Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đọc Thầm - Quyển 4 - Chương 12
Phí Độ kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Chớp mắt ấy, thân thể Lạc Văn Chu nhanh hơn tư duy.
Từ lúc Đào Nhiên bắt đầu nói chuyện gia đình Hạ Hiểu Nam, anh tự dưng nhớ tới Phí Độ, nhớ tới một ngày cuối hè bảy năm trước, hắn mở cửa ra, nhìn thấy hoa héo tàn khắp nhà, trên lầu vọng xuống tiếng ca không dứt, trong tòa nhà lớn u tĩnh và trống trải bay đầy bụi, lúc lắng xuống, có một “món quà lớn” đang chờ đợi hắn.
Vô số lần khi đêm khuya mộng về, Phí Độ cũng sẽ lặp đi lặp lại nhớ về bà chứ?
Cuối hồi ức, hắn đang nghĩ gì?
Song Lạc Văn Chu dưới sự kích động nắm tay Phí Độ, định nói gì đó, mà trong lòng anh lại không chắc.
Nói gì đây?
Dù sao thì đây cũng là một chuyện đau lòng, dẫu tim chỉ xước một lớp da giấy, cũng không phải dăm ba câu là có thể nói được.
“Không cần căng thẳng,” Phí Độ vỗ vỗ tay anh, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đoán cô bé ấy cho dù đứng trên nóc nhà, cuối cùng cũng sẽ không nhảy xuống.”
“Tôi vừa rồi chỉ cảm thấy cậu mặc mỏng quá thôi, cốp sau có áo khoác bông đấy,” Lạc Văn Chu moi hết ruột gan ra được một câu, “Cậu mặc thêm đi.”
Phí Độ lái xe anh mấy ngày, chưa từng chú ý tới cái đống bùi nhùi trong cốp sau là quần áo – hắn vẫn nghĩ đó là giẻ lau xe. Nghe câu này, chủ tịch Phí cảm nhận được hai tầng ngược đãi trên tinh thần và mắt, có thể so sánh với gặp phải một loại bạo lực gia đình khác.
Hắn không nói một lời vùng ra khỏi Lạc Văn Chu, quần áo chỉnh tề rảo bước đi.
Lạc Văn Chu: “Khoan đã, cậu còn chưa nói xong mà, làm sao cậu biết cô bé cuối cùng sẽ không nhảy xuống?”
Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng đồng nghiệp: “Đội trưởng Lạc, cô bé đó thực sự đang ở trên nóc tòa nhà hành chính!”
Gió trên cao càng lạnh buốt, thổi qua xương, phát ra tiếng ma sát “soàn soạt”.
Quần áo bệnh nhân Hạ Hiểu Nam mặc vừa thổi liền xuyên thấu, da đã không còn cảm giác, cô bé đứng trên cao nhìn xuống tòa nhà dạy học đã tắt đèn ở cách không xa.
Em nhớ lúc ấy mình đang làm đề thi vật lý, vắt hết óc phân biệt các khái niệm khó nhằn, gặm trụi một góc nắp bút, đột nhiên trong lớp xôn xao lên, đứa bạn cùng bàn huých mạnh khuỷu tay em, la to một tiếng vào tai: “Mau nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu!”
Ngòi bút để lại một vết rách sắc lẻm trên mặt giấy, tim Hạ Hiểu Nam đập thót, quay đầu liền nhìn thấy một bóng người từ trên tòa nhà hành chính đối diện nhảy xuống, như một mảnh tro tàn chẳng biết từ nơi nào bay tới.
Nửa lớp đứng dậy, tranh nhau lao tới cửa sổ xem, đẩy Hạ Hiểu Nam vốn ở bên cửa sổ ra, tất cả đều đang nhìn, chỉ có em không dám.
Cho đến khi cảnh sát chậm chạp xử lý hiện trường, Hạ Hiểu Nam vẫn chưa biết người nhảy lầu là ai, cũng không kịp gặp mặt bà lần cuối.
Cô bé mặt mũi thanh tú này, từ khi sinh ra đến bây giờ, suốt mười lăm năm, chỉ sống thành một chữ “không dám” viết to. Em không dám đứng ra, không dám mở miệng yêu cầu san sẻ một phần gánh nặng gia đình, luôn muốn giả vờ mình là một thiếu nữ bình thường như mọi người, có thể học hành phần mình mặc kệ chuyện bên ngoài.
Em không dám lên tiếng vì người khác, cũng không dám nói vì bản thân, không dám phản kháng hết thảy bắt nạt vô lý, cuộc sống quá khứ chỉ dạy em im lặng chịu đựng, chờ mong cơn gió vận mệnh vô thường thổi những thứ không tốt đó đi. Song vận mệnh chưa từng tặng than sưởi ấm ngày tuyết rơi, mà chỉ chăm chăm đổ dầu vào lửa.
Em cũng không dám bỏ trốn biệt tăm với cậu bạn ngốc nghếch kia, không dám vứt di động của mình, không dám ra khỏi thùng rác vào lúc ấy-
Thậm chí khi hết thảy kết thúc, em không dám nhìn Phùng Bân lấy một lần.
Chỉ cần không đối mặt, thì có thể coi như tất cả chỉ là cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
Hạ Hiểu Nam hai tay vịn lan can lạnh ngắt, bàn tay “ngửi được” mùi rỉ sắt tanh ngọt, một chuỗi nước mắt dài từ sân thượng tầng tám rơi xuống.
Lạc Văn Chu gắn bộ đàm lên: “Đừng mở còi cảnh sát, xe cứu hỏa và cấp cứu cũng câm miệng hết, coi chừng kích thích cô bé! Những người giỏi ăn nói và chân cẳng tốt, đều chuẩn bị theo tôi lên đó, nhanh nhẹn lên! Nệm hơi chữa cháy đâu?”
Cảnh sát, đội viên cứu hỏa, xe cấp cứu từ bốn phương tám hướng vây lại, sân trường sau giờ tan học vốn đã yên tĩnh lại trở nên hỗn loạn, viên quản lý tòa nhà hành chính sợ tới bật khóc.
Phí Độ im ắng vòng qua mọi người, đi đến tòa nhà dạy học đối diện tòa nhà hành chính, hắn mượn quản lý chìa khóa, sau khi hỏi thăm rõ ràng, đi vào phòng học lớp 8/6 năm ấy.
Trong lớp không một bóng người, học sinh trực nhật cẩu thả không lau sạch bảng đen, còn sót một góc chữ viết, hình như là đề đại số. Phí Độ thoáng nhìn ngoài cửa sổ, giơ tay bật đèn lên.
Sau đó hắn mở cửa sổ, đối mặt với cô bé đã đứng bên ngoài lan can.
Hạ Hiểu Nam nãy giờ vẫn chăm chú nhìn lớp học ấy, không ngờ bên trong đột nhiên có người bật đèn, nhất thời thất thần.
Cùng lúc đó, lính cứu hỏa hiệu suất cực cao đã nhanh chóng bơm đầy nệm hơi an toàn, bắt đầu dự đoán điểm cô bé có thể rơi xuống, Lạc Văn Chu dẫn một nhóm lính cứu hỏa và cảnh sát hình sự tiếp cận tầng thượng, vạt áo dài và phẳng phiu của Phí Độ bị gió ngoài cửa sổ cuốn ra sau, tay áo tung bay.
Hắn nheo mắt, ở đằng xa đối diện với cô bé luống cuống trên sân thượng.
“Em gái,” Lạc Văn Chu lên tầng cao nhất, từ xa mở miệng bảo Hạ Hiểu Nam, “Gió lớn lắm, em hãy cẩn thận.”
Hạ Hiểu Nam đột nhiên loạng choạng, hai tay nắm lan can, chợt quay đầu, không nói lời nào mà mở miệng thét lên một tiếng trước.
Lạc Văn Chu để hai tay trước ngực, xòe ra cho cô bé xem, cực kỳ chậm rãi làm một động tác ấn xuống.
“Một người nếu bản thân đã đi đến bước phải nhảy lầu, mà ngay cả một câu cũng không thể nói với ai, em không cảm thấy tiếc nuối à – em gái, kỳ thực em có thể nói chuyện, đúng không?”
Hạ Hiểu Nam không nói một lời, khuôn mặt nhỏ lạnh ngắt tái xanh, không biểu cảm nhìn anh một cái, lại quay đầu nhìn phòng học bật đèn.
Phí Độ nở nụ cười với cô bé, giơ tay đếm chỗ ngồi của lớp học, dãy sát cửa sổ, hắn đếm tới chỗ thứ năm, kéo ghế ngồi ở đó, thuận tay đẩy cửa sổ kế bên ra.
Chỗ ngồi của học sinh trung học hơi chật đối với một anh chàng trưởng thành chân dài tay dài, hắn đành phải co chân dưới bàn, khuỷu tay chống trên bàn.
Ánh mắt Hạ Hiểu Nam không tự chủ được đi theo hắn, lúc này em đột nhiên giật mình – đó là chỗ chính em từng ngồi.
Lạc Văn Chu mau chóng dùng tay làm vài động tác ra hiệu, nhân lúc sự chú ý của Hạ Hiểu Nam bị thu hút đi, mấy cảnh sát và lính cứu hỏa chia nhau tới gần từ vài hướng. Như vậy, hành động của cô bé sẽ bị tập trung trong một không gian cực nhỏ, em hoặc không nhảy hoặc chỉ có thể nhảy tại chỗ, dù thật sự nhảy xuống, xác suất nệm hơi cứu hộ đón được cũng tăng lên nhiều.
Lạc Văn Chu hạ giọng nói vào bộ đàm: “Người đang ở mé tây sân thượng, vị trí cách góc ngoặt khoảng một mét rưỡi, nhân viên cứu hộ tầng bảy lập tức vào vị trí-“
“Rõ!”
Bộ đàm vừa dứt tiếng, vài người lính cứu hỏa theo sát đó bò ra từ cửa sổ hành lang mé tây tầng bảy, căng thẳng đợi lệnh, đề phòng em ngã xuống.
Lính cứu hỏa bên dưới đang kéo nệm hơi chữa cháy, không ngừng điều chỉnh vị trí.
“Mẹ em nhảy xuống từ đây.” Hạ Hiểu Nam im lặng một lát, nhìn lớp học sáng đèn, rốt cuộc mở miệng, khi không thét lên, giọng cô bé nhỏ và ngọt ngào, có một chút giọng mũi rất nhẹ, nghe rất mềm, “Các anh đừng tới đây.”
Các cảnh sát lặng lẽ tới gần đồng thời quay đầu lại nhìn Lạc Văn Chu, Lạc Văn Chu ra hiệu cho họ tạm dừng – mặc dù chưa thể tới gần, nhưng ít ra vị trí này ép cô bé không thể di chuyển nữa.
“Bọn anh đều biết, đó quả thật là một bi kịch, bây giờ em định giẫm lên vết xe đổ của bà ấy ư?” Lạc Văn Chu nói, “Em gái, em gặp phải khó khăn gì à?”
Song Hạ Hiểu Nam không trả lời anh, chỉ thì thào: “Nhảy xuống là kết thúc tất cả.”
“Vậy thì em sai rồi,” Lạc Văn Chu thở dài, “Chuyện này thật sự nên để đồng chí pháp y của bọn anh tới phổ cập khoa học cho em, nhảy xuống không hề là kết thúc tất cả, em có biết sau đó còn có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Từ nơi đây rơi xuống, em sẽ thành một vật thể rơi tự do không khống chế được, không nhất định là đầu đập xuống đất, em sẽ chưa chết ngay lập tức, mấy chục giây, thậm chí mấy phút đều có thể cảm nhận được rõ ràng đau đớn khi xương toàn thân vỡ vụn, nội tạng nát bét, em sẽ máu thịt bầy nhầy giãy giụa trên mặt đất, còn đau hơn bây giờ một vạn lần.”
Hạ Hiểu Nam run rẩy, nức nở một tiếng.
“Nếu em chưa chết ngay lập tức, dựa theo quy định, bọn anh đương nhiên phải cố hết sức cứu em, tỷ lệ cứu được rất thấp, thế nên bọn anh cơ bản là đang ‘dựa theo quy định’ tăng thêm đau đớn cho em, khiến em đi không hề có tôn nghiêm, tương đối khó coi. Sau đó pháp y sẽ khâu qua loa em thành một hình người, báo ông nội em đến nhận xác.” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng không hề gì, dù sao trước lạ sau quen, xác đời này ông phải nhận đã nhiều lắm rồi.”
Hạ Hiểu Nam không từ bỏ nhìn chằm chằm lớp học sáng đèn, khóc không thành tiếng.
Lính cứu hỏa ở cửa sổ tầng bảy như thằn lằn bò lên mấy mét, tới gần Hạ Hiểu Nam, nhóm cảnh sát trên tầng thượng tiến thêm một bước thu nhỏ vòng vây. Lạc Văn Chu trao đổi ánh mắt với các đồng nghiệp, lại cẩn thận tiến tới một bước: “Em có khó khăn gì, bây giờ không nói, về sau cũng không còn cơ hội nói nữa. Đến cả chết em còn không sợ, thì còn giữ bí mật làm gì?”
Hạ Hiểu Nam rốt cuộc quay đầu lại nhìn anh: “Bà ấy hận em, mới nhảy từ đây xuống.”
Mọi người vốn tưởng cô bé sẽ nói chuyện liên quan đến Phùng Bân, không ngờ cô đột nhiên thốt ra một câu như vậy, nhất thời đều ngây người.
Lúc này, di động rung, Lạc Văn Chu nhìn thấy Phí Độ gửi tin nhắn thoại.
Phí Độ thong dong nói: “Hạ Hiểu Nam đứng ở vị trí đó, hẳn bây giờ đã phát hiện, trước khi nhảy xuống mẹ vẫn chăm chú nhìn mình, đợi mình ngẩng đầu lên mới cố ý nhảy xuống cho mình xem.”
Lạc Văn Chu sởn gai ốc thoáng nhìn tòa nhà dạy học đối diện.
Phí Độ: “Chứ không trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này? Tại sao lại phải nhảy xuống hướng này?”
Lạc Văn Chu hỏi Hạ Hiểu Nam: “Ai hận em, mẹ em à?”
“Bà ấy hận em,” Hạ Hiểu Nam chỉ tòa nhà dạy học đối diện, “Bà ấy nhìn em thế này, không biết nhìn bao lâu, cho đến khi lớp em có người phát hiện ra bà, cho đến khi em ngẩng đầu nhìn... Bà ấy chính là muốn nhảy cho em xem, khoe cho em thấy, bà ấy rốt cuộc thoát khỏi chúng em rồi.”
“Ba và ông nội em bị bệnh, tiêu hết tiền bạc trong nhà, cuối cùng ngay cả hóa trị cũng không làm được, chỉ có thể mua thuốc Đông y từ một số thầy lang vườn để ‘điều trị duy trì’. Buổi tối em chỉ cách họ một tấm rèm, thường nghe thấy ba em nửa đêm đau không ngủ nổi, trằn trọc trở mình, than thở, đánh thức mẹ, mẹ phải dậy chăm sóc ba, sau đó khóc không ngừng – bà hằng ngày trừ làm ở trường ra còn đi làm thêm chỗ khác, làm việc quần quật bất kể ngày đêm để kiếm tiền, về nhà ngủ cũng không được ngon giấc. Có khi ba em cũng nói ‘Nếu thật sự không chịu nổi thì ly dị đi, chúng tôi không liên lụy cô’.”
“Nhưng em sợ, không có mẹ thì em phải làm thế nào đây?”
Hạ Hiểu Nam cúi nhìn ánh đèn duy nhất cách đó không xa, cảm thấy cả người mình như đứng trên mây, không thật, bởi vậy không tự chủ được đào ra những lời đã chôn giấu nhiều năm: “Em biết mẹ mất ngủ, suy nhược thần kinh, trầm cảm, nhưng khi ba muốn ly dị, em chỉ biết khóc chạy ra, năn nỉ mẹ đừng bỏ chúng em. Mỗi lần mẹ không nhịn được nữa, trút hết lòng mình với em, em đều không muốn nghe, em sợ nghe nhiều phải gánh vác trách nhiệm.”
“Em chỉ biết đáp cho có, mỗi lần đều nói ‘Mẹ, con không hiểu những chuyện này, con sẽ chăm chỉ học hành, chờ tương lai... chờ tương lai con thi đậu đại học tốt nhất, tìm được công việc tốt, là mẹ có thể hưởng phúc rồi’.”
Hạ Hiểu Nam nói đến mấy chữ cuối cùng, cơ hồ khóc không thành tiếng, song sắt trên tầng thượng bị lắc kêu “kẽo kẹt”.
Lạc Văn Chu lập tức tiếp lời: “Vậy bây giờ em muốn noi theo bà ấy, thoát khỏi gánh nặng là ông nội à? Em cảm thấy ông già mà mãi chưa chết, liên lụy em, cho nên em trả thù ông sao?”
Hạ Hiểu Nam ra sức lắc đầu.
Lạc Văn Chu cố ý để giọng trở nên lãnh đạm: “Nhưng bọn anh thấy, ý em chính là như vậy. Chứ không em nhảy xuống thành một đống thịt nát, còn có ý nghĩa gì khác à?”
“Chết thì có ý nghĩa gì?” Hạ Hiểu Nam lớn tiếng nói, “Bà ấy có thể trốn tránh, tại sao em không thể?”
“Bởi vì Phùng Bân còn chờ em ở bên kia kìa,” Lạc Văn Chu nói, “Cậu ta chết không nhắm mắt, em đã nghĩ xong nên giải thích thế nào chưa? Hạ Hiểu Nam, em trốn tránh được người sống, chẳng lẽ còn trốn tránh được người chết?”
“Phùng Bân” giống như là một điều cấm kỵ, Hạ Hiểu Nam lại lần nữa mất khống chế rít lên, song người mặc dù ở bên ngoài, hai tay lại nắm chặt lan can sắt. Lạc Văn Chu chú ý tới ngôn ngữ cơ thể của cô bé, ý thức được Phí Độ nói đúng, cô bé này tới giờ phút mấu chốt không có dũng khí nhảy xuống.
Anh quyết đoán vung tay, lúc này, lính cứu hỏa ở gần Hạ Hiểu Nam nhất giữa lúc họ trò chuyện đã lặng lẽ tiếp cận trong vòng năm mét, người lính cứu hỏa ấy lao tới, túm cánh tay cô bé khi Hạ Hiểu Nam còn chưa kịp phản ứng.
Hạ Hiểu Nam hoảng sợ hét lên một tiếng, cơ hồ mất thăng bằng, hai lính cứu hỏa khác sớm treo mình ở tầng bảy một trái một phải từ bên dưới đón được em, thiếu nữ như một con sâu nhỏ bất lực, bị mọi người không giải thích gì lôi từ sân thượng xuống, tiếng khóc vỡ vụn trong gió đêm gầm thét.
Lạc Văn Chu đi tới, thoáng nhìn tòa nhà dạy học đối diện, thấy Phí Độ một tay đút túi, khá thong dong đóng cửa sổ, từ xa vẫy tay một cái với anh.
“Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này?”
“... Người mẹ thế nào lại canh thời gian, cố ý để thi thể lại cho con mình?”
“Bà ấy hận em.”
“Bà ấy là...”
Lạc Văn Chu tiện Weixin khi nãy Phí Độ gửi, cách hai tòa nhà, trả lời Phí Độ: “Hạ Hiểu Nam nói mẹ hận mình, đó là sự thật hay là cậu dùng thủ đoạn gì khiến cô bé hiểu lầm?”
“Là thật,” Phí Độ vừa nãy còn gây áp lực mạnh và bình tĩnh giờ đây các ngón tay lạnh cóng đến mất linh hoạt, cố giữ phong độ không run lên bần bật, đóng chặt cửa sổ dựa vào thiết bị sưởi trong phòng học, “Đương nhiên, tâm trạng u uất thời gian dài là nhân tố chủ yếu. Có điều, một người trong tình huống trạng thái tinh thần vô cùng mất ổn định, sẽ gửi các tín hiệu cầu cứu đến bạn bè người thân, nếu không được đáp lại, sẽ như đổ thêm dầu vào lửa – trong tình huống cực đoan thậm chí sẽ oán hận người thân của mình.”
Lạc Văn Chu đánh chữ trên di động: “Lần trước cậu nói cậu biết nguyên nhân cái chết của mẹ cậu, thế bà ấy...”
Anh nhập đến đây, từ xa thoáng nhìn bóng lưng Phí Độ dựa vào cạnh cửa sổ, thấy cả tòa nhà lặng ngắt như tờ, tất cả phòng học đều ngủ say trong bóng tối, chỉ có một mình hắn cô độc đứng im dưới ánh đèn le lói.
Lạc Văn Chu dừng tay, xóa những chữ vừa gõ.
Đúng lúc này, Đào Nhiên gọi điện tới.
“Cứu được Hạ Hiểu Nam rồi,” Lạc Văn Chu nói, “Bọn tôi sẽ đưa về ngay.”
“Ừ, tôi biết rồi,” Đào Nhiên nói, “Tôi muốn báo với ông, phía thắng cảnh Chung Cổ Lầu mới trả lời tôi, họ đã kiểm tra tuần tra viên ông nói, chỗ họ quả thật có một người như vậy, số thẻ và họ tên khớp hết, nhưng...”
Lạc Văn Chu khẽ ngước mắt lên.
Đào Nhiên nói: “Tuần tra viên đó phải là nữ.”
Chớp mắt ấy, thân thể Lạc Văn Chu nhanh hơn tư duy.
Từ lúc Đào Nhiên bắt đầu nói chuyện gia đình Hạ Hiểu Nam, anh tự dưng nhớ tới Phí Độ, nhớ tới một ngày cuối hè bảy năm trước, hắn mở cửa ra, nhìn thấy hoa héo tàn khắp nhà, trên lầu vọng xuống tiếng ca không dứt, trong tòa nhà lớn u tĩnh và trống trải bay đầy bụi, lúc lắng xuống, có một “món quà lớn” đang chờ đợi hắn.
Vô số lần khi đêm khuya mộng về, Phí Độ cũng sẽ lặp đi lặp lại nhớ về bà chứ?
Cuối hồi ức, hắn đang nghĩ gì?
Song Lạc Văn Chu dưới sự kích động nắm tay Phí Độ, định nói gì đó, mà trong lòng anh lại không chắc.
Nói gì đây?
Dù sao thì đây cũng là một chuyện đau lòng, dẫu tim chỉ xước một lớp da giấy, cũng không phải dăm ba câu là có thể nói được.
“Không cần căng thẳng,” Phí Độ vỗ vỗ tay anh, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đoán cô bé ấy cho dù đứng trên nóc nhà, cuối cùng cũng sẽ không nhảy xuống.”
“Tôi vừa rồi chỉ cảm thấy cậu mặc mỏng quá thôi, cốp sau có áo khoác bông đấy,” Lạc Văn Chu moi hết ruột gan ra được một câu, “Cậu mặc thêm đi.”
Phí Độ lái xe anh mấy ngày, chưa từng chú ý tới cái đống bùi nhùi trong cốp sau là quần áo – hắn vẫn nghĩ đó là giẻ lau xe. Nghe câu này, chủ tịch Phí cảm nhận được hai tầng ngược đãi trên tinh thần và mắt, có thể so sánh với gặp phải một loại bạo lực gia đình khác.
Hắn không nói một lời vùng ra khỏi Lạc Văn Chu, quần áo chỉnh tề rảo bước đi.
Lạc Văn Chu: “Khoan đã, cậu còn chưa nói xong mà, làm sao cậu biết cô bé cuối cùng sẽ không nhảy xuống?”
Lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng đồng nghiệp: “Đội trưởng Lạc, cô bé đó thực sự đang ở trên nóc tòa nhà hành chính!”
Gió trên cao càng lạnh buốt, thổi qua xương, phát ra tiếng ma sát “soàn soạt”.
Quần áo bệnh nhân Hạ Hiểu Nam mặc vừa thổi liền xuyên thấu, da đã không còn cảm giác, cô bé đứng trên cao nhìn xuống tòa nhà dạy học đã tắt đèn ở cách không xa.
Em nhớ lúc ấy mình đang làm đề thi vật lý, vắt hết óc phân biệt các khái niệm khó nhằn, gặm trụi một góc nắp bút, đột nhiên trong lớp xôn xao lên, đứa bạn cùng bàn huých mạnh khuỷu tay em, la to một tiếng vào tai: “Mau nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu!”
Ngòi bút để lại một vết rách sắc lẻm trên mặt giấy, tim Hạ Hiểu Nam đập thót, quay đầu liền nhìn thấy một bóng người từ trên tòa nhà hành chính đối diện nhảy xuống, như một mảnh tro tàn chẳng biết từ nơi nào bay tới.
Nửa lớp đứng dậy, tranh nhau lao tới cửa sổ xem, đẩy Hạ Hiểu Nam vốn ở bên cửa sổ ra, tất cả đều đang nhìn, chỉ có em không dám.
Cho đến khi cảnh sát chậm chạp xử lý hiện trường, Hạ Hiểu Nam vẫn chưa biết người nhảy lầu là ai, cũng không kịp gặp mặt bà lần cuối.
Cô bé mặt mũi thanh tú này, từ khi sinh ra đến bây giờ, suốt mười lăm năm, chỉ sống thành một chữ “không dám” viết to. Em không dám đứng ra, không dám mở miệng yêu cầu san sẻ một phần gánh nặng gia đình, luôn muốn giả vờ mình là một thiếu nữ bình thường như mọi người, có thể học hành phần mình mặc kệ chuyện bên ngoài.
Em không dám lên tiếng vì người khác, cũng không dám nói vì bản thân, không dám phản kháng hết thảy bắt nạt vô lý, cuộc sống quá khứ chỉ dạy em im lặng chịu đựng, chờ mong cơn gió vận mệnh vô thường thổi những thứ không tốt đó đi. Song vận mệnh chưa từng tặng than sưởi ấm ngày tuyết rơi, mà chỉ chăm chăm đổ dầu vào lửa.
Em cũng không dám bỏ trốn biệt tăm với cậu bạn ngốc nghếch kia, không dám vứt di động của mình, không dám ra khỏi thùng rác vào lúc ấy-
Thậm chí khi hết thảy kết thúc, em không dám nhìn Phùng Bân lấy một lần.
Chỉ cần không đối mặt, thì có thể coi như tất cả chỉ là cơn ác mộng chưa từng xảy ra.
Hạ Hiểu Nam hai tay vịn lan can lạnh ngắt, bàn tay “ngửi được” mùi rỉ sắt tanh ngọt, một chuỗi nước mắt dài từ sân thượng tầng tám rơi xuống.
Lạc Văn Chu gắn bộ đàm lên: “Đừng mở còi cảnh sát, xe cứu hỏa và cấp cứu cũng câm miệng hết, coi chừng kích thích cô bé! Những người giỏi ăn nói và chân cẳng tốt, đều chuẩn bị theo tôi lên đó, nhanh nhẹn lên! Nệm hơi chữa cháy đâu?”
Cảnh sát, đội viên cứu hỏa, xe cấp cứu từ bốn phương tám hướng vây lại, sân trường sau giờ tan học vốn đã yên tĩnh lại trở nên hỗn loạn, viên quản lý tòa nhà hành chính sợ tới bật khóc.
Phí Độ im ắng vòng qua mọi người, đi đến tòa nhà dạy học đối diện tòa nhà hành chính, hắn mượn quản lý chìa khóa, sau khi hỏi thăm rõ ràng, đi vào phòng học lớp 8/6 năm ấy.
Trong lớp không một bóng người, học sinh trực nhật cẩu thả không lau sạch bảng đen, còn sót một góc chữ viết, hình như là đề đại số. Phí Độ thoáng nhìn ngoài cửa sổ, giơ tay bật đèn lên.
Sau đó hắn mở cửa sổ, đối mặt với cô bé đã đứng bên ngoài lan can.
Hạ Hiểu Nam nãy giờ vẫn chăm chú nhìn lớp học ấy, không ngờ bên trong đột nhiên có người bật đèn, nhất thời thất thần.
Cùng lúc đó, lính cứu hỏa hiệu suất cực cao đã nhanh chóng bơm đầy nệm hơi an toàn, bắt đầu dự đoán điểm cô bé có thể rơi xuống, Lạc Văn Chu dẫn một nhóm lính cứu hỏa và cảnh sát hình sự tiếp cận tầng thượng, vạt áo dài và phẳng phiu của Phí Độ bị gió ngoài cửa sổ cuốn ra sau, tay áo tung bay.
Hắn nheo mắt, ở đằng xa đối diện với cô bé luống cuống trên sân thượng.
“Em gái,” Lạc Văn Chu lên tầng cao nhất, từ xa mở miệng bảo Hạ Hiểu Nam, “Gió lớn lắm, em hãy cẩn thận.”
Hạ Hiểu Nam đột nhiên loạng choạng, hai tay nắm lan can, chợt quay đầu, không nói lời nào mà mở miệng thét lên một tiếng trước.
Lạc Văn Chu để hai tay trước ngực, xòe ra cho cô bé xem, cực kỳ chậm rãi làm một động tác ấn xuống.
“Một người nếu bản thân đã đi đến bước phải nhảy lầu, mà ngay cả một câu cũng không thể nói với ai, em không cảm thấy tiếc nuối à – em gái, kỳ thực em có thể nói chuyện, đúng không?”
Hạ Hiểu Nam không nói một lời, khuôn mặt nhỏ lạnh ngắt tái xanh, không biểu cảm nhìn anh một cái, lại quay đầu nhìn phòng học bật đèn.
Phí Độ nở nụ cười với cô bé, giơ tay đếm chỗ ngồi của lớp học, dãy sát cửa sổ, hắn đếm tới chỗ thứ năm, kéo ghế ngồi ở đó, thuận tay đẩy cửa sổ kế bên ra.
Chỗ ngồi của học sinh trung học hơi chật đối với một anh chàng trưởng thành chân dài tay dài, hắn đành phải co chân dưới bàn, khuỷu tay chống trên bàn.
Ánh mắt Hạ Hiểu Nam không tự chủ được đi theo hắn, lúc này em đột nhiên giật mình – đó là chỗ chính em từng ngồi.
Lạc Văn Chu mau chóng dùng tay làm vài động tác ra hiệu, nhân lúc sự chú ý của Hạ Hiểu Nam bị thu hút đi, mấy cảnh sát và lính cứu hỏa chia nhau tới gần từ vài hướng. Như vậy, hành động của cô bé sẽ bị tập trung trong một không gian cực nhỏ, em hoặc không nhảy hoặc chỉ có thể nhảy tại chỗ, dù thật sự nhảy xuống, xác suất nệm hơi cứu hộ đón được cũng tăng lên nhiều.
Lạc Văn Chu hạ giọng nói vào bộ đàm: “Người đang ở mé tây sân thượng, vị trí cách góc ngoặt khoảng một mét rưỡi, nhân viên cứu hộ tầng bảy lập tức vào vị trí-“
“Rõ!”
Bộ đàm vừa dứt tiếng, vài người lính cứu hỏa theo sát đó bò ra từ cửa sổ hành lang mé tây tầng bảy, căng thẳng đợi lệnh, đề phòng em ngã xuống.
Lính cứu hỏa bên dưới đang kéo nệm hơi chữa cháy, không ngừng điều chỉnh vị trí.
“Mẹ em nhảy xuống từ đây.” Hạ Hiểu Nam im lặng một lát, nhìn lớp học sáng đèn, rốt cuộc mở miệng, khi không thét lên, giọng cô bé nhỏ và ngọt ngào, có một chút giọng mũi rất nhẹ, nghe rất mềm, “Các anh đừng tới đây.”
Các cảnh sát lặng lẽ tới gần đồng thời quay đầu lại nhìn Lạc Văn Chu, Lạc Văn Chu ra hiệu cho họ tạm dừng – mặc dù chưa thể tới gần, nhưng ít ra vị trí này ép cô bé không thể di chuyển nữa.
“Bọn anh đều biết, đó quả thật là một bi kịch, bây giờ em định giẫm lên vết xe đổ của bà ấy ư?” Lạc Văn Chu nói, “Em gái, em gặp phải khó khăn gì à?”
Song Hạ Hiểu Nam không trả lời anh, chỉ thì thào: “Nhảy xuống là kết thúc tất cả.”
“Vậy thì em sai rồi,” Lạc Văn Chu thở dài, “Chuyện này thật sự nên để đồng chí pháp y của bọn anh tới phổ cập khoa học cho em, nhảy xuống không hề là kết thúc tất cả, em có biết sau đó còn có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Từ nơi đây rơi xuống, em sẽ thành một vật thể rơi tự do không khống chế được, không nhất định là đầu đập xuống đất, em sẽ chưa chết ngay lập tức, mấy chục giây, thậm chí mấy phút đều có thể cảm nhận được rõ ràng đau đớn khi xương toàn thân vỡ vụn, nội tạng nát bét, em sẽ máu thịt bầy nhầy giãy giụa trên mặt đất, còn đau hơn bây giờ một vạn lần.”
Hạ Hiểu Nam run rẩy, nức nở một tiếng.
“Nếu em chưa chết ngay lập tức, dựa theo quy định, bọn anh đương nhiên phải cố hết sức cứu em, tỷ lệ cứu được rất thấp, thế nên bọn anh cơ bản là đang ‘dựa theo quy định’ tăng thêm đau đớn cho em, khiến em đi không hề có tôn nghiêm, tương đối khó coi. Sau đó pháp y sẽ khâu qua loa em thành một hình người, báo ông nội em đến nhận xác.” Lạc Văn Chu nói, “Nhưng không hề gì, dù sao trước lạ sau quen, xác đời này ông phải nhận đã nhiều lắm rồi.”
Hạ Hiểu Nam không từ bỏ nhìn chằm chằm lớp học sáng đèn, khóc không thành tiếng.
Lính cứu hỏa ở cửa sổ tầng bảy như thằn lằn bò lên mấy mét, tới gần Hạ Hiểu Nam, nhóm cảnh sát trên tầng thượng tiến thêm một bước thu nhỏ vòng vây. Lạc Văn Chu trao đổi ánh mắt với các đồng nghiệp, lại cẩn thận tiến tới một bước: “Em có khó khăn gì, bây giờ không nói, về sau cũng không còn cơ hội nói nữa. Đến cả chết em còn không sợ, thì còn giữ bí mật làm gì?”
Hạ Hiểu Nam rốt cuộc quay đầu lại nhìn anh: “Bà ấy hận em, mới nhảy từ đây xuống.”
Mọi người vốn tưởng cô bé sẽ nói chuyện liên quan đến Phùng Bân, không ngờ cô đột nhiên thốt ra một câu như vậy, nhất thời đều ngây người.
Lúc này, di động rung, Lạc Văn Chu nhìn thấy Phí Độ gửi tin nhắn thoại.
Phí Độ thong dong nói: “Hạ Hiểu Nam đứng ở vị trí đó, hẳn bây giờ đã phát hiện, trước khi nhảy xuống mẹ vẫn chăm chú nhìn mình, đợi mình ngẩng đầu lên mới cố ý nhảy xuống cho mình xem.”
Lạc Văn Chu sởn gai ốc thoáng nhìn tòa nhà dạy học đối diện.
Phí Độ: “Chứ không trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này? Tại sao lại phải nhảy xuống hướng này?”
Lạc Văn Chu hỏi Hạ Hiểu Nam: “Ai hận em, mẹ em à?”
“Bà ấy hận em,” Hạ Hiểu Nam chỉ tòa nhà dạy học đối diện, “Bà ấy nhìn em thế này, không biết nhìn bao lâu, cho đến khi lớp em có người phát hiện ra bà, cho đến khi em ngẩng đầu nhìn... Bà ấy chính là muốn nhảy cho em xem, khoe cho em thấy, bà ấy rốt cuộc thoát khỏi chúng em rồi.”
“Ba và ông nội em bị bệnh, tiêu hết tiền bạc trong nhà, cuối cùng ngay cả hóa trị cũng không làm được, chỉ có thể mua thuốc Đông y từ một số thầy lang vườn để ‘điều trị duy trì’. Buổi tối em chỉ cách họ một tấm rèm, thường nghe thấy ba em nửa đêm đau không ngủ nổi, trằn trọc trở mình, than thở, đánh thức mẹ, mẹ phải dậy chăm sóc ba, sau đó khóc không ngừng – bà hằng ngày trừ làm ở trường ra còn đi làm thêm chỗ khác, làm việc quần quật bất kể ngày đêm để kiếm tiền, về nhà ngủ cũng không được ngon giấc. Có khi ba em cũng nói ‘Nếu thật sự không chịu nổi thì ly dị đi, chúng tôi không liên lụy cô’.”
“Nhưng em sợ, không có mẹ thì em phải làm thế nào đây?”
Hạ Hiểu Nam cúi nhìn ánh đèn duy nhất cách đó không xa, cảm thấy cả người mình như đứng trên mây, không thật, bởi vậy không tự chủ được đào ra những lời đã chôn giấu nhiều năm: “Em biết mẹ mất ngủ, suy nhược thần kinh, trầm cảm, nhưng khi ba muốn ly dị, em chỉ biết khóc chạy ra, năn nỉ mẹ đừng bỏ chúng em. Mỗi lần mẹ không nhịn được nữa, trút hết lòng mình với em, em đều không muốn nghe, em sợ nghe nhiều phải gánh vác trách nhiệm.”
“Em chỉ biết đáp cho có, mỗi lần đều nói ‘Mẹ, con không hiểu những chuyện này, con sẽ chăm chỉ học hành, chờ tương lai... chờ tương lai con thi đậu đại học tốt nhất, tìm được công việc tốt, là mẹ có thể hưởng phúc rồi’.”
Hạ Hiểu Nam nói đến mấy chữ cuối cùng, cơ hồ khóc không thành tiếng, song sắt trên tầng thượng bị lắc kêu “kẽo kẹt”.
Lạc Văn Chu lập tức tiếp lời: “Vậy bây giờ em muốn noi theo bà ấy, thoát khỏi gánh nặng là ông nội à? Em cảm thấy ông già mà mãi chưa chết, liên lụy em, cho nên em trả thù ông sao?”
Hạ Hiểu Nam ra sức lắc đầu.
Lạc Văn Chu cố ý để giọng trở nên lãnh đạm: “Nhưng bọn anh thấy, ý em chính là như vậy. Chứ không em nhảy xuống thành một đống thịt nát, còn có ý nghĩa gì khác à?”
“Chết thì có ý nghĩa gì?” Hạ Hiểu Nam lớn tiếng nói, “Bà ấy có thể trốn tránh, tại sao em không thể?”
“Bởi vì Phùng Bân còn chờ em ở bên kia kìa,” Lạc Văn Chu nói, “Cậu ta chết không nhắm mắt, em đã nghĩ xong nên giải thích thế nào chưa? Hạ Hiểu Nam, em trốn tránh được người sống, chẳng lẽ còn trốn tránh được người chết?”
“Phùng Bân” giống như là một điều cấm kỵ, Hạ Hiểu Nam lại lần nữa mất khống chế rít lên, song người mặc dù ở bên ngoài, hai tay lại nắm chặt lan can sắt. Lạc Văn Chu chú ý tới ngôn ngữ cơ thể của cô bé, ý thức được Phí Độ nói đúng, cô bé này tới giờ phút mấu chốt không có dũng khí nhảy xuống.
Anh quyết đoán vung tay, lúc này, lính cứu hỏa ở gần Hạ Hiểu Nam nhất giữa lúc họ trò chuyện đã lặng lẽ tiếp cận trong vòng năm mét, người lính cứu hỏa ấy lao tới, túm cánh tay cô bé khi Hạ Hiểu Nam còn chưa kịp phản ứng.
Hạ Hiểu Nam hoảng sợ hét lên một tiếng, cơ hồ mất thăng bằng, hai lính cứu hỏa khác sớm treo mình ở tầng bảy một trái một phải từ bên dưới đón được em, thiếu nữ như một con sâu nhỏ bất lực, bị mọi người không giải thích gì lôi từ sân thượng xuống, tiếng khóc vỡ vụn trong gió đêm gầm thét.
Lạc Văn Chu đi tới, thoáng nhìn tòa nhà dạy học đối diện, thấy Phí Độ một tay đút túi, khá thong dong đóng cửa sổ, từ xa vẫy tay một cái với anh.
“Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này?”
“... Người mẹ thế nào lại canh thời gian, cố ý để thi thể lại cho con mình?”
“Bà ấy hận em.”
“Bà ấy là...”
Lạc Văn Chu tiện Weixin khi nãy Phí Độ gửi, cách hai tòa nhà, trả lời Phí Độ: “Hạ Hiểu Nam nói mẹ hận mình, đó là sự thật hay là cậu dùng thủ đoạn gì khiến cô bé hiểu lầm?”
“Là thật,” Phí Độ vừa nãy còn gây áp lực mạnh và bình tĩnh giờ đây các ngón tay lạnh cóng đến mất linh hoạt, cố giữ phong độ không run lên bần bật, đóng chặt cửa sổ dựa vào thiết bị sưởi trong phòng học, “Đương nhiên, tâm trạng u uất thời gian dài là nhân tố chủ yếu. Có điều, một người trong tình huống trạng thái tinh thần vô cùng mất ổn định, sẽ gửi các tín hiệu cầu cứu đến bạn bè người thân, nếu không được đáp lại, sẽ như đổ thêm dầu vào lửa – trong tình huống cực đoan thậm chí sẽ oán hận người thân của mình.”
Lạc Văn Chu đánh chữ trên di động: “Lần trước cậu nói cậu biết nguyên nhân cái chết của mẹ cậu, thế bà ấy...”
Anh nhập đến đây, từ xa thoáng nhìn bóng lưng Phí Độ dựa vào cạnh cửa sổ, thấy cả tòa nhà lặng ngắt như tờ, tất cả phòng học đều ngủ say trong bóng tối, chỉ có một mình hắn cô độc đứng im dưới ánh đèn le lói.
Lạc Văn Chu dừng tay, xóa những chữ vừa gõ.
Đúng lúc này, Đào Nhiên gọi điện tới.
“Cứu được Hạ Hiểu Nam rồi,” Lạc Văn Chu nói, “Bọn tôi sẽ đưa về ngay.”
“Ừ, tôi biết rồi,” Đào Nhiên nói, “Tôi muốn báo với ông, phía thắng cảnh Chung Cổ Lầu mới trả lời tôi, họ đã kiểm tra tuần tra viên ông nói, chỗ họ quả thật có một người như vậy, số thẻ và họ tên khớp hết, nhưng...”
Lạc Văn Chu khẽ ngước mắt lên.
Đào Nhiên nói: “Tuần tra viên đó phải là nữ.”