Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Đạo Mộ Chi Tế Phẩm - Chương 20
Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến nhìn cái người vì động tác của cậu mà mở mắt, hoàn toàn không giống với trạng thái mơ màng của Trần Ngọc ban nãy, trong con ngươi đen nhánh chỉ có sự tỉnh táo cùng bình tĩnh, ngoài ra còn có phần khó chịu vì bị quấy rầy, không biết có phải vì dạy sớm hay không.
Trần Ngọc nhìn tình cảnh trong chăn, khóe miệng giật giật, bàn tay run rẩy nhanh chóng kéo chăn đắp lại, ngẩng đầu quay sang cố nặn ra một nụ cười với người đang đứng ở cửa: “Trầm ca, ta lập tức sẽ tới Trần gia. Cái kia, nghe Tiểu Hạ nói gần đây ngươi bề bộn nhiều việc, không nhọc công ngươi đợi ta, ngươi cứ đi về trước, lát nữa ta đến.”
Người đứng ở cửa chính là đại đệ tử đắc ý của phụ thân Trần Ngọc – Thẩm Tuyên, cũng là người nối nghiệp chân chính của Trần gia. Trần phụ thủ nghệ cùng việc làm ăn không hề để lại cho con trai, mà truyền cho đệ tử, điều này khiến nhiều người rất ngạc nhiên, không hiểu Trần phụ suy tính cái gì.
Nhưng phụ thân của Trần Ngọc, cũng chính là đương gia hiện tại của Trần gia coi trọng Thẩm Tuyên vượt xa hơn cả với cậu con trai Trần Ngọc, chuyện này ai cũng biết. Cho nên, người trên kẻ dưới ở Trần gia đều muốn lấy lòng vị đương gia kế nhiệm này. Còn với vị thiếu gia chân chính Trần Ngọc thì lại lười săn đón.
Sự coi trọng của Trần gia cộng thêm năng lực cùng địa vị của Thẩm Tuyên, ngay cả Trần Ngọc, cũng phải gọi hắn một tiếng Trầm ca.
Thẩm Tuyên đương nhiên nhìn thấy trên giường Trần Ngọc có người khác, tư thế dựa vào cửa không hề thay đổi, từ từ thu lại nụ cười, trầm mặt nhìn về phía Trần Ngọc, “Tiểu thiếu gia, sư phó nói để tranh thủ thời gian, nhân tiện bảo ta báo cáo lại hiện trạng của ngươi với người, ta nghĩ người cũng không hy vọng biết được cuộc sống riêng của ngươi vô cùng *** loạn.” Chỉ khi nào Thẩm Tuyên tức giận hoặc châm chọc Trần Ngọc mới gọi cậu là thiếu gia.
Trần Ngọc nghe câu này, thiếu chút nữa ngừng thở, ngẩng phắt mặt lên, đỏ mặt lớn tiếng kêu la: “Ta kháo, ta không có, ngươi không thể nói lung tung với cha ta. Ngươi, ngươi nhìn thế nào mà bảo ta sống *** loạn! Hơn nữa, chuyện của ta, ngươi quản ——“
Một bàn tay nắm lấy cằm Trần Ngọc, nâng lên, Thẩm Tuyên cố ý tiến lại gần, cặp mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Ngọc: “Ta quả thật không quản, cũng không dám quản, về sau thiếu gia có chuyện gạt sư phó, kính xin đừng đến tìm ta nữa. Còn vấn đề ngươi vừa nói ban nãy, thiếu gia cảm thấy, cho dù ta nói thật, sư phó chẳng lẽ sẽ không tin lời giải thích của ngươi?”
Trần Ngọc trừng mắt, cắn răng, bình thường dưới tình huống này, cậu sớm đã quay ngoắt 1800 ăn nói khép nép lấy lòng. Nhưng bởi mấy hôm nay ở nhà luôn bị Phong Hàn bạo lực đàn áp, cơn tức trong lòng vẫn luôn bị Trần Ngọc nhịn xuống nay bộc phát, cậu quyết định xả hết tất cả ra!
“Ngươi...”
Trần Ngọc còn chưa nói xong, chăn bị vén lên, Phong Hàn cau mày ngồi dậy, đẩy tay Thẩm Tuyên ra, bình thản nhìn Trần Ngọc nói: “Đi chuẩn bị cơm sáng.”
Trần Ngọc xem xét tình trạng hiện tại của mình, cả người cậu mặc độc cái quần lót, mà trông sang bên cạnh, Phong Hàn từ eo trở xuống hình như cũng không mặc gì, một cánh tay của hắn còn vòng qua hông cậu. Tình huống ái muội không thể giải thích, cộng thêm dáng vẻ không có ý định thu tay lại của ai đó, nếu không có Thẩm Tuyên ở đây, Trần Ngọc sớm đã bùng nổ.
Trần Ngọc đang suy nghĩ trước tiên nên giải thích thế nào, Phong Hàn cái tên bánh tông này sao lại trần truồng như vậy? Sao hắn lại không ở trong thư phòng, có lẽ tại giường trong đó quả thực quá nhỏ, hôm nào đi mua cái khác to hơn...
Kể từ lúc tận mắt thấy người trên giường cư nhiên lại là một nam nhân xinh đẹp, Thẩm Tuyên kia mặt đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa, nhưng vẫn chăm chăm quan sát Phong Hàn. Con bà nó, lão tử chơi nam nhân hay nữ nhân còn cần ngươi để ý?! Đừng có tự cho mình là giỏi! Chẳng lẽ tiểu tử này coi trọng Phong Hàn? Biến thái a.
Trần Ngọc đang âm thầm khoái trá trong lòng, Phong Hàn thúc giục siết chặt lấy eo Trần Ngọc, chẳng biết xấu hổ tiếp tục yêu cầu, “Nhanh lên một chút, ta mấy ngày hôm trước đã bàn bạc qua với ngươi, một ngày ba bữa ắt không thể thiếu.”
Trần Ngọc biểu tình 囧 ném chăn cho Phong Hàn, còn mình thì nhanh chóng đứng dậy cầm quần áo tùy tiện mặc vào, đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa quay sang nhìn Thẩm Tuyên giải thích: “Ngươi xem, chúng ta ít nhất cần nửa giờ nữa mới có thể bước ra khỏi cửa, ngươi không cần lãng phí thời gian chờ ta, thật đó.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn dẫn hắn cùng qua đấy?” Thẩm Tuyên liếc Phong Hàn đang chậm rãi rời giường một cái, theo Trần Ngọc tới phòng bếp, hỏi nhưng phân nửa là có ý nhắc nhở.
Trần Ngọc hiểu rõ, cha cậu tìm cậu nhất định là có chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý thấy cậu mang ngoại nhân đến, có điều để Phong hàn đợi ở nhà một mình? Tuyệt đối không thể.
Trần Ngọc thở dài nói: “Đúng vậy, ta không thể để hắn ở lại.”
Thẩm Tuyên đăm đăm nhìn Trần Ngọc một hồi, khóe miệng từ từ giương lên, “Được a, xem ra tự mình hạ địa một lần, tiểu Trần Ngọc càng ngày càng có triển vọng.”
Tay cầm bát của Trần Ngọc khẽ run, trứng tươi thiếu chút nữa rơi hết xuống đất. Chuyện cậu hạ mộ, là chỉ một mình Thẩm Tuyên biết hay Trần gia cũng biết hết rồi? Thế nhưng, khi Trần Ngọc vặn hỏi, Thẩm Tuyên không thèm để ý, ngồi ở trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay vị đại để tử này sao lại âm dương quái khí như vậy? Trần Ngọc khó hiểu.
Lo lắng bất an cùng Phong Hàn ăn cơm sáng xong, ngồi trên xe Thẩm Tuyên, bởi vì sợ hãi chuyện mình tự hạ mộ không biết phụ thân sẽ nổi giận đến mức nào, Trần Ngọc cả đoạn đường không hề hé miệng nói chuyện. Phong Hàn giống như lãnh đạo ngồi ở đằng sau đến suất thần.
Trần Tuyên vừa lái xe đồng thời nghiêng đầu quan sát Trần Ngọc, chiếc vòng trên cổ Trần Ngọc bị che khuất, nhìn không rõ phẩm chất, Thẩm Tuyên chỉ cảm thấy thẩm mỹ quan của Trần Ngọc càng ngày càng quỷ dị.
Sau nửa giờ, Trần Ngọc ở trong thư phòng đối mặt với đương gia Trần gia nghiêm nghị, cung kính cúi đầu kêu lên: “Phụ thân.” Vẻ tinh ranh lập dị thường ngày một chút cũng không thấy đâu.
Trần Sâm không đáp lại con trai, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi trực tiếp nhìn về phía Phong Hàn hờ hững đứng yên sau lưng Trần Ngọc, người kia mặc dù không lên tiếng, nhưng lại khiến cho người ta có ấn tượng cực kì sâu sắc.
“Ngươi là bạn của A Ngọc?”
Đang lúc Trần Ngọc hoài nghi Phong Hàn có thể hiểu nghĩa của từ bạn hay không, Phong Hàn đã hướng Trần Sâm gật đầu một cái, Trần Sâm mạn bất kinh tâm trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Rất tốt, nó bình thường chắc đã đem đến không ít phiền toái cho ngươi?”
Phong Hàn suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Trần Ngọc tức muốn hộc máu, đây là cái đạo lý gì a? Chẳng lẽ phiền toái Phong Hàn mang đến cho mình còn chưa có đủ?
Cho đến khi Phong Hàn được mời ngồi xuống trên ghế salon nghỉ ngơi, Trần Ngọc rốt cuộc tập trung tinh thần cao độ, nhìn về phía cha mình.
Trần Sâm giơ tay tát Trần Ngọc một cái, Trần Ngọc thân thể lảo đảo.
Thẩm Tuyên kêu lên: “Sư phó!”
Phong Hàn cũng cau mày, nhưng vẫn ngồi trên ghế salon không động đậy.
Trần Sâm lạnh lùng nhìn Trần Ngọc, cáu kỉnh quát: “Ngươi giỏi lắm! Bình thường ta hay nói với ngươi như thế nào?! Toàn là nước đổ lá khoai?”
Thấy Trần Ngọc cúi đầu không dám lên tiếng, Trần Sâm sắc mặt càng thêm âm trầm. Tính tình của đứa con này hắn đương nhiên hiểu rõ, mặc dù yêu náo, nhưng rất ít khi dám làm trái với lời dặn dò của mình, hắn đứng lên đi tới bên cạnh Trần Ngọc, “Ngươi cho là cha ngươi không tóm được ngươi, cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, chuyện gì cũng tự ý quyết định?”
Trần Ngọc mấy năm nay đây là lần đầu tiên thấy phụ thân trầm tĩnh lạnh lùng của cậu giận dữ đến vậy, mẹ cậu lại không có ở đây, liền nhỏ giọng nói: “Cha, lần sau con nhất định nghe lời. Lần này là do trường học tổ chức hoạt động khảo cổ, con cho rằng không có gì nguy hiểm.”
“Đừng có nói với ta ba chữ “con cho rằng”. Cái thứ cho rằng của ngươi chẳng giải quyết được bất cứ nguy hiểm gì!” Trần Sâm lạnh lùng lên tiếng, nhìn Trần Ngọc ngoan ngoãn rũ mắt, mi mục tinh sảo càng ngày càng giống mẫu thân cậu, vẻ gầy yếu đơn bạc trái lại hiện ra mấy phần đáng thương, nhất thời không biết nói gì nữa.
Do dự một lúc lâu, Trần Ngọc đang chuẩn bị khai báo chuyện Thanh Long hoàn trên cổ mình, chợt nghĩ đến một việc khác, vội hỏi: “Cha, người có biết chuyện Triệu Ly xử lý tên tay chân không, hắn —”
Trần Sâm giơ tay cắt ngang lời Trần Ngọc: “Chuyện này ta biết, ngươi đừng quản.”
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị gõ một cái, phía ngoài có người lên tiếng: “Sư phó, người Khương gia tới.”
Trần Sâm khẽ nheo mắt lại, liếc nhìn đại đệ tử vẫn yên lặng bên cạnh, từ trong ngăn kéo lôi ra một cái thẻ ném tới trước mặt Trần Ngọc,nói: “Ngươi đã tốt nghiệp, tiền trong này, ngươi có thể làm những chuyện mà ngươi muốn, dĩ nhiên ta cũng không đồng ý để ngươi đi buôn bán đồ cổ. Điều cuối cùng, nếu còn để ta biết ngươi hạ địa một lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Trần Ngọc lưỡng lự giây lát, Trần Sâm đã đi về phía cửa thư phòng. Trần Ngọc thầm thở dài một tiếng, manh mối về lời nguyền của Thanh Long hoàn đại khái toàn ở trong mộ, chuyện phiền toái này nên giải quyết thế nào đây.
Lúc Thẩm Tuyên đi ra ngoài còn vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, thấp giọng nói một câu: “Sư phó ba ngày sau có thể sẽ không ở nhà, nếu như ngươi thật sự có chuyện gì thì hãy đến đây sớm một chút.”
Trần Ngọc gật gật đầu, chờ cửa thư phòng hoàn toàn đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Phong Hàn, ngồi xuống trên ghế salon.
Phong Hàn thưởng thức trà, nghiêng đầu nói: “Phụ thân ngươi thái độ làm người không tệ, chẳng qua phương thức giáo dục có chút thất bại.”
Trần Ngọc kinh ngạc quay đầu lại nhìn Phong Hàn, dán mắt vào khuôn mặt cực kỳ dễ nhìn của hắn, ngơ ngác hỏi: “Thất bại ở chỗ nào?”
Phong Hàn săm soi cái bánh ngọt trên bàn, ra chỉ thị cho Trần Ngọc, “Loại này không tồi, ngươi lần sau nên mua một cái.” Tiếp đó dưới ánh mắt tức giận của Trần Ngọc đáp, “Nếu như ta là phụ thân ngươi, tuyệt đối sẽ không dùng lời nói phân tích phải trái khai thông cho ngươi. Trực tiếp dùng hành động để ngươi hiểu rõ, ta cảm thấy hiệu quả sẽ nhanh hơn.”
Chén trà trong tay Trần Ngọc đã có chút run rẩy, hành động? Một ngày đánh ba lần?! Kháo a, cậu cảm thấy phụ thân trong thư phòng ngay trước mặt người ngoài dạy dỗ mình đã rất mất mặt rồi, lúc này nghe thấy những lời của Phong Hàn, càng thêm tức giận. Không nhịn được nói: “Phong Hàn, điều này ngoài việc chứng tỏ ngươi tuyệt đối không phải là một người cha tốt, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.”
“Ta sẽ không làm cha, phiền phức.”
“...”
Uống xong trà, Trần Ngọc lại nhìn cái thẻ trong tay mình, đây coi như là minh chứng cho việc cậu tự lập, mặc dù phụ thân nói không hy vọng cậu buôn bán cổ vật, nhưng nó là thứ có ưu thế và căn cơ cuối cùng của cậu.
Ngay lúc đó, máy fax trong phòng kêu lên, sau khi trả lời tự động, một bức tranh dần dần được gửi tới. Trần Ngọc nhìn lướt qua, sau đó ngốc lăng tại chỗ, đó là một bức bản đồ, vẽ rất cẩu thả, địa danh cụ thể rất ít, có thể miễn cưỡng nhận ra là Tây bộ, hoang vu mà bát ngát. Hấp dẫn Trần Ngọc chính là thứ bên dưới góc trái của tấm bản đồ, đó rõ ràng là một con vô quan điểu.
Trần Ngọc kinh ngạc cầm bản fax lên xem, nhìn về phía Phong Hàn.
Một tiếng sau, Trần Lâm sắc mặt khó coi nhìn màn hình giám sát, tiếp đó cười khổ nói với mấy người khác: “Lần này thực sự là ta không đúng, tiểu tử cố chấp, nhưng ta có thể bảo đảm, cho dù nó cầm bản đồ cũng tuyệt đối không dám đi trộm mộ, nó không có kinh nghiệm hạ mộ, cũng không có nhân thủ.”
Một lão gia tử khác trong phòng hừ một tiếng, nói: “Ta cũng biết nội tình Trần gia các ngươi, đương nhiên không sợ con trai ngươi làm gì, nhưng hắn có thể giao nó cho những người khác hay không thì chưa chắc.”
Người trẻ tuổi bên cạnh lão gia tử vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đúng lúc đó quay đầu cười nói: “Gia gia, Trần bá phụ tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Hơn nữa, lần này không chỉ là hai nhà chúng ta liên thủ, Trần bá phụ trọng đạo nghĩa, thế nào cũng sẽ không làm khó Dương gia chúng ta.”
Trần Sâm nhíu mày, nhìn không thấu biểu tình của người trẻ tuổi kia, nói: “Ân, còn có, lần này cũng có thể là lần cuối cùng ta hạ địa, nhất định dồn hết toàn lực, Khương lão gia tử cứ việc yên tâm.”
Khương lão gia tử này chính là lão nhân đã từng đến trường học tìm Trần Ngọc, nghe được lời nói của Trần Sâm, kinh ngạc nhìn sang: “Một lần cuối cùng?”
Trần Sâm cười gật đầu: “Sau này nhờ cả vào người trẻ tuổi trong thiên hạ, với lại, Khương lão gia tử cũng biết, hơn nữa, gian hàng của Trần gia chúng ta quá lớn, nên thu hẹp lại. Trần gia làm cái nghề này nhiều năm như vậy, mặc dù thủ nghệ vẫn truyền lưu, mấy năm nay đổ đấu chân chính thật ra lại không nhiều.” Đổ đấu là tiếng lóng trong nghề, bởi vì mộ xưa có hình dáng như cái đấu, đổ đấu chính là chỉ đạo mộ.
Khương lão gia tử than thở, “Ân, ngươi có tầm mắt nhìn xa trông rộng đó, giống như ta, là người sắp vào quan tài, còn không bỏ được. Được rồi, lời của Trần Lâm ngươi, ta tin. Có điều, nếu thật sự con trai ngươi đem bản đồ giao cho người khác, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm ngăn cản. Hai ngày nữa thông báo cho Dương gia một tiếng, chúng ta liền hành động.”
Sau khi Trần Sâm tiễn khách ra về, tức giận tới mức đập bàn, quay đầu nhìn về phía nhị đệ tử Triệu Ly, nói: “Ngươi đi tìm tiểu tử này đến đây nói chuyện cho ta, bất kể nó ở đâu, lập tức bắt về!”
Chờ cho trong phòng không còn ai khác, Trần Sâm trầm mặc thật lâu, mới quay sang nói với đệ tử Thẩm Tuyên: “Ngươi đi xem một chút, màn hình giám sát kia có vấn đề hay không.”
Thẩm Tuyên ánh mắt khẽ động, đáp: “Vâng, người đợi chút, con điều tra ra lập tức thông báo ngay.”
-END 20-
Trần Ngọc nhìn tình cảnh trong chăn, khóe miệng giật giật, bàn tay run rẩy nhanh chóng kéo chăn đắp lại, ngẩng đầu quay sang cố nặn ra một nụ cười với người đang đứng ở cửa: “Trầm ca, ta lập tức sẽ tới Trần gia. Cái kia, nghe Tiểu Hạ nói gần đây ngươi bề bộn nhiều việc, không nhọc công ngươi đợi ta, ngươi cứ đi về trước, lát nữa ta đến.”
Người đứng ở cửa chính là đại đệ tử đắc ý của phụ thân Trần Ngọc – Thẩm Tuyên, cũng là người nối nghiệp chân chính của Trần gia. Trần phụ thủ nghệ cùng việc làm ăn không hề để lại cho con trai, mà truyền cho đệ tử, điều này khiến nhiều người rất ngạc nhiên, không hiểu Trần phụ suy tính cái gì.
Nhưng phụ thân của Trần Ngọc, cũng chính là đương gia hiện tại của Trần gia coi trọng Thẩm Tuyên vượt xa hơn cả với cậu con trai Trần Ngọc, chuyện này ai cũng biết. Cho nên, người trên kẻ dưới ở Trần gia đều muốn lấy lòng vị đương gia kế nhiệm này. Còn với vị thiếu gia chân chính Trần Ngọc thì lại lười săn đón.
Sự coi trọng của Trần gia cộng thêm năng lực cùng địa vị của Thẩm Tuyên, ngay cả Trần Ngọc, cũng phải gọi hắn một tiếng Trầm ca.
Thẩm Tuyên đương nhiên nhìn thấy trên giường Trần Ngọc có người khác, tư thế dựa vào cửa không hề thay đổi, từ từ thu lại nụ cười, trầm mặt nhìn về phía Trần Ngọc, “Tiểu thiếu gia, sư phó nói để tranh thủ thời gian, nhân tiện bảo ta báo cáo lại hiện trạng của ngươi với người, ta nghĩ người cũng không hy vọng biết được cuộc sống riêng của ngươi vô cùng *** loạn.” Chỉ khi nào Thẩm Tuyên tức giận hoặc châm chọc Trần Ngọc mới gọi cậu là thiếu gia.
Trần Ngọc nghe câu này, thiếu chút nữa ngừng thở, ngẩng phắt mặt lên, đỏ mặt lớn tiếng kêu la: “Ta kháo, ta không có, ngươi không thể nói lung tung với cha ta. Ngươi, ngươi nhìn thế nào mà bảo ta sống *** loạn! Hơn nữa, chuyện của ta, ngươi quản ——“
Một bàn tay nắm lấy cằm Trần Ngọc, nâng lên, Thẩm Tuyên cố ý tiến lại gần, cặp mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Ngọc: “Ta quả thật không quản, cũng không dám quản, về sau thiếu gia có chuyện gạt sư phó, kính xin đừng đến tìm ta nữa. Còn vấn đề ngươi vừa nói ban nãy, thiếu gia cảm thấy, cho dù ta nói thật, sư phó chẳng lẽ sẽ không tin lời giải thích của ngươi?”
Trần Ngọc trừng mắt, cắn răng, bình thường dưới tình huống này, cậu sớm đã quay ngoắt 1800 ăn nói khép nép lấy lòng. Nhưng bởi mấy hôm nay ở nhà luôn bị Phong Hàn bạo lực đàn áp, cơn tức trong lòng vẫn luôn bị Trần Ngọc nhịn xuống nay bộc phát, cậu quyết định xả hết tất cả ra!
“Ngươi...”
Trần Ngọc còn chưa nói xong, chăn bị vén lên, Phong Hàn cau mày ngồi dậy, đẩy tay Thẩm Tuyên ra, bình thản nhìn Trần Ngọc nói: “Đi chuẩn bị cơm sáng.”
Trần Ngọc xem xét tình trạng hiện tại của mình, cả người cậu mặc độc cái quần lót, mà trông sang bên cạnh, Phong Hàn từ eo trở xuống hình như cũng không mặc gì, một cánh tay của hắn còn vòng qua hông cậu. Tình huống ái muội không thể giải thích, cộng thêm dáng vẻ không có ý định thu tay lại của ai đó, nếu không có Thẩm Tuyên ở đây, Trần Ngọc sớm đã bùng nổ.
Trần Ngọc đang suy nghĩ trước tiên nên giải thích thế nào, Phong Hàn cái tên bánh tông này sao lại trần truồng như vậy? Sao hắn lại không ở trong thư phòng, có lẽ tại giường trong đó quả thực quá nhỏ, hôm nào đi mua cái khác to hơn...
Kể từ lúc tận mắt thấy người trên giường cư nhiên lại là một nam nhân xinh đẹp, Thẩm Tuyên kia mặt đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa, nhưng vẫn chăm chăm quan sát Phong Hàn. Con bà nó, lão tử chơi nam nhân hay nữ nhân còn cần ngươi để ý?! Đừng có tự cho mình là giỏi! Chẳng lẽ tiểu tử này coi trọng Phong Hàn? Biến thái a.
Trần Ngọc đang âm thầm khoái trá trong lòng, Phong Hàn thúc giục siết chặt lấy eo Trần Ngọc, chẳng biết xấu hổ tiếp tục yêu cầu, “Nhanh lên một chút, ta mấy ngày hôm trước đã bàn bạc qua với ngươi, một ngày ba bữa ắt không thể thiếu.”
Trần Ngọc biểu tình 囧 ném chăn cho Phong Hàn, còn mình thì nhanh chóng đứng dậy cầm quần áo tùy tiện mặc vào, đi về phía nhà bếp, vừa đi vừa quay sang nhìn Thẩm Tuyên giải thích: “Ngươi xem, chúng ta ít nhất cần nửa giờ nữa mới có thể bước ra khỏi cửa, ngươi không cần lãng phí thời gian chờ ta, thật đó.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn dẫn hắn cùng qua đấy?” Thẩm Tuyên liếc Phong Hàn đang chậm rãi rời giường một cái, theo Trần Ngọc tới phòng bếp, hỏi nhưng phân nửa là có ý nhắc nhở.
Trần Ngọc hiểu rõ, cha cậu tìm cậu nhất định là có chuyện, chắc chắn sẽ không đồng ý thấy cậu mang ngoại nhân đến, có điều để Phong hàn đợi ở nhà một mình? Tuyệt đối không thể.
Trần Ngọc thở dài nói: “Đúng vậy, ta không thể để hắn ở lại.”
Thẩm Tuyên đăm đăm nhìn Trần Ngọc một hồi, khóe miệng từ từ giương lên, “Được a, xem ra tự mình hạ địa một lần, tiểu Trần Ngọc càng ngày càng có triển vọng.”
Tay cầm bát của Trần Ngọc khẽ run, trứng tươi thiếu chút nữa rơi hết xuống đất. Chuyện cậu hạ mộ, là chỉ một mình Thẩm Tuyên biết hay Trần gia cũng biết hết rồi? Thế nhưng, khi Trần Ngọc vặn hỏi, Thẩm Tuyên không thèm để ý, ngồi ở trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay vị đại để tử này sao lại âm dương quái khí như vậy? Trần Ngọc khó hiểu.
Lo lắng bất an cùng Phong Hàn ăn cơm sáng xong, ngồi trên xe Thẩm Tuyên, bởi vì sợ hãi chuyện mình tự hạ mộ không biết phụ thân sẽ nổi giận đến mức nào, Trần Ngọc cả đoạn đường không hề hé miệng nói chuyện. Phong Hàn giống như lãnh đạo ngồi ở đằng sau đến suất thần.
Trần Tuyên vừa lái xe đồng thời nghiêng đầu quan sát Trần Ngọc, chiếc vòng trên cổ Trần Ngọc bị che khuất, nhìn không rõ phẩm chất, Thẩm Tuyên chỉ cảm thấy thẩm mỹ quan của Trần Ngọc càng ngày càng quỷ dị.
Sau nửa giờ, Trần Ngọc ở trong thư phòng đối mặt với đương gia Trần gia nghiêm nghị, cung kính cúi đầu kêu lên: “Phụ thân.” Vẻ tinh ranh lập dị thường ngày một chút cũng không thấy đâu.
Trần Sâm không đáp lại con trai, đôi mắt gợn sóng không sợ hãi trực tiếp nhìn về phía Phong Hàn hờ hững đứng yên sau lưng Trần Ngọc, người kia mặc dù không lên tiếng, nhưng lại khiến cho người ta có ấn tượng cực kì sâu sắc.
“Ngươi là bạn của A Ngọc?”
Đang lúc Trần Ngọc hoài nghi Phong Hàn có thể hiểu nghĩa của từ bạn hay không, Phong Hàn đã hướng Trần Sâm gật đầu một cái, Trần Sâm mạn bất kinh tâm trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Rất tốt, nó bình thường chắc đã đem đến không ít phiền toái cho ngươi?”
Phong Hàn suy nghĩ một chút, vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Trần Ngọc tức muốn hộc máu, đây là cái đạo lý gì a? Chẳng lẽ phiền toái Phong Hàn mang đến cho mình còn chưa có đủ?
Cho đến khi Phong Hàn được mời ngồi xuống trên ghế salon nghỉ ngơi, Trần Ngọc rốt cuộc tập trung tinh thần cao độ, nhìn về phía cha mình.
Trần Sâm giơ tay tát Trần Ngọc một cái, Trần Ngọc thân thể lảo đảo.
Thẩm Tuyên kêu lên: “Sư phó!”
Phong Hàn cũng cau mày, nhưng vẫn ngồi trên ghế salon không động đậy.
Trần Sâm lạnh lùng nhìn Trần Ngọc, cáu kỉnh quát: “Ngươi giỏi lắm! Bình thường ta hay nói với ngươi như thế nào?! Toàn là nước đổ lá khoai?”
Thấy Trần Ngọc cúi đầu không dám lên tiếng, Trần Sâm sắc mặt càng thêm âm trầm. Tính tình của đứa con này hắn đương nhiên hiểu rõ, mặc dù yêu náo, nhưng rất ít khi dám làm trái với lời dặn dò của mình, hắn đứng lên đi tới bên cạnh Trần Ngọc, “Ngươi cho là cha ngươi không tóm được ngươi, cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, chuyện gì cũng tự ý quyết định?”
Trần Ngọc mấy năm nay đây là lần đầu tiên thấy phụ thân trầm tĩnh lạnh lùng của cậu giận dữ đến vậy, mẹ cậu lại không có ở đây, liền nhỏ giọng nói: “Cha, lần sau con nhất định nghe lời. Lần này là do trường học tổ chức hoạt động khảo cổ, con cho rằng không có gì nguy hiểm.”
“Đừng có nói với ta ba chữ “con cho rằng”. Cái thứ cho rằng của ngươi chẳng giải quyết được bất cứ nguy hiểm gì!” Trần Sâm lạnh lùng lên tiếng, nhìn Trần Ngọc ngoan ngoãn rũ mắt, mi mục tinh sảo càng ngày càng giống mẫu thân cậu, vẻ gầy yếu đơn bạc trái lại hiện ra mấy phần đáng thương, nhất thời không biết nói gì nữa.
Do dự một lúc lâu, Trần Ngọc đang chuẩn bị khai báo chuyện Thanh Long hoàn trên cổ mình, chợt nghĩ đến một việc khác, vội hỏi: “Cha, người có biết chuyện Triệu Ly xử lý tên tay chân không, hắn —”
Trần Sâm giơ tay cắt ngang lời Trần Ngọc: “Chuyện này ta biết, ngươi đừng quản.”
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị gõ một cái, phía ngoài có người lên tiếng: “Sư phó, người Khương gia tới.”
Trần Sâm khẽ nheo mắt lại, liếc nhìn đại đệ tử vẫn yên lặng bên cạnh, từ trong ngăn kéo lôi ra một cái thẻ ném tới trước mặt Trần Ngọc,nói: “Ngươi đã tốt nghiệp, tiền trong này, ngươi có thể làm những chuyện mà ngươi muốn, dĩ nhiên ta cũng không đồng ý để ngươi đi buôn bán đồ cổ. Điều cuối cùng, nếu còn để ta biết ngươi hạ địa một lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Trần Ngọc lưỡng lự giây lát, Trần Sâm đã đi về phía cửa thư phòng. Trần Ngọc thầm thở dài một tiếng, manh mối về lời nguyền của Thanh Long hoàn đại khái toàn ở trong mộ, chuyện phiền toái này nên giải quyết thế nào đây.
Lúc Thẩm Tuyên đi ra ngoài còn vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, thấp giọng nói một câu: “Sư phó ba ngày sau có thể sẽ không ở nhà, nếu như ngươi thật sự có chuyện gì thì hãy đến đây sớm một chút.”
Trần Ngọc gật gật đầu, chờ cửa thư phòng hoàn toàn đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Phong Hàn, ngồi xuống trên ghế salon.
Phong Hàn thưởng thức trà, nghiêng đầu nói: “Phụ thân ngươi thái độ làm người không tệ, chẳng qua phương thức giáo dục có chút thất bại.”
Trần Ngọc kinh ngạc quay đầu lại nhìn Phong Hàn, dán mắt vào khuôn mặt cực kỳ dễ nhìn của hắn, ngơ ngác hỏi: “Thất bại ở chỗ nào?”
Phong Hàn săm soi cái bánh ngọt trên bàn, ra chỉ thị cho Trần Ngọc, “Loại này không tồi, ngươi lần sau nên mua một cái.” Tiếp đó dưới ánh mắt tức giận của Trần Ngọc đáp, “Nếu như ta là phụ thân ngươi, tuyệt đối sẽ không dùng lời nói phân tích phải trái khai thông cho ngươi. Trực tiếp dùng hành động để ngươi hiểu rõ, ta cảm thấy hiệu quả sẽ nhanh hơn.”
Chén trà trong tay Trần Ngọc đã có chút run rẩy, hành động? Một ngày đánh ba lần?! Kháo a, cậu cảm thấy phụ thân trong thư phòng ngay trước mặt người ngoài dạy dỗ mình đã rất mất mặt rồi, lúc này nghe thấy những lời của Phong Hàn, càng thêm tức giận. Không nhịn được nói: “Phong Hàn, điều này ngoài việc chứng tỏ ngươi tuyệt đối không phải là một người cha tốt, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác.”
“Ta sẽ không làm cha, phiền phức.”
“...”
Uống xong trà, Trần Ngọc lại nhìn cái thẻ trong tay mình, đây coi như là minh chứng cho việc cậu tự lập, mặc dù phụ thân nói không hy vọng cậu buôn bán cổ vật, nhưng nó là thứ có ưu thế và căn cơ cuối cùng của cậu.
Ngay lúc đó, máy fax trong phòng kêu lên, sau khi trả lời tự động, một bức tranh dần dần được gửi tới. Trần Ngọc nhìn lướt qua, sau đó ngốc lăng tại chỗ, đó là một bức bản đồ, vẽ rất cẩu thả, địa danh cụ thể rất ít, có thể miễn cưỡng nhận ra là Tây bộ, hoang vu mà bát ngát. Hấp dẫn Trần Ngọc chính là thứ bên dưới góc trái của tấm bản đồ, đó rõ ràng là một con vô quan điểu.
Trần Ngọc kinh ngạc cầm bản fax lên xem, nhìn về phía Phong Hàn.
Một tiếng sau, Trần Lâm sắc mặt khó coi nhìn màn hình giám sát, tiếp đó cười khổ nói với mấy người khác: “Lần này thực sự là ta không đúng, tiểu tử cố chấp, nhưng ta có thể bảo đảm, cho dù nó cầm bản đồ cũng tuyệt đối không dám đi trộm mộ, nó không có kinh nghiệm hạ mộ, cũng không có nhân thủ.”
Một lão gia tử khác trong phòng hừ một tiếng, nói: “Ta cũng biết nội tình Trần gia các ngươi, đương nhiên không sợ con trai ngươi làm gì, nhưng hắn có thể giao nó cho những người khác hay không thì chưa chắc.”
Người trẻ tuổi bên cạnh lão gia tử vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, đúng lúc đó quay đầu cười nói: “Gia gia, Trần bá phụ tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Hơn nữa, lần này không chỉ là hai nhà chúng ta liên thủ, Trần bá phụ trọng đạo nghĩa, thế nào cũng sẽ không làm khó Dương gia chúng ta.”
Trần Sâm nhíu mày, nhìn không thấu biểu tình của người trẻ tuổi kia, nói: “Ân, còn có, lần này cũng có thể là lần cuối cùng ta hạ địa, nhất định dồn hết toàn lực, Khương lão gia tử cứ việc yên tâm.”
Khương lão gia tử này chính là lão nhân đã từng đến trường học tìm Trần Ngọc, nghe được lời nói của Trần Sâm, kinh ngạc nhìn sang: “Một lần cuối cùng?”
Trần Sâm cười gật đầu: “Sau này nhờ cả vào người trẻ tuổi trong thiên hạ, với lại, Khương lão gia tử cũng biết, hơn nữa, gian hàng của Trần gia chúng ta quá lớn, nên thu hẹp lại. Trần gia làm cái nghề này nhiều năm như vậy, mặc dù thủ nghệ vẫn truyền lưu, mấy năm nay đổ đấu chân chính thật ra lại không nhiều.” Đổ đấu là tiếng lóng trong nghề, bởi vì mộ xưa có hình dáng như cái đấu, đổ đấu chính là chỉ đạo mộ.
Khương lão gia tử than thở, “Ân, ngươi có tầm mắt nhìn xa trông rộng đó, giống như ta, là người sắp vào quan tài, còn không bỏ được. Được rồi, lời của Trần Lâm ngươi, ta tin. Có điều, nếu thật sự con trai ngươi đem bản đồ giao cho người khác, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm ngăn cản. Hai ngày nữa thông báo cho Dương gia một tiếng, chúng ta liền hành động.”
Sau khi Trần Sâm tiễn khách ra về, tức giận tới mức đập bàn, quay đầu nhìn về phía nhị đệ tử Triệu Ly, nói: “Ngươi đi tìm tiểu tử này đến đây nói chuyện cho ta, bất kể nó ở đâu, lập tức bắt về!”
Chờ cho trong phòng không còn ai khác, Trần Sâm trầm mặc thật lâu, mới quay sang nói với đệ tử Thẩm Tuyên: “Ngươi đi xem một chút, màn hình giám sát kia có vấn đề hay không.”
Thẩm Tuyên ánh mắt khẽ động, đáp: “Vâng, người đợi chút, con điều tra ra lập tức thông báo ngay.”
-END 20-