Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2329
Chương 2329:
Bởi vì Diệp Minh không muốn để Hà Băng biết tình huống chật vật của anh, nên Chu Siêu cũng không có nói rõ chuyện này, hiện tại anh ta cứng đờ, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn buội Đông trùng Hạ thảobuội Đông trùng Hạ thảo trong tay Hà Băng kia.
Chu Siêu hít một hơi lạnh: “Băng Băng, cô lấy đâu ra thứ này? Chẳng lẽ cô đã… đi đến núi tuyết?”
Hà Băng gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau khi hết khiếp sợ, Chu Siêu bình tĩnh lại: “Băng Băng, vậy A Minh giao cho cô, tôi ở ngoài cửa, có việc thì gọi.”
Chu Siêu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, Hà Băng đi đến bên người Diệp Minh, người đàn ông cúi đầu, tóc mái ẩm ướt che khuất cặp mắt sâu thẳm đỏ như máu kia, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ góc cằm sắc bén chảy xuống, ướt đẫm áo quần trên người anh.
Cô vươn tay, chậm rãi sờ lên gò má cứng rắn ấy.
Đột nhiên bị chạm vào, Diệp Minh đột nhiên ngắng đầu lên, cặp mắt kia lạnh lẽo lệ khí nhìn chăm chú về phía Hà Băng.
Sau khi thấy rõ là Hà Băng, sắc mặt anh thay đổi, đôi môi mỏng khô khốc bật ra tiếng khàn khàn: “Băng Băng, em ra ngoài trước đi, không cần lo lắng, anh chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi!”
Anh bảo cô ra ngoài.
Lòng bàn tay mềm mại của Hà Băng lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve hàng râu thô ráp của anh: “Diệp Minh, dáng vẻ chật vật nào của anh em chưa thấy qua, em không muốn đi, em muốn ở cùng anh!”
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, tay cô giống như móng vuốt mèo con cào lên râu anh vậy, mềm mãi, làm tim anh ngứa ngáy, anh nhắm mắt, áp gò má mình vào trong lòng bàn tay cô.
Anh tưởng, không có cô anh có thể chịu đựng được, nhưng không phải.
Anh cần oô.
Hà Băng vươn tay cởi dây thừng trên tay anh ra.
Song khi cởi ra xong, Diệp Minh đứng lên, bàn tay thô ráp giữ lại cổ tay cô, anh vẫn dẫn cô đi ra ngoài: “Băng Băng, lần phát nghiện này rất mạnh, nếu như em ở lại anh không thể đảm bảo an toàn của em, ngoan, đi ra ngoài trước, anh nhất định sẽ khá hơn.”
Hà Băng bị dẫn đến cạnh cửa, Diệp Minh vươn tay mở cửa phòng, thế nhưng “thùng” một tiếng, Hà Băng nhanh chóng khép của lại.
Đột nhiên xoay người, Hà Băng dùng hai tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên hôn lên môi anh.
Diệp Minh cứng đờ.
Lúc này Hà Băng cạy răng anh ra, sau đó đút Đông trùng Hạ thảo vào trong miệng anh.
Đút xong, cô lui xuống.
Hiện tại tư thế của hai người là, cô gái bị anh đè giữa lồng ngực to lớn và ván cửa, cô còn ôm cổ anh, tư thế thân mật không gì sánh được.
Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay ây, khàn khàn cât tiêng: “Cho anh ăn cái gì thế?”
Hà Băng ngoẹo cái đầu nhỏ, đôi mắt sáng lưu chuyển lấp lánh: “Thuốc câu hồn đó, uống thuốc câu hồn rồi, về sau linh hồn nhỏ bé của anh đã bị em câu ra rồi.”
Bởi vì Diệp Minh không muốn để Hà Băng biết tình huống chật vật của anh, nên Chu Siêu cũng không có nói rõ chuyện này, hiện tại anh ta cứng đờ, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn buội Đông trùng Hạ thảobuội Đông trùng Hạ thảo trong tay Hà Băng kia.
Chu Siêu hít một hơi lạnh: “Băng Băng, cô lấy đâu ra thứ này? Chẳng lẽ cô đã… đi đến núi tuyết?”
Hà Băng gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau khi hết khiếp sợ, Chu Siêu bình tĩnh lại: “Băng Băng, vậy A Minh giao cho cô, tôi ở ngoài cửa, có việc thì gọi.”
Chu Siêu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, Hà Băng đi đến bên người Diệp Minh, người đàn ông cúi đầu, tóc mái ẩm ướt che khuất cặp mắt sâu thẳm đỏ như máu kia, mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ góc cằm sắc bén chảy xuống, ướt đẫm áo quần trên người anh.
Cô vươn tay, chậm rãi sờ lên gò má cứng rắn ấy.
Đột nhiên bị chạm vào, Diệp Minh đột nhiên ngắng đầu lên, cặp mắt kia lạnh lẽo lệ khí nhìn chăm chú về phía Hà Băng.
Sau khi thấy rõ là Hà Băng, sắc mặt anh thay đổi, đôi môi mỏng khô khốc bật ra tiếng khàn khàn: “Băng Băng, em ra ngoài trước đi, không cần lo lắng, anh chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi!”
Anh bảo cô ra ngoài.
Lòng bàn tay mềm mại của Hà Băng lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve hàng râu thô ráp của anh: “Diệp Minh, dáng vẻ chật vật nào của anh em chưa thấy qua, em không muốn đi, em muốn ở cùng anh!”
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, tay cô giống như móng vuốt mèo con cào lên râu anh vậy, mềm mãi, làm tim anh ngứa ngáy, anh nhắm mắt, áp gò má mình vào trong lòng bàn tay cô.
Anh tưởng, không có cô anh có thể chịu đựng được, nhưng không phải.
Anh cần oô.
Hà Băng vươn tay cởi dây thừng trên tay anh ra.
Song khi cởi ra xong, Diệp Minh đứng lên, bàn tay thô ráp giữ lại cổ tay cô, anh vẫn dẫn cô đi ra ngoài: “Băng Băng, lần phát nghiện này rất mạnh, nếu như em ở lại anh không thể đảm bảo an toàn của em, ngoan, đi ra ngoài trước, anh nhất định sẽ khá hơn.”
Hà Băng bị dẫn đến cạnh cửa, Diệp Minh vươn tay mở cửa phòng, thế nhưng “thùng” một tiếng, Hà Băng nhanh chóng khép của lại.
Đột nhiên xoay người, Hà Băng dùng hai tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên hôn lên môi anh.
Diệp Minh cứng đờ.
Lúc này Hà Băng cạy răng anh ra, sau đó đút Đông trùng Hạ thảo vào trong miệng anh.
Đút xong, cô lui xuống.
Hiện tại tư thế của hai người là, cô gái bị anh đè giữa lồng ngực to lớn và ván cửa, cô còn ôm cổ anh, tư thế thân mật không gì sánh được.
Diệp Minh rủ mí mắt anh tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay ây, khàn khàn cât tiêng: “Cho anh ăn cái gì thế?”
Hà Băng ngoẹo cái đầu nhỏ, đôi mắt sáng lưu chuyển lấp lánh: “Thuốc câu hồn đó, uống thuốc câu hồn rồi, về sau linh hồn nhỏ bé của anh đã bị em câu ra rồi.”