Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1119
Chương 1119:
Người vừa rồi gửi tin bảo cô đến phòng mình, hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô.
Lục Hàn Đình đi tới, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó rơi trên trán tinh tế trắng nõn của cô, mày kiếm anh khí đột nhiên nhíu lại, anh trầm giọng hỏi: “Sao lại bị thương?”
Hạ Tịch Quán mới vừa tắm xong, mái tóc dài ướt nhẹp dính trên bờ vai, càng tôn lên khuôn mặt lớn chừng bàn tay càng tuyệt sắc như tranh vẽ, da thịt của cô như trứng gà lột, trắng mịn không chút tỳ vết nào, hiện tại trên vằng trán xinh đẹp có một vết máu, nhìn vô cùng chói mắt.
Anh liếc mắt liền thấy được vết thương trên trán cô.
Hạ Tịch Quán vô thức vươn tay nhỏ che vết thương trên trán: “Không sao.”
“Cô giáo tiên nữ, có phải có người bắt nạt cô không?” Cậu bé rất tức giận: “Ai bắt nạt cô, cô nói cho bố con biết, bố con rất lợi hại đó, bố con sẽ giúp cô báo thù.”
Trong lòng Hạ Tịch Quán ngàn dấu chấm hỏi, sao cô lại cảm giác Tiểu Dịch Dịch bắt đầu “chào hàng” bố mình với cô thế này?
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt lại ngây thơ Tiểu Lục Thần Dịch, tràn đầy lo lắng cho cô, Hạ Tịch Quán lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.
“Bố…” Cậu bé kéo quần tây Lục Hàn Đình, ngây thơ hỏi: “Bố nói cho cô giáo tiên nữ, bố sẽ bảo vệ cô giáo tiên nữ đúng không?”
Ánh mắt sâu thẳm Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt tuyệt sắc của người phụ nữ, không đáp.
Hạ Tịch Quán cảm thầy ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cô nhanh chóng tránh đi: “Tiểu Dịch Dịch, cám ơn con.”
“Không cần cảm ơn ạ, về sau con và bố đều sẽ bảo vệ cô giáo tiên nữ.” Tiểu Lục Thần Dịch trịnh trọng nói.
Trái tim Hạ Tịch Quán mềm nhũn, nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của cậu bé, đôi đồng tử đen tuyền sáng rực như viên dạ minh châu, cô lộ ra ý cười mềm mại mà ấm áp.
Cô rất thích Tiểu Dịch Dịch.
Lúc này Lục Hàn Đình nhấc chân dài đi vào phòng, trầm thấp cất giọng: “Đến đây, tôi giúp cô xử lý miệng vết thương.”
Hạ Tịch Quán theo bản năng từ chối: “Không cần…”
Thế nhưng một giây kế tiếp, cái quỷ gì?
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, Lục Hàn Đình đã đứng ở trong phòng cô, tư thế tùy ý như thể nơi này là phòng của anh!
Hình như cô từ chối anh, không cho anh vào mà!
Sao anh lại vào được thế?
“Cô giáo tiên nữ, chúng ta vào phòng thôi!” Lúc này cậu bé kéo tay Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán: ”…”
Trong phòng.
Hạ Tịch Quán ngồi ở trên giường lớn mềm mại, Lục Hàn Đình đứng ở bên giường, bàn tay rĩ khớp xương cầm bông gòn đã thám cồn giúp cô xử lý vét thương trên trán.
Hạ Tịch Quán đau, hít vào một tiếng.
Lục Hàn Đình dừng lại, hiện tại anh đứng, cô ngồi, anh rất dễ dàng hay dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô: “Rất đau à?”
“Hơi hơi thôi.”
Lục Hàn Đình còn dùng bông gòn chọc chọc lên vết thương.
Anh đang làm gì thế hả?
Cô đã rất đau rồi, anh còn chọc vào vét thương của cô.
Hạ Tịch Quán bị anh làm đau đến rướm nước mắt, ngắng đầu nhỏ trừng mắt về phía anh, tức giận nói: “Lục tổng, anh cố ý, đùa dai như vậy chơi rất vui sao!”
Lục Hàn Đình cong khóe môi, xì khẽ: “Ngốc!”
Hạ Tịch Quán khẽ giật mình, khi giọng nói đè thấp người đàn ông bật ra hai chữ này điểm lại khiến cô sinh ra một loại ảo giác được thương yêu.
Ngốc!
Ánh mắt Hạ Tịch Quán hơi ngây dại, nhưng viền mắt trắng nõn bởi vì đau đớn mà hồng hồng, trên hàng mi dài như cánh bướm còn đọng vài giọt nước, vô cùng điềm đạm đáng yêu, Lục Hàn Đình cảm thấy tâm động, không khỏi mềm giọng: “Đau thật à?”
Người vừa rồi gửi tin bảo cô đến phòng mình, hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô.
Lục Hàn Đình đi tới, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó rơi trên trán tinh tế trắng nõn của cô, mày kiếm anh khí đột nhiên nhíu lại, anh trầm giọng hỏi: “Sao lại bị thương?”
Hạ Tịch Quán mới vừa tắm xong, mái tóc dài ướt nhẹp dính trên bờ vai, càng tôn lên khuôn mặt lớn chừng bàn tay càng tuyệt sắc như tranh vẽ, da thịt của cô như trứng gà lột, trắng mịn không chút tỳ vết nào, hiện tại trên vằng trán xinh đẹp có một vết máu, nhìn vô cùng chói mắt.
Anh liếc mắt liền thấy được vết thương trên trán cô.
Hạ Tịch Quán vô thức vươn tay nhỏ che vết thương trên trán: “Không sao.”
“Cô giáo tiên nữ, có phải có người bắt nạt cô không?” Cậu bé rất tức giận: “Ai bắt nạt cô, cô nói cho bố con biết, bố con rất lợi hại đó, bố con sẽ giúp cô báo thù.”
Trong lòng Hạ Tịch Quán ngàn dấu chấm hỏi, sao cô lại cảm giác Tiểu Dịch Dịch bắt đầu “chào hàng” bố mình với cô thế này?
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt lại ngây thơ Tiểu Lục Thần Dịch, tràn đầy lo lắng cho cô, Hạ Tịch Quán lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.
“Bố…” Cậu bé kéo quần tây Lục Hàn Đình, ngây thơ hỏi: “Bố nói cho cô giáo tiên nữ, bố sẽ bảo vệ cô giáo tiên nữ đúng không?”
Ánh mắt sâu thẳm Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt tuyệt sắc của người phụ nữ, không đáp.
Hạ Tịch Quán cảm thầy ánh mắt của anh quá nóng bỏng, cô nhanh chóng tránh đi: “Tiểu Dịch Dịch, cám ơn con.”
“Không cần cảm ơn ạ, về sau con và bố đều sẽ bảo vệ cô giáo tiên nữ.” Tiểu Lục Thần Dịch trịnh trọng nói.
Trái tim Hạ Tịch Quán mềm nhũn, nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của cậu bé, đôi đồng tử đen tuyền sáng rực như viên dạ minh châu, cô lộ ra ý cười mềm mại mà ấm áp.
Cô rất thích Tiểu Dịch Dịch.
Lúc này Lục Hàn Đình nhấc chân dài đi vào phòng, trầm thấp cất giọng: “Đến đây, tôi giúp cô xử lý miệng vết thương.”
Hạ Tịch Quán theo bản năng từ chối: “Không cần…”
Thế nhưng một giây kế tiếp, cái quỷ gì?
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, Lục Hàn Đình đã đứng ở trong phòng cô, tư thế tùy ý như thể nơi này là phòng của anh!
Hình như cô từ chối anh, không cho anh vào mà!
Sao anh lại vào được thế?
“Cô giáo tiên nữ, chúng ta vào phòng thôi!” Lúc này cậu bé kéo tay Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán: ”…”
Trong phòng.
Hạ Tịch Quán ngồi ở trên giường lớn mềm mại, Lục Hàn Đình đứng ở bên giường, bàn tay rĩ khớp xương cầm bông gòn đã thám cồn giúp cô xử lý vét thương trên trán.
Hạ Tịch Quán đau, hít vào một tiếng.
Lục Hàn Đình dừng lại, hiện tại anh đứng, cô ngồi, anh rất dễ dàng hay dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô: “Rất đau à?”
“Hơi hơi thôi.”
Lục Hàn Đình còn dùng bông gòn chọc chọc lên vết thương.
Anh đang làm gì thế hả?
Cô đã rất đau rồi, anh còn chọc vào vét thương của cô.
Hạ Tịch Quán bị anh làm đau đến rướm nước mắt, ngắng đầu nhỏ trừng mắt về phía anh, tức giận nói: “Lục tổng, anh cố ý, đùa dai như vậy chơi rất vui sao!”
Lục Hàn Đình cong khóe môi, xì khẽ: “Ngốc!”
Hạ Tịch Quán khẽ giật mình, khi giọng nói đè thấp người đàn ông bật ra hai chữ này điểm lại khiến cô sinh ra một loại ảo giác được thương yêu.
Ngốc!
Ánh mắt Hạ Tịch Quán hơi ngây dại, nhưng viền mắt trắng nõn bởi vì đau đớn mà hồng hồng, trên hàng mi dài như cánh bướm còn đọng vài giọt nước, vô cùng điềm đạm đáng yêu, Lục Hàn Đình cảm thấy tâm động, không khỏi mềm giọng: “Đau thật à?”