Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đọc Thầm - Quyển 4 - Chương 14
Lạc Văn Chu há hốc miệng nhìn Phí Độ hai tay đút túi cất bước đi vào, hắn không biết đã thay quần áo phong cách học viện từ khi nào, còn kẹp một quyển sách dưới nách ra vẻ, giơ tay gõ nhẹ cửa. Phí Độ đảo ánh mắt qua cả đội hình sự tỏa ra mùi “cầu bao nuôi”, gật đầu chào tất cả: “Bàn làm việc của tôi còn ở nguyên đó không?”
Mặc dù thời gian Phí Độ ở đội hình sự không hề dài, nhưng từ xưa “tiết kiệm chuyển sang phung phí dễ, phung phí quay về tiết kiệm khó”, không có so sánh sẽ không có tổn thương, mọi người đều nhớ rõ bữa ăn khuya do khách sạn sáu sao chuyên môn giao tới, đồ ăn thức uống xơi hoài không hết, dưới viên đạn bọc đường mạnh mẽ, cơ hồ sinh ra phản xạ có điều kiện – nhìn thấy chủ tịch Phí điển trai ngọc thụ lâm phong này, phản ứng đầu tiên là ứa nước bọt.
Lạc Văn Chu trơ mắt nhìn đám đàn em chưa trải sự đời làm trò mất mặt, vây quanh Phí Độ như cung nghênh đồng tử rải tiền, chiếm luôn phòng làm việc của anh, rốt cuộc ngộ ra – thảo nào đêm qua khi anh nói Phí Độ không cần tới đón, tên nhóc chết tiệt này đồng ý dứt khoát như vậy!
Đào Nhiên từ phía sau huých vai Lạc Văn Chu một cái, hạ giọng hỏi: “Hai người làm trò tình thú gì vậy?”
Lạc Văn Chu trong khoảnh khắc thu lại biểu cảm “lạc hướng”, tản ra sự lãnh đạm cao thâm khó lường, chân thành nói với Đào Nhiên: “Kẻ cả ngày ngồi trong nhà tưởng tượng bà xã như ông, trước mắt còn thuộc về giai đoạn chủ nghĩa xã hội manh nha, hiểu chưa? Manh nha! Ấm no cũng chưa có được, thì theo đuổi xây dựng văn minh tinh thần làm gì? Hửm? Tình thú thì liên quan gì đến ông?”
Đào Nhiên: “...”
Lạc Văn Chu ra vẻ sốt ruột thoáng nhìn đồng hồ: “Giờ này mới đến, đi đặt bàn ở quán ăn à? Tôi thật hết nói nổi cậu ta.”
Đào Nhiên giữ nguyên nụ cười mỉm, nghiêm túc suy nghĩ một trăm lẻ tám cách cắt đứt quan hệ: “Không phải ông mới định đến nhà đám học sinh đi bụi à?”
“Đúng vậy,” Lạc Văn Chu vẫy vẫy cái đuôi vô hình phía sau, “Nếu không vì chờ cậu ta thì tôi đi từ lâu rồi, chỉ toàn làm chậm trễ việc của tôi – Phí Độ, đừng nhiều lời nữa, có gì cần tôi ký mau đưa ra đây.”
Đào Nhiên nhìn bóng lưng Lạc Văn Chu tách đám đông đi vào tóm Phí Độ, thật sự không nhịn được phì cười, cảm giác hai tâm bệnh trước kia nay đã lấy độc trị độc tiêu trừ nội bộ rồi, quả thật cả người nhẹ nhõm. Song nụ cười thả lỏng còn chưa kịp thành hình, di động trong túi đã rung nhẹ, Đào Nhiên lấy ra xem, người gửi tin nhắn là Thường Ninh.
Thường Ninh hỏi anh: “Bạn mình cho hai tấm vé xem biểu diễn tạp kỹ trên nước, chính là cuối tuần này, cô ấy vừa cho mình leo cây, bạn có muốn đi không?”
Một tin nhắn rất ngắn, mà Đào Nhiên hệt như bệnh nhân gặp chướng ngại với việc đọc, xem đi xem lại mười phút, chỉ hận không thể bẻ vụn nhai nát mỗi một chữ rồi nuốt vào bụng.
Thường Ninh không phải loại con gái tính cách mạnh bạo lộ liễu, ngay cả mời anh xem một buổi biểu diễn cũng phải đưa ra một đống lý do trước. Song đối với cô mà nói, đây đã có thể xem là tỏ thái độ rất rõ ràng, thế nhưng...
Khi còn sống, Lão Dương trò chuyện tương đối nhiều với Đào Nhiên – mỗi lần nhìn thấy cái vẻ thối tha “tại sao ông đây đẹp trai nhường vậy” của Lạc Văn Chu là ông muốn chửi, không bình tĩnh nổi.
Ngay trước khi ông xảy ra chuyện không lâu, Lão Dương lấy giấy báo trúng tuyển của con gái chụp trong di động ra khoe Đào Nhiên, không biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên thở dài, nói với Đào Nhiên: “Chỉ chớp mắt mà con đã lớn thế rồi, lứa bọn thầy, mơ hồ trôi qua hơn nửa đời. Nhớ ngày xưa mẹ con bé gả cho thầy, còn là đối tượng do lãnh đạo giới thiệu, lúc ấy trong lòng thầy rất vui, cảm thấy mình xem như đã vất vả lừa về một nàng dâu, sau này không cần cô đơn nữa, cũng chẳng suy nghĩ gì khác, bây giờ lại cảm thấy quá qua loa, chỉ biết thấy điều kiện người ta tốt, không biết mình là gánh nặng.”
Đào Nhiên lúc đó hi hi ha ha trêu ông già đã được lợi còn ra vẻ, chẳng để trong lòng, rất lâu sau mới ngộ ra ý ông là gì. Khi yên bình, ai mà không muốn ở bên gia đình, có vợ có con có giường lò? Thời điểm gặp phải nguy hiểm, lại hận mình không thể là con khỉ nứt đá nhảy ra, không cha không mẹ, không bạn bè người thân, chân trần một mình, “trần trụi qua lại không vướng bận”.
Đào Nhiên khẽ thở ra một hơi, trong tiếng ồn ào của đồng nghiệp xung quanh, xóa chữ “được” suýt nữa gửi đi, gõ lại một dòng khác: “Xin lỗi, cuối tuần này mình phải tăng ca.”
Anh muốn nhân cuối tuần trộm đi thăm cô, dù cô không muốn gặp, bỏ lại ít quà, cũng coi như bày tỏ tâm ý. Số ảnh Lão Dương để lại còn chờ anh đi điều tra, rồi còn vài ba câu nhìn mà giật mình đó... Đào Nhiên bóp trán, cảm thấy có thể bản chất mình chẳng phải là người làm việc lớn, có chút việc cỏn con cũng để trong lòng, trăn trở trằn trọc cả đêm khó yên, không khỏi hâm mộ Lạc Văn Chu trời sập cũng xem là chăn được.
Lạc Văn Chu đắp “chăn bông dày cao cấp nhất” mười phút sau đã bắt cóc kim chủ ghế đầu của đội hình sự.
“Cậu Phí, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị chửi nhỉ?” Lạc Văn Chu ngồi trong xe nói, “Đi, tôi dẫn cậu đi nghe chửi một trận – tiểu khu Vườn Hạnh Phúc đường Hoành Chí, không biết đường thì mở hướng dẫn, đi thôi.”
Lạc Văn Chu cảm thấy, nếu có ai có thể nói ra chuyện gì, thì đó nên là cậu nhóc béo Trương Dật Phàm kia, cho nên định đi tìm cậu nhóc lần nữa.
Hôm đó ở Cục công an, mấy học sinh đều đã được hỏi, hôm nay đám Tiêu Hải Dương lại đến nhà, các bậc phụ huynh đã rất bực bội, quá tam ba bận, lần này anh lại đến, Lạc Văn Chu dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra sắc mặt phụ huynh sẽ thế nào.
Lạc Văn Chu vừa suy nghĩ vừa mở hồ sơ và tài liệu thẩm tra chính trị của Tiêu Hải Dương lấy từ phòng nhân sự – Tiêu Hải Dương cha mẹ ly dị, mẹ đã qua đời vì bệnh, trước khi trưởng thành do cha giám hộ, cha và mẹ kế mở một cửa hàng 4S, còn có một em trai cùng cha khác mẹ sắp thi đại học. Điều kiện gia đình không tệ, nhưng cũng không giàu sang lắm, cả nhà đều là người bình thường, họ hàng gần không có ai liên quan đến vụ án nào, không có ai chết oan, thậm chí bối cảnh công kiểm pháp cũng không có. Bản thân cậu ta mới tốt nghiệp chưa được mấy năm, gia đình lại sạch sẽ đơn giản, cho nên tư liệu không hề nhiều, xem qua là rõ. (4S: sale, sparepart, service, survey)
Lạc Văn Chu nhíu mày – thật kỳ lạ.
Phí Độ liếc nhìn anh, không hỏi anh đang xem gì, chỉ nhắc nhở một câu: “Sắp đến rồi.”
Lạc Văn Chu đóng tài liệu của Tiêu Hải Dương lại, ngẩng đầu nhìn tiểu khu xa hoa phía trước, tạm thời thu lại mạch suy nghĩ. Anh hết sức đau đầu thở dài, nói: “Không thì thế này, lát cậu làm bộ đi vệ sinh trước, chờ người ta trút giận xong hãy đến.”
Phí Độ thủng thỉnh nghe hướng dẫn lái xe: “Yên tâm đi, chỉ cần nhà họ có thành viên nữ giới, tôi sẽ không bị chửi đâu.”
“...” Lạc Văn Chu giơ tay véo thắt lưng hắn, “Trước mặt tôi dụ dỗ phụ nữ đã kết hôn? Nhóc con, chán sống rồi à?”
Phí Độ nở nụ cười không thành tiếng.
Song chủ tịch Phí không hề có cơ hội dụ dỗ phụ nữ đã kết hôn – khi gõ cửa nhà Trương Dật Phàm, cậu nhóc béo sợ sệt nói cha mẹ buổi tối ra ngoài xã giao rồi không có ở nhà.
Người lớn đại để đều bận rộn, bởi vậy mới bỏ ra nhiều tiền đưa con vào trường nội trú, giao toàn quyền cho giáo viên – không thể nói là không quan tâm con cái được, tốn nhiều tiền như vậy có thể tính là không quan tâm sao?
Thành tích tốt, biểu hiện tốt, thì thưởng cho, mua đồ cho. Phạm lỗi, cả gan trốn nhà, đương nhiên phải phạt, phạt không cho ăn cơm, cắt hết tiền tiêu vặt, nhốt trong nhà tự kiểm điểm.
Thưởng phạt phân minh, giáo dục có nguyên tắc cỡ nào.
Về phần đứa trẻ tuổi dậy thì đang nghĩ gì trong lòng, thì không hề quan trọng. Một lũ nhóc thì có ý kiến gì có giá trị? Trên vùng đất châu Phi rộng lớn còn lắm trẻ em đói khát như vậy, đám tổ tông muốn gì được nấy này còn đòi hỏi gì nữa?
“Mời ngồi.” Trương Dật Phàm khá lễ phép, rót nước cho họ, chỉ là rất sợ người lạ, không chịu ngẩng đầu nhìn khách, gục đầu ngồi đối diện như đang nhận thẩm vấn, “Hôm nay đã có chú cảnh sát khác tới, các chú vẫn muốn hỏi vấn đề như vậy ạ?”
Lạc Văn Chu ngắm nghía cậu nhóc: “Cháu còn nhớ chú không?”
Trương Dật Phàm nhanh chóng nhìn anh một cái, gật đầu.
Lạc Văn Chu dịu giọng hơn: “Chú không biết cháu nghe nói chưa, đêm qua Hạ Hiểu Nam đã trốn khỏi bệnh viện, trèo lên nóc một tòa nhà-“
Trương Dật Phàm giật mình ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt: “Hả!”
“Cứu được rồi.” Lạc Văn Chu ra dấu, “Chỉ thiếu một chút thế này, là đã nhảy từ tầng tám xuống.”
Trương Dật Phàm thoạt đầu thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng hỏi tới: “Bạn ấy không việc gì chứ?”
“Không bị thương,” Lạc Văn Chu nói, nhìn phản ứng của cậu nhóc, lại bổ sung một câu, “Có điều sau khi các chú đưa cô bé về, cô bé đã thừa nhận, hung thủ giết Phùng Bân có cấu kết với mình, là mình hại chết Phùng Bân... Các cháu đã hơn mười bốn tuổi, chú cảm thấy đây không thể nói là không việc gì được.”
Trương Dật Phàm thoạt đầu trợn tròn mắt, buột miệng thốt ra: “Không phải!”
Sau đó máu trên mặt phút chốc mất sạch, Trương Dật Phàm cắn chặt răng, ngồi trong ngôi nhà ấm áp, chóp mũi rịn mồ hôi.
Lúc này, Phí Độ ở bên cạnh nói xen vào: “Em cũng thích Hạ Hiểu Nam à?”
Câu này của hắn như một dúm đốm lửa xao động, mặt cậu nhóc béo lại từ trắng hóa đỏ, cậu ngậm chặt miệng, chừng như muốn nổ tung. Song ngay khi Lạc Văn Chu cho rằng cậu bé sắp không nhịn được, cậu nhóc bỗng nhìn về phía Phí Độ, ánh mắt lướt qua áo khoác mở rộng, đồng hồ, và tư thế ngồi lười nhác lại có vẻ thong dong của hắn, tích tắc ấy, Phí Độ rõ ràng đọc thấy nỗi sợ hãi trong mắt cậu thiếu niên.
Phí Độ vừa ngớ ra, liền thấy Trương Dật Phàm như bong bóng xì hơi, tinh khí thần khô quắt đi trông thấy, mím chặt môi. Sau đó, chỉ thấy cậu nhóc đứng ngồi không yên một lúc, tựa hồ đã quyết tâm điều gì, đứng dậy quay về phòng ngủ, lát sau cầm một bao thư đi ra, đẩy tới trước mặt Lạc Văn Chu và Phí Độ.
Lạc Văn Chu ngạc nhiên nhận lấy, mở ra phát hiện bên trong là hai tấm thẻ ngân hàng.
“Trong đây là quỹ giáo dục mẹ để dành cho cháu và tiền lì xì từ nhỏ đến lớn của cháu, mật khẩu hai thẻ giống nhau, đều là sinh nhật cháu, chính là ngày tháng đăng ký ở Cục công an – bên trong tổng cộng ba mươi vạn... À, chắc còn có một ít tiền lãi.” Trương Dật Phàm cố gắng ngồi thẳng, dùng điệu bộ của quỷ hối lộ Hán gian không biết xem trong bộ phim truyền hình nào, vụng về hạ giọng đọc lời thoại, “Phiền chú quan tâm Hạ Hiểu Nam nhiều hơn, bạn ấy không phải là người như vậy, chắc chắn đã có hiểu lầm gì rồi.”
Lạc Văn Chu: “...”
Phí Độ: “...”
Đây thật là khoảnh khắc có thể ghi vào sử sách, đội trưởng Lạc lăn lộn đến bây giờ, đã nhận được khoản hối lộ lớn nhất kể từ khi hành nghề, người hối lộ còn là vị thành niên!
Bọn con nít quỷ bây giờ học trò này từ đâu vậy!
Lạc Văn Chu gập ngón tay búng nhẹ tấm thẻ ngân hàng về trong bao thư.
“Cháu không cho chú biết nguyên nhân thật sự khiến các cháu trốn đi, không cho chú biết mối quan hệ của Hạ Hiểu Nam và Phùng Bân, cũng không cho chú biết Phùng Bân ở trường từng kết oán với ai – đã muốn thông qua thứ này... Tính bảo chú làm thế nào? Tự ý thả Hạ Hiểu Nam à?” Lạc Văn Chu mệt mỏi thở dài, “Cháu yêu ơi, cháu bị bệnh à?”
Mặc dù thời gian Phí Độ ở đội hình sự không hề dài, nhưng từ xưa “tiết kiệm chuyển sang phung phí dễ, phung phí quay về tiết kiệm khó”, không có so sánh sẽ không có tổn thương, mọi người đều nhớ rõ bữa ăn khuya do khách sạn sáu sao chuyên môn giao tới, đồ ăn thức uống xơi hoài không hết, dưới viên đạn bọc đường mạnh mẽ, cơ hồ sinh ra phản xạ có điều kiện – nhìn thấy chủ tịch Phí điển trai ngọc thụ lâm phong này, phản ứng đầu tiên là ứa nước bọt.
Lạc Văn Chu trơ mắt nhìn đám đàn em chưa trải sự đời làm trò mất mặt, vây quanh Phí Độ như cung nghênh đồng tử rải tiền, chiếm luôn phòng làm việc của anh, rốt cuộc ngộ ra – thảo nào đêm qua khi anh nói Phí Độ không cần tới đón, tên nhóc chết tiệt này đồng ý dứt khoát như vậy!
Đào Nhiên từ phía sau huých vai Lạc Văn Chu một cái, hạ giọng hỏi: “Hai người làm trò tình thú gì vậy?”
Lạc Văn Chu trong khoảnh khắc thu lại biểu cảm “lạc hướng”, tản ra sự lãnh đạm cao thâm khó lường, chân thành nói với Đào Nhiên: “Kẻ cả ngày ngồi trong nhà tưởng tượng bà xã như ông, trước mắt còn thuộc về giai đoạn chủ nghĩa xã hội manh nha, hiểu chưa? Manh nha! Ấm no cũng chưa có được, thì theo đuổi xây dựng văn minh tinh thần làm gì? Hửm? Tình thú thì liên quan gì đến ông?”
Đào Nhiên: “...”
Lạc Văn Chu ra vẻ sốt ruột thoáng nhìn đồng hồ: “Giờ này mới đến, đi đặt bàn ở quán ăn à? Tôi thật hết nói nổi cậu ta.”
Đào Nhiên giữ nguyên nụ cười mỉm, nghiêm túc suy nghĩ một trăm lẻ tám cách cắt đứt quan hệ: “Không phải ông mới định đến nhà đám học sinh đi bụi à?”
“Đúng vậy,” Lạc Văn Chu vẫy vẫy cái đuôi vô hình phía sau, “Nếu không vì chờ cậu ta thì tôi đi từ lâu rồi, chỉ toàn làm chậm trễ việc của tôi – Phí Độ, đừng nhiều lời nữa, có gì cần tôi ký mau đưa ra đây.”
Đào Nhiên nhìn bóng lưng Lạc Văn Chu tách đám đông đi vào tóm Phí Độ, thật sự không nhịn được phì cười, cảm giác hai tâm bệnh trước kia nay đã lấy độc trị độc tiêu trừ nội bộ rồi, quả thật cả người nhẹ nhõm. Song nụ cười thả lỏng còn chưa kịp thành hình, di động trong túi đã rung nhẹ, Đào Nhiên lấy ra xem, người gửi tin nhắn là Thường Ninh.
Thường Ninh hỏi anh: “Bạn mình cho hai tấm vé xem biểu diễn tạp kỹ trên nước, chính là cuối tuần này, cô ấy vừa cho mình leo cây, bạn có muốn đi không?”
Một tin nhắn rất ngắn, mà Đào Nhiên hệt như bệnh nhân gặp chướng ngại với việc đọc, xem đi xem lại mười phút, chỉ hận không thể bẻ vụn nhai nát mỗi một chữ rồi nuốt vào bụng.
Thường Ninh không phải loại con gái tính cách mạnh bạo lộ liễu, ngay cả mời anh xem một buổi biểu diễn cũng phải đưa ra một đống lý do trước. Song đối với cô mà nói, đây đã có thể xem là tỏ thái độ rất rõ ràng, thế nhưng...
Khi còn sống, Lão Dương trò chuyện tương đối nhiều với Đào Nhiên – mỗi lần nhìn thấy cái vẻ thối tha “tại sao ông đây đẹp trai nhường vậy” của Lạc Văn Chu là ông muốn chửi, không bình tĩnh nổi.
Ngay trước khi ông xảy ra chuyện không lâu, Lão Dương lấy giấy báo trúng tuyển của con gái chụp trong di động ra khoe Đào Nhiên, không biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên thở dài, nói với Đào Nhiên: “Chỉ chớp mắt mà con đã lớn thế rồi, lứa bọn thầy, mơ hồ trôi qua hơn nửa đời. Nhớ ngày xưa mẹ con bé gả cho thầy, còn là đối tượng do lãnh đạo giới thiệu, lúc ấy trong lòng thầy rất vui, cảm thấy mình xem như đã vất vả lừa về một nàng dâu, sau này không cần cô đơn nữa, cũng chẳng suy nghĩ gì khác, bây giờ lại cảm thấy quá qua loa, chỉ biết thấy điều kiện người ta tốt, không biết mình là gánh nặng.”
Đào Nhiên lúc đó hi hi ha ha trêu ông già đã được lợi còn ra vẻ, chẳng để trong lòng, rất lâu sau mới ngộ ra ý ông là gì. Khi yên bình, ai mà không muốn ở bên gia đình, có vợ có con có giường lò? Thời điểm gặp phải nguy hiểm, lại hận mình không thể là con khỉ nứt đá nhảy ra, không cha không mẹ, không bạn bè người thân, chân trần một mình, “trần trụi qua lại không vướng bận”.
Đào Nhiên khẽ thở ra một hơi, trong tiếng ồn ào của đồng nghiệp xung quanh, xóa chữ “được” suýt nữa gửi đi, gõ lại một dòng khác: “Xin lỗi, cuối tuần này mình phải tăng ca.”
Anh muốn nhân cuối tuần trộm đi thăm cô, dù cô không muốn gặp, bỏ lại ít quà, cũng coi như bày tỏ tâm ý. Số ảnh Lão Dương để lại còn chờ anh đi điều tra, rồi còn vài ba câu nhìn mà giật mình đó... Đào Nhiên bóp trán, cảm thấy có thể bản chất mình chẳng phải là người làm việc lớn, có chút việc cỏn con cũng để trong lòng, trăn trở trằn trọc cả đêm khó yên, không khỏi hâm mộ Lạc Văn Chu trời sập cũng xem là chăn được.
Lạc Văn Chu đắp “chăn bông dày cao cấp nhất” mười phút sau đã bắt cóc kim chủ ghế đầu của đội hình sự.
“Cậu Phí, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị chửi nhỉ?” Lạc Văn Chu ngồi trong xe nói, “Đi, tôi dẫn cậu đi nghe chửi một trận – tiểu khu Vườn Hạnh Phúc đường Hoành Chí, không biết đường thì mở hướng dẫn, đi thôi.”
Lạc Văn Chu cảm thấy, nếu có ai có thể nói ra chuyện gì, thì đó nên là cậu nhóc béo Trương Dật Phàm kia, cho nên định đi tìm cậu nhóc lần nữa.
Hôm đó ở Cục công an, mấy học sinh đều đã được hỏi, hôm nay đám Tiêu Hải Dương lại đến nhà, các bậc phụ huynh đã rất bực bội, quá tam ba bận, lần này anh lại đến, Lạc Văn Chu dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra sắc mặt phụ huynh sẽ thế nào.
Lạc Văn Chu vừa suy nghĩ vừa mở hồ sơ và tài liệu thẩm tra chính trị của Tiêu Hải Dương lấy từ phòng nhân sự – Tiêu Hải Dương cha mẹ ly dị, mẹ đã qua đời vì bệnh, trước khi trưởng thành do cha giám hộ, cha và mẹ kế mở một cửa hàng 4S, còn có một em trai cùng cha khác mẹ sắp thi đại học. Điều kiện gia đình không tệ, nhưng cũng không giàu sang lắm, cả nhà đều là người bình thường, họ hàng gần không có ai liên quan đến vụ án nào, không có ai chết oan, thậm chí bối cảnh công kiểm pháp cũng không có. Bản thân cậu ta mới tốt nghiệp chưa được mấy năm, gia đình lại sạch sẽ đơn giản, cho nên tư liệu không hề nhiều, xem qua là rõ. (4S: sale, sparepart, service, survey)
Lạc Văn Chu nhíu mày – thật kỳ lạ.
Phí Độ liếc nhìn anh, không hỏi anh đang xem gì, chỉ nhắc nhở một câu: “Sắp đến rồi.”
Lạc Văn Chu đóng tài liệu của Tiêu Hải Dương lại, ngẩng đầu nhìn tiểu khu xa hoa phía trước, tạm thời thu lại mạch suy nghĩ. Anh hết sức đau đầu thở dài, nói: “Không thì thế này, lát cậu làm bộ đi vệ sinh trước, chờ người ta trút giận xong hãy đến.”
Phí Độ thủng thỉnh nghe hướng dẫn lái xe: “Yên tâm đi, chỉ cần nhà họ có thành viên nữ giới, tôi sẽ không bị chửi đâu.”
“...” Lạc Văn Chu giơ tay véo thắt lưng hắn, “Trước mặt tôi dụ dỗ phụ nữ đã kết hôn? Nhóc con, chán sống rồi à?”
Phí Độ nở nụ cười không thành tiếng.
Song chủ tịch Phí không hề có cơ hội dụ dỗ phụ nữ đã kết hôn – khi gõ cửa nhà Trương Dật Phàm, cậu nhóc béo sợ sệt nói cha mẹ buổi tối ra ngoài xã giao rồi không có ở nhà.
Người lớn đại để đều bận rộn, bởi vậy mới bỏ ra nhiều tiền đưa con vào trường nội trú, giao toàn quyền cho giáo viên – không thể nói là không quan tâm con cái được, tốn nhiều tiền như vậy có thể tính là không quan tâm sao?
Thành tích tốt, biểu hiện tốt, thì thưởng cho, mua đồ cho. Phạm lỗi, cả gan trốn nhà, đương nhiên phải phạt, phạt không cho ăn cơm, cắt hết tiền tiêu vặt, nhốt trong nhà tự kiểm điểm.
Thưởng phạt phân minh, giáo dục có nguyên tắc cỡ nào.
Về phần đứa trẻ tuổi dậy thì đang nghĩ gì trong lòng, thì không hề quan trọng. Một lũ nhóc thì có ý kiến gì có giá trị? Trên vùng đất châu Phi rộng lớn còn lắm trẻ em đói khát như vậy, đám tổ tông muốn gì được nấy này còn đòi hỏi gì nữa?
“Mời ngồi.” Trương Dật Phàm khá lễ phép, rót nước cho họ, chỉ là rất sợ người lạ, không chịu ngẩng đầu nhìn khách, gục đầu ngồi đối diện như đang nhận thẩm vấn, “Hôm nay đã có chú cảnh sát khác tới, các chú vẫn muốn hỏi vấn đề như vậy ạ?”
Lạc Văn Chu ngắm nghía cậu nhóc: “Cháu còn nhớ chú không?”
Trương Dật Phàm nhanh chóng nhìn anh một cái, gật đầu.
Lạc Văn Chu dịu giọng hơn: “Chú không biết cháu nghe nói chưa, đêm qua Hạ Hiểu Nam đã trốn khỏi bệnh viện, trèo lên nóc một tòa nhà-“
Trương Dật Phàm giật mình ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt: “Hả!”
“Cứu được rồi.” Lạc Văn Chu ra dấu, “Chỉ thiếu một chút thế này, là đã nhảy từ tầng tám xuống.”
Trương Dật Phàm thoạt đầu thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng hỏi tới: “Bạn ấy không việc gì chứ?”
“Không bị thương,” Lạc Văn Chu nói, nhìn phản ứng của cậu nhóc, lại bổ sung một câu, “Có điều sau khi các chú đưa cô bé về, cô bé đã thừa nhận, hung thủ giết Phùng Bân có cấu kết với mình, là mình hại chết Phùng Bân... Các cháu đã hơn mười bốn tuổi, chú cảm thấy đây không thể nói là không việc gì được.”
Trương Dật Phàm thoạt đầu trợn tròn mắt, buột miệng thốt ra: “Không phải!”
Sau đó máu trên mặt phút chốc mất sạch, Trương Dật Phàm cắn chặt răng, ngồi trong ngôi nhà ấm áp, chóp mũi rịn mồ hôi.
Lúc này, Phí Độ ở bên cạnh nói xen vào: “Em cũng thích Hạ Hiểu Nam à?”
Câu này của hắn như một dúm đốm lửa xao động, mặt cậu nhóc béo lại từ trắng hóa đỏ, cậu ngậm chặt miệng, chừng như muốn nổ tung. Song ngay khi Lạc Văn Chu cho rằng cậu bé sắp không nhịn được, cậu nhóc bỗng nhìn về phía Phí Độ, ánh mắt lướt qua áo khoác mở rộng, đồng hồ, và tư thế ngồi lười nhác lại có vẻ thong dong của hắn, tích tắc ấy, Phí Độ rõ ràng đọc thấy nỗi sợ hãi trong mắt cậu thiếu niên.
Phí Độ vừa ngớ ra, liền thấy Trương Dật Phàm như bong bóng xì hơi, tinh khí thần khô quắt đi trông thấy, mím chặt môi. Sau đó, chỉ thấy cậu nhóc đứng ngồi không yên một lúc, tựa hồ đã quyết tâm điều gì, đứng dậy quay về phòng ngủ, lát sau cầm một bao thư đi ra, đẩy tới trước mặt Lạc Văn Chu và Phí Độ.
Lạc Văn Chu ngạc nhiên nhận lấy, mở ra phát hiện bên trong là hai tấm thẻ ngân hàng.
“Trong đây là quỹ giáo dục mẹ để dành cho cháu và tiền lì xì từ nhỏ đến lớn của cháu, mật khẩu hai thẻ giống nhau, đều là sinh nhật cháu, chính là ngày tháng đăng ký ở Cục công an – bên trong tổng cộng ba mươi vạn... À, chắc còn có một ít tiền lãi.” Trương Dật Phàm cố gắng ngồi thẳng, dùng điệu bộ của quỷ hối lộ Hán gian không biết xem trong bộ phim truyền hình nào, vụng về hạ giọng đọc lời thoại, “Phiền chú quan tâm Hạ Hiểu Nam nhiều hơn, bạn ấy không phải là người như vậy, chắc chắn đã có hiểu lầm gì rồi.”
Lạc Văn Chu: “...”
Phí Độ: “...”
Đây thật là khoảnh khắc có thể ghi vào sử sách, đội trưởng Lạc lăn lộn đến bây giờ, đã nhận được khoản hối lộ lớn nhất kể từ khi hành nghề, người hối lộ còn là vị thành niên!
Bọn con nít quỷ bây giờ học trò này từ đâu vậy!
Lạc Văn Chu gập ngón tay búng nhẹ tấm thẻ ngân hàng về trong bao thư.
“Cháu không cho chú biết nguyên nhân thật sự khiến các cháu trốn đi, không cho chú biết mối quan hệ của Hạ Hiểu Nam và Phùng Bân, cũng không cho chú biết Phùng Bân ở trường từng kết oán với ai – đã muốn thông qua thứ này... Tính bảo chú làm thế nào? Tự ý thả Hạ Hiểu Nam à?” Lạc Văn Chu mệt mỏi thở dài, “Cháu yêu ơi, cháu bị bệnh à?”