Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Lúc mấy chị em đi qua một tửu lâu, Tử La nghĩ có lẽ tửu lâu này thuộc dạng cấp thấp mà thôi.
Nghĩ đến cơm trắng gạo tẻ, Tử La bèn nói với Tử Thụ: “Mình vào đây ăn được không ạ?” Từ khi xuyên qua đến nay, gần một tháng trời ngoài bát cháo có táo đỏ, cẩu kỷ mà đại ca mua cho mình để bồi bổ sức khỏe ngày đầu, nàng chưa được ăn gạo lần nào, mỗi ngày chỉ có bánh bột ngô, đến mức giờ nhìn thấy cơm tẻ là Tử La lại chảy nước miếng. Tử La lại thấy hối hận vì lúc ở hiện đại mình đã lãng phí lương thực như thế nào.
Tử Thụ nhìn thấy tửu lâu này thì ý nghĩ đầu tiên của cậu là chỉ sợ ăn không nổi, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của tiểu muội thì không nỡ từ chối. Cậu phân vân.
“Đại tỷ à mình ăn ở đây được không?” Tử Thụ trù trừ hỏi Tử Vi.
Từ sau khi mẫu thân qua đời, mấy huynh muội họ chưa từng được ăn món gì ngon. nhìn thấy ánh mắt mong chờ của các đệ đệ muội muội, nàng nhìn tửu lâu rồi quyết tâm nói: “Được, mình vào ăn một bữa đi”
Nghe tỷ nói vậy, mấy chị em vui mừng nhảy cẫng hoan hô, trong mắt Tử Thụ và Tử Hiên cũng ánh lên nét vui mừng. Trong giây phút đó, Tử Vi cảm thấy quyết định của mình là chính xác.
Họ không biết rằng, cảnh tượng đó đã lọt vào tầm mắt của một thiếu niên trên lầu.
Lúc đi vào tửu lâu, ngoài họ ra thì không còn một vị khách nào khác. Tiểu nhị trước quầy còn đang ngủ gật. Thấy có khách đi vào, tiểu nhị cũng không che mấy chị em Tử La ăn mặc nghèo nàn, người ta vẫn nhiệt tình tiếp đãi.
Tử La cảm thấy rất lạ, tửu lâu này có vị trí tốt như vậy, phục vụ chu đáo, bàn ghế sạch sẽ, phải nói là rất đạt tiêu chuẩn, sao trong giờ cơm lại chẳng có mấy khách thế này.
Tử La buột miệng hỏi: “Tiểu nhị ca, sao trong quán ít khách thế ạ?”
Tử Thụ thấy Tử La hỏi thẳng đối phương như vậy thì chỉ lo bị đối phương quở trách, cậu vội nhắc nhở: “A La, không được vô lễ”
Tiểu nhị thấy Tử La nhắc đến chuyện buôn bán của tiệm, vẻ mặt tươi cười cũng trở nên ủ rũ, nhưng mà hắn vẫn trả lời: “Cũng không có gì đáng nói cả, việc này ai cũng biết cả mà. Bếp trưởng của tiệm lên huyện nhậm chức, cho nên vị trí bếp trưởng ở đây giao cho hai bếp phó, nhưng mà hai bếp phó không thể làm được hương vị như bếp trưởng trước kia, vì vậy khách càng ngày càng ít”
“Tiểu Lý nói đúng đó, tiểu điểm bây giờ không còn được như xưa. Nếu mấy khách quan khống chế, cửa tiệm sẽ bớt cho mọi người hai mươi phần trăm nhé” Lúc này, Lưu chưởng quỹ cũng đi ra, nói lại.
“Đây là ông chủ của bọn tôi, Lưu chưởng quỹ” Tiểu nhị ca giới thiệu.
“Chào Lưu chưởng quỹ. Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng sao bọn cháu nhận được chứ, giá bao nhiêu thì cháu trả bấy nhiêu” Tử Thụ thấy chuyện làm ăn của tiệm không khả quan là bao nên không nỡ nhận lời.
“Tiểu ca nói gì vậy, hôm nay chúng tôi còn chưa mở hàng, xem như là cảm tạ mấy cháu mở hàng cho quán đi” Lưu chưởng quỹ cười nói.
Tử La nghĩ thầm, ông chủ tốt như vậy, mình cũng biết một số thực đơn thời hiện đại, ở đây hình như không có những món đó, nàng cũng biết có nhiều nhân vật chính xuyên không trong tiểu thuyết đều bán thực đơn như vậy cả. Nếu bạn một số món ăn không chỉ giúp ích cho người ta mà còn được lợi cho nhà mình, cớ sao không làm chứ.
Thế là Tử La nói: “Lưu chưởng quỹ à, đại tỷ nhà cháu có tài nấu nướng lắm, hay để đại tỷ chỉ cho ông mấy món ngon đặc biệt được không, đảm bảo chuyện làm ăn sẽ có khởi sắc”
“A La, đừng nhiều chuyện” Tử Vi thấy Tử La bao đồng quá thì không khỏi trách cứ.
Lưu chưởng quỹ thấy Tử La còn nhỏ mà đã khôn ngoan như vậy thì trêu chọc: “Tiểu nha đầu, ngoài thức ăn mà tỷ cháu làm, cháu từng ăn đồ ăn ở chỗ khác chưa? Sao cháu biết tỷ cháu nấu giỏi được?”
“Đương nhiên tỷ cháu nấu ăn giỏi lắm rồi. Tỷ có thể lấy da heo cứng làm thành món da đông ngon lắm, thịt sống cá sống cũng nấu thành canh ngon, ông xem đại tỷ của cháu có giỏi không?”
Lưu chưởng quỹ nghe thấy hai món lạ cũng khá là hấp dẫn. Nghĩ tới chuyện làm ăn bết bát trong cửa tiệm, ông quyết tâm biển ngựa chết thành ngựa sống, nói luôn: “Được, nếu tỷ tỷ của cháu nấu ăn ngon như vậy, tiệm của ta đồng ý bỏ tiền mua món ăn này.”
“Vâng ạ, quyết định thế nhé. Xin hỏi có thể mượn nhà bếp của quán không ạ?”
“Được chứ, đi theo ta” Lưu chưởng quỹ nói xong thì dẫn chị em Tử La xuống nhà bếp.
Vào bếp rồi, Tử La mới phát hiện ra không hổ là nhà bếp của một tửu lâu lớn, nguyên liệu không thiếu thứ gì cả.
“Để muội ở lại giúp đại tỷ là được rồi, mấy đại ca đi ăn cơm trước đi” Lúc này Tử La mới phát hiện ra mấy huynh đệ Tử Thụ cũng vào theo.
Mấy anh em Tử Thụ thấy Tử La đảm nhiệm nhiều việc như vậy, thậm chí họ còn không kịp từ chối. Mặc dù biết Tử La hay nghĩ ra nhiều thực đơn đặc biệt, lúc ở nhà nàng cũng hay chỉ Tử Vi làm mấy lần, hơn nữa đều rất thành công. Nhưng họ vẫn thấy lo lắng thay Tử La. Cho nên sao có thể yên tâm để Tử La và Tử Vi ở lại nhà bếp được.
“Bọn huynh ở lại giúp đại tỷ nhóm lửa, phụ thêm một tay. Nếu Lưu chưởng quỹ yên tâm thì có thể ra ngoài ạ.” Tử Thụ cung kính nói. Lát nữa cậu phải nghĩ cách sao có thể cho mọi chuyện ổn thỏa.
Lưu chưởng quỹ nghe vậy lại hiểu nhầm Tử Thụ sợ người của ông học lớn, nhưng nghĩ lại yêu cầu này cũng hợp lý mà thôi, nếu là mình thì cũng làm như vậy. Thế là ông nói: “Vậy chúng ta ra ngoài chờ nhé. Các cháu có thể dùng bất kỳ nguyên liệu nào ở đây”
Nói xong, ông và mấy đầu bếp đi ra.
“Tại bọn tôi không giỏi, khiến cho việc làm ăn của tửu lâu tệ hại như vậy, giờ còn phải hy vọng vào mấy đứa trẻ con này” Hai đầu bếp áy náy nói. Mặc dù họ đã cố gắng hết sức, nhưng từ chất không đủ, nhiều năm làm đầu bếp cũng không học được mấy phần từ bếp trưởng. Chưởng quỹ lại luôn đối xử rất tốt với họ nên càng hổ thẹn hơn.
“Có sao đâu. Đầu bếp Vương không chia sẻ bí quyết, dù cậu muốn học cũng chẳng học được bao nhiêu. Có trách thì phải trách ta không giỏi làm ăn. Nếu không làm tiếp được thì chỉ có thể đóng cửa về quê trồng lúa thôi. Chỉ có điểu Hoành Nhi tốn rất nhiều tiền đèn sách, nếu không làm ăn được thì không biết nên làm sao cho phải?” Lưu chưởng quỹ cũng thấy phiền muộn.
“Cũng tại đầu bếp Vương, sao lại vô tình như thế, chưởng quỹ tốt như thế mà ông ta lại vong ân phụ nghĩa” Một người khác nghe vậy thì tức giận trách. Hắn cũng sợ của tiệm không kinh doanh được nữa, thế thì họ cũng mất việc làm.
“Không nên nói vậy, nên làm gì thì cứ làm thế thôi” Lưu chưởng quỹ đáp.
“A La, sao hôm nay muội to gan vậy chứ, nếu chúng ta không nấu được món gì khiến họ hài lòng thì sao đây? Sau này không được hồ đồ vậy nữa nghe chưa? Tử Thụ không nhịn được trách mắng Tử La.
“Đại ca đừng lo, muội thấy Lưu chưởng quỹ hiểu chuyện như vậy nên mới dám. Nếu chúng ta không làm được món ngon thì mình trả tiền nguyên liệu lại cho họ, họ cũng không làm mình khó xử đầu. Hơn nữa quan trọng nhất là muội tin vào món ăn của mình. Nếu thành công, không những mình có thể giúp được Lưu chưởng quỹ, mà còn có thể kiếm được bạc nữa”
“Đại ca, đại tỷ, tiểu muội luôn có nhiều sáng kiến, muội ấy làm gì cũng có lý của muội ấy. Bây giờ chúng ta nên nghĩ cách làm sao để phân công hoàn thành món ăn thì tốt hơn” Khác với vẻ lo lắng của Tử Thụ, Tử Vi, Tử Hiên lại khá lạc quan, cậu luôn có lòng tin vào tiểu muội nhà mình.
Tử Thụ, Tử Vi cũng thấy phải, thế là mọi người bắt đầu phân công công việc để làm. Tử La chuẩn bị làm món da đông, canh cá, gà cắt khúc và canh cá đậu hũ.
Sau khi hoàn thành đủ các món, mấy người Lưu chưởng quỹ nhìn sắc hương vị của các món ăn cũng thấy hấp dẫn theo, đặc biệt là canh cá hầm, vừa nhìn đã thấy chảy nước miếng, mùi thơm xông thẳng vào đầu mũi.
Lưu chưởng quỹ càng nhìn càng thấy hy vọng vào tương lai khôi phục lại tửu lâu, không ngờ mấy đứa bé lại có tài đến vậy.
“Cô nương không sao chứ? Ngại quá” Lưu Hồng ngồi trên lầu ngửi thấy mùi thơm, lâu rồi nhà bếp mới nấu được một món ăn xuất sắc như thế. Vậy nên cậu không nhịn được vội xuống lầu xem thử.
Không ngờ lúc xuống cầu thang vội quá, không để ý có người đi ở phía dưới cầu thang. Thế là đụng phải Tử Vi vừa mới từ phòng bếp đi ra, chuẩn bị bưng món canh cải trắng cuối cùng cho mọi người thưởng thức. May mà cậu kéo Tử Vi lại kịp thời, nếu không Tử Vi và bát canh cứ thế đổ hết mất.
Tử Vi thấy mình bị một thiếu niên xa lạ ôm vào lòng, mặt nàng thoáng đỏ lên. Nàng chưa từng thân thiết với một nam tử như thế bao giờ. Nàng vội tránh khỏi vòng ôm của Lưu Hồng.
Lúc nãy Lưu Hồng chỉ ôm lấy Tử Vi theo bản năng, giờ nghĩ lại mới thấy mình quá phận. Thế là cậu vội buông Tử Vi ra. Lúc Tử Vi rời khỏi lòng mình, cậu mới hơi bừng tỉnh.
“Cô nương... không sao chứ?” Lưu Hồng hỏi lại lần nữa. Cậu chỉ sợ Tử Vi sẽ hiểu nhầm mình là người lỗ mãng.
“Ta không sao? Tử Vi cũng thẹn thùng.
Giờ Lưu Hồng mới để ý Tử Vi chính là đại tỷ của đám huynh muội mà hắn nhìn thấy lúc trên lầu, nghe mấy câu họ nói khiến lòng người chua xót. Hơn nữa Tử Vi thương em như vậy càng khiến cậu có ấn tượng.
Mọi người cũng bị giật mình trước tình huống bên này. Tử La vội chạy tới xem Tử Vi có sao không, tay có bị phỏng không.
“Tỷ không sao, chỉ bị tràn canh thôi, mất một phần cải trắng rồi. May là nãy tỷ nấu còn dư, để tỷ đi bưng một phần khác, mọi người thử các món kia trước đi. Để nguội lại không ngon” Tử Vi cười nói.
\r\n