Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-883
Chương Vietwriter.net3 : Chương Vietwriter.net3ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH
Mưa mùa xuân dày hạt, đặc biệt ở nơi này lượng mưa rất lớn, hơn nữa mỗi lần có mưa đều sẽ có kèm cả sương mù, thời tiết dễ mắc bệnh này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mười mấy binh lính đều đứng thẳng tắp trong mưa, giống như những cây cọc ghim trên mặt đất.
Nhiếp Nhiên đi theo lớp phó Vương tới vị trí của Quân khu 2, yên lặng chờ đợi.
Hơn một tiếng sau, các sĩ quan huấn luyện mới cho mọi người giải tán để nghỉ ngơi một lát, xếp hàng uống canh gừng.
“Thấy không? Bên kia là đội dự bị đấy! Nghe nói mới tới hôm qua! Chúng ta lại được đứng chung một sân với đội dự bị. Trời ạ, tôi cảm thấy thật tự hào!”
“Đúng thế, đám nam binh bên đó đứng sớm hơn chúng ta, vậy mà đến giờ vẫn chẳng hề nhúc nhích, thật không hổ là đội dự bị!”
“Tôi thì thấy các nữ binh cũng rất giỏi, bọn họ đứng đó mà sắc mặt như không, còn chúng ta thì đã lạnh co vòi vào rồi.”
Những người đó trong lúc xếp hàng liền bàn tán về nhóm đội dự bị xếp hàng đứng ngay bên cạnh.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thì tay hơi khựng lại.
Đội dự bị ư?
Đội dự bị cũng tới rồi sao?
Vậy người của lớp 6 có tới không?
Chắc là không đâu, bọn họ yếu như thế, không có năng lực tác chiến gì hết.
Lớp phó Vương ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhìn dáng vẻ giật mình của Nhiếp Nhiên, tưởng là gợi đến chuyện đau lòng của cô, vội vàng quát lên, cố ý át những lời bàn tán kia đi.
Suy nghĩ trong đầu Nhiếp Nhiên bị tiếng nói to của lớp phó Vương cắt ngang, cô cụp mắt, tiếp tục múc canh cho những người kia.
Chờ sau khi toàn bộ người của các lớp ở Quân khu 2 đều uống canh xong rồi, Nhiếp Nhiên tự nhiên xách theo hai cái thùng đi ra khỏi sân huấn luyện.
Trước khi đi, cô không biết vì sao mình lại quay đầu nhìn thoáng qua về phương hướng của đội dự bị.
Dưới trời mưa tầm tã, quần áo ngụy trang đã sớm ướt đẫm, người đông nghìn nghịt, không thể phân biệt rõ ai vào với ai.
Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đầu đi ra bên ngoài.
Về đến nhà ăn, những người khác vẫn chưa trở về, lớp phó Vương sợ cô nghĩ ngợi liền đuổi cô ra sau bếp nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, lớp phó Vương không gọi cô đi đưa canh gừng nữa mà tìm người khác đi cùng, nam binh kia đi một lúc rồi quay về kể cho bọn họ nghe về đội dự bị.
Lời nói tràn ngập sự sùng bái, khiến cho những người khác cũng ngứa ngáy khó chịu trong lòng, chủ động xin đi đưa canh gừng.
Nhưng sau mỗi lần đi rồi quay về, bọn họ đều cảm thán, có thể làm người nấu cơm cho đội dự bị thôi thì coi như đời này đã không sống uổng rồi.
Nhưng không ngờ câu nói đùa này lại trở thành sự thật.
Hôm đó, đúng giữa trưa, người của đội dự bị chậm rãi tiến vào nhà ăn của Quân khu 2.
Dáng điệu đi đều y như đang tập luyện khiến cho đám lính của Quân khu 2 đang ngồi ăn kinh ngạc không thôi.
“Sao đội dự bị lại tới đây, mau nhìn kìa!”
“Ồ! Sao họ lại tới đây nhỉ? Chẳng lẽ là tới đây ăn cơm sao?”
“Nói bậy, bọn họ có nhà ăn mà!”
Nhất thời, đủ mọi lời đoán mò tuôn ra.
“Hừ! Có gì hay ho chứ, chẳng phải chỉ là đội dự bị thôi sao, cứ như là thần tiên ấy!” Dương Thụ ngồi trong đám người, sau khi thấy nhóm người kia đi vào thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Không phải thần tiên mà còn hơn cả thần tiên ấy chứ!” Ngô Sướng đã sớm bị đám đội dự bị này làm cho hoa mắt, “Nhìn cô gái kia đi, thật xinh đẹp!”
“Cậu nói cái gì thế hả?” Dương Thụ ném chiếc đũa vào đầu Ngô Sướng.
Ngô Sướng lấy lại tinh thần, nhất thời đổi giọng, “Nhưng không xinh đẹp như Nhiếp Nhiên, được chưa? Nhiếp Nhiên là xinh đẹp nhất!”
Người của Quân khu 2 đang tán gẫu rôm rả thì sĩ quan huấn luyện An Viễn Đạo của đội dự bị đang nói chuyện với lớp trưởng Trần: “Thật xin lỗi, nhà ăn của chúng tôi ở bên kia xảy ra chút vấn đề, không thể nào nấu nướng được, cho nên mấy ngày tới có lẽ đều phải tới đây ăn.”
Lớp trưởng Trần sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được được, có thể mà!”
An Viễn Đạo quét nhìn binh lính trong nhà ăn một vòng, sau đó nói: “Vậy... chúng tôi sẽ ăn từ bữa tối nay, sau khi người của Quân khu 2 đã ăn xong.”
Lớp trưởng Trần lắc đầu: “Không sao đâu, lần này đội dự bị các anh chỉ tới có ba lớp, chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mà.”
Bắt binh lính phải chờ cơm là sỉ nhục của lớp cấp dưỡng, là vết nhơ của người làm công tác hậu cần như anh ta.
An Viễn Đạo mỉm cười: “Vậy làm phiền các anh rồi!”
Nhóm binh lính trong nhà ăn đang yên ắng, sau khi nghe thấy thế thì lập tức kích động, “Ôi trời, đã nghe thấy chưa! Chúng ta được ăn cùng với đội dự bị kìa!”
Nhưng còn chưa kích động được mấy giây thì một tiếng hét vang lên khắp nhà ăn:
“Tiểu Nhiên Tử, cô đâu rồi?”
An Viễn Đạo bị tiếng hét này dọa cho đến mức suýt chút nữa mất toi cả phong độ trưởng giả mà mình bày ra trước mặt lớp trưởng Trần, vì thế không nhịn được trách mắng: “Nghiêm Hoài Vũ, cậu gọi bậy bạ gì đó hả!”
“Uông Tư Minh nói là Tiểu Nhiên Tử tới Quân khu 2, em không gọi thì sao gặp được cô ấy ạ?” Nghiêm Hoài Vũ ở trong đám người nhún vai nhàm chán nói.
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế như được nhắc nhở, không quan tâm hoàn cảnh cũng gào lên: “Chị Nhiên! Chị Nhiên!”
“Các cô cậu... lớp 6 có biết quy củ gì không thế hả? Kỷ luật quân đội để đâu hết rồi?” An Viễn Đạo nghiêm mặt khiển trách.
Kiều Duy cười: “Sĩ quan huấn luyện An, hẳn là thầy cũng muốn gặp người ta mà, nếu không sao thầy không kéo bọn em tới nhà ăn Quân khu 3 đi?”
Bị người ta vạch trần như thế, An Viễn Đạo thấy hơi mất mặt, “Cậu! Thằng nhóc này, đúng là vong ân phụ nghĩa! Đi, đã thế tới Quân khu 3!”
Nói xong, anh ta quay đầu đi ra ngoài.
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng kéo lại, “Thôi mà, thôi mà, đợi tìm được Tiểu Nhiên Tử rồi thì dù thầy có bảo em tới Quân khu 333 em đều đi tuốt.”
“Nói hươu nói vượn, lấy đâu ra Quân khu 333!” An Viễn Đạo lại răn dạy.
Mấy người họ chẳng thèm để ý tới hoàn cảnh bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, mà đám lính của Quân khu 2 trong nhà ăn đã nghe hết bọn họ nói chuyện cả.
Chị Nhiên? Tiểu Nhiên Tử?
Người này là ai cơ?
Có thể quen biết với đội dự bị, lại còn mang chữ Nhiên...
Chẳng lẽ bọn họ đang tìm... Nhiếp Nhiên ư?
Mưa mùa xuân dày hạt, đặc biệt ở nơi này lượng mưa rất lớn, hơn nữa mỗi lần có mưa đều sẽ có kèm cả sương mù, thời tiết dễ mắc bệnh này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mười mấy binh lính đều đứng thẳng tắp trong mưa, giống như những cây cọc ghim trên mặt đất.
Nhiếp Nhiên đi theo lớp phó Vương tới vị trí của Quân khu 2, yên lặng chờ đợi.
Hơn một tiếng sau, các sĩ quan huấn luyện mới cho mọi người giải tán để nghỉ ngơi một lát, xếp hàng uống canh gừng.
“Thấy không? Bên kia là đội dự bị đấy! Nghe nói mới tới hôm qua! Chúng ta lại được đứng chung một sân với đội dự bị. Trời ạ, tôi cảm thấy thật tự hào!”
“Đúng thế, đám nam binh bên đó đứng sớm hơn chúng ta, vậy mà đến giờ vẫn chẳng hề nhúc nhích, thật không hổ là đội dự bị!”
“Tôi thì thấy các nữ binh cũng rất giỏi, bọn họ đứng đó mà sắc mặt như không, còn chúng ta thì đã lạnh co vòi vào rồi.”
Những người đó trong lúc xếp hàng liền bàn tán về nhóm đội dự bị xếp hàng đứng ngay bên cạnh.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thì tay hơi khựng lại.
Đội dự bị ư?
Đội dự bị cũng tới rồi sao?
Vậy người của lớp 6 có tới không?
Chắc là không đâu, bọn họ yếu như thế, không có năng lực tác chiến gì hết.
Lớp phó Vương ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhìn dáng vẻ giật mình của Nhiếp Nhiên, tưởng là gợi đến chuyện đau lòng của cô, vội vàng quát lên, cố ý át những lời bàn tán kia đi.
Suy nghĩ trong đầu Nhiếp Nhiên bị tiếng nói to của lớp phó Vương cắt ngang, cô cụp mắt, tiếp tục múc canh cho những người kia.
Chờ sau khi toàn bộ người của các lớp ở Quân khu 2 đều uống canh xong rồi, Nhiếp Nhiên tự nhiên xách theo hai cái thùng đi ra khỏi sân huấn luyện.
Trước khi đi, cô không biết vì sao mình lại quay đầu nhìn thoáng qua về phương hướng của đội dự bị.
Dưới trời mưa tầm tã, quần áo ngụy trang đã sớm ướt đẫm, người đông nghìn nghịt, không thể phân biệt rõ ai vào với ai.
Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đầu đi ra bên ngoài.
Về đến nhà ăn, những người khác vẫn chưa trở về, lớp phó Vương sợ cô nghĩ ngợi liền đuổi cô ra sau bếp nghỉ ngơi.
Hai ngày sau, lớp phó Vương không gọi cô đi đưa canh gừng nữa mà tìm người khác đi cùng, nam binh kia đi một lúc rồi quay về kể cho bọn họ nghe về đội dự bị.
Lời nói tràn ngập sự sùng bái, khiến cho những người khác cũng ngứa ngáy khó chịu trong lòng, chủ động xin đi đưa canh gừng.
Nhưng sau mỗi lần đi rồi quay về, bọn họ đều cảm thán, có thể làm người nấu cơm cho đội dự bị thôi thì coi như đời này đã không sống uổng rồi.
Nhưng không ngờ câu nói đùa này lại trở thành sự thật.
Hôm đó, đúng giữa trưa, người của đội dự bị chậm rãi tiến vào nhà ăn của Quân khu 2.
Dáng điệu đi đều y như đang tập luyện khiến cho đám lính của Quân khu 2 đang ngồi ăn kinh ngạc không thôi.
“Sao đội dự bị lại tới đây, mau nhìn kìa!”
“Ồ! Sao họ lại tới đây nhỉ? Chẳng lẽ là tới đây ăn cơm sao?”
“Nói bậy, bọn họ có nhà ăn mà!”
Nhất thời, đủ mọi lời đoán mò tuôn ra.
“Hừ! Có gì hay ho chứ, chẳng phải chỉ là đội dự bị thôi sao, cứ như là thần tiên ấy!” Dương Thụ ngồi trong đám người, sau khi thấy nhóm người kia đi vào thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Không phải thần tiên mà còn hơn cả thần tiên ấy chứ!” Ngô Sướng đã sớm bị đám đội dự bị này làm cho hoa mắt, “Nhìn cô gái kia đi, thật xinh đẹp!”
“Cậu nói cái gì thế hả?” Dương Thụ ném chiếc đũa vào đầu Ngô Sướng.
Ngô Sướng lấy lại tinh thần, nhất thời đổi giọng, “Nhưng không xinh đẹp như Nhiếp Nhiên, được chưa? Nhiếp Nhiên là xinh đẹp nhất!”
Người của Quân khu 2 đang tán gẫu rôm rả thì sĩ quan huấn luyện An Viễn Đạo của đội dự bị đang nói chuyện với lớp trưởng Trần: “Thật xin lỗi, nhà ăn của chúng tôi ở bên kia xảy ra chút vấn đề, không thể nào nấu nướng được, cho nên mấy ngày tới có lẽ đều phải tới đây ăn.”
Lớp trưởng Trần sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được được, có thể mà!”
An Viễn Đạo quét nhìn binh lính trong nhà ăn một vòng, sau đó nói: “Vậy... chúng tôi sẽ ăn từ bữa tối nay, sau khi người của Quân khu 2 đã ăn xong.”
Lớp trưởng Trần lắc đầu: “Không sao đâu, lần này đội dự bị các anh chỉ tới có ba lớp, chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mà.”
Bắt binh lính phải chờ cơm là sỉ nhục của lớp cấp dưỡng, là vết nhơ của người làm công tác hậu cần như anh ta.
An Viễn Đạo mỉm cười: “Vậy làm phiền các anh rồi!”
Nhóm binh lính trong nhà ăn đang yên ắng, sau khi nghe thấy thế thì lập tức kích động, “Ôi trời, đã nghe thấy chưa! Chúng ta được ăn cùng với đội dự bị kìa!”
Nhưng còn chưa kích động được mấy giây thì một tiếng hét vang lên khắp nhà ăn:
“Tiểu Nhiên Tử, cô đâu rồi?”
An Viễn Đạo bị tiếng hét này dọa cho đến mức suýt chút nữa mất toi cả phong độ trưởng giả mà mình bày ra trước mặt lớp trưởng Trần, vì thế không nhịn được trách mắng: “Nghiêm Hoài Vũ, cậu gọi bậy bạ gì đó hả!”
“Uông Tư Minh nói là Tiểu Nhiên Tử tới Quân khu 2, em không gọi thì sao gặp được cô ấy ạ?” Nghiêm Hoài Vũ ở trong đám người nhún vai nhàm chán nói.
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế như được nhắc nhở, không quan tâm hoàn cảnh cũng gào lên: “Chị Nhiên! Chị Nhiên!”
“Các cô cậu... lớp 6 có biết quy củ gì không thế hả? Kỷ luật quân đội để đâu hết rồi?” An Viễn Đạo nghiêm mặt khiển trách.
Kiều Duy cười: “Sĩ quan huấn luyện An, hẳn là thầy cũng muốn gặp người ta mà, nếu không sao thầy không kéo bọn em tới nhà ăn Quân khu 3 đi?”
Bị người ta vạch trần như thế, An Viễn Đạo thấy hơi mất mặt, “Cậu! Thằng nhóc này, đúng là vong ân phụ nghĩa! Đi, đã thế tới Quân khu 3!”
Nói xong, anh ta quay đầu đi ra ngoài.
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng kéo lại, “Thôi mà, thôi mà, đợi tìm được Tiểu Nhiên Tử rồi thì dù thầy có bảo em tới Quân khu 333 em đều đi tuốt.”
“Nói hươu nói vượn, lấy đâu ra Quân khu 333!” An Viễn Đạo lại răn dạy.
Mấy người họ chẳng thèm để ý tới hoàn cảnh bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, mà đám lính của Quân khu 2 trong nhà ăn đã nghe hết bọn họ nói chuyện cả.
Chị Nhiên? Tiểu Nhiên Tử?
Người này là ai cơ?
Có thể quen biết với đội dự bị, lại còn mang chữ Nhiên...
Chẳng lẽ bọn họ đang tìm... Nhiếp Nhiên ư?