Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dien-vien-cam-tu-50.txt
Chương 50: TIẾNG PHÁO CHÀO NĂM MỚI
Đây chính là cái Tết đầu tiên của nàng ở thời đại này, Tử La nghĩ thầm.
Nàng bỗng hơi lơ6đãng, không biết mình đang ở đâu, không biết ba tháng vừa rồi có phải là thật, hay chỉ là giác mộng của nàng mà thôi. Thế rồi, những cảm xúc chân thật, cùng với tiếng nói cười của đám Tử Hiên3bên ngoài, tất cả đều nói với nàng rằng đây chính là sự thật. Nàng nhất định phải quý trọng tất cả những thứ trước mắt, Tử La nghĩ.
Tử La mặc bộ quần áo mới mà Đại tỷ đã ủ ấm trong5chăn cho mình rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cửa sân, cửa phòng, đến cả cửa bếp cũng được đám Tử Thụ dán câu đối đỏ mới lên, xa xa còn truyền đến tiếng pháo nổ, không khí cực kỳ vui vẻ. Tử La bất giác nhớ tới một bài thơ.
“Đã hết một năm tiếng pháo ran,
Ấm rượu Đồ tô, gió xuân tràn.
Muôn ngõ vạn nhà đều sáng sủa,
Thẻ đào thay mới, đón bình an.”*
* Bản dịch thơ của Trần Thế Hào - bài “Nguyên nhật” - tác giả: Vương An Thạch (王安石).
Bài thơ vô cùng thích hợp với bầu không khí lúc này. Ở hiện đại, đã lâu lắm rồi Tử La mới cảm nhận được không khí đậm đà vị Tết như vậy.
Thời hiện đại, chất lượng cuộc sống của mọi người càng lúc càng cao, đồng thời với nó là sự coi trọng những ngày lễ truyền thống thế này cũng càng ngày càng ít, bầu không khí ngày Tết bởi thế mới nhạt nhòa không ít. Nhưng Tử La lại rất thích những ngày lễ truyền thống thế này. Nàng nghĩ đây chính là dịp tốt nhất để cả gia đình đoàn viên quây quần, bồi dưỡng tình cảm. Nàng muốn những ngày lễ này thật náo nhiệt, cho nên nàng rất thích bầu không khí nhộn nhịp ở thời cổ đại này.
“Đại ca, chúc mừng năm mới! Chúc Đại ca một năm mới vạn sự như ý, càng ngày càng đẹp trai.” Tử La thấy Tử Thụ ra khỏi bếp thì chạy tới khoanh tay chúc mừng.
“A La, chúc mừng năm mới.” Tử Thụ thấy Tử La mặc áo bông mới màu vàng, trông giống hệt đồng tử đi ra từ tranh Tết, cậu vui mừng đáp.
Tiếp đó, Tử Hiên cũng ra khỏi phòng bếp.
“Nhị ca, chúc mừng năm mới! Chúc Nhị ca một năm mới vạn sự như ý, ngày càng đẹp trai.” Tử La thấy Tử Hiên đi ra cũng vội vã chúc mừng.
“Miệng A La ngọt quá, Nhị ca của muội ngày càng đẹp trai là điều đương nhiên rồi.” Tử Hiên nghe Tử La nói xong thì rất hài lòng, nhưng vẫn không quên tự kỷ một chút. Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục đi ra cuối cùng đều vô cùng bình tĩnh trước chuyện này.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, Tiểu Lục, chúc mừng năm mới! Chúc mọi người một năm mới vạn sự như ý.” Tử La tiếp tục chúc mừng, cũng vô cùng đau buồn khi nhận ra mình là người thức dậy cuối cùng.
“A La cũng năm mới vui vẻ nhé! Đại tỷ chúc muội càng ngày càng cao lớn, thông minh nha.” Tử Vi vui vẻ nói.
“Càng ngày càng xinh đẹp đáng yêu nữa.” Tử Đào cười hì hì bổ sung.
Thế là, cả đình viện rộn ràng trong tiếng chúc nhau của mấy huynh muội.
“Đến giờ rồi, Tử Hiên, chúng ta ra ngoài đốt pháo đi.” Tử Thụ nói.
Tiếp theo, Tử Thụ và Tử Hiên lấy một quả pháo dài nhất, lớn nhất mà các nàng mua chuẩn bị cho mùng một treo lên gậy trúc, mang ra ngoài cửa.
Thế rồi, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang vọng khắp sân. Vì đốt ngay trước cửa, cho nên tiếng pháo cũng lớn hơn nhiều các nhà khác trong thôn. Tử La vội học theo Tử Vi, Tử Đào, đưa tay bịt tai lại. Tuy rằng rất ồn ào, nhưng mấy huynh muội Tử La đều phấn khích. Một lúc lâu sau, pháo mới cháy hết. Tử Thụ nói: “Ăn sáng thôi! Ăn xong chúng ta sẽ đến nhà các trưởng bối trong thôn chúc Tết.”
Bữa sáng là do Đại ca và Đại tỷ dậy sớm làm, vô cùng phong phú, có mì gà, mì thịt, bánh bao thịt, cháo thịt nạc, bánh chẻo, bánh bao chay...
Khoảng chừng sáu, bảy loại, có thể nói là vô cùng thoải mái, Tử La thích ăn nhất là mì gà nóng, ai nấy đều ăn đến no căng bụng.
Ăn sáng xong, Tử La theo các ca ca tỷ tỷ vào thôn chúc Tết. Nhà nông sống rất nghèo khó, bình thường một đồng tiền còn hận không thể tách ra làm đôi, cho nên trong thôn cũng không có tiền mừng tuổi, trừ khi là đi thăm người thân thôi, mọi người thấy đám nhỏ đến chúc Tết thì cho chúng ít đồ ăn vặt, có lòng một chút là được rồi.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình chúc Tết của bọn nhỏ, dù gì đồ ăn vặt các thứ cũng được coi là khá hiếm với con nhà nông, ngày thường không được ăn.
Tử La không thiếu đồ ăn vặt, nhưng nàng lại thích tận hưởng niềm vui thú khi cùng đám trẻ con chạy đi chạy lại nhận đồ ăn vặt trong ngày Tết thế này.
Trong thôn, đâu đâu cũng thấy câu đối đỏ, chữ Phúc, còn cả bột pháo đã được đốt, mọi thứ đều toát lên một không khí vui mừng. Ai nấy trong thôn cũng tươi cười hoan hỉ. Tử La cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí như vậy.
Đến gần trưa, nhà Tử La mới đi chúc Tết về. Đám trẻ các nàng có thể nói là “đại thắng trở về”, đặc biệt là hai đứa bé nhất Tử La và Tiểu Lục, túi áo đều đầy ắp các loại đồ ăn.
Mặc dù người trong thôn không nói rõ, nhưng họ đều cảm kích vì huynh muội Tử La đã giúp họ bán được hồng với giá tốt. Cho nên lúc đám Tử La đến chúc Tết, nhà nào cũng cho họ một đống đồ ăn vặt. Tử Hiên nói, đồ ăn vặt nhận được năm nay gần gấp hai lần nay ngoái cơ đấy.
Tử La nghĩ thầm, mọi người trong thôn đa số là tốt bụng thật thà, có ơn tất báo, cực phẩm cũng có, nhưng chỉ là số ít mà thôi.
Tử La bày đống đồ ăn vặt lên giường, hạt dưa, đậu phộng, kẹo viên, bánh quẩy, và đủ loại đồ ăn vặt sắc màu khác nữa.
Cuối cùng, Tử Vi để tất cả đồ ăn vặt vào một cái đĩa lớn, chắc phải đến ba, bốn cân, chất lên như một ngọn núi nhỏ vậy.
Tử Vi đặt đống đồ này trên cái bàn trong nhà chính, ai muốn ăn thì tự lấy, khiến hai đưa bé Tử La và Tiểu Lục vô cùng vui vẻ. Tử Đào và Tử Hiên cũng rất vui, tuy bọn họ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác nhiều, nhưng dù gì cũng là trẻ con, đương nhiên là cũng thích ăn vặt rồi.
Thu dọn xong đống đồ Tết nhận được, cả nhà bắt đầu thổi lửa nấu cơm. Vì hôm 30 tết, các nàng đã chuẩn bị xong hết đồ ăn rồi nên hôm nay chỉ nấu thêm một nồi cơm tẻ là được, huống hồ đồ ăn hôm qua vẫn còn thừa rất nhiều, bây giờ các nàng chỉ cần hâm nóng lại là xong.
Không ngờ, mới ăn cơm trưa xong, một đống trẻ con đã đến nhà chúc Tết. Tử La biết chúng đến là vì đống kẹo của nhà nàng, bởi vì nhà nàng thường thưởng rất lớn đối với đám trẻ đến đây đưa tin, chỉ cần là tin tức có ích, các nàng sẽ không hề tiếc kẹo. Hơn nữa, lúc Tử La và Tiểu Lục đi ra ngoài chơi cũng mang cho mấy bạn nhỏ ít kẹo, thế nên chuyện nhà Tử La nhiều kẹo đã không còn là tin gì lạ trong thôn nữa rồi.
Tử Thụ, Tử Vi cũng rất nhiệt tình với mấy bạn nhỏ này, mang một đống kẹo bánh ra cho chúng ăn.
Theo cách nói của Tử Vi và Tử Thụ thì, có người tới cửa, náo nhiệt mới thịnh vượng.
Buổi tối, đám Tử La quyết định ăn lẩu, theo Tử Hiên nói thì Tử La lại học được món mới ở chỗ thần tiên gia gia. Đêm nay, các nàng sẽ ăn lẩu dê.
Vừa rồi Tử Hiên còn tò mò không biết tại sao Tử La lại bảo cậu và Đại ca thái thịt mỏng thế này, nhưng bây giờ câu thấy lát thịt dê mỏng nhúng trong nước dùng nóng bỏng, đổi màu rồi chín, sau đó chấm nước chấm, cho vào miệng, cảm giác ngon tuyệt khiến người ta muốn cắn cả vào lưỡi, cũng càng ngày càng bội phục những món mà Tử La học được ở chỗ thần tiên gia gia. Đồng thời, cậu cũng ngưỡng mộ trí nhớ của Tử La, có thể nhớ được nhiều món như vậy. Cho dù Đại ca dạy chữ cho nàng, nàng cũng học nhanh hơn bọn họ, có thể nói là gặp rồi thì không bao giờ quên.
Cậu thực sự rất ngưỡng mộ vị muội muội thông tuệ này, nếu nói theo cách của Tử La thì chính là, nước sông dậy sóng, liên miên không dứt.
Ăn lẩu, rửa mặt xong, cả nhà lại đến phòng ba tỷ muội Tử La nói chuyện phiếm như thường lệ.
“Lẩu ngon thật đấy.” Tiểu Lục vẫn đang chìm đắm trong dư vị của món lẩu dê.
“Đúng là rất ngon, nhưng hơi lãng phí than củi.” Tử Đào cũng tán thành.
Tiếp đó, cả nhà bắt đầu nói chuyện chúc Tết lý thú, nói con cái nhà ai tham, chúc Tết là chạy một lượt cả thôn mới về.
Mùng một năm mới nhanh chóng trôi qua trong sự vui vẻ của mọi người.
Tháng Giêng, nhà Tử La không có thân thích gì quá xa, cho nên mấy huynh muội đều ở nhà, đốt lửa cho ấm giường, ngồi trên đó làm việc của mình, thuận tiện tâm sự. Bình thường đều là Tử Vi, Tử Đào thêu thùa may vá, Tử Hiên, Tử La, Tiểu Lục và Tử Thụ học bài.
Có điều, ngoài thiêu thùa may vá, mỗi ngày sau khi ăn xong, Tử Vi và Tử Đào đều dành ra nửa tiếng đồng hồ để theo đám Tử Thụ học viết mười chữ mới.
Khoảng thời gian này, cả nhà sống vô cùng an nhàn vui vẻ.
Tháng Giêng trôi qua rất nhanh, cả tháng cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là Tử La và Tiểu Lục ăn nhiều quá, nên đều mập thêm một vòng. Tử La có chút u buồn vì chuyện này, nhưng cũng ném ra sau đầu luôn, có đồ ngon thì không thể khách khí được.
“Đại ca, Đại tỷ, nhân lúc mọi người còn chưa cày bừa vụ xuân, chúng ta đi mua ít đất đi.” Buổi tối, tiện lúc mọi người đều ở trong phòng, Tử La bèn nhắc nhở.
Trước đó huynh muội Tử La đã từng bàn bạc đến chuyện mua đất này rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ đây là ý hay, chỉ là lúc đó chưa có điều kiện thôi. Bây giờ tranh thủ còn chưa tới vụ xuân, Tử La muốn nhắc nhở mọi người phải đi mua ruộng đất trước.
“A La nói đúng, chờ đến lúc bắt đầu vụ xuân thì sợ không có mấy người bán đất nữa. Bây giờ trong nhà có khoảng ba trăm lạng bạc ròng, cuối tháng hai Tụ Phương Trai cũng sẽ đưa bạc qua, mọi người nghĩ xem mua bao nhiêu thì tốt?” Tử Thụ hỏi mọi người.
Đây chính là cái Tết đầu tiên của nàng ở thời đại này, Tử La nghĩ thầm.
Nàng bỗng hơi lơ6đãng, không biết mình đang ở đâu, không biết ba tháng vừa rồi có phải là thật, hay chỉ là giác mộng của nàng mà thôi. Thế rồi, những cảm xúc chân thật, cùng với tiếng nói cười của đám Tử Hiên3bên ngoài, tất cả đều nói với nàng rằng đây chính là sự thật. Nàng nhất định phải quý trọng tất cả những thứ trước mắt, Tử La nghĩ.
Tử La mặc bộ quần áo mới mà Đại tỷ đã ủ ấm trong5chăn cho mình rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cửa sân, cửa phòng, đến cả cửa bếp cũng được đám Tử Thụ dán câu đối đỏ mới lên, xa xa còn truyền đến tiếng pháo nổ, không khí cực kỳ vui vẻ. Tử La bất giác nhớ tới một bài thơ.
“Đã hết một năm tiếng pháo ran,
Ấm rượu Đồ tô, gió xuân tràn.
Muôn ngõ vạn nhà đều sáng sủa,
Thẻ đào thay mới, đón bình an.”*
* Bản dịch thơ của Trần Thế Hào - bài “Nguyên nhật” - tác giả: Vương An Thạch (王安石).
Bài thơ vô cùng thích hợp với bầu không khí lúc này. Ở hiện đại, đã lâu lắm rồi Tử La mới cảm nhận được không khí đậm đà vị Tết như vậy.
Thời hiện đại, chất lượng cuộc sống của mọi người càng lúc càng cao, đồng thời với nó là sự coi trọng những ngày lễ truyền thống thế này cũng càng ngày càng ít, bầu không khí ngày Tết bởi thế mới nhạt nhòa không ít. Nhưng Tử La lại rất thích những ngày lễ truyền thống thế này. Nàng nghĩ đây chính là dịp tốt nhất để cả gia đình đoàn viên quây quần, bồi dưỡng tình cảm. Nàng muốn những ngày lễ này thật náo nhiệt, cho nên nàng rất thích bầu không khí nhộn nhịp ở thời cổ đại này.
“Đại ca, chúc mừng năm mới! Chúc Đại ca một năm mới vạn sự như ý, càng ngày càng đẹp trai.” Tử La thấy Tử Thụ ra khỏi bếp thì chạy tới khoanh tay chúc mừng.
“A La, chúc mừng năm mới.” Tử Thụ thấy Tử La mặc áo bông mới màu vàng, trông giống hệt đồng tử đi ra từ tranh Tết, cậu vui mừng đáp.
Tiếp đó, Tử Hiên cũng ra khỏi phòng bếp.
“Nhị ca, chúc mừng năm mới! Chúc Nhị ca một năm mới vạn sự như ý, ngày càng đẹp trai.” Tử La thấy Tử Hiên đi ra cũng vội vã chúc mừng.
“Miệng A La ngọt quá, Nhị ca của muội ngày càng đẹp trai là điều đương nhiên rồi.” Tử Hiên nghe Tử La nói xong thì rất hài lòng, nhưng vẫn không quên tự kỷ một chút. Tử Vi, Tử Đào và Tiểu Lục đi ra cuối cùng đều vô cùng bình tĩnh trước chuyện này.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, Tiểu Lục, chúc mừng năm mới! Chúc mọi người một năm mới vạn sự như ý.” Tử La tiếp tục chúc mừng, cũng vô cùng đau buồn khi nhận ra mình là người thức dậy cuối cùng.
“A La cũng năm mới vui vẻ nhé! Đại tỷ chúc muội càng ngày càng cao lớn, thông minh nha.” Tử Vi vui vẻ nói.
“Càng ngày càng xinh đẹp đáng yêu nữa.” Tử Đào cười hì hì bổ sung.
Thế là, cả đình viện rộn ràng trong tiếng chúc nhau của mấy huynh muội.
“Đến giờ rồi, Tử Hiên, chúng ta ra ngoài đốt pháo đi.” Tử Thụ nói.
Tiếp theo, Tử Thụ và Tử Hiên lấy một quả pháo dài nhất, lớn nhất mà các nàng mua chuẩn bị cho mùng một treo lên gậy trúc, mang ra ngoài cửa.
Thế rồi, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang vọng khắp sân. Vì đốt ngay trước cửa, cho nên tiếng pháo cũng lớn hơn nhiều các nhà khác trong thôn. Tử La vội học theo Tử Vi, Tử Đào, đưa tay bịt tai lại. Tuy rằng rất ồn ào, nhưng mấy huynh muội Tử La đều phấn khích. Một lúc lâu sau, pháo mới cháy hết. Tử Thụ nói: “Ăn sáng thôi! Ăn xong chúng ta sẽ đến nhà các trưởng bối trong thôn chúc Tết.”
Bữa sáng là do Đại ca và Đại tỷ dậy sớm làm, vô cùng phong phú, có mì gà, mì thịt, bánh bao thịt, cháo thịt nạc, bánh chẻo, bánh bao chay...
Khoảng chừng sáu, bảy loại, có thể nói là vô cùng thoải mái, Tử La thích ăn nhất là mì gà nóng, ai nấy đều ăn đến no căng bụng.
Ăn sáng xong, Tử La theo các ca ca tỷ tỷ vào thôn chúc Tết. Nhà nông sống rất nghèo khó, bình thường một đồng tiền còn hận không thể tách ra làm đôi, cho nên trong thôn cũng không có tiền mừng tuổi, trừ khi là đi thăm người thân thôi, mọi người thấy đám nhỏ đến chúc Tết thì cho chúng ít đồ ăn vặt, có lòng một chút là được rồi.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình chúc Tết của bọn nhỏ, dù gì đồ ăn vặt các thứ cũng được coi là khá hiếm với con nhà nông, ngày thường không được ăn.
Tử La không thiếu đồ ăn vặt, nhưng nàng lại thích tận hưởng niềm vui thú khi cùng đám trẻ con chạy đi chạy lại nhận đồ ăn vặt trong ngày Tết thế này.
Trong thôn, đâu đâu cũng thấy câu đối đỏ, chữ Phúc, còn cả bột pháo đã được đốt, mọi thứ đều toát lên một không khí vui mừng. Ai nấy trong thôn cũng tươi cười hoan hỉ. Tử La cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí như vậy.
Đến gần trưa, nhà Tử La mới đi chúc Tết về. Đám trẻ các nàng có thể nói là “đại thắng trở về”, đặc biệt là hai đứa bé nhất Tử La và Tiểu Lục, túi áo đều đầy ắp các loại đồ ăn.
Mặc dù người trong thôn không nói rõ, nhưng họ đều cảm kích vì huynh muội Tử La đã giúp họ bán được hồng với giá tốt. Cho nên lúc đám Tử La đến chúc Tết, nhà nào cũng cho họ một đống đồ ăn vặt. Tử Hiên nói, đồ ăn vặt nhận được năm nay gần gấp hai lần nay ngoái cơ đấy.
Tử La nghĩ thầm, mọi người trong thôn đa số là tốt bụng thật thà, có ơn tất báo, cực phẩm cũng có, nhưng chỉ là số ít mà thôi.
Tử La bày đống đồ ăn vặt lên giường, hạt dưa, đậu phộng, kẹo viên, bánh quẩy, và đủ loại đồ ăn vặt sắc màu khác nữa.
Cuối cùng, Tử Vi để tất cả đồ ăn vặt vào một cái đĩa lớn, chắc phải đến ba, bốn cân, chất lên như một ngọn núi nhỏ vậy.
Tử Vi đặt đống đồ này trên cái bàn trong nhà chính, ai muốn ăn thì tự lấy, khiến hai đưa bé Tử La và Tiểu Lục vô cùng vui vẻ. Tử Đào và Tử Hiên cũng rất vui, tuy bọn họ hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác nhiều, nhưng dù gì cũng là trẻ con, đương nhiên là cũng thích ăn vặt rồi.
Thu dọn xong đống đồ Tết nhận được, cả nhà bắt đầu thổi lửa nấu cơm. Vì hôm 30 tết, các nàng đã chuẩn bị xong hết đồ ăn rồi nên hôm nay chỉ nấu thêm một nồi cơm tẻ là được, huống hồ đồ ăn hôm qua vẫn còn thừa rất nhiều, bây giờ các nàng chỉ cần hâm nóng lại là xong.
Không ngờ, mới ăn cơm trưa xong, một đống trẻ con đã đến nhà chúc Tết. Tử La biết chúng đến là vì đống kẹo của nhà nàng, bởi vì nhà nàng thường thưởng rất lớn đối với đám trẻ đến đây đưa tin, chỉ cần là tin tức có ích, các nàng sẽ không hề tiếc kẹo. Hơn nữa, lúc Tử La và Tiểu Lục đi ra ngoài chơi cũng mang cho mấy bạn nhỏ ít kẹo, thế nên chuyện nhà Tử La nhiều kẹo đã không còn là tin gì lạ trong thôn nữa rồi.
Tử Thụ, Tử Vi cũng rất nhiệt tình với mấy bạn nhỏ này, mang một đống kẹo bánh ra cho chúng ăn.
Theo cách nói của Tử Vi và Tử Thụ thì, có người tới cửa, náo nhiệt mới thịnh vượng.
Buổi tối, đám Tử La quyết định ăn lẩu, theo Tử Hiên nói thì Tử La lại học được món mới ở chỗ thần tiên gia gia. Đêm nay, các nàng sẽ ăn lẩu dê.
Vừa rồi Tử Hiên còn tò mò không biết tại sao Tử La lại bảo cậu và Đại ca thái thịt mỏng thế này, nhưng bây giờ câu thấy lát thịt dê mỏng nhúng trong nước dùng nóng bỏng, đổi màu rồi chín, sau đó chấm nước chấm, cho vào miệng, cảm giác ngon tuyệt khiến người ta muốn cắn cả vào lưỡi, cũng càng ngày càng bội phục những món mà Tử La học được ở chỗ thần tiên gia gia. Đồng thời, cậu cũng ngưỡng mộ trí nhớ của Tử La, có thể nhớ được nhiều món như vậy. Cho dù Đại ca dạy chữ cho nàng, nàng cũng học nhanh hơn bọn họ, có thể nói là gặp rồi thì không bao giờ quên.
Cậu thực sự rất ngưỡng mộ vị muội muội thông tuệ này, nếu nói theo cách của Tử La thì chính là, nước sông dậy sóng, liên miên không dứt.
Ăn lẩu, rửa mặt xong, cả nhà lại đến phòng ba tỷ muội Tử La nói chuyện phiếm như thường lệ.
“Lẩu ngon thật đấy.” Tiểu Lục vẫn đang chìm đắm trong dư vị của món lẩu dê.
“Đúng là rất ngon, nhưng hơi lãng phí than củi.” Tử Đào cũng tán thành.
Tiếp đó, cả nhà bắt đầu nói chuyện chúc Tết lý thú, nói con cái nhà ai tham, chúc Tết là chạy một lượt cả thôn mới về.
Mùng một năm mới nhanh chóng trôi qua trong sự vui vẻ của mọi người.
Tháng Giêng, nhà Tử La không có thân thích gì quá xa, cho nên mấy huynh muội đều ở nhà, đốt lửa cho ấm giường, ngồi trên đó làm việc của mình, thuận tiện tâm sự. Bình thường đều là Tử Vi, Tử Đào thêu thùa may vá, Tử Hiên, Tử La, Tiểu Lục và Tử Thụ học bài.
Có điều, ngoài thiêu thùa may vá, mỗi ngày sau khi ăn xong, Tử Vi và Tử Đào đều dành ra nửa tiếng đồng hồ để theo đám Tử Thụ học viết mười chữ mới.
Khoảng thời gian này, cả nhà sống vô cùng an nhàn vui vẻ.
Tháng Giêng trôi qua rất nhanh, cả tháng cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là Tử La và Tiểu Lục ăn nhiều quá, nên đều mập thêm một vòng. Tử La có chút u buồn vì chuyện này, nhưng cũng ném ra sau đầu luôn, có đồ ngon thì không thể khách khí được.
“Đại ca, Đại tỷ, nhân lúc mọi người còn chưa cày bừa vụ xuân, chúng ta đi mua ít đất đi.” Buổi tối, tiện lúc mọi người đều ở trong phòng, Tử La bèn nhắc nhở.
Trước đó huynh muội Tử La đã từng bàn bạc đến chuyện mua đất này rồi. Tất cả mọi người đều nghĩ đây là ý hay, chỉ là lúc đó chưa có điều kiện thôi. Bây giờ tranh thủ còn chưa tới vụ xuân, Tử La muốn nhắc nhở mọi người phải đi mua ruộng đất trước.
“A La nói đúng, chờ đến lúc bắt đầu vụ xuân thì sợ không có mấy người bán đất nữa. Bây giờ trong nhà có khoảng ba trăm lạng bạc ròng, cuối tháng hai Tụ Phương Trai cũng sẽ đưa bạc qua, mọi người nghĩ xem mua bao nhiêu thì tốt?” Tử Thụ hỏi mọi người.
Last edited: