Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2167
Chương 2167:
“Tiên sinh,” Bà vú khiếp sợ mở miệng: “Anh đang làm cái gì thế?”
Một tiếng này làm Có Dạ Cẩn mở mắt ra, anh nhanh chóng buông Diệp Linh ra, đứng lên.
“Tiên sinh, thái thái bây giờ đang ở cữ, đây không phải là chuyện đùa, cậu dù có muốn thế nào đi nữa, cũng không thể đụng vào cô ấy lúc này.” Bà vú nghiêm mặt nói.
Hạ Tịch Quán cũng đã đi tới, kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, hai người cần phải nghe lời bà vú nói, không thể làm loạn, thân thể là của mình, nhịn một chút, một tháng sẽ qua rất nhanh.”
Diệp Linh xấu hổ không chịu được: “Quán Quán…” Cô kêu một tiếng.
Cố Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, yết hầu khẽ lăn, anh cũng xấu hồ, Diệp Linh vừa mới ở cữ, anh đã khắc chế không nỗi.
Chỉ hôn một cái, đã bị bắt gặp, anh Cố Dạ Cần còn chưa gặp qua chuyện xấu hồ như thế.
“Đúng vậy, tiên sinh, đây là lỗi của anh.”
Bà vú sảng giọng.
Vì vậy, hai người này, một người ngồi ở trên giường, một người đứng, thành thành thật thật bị Hạ Tịch Quán và bà vú nhắc nhở răn ạy câu chuyện ở cử xấu hồ này đến nửa ngày.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần đen như đít nồi.
Hạ Tịch Quán kết thúc câu chuyện, cuối cùng chốt một câu: “Bỏ đi, tớ thấy Cố tổng không có tính tự giác, một tháng này hai người chia phòng ngủ, như vậy Linh Linh cũng có thể chuyên tâm ở cử.
Cố Dạ Cần mang Diệp Linh và Tiểu Điêm Điêm về tới tứ hợp viện, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của bà vú, cơ thể Diệp Linh khôi phục rất nhanh, Tiểu Điềm Điềm cũng khỏe mạnh lớn lên.
Cố Dạ Cẩn hàng ngày đều bồi bạn mẹ con các cô, trong lòng ôm Tiểu Điềm Điềm càng ngày càng lớn lên, trái tim anh tràn đầy.
Rất nhanh Diệp Linh đã hết ở cử, hôm nay Cố Dạ Cần lái xe mang theo Diệp Linh và Tiểu Điềm Điềm đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Kiểm tra sức khoẻ kết thúc, Có Dạ Cần lại đưa hai mẹ con về nhà.
Bà vú xin nghỉ, nên trên xe chỉ có một nhà ba người.
Trong xe, Tiêu Điêm Điêm y y nha nha kêu lên không ngừng.
Cố Dạ Cẩn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm ngồi ở ngồi phía sau, Tiểu Điềm Điềm chắc là đói bụng, miệng nhỏ tìm chỗ thơm thơm của mẹ không ngừng cọ cọ.
“Tiểu Điềm Điềm có phải đói bụng rồi không?” Có Dạ Cần thấp giọng nói.
Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”
“Vậy em cho Tiểu Điềm Điềm uống chút sữa đi.”
*“” Nếu như có thể thì cô đã sớm làm rồi, Diệp Linh từ khi làm mẹ sau mới biêt được ra ngoài bú sữa là một vân đề, cũng tỷ như bây giờ đang ở trên xe, cô làm sao đút chứ?
Có Dạ Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, mấy ngày nay cô được nuôi tốt, khuôn mặt nhỏ càng thêm mịn nhẫn.
Ánh mắt nhìn xuống quần áo cô, cô đã khôi phục vóc dáng, chiếc đầm rộng thùng thình cũng không che lấp được vòng eo tinh tế yêu kiều kia.
“Tiên sinh,” Bà vú khiếp sợ mở miệng: “Anh đang làm cái gì thế?”
Một tiếng này làm Có Dạ Cẩn mở mắt ra, anh nhanh chóng buông Diệp Linh ra, đứng lên.
“Tiên sinh, thái thái bây giờ đang ở cữ, đây không phải là chuyện đùa, cậu dù có muốn thế nào đi nữa, cũng không thể đụng vào cô ấy lúc này.” Bà vú nghiêm mặt nói.
Hạ Tịch Quán cũng đã đi tới, kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, hai người cần phải nghe lời bà vú nói, không thể làm loạn, thân thể là của mình, nhịn một chút, một tháng sẽ qua rất nhanh.”
Diệp Linh xấu hổ không chịu được: “Quán Quán…” Cô kêu một tiếng.
Cố Dạ Cẩn một tay đút trong túi quần, yết hầu khẽ lăn, anh cũng xấu hồ, Diệp Linh vừa mới ở cữ, anh đã khắc chế không nỗi.
Chỉ hôn một cái, đã bị bắt gặp, anh Cố Dạ Cần còn chưa gặp qua chuyện xấu hồ như thế.
“Đúng vậy, tiên sinh, đây là lỗi của anh.”
Bà vú sảng giọng.
Vì vậy, hai người này, một người ngồi ở trên giường, một người đứng, thành thành thật thật bị Hạ Tịch Quán và bà vú nhắc nhở răn ạy câu chuyện ở cử xấu hồ này đến nửa ngày.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần đen như đít nồi.
Hạ Tịch Quán kết thúc câu chuyện, cuối cùng chốt một câu: “Bỏ đi, tớ thấy Cố tổng không có tính tự giác, một tháng này hai người chia phòng ngủ, như vậy Linh Linh cũng có thể chuyên tâm ở cử.
Cố Dạ Cần mang Diệp Linh và Tiểu Điêm Điêm về tới tứ hợp viện, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của bà vú, cơ thể Diệp Linh khôi phục rất nhanh, Tiểu Điềm Điềm cũng khỏe mạnh lớn lên.
Cố Dạ Cẩn hàng ngày đều bồi bạn mẹ con các cô, trong lòng ôm Tiểu Điềm Điềm càng ngày càng lớn lên, trái tim anh tràn đầy.
Rất nhanh Diệp Linh đã hết ở cử, hôm nay Cố Dạ Cần lái xe mang theo Diệp Linh và Tiểu Điềm Điềm đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.
Kiểm tra sức khoẻ kết thúc, Có Dạ Cần lại đưa hai mẹ con về nhà.
Bà vú xin nghỉ, nên trên xe chỉ có một nhà ba người.
Trong xe, Tiêu Điêm Điêm y y nha nha kêu lên không ngừng.
Cố Dạ Cẩn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, Diệp Linh ôm Tiểu Điềm Điềm ngồi ở ngồi phía sau, Tiểu Điềm Điềm chắc là đói bụng, miệng nhỏ tìm chỗ thơm thơm của mẹ không ngừng cọ cọ.
“Tiểu Điềm Điềm có phải đói bụng rồi không?” Có Dạ Cần thấp giọng nói.
Diệp Linh gật đầu: “Dạ.”
“Vậy em cho Tiểu Điềm Điềm uống chút sữa đi.”
*“” Nếu như có thể thì cô đã sớm làm rồi, Diệp Linh từ khi làm mẹ sau mới biêt được ra ngoài bú sữa là một vân đề, cũng tỷ như bây giờ đang ở trên xe, cô làm sao đút chứ?
Có Dạ Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, mấy ngày nay cô được nuôi tốt, khuôn mặt nhỏ càng thêm mịn nhẫn.
Ánh mắt nhìn xuống quần áo cô, cô đã khôi phục vóc dáng, chiếc đầm rộng thùng thình cũng không che lấp được vòng eo tinh tế yêu kiều kia.