Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-598
Chương 598: Bị mất phương hướng (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rất ổn.” Nguyễn Lương Nguyên bị thương khắp người, sắc mặt hơi tái.
“Vết thương trên người dì có còn đau không ạ?”
“Một chút vết thương xoàng thôi, không có gì đáng ngại.” Nguyễn Lương Nguyên mỉm cười lắc đầu rồi lại hỏi: “Khi nào dì có thể trở về?”
“Sau này bà sẽ ở lại đây.” Hoắc Khải Lãng ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nói.
Nguyễn Lương Nguyên đáp lại không chút khách khí, “Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn về nhà!”
“Sau này, đây chính là nhà của bà.”
Nghe thấy lời nói cương quyết đó của Hoắc Khải Lãng, Nguyễn Lương Nguyên tức giận ngồi thẳng lên, kết quả động tới vết thương cũ, không nhịn được hít sâu một hơi.
Bà cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Hoắc Khải Lãng, tôi không phải con chim hoàng yến mà ông nuôi!”
Nhìn bà đau tới mức toát mồ hôi lạnh, Hoắc Khải Lãng không dám cãi cọ với bà nữa, chỉ sợ sẽ làm bà nhảy xuống giường rời đi luôn.
Hoắc Khải Lãng nói với Hoắc Hoành: “Con ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng, ba.” Hoắc Hoành dém chăn, nhẹ giọng nói, “Dì Nguyễn à, dì cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chờ chút nữa đến giờ ăn, cháu lại tới thăm dì.”
“Ừ, cháu đi đi.” Nguyễn Lương Nguyên gật đầu rồi xoay người đi, không thèm liếc nhìn Hoắc Khải Lãng một cái nào.
Hoắc Hoành đi theo Hoắc Khải Lãng ra khỏi phòng ngủ, hai người vào thư phòng ở ngay bên cạnh.
Hoắc Hoành vừa đóng cửa lại đã nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói với mình, “Mấy năm nay, dì Nguyễn đều ở chỗ con sao?”
“Vâng ạ, mấy năm nay cuộc sống của dì Nguyễn không được tốt, cho nên con để dì ấy tới ở một trong những căn hộ đứng tên con.”
Vừa nghe thấy cuộc sống của Nguyễn Lương Nguyên mấy năm nay rất khó khăn, Hoắc Khải Lãng lập tức nhìn thẳng vào anh.
“Khó khăn? Sao lại khó khăn chứ?”
Mấy năm nay, ông ta chưa bao giờ nhắc tới tên bà, cũng không dám hỏi han tin tức của bà, chỉ sợ mình lại không nhịn được mà đi tìm.
Ông ta vẫn luôn tự nhủ với mình rằng bà ấy nhất định đang sống rất tốt, bằng không sẽ không rời khỏi mình. Nhưng giờ nghe thấy nói bà ấy sống khó khăn, thậm chí là rất khó khăn thì lập tức trở nên nóng nảy.
Hoắc Hoành ngập ngừng mấy giây, mập mờ nói: “Phu nhân không thích dì Nguyễn, làm chút chuyện gì đó cũng là bình thường thôi mà.”
Ông ta giật mình, nhưng ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh.
Giỏi, giỏi lắm, con đàn bà này không ngờ lại dám giở trò sau lưng ông ta!
Ông ta nghiến răng hỏi: “Vì sao con không nói cho ta biết?”
“Năm đó khi dì Nguyễn ra đi, trong cơn giận dữ, ba đã nói là sẽ không gặp lại nữa, cho nên con sợ sẽ lại làm ba tức giận, vì thế...”
Hoắc Khải Lãng nghe vậy thì buồn bực tới mức không biết làm gì cho phải.
Lúc trước ông ta cũng chỉ là giận quá mất khôn, ai ngờ lại bỏ lỡ thời gian A Nguyên khó khăn nhất.
Khi đó, chắc bà ấy cần ông ta giúp đỡ lắm!
“Khi đó ta cứ nghĩ là bà ấy rời đi thì sẽ sống rất tốt!” Hoắc Khải Lãng tức tối trừng mắt với anh, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Còn thể nói gì được đây? Do bản thân mình làm không tốt, con mình đã làm thay rồi, huống chi lúc đó ông ta thật sự đã nói như thế.
Ông ta đành phải nín nhịn cơn tức này xuống.
“Con đi khuyên bà ấy ở lại đi.” Hồi lâu sau, Hoắc Khải Lãng mới rầu rĩ nói tiếp.
Dựa vào thái độ của A Nguyên đối với Hoắc Hoành vừa rồi, ít nhất nếu nó tới khuyên thì A Nguyên sẽ không kháng cự, nói không chừng cũng sẽ vì thế mà ở lại.
Nhưng Hoắc Hoành lại cười lắc đầu, “Đến ba còn không làm được, sao con có thể làm nổi chứ?”
Hoắc Khải Lãng nhíu mày, chỉ cảm thấy càng thêm buồn bực.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vết thương trên người dì có còn đau không ạ?”
“Một chút vết thương xoàng thôi, không có gì đáng ngại.” Nguyễn Lương Nguyên mỉm cười lắc đầu rồi lại hỏi: “Khi nào dì có thể trở về?”
“Sau này bà sẽ ở lại đây.” Hoắc Khải Lãng ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nói.
Nguyễn Lương Nguyên đáp lại không chút khách khí, “Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn về nhà!”
“Sau này, đây chính là nhà của bà.”
Nghe thấy lời nói cương quyết đó của Hoắc Khải Lãng, Nguyễn Lương Nguyên tức giận ngồi thẳng lên, kết quả động tới vết thương cũ, không nhịn được hít sâu một hơi.
Bà cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Hoắc Khải Lãng, tôi không phải con chim hoàng yến mà ông nuôi!”
Nhìn bà đau tới mức toát mồ hôi lạnh, Hoắc Khải Lãng không dám cãi cọ với bà nữa, chỉ sợ sẽ làm bà nhảy xuống giường rời đi luôn.
Hoắc Khải Lãng nói với Hoắc Hoành: “Con ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng, ba.” Hoắc Hoành dém chăn, nhẹ giọng nói, “Dì Nguyễn à, dì cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chờ chút nữa đến giờ ăn, cháu lại tới thăm dì.”
“Ừ, cháu đi đi.” Nguyễn Lương Nguyên gật đầu rồi xoay người đi, không thèm liếc nhìn Hoắc Khải Lãng một cái nào.
Hoắc Hoành đi theo Hoắc Khải Lãng ra khỏi phòng ngủ, hai người vào thư phòng ở ngay bên cạnh.
Hoắc Hoành vừa đóng cửa lại đã nghe thấy Hoắc Khải Lãng nói với mình, “Mấy năm nay, dì Nguyễn đều ở chỗ con sao?”
“Vâng ạ, mấy năm nay cuộc sống của dì Nguyễn không được tốt, cho nên con để dì ấy tới ở một trong những căn hộ đứng tên con.”
Vừa nghe thấy cuộc sống của Nguyễn Lương Nguyên mấy năm nay rất khó khăn, Hoắc Khải Lãng lập tức nhìn thẳng vào anh.
“Khó khăn? Sao lại khó khăn chứ?”
Mấy năm nay, ông ta chưa bao giờ nhắc tới tên bà, cũng không dám hỏi han tin tức của bà, chỉ sợ mình lại không nhịn được mà đi tìm.
Ông ta vẫn luôn tự nhủ với mình rằng bà ấy nhất định đang sống rất tốt, bằng không sẽ không rời khỏi mình. Nhưng giờ nghe thấy nói bà ấy sống khó khăn, thậm chí là rất khó khăn thì lập tức trở nên nóng nảy.
Hoắc Hoành ngập ngừng mấy giây, mập mờ nói: “Phu nhân không thích dì Nguyễn, làm chút chuyện gì đó cũng là bình thường thôi mà.”
Ông ta giật mình, nhưng ánh mắt lập tức trở nên rét lạnh.
Giỏi, giỏi lắm, con đàn bà này không ngờ lại dám giở trò sau lưng ông ta!
Ông ta nghiến răng hỏi: “Vì sao con không nói cho ta biết?”
“Năm đó khi dì Nguyễn ra đi, trong cơn giận dữ, ba đã nói là sẽ không gặp lại nữa, cho nên con sợ sẽ lại làm ba tức giận, vì thế...”
Hoắc Khải Lãng nghe vậy thì buồn bực tới mức không biết làm gì cho phải.
Lúc trước ông ta cũng chỉ là giận quá mất khôn, ai ngờ lại bỏ lỡ thời gian A Nguyên khó khăn nhất.
Khi đó, chắc bà ấy cần ông ta giúp đỡ lắm!
“Khi đó ta cứ nghĩ là bà ấy rời đi thì sẽ sống rất tốt!” Hoắc Khải Lãng tức tối trừng mắt với anh, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Còn thể nói gì được đây? Do bản thân mình làm không tốt, con mình đã làm thay rồi, huống chi lúc đó ông ta thật sự đã nói như thế.
Ông ta đành phải nín nhịn cơn tức này xuống.
“Con đi khuyên bà ấy ở lại đi.” Hồi lâu sau, Hoắc Khải Lãng mới rầu rĩ nói tiếp.
Dựa vào thái độ của A Nguyên đối với Hoắc Hoành vừa rồi, ít nhất nếu nó tới khuyên thì A Nguyên sẽ không kháng cự, nói không chừng cũng sẽ vì thế mà ở lại.
Nhưng Hoắc Hoành lại cười lắc đầu, “Đến ba còn không làm được, sao con có thể làm nổi chứ?”
Hoắc Khải Lãng nhíu mày, chỉ cảm thấy càng thêm buồn bực.