Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-857
Chương 857 : Chương 857ĐẾN QUÂN KHU 2 NGỒI
Cô rửa bát, lau nhà xong rồi quay về ký túc xá của mình.
Ký túc xá vẫn là căn trước kia, Nhiếp Thành Thắng không vì cô không thể cầm súng mà ngay cả căn ký túc xá độc lập này cũng hủy bỏ được.
Nhiếp Nhiên tắm rửa xong, mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, khoác một chiếc áo khoác đen rồi đi ra ngoài.
“Cô cứ như vậy đi ra ngoài? Không lạnh à?” Lúc Nhiếp Nhiên xuất hiện ở trước mặt lớp phó Vương, anh ta kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không lạnh.”
Hình như lớp phó Vương định nói gì đó, nhưng mấp máy môi mấy cái, anh ta lại quay người rời đi.
Sau đó, Nhiếp Nhiên đã hiểu vẻ mặt kỳ lạ vừa rồi của anh ta.
Bởi vì cô tưởng là đi mua đồ cho đơn vị ít nhất cũng phải có xe hàng nhỏ mới đúng.
Nhưng sự thật là... một chiếc xe ba bánh cũ nát.
Cho dù Nhiếp Nhiên ở đội dự bị phải trải qua huấn luyện chịu lạnh, nhưng cũng không chịu nổi ngồi ở xe ba bánh đi ngoài trời bị gió thổi mấy cây số, hơn nữa còn cả tuyết rơi nhiều như vậy.
Cô ngồi ở trên xe ba bánh, cả người lạnh cóng như tượng đá, có cảm giác máu trong cơ thể mình cũng sắp đông cứng lại rồi.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, chủ động yêu cầu xuống xe đi bộ đến chợ.
Cô cảm thấy có lẽ là lớp phó Vương cố ý hành hạ cô, áo bông tử tế không cho mặc, lại bảo cô mặc thường phục của mình.
Lần này ra khỏi nhà họ Nhiếp, cô chỉ mang có hai ba bộ quần áo, áo khoác thì chỉ có mỗi cái áo bành tô mới mua ở thành phố A này.
Đây không phải là để cô chịu tội à!
Nhiếp Nhiên đi theo sau cái xe ba bánh cũ nát của lớp phó Vương, cuối cùng cũng nhìn thấy biển chợ.
Cô thở hổn hển dựa vào xe ba bánh, sau khi bình phục lại, nghe thấy lớp phó Vương dặn dò mình: “Cô vào mua một mình đi, tiền đây.”
Anh ta đưa mấy tờ tiền cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn tiền trong tay anh ta, chỉ mình, “Một mình tôi?”
Một mình cô đi mua mười mấy cân muối?
Lúc này, Nhiếp Nhiên có thể xác định được lớp phó Vương này đang chơi cô thật!
Lớp phó Vương thấy cô không nhận thì lạnh lùng, vội vàng giải thích: “Cô đừng tưởng là tôi cố ý làm khổ cô, chủ yếu là người ở bên trong đều biết người của lớp chúng ta, vừa nhìn thấy chúng tôi tới là sẽ quát giá cao. Cô là gương mặt mới, lại không mặc quân trang, cho nên bọn họ không biết cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh ta không cho mình mặc áo bông ra ngoài.
Nhiếp Nhiên không phải là một người lười biếng, nếu lớp phó Vương đã nói rõ lý do rồi, cô cũng nhận tiền, đi vào chợ.
Buổi trưa, chợ không có nhiều người, rất nhiều người bán hàng đều ngồi ở trước quầy hàng của mình lim dim nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên đi mấy vòng, cuối cùng nhìn thấy gian hàng bán gia vị ở trong một góc tối tăm chật hẹp.
Cô đi lên phía trước, chỉ vại muối trong đó hỏi: “Muối này bán thế nào?”
Bác gái thấy Nhiếp Nhiên mặc áo khoác ngoài nhìn qua giá cả không rẻ, tuổi còn nhỏ như vậy, chắc là con nhà giàu, vậy là cố ý tăng giá lên, “Mười tệ một túi.”
Nhiếp Nhiên biết rõ bà ta thấy mình là con gái không hiểu giá thị trường nên cố ý nâng giá lên.
Cô rửa bát, lau nhà xong rồi quay về ký túc xá của mình.
Ký túc xá vẫn là căn trước kia, Nhiếp Thành Thắng không vì cô không thể cầm súng mà ngay cả căn ký túc xá độc lập này cũng hủy bỏ được.
Nhiếp Nhiên tắm rửa xong, mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, khoác một chiếc áo khoác đen rồi đi ra ngoài.
“Cô cứ như vậy đi ra ngoài? Không lạnh à?” Lúc Nhiếp Nhiên xuất hiện ở trước mặt lớp phó Vương, anh ta kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không lạnh.”
Hình như lớp phó Vương định nói gì đó, nhưng mấp máy môi mấy cái, anh ta lại quay người rời đi.
Sau đó, Nhiếp Nhiên đã hiểu vẻ mặt kỳ lạ vừa rồi của anh ta.
Bởi vì cô tưởng là đi mua đồ cho đơn vị ít nhất cũng phải có xe hàng nhỏ mới đúng.
Nhưng sự thật là... một chiếc xe ba bánh cũ nát.
Cho dù Nhiếp Nhiên ở đội dự bị phải trải qua huấn luyện chịu lạnh, nhưng cũng không chịu nổi ngồi ở xe ba bánh đi ngoài trời bị gió thổi mấy cây số, hơn nữa còn cả tuyết rơi nhiều như vậy.
Cô ngồi ở trên xe ba bánh, cả người lạnh cóng như tượng đá, có cảm giác máu trong cơ thể mình cũng sắp đông cứng lại rồi.
Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, chủ động yêu cầu xuống xe đi bộ đến chợ.
Cô cảm thấy có lẽ là lớp phó Vương cố ý hành hạ cô, áo bông tử tế không cho mặc, lại bảo cô mặc thường phục của mình.
Lần này ra khỏi nhà họ Nhiếp, cô chỉ mang có hai ba bộ quần áo, áo khoác thì chỉ có mỗi cái áo bành tô mới mua ở thành phố A này.
Đây không phải là để cô chịu tội à!
Nhiếp Nhiên đi theo sau cái xe ba bánh cũ nát của lớp phó Vương, cuối cùng cũng nhìn thấy biển chợ.
Cô thở hổn hển dựa vào xe ba bánh, sau khi bình phục lại, nghe thấy lớp phó Vương dặn dò mình: “Cô vào mua một mình đi, tiền đây.”
Anh ta đưa mấy tờ tiền cho cô.
Nhiếp Nhiên nhìn tiền trong tay anh ta, chỉ mình, “Một mình tôi?”
Một mình cô đi mua mười mấy cân muối?
Lúc này, Nhiếp Nhiên có thể xác định được lớp phó Vương này đang chơi cô thật!
Lớp phó Vương thấy cô không nhận thì lạnh lùng, vội vàng giải thích: “Cô đừng tưởng là tôi cố ý làm khổ cô, chủ yếu là người ở bên trong đều biết người của lớp chúng ta, vừa nhìn thấy chúng tôi tới là sẽ quát giá cao. Cô là gương mặt mới, lại không mặc quân trang, cho nên bọn họ không biết cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh ta không cho mình mặc áo bông ra ngoài.
Nhiếp Nhiên không phải là một người lười biếng, nếu lớp phó Vương đã nói rõ lý do rồi, cô cũng nhận tiền, đi vào chợ.
Buổi trưa, chợ không có nhiều người, rất nhiều người bán hàng đều ngồi ở trước quầy hàng của mình lim dim nghỉ ngơi.
Nhiếp Nhiên đi mấy vòng, cuối cùng nhìn thấy gian hàng bán gia vị ở trong một góc tối tăm chật hẹp.
Cô đi lên phía trước, chỉ vại muối trong đó hỏi: “Muối này bán thế nào?”
Bác gái thấy Nhiếp Nhiên mặc áo khoác ngoài nhìn qua giá cả không rẻ, tuổi còn nhỏ như vậy, chắc là con nhà giàu, vậy là cố ý tăng giá lên, “Mười tệ một túi.”
Nhiếp Nhiên biết rõ bà ta thấy mình là con gái không hiểu giá thị trường nên cố ý nâng giá lên.