Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-919
Chương 919 : Chương 919KHÔNG SAI, CÔ ẤY MẠNH HƠN CÁC NGƯỜI (8)
Anh ta không biết tên người đó, chỉ có thể miêu tả để biểu đạt. Nhưng hầu hết các nữ binh đều tóc ngắn nên rất khó phân biệt.
“Tôi không biết.” Người lính kia lắc đầu trả lời.
Kha Lỗ không từ bỏ, hỏi tiếp: “Vậy nữ binh ở đây đâu hết rồi?”
“Đơn vị Quân khu 2 chúng tôi không có nữ binh.”
“Không có nữ binh? Làm sao có thể, cậu lừa tôi!”
Một người không được thì tìm người thứ hai, người thứ hai không được thì tìm người thứ ba, Kha Lỗ chưa từ bỏ ý định đi hỏi từng binh lính trong sân huấn luyện.
“Nữ binh nơi này ở đâu hết rồi?”
“Không biết.”
“Vậy cậu có quen nữ binh nào không?”
“Không.”
“Cậu có từng gặp một nữ binh tóc ngắn không?”
“Không.”
Tất cả mọi người đều trả lời là không biết, không hiểu, làm anh ta cuống đến nỗi toát hết mồ hôi trên trán.
Anh ta gân cổ gào lên với đám binh lính: “Nơi này có ai là nữ không!”
Tiếng gào của Kha Lỗ vô cùng vang dội, không ngừng vọng lại trong sân huấn luyện hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng giọng anh ta cũng đưa tới sự chú ý của mấy người Hà Giai Ngọc ở một điểm khác.
“Nữ? Ai muốn tìm nữ?” Hà Giai Ngọc nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó mắt sáng lên, “Chẳng lẽ cần nữ binh đi tiếp viện à?”
Tối hôm qua đơn vị dự bị đã lên đường chạy tới điểm đích, đám người Hà Giai Ngọc bởi vì vi phạm quy củ nên bị phạt ở lại đơn vị.
Điều này làm cô ta buồn bực rất lâu.
Bây giờ nghe thấy có người tìm nữ, còn tưởng là muốn nữ binh tiếp viện, lập tức bước nhanh ra ngoài, giơ tay nói: “Tôi, tôi! Tôi là nữ!”
Kha Lỗ vừa nghe thấy thế, còn tưởng là mình tìm được rồi, lập tức lao đến.
Ngay cả Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng đứng xem ở bên cạnh rất lâu nghe thấy tiếng đáp lại đó, cũng không nhịn được nhìn mấy cái.
Lại tìm người của đơn vị dự bị à?
Đến khi Kha Lỗ chạy đến trước mặt mình, Hà Giai Ngọc kinh ngạc nói, “Sao anh lại đến đây?” Sau đó cô ta hô lên với mấy người Nghiêm Hoài Vũ, “Các anh mau qua đây, dân đảo lần trước chúng ta cứu đến rồi! Mau đến đây!”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thì cau chặt mày lại.
Thật sự có người có thể cứu à?
Kha Lỗ thấy không phải là người mình muốn tìm nhưng đều là người quen cũ, điều này làm anh ta thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta sốt ruột nói: “Cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu?”
Hà Giai Ngọc rất tò mò hỏi: “Ai cơ?”
“Chính là nữ binh cùng mọi người cứu chúng tôi, nữ binh rất lợi hại đó!” Kha Lỗ giải thích.
“Rất lợi hại?” Hà Giai Ngọc chỉ Lý Kiêu, hỏi: “Chị Kiêu sao?”
Kha Lỗ lắc đầu liên tục, “Không phải, còn một người nữa, một người siêu cấp lợi hại!”
“Anh tìm cô ấy làm gì?” Uông Tư Minh đi tới, bình tĩnh hỏi. Lần này anh ta cũng vi phạm kỷ luật, cùng ở lại đơn vị với đám người Nghiêm Hoài Vũ.
Kha Lỗ lo lắng nói: “Tôi nhờ cô ấy cứu người!”
“Cứu người?” Nghiêm Hoài Vũ thắc mắc, “Không phải đã cứu các anh rồi sao? Sao còn phải cứu nữa, cướp biển lại trở lại rồi à? Không thể nào, không phải đều bị nổ chết rồi à?”
Kha Lỗ cau mày lại, trong mắt tràn đầy lo lắng bất an: “Không phải vậy, là một nhóm cướp biển khác, binh lính ở đây không chịu cứu, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ cô ấy. Tôi tin cô ấy nhất định có cách, cô ấy lợi hại như vậy cơ mà!”
Anh ta không biết tên người đó, chỉ có thể miêu tả để biểu đạt. Nhưng hầu hết các nữ binh đều tóc ngắn nên rất khó phân biệt.
“Tôi không biết.” Người lính kia lắc đầu trả lời.
Kha Lỗ không từ bỏ, hỏi tiếp: “Vậy nữ binh ở đây đâu hết rồi?”
“Đơn vị Quân khu 2 chúng tôi không có nữ binh.”
“Không có nữ binh? Làm sao có thể, cậu lừa tôi!”
Một người không được thì tìm người thứ hai, người thứ hai không được thì tìm người thứ ba, Kha Lỗ chưa từ bỏ ý định đi hỏi từng binh lính trong sân huấn luyện.
“Nữ binh nơi này ở đâu hết rồi?”
“Không biết.”
“Vậy cậu có quen nữ binh nào không?”
“Không.”
“Cậu có từng gặp một nữ binh tóc ngắn không?”
“Không.”
Tất cả mọi người đều trả lời là không biết, không hiểu, làm anh ta cuống đến nỗi toát hết mồ hôi trên trán.
Anh ta gân cổ gào lên với đám binh lính: “Nơi này có ai là nữ không!”
Tiếng gào của Kha Lỗ vô cùng vang dội, không ngừng vọng lại trong sân huấn luyện hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng giọng anh ta cũng đưa tới sự chú ý của mấy người Hà Giai Ngọc ở một điểm khác.
“Nữ? Ai muốn tìm nữ?” Hà Giai Ngọc nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó mắt sáng lên, “Chẳng lẽ cần nữ binh đi tiếp viện à?”
Tối hôm qua đơn vị dự bị đã lên đường chạy tới điểm đích, đám người Hà Giai Ngọc bởi vì vi phạm quy củ nên bị phạt ở lại đơn vị.
Điều này làm cô ta buồn bực rất lâu.
Bây giờ nghe thấy có người tìm nữ, còn tưởng là muốn nữ binh tiếp viện, lập tức bước nhanh ra ngoài, giơ tay nói: “Tôi, tôi! Tôi là nữ!”
Kha Lỗ vừa nghe thấy thế, còn tưởng là mình tìm được rồi, lập tức lao đến.
Ngay cả Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng đứng xem ở bên cạnh rất lâu nghe thấy tiếng đáp lại đó, cũng không nhịn được nhìn mấy cái.
Lại tìm người của đơn vị dự bị à?
Đến khi Kha Lỗ chạy đến trước mặt mình, Hà Giai Ngọc kinh ngạc nói, “Sao anh lại đến đây?” Sau đó cô ta hô lên với mấy người Nghiêm Hoài Vũ, “Các anh mau qua đây, dân đảo lần trước chúng ta cứu đến rồi! Mau đến đây!”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thì cau chặt mày lại.
Thật sự có người có thể cứu à?
Kha Lỗ thấy không phải là người mình muốn tìm nhưng đều là người quen cũ, điều này làm anh ta thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta sốt ruột nói: “Cô ấy đâu? Cô ấy ở đâu?”
Hà Giai Ngọc rất tò mò hỏi: “Ai cơ?”
“Chính là nữ binh cùng mọi người cứu chúng tôi, nữ binh rất lợi hại đó!” Kha Lỗ giải thích.
“Rất lợi hại?” Hà Giai Ngọc chỉ Lý Kiêu, hỏi: “Chị Kiêu sao?”
Kha Lỗ lắc đầu liên tục, “Không phải, còn một người nữa, một người siêu cấp lợi hại!”
“Anh tìm cô ấy làm gì?” Uông Tư Minh đi tới, bình tĩnh hỏi. Lần này anh ta cũng vi phạm kỷ luật, cùng ở lại đơn vị với đám người Nghiêm Hoài Vũ.
Kha Lỗ lo lắng nói: “Tôi nhờ cô ấy cứu người!”
“Cứu người?” Nghiêm Hoài Vũ thắc mắc, “Không phải đã cứu các anh rồi sao? Sao còn phải cứu nữa, cướp biển lại trở lại rồi à? Không thể nào, không phải đều bị nổ chết rồi à?”
Kha Lỗ cau mày lại, trong mắt tràn đầy lo lắng bất an: “Không phải vậy, là một nhóm cướp biển khác, binh lính ở đây không chịu cứu, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ cô ấy. Tôi tin cô ấy nhất định có cách, cô ấy lợi hại như vậy cơ mà!”