Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1444
Chương 1444:
Cái gì?
Diệp quản gia khiếp sợ nhìn vị thiếu phu nhân này của mình, cô… cô lại chọn thiếp cho bố chồng mình?
Ánh mắt Hạ Tịch Quán lại rơi vào Liễu Anh Lạc cùng Tô Thành cách đó không xa, cô chép cái miệng nhỏ: “Lục Hàn Đình thực sự là một đứa bé đáng thương, bố sắp tuyển thiếp, mẹ sắp gã đi, cản cũng không được rồi”
*,” Mồ hôi lạnh trên trán Diệp quản gia ứa ra, ông liên thanh xin tha: “Thiếu phu nhân, cô đừng dọa tôi, cái này…là sao thế?”
Hạ Tịch Quán thần bí câu môi: “Chúng ta trở về thôi.”
“Thiếu phu nhân, chúng ta cứ vậy đi?” Diệp quản gia càng ngày càng không rõ vị thiếu phu nhân này đang suy nghĩ cái gì rồi, bên ngoài tiên sinh và phu nhân đã lửa cháy đến nơi rồi, vị thiếu phu nhân này lại không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Đúng nha, đi về.”
“Nhưng phu nhân nơi đó…” Diệp quản gia nhìn một chút Liễu Anh Lạc và Tô Thành ở bên ngoài.
“Ah,” Hạ Tịch Quán dường như mới nhớ tới chuyện này: “Diệp quản gia có phải thay tiên sinh nhà mình đau lòng, bất công không ạ? Đon giản thôi, chúng ta liền thay bác Lục xả giận, lát nữa tìm mấy người trói chú Tô kia lại, trực tiếp đánh một trận thì tốt rồi.”
*” Diệp quản gia nhìn Hạ Tịch Quán, ý kia là – thiếu phu nhân, cô nói thật à?
Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng: “Là thật.”
Diệp quản gia nhìn đôi mắt trong vắt của thiếu phu nhân nhà mình, bên trong như chứa một sức mạnh an lòng và tin phục không người nào so được, Diệp quản gia hạ quyết tâm, cũng không để ý đánh Tô Thành xong sẽ có hậu quả gì, nói chung chỉ muốn cùng thiếu phu nhân nhà mình một đi tới con đường hắc hóa: “Được, đều nghe Thiếu phu nhân.”
Hạ Tịch Quán rất hài lòng: “Diệp quản gia, chúng ta trở về thôi, mấy ngày nay hình như đóa bạch liên hoa bên người Lục tiên sinh sắp đón sinh nhật 20 tuổi, chúng ta bây giờ chạy về Hoa Tây còn có thể tiện đường tổ chức cho đóa hoa kia đấy.”
Diệp quản gia chấn động tinh thần, chuyện Lục Nhân Nhân nơi đây xem như đã giải quyết xong, bọn họ sắp khởi hành trở về Hoa Tây, thiếu phu nhân đây là sắp đặt mắt trên người thiếu gia nhà mình và Trầm Tiểu Liên kia.
Diệp quản gia ở trong lòng thay thiếu gia Hàn Đình nhà mình yên lặng cầu phúc qua một lần, A Di Đà Phật, thiếu gia, cậu tự cầu nhiều phúc đi!
Trên đường cái, Liễu Anh Lạc bị Tô Thành ôm lấy, bà nhanh chóng đẩy Tô Thành ra.
Tối hôm qua từ sau khi trở về chỗ Lục Tư Tước bà một đêm không ngủ, trằn trọc mãi, sáng nay sau khi rời giường chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vừa rồi nhận được điện thoại Tô Thành, Tô Thành đi tới dưới lầu bà, muốn bà xuống.
Bà xuống vội vội vàng vàng, quên mang điện thoại.
Nhìn thấy Tô Thành, Tô Thành cái gì cũng không có nói, trực tiếp ôm lấy bà.
*Tô Thành, anh đừng như vậy, trong lòng em vẫn nhớ kỹ ân tình lúc đó của anh, sau này giữa em và Lục Tư Tước kéo người vô tội là anh vào, em rất xin lỗi, rất áy náy, nhưng em đã nói rồi, em đối với anh không có bất kỳ tư tình nam nữ nào cả.”
Tô Thành yêu Liễu Anh Lạc nhiều năm như vậy, nếu như: có thể buông tay, đã sớm buông tay rồi: “Anh Lạc, anh nghe nói em cùng Lục Tư Tước trở về Đề Đô, trở về nhà cũ Lục gia, lẽ nào các em sắp gương vỡ lại lành rồi phải không, em đừng quên đích thân hắn giết con em, thực ra cũng chính là con ruột hắn!”
Trái tim Liễu Anh Lạc đau siết lại, kỳ thực năm đó bà và Tô Thành không có phát sinh gì cả, chỉ là diễn kịch mà thôi.
Năm đó Lục Nhân Nhân tìm bà nói chuyện, bà biết Lục Tư Tước đột nhiên bị bện htim, mọi sự thống khổ của mọi người Lục gia đều là bởi vì bà mà sinh ra, bà lúc đó liền bắt đầu muốn rời khỏi ông.
Nhưng Lục Tư Tước giữ bà thật chặt ở trong lòng bàn tay, bà căn bản cũng không có cơ hội.
Vì vậy ngày đó bà dẫn Tô Thành tới phòng A Kiều, cố ý làm cho Lục Tư Tước chạy về trước kế hoạch bắt gian được một màn kia.
Cái gì?
Diệp quản gia khiếp sợ nhìn vị thiếu phu nhân này của mình, cô… cô lại chọn thiếp cho bố chồng mình?
Ánh mắt Hạ Tịch Quán lại rơi vào Liễu Anh Lạc cùng Tô Thành cách đó không xa, cô chép cái miệng nhỏ: “Lục Hàn Đình thực sự là một đứa bé đáng thương, bố sắp tuyển thiếp, mẹ sắp gã đi, cản cũng không được rồi”
*,” Mồ hôi lạnh trên trán Diệp quản gia ứa ra, ông liên thanh xin tha: “Thiếu phu nhân, cô đừng dọa tôi, cái này…là sao thế?”
Hạ Tịch Quán thần bí câu môi: “Chúng ta trở về thôi.”
“Thiếu phu nhân, chúng ta cứ vậy đi?” Diệp quản gia càng ngày càng không rõ vị thiếu phu nhân này đang suy nghĩ cái gì rồi, bên ngoài tiên sinh và phu nhân đã lửa cháy đến nơi rồi, vị thiếu phu nhân này lại không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Đúng nha, đi về.”
“Nhưng phu nhân nơi đó…” Diệp quản gia nhìn một chút Liễu Anh Lạc và Tô Thành ở bên ngoài.
“Ah,” Hạ Tịch Quán dường như mới nhớ tới chuyện này: “Diệp quản gia có phải thay tiên sinh nhà mình đau lòng, bất công không ạ? Đon giản thôi, chúng ta liền thay bác Lục xả giận, lát nữa tìm mấy người trói chú Tô kia lại, trực tiếp đánh một trận thì tốt rồi.”
*” Diệp quản gia nhìn Hạ Tịch Quán, ý kia là – thiếu phu nhân, cô nói thật à?
Hạ Tịch Quán câu đôi môi đỏ mọng: “Là thật.”
Diệp quản gia nhìn đôi mắt trong vắt của thiếu phu nhân nhà mình, bên trong như chứa một sức mạnh an lòng và tin phục không người nào so được, Diệp quản gia hạ quyết tâm, cũng không để ý đánh Tô Thành xong sẽ có hậu quả gì, nói chung chỉ muốn cùng thiếu phu nhân nhà mình một đi tới con đường hắc hóa: “Được, đều nghe Thiếu phu nhân.”
Hạ Tịch Quán rất hài lòng: “Diệp quản gia, chúng ta trở về thôi, mấy ngày nay hình như đóa bạch liên hoa bên người Lục tiên sinh sắp đón sinh nhật 20 tuổi, chúng ta bây giờ chạy về Hoa Tây còn có thể tiện đường tổ chức cho đóa hoa kia đấy.”
Diệp quản gia chấn động tinh thần, chuyện Lục Nhân Nhân nơi đây xem như đã giải quyết xong, bọn họ sắp khởi hành trở về Hoa Tây, thiếu phu nhân đây là sắp đặt mắt trên người thiếu gia nhà mình và Trầm Tiểu Liên kia.
Diệp quản gia ở trong lòng thay thiếu gia Hàn Đình nhà mình yên lặng cầu phúc qua một lần, A Di Đà Phật, thiếu gia, cậu tự cầu nhiều phúc đi!
Trên đường cái, Liễu Anh Lạc bị Tô Thành ôm lấy, bà nhanh chóng đẩy Tô Thành ra.
Tối hôm qua từ sau khi trở về chỗ Lục Tư Tước bà một đêm không ngủ, trằn trọc mãi, sáng nay sau khi rời giường chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vừa rồi nhận được điện thoại Tô Thành, Tô Thành đi tới dưới lầu bà, muốn bà xuống.
Bà xuống vội vội vàng vàng, quên mang điện thoại.
Nhìn thấy Tô Thành, Tô Thành cái gì cũng không có nói, trực tiếp ôm lấy bà.
*Tô Thành, anh đừng như vậy, trong lòng em vẫn nhớ kỹ ân tình lúc đó của anh, sau này giữa em và Lục Tư Tước kéo người vô tội là anh vào, em rất xin lỗi, rất áy náy, nhưng em đã nói rồi, em đối với anh không có bất kỳ tư tình nam nữ nào cả.”
Tô Thành yêu Liễu Anh Lạc nhiều năm như vậy, nếu như: có thể buông tay, đã sớm buông tay rồi: “Anh Lạc, anh nghe nói em cùng Lục Tư Tước trở về Đề Đô, trở về nhà cũ Lục gia, lẽ nào các em sắp gương vỡ lại lành rồi phải không, em đừng quên đích thân hắn giết con em, thực ra cũng chính là con ruột hắn!”
Trái tim Liễu Anh Lạc đau siết lại, kỳ thực năm đó bà và Tô Thành không có phát sinh gì cả, chỉ là diễn kịch mà thôi.
Năm đó Lục Nhân Nhân tìm bà nói chuyện, bà biết Lục Tư Tước đột nhiên bị bện htim, mọi sự thống khổ của mọi người Lục gia đều là bởi vì bà mà sinh ra, bà lúc đó liền bắt đầu muốn rời khỏi ông.
Nhưng Lục Tư Tước giữ bà thật chặt ở trong lòng bàn tay, bà căn bản cũng không có cơ hội.
Vì vậy ngày đó bà dẫn Tô Thành tới phòng A Kiều, cố ý làm cho Lục Tư Tước chạy về trước kế hoạch bắt gian được một màn kia.