Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
“Giờ trong quán chỉ còn mì thịt xé sợi và mì rau, các món khác đều hết rồi. Khách quan muốn gọi món gì?”
“Bao tiền một bát?” Tử Thụ hỏi tiếp.
“Mì rau ba văn tiền một bát, mì thịt xé sợi năm văn tiền một bát.”
“Vậy cho sáu bát mì thịt nước xé sợi đi.” Vốn Tử Thụ chỉ muốn gọi mì thịt cho mọi người, mình ăn bát mì rau là được. Nhưng cậu sợ lát nữa mọi người lại nhường nhau, nên dứt khoát gọi luôn sáu bát mì thịt xé. Giờ bọn họ không còn nghèo đến mức bát mì không cũng không gọi nổi.
Khi sáu bát mì nóng hôi hổi bày lên bàn, cả bọn đều bị hương mì hấp dẫn. Một bát mì lớn, trên có rất nhiều rau xanh và thịt xé, rẻ quá xá rẻ. Tử La ăn thử một miếng, hương vị cũng không tệ, mười phần đậm đà.
“Đại ca, mì này ngon thật!” Tử Hiên nói.
“Đương nhiên rồi, Hồ đại thúc bác bán mì ở trấn Cổ Thuỷ gần hai mươi năm rồi. Danh tiếng có thừa luôn.” Ông bác bán mì ngồi một bên cười nói.
“Đúng đúng, vợ chồng Hồ lão đệ làm mì ngon nhất Cổ Thuỷ chúng ta. Ta vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, ăn mì ở rất nhiều nơi, vẫn thấy mì Hồ lão đệ làm là chính tông nhất.” Trong đám khách có một người hơn năm mươi tuổi phụ họa nói.
“Đúng là Ngô lão phụ kiến thức rộng, ông có nghe chuyện về chủ nhân Tụ Phương Trai không? Nghe nói gần đây chủ nhân Tụ Phương Trai tới trấn Cổ Thuỷ chúng ta, sưu tầm công thức làm điểm tâm mới ở khắp nơi, nghe nói chuẩn bị mở rộng kinh doanh Tụ Phương Trai, mở thêm chi nhánh đấy. Ông thấy tin này có đáng tin cậy không?” Một đại hán khác ngồi cùng bàn Ngô lão phụ hỏi.
Huynh muội Tử La thấy có người nhắc đến Tụ Phương Trai, đều nghe ngóng cẩn thận. Tụ Phương Trai này có khả năng sẽ là bạn hợp tác của họ, tìm hiểu thêm một chút về đối phương là cần thiết.
“Tám phần là đúng rồi. Lần trước trên phố ta còn gặp được thiếu đông gia của Tụ Phương Trai Thân đại thiếu gia đó. Tầm hai năm trước, ta cũng từng gặp cậu ta trong thành. Tuy giờ cậu ta cao hơn hai năm trước không ít, nhưng chưa tới nỗi không nhận ra.”
Ngô lão phụ nhấp ngụm trà rồi nói tiếp: “Nói về nhà họ Thân này thì cũng coi là nhà quan lại, quê quán bọn họ cũng ở trấn Cổ Thuỷ đấy, nhưng rất lâu trước đây đã dọn đi. Nghe nói tổ phụ của Thân đại thiếu gia là Thân lão thái gia còn từng là quan chính tứ phẩm trong kinh. Nhưng từ sau khi Thân lão thái gia mất, nhà họ Thân từ đó không có ai ra làm quan nữa, dần trở thành thương gia. Nhưng thuyền chìm vẫn còn ba cân đinh, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, giờ tuy nhà họ Thân không còn quyền thế như trước, nhưng vẫn là phú thương nổi danh ở thành Bạch Nhạc chúng ta.”
“Vậy ông nói xem tại sao nhà họ lại ném đại thiếu gia tới trấn nhỏ này nhỉ?” Đại hán ngồi cùng bàn tò mò hỏi tiếp.
“Ông không hiểu rồi. Mấy nhà giàu chú ý nhất là rèn luyện con cháu, cái này gọi là ngọc không mài không sáng. Nhà họ Thân bọn họ phái đại thiếu gia tới đây, chắc chắn là muốn đào tạo người nối nghiệp tương lai. Ông không biết đâu, con trai Thân lão thái gia không những không nên thân, còn khó sinh con nối dòng. Thân đại lão gia này cưới những bảy, tám phòng tiểu thiếp, nhưng đều sinh con gái. Thân nhị lão gia cũng thế, cưới mười mấy phòng tiểu thiếp, cũng không có con trai. Cũng may, Thân tam lão gia có đứa con vợ cả, chính là vị Thân đại thiếu gia này, bằng không, nhà họ Thân dù gia tài bạc triệu cũng không có hương khói kế thừa. Từ đấy có thể thấy được tầm quan trọng của Thân đại thiếu gia. Mà Thân đại thiếu gia cũng là người biết phấn đấu, nghe nói người ta mười ba tuổi đã thi đỗ tú tài, bây giờ cũng chỉ khoảng mười bốn tuổi đã tiếp quản đa phần việc buôn bán trong nhà. Nếu không có Thân đại thiếu gia, chắc Thân lão thái gia phải bò từ quan tài ra mắng ba thằng con không nên thân rồi.” Ngô lão phụ nói tiếp.
Bàn bên có người hỏi tiếp: “Nghe nói nhà họ Thân tuy không có người làm quan, nhưng trong quan trường vẫn có hậu đài, Ngô lão phụ, ông nói xem có phải không?”
“Tất nhiên, sau lưng mỗi đại thương gia đều có người chống lưng. Nếu không có hậu trường, làm sao nhà họ Thân phát triển to đến vậy, thậm chí ở kinh thành cũng có cửa hàng nhà họ. Này phải kể đến tổ mẫu của Thân đại thiếu gia là Thân lão thái thái. Thân lão thái thái trước đây cũng là tiểu thư con nhà quan, phụ thân bà là quan trên của Thân lão thái gia! Lúc Thân lão thái gia cưới bà là khi nhà họ Thân hưng vượng nhất. Hiện giờ tuy phụ thân bà không còn nữa, nhưng ca ca bên nhà mẹ đẻ bà nghe nói bây giờ vẫn là quan lớn một phương. Vì thế bản thân Thân lão thái thái ở kinh thành có tiếng là kiêu ngạo khó bắt chuyện.
“Không thể ngờ Tụ Phương Trai lại có địa vị lớn đến thế, ta ngóng theo không kịp! Đúng là Ngô lão phụ hiểu biết rộng.” Người ngồi cùng bàn Ngô lão phụ cảm khái nói.
“Mấy cái này không có gì là bí mật, ở phủ thành tìm bừa một người cũng hỏi được.”
Tử La nghe xong nội dung cuộc trò chuyện, rút ra được kết luận: nhà họ Thân xem như bạn hợp tác thích hợp.
Ăn mì xong, huynh muội Tử La đi mua lương thực. Hiện giờ lũ gà huynh muội nàng nuôi lớn rất nhanh. Tuy để chúng ăn giun sẽ bớt tốn lương thực, nhưng nuôi hơn bảy mươi con gà, vẫn cần rất nhiều đồ ăn. Xem ra sang năm, nhà nàng nên bán bớt rồi mua ruộng. Ở cổ đại sao lại không mua ruộng!!!
Sáng sớm, Tử La bị một luồng khí lạnh làm tỉnh giấc, nàng biết ngoài trời lại có tuyết rơi. Còn một hôm nữa là tới đông chí, trước đó một khoảng thời gian là trận tuyết đầu mùa, sau đó lại có vài trận tuyết nữa. Lúc đầu Tử La còn mừng rỡ, sau mãi cũng thành quen.
Kiếp trước, Tử La là người phía Nam, từ bé tới giờ chưa từng nhìn thấy tuyết. Nàng nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy tuyết ở nơi này, trong lòng nhảy nhót không thôi. Hôm ấy, nàng cùng Tiểu Lục, còn cả Tử Đào, thậm chí cả Tử Hiên đắp người tuyết cả ngày.
Giờ nhớ lại một trời trắng xóa ấy, nàng vẫn cảm thấy có chút không thực.
Tử La mặc quần áo cẩn thận, đẩy cửa phòng. Một luồng không khí lạnh ập thẳng vào người nàng, Tử La run bắn.
Sau đấy, nàng bước ra sân, nhìn ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên bãi tuyết đọng trên nóc nhà, dần chảy rơi xuống sân. Khung cảnh xung quanh như được phủ một lớp lụa mỏng. Tử La có chút cảm khái.
“A La, con nhóc lười muội dậy rồi đấy à. Mọi người ăn sáng xong cả rồi, muội còn chưa rời giường, cẩn thận sau này không ai muốn.” Tử Hiên từ hậu viện bước ra thấy Tử La lại nhịn không nổi trêu nàng.
“Có đại ca, nhị ca muốn là được, muội sợ gì.” Tử Hiên muốn trêu chọc Tử La nhưng tìm nhầm người rồi.
Thấy Tử La giả ngu Tử Hiên cũng mặc kệ, cậu đã quen Tử La “mặt dày“.
“Mau đi ăn sáng đi. Đại tỷ đang hâm trong nồi đấy.”
“Các tỷ tỷ đi đâu rồi ạ?”
“Tất cả mọi người đang ở hậu viện ấy. Đại ca với Tiểu Lục cho gà ăn, đại tỷ với Tử Đào hái cải trắng, tí nữa quay lại. Hôm qua, đám Thiết Trụ hẹn huynh hôm nay đi đục băng câu cá. Giờ huynh sang xem bọn họ xuất phát chưa đây. Muội mau đi rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng đi.” Tử Hiên với lấy cái thùng gỗ trong nhà, lúc đi còn không quên với lại dặn dòTử La.
“Muội cũng muốn đi cơ!”
“Không được đâu, hôm qua huynh xin mãi đại tỷ mới cho đi đấy. Lôi muội đi là hỏng hết. Nếu mang muội đi, nhị vị đại tỷ không đập chết huynh mới lạ. A La ngoan, ở nhà nhé, nhị ca bắt cá lớn cho muội làm cá hấp tương ăn.” Tử Hiên nói xong, không đợi Tử La trả lời đã chạy mất hút.
Cho dù gan Tử Hiên to bằng cái lu nước, cậu cũng không dám mang Tử La ra bờ sông chơi. Từ sau lần Tử La rơi xuống nước, cậu biết Tử Vi rất sợ Tử La ra bờ sông chơi. Đừng tưởng đại tỷ ngày thường dịu dàng, một khi chạm đến nguyên tắc của tỷ ấy, lúc nổi giận cũng đáng sợ lắm, đến đại ca cũng phải tránh xa ba mét!
Tử La nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tử Hiên, phì cười! Nhị ca đúng là đồ dở hơi.
Tử La lấy nước ấm trong nồi rửa mặt xong, chuẩn bị ăn sáng. Nàng thấy trong nồi có gạo trắng ninh nhừ, trên giá hấp còn có bánh bao thịt hôm qua. Tử La thầm cảm khái: những ngày sống như sâu gạo, dép tới chân cơm bưng tận miệng thật là thích!!!
Tử La tương đối thỏa mãn với hiện trạng. Hiện giờ, nhà nàng đã thoát khỏi cảnh bần cùng, sống những ngày ấm no, hơn nữa còn có nguồn tài chính ổn định, nàng còn gì mà không hài lòng.
Đầu tiên, thỏ nhà các nàng có thể bán cho Lưu Hương Lâu, cái này mỗi tháng bình quân thu vào khoảng ba lượng bạc. Mỗi ngày Tử Vi đều thêu khăn, hai ngày được một cái khăn thêu, một tháng tỷ ấy cũng kiếm được hơn hai lạng bạc.
Còn có một cái khác không thể không nhắc đến, mấy hôm trước, nhà nàng ký xong hợp đồng với Tụ Phương Trai. Sau này mỗi tháng Tụ Phương Trai sẽ kết toán cho nhà nàng hai phần lợi nhuận từ việc bán bánh kem trên các tất cả các chi nhánh. Đây có thể nói là nguồn kinh tế quan trọng nhất trong nhà.
Hai hôm trước, Tử Thụ và Tử Hiên lên trấn trên mua đồ dùng cần cho đông chí, có tiện đường ghé qua xem việc buôn bán của Tụ Phương Trai thế nào, bọn họ thấy bánh kem bán rất tôt.
Lúc trước Tử La thông qua đại ca truyền đạt lại cho Thân Diệc Phàm biện pháp hạn chế lượng bánh kem tiêu thụ và lý luận bao bì cao cấp. Thân Diệc Phàm học một ra ba, vận dụng kiến thức vô cùng nhuần nhuyễn. Bánh kem bây giờ sau khi qua đóng gói, nặng khoảng một lạng một cái. Tụ Phương Trai bán ra với giá một trăm văn tiền. Mỗi một chi nhánh của họ chỉ cung ứng năm mươi cái mỗi ngày. Bây giờ, món bánh kem một trăm văn tiền một cái đã trở thành đối tượng được săn đón của giới nhà giàu ở trấn trên.
Hơn nữa, muốn mua được, còn phải xếp hàng từ sớm. Năm nay, miếng bánh kem nhỏ này còn là món quà được nhiều người mua tặng nhất dịp đông chí.
Với thu nhập trước mắt, dù tới tháng Chạp tuyết lớn ngăn núi, không có thỏ cung cấp cho Lưu Hương Lâu cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của gia đình nàng.
\r\n