Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dien-vien-cam-tu-42.txt
Chương 42: CHƯA TỪ BỎ Ý ĐỊNH
“Nhà Nhị bá các cháu đúng là không thể chịu nổi nữa, lại dám ra tay với mấy đứa.” Trần nãi nãi thấy cả người Tử La lấm lem như thế thì càng đồng cảm hơn, nghĩ đến chuyện Đổng Mai có thể ra tay với mấy đứa nhỏ, thật sự đã làm thay đổi nhận thức của bà về nhân phẩm xấu xa
Vì thế bà giận dữ nói: “Đổng Mai này thật là, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy,2vợ chồng Đổng Hoàng thị đúng là không biết cách dạy con! A La đáng thương, cháu ngã không sao chứ?”
Trước đây bà từng nghe chồng bà kể về chuyện nhà Đổng Nhị Lang bắt nạt mấy đứa nhỏ không cha không mẹ, có điều tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, so với nghe kể thì lần này chấn động hơn nhiều.
“Trần nãi nãi, cháu không sao, chỉ là quần áo bị ướt chút thôi.” Tử La thấy lão thái8thái bất bình thay nàng thì càng thêm cảm động.
“Bà nội, mau để các nàng ấy về thay quần áo đi! Đừng để bị cảm lạnh.” Trần Thiếu Thanh thấy bà nội còn định đứng lải nhải thì vội vàng nhắc nhở.
“Xem bà già này này, có tuổi nên thích lải nhải. Tử Vi, mau dẫn A La về thay quần áo đi! Cẩn thận kẻo cảm lạnh!”
“Vâng, vậy bọn cháu về trước. Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn Trần nãi6nãi và Thiếu Thanh ca ca rất nhiều.” Tử Vi cũng sợ Tử La sẽ bị cảm lạnh, nhưng nàng không quên cảm ơn Trần nãi nãi và Thiếu Thanh ca ca.
“Ngoan quá, có gì mà cảm ơn, mau về đi!” Trần nãi nãi nói.
Trên đường, Tử Vi một tay nắm Tiểu Lục, một tay ôm Tử La đi nhanh. Tử La thấy xung quanh không có người, không đành lòng để đại tỷ thương tâm, bèn nói: “Muội không sao, đại3tỷ, vừa nãy là muội cố ý ngã xuống, chị họ không hề chạm vào muội.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, khi đó muội thấy chị họ thật sự muốn đánh muội. Muội sợ quá nên bỏ chạy, sau đó muội thấy có người tới, liền giả vờ bị ngã, để mọi người nghĩ rằng chị họ đẩy muội, đánh muội, sau đó sẽ giúp chúng ta dạy dỗ chị họ, để xem sau này tỷ ta còn dám tùy ý đánh chúng ta nữa5không.” Tử La sợ Tử Vi không tin nên giải thích.
“Đệ cũng vậy, chị họ mới vừa mới đụng tới đệ, đệ liền khóc. Tam tỷ có dặn, khi chúng ta đánh không lại người khác, đặc biệt khi bị nhà Nhị bá bắt nạt, chúng ta phải tỏ ra là kẻ yếu, như vậy mới nhận được sự đồng cảm của mọi người. Thật ra, khi chị họ đến véo đệ, đệ đã trông thấy Thiếu Thanh ca ca đang đi tới đây rồi.” Vẻ mặt Tiểu Lục hưng phấn nói.
Tử La không khỏi cảm khái, Tiểu Lục đúng là yêu nghiệt, không ngờ thằng nhóc này còn đen tối hơn nàng!
Tử Vi cũng ngạc nhiên về suy nghĩ của hai đứa nhỏ này, nhưng nàng cho rằng Tử La và Tiểu Lục ý thức được tự vệ vậy là tốt, chính nàng so với với bản thân yếu đuối của trước kia cũng đã thay đổi rất nhiều rồi. Nàng nhận ra rằng, luôn nhường nhịn cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là khi chuyện này dính đến các đệ đệ muội muội của mình.
Nhưng nàng vẫn dặn dò: “Nếu đối phương vô lý, các muội có thể làm như vậy, nhưng không được cố ý hàm oan người khác, biết chưa?”
Tử La vàTiểu Lục thấy đại tỷ không nhắc đến hành vi cố ý giả vờ ban nãy thì mới thấy yên lòng.
“Biết rồi ạ!” Tử La và Tiểu Lục đồng thanh trả lời.
“Đại tỷ, tỷ yên tâm đi! Bọn muội đều là những đứa trẻ ngoan.” Tử La bảo đảm nói.
Tiểu Lục nghe xong cũng nhanh chóng phụ họa.
Khi các nàng vừa đi được nửa đường thì thấy Tử Thụ, Tử Hiên và Tử Đào vội vã chạy tới.
“Đại tỷ, A La, mọi người không sao chứ?” Tử Đào vừa tới nơi thì hỏi vội.
Tử La thấy đang giữa mùa đông mà nhị tỷ, đại ca lại chạy đến mức đổ mồ hôi thì càng thấy đau lòng. Nhất định là họ nghe nói trước thôn xảy ra chuyện nên mới sốt ruột chạy tới.
“Bọn muội đều không sao.” Tử La vội vàng nói. Sau đó Tử La kể lại chi tiết chuyện vừa nãy ở trước thôn cho mấy người Tử Thụ nghe.
“Cũng may mấy đứa thông minh! Vừa nãy bọn tỷ nghe tin Đổng Mai đánh A La và Tiểu Lục cũng bị dọa hết hồn. Đổng Mai này, đúng là không biết xấu hổ!” Tử Đào tức giận tới mức chẳng thèm gọi danh xưng chị họ.
Bởi vì họ cách thôn khá xa, cho nên mấy người Tử La bí mật nói với mấy đứa con nít trong thôn rằng, nếu trong thôn có xảy ra chuyện liên quan tới mấy huynh muội họ, thì ai lén báo tin hữu ích cho họ biết, họ sẽ cho người báo tin ăn kẹo. Do đó khi Đổng Mai vừa định ra tay, đã có mấy đứa con nít chứng kiến chạy về báo tin cho đám người Tử Thụ rồi.
Tử Thụ tạm thời yên lòng, thấy cả người Tử La ướt nhẹp bèn nói: “Chúng ta mau về cho A La thay quần áo thôi.”
Đợi Tử La thay quần áo xong đi ra thì bỗng nghe Tử Hiên tức giận nói: “Hừ! Đừng để đệ có cơ hội, nếu không nhất định đệ sẽ cho bọn họ biết tay.”
“Được rồi, Tử Hiên, chỉ cần nhà Nhị bá không chủ động gây sự với chúng ta, chúng ta bỏ qua đi.” Tử Thụ nói tiếp: “Nhưng nếu nhà họ vẫn ức hiếp chúng ta như ngày hôm nay, vậy chúng ta cũng phải trả lại họ thích đáng.”
Tử Hiên nghe đại ca nói thế, chẳng những không giận khi Tử Thụ trách mắng mình mà còn vui vẻ vì Tử Thụ có thể tán thành ý kiến của cậu. Xem ra, lần này chị họ đã thật sự chạm vào giới hạn của Tử Thụ một lần nữa rồi.
“Đúng thế, chúng ta đối nhân xử thế không thẹn với lương tâm, nhưng không có ý nghĩa là chúng ta luôn nhường nhịn, mọi người nói có đúng không?” Tử La dẫn dắt.
“A La nói đúng, chúng ta chỉ muốn vậy thôi.” Tử Hiên tỏ ý tán thành.
“Đúng! A La và Nhị ca nói đúng.” Tử Đào cũng vội vàng nói.
“Được rồi. Huynh biết mọi người đều là người tốt, ăn cơm đi! Chốc nữa sẽ nguội mất.” Tử Thụ thấy đệ đệ muội muội đều tỏ ra nghiêm túc thì cười mắng.
Sau đó mấy huynh muội vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa trưa. Trái lại, bữa trưa ở nhà Nhị bá lại không trải qua yên bình như vậy.
Đổng Nhị Lang biết việc hôn sự lần này của Đổng Mai lại thất bại, nghĩ đến số tiền tiêu tốn cho lần hôn sự này và cậu con rể giàu có không còn nữa, con vịt chín rồi lại bay đi mất thì ông ta mới nổi trận lôi đình.
Đổng Nhị Lang vứt đũa mắng: “Đồ phá nhà phá cửa, không phải bà nói rất chắc chắn về lần hôn sự này sao? Bây giờ thì sao? Tiền mất, chuyện hôn sự cũng chẳng thành.”
“Ông tưởng ta muốn như vậy chắc. Còn không phải do ông làm cha mà vô dụng, nếu có bản lĩnh ông thi đậu tú tài đi, khi đó chúng ta không cần phải vội vàng kết thân với bọn họ nữa.” Đổng Hoàng thị cũng nổi giận, trong cái nhà này bà luôn nói một là một là một, hai là hai, bởi vì nhiều năm qua, nhà mẹ đẻ của bà trợ cấp cho nhà họ không ít, bà tự thấy bà rất quan trọng trong cái nhà này.
“Ta không nói với bà nữa, cãi chày cãi cối.”
Đổng Nhị Lang là một người miệng hùm gan sứa, thấy Đổng Hoàng thị nổi giận thì cũng sợ.
“Không được, ta không cam lòng.” Sau khi cơm nước xong Đổng Hoàng thị lấy túi tiền chuẩn bị ra ngoài.
“Bà còn muốn làm gì? Còn chê tiền tiêu chưa đủ sao?” Đổng Nhị Lang mắng.
“Ta đi tìm bà mối, nhờ bà mối làm mai Đổng Mai cho Lưu thiếu gia.” Đổng Hoàng thị nói xong thì đi luôn.
“Đồ phá nhà phá cửa!” Đổng Nhị Lang nhìn theo bóng lưng của Đổng Hoàng thị, căm hận mắng. Trông dáng vẻ như không muốn sống nữa của Đổng Mai, ông không khỏi tức điên lên.
“Ta sinh ra mày làm gì chứ? Con nhà người ta thì lần lượt được nhà trai tới cửa cầu thân, mày nhìn lại mày đi, bỏ tiền ra cũng không có người muốn rước.”
Đổng Mai vốn chưa thích nghi được với những đợt đả kích liên tiếp trong ngày. Bây giờ lại nghe cha mình chửi nàng ta như vậy, chút hy vọng vừa được nhen nhóm vì mẹ đi tìm bà mối cũng bị Đổng Nhị Lang đả kích đi không ít. Vì thế nàng ta cũng nổi nóng!
“Ai bảo cha vô dụng, nếu cha có tiền làm sính lễ cho con, thì chuyện của con và tú tài thôn bên không phải xong rồi sao? Còn phải chờ tới bây giờ à? Lưu công tử cũng không nói thẳng là không thích con, nếu mẹ đề nghị kết thân, có lẽ bọn họ sẽ đồng ý.” Rốt cuộc Đổng Mai vẫn chưa từ bỏ ý định phải gả cho Lưu Hoành.
“Nha đầu chết tiệt, dám cãi lại. Tốt nhất mày nên cầu xin ông trời phù hộ cho hôn sự này thành công đi!”
Tuy nhiên ông trời không nghe thấy lời cầu xin của họ. Chạng vạng, Đổng Hoàng thị ảo não trở về.
Đổng Mai thấy gương mặt Đổng Hoàng thị như vậy thì cũng đoán được tình hình không ổn rồi, có điều nàng ta vẫn ôm chút hy vọng hỏi: “Mẹ, sao rồi?”
Đổng Hoàng thị chán nản nói: “Người ta không đồng ý. Họ nói vẫn chưa chuẩn bị hôn sự cho Lưu thiếu gia, còn nói phải chờ Lưu thiếu gia thi xong mới bàn.”
Thật ra, đây chỉ là cách từ chối kéo của Lưu chưởng quỹ, ông không muốn làm mất mặt Đổng Mai thôi. Thực tế, Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành đều khinh thường nhân phẩm của Đổng Mai.
“Mẹ phải bỏ ra rất nhiều bạc mới để bà mối ngậm miệng không đề cập tới chuyện chúng ta chủ động đến kết thân đấy, ấy vậy mà vẫn bị bọn họ từ chối. Nếu không, một cô nương như con lại chủ động muốn kết thân, còn bị người ta từ chối, chuyện này bị truyền ra ngoài e là con sẽ không thể lập gia đình được nữa. Cũng may! Nhà Lưu chưởng quỹ có nói là sẽ không kể với ai.”
Đổng Hoàng thị còn cảm thấy may mắn vì trước đó bà đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, cho nên đã dặn bà mối nếu chuyện không thành thì phải nói với Lưu chưởng quỹ như vậy. May mà Lưu chưởng quỹ là người tử tế, đồng ý sẽ không kể cho người khác.
“Hu hu...” Lần này là Đổng Mai khóc thật.
“Con không cam lòng, mẹ, mẹ đi tìm bọnTử Thụ nhờ giúp đỡ đi, để bọn họ nói giúp con. Chẳng phải bọn họ và Lưu Hương Lầu có giao tình mà.”
“Mẹ thấy giao tình giữa bọn nó và Lưu Hương Lầu cũng không tốt, không phải con từng nói con là chị họ của bọn nó đó sao, người ta cũng chẳng thèm nể mặt bọn nó còn gì? Huống hồ mẹ cũng có dặn bà mối nói nhà chúng ta chính là Nhị bá của bọn Tử Thụ, người ta liền bảo họ và mấy người Tử Thụ chỉ là mối quan hệ làm ăn buôn bán.” Đổng Hoàng thị khinh thường nói.
“Mẹ, mẹ đi nhờ lại đi!” Đổng Mai vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Được, vậy mẹ đi tìm bọnTử Thụ.” Suy cho cùng thì Đổng Hoàng thị vẫn thương con gái.
Tuy nhiên, không lâu sau, Đổng Hoàng thị lại ủ rũ cúi đầu đi về.
“Bọn Tử Thụ căn bản không muốn nói giúp con, còn nói chúng ta muốn tìm họ để gây sự, định lấy tờ giấy thú tội lần trước báo quan. Thôi bỏ đi! Bọn nó cũng chẳng giúp được gì, chúng ta không thèm. Con yên tâm, sau này mẹ sẽ cho tìm một mối tốt hơn cho con. Nếu Lưu Hương Lầu coi thường chúng ta, chúng ta sẽ tìm mối tốt hơn họ, cho bọn họ tức chết.” Đổng Hoàng thị nói.
“Nhà Nhị bá các cháu đúng là không thể chịu nổi nữa, lại dám ra tay với mấy đứa.” Trần nãi nãi thấy cả người Tử La lấm lem như thế thì càng đồng cảm hơn, nghĩ đến chuyện Đổng Mai có thể ra tay với mấy đứa nhỏ, thật sự đã làm thay đổi nhận thức của bà về nhân phẩm xấu xa
Vì thế bà giận dữ nói: “Đổng Mai này thật là, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy,2vợ chồng Đổng Hoàng thị đúng là không biết cách dạy con! A La đáng thương, cháu ngã không sao chứ?”
Trước đây bà từng nghe chồng bà kể về chuyện nhà Đổng Nhị Lang bắt nạt mấy đứa nhỏ không cha không mẹ, có điều tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác, so với nghe kể thì lần này chấn động hơn nhiều.
“Trần nãi nãi, cháu không sao, chỉ là quần áo bị ướt chút thôi.” Tử La thấy lão thái8thái bất bình thay nàng thì càng thêm cảm động.
“Bà nội, mau để các nàng ấy về thay quần áo đi! Đừng để bị cảm lạnh.” Trần Thiếu Thanh thấy bà nội còn định đứng lải nhải thì vội vàng nhắc nhở.
“Xem bà già này này, có tuổi nên thích lải nhải. Tử Vi, mau dẫn A La về thay quần áo đi! Cẩn thận kẻo cảm lạnh!”
“Vâng, vậy bọn cháu về trước. Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn Trần nãi6nãi và Thiếu Thanh ca ca rất nhiều.” Tử Vi cũng sợ Tử La sẽ bị cảm lạnh, nhưng nàng không quên cảm ơn Trần nãi nãi và Thiếu Thanh ca ca.
“Ngoan quá, có gì mà cảm ơn, mau về đi!” Trần nãi nãi nói.
Trên đường, Tử Vi một tay nắm Tiểu Lục, một tay ôm Tử La đi nhanh. Tử La thấy xung quanh không có người, không đành lòng để đại tỷ thương tâm, bèn nói: “Muội không sao, đại3tỷ, vừa nãy là muội cố ý ngã xuống, chị họ không hề chạm vào muội.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, khi đó muội thấy chị họ thật sự muốn đánh muội. Muội sợ quá nên bỏ chạy, sau đó muội thấy có người tới, liền giả vờ bị ngã, để mọi người nghĩ rằng chị họ đẩy muội, đánh muội, sau đó sẽ giúp chúng ta dạy dỗ chị họ, để xem sau này tỷ ta còn dám tùy ý đánh chúng ta nữa5không.” Tử La sợ Tử Vi không tin nên giải thích.
“Đệ cũng vậy, chị họ mới vừa mới đụng tới đệ, đệ liền khóc. Tam tỷ có dặn, khi chúng ta đánh không lại người khác, đặc biệt khi bị nhà Nhị bá bắt nạt, chúng ta phải tỏ ra là kẻ yếu, như vậy mới nhận được sự đồng cảm của mọi người. Thật ra, khi chị họ đến véo đệ, đệ đã trông thấy Thiếu Thanh ca ca đang đi tới đây rồi.” Vẻ mặt Tiểu Lục hưng phấn nói.
Tử La không khỏi cảm khái, Tiểu Lục đúng là yêu nghiệt, không ngờ thằng nhóc này còn đen tối hơn nàng!
Tử Vi cũng ngạc nhiên về suy nghĩ của hai đứa nhỏ này, nhưng nàng cho rằng Tử La và Tiểu Lục ý thức được tự vệ vậy là tốt, chính nàng so với với bản thân yếu đuối của trước kia cũng đã thay đổi rất nhiều rồi. Nàng nhận ra rằng, luôn nhường nhịn cũng không phải chuyện tốt, đặc biệt là khi chuyện này dính đến các đệ đệ muội muội của mình.
Nhưng nàng vẫn dặn dò: “Nếu đối phương vô lý, các muội có thể làm như vậy, nhưng không được cố ý hàm oan người khác, biết chưa?”
Tử La vàTiểu Lục thấy đại tỷ không nhắc đến hành vi cố ý giả vờ ban nãy thì mới thấy yên lòng.
“Biết rồi ạ!” Tử La và Tiểu Lục đồng thanh trả lời.
“Đại tỷ, tỷ yên tâm đi! Bọn muội đều là những đứa trẻ ngoan.” Tử La bảo đảm nói.
Tiểu Lục nghe xong cũng nhanh chóng phụ họa.
Khi các nàng vừa đi được nửa đường thì thấy Tử Thụ, Tử Hiên và Tử Đào vội vã chạy tới.
“Đại tỷ, A La, mọi người không sao chứ?” Tử Đào vừa tới nơi thì hỏi vội.
Tử La thấy đang giữa mùa đông mà nhị tỷ, đại ca lại chạy đến mức đổ mồ hôi thì càng thấy đau lòng. Nhất định là họ nghe nói trước thôn xảy ra chuyện nên mới sốt ruột chạy tới.
“Bọn muội đều không sao.” Tử La vội vàng nói. Sau đó Tử La kể lại chi tiết chuyện vừa nãy ở trước thôn cho mấy người Tử Thụ nghe.
“Cũng may mấy đứa thông minh! Vừa nãy bọn tỷ nghe tin Đổng Mai đánh A La và Tiểu Lục cũng bị dọa hết hồn. Đổng Mai này, đúng là không biết xấu hổ!” Tử Đào tức giận tới mức chẳng thèm gọi danh xưng chị họ.
Bởi vì họ cách thôn khá xa, cho nên mấy người Tử La bí mật nói với mấy đứa con nít trong thôn rằng, nếu trong thôn có xảy ra chuyện liên quan tới mấy huynh muội họ, thì ai lén báo tin hữu ích cho họ biết, họ sẽ cho người báo tin ăn kẹo. Do đó khi Đổng Mai vừa định ra tay, đã có mấy đứa con nít chứng kiến chạy về báo tin cho đám người Tử Thụ rồi.
Tử Thụ tạm thời yên lòng, thấy cả người Tử La ướt nhẹp bèn nói: “Chúng ta mau về cho A La thay quần áo thôi.”
Đợi Tử La thay quần áo xong đi ra thì bỗng nghe Tử Hiên tức giận nói: “Hừ! Đừng để đệ có cơ hội, nếu không nhất định đệ sẽ cho bọn họ biết tay.”
“Được rồi, Tử Hiên, chỉ cần nhà Nhị bá không chủ động gây sự với chúng ta, chúng ta bỏ qua đi.” Tử Thụ nói tiếp: “Nhưng nếu nhà họ vẫn ức hiếp chúng ta như ngày hôm nay, vậy chúng ta cũng phải trả lại họ thích đáng.”
Tử Hiên nghe đại ca nói thế, chẳng những không giận khi Tử Thụ trách mắng mình mà còn vui vẻ vì Tử Thụ có thể tán thành ý kiến của cậu. Xem ra, lần này chị họ đã thật sự chạm vào giới hạn của Tử Thụ một lần nữa rồi.
“Đúng thế, chúng ta đối nhân xử thế không thẹn với lương tâm, nhưng không có ý nghĩa là chúng ta luôn nhường nhịn, mọi người nói có đúng không?” Tử La dẫn dắt.
“A La nói đúng, chúng ta chỉ muốn vậy thôi.” Tử Hiên tỏ ý tán thành.
“Đúng! A La và Nhị ca nói đúng.” Tử Đào cũng vội vàng nói.
“Được rồi. Huynh biết mọi người đều là người tốt, ăn cơm đi! Chốc nữa sẽ nguội mất.” Tử Thụ thấy đệ đệ muội muội đều tỏ ra nghiêm túc thì cười mắng.
Sau đó mấy huynh muội vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa trưa. Trái lại, bữa trưa ở nhà Nhị bá lại không trải qua yên bình như vậy.
Đổng Nhị Lang biết việc hôn sự lần này của Đổng Mai lại thất bại, nghĩ đến số tiền tiêu tốn cho lần hôn sự này và cậu con rể giàu có không còn nữa, con vịt chín rồi lại bay đi mất thì ông ta mới nổi trận lôi đình.
Đổng Nhị Lang vứt đũa mắng: “Đồ phá nhà phá cửa, không phải bà nói rất chắc chắn về lần hôn sự này sao? Bây giờ thì sao? Tiền mất, chuyện hôn sự cũng chẳng thành.”
“Ông tưởng ta muốn như vậy chắc. Còn không phải do ông làm cha mà vô dụng, nếu có bản lĩnh ông thi đậu tú tài đi, khi đó chúng ta không cần phải vội vàng kết thân với bọn họ nữa.” Đổng Hoàng thị cũng nổi giận, trong cái nhà này bà luôn nói một là một là một, hai là hai, bởi vì nhiều năm qua, nhà mẹ đẻ của bà trợ cấp cho nhà họ không ít, bà tự thấy bà rất quan trọng trong cái nhà này.
“Ta không nói với bà nữa, cãi chày cãi cối.”
Đổng Nhị Lang là một người miệng hùm gan sứa, thấy Đổng Hoàng thị nổi giận thì cũng sợ.
“Không được, ta không cam lòng.” Sau khi cơm nước xong Đổng Hoàng thị lấy túi tiền chuẩn bị ra ngoài.
“Bà còn muốn làm gì? Còn chê tiền tiêu chưa đủ sao?” Đổng Nhị Lang mắng.
“Ta đi tìm bà mối, nhờ bà mối làm mai Đổng Mai cho Lưu thiếu gia.” Đổng Hoàng thị nói xong thì đi luôn.
“Đồ phá nhà phá cửa!” Đổng Nhị Lang nhìn theo bóng lưng của Đổng Hoàng thị, căm hận mắng. Trông dáng vẻ như không muốn sống nữa của Đổng Mai, ông không khỏi tức điên lên.
“Ta sinh ra mày làm gì chứ? Con nhà người ta thì lần lượt được nhà trai tới cửa cầu thân, mày nhìn lại mày đi, bỏ tiền ra cũng không có người muốn rước.”
Đổng Mai vốn chưa thích nghi được với những đợt đả kích liên tiếp trong ngày. Bây giờ lại nghe cha mình chửi nàng ta như vậy, chút hy vọng vừa được nhen nhóm vì mẹ đi tìm bà mối cũng bị Đổng Nhị Lang đả kích đi không ít. Vì thế nàng ta cũng nổi nóng!
“Ai bảo cha vô dụng, nếu cha có tiền làm sính lễ cho con, thì chuyện của con và tú tài thôn bên không phải xong rồi sao? Còn phải chờ tới bây giờ à? Lưu công tử cũng không nói thẳng là không thích con, nếu mẹ đề nghị kết thân, có lẽ bọn họ sẽ đồng ý.” Rốt cuộc Đổng Mai vẫn chưa từ bỏ ý định phải gả cho Lưu Hoành.
“Nha đầu chết tiệt, dám cãi lại. Tốt nhất mày nên cầu xin ông trời phù hộ cho hôn sự này thành công đi!”
Tuy nhiên ông trời không nghe thấy lời cầu xin của họ. Chạng vạng, Đổng Hoàng thị ảo não trở về.
Đổng Mai thấy gương mặt Đổng Hoàng thị như vậy thì cũng đoán được tình hình không ổn rồi, có điều nàng ta vẫn ôm chút hy vọng hỏi: “Mẹ, sao rồi?”
Đổng Hoàng thị chán nản nói: “Người ta không đồng ý. Họ nói vẫn chưa chuẩn bị hôn sự cho Lưu thiếu gia, còn nói phải chờ Lưu thiếu gia thi xong mới bàn.”
Thật ra, đây chỉ là cách từ chối kéo của Lưu chưởng quỹ, ông không muốn làm mất mặt Đổng Mai thôi. Thực tế, Lưu chưởng quỹ và Lưu Hoành đều khinh thường nhân phẩm của Đổng Mai.
“Mẹ phải bỏ ra rất nhiều bạc mới để bà mối ngậm miệng không đề cập tới chuyện chúng ta chủ động đến kết thân đấy, ấy vậy mà vẫn bị bọn họ từ chối. Nếu không, một cô nương như con lại chủ động muốn kết thân, còn bị người ta từ chối, chuyện này bị truyền ra ngoài e là con sẽ không thể lập gia đình được nữa. Cũng may! Nhà Lưu chưởng quỹ có nói là sẽ không kể với ai.”
Đổng Hoàng thị còn cảm thấy may mắn vì trước đó bà đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị từ chối, cho nên đã dặn bà mối nếu chuyện không thành thì phải nói với Lưu chưởng quỹ như vậy. May mà Lưu chưởng quỹ là người tử tế, đồng ý sẽ không kể cho người khác.
“Hu hu...” Lần này là Đổng Mai khóc thật.
“Con không cam lòng, mẹ, mẹ đi tìm bọnTử Thụ nhờ giúp đỡ đi, để bọn họ nói giúp con. Chẳng phải bọn họ và Lưu Hương Lầu có giao tình mà.”
“Mẹ thấy giao tình giữa bọn nó và Lưu Hương Lầu cũng không tốt, không phải con từng nói con là chị họ của bọn nó đó sao, người ta cũng chẳng thèm nể mặt bọn nó còn gì? Huống hồ mẹ cũng có dặn bà mối nói nhà chúng ta chính là Nhị bá của bọn Tử Thụ, người ta liền bảo họ và mấy người Tử Thụ chỉ là mối quan hệ làm ăn buôn bán.” Đổng Hoàng thị khinh thường nói.
“Mẹ, mẹ đi nhờ lại đi!” Đổng Mai vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Được, vậy mẹ đi tìm bọnTử Thụ.” Suy cho cùng thì Đổng Hoàng thị vẫn thương con gái.
Tuy nhiên, không lâu sau, Đổng Hoàng thị lại ủ rũ cúi đầu đi về.
“Bọn Tử Thụ căn bản không muốn nói giúp con, còn nói chúng ta muốn tìm họ để gây sự, định lấy tờ giấy thú tội lần trước báo quan. Thôi bỏ đi! Bọn nó cũng chẳng giúp được gì, chúng ta không thèm. Con yên tâm, sau này mẹ sẽ cho tìm một mối tốt hơn cho con. Nếu Lưu Hương Lầu coi thường chúng ta, chúng ta sẽ tìm mối tốt hơn họ, cho bọn họ tức chết.” Đổng Hoàng thị nói.