Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2584
Chương 2584:
Lục Họa không biết nên làm sao từ chối cậu, cô hăn nên đây cậu ra, thế nhưng hai tay cô câu vào tường thật chặt, không dám đụng vào thân thế cậu kề sát trước mất, dưới lớp áo thun mỏng ây là bắp thịt giàu sức co dẫn của thiêu niên.
Nhiệt khí trên khuôn mặt nhỏ không ngừng bốc hơi, nhiệt độ giữa hai người thăng cao rất nhiều.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng gọi ngây thơ của Cô Vũ, “Chị Họa Hoai Chị Họa Họa, chị đâu rồi?”
Cố Vũ mua kẹo que đã trở về, hiện tại đang tìm cô khắp nơi.
Lục Họa cả kinh, Vũ Vũ đang ở cách đó không xa, rất dễ dàng sẽ phát hiện cô và Lâm Mặc, đến lúc đó không biết Vũ Vũ sẽ suy diễn linh tinh thế nào nữa.
“Lâm Mặc, cậu mau thả ra.” Lục Họa đã hơi sót ruột.
Lâm Mặc nhìn cô thật sâu, “Vậy cậu liễm kẹo đi.”
tin ” Không còn cách nào, Lục Họa không muôn bị Có Vũ phát hiện, nên cô đành thỏa hiệp.
Lục Họa vươn lưỡi, liếm kẹo que một cái thật nhanh.
Rất ngọt.
Hình như còn là…… vị ô mai.
“Được chưa!?” Lục Họa bỏ chạy thật nhanh.
Lần này Lâm Mặc không giữ cô nữa, cậu thả cô đi.
“Vũ Vũ, chị ở chỗ này.” Lục Họa chạy tới bên người Cố Vũ.
“Chị Họa Họa, không phải em đã bảo chị đứng yên tại chô đừng chạy loạn sao, vừa rồi chị đã đi đâu?” Cổ Vũ cảm thấy kỳ quái, cho nên dáo dác ngó nhìn bôn phía.
Lục Họa kéo Cố Vũ lại, “Vũ Vũ, chúng ta mau vê nhà thôi!”
“Được. Áy, chị Họa Họa, mặt chị sao đỏ thế?”
“Có ư, chắc là…… nóng quá đó!……”
Lục Họa nhanh chóng dời đề tài đi, nhưng cô không cần Soi gương cũng biêt mặt mình đã đỏ sắp nhỏ ra máu được, trong miệng. ngọt ngào, trong cổ họng lan tràn đều là vị ô mai ngọt thanh kia.
Thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ cậu đi mua kẹo que, còn mua vị ô mai.
Lục Họa và Cố Vũ lên xe, thế nhưng các cô không lập tức trở về nhà, mà là đi ra ngoài shopping.
Khó có được cuối tuần rỗi rảnh, hai chị em nhân cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí.
Lục Họa đi tới một nhà sách, vừa đi vào cô liền nhìn trúng một quyền sách thiết kế.
Ông chủ hiệu sách nhanh chóng đã đi tới, “Cô bé, con cảm thấy hứng thú thiết kế thời trang à, con học thiết kế sao?”
Lục Họa lắc đầu, Không phải, nhưng con có một người bạn chắc là sẽ thầy hứng thú với thiết kế thời trang.”
“Con muốn mua quyền sách này tặng cho cô bé đó sao? Vậy con mua đúng rồi đấy, quyền sách nảy là bản thảo của một nhà thiết kế Milan đại tài tự tay viết ra đó, bây giờ đã không xuất bản ở trên thị trường nữa nôi, bởi vì vợ chú học thiết kế thời trang, bà ây mua được cuồn này, hiện tại mang thai chờ: sinh rồi, nên nhịn đau cắt thịt đặt quyền sách này ở trên giá sách, muốn ở trong biển người mênh mông tặng cho người hữu duyên.”
Lục Họa không học về thiết kế, thế nhưng cô từ nhỏ cũng chỉ mặc hàng hiệu, cho nên vừa rồi cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một cuốn bản thảo.
Lục Họa không biết nên làm sao từ chối cậu, cô hăn nên đây cậu ra, thế nhưng hai tay cô câu vào tường thật chặt, không dám đụng vào thân thế cậu kề sát trước mất, dưới lớp áo thun mỏng ây là bắp thịt giàu sức co dẫn của thiêu niên.
Nhiệt khí trên khuôn mặt nhỏ không ngừng bốc hơi, nhiệt độ giữa hai người thăng cao rất nhiều.
Lúc này bên tai truyền đến tiếng gọi ngây thơ của Cô Vũ, “Chị Họa Hoai Chị Họa Họa, chị đâu rồi?”
Cố Vũ mua kẹo que đã trở về, hiện tại đang tìm cô khắp nơi.
Lục Họa cả kinh, Vũ Vũ đang ở cách đó không xa, rất dễ dàng sẽ phát hiện cô và Lâm Mặc, đến lúc đó không biết Vũ Vũ sẽ suy diễn linh tinh thế nào nữa.
“Lâm Mặc, cậu mau thả ra.” Lục Họa đã hơi sót ruột.
Lâm Mặc nhìn cô thật sâu, “Vậy cậu liễm kẹo đi.”
tin ” Không còn cách nào, Lục Họa không muôn bị Có Vũ phát hiện, nên cô đành thỏa hiệp.
Lục Họa vươn lưỡi, liếm kẹo que một cái thật nhanh.
Rất ngọt.
Hình như còn là…… vị ô mai.
“Được chưa!?” Lục Họa bỏ chạy thật nhanh.
Lần này Lâm Mặc không giữ cô nữa, cậu thả cô đi.
“Vũ Vũ, chị ở chỗ này.” Lục Họa chạy tới bên người Cố Vũ.
“Chị Họa Họa, không phải em đã bảo chị đứng yên tại chô đừng chạy loạn sao, vừa rồi chị đã đi đâu?” Cổ Vũ cảm thấy kỳ quái, cho nên dáo dác ngó nhìn bôn phía.
Lục Họa kéo Cố Vũ lại, “Vũ Vũ, chúng ta mau vê nhà thôi!”
“Được. Áy, chị Họa Họa, mặt chị sao đỏ thế?”
“Có ư, chắc là…… nóng quá đó!……”
Lục Họa nhanh chóng dời đề tài đi, nhưng cô không cần Soi gương cũng biêt mặt mình đã đỏ sắp nhỏ ra máu được, trong miệng. ngọt ngào, trong cổ họng lan tràn đều là vị ô mai ngọt thanh kia.
Thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ cậu đi mua kẹo que, còn mua vị ô mai.
Lục Họa và Cố Vũ lên xe, thế nhưng các cô không lập tức trở về nhà, mà là đi ra ngoài shopping.
Khó có được cuối tuần rỗi rảnh, hai chị em nhân cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí.
Lục Họa đi tới một nhà sách, vừa đi vào cô liền nhìn trúng một quyền sách thiết kế.
Ông chủ hiệu sách nhanh chóng đã đi tới, “Cô bé, con cảm thấy hứng thú thiết kế thời trang à, con học thiết kế sao?”
Lục Họa lắc đầu, Không phải, nhưng con có một người bạn chắc là sẽ thầy hứng thú với thiết kế thời trang.”
“Con muốn mua quyền sách này tặng cho cô bé đó sao? Vậy con mua đúng rồi đấy, quyền sách nảy là bản thảo của một nhà thiết kế Milan đại tài tự tay viết ra đó, bây giờ đã không xuất bản ở trên thị trường nữa nôi, bởi vì vợ chú học thiết kế thời trang, bà ây mua được cuồn này, hiện tại mang thai chờ: sinh rồi, nên nhịn đau cắt thịt đặt quyền sách này ở trên giá sách, muốn ở trong biển người mênh mông tặng cho người hữu duyên.”
Lục Họa không học về thiết kế, thế nhưng cô từ nhỏ cũng chỉ mặc hàng hiệu, cho nên vừa rồi cô liếc mắt một cái liền nhận ra đây là một cuốn bản thảo.