của cô dọa cho đến mức tim gan cũng run lên theo, lập tức nói: “Đã thế..
tôi sẽ báo cảnh sát.”
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy liền buông cổ áo ông ta ra, Lão Tam Tử còn đang tưởng rằng cô bị mình dọa cho sợ rồi
Nhưng còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy cô cúi đầu cười nói: “Gọi đi, chờ cảnh khuyển tới đây tìm mấy thứ đồ phi pháp kia ra, ông nói xem, tôi hay ông mới là người ở trong đó lâu hơn?”
Lão Tam Tử bị lời này của cô khiêu khích, lập tức nóng nảy vừa mắng chửi vừa lôi cô ra ngoài, “Anh bị thần kinh phải không? Tôi làm ăn đứng đắn, anh lại tới quấy rối! Tôi không hiểu anh nói cái gì hết, anh mau cút ra ngoài đi!”
Đúng lúc ông ta đang cố gắng lôi kéo người, thân mình Nhiếp Nhiên khẽ động, lập tức bẻ ngoặt tay ông ta, dễ dàng ẩn được ông ta xuống đất
“Ông bản cho tôi, chuyện đầu sẽ vào đó! Ông mà không bán cho tôi, vậy thì đừng trách tôi.”
“Tôi đã nói rồi, không có là không có! Tôi là người làm ăn đứng đắn!” Lão Tam Tử bị đè xuống đất, tay bị bẻ ngoặt về sau, đau đến chết lặng.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục của ông ta thì lập tức cáu kỉnh, kéo ông ta lên, lôi bật lửa ra, “Thế thì thôi vậy, tôi đành phải đốt chỗ này, chờ cảnh sát tới tìm giúp tôi.”
Lão Tam Tử vừa nghe thấy thế liền nóng nảy, nhưng tay đang bị bẻ ngoặt ra sau nên không làm gì được, “Này, anh không được đốt!”
“Có bán hay không, ông tự chọn đi.” Cô ấn nhẹ một cái, một ngọn lửa nhỏ bùng lên, Trong lòng Lão Tam Tử cũng theo đó mà căng thẳng
“Anh..
rốt cuộc anh muốn gì hả? Tôi thực sự không có mà! Anh làm thế này không phải là muốn giết tôi ư?” Nhiếp Nhiên không thèm nhìn ông ta diễn kịch nữa, dí ngọn lửa lại gần một đôi giày
Lửa càng gần, hốc mắt Lão Tam Tử lại càng trợn trừng hơn
Cuối cùng, thấy lửa sắp bén vào giày, Lão Tam Tử không thể nhịn được nữa, lỡ đâu xảy ra hỏa hoạn thật, cảnh sát mà tới thì ông ta toi đời thật! “Thôi được, thôi được, tôi bán, tôi bán mà!” Ông ta vội vàng nói
“Còn không đi lấy mau.” Nhiếp Nhiên thả tay ra, ngọn lửa tắt phụt
Lão Tam Tử thấy thế mới thả lỏng ra một chút, thất tha thất thểu đi về quẩy
Ông ta ngồi xổm xuống, dùng dao cạy một tấm gỗ lát nền ra, sau đó lấy từng đồ ra một, “Dao găm quân dụng, ống nghe bệnh, găng tay, tất cả của anh đây!”
Nhiếp Nhiên dựa vào quầy, thử từng món đồ, sau khi chắc chắn đều dùng được thì mới nói một câu chẳng hề có thành ý chút nào, “Cảm ơn!” “Thỏa thuận trước, xảy ra chuyện gì thì đừng có khai tôi ra đấy!” Lão Tam Tử lau mồ hôi trên trán
Nhiếp Nhiên thử độ sắc bén của dao găm, cười như không cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không khai ông ra đâu
Ông có tí lá gan này mà cũng dám lăn lộn trong nghề cơ đấy.”
“Không phải tôi nhát gan, là tôi cẩn thận, có hiểu không hả?” Lão Tam Tử lập tức phản bác lời cô
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cắm dao găm lên mặt quầy, “Nói vô nghĩa lắm thể làm gì, kính nhìn đêm của tôi đâu?” Lưỡi dao sắc bén lạnh như băng cắm trên bàn hơi rung lên làm Lão Tam Tử sợ tới mức giật thót người, lập tức ngồi xổm xuống tìm kiếm tiếp, “Tôi tìm cho anh ngay đây.” “Nhanh lên!” Nhiếp Nhiên nóng nảy thúc giục
“Loại kính nhìn trong đêm này là hàng quân dụng, giá không rẻ đâu.” Lão Tam Tử lôi một cái kính ra, nhìn cô với vẻ mặt chân thành tha thiết.
“Quân dụng ư?” Nhiếp Nhiên tùy tiện tung hứng nó một chút, cười nhạo lạnh lùng, “ông tưởng tôi là đồ ngốc nên lừa đấy à, hay là ông muốn thử một chút hương vị của lưỡi dao này?” Lão Tam Tử thấy cô muốn động dao thì chỉ muốn cắn đứt lưỡi cho xong
Rõ ràng biết đây là một khách hàng không dễ dây vào, ấy vậy mà còn mở miệng tham lam chút tiền kia làm gì không biết nữa! “Đại ca, xin đừng mà, tôi..
tôi..
để tôi tìm cho anh, chờ tôi tìm...” Tìm kiếm một hồi lâu, Lão Tam Tử mới lấy ra một cái kính màu bạc siêu mỏng, “Cái này..
cái này..
mới là hàng quân..
quân dụng.” Nhiếp Nhiên thoáng nhìn, sau khi thấy ông ta không nói sai thì mới để tiền lại rồi vội vàng đi ra ngoài
Nhìn cánh cửa được đóng lại, sau khi chắc chắn người đã đi xa rồi, lúc này Lão Tam Tử mới đặt mông ngồi xuống ghế, thở phào một hơi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
tôi sẽ báo cảnh sát.”
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy liền buông cổ áo ông ta ra, Lão Tam Tử còn đang tưởng rằng cô bị mình dọa cho sợ rồi
Nhưng còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy cô cúi đầu cười nói: “Gọi đi, chờ cảnh khuyển tới đây tìm mấy thứ đồ phi pháp kia ra, ông nói xem, tôi hay ông mới là người ở trong đó lâu hơn?”
Lão Tam Tử bị lời này của cô khiêu khích, lập tức nóng nảy vừa mắng chửi vừa lôi cô ra ngoài, “Anh bị thần kinh phải không? Tôi làm ăn đứng đắn, anh lại tới quấy rối! Tôi không hiểu anh nói cái gì hết, anh mau cút ra ngoài đi!”
Đúng lúc ông ta đang cố gắng lôi kéo người, thân mình Nhiếp Nhiên khẽ động, lập tức bẻ ngoặt tay ông ta, dễ dàng ẩn được ông ta xuống đất
“Ông bản cho tôi, chuyện đầu sẽ vào đó! Ông mà không bán cho tôi, vậy thì đừng trách tôi.”
“Tôi đã nói rồi, không có là không có! Tôi là người làm ăn đứng đắn!” Lão Tam Tử bị đè xuống đất, tay bị bẻ ngoặt về sau, đau đến chết lặng.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ không chịu khuất phục của ông ta thì lập tức cáu kỉnh, kéo ông ta lên, lôi bật lửa ra, “Thế thì thôi vậy, tôi đành phải đốt chỗ này, chờ cảnh sát tới tìm giúp tôi.”
Lão Tam Tử vừa nghe thấy thế liền nóng nảy, nhưng tay đang bị bẻ ngoặt ra sau nên không làm gì được, “Này, anh không được đốt!”
“Có bán hay không, ông tự chọn đi.” Cô ấn nhẹ một cái, một ngọn lửa nhỏ bùng lên, Trong lòng Lão Tam Tử cũng theo đó mà căng thẳng
“Anh..
rốt cuộc anh muốn gì hả? Tôi thực sự không có mà! Anh làm thế này không phải là muốn giết tôi ư?” Nhiếp Nhiên không thèm nhìn ông ta diễn kịch nữa, dí ngọn lửa lại gần một đôi giày
Lửa càng gần, hốc mắt Lão Tam Tử lại càng trợn trừng hơn
Cuối cùng, thấy lửa sắp bén vào giày, Lão Tam Tử không thể nhịn được nữa, lỡ đâu xảy ra hỏa hoạn thật, cảnh sát mà tới thì ông ta toi đời thật! “Thôi được, thôi được, tôi bán, tôi bán mà!” Ông ta vội vàng nói
“Còn không đi lấy mau.” Nhiếp Nhiên thả tay ra, ngọn lửa tắt phụt
Lão Tam Tử thấy thế mới thả lỏng ra một chút, thất tha thất thểu đi về quẩy
Ông ta ngồi xổm xuống, dùng dao cạy một tấm gỗ lát nền ra, sau đó lấy từng đồ ra một, “Dao găm quân dụng, ống nghe bệnh, găng tay, tất cả của anh đây!”
Nhiếp Nhiên dựa vào quầy, thử từng món đồ, sau khi chắc chắn đều dùng được thì mới nói một câu chẳng hề có thành ý chút nào, “Cảm ơn!” “Thỏa thuận trước, xảy ra chuyện gì thì đừng có khai tôi ra đấy!” Lão Tam Tử lau mồ hôi trên trán
Nhiếp Nhiên thử độ sắc bén của dao găm, cười như không cười nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không khai ông ra đâu
Ông có tí lá gan này mà cũng dám lăn lộn trong nghề cơ đấy.”
“Không phải tôi nhát gan, là tôi cẩn thận, có hiểu không hả?” Lão Tam Tử lập tức phản bác lời cô
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cắm dao găm lên mặt quầy, “Nói vô nghĩa lắm thể làm gì, kính nhìn đêm của tôi đâu?” Lưỡi dao sắc bén lạnh như băng cắm trên bàn hơi rung lên làm Lão Tam Tử sợ tới mức giật thót người, lập tức ngồi xổm xuống tìm kiếm tiếp, “Tôi tìm cho anh ngay đây.” “Nhanh lên!” Nhiếp Nhiên nóng nảy thúc giục
“Loại kính nhìn trong đêm này là hàng quân dụng, giá không rẻ đâu.” Lão Tam Tử lôi một cái kính ra, nhìn cô với vẻ mặt chân thành tha thiết.
“Quân dụng ư?” Nhiếp Nhiên tùy tiện tung hứng nó một chút, cười nhạo lạnh lùng, “ông tưởng tôi là đồ ngốc nên lừa đấy à, hay là ông muốn thử một chút hương vị của lưỡi dao này?” Lão Tam Tử thấy cô muốn động dao thì chỉ muốn cắn đứt lưỡi cho xong
Rõ ràng biết đây là một khách hàng không dễ dây vào, ấy vậy mà còn mở miệng tham lam chút tiền kia làm gì không biết nữa! “Đại ca, xin đừng mà, tôi..
tôi..
để tôi tìm cho anh, chờ tôi tìm...” Tìm kiếm một hồi lâu, Lão Tam Tử mới lấy ra một cái kính màu bạc siêu mỏng, “Cái này..
cái này..
mới là hàng quân..
quân dụng.” Nhiếp Nhiên thoáng nhìn, sau khi thấy ông ta không nói sai thì mới để tiền lại rồi vội vàng đi ra ngoài
Nhìn cánh cửa được đóng lại, sau khi chắc chắn người đã đi xa rồi, lúc này Lão Tam Tử mới đặt mông ngồi xuống ghế, thở phào một hơi.