Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-600
Chương 600: Đúng rồi đấy, tôi không muốn cứu cô (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy An Viễn Đạo nói thế, phản ứng trên mặt y như gặp quỷ.
Từ khi vào đơn vị đến nay, đây là lần đầu tiên thấy An Viễn Đạo lại có lúc chủ động nhận thua
Nhiếp Nhiên này thật có bản lĩnh! Không chỉ khiến lính mũi nhọn Uống Tự Minh từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời sĩ quan huấn luyện phản kháng lại tại chỗ mà còn có thể chọc giận An Viễn Đạo, không tệ, không tệ! “Vậy thì cảm ơn sĩ quan huấn luyện An nhé!” Nhiếp Nhiên cười, sau đó chui vào trong xe như một làn khói
Bọn họ ngồi vào sau xe, Nghiêm Hoài Vũ lặng lẽ giơ ngón tay cái với cô, nhỏ giọng nói: “Nhiếp Nhiên, cô đỉnh lắm, dám chọc giận An Viễn Đạo, anh đây bội phục.” Kiều Duy ở phía sau cũng lại gần phụ họa nói: “Tiền đồ xán lạn.” “Nhưng đối xử với sĩ quan huấn luyện An như vậy, sĩ quan huấn luyện An sẽ tức giận.” Mã Tường ngồi ở phía sau vẫn hơi lo lắng
Nghiêm Hoài Vũ dửng dưng hừ một tiếng, “Tức giận thì làm sao? Tính toán với một cô gái như vậy, đâu có dáng vẻ của sĩ quan huấn luyện!” “Hình như cũng đúng.” Mặc dù đám người kia ngồi ở phía sau thì thầm bàn tán nhưng không gian của cái xe này không quá lớn, ít nhiều vẫn truyền vào tại An Viễn Đạo khiến anh ta tức đến ngứa răng
Anh ta kéo cần gạt tốc độ, sau đó giống như trút giận đạp mạnh chân ga, xoay mạnh vô lăng, chiếc xe lao vút từ trong gara ra ngoài
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cái tay vịn trên nóc xe, những người khác không may mắn như Nhiếp Nhiên, mới lên xe còn chưa ngồi vững đã bị cú phóng mạnh mẽ của An Viễn Đạo làm đập vào cửa kính
“Mẹ kiếp, An Viễn Đạo thầy có biết lái xe không thế! Định đua xe à!” Nghiêm Hoài Vũ vì bị đập mạnh mà gọi cả tên họ anh ta ra mắng
“Các cậu lên xe không thắt dây an toàn cẩn thận, liên quan gì đến tôi!” An Viễn Đạo lại xoay mạnh vô lăng, xe quẹo một góc ba mươi độ ở chỗ rẽ trên phố
Người trong xe lập tức xô sang một hướng khác
An Viễn Đạo qua kính chiếu hậu nhìn thấy đám nhóc kia kêu đau, lúc này mới hài lòng cong khóe miệng lên
Lúc thu hồi tầm mắt, anh ta lại phát hiện Nhiếp Nhiên vẫn yên ổn
Hình như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng quét mắt qua kính chiếu hậu
Ánh mắt hai người giao nhau, An Viễn Đạo hừ lạnh nhìn về phía trước
Coi như cô gái này nhanh tay, nếu không với tốc độ vừa rồi của anh ta, thế nào cũng khiến cô đập cả người vào cửa
“Sĩ quan huấn luyện” Uông Tư Minh thấy sĩ quan huấn luyện nhà mình có hành động nhỏ mọn như vậy thì bất đắc dĩ gọi một tiếng
An Viễn Đạo bĩu môi, cuối cùng điều chỉnh tốc độ xe lại bình thường.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới buông tay ra, sĩ quan huấn luyện An thể mà lại nghe lời Uông Tư Minh
Xem ra Uống Tự Minh thật sự rất được ưu ái
Đến đèn xanh đèn đỏ chỗ ngã ba, An Viễn Đạo đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Uông Tư Minh: “Lần này trở về có một đợt kiểm tra liên quan đến giới hạn thể năng, cậu chuẩn bị đi.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi vào đơn vị đến nay, đây là lần đầu tiên thấy An Viễn Đạo lại có lúc chủ động nhận thua
Nhiếp Nhiên này thật có bản lĩnh! Không chỉ khiến lính mũi nhọn Uống Tự Minh từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời sĩ quan huấn luyện phản kháng lại tại chỗ mà còn có thể chọc giận An Viễn Đạo, không tệ, không tệ! “Vậy thì cảm ơn sĩ quan huấn luyện An nhé!” Nhiếp Nhiên cười, sau đó chui vào trong xe như một làn khói
Bọn họ ngồi vào sau xe, Nghiêm Hoài Vũ lặng lẽ giơ ngón tay cái với cô, nhỏ giọng nói: “Nhiếp Nhiên, cô đỉnh lắm, dám chọc giận An Viễn Đạo, anh đây bội phục.” Kiều Duy ở phía sau cũng lại gần phụ họa nói: “Tiền đồ xán lạn.” “Nhưng đối xử với sĩ quan huấn luyện An như vậy, sĩ quan huấn luyện An sẽ tức giận.” Mã Tường ngồi ở phía sau vẫn hơi lo lắng
Nghiêm Hoài Vũ dửng dưng hừ một tiếng, “Tức giận thì làm sao? Tính toán với một cô gái như vậy, đâu có dáng vẻ của sĩ quan huấn luyện!” “Hình như cũng đúng.” Mặc dù đám người kia ngồi ở phía sau thì thầm bàn tán nhưng không gian của cái xe này không quá lớn, ít nhiều vẫn truyền vào tại An Viễn Đạo khiến anh ta tức đến ngứa răng
Anh ta kéo cần gạt tốc độ, sau đó giống như trút giận đạp mạnh chân ga, xoay mạnh vô lăng, chiếc xe lao vút từ trong gara ra ngoài
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cái tay vịn trên nóc xe, những người khác không may mắn như Nhiếp Nhiên, mới lên xe còn chưa ngồi vững đã bị cú phóng mạnh mẽ của An Viễn Đạo làm đập vào cửa kính
“Mẹ kiếp, An Viễn Đạo thầy có biết lái xe không thế! Định đua xe à!” Nghiêm Hoài Vũ vì bị đập mạnh mà gọi cả tên họ anh ta ra mắng
“Các cậu lên xe không thắt dây an toàn cẩn thận, liên quan gì đến tôi!” An Viễn Đạo lại xoay mạnh vô lăng, xe quẹo một góc ba mươi độ ở chỗ rẽ trên phố
Người trong xe lập tức xô sang một hướng khác
An Viễn Đạo qua kính chiếu hậu nhìn thấy đám nhóc kia kêu đau, lúc này mới hài lòng cong khóe miệng lên
Lúc thu hồi tầm mắt, anh ta lại phát hiện Nhiếp Nhiên vẫn yên ổn
Hình như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng quét mắt qua kính chiếu hậu
Ánh mắt hai người giao nhau, An Viễn Đạo hừ lạnh nhìn về phía trước
Coi như cô gái này nhanh tay, nếu không với tốc độ vừa rồi của anh ta, thế nào cũng khiến cô đập cả người vào cửa
“Sĩ quan huấn luyện” Uông Tư Minh thấy sĩ quan huấn luyện nhà mình có hành động nhỏ mọn như vậy thì bất đắc dĩ gọi một tiếng
An Viễn Đạo bĩu môi, cuối cùng điều chỉnh tốc độ xe lại bình thường.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới buông tay ra, sĩ quan huấn luyện An thể mà lại nghe lời Uông Tư Minh
Xem ra Uống Tự Minh thật sự rất được ưu ái
Đến đèn xanh đèn đỏ chỗ ngã ba, An Viễn Đạo đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Uông Tư Minh: “Lần này trở về có một đợt kiểm tra liên quan đến giới hạn thể năng, cậu chuẩn bị đi.”