Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-779
Chương 779: Bị đưa tới bệnh viện - Bị bắt nạt (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành nhấp một ngụm rượu vang
Anh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Còn nhớ mấy ngày trước tôi nói gì không?”
“Nói cái gì?” Nhiếp Nhiên ăn no uống say rồi nghịch đôi đũa trên bàn, nghiêng đầu hỏi
“Bảo em làm thư ký của tôi.” Nhìn dáng vẻ mỉm cười của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên lắc đầu liên tục, “Chỗ anh quá đáng sợ!” “Đáng sợ?” Vẻ mặt Hoắc Hoành hơi thay đổi
Anh lập tức nghĩ tới lần trước bảo cô nổ súng bắn Lão Tứ, có lẽ chuyện đó đã tạo thành bóng đen tâm lý của cô với công ty anh
Vì vậy, anh tức giận nói: “Tôi là con cọp ăn thịt người, hay Hoắc thị là quái thú ăn thịt người?” “Hoắc thị?” Quả nhiên, cô gái này vừa nghe thấy là Hoắc thị, mắt lập tức sáng lên
Hoắc Hoành cưng chiều véo mũi cô, “Ừm, Hoắc thị.” “Vậy..
đãi ngộ như thế nào?” Nhiếp Nhiên dè dặt hỏi
Hoắc Hoành đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn cô, “Em muốn đãi ngộ thế nào?” Cô cắn môi cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rụt rè hỏi: “Chỗ anh có đãi ngộ như chỗ Lưu tổng không?” Hoắc Hoành còn tưởng là cô sẽ nghĩ ra điều kiện gì ghê gớm
Cô gái nhỏ này từ trước đến giờ lắm mưu nhiều kế, khôn ngoan xảo quyệt, anh sợ mình không thể thỏa mãn điều kiện của cổ nên khá căng thẳng
Hóa ra..
Cô gái này đúng là đồ tham tiền mà! “Chỗ Lưu tổng có đãi ngộ gì, chỗ tôi sẽ cho em gấp đôi, thế nào?” “Được!” Hoắc Hoành thấy mắt cô sáng lấp lánh, ai không biết cô gái này đang giả vờ có lẽ sẽ bị cô lừa thật
“Em thật đúng là không biết khách sáo.” Nhiếp Nhiên híp mắt cong môi cười, “Ai sẽ khách sáo với tiền chứ?” Nụ cười trên khuôn mặt cô muốn bao nhiêu hạnh phúc có bấy nhiêu hạnh phúc, dáng vẻ ngốc nghếch đó khiến Hoắc Hoành không nhịn được muốn trêu chọc, “Không phải em nói ở bên cạnh tôi rất đáng sợ, rất dọa người sao? Hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt lập tức cứng lại, cô đảo mắt, sau đó nhìn về phía Hoắc Hoành.
“Vậy tôi có cần bảo anh trả tôi thêm chút tiền lương không?” Hoắc Hoành đang chờ cổ cầu xin tha thứ, nghe thấy thể suýt nữa làm đổ ly rượu vang trên tay, không nhịn được bật cười
“Em thật là biết lợi dụng sơ hở đấy.” Nụ cười nhẹ nhàng như ngọc của anh dưới ánh nến càng động lòng người hơn
“Đó là do tôi thông minh, người tìm người thông minh cũng đặc biệt thông minh.” Nhiếp Nhiên cười ngây ngốc
Nhưng trong lòng cô lại liên tục cười lạnh, chỉ sợ thông minh cũng có lúc bị thông minh hại thôi! Cứ xem xem cuối cùng Hoắc Hoành này có kết cục thế nào! “Trước kia em nói chuyện với tôi toàn lắp ba lắp bắp, không ngờ nịnh bợ lại thật trơn tru.” Cô gái nhỏ này càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng khiến người ta không rời được
May mà cô không đi, còn ở lại bên cạnh mình, thật tốt! “Vậy thì bữa tiệc tiễn biệt nên đổi thành bữa tiệc đón chào rồi.” Nhiếp Nhiên mỉm cười, hiếm khi cô chủ động nâng ly
Hoắc Hoành nghịch cái ly cổ cao trong tay, nhìn gương mặt cô, đột nhiên có cảm giác muốn dùng khăn giấy lau hết những thứ dư thừa trên mặt cô đi để nhìn khuôn mặt thật của cô
Anh hơi nhớ đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt sắc bén, sự cố chấp trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó
“Ngài Hoắc?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta cười nhìn mình, nhưng mãi mà không nâng ly lên, không nhịn được khẽ gọi một tiếng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Còn nhớ mấy ngày trước tôi nói gì không?”
“Nói cái gì?” Nhiếp Nhiên ăn no uống say rồi nghịch đôi đũa trên bàn, nghiêng đầu hỏi
“Bảo em làm thư ký của tôi.” Nhìn dáng vẻ mỉm cười của Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên lắc đầu liên tục, “Chỗ anh quá đáng sợ!” “Đáng sợ?” Vẻ mặt Hoắc Hoành hơi thay đổi
Anh lập tức nghĩ tới lần trước bảo cô nổ súng bắn Lão Tứ, có lẽ chuyện đó đã tạo thành bóng đen tâm lý của cô với công ty anh
Vì vậy, anh tức giận nói: “Tôi là con cọp ăn thịt người, hay Hoắc thị là quái thú ăn thịt người?” “Hoắc thị?” Quả nhiên, cô gái này vừa nghe thấy là Hoắc thị, mắt lập tức sáng lên
Hoắc Hoành cưng chiều véo mũi cô, “Ừm, Hoắc thị.” “Vậy..
đãi ngộ như thế nào?” Nhiếp Nhiên dè dặt hỏi
Hoắc Hoành đặt đôi đũa trong tay xuống, nhìn cô, “Em muốn đãi ngộ thế nào?” Cô cắn môi cúi đầu suy nghĩ rất lâu, rụt rè hỏi: “Chỗ anh có đãi ngộ như chỗ Lưu tổng không?” Hoắc Hoành còn tưởng là cô sẽ nghĩ ra điều kiện gì ghê gớm
Cô gái nhỏ này từ trước đến giờ lắm mưu nhiều kế, khôn ngoan xảo quyệt, anh sợ mình không thể thỏa mãn điều kiện của cổ nên khá căng thẳng
Hóa ra..
Cô gái này đúng là đồ tham tiền mà! “Chỗ Lưu tổng có đãi ngộ gì, chỗ tôi sẽ cho em gấp đôi, thế nào?” “Được!” Hoắc Hoành thấy mắt cô sáng lấp lánh, ai không biết cô gái này đang giả vờ có lẽ sẽ bị cô lừa thật
“Em thật đúng là không biết khách sáo.” Nhiếp Nhiên híp mắt cong môi cười, “Ai sẽ khách sáo với tiền chứ?” Nụ cười trên khuôn mặt cô muốn bao nhiêu hạnh phúc có bấy nhiêu hạnh phúc, dáng vẻ ngốc nghếch đó khiến Hoắc Hoành không nhịn được muốn trêu chọc, “Không phải em nói ở bên cạnh tôi rất đáng sợ, rất dọa người sao? Hả?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt lập tức cứng lại, cô đảo mắt, sau đó nhìn về phía Hoắc Hoành.
“Vậy tôi có cần bảo anh trả tôi thêm chút tiền lương không?” Hoắc Hoành đang chờ cổ cầu xin tha thứ, nghe thấy thể suýt nữa làm đổ ly rượu vang trên tay, không nhịn được bật cười
“Em thật là biết lợi dụng sơ hở đấy.” Nụ cười nhẹ nhàng như ngọc của anh dưới ánh nến càng động lòng người hơn
“Đó là do tôi thông minh, người tìm người thông minh cũng đặc biệt thông minh.” Nhiếp Nhiên cười ngây ngốc
Nhưng trong lòng cô lại liên tục cười lạnh, chỉ sợ thông minh cũng có lúc bị thông minh hại thôi! Cứ xem xem cuối cùng Hoắc Hoành này có kết cục thế nào! “Trước kia em nói chuyện với tôi toàn lắp ba lắp bắp, không ngờ nịnh bợ lại thật trơn tru.” Cô gái nhỏ này càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng khiến người ta không rời được
May mà cô không đi, còn ở lại bên cạnh mình, thật tốt! “Vậy thì bữa tiệc tiễn biệt nên đổi thành bữa tiệc đón chào rồi.” Nhiếp Nhiên mỉm cười, hiếm khi cô chủ động nâng ly
Hoắc Hoành nghịch cái ly cổ cao trong tay, nhìn gương mặt cô, đột nhiên có cảm giác muốn dùng khăn giấy lau hết những thứ dư thừa trên mặt cô đi để nhìn khuôn mặt thật của cô
Anh hơi nhớ đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt sắc bén, sự cố chấp trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó
“Ngài Hoắc?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta cười nhìn mình, nhưng mãi mà không nâng ly lên, không nhịn được khẽ gọi một tiếng.