Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-833
Chương 833 : Chương 833KHÁCH ĐẾN THĂM NGOÀI DỰ ĐOÁN
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không hiểu Uông Tư Minh đang lên cơn gì, lúc thì tức giận lúc thì vui vẻ, giống như Hoắc Hoành tối hôm qua, một giây trước vẫn còn ở trên giường không chịu đi, giây tiếp theo lại chịu đựng cơn đau bò dậy khỏi giường.
Vẫn nói phụ nữ thay đổi như thời tiết, thật ra nên là đàn ông mới đúng!
Ai cũng thần kinh như vậy.
“Hai đứa nói chuyện gì thế, xem con trai chú vui chưa kìa, chú chưa bao giờ thấy vẻ mặt thằng nhóc này như vậy.” Uông Phủ và Nhiếp Thành Thắng nói chuyện xong đi ra, thấy hai người bọn họ đứng ở cửa nhìn nhau, vì vậy Uông Phủ không nhịn được cười trêu đùa.
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “À, anh ấy nói cuối cùng cháu cũng rời khỏi đội dự bị rồi, sau này về đơn vị về nhà đều có thể không cần dẫn theo cái đuôi này nữa.”
“...” Uông Tư Minh kinh ngạc trợn to mắt
“...” Nụ cười của Uông Phủ cứng lại ở khóe miệng.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Bỗng nhiên, một nụ cười khẽ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh này, Nhiếp Nhiên cười nói với Uông Phủ: “Chú Uông, cháu đùa thôi.”
Uông Phủ ngẩn ra rồi lập tức cười vang. Ông nói với Nhiếp Thành Thắng, “Anh Nhiếp, con bé nhà anh không tệ, tôi thích!”
Nhiếp Thành Thắng cũng cười theo, nhưng Nhiếp Nhiên nhìn ra được ông ta cười rất miễn cưỡng.
“Nhóc con, cố lên!” Uông Phủ đi tới bên cạnh Uông Tư Minh, sau đó vỗ vai anh ta, cười rất ý tứ.
Uông Tư Minh hơi lúng túng, sau khi tạm biệt Nhiếp Thành Thắng, hai ba con bọn họ đi về nhà mình.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn rồi quay người đi vào nhà, lúc đi qua Nhiếp Thành Thắng, cô nghe thấy ông ta hờ hững nói, “Con vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không cần quá vội.”
Nhiếp Nhiên khựng lại, không cần quá vội?
Không phải quá vội, mà là ông ta coi thường đối phương.
Nhiếp Nhiên âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn, “Đương nhiên rồi, con nghe ba.”
Sau đó, cô đi thẳng lên tầng, vào phòng tắm rửa đi ngủ.
Mấy ngày tiếp theo hình như Nhiếp Thành Thắng trở nên bận rộn hơn, còn Diệp Trân lại chạy tới chạy lui ở nhà. Từ sau khi ra viện, hình như bà ta trở nên ít nói hơn, ngày nào cũng chỉ huy người giúp việc làm xong việc là đưa Nhiếp Dập vào phòng mình.
Cho dù là mặt đối mặt gặp, bà ta cũng phớt lờ Nhiếp Nhiên, thế nhưng canh xương canh móng heo thì không quên ngày nào, cứ đúng ba giờ chiều là người giúp việc sẽ bê canh đến trước mặt cô.
Nhiếp Nhiên nhìn bát canh thơm mùi thịt mê người kia, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Diệp Trân bị Nhiếp Thành Thắng khiển trách mới thay đổi tính tình như vậy.
Sau nhiều lần bị quật ngã, cuối cùng bà ta cũng biết múa mép khua môi với cô chỉ tổ thiệt thân thôi.
Cho nên bây giờ ngay cả nói chuyện, bà ta cũng không muốn nói với cô.
Nhiếp Nhiên cứ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như vậy cho tới khi năm mới đến.
Thật ra cô chưa bao giờ đón Tết, ngay cả hai chữ “đón Tết” cũng là khi trọng sinh vào thân thể này, Nhiếp Nhiên mới biết.
Dựa vào ký ức hồi nhỏ của Nhiếp Nhiên, hình như Tết có rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng khi cô thật sự nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, đâu có thể dùng mấy chữ rất nhiều đồ ăn ngon mà hình dung được.
Nhiếp Nhiên hoàn toàn không hiểu Uông Tư Minh đang lên cơn gì, lúc thì tức giận lúc thì vui vẻ, giống như Hoắc Hoành tối hôm qua, một giây trước vẫn còn ở trên giường không chịu đi, giây tiếp theo lại chịu đựng cơn đau bò dậy khỏi giường.
Vẫn nói phụ nữ thay đổi như thời tiết, thật ra nên là đàn ông mới đúng!
Ai cũng thần kinh như vậy.
“Hai đứa nói chuyện gì thế, xem con trai chú vui chưa kìa, chú chưa bao giờ thấy vẻ mặt thằng nhóc này như vậy.” Uông Phủ và Nhiếp Thành Thắng nói chuyện xong đi ra, thấy hai người bọn họ đứng ở cửa nhìn nhau, vì vậy Uông Phủ không nhịn được cười trêu đùa.
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “À, anh ấy nói cuối cùng cháu cũng rời khỏi đội dự bị rồi, sau này về đơn vị về nhà đều có thể không cần dẫn theo cái đuôi này nữa.”
“...” Uông Tư Minh kinh ngạc trợn to mắt
“...” Nụ cười của Uông Phủ cứng lại ở khóe miệng.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Bỗng nhiên, một nụ cười khẽ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh này, Nhiếp Nhiên cười nói với Uông Phủ: “Chú Uông, cháu đùa thôi.”
Uông Phủ ngẩn ra rồi lập tức cười vang. Ông nói với Nhiếp Thành Thắng, “Anh Nhiếp, con bé nhà anh không tệ, tôi thích!”
Nhiếp Thành Thắng cũng cười theo, nhưng Nhiếp Nhiên nhìn ra được ông ta cười rất miễn cưỡng.
“Nhóc con, cố lên!” Uông Phủ đi tới bên cạnh Uông Tư Minh, sau đó vỗ vai anh ta, cười rất ý tứ.
Uông Tư Minh hơi lúng túng, sau khi tạm biệt Nhiếp Thành Thắng, hai ba con bọn họ đi về nhà mình.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn rồi quay người đi vào nhà, lúc đi qua Nhiếp Thành Thắng, cô nghe thấy ông ta hờ hững nói, “Con vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không cần quá vội.”
Nhiếp Nhiên khựng lại, không cần quá vội?
Không phải quá vội, mà là ông ta coi thường đối phương.
Nhiếp Nhiên âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn, “Đương nhiên rồi, con nghe ba.”
Sau đó, cô đi thẳng lên tầng, vào phòng tắm rửa đi ngủ.
Mấy ngày tiếp theo hình như Nhiếp Thành Thắng trở nên bận rộn hơn, còn Diệp Trân lại chạy tới chạy lui ở nhà. Từ sau khi ra viện, hình như bà ta trở nên ít nói hơn, ngày nào cũng chỉ huy người giúp việc làm xong việc là đưa Nhiếp Dập vào phòng mình.
Cho dù là mặt đối mặt gặp, bà ta cũng phớt lờ Nhiếp Nhiên, thế nhưng canh xương canh móng heo thì không quên ngày nào, cứ đúng ba giờ chiều là người giúp việc sẽ bê canh đến trước mặt cô.
Nhiếp Nhiên nhìn bát canh thơm mùi thịt mê người kia, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Diệp Trân bị Nhiếp Thành Thắng khiển trách mới thay đổi tính tình như vậy.
Sau nhiều lần bị quật ngã, cuối cùng bà ta cũng biết múa mép khua môi với cô chỉ tổ thiệt thân thôi.
Cho nên bây giờ ngay cả nói chuyện, bà ta cũng không muốn nói với cô.
Nhiếp Nhiên cứ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như vậy cho tới khi năm mới đến.
Thật ra cô chưa bao giờ đón Tết, ngay cả hai chữ “đón Tết” cũng là khi trọng sinh vào thân thể này, Nhiếp Nhiên mới biết.
Dựa vào ký ức hồi nhỏ của Nhiếp Nhiên, hình như Tết có rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng khi cô thật sự nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, đâu có thể dùng mấy chữ rất nhiều đồ ăn ngon mà hình dung được.