Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-549
Chương 553: Thuốc giải
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mạc Nhị thúc, Dung Phong, còn có Tử Thụ nghe xong liền bùng nổ trong nháy mắt
Mấy người đồng loạt lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động
Trong đó, Dung Phong là người đầu tiên không đợi Tử La nói xong đã kích động đi tới nắm lấy tay Tử La rồi vội vàng hỏi: “Thật sao? A La, muội đã thấy qua loại độc này ở đâu? Muội biết cách giải độc không?”
Nói rồi hắn mới phát hiện ra bản thân đã thất thế, vội vàng buông tay Tử La ra, nhưng vẻ mặt kích động vẫn không hề giảm đi chút nào, lại thấy trong lều ngoại trừ Mạc Vân Thiên đang hôn mê cũng chỉ có hắn, Mạc Nhị thúc và hai huynh muội Tử La, Tử Thụ mà không còn người nào khác nên3hắn hô to mừng rỡ
Nếu để người ngoài nhìn thấy hắn lôi kéo Tử La như vậy thì dù có mọc thêm mấy cái miệng hắn cũng không thể nói rõ được!
“Ha ha, Dung đại ca huynh vừa rồi quá kích động, đã thất lễ rồi!” Sau khi buông tay Tử La ra, Dung Phong có hơi lúng túng cười cười, vội vàng giải thích
“Không sao, A La hiểu mà.” Sau khi Tử La bày tỏ bản thân không để ý thì liền xoay qua nghiêm túc nói với Mạc Nhị thúc chuyện vừa rồi nàng đang định nói.
“Loại độc này là một loại độc chỉ có trong hoàng thất của Khải Quốc ở Tây Nam, nghe nói trên thế gian này chỉ có hoàng thất Khải Quốc mới có
Chất độc này được hoàng thất Khải Quốc gọi1là Nhật Nguyệt Đoạn, ý là người đã trúng loại độc này nhất định sẽ chết trong vòng một tháng
Mà thuốc giải của chất độc này cũng chỉ hoàng thất Khải Quốc mới có.”
Tử La vừa nói như vậy thì sắc mặt của Mạc Nhị thúc và Dung Phong ngay lập tức liền lộ ra vẻ hoảng sợ! Mạc Nhị thúc run run hỏi Tử La: “Thuốc giải thật sự chỉ có người của hoàng thất Khải Quốc mới có sao? Người trúng độc sẽ chết trong vòng một tháng?”
“Không..
không sai.” Tử La nghe vậy theo bản năng liền gật đầu.
“Nhị thúc, độc mà Nhị ca trúng có phải tới ngày kia sẽ tròn một tháng không?” Dung Phong thấy vậy cũng không để ý tới phong độ hay hình tượng mà lớn giọng kích động kéo Mạc6Nhị thúc để yêu cầu xác nhận
Mạc Nhị thúc nghe vậy liền khổ sở gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy phải làm sao đây? Từ đây chạy tới hoàng cung của Khải Quốc, vừa đi vừa về nhanh nhất cũng cần hơn nửa tháng, Nhị ca sao mà có thể đợi được chứ!” Dung Phong nghe được lời khẳng định của Mạc Nhị thúc thì lảo đảo lùi về sau vài bước, sắc mặc vô cùng xấu.
“Ngoại trừ thuốc giải của hoàng thất Khải Quốc thì A La cũng biết cách phối chế thuốc giải của loại độc này
Nhưng A La cũng không xác định có thể làm được thuốc giải hay không, bởi vì trong đó có vài loại dược thảo khá hiếm thấy, hơn nữa những dược thảo này cũng chỉ có ở biên giới của Khải Quốc4thôi.”
Mấy câu trước của Tử La làm cho Mạc Nhị thúc và Dung Phong đang chìm trong tuyệt vọng, trước mắt bỗng dưng liền sáng lên, nhưng khi nghe tới những lời phía sau thì sắc vui mừng trên mặt bọn họ liền biến mất.
“Hiện giờ nếu chạy gấp tới hoàng cung của Khải Quốc để trộm thuốc giải nhất định là không kịp
Cho nên chúng ta phải thử cách sau xem thế nào
Tam tiểu thư, cô đã nghĩ ra biện pháp để làm ra thuốc giải trước ngày kia chưa?”
Mạc Nhị thúc suy nghĩ một chút rồi hỏi Tử La, lúc này ông chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Tử La mà thôi
Tử La nghe vậy thì ngừng lại một chút rồi mới nói ra cách mà vừa rồi nàng đã nghĩ3tới: “A La có một cách, nhưng không biết có thể làm được không...”
“A La, muội cứ nói đi, dù thế nào chúng ta cũng phải thử xem sao mới được.” Dung Phong không chờ Tử La nói xong đã gật đầu liên tục, lúc này dù có biện pháp nào thì hắn cũng muốn thử xem một lần
Mà Mạc Nhị thúc ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu theo: “Không sai, Tam tiểu thư, cô cứ nói thử xem!”
“Là thế này, trong thuốc giải kia có vài loại dược thảo hiểm, nhưng cũng không nhất thiết phải đến thủ đô Minh Khải thành của Khải Quốc mới có
Theo A La được biết, những dược thảo này cũng có trong thành Thiên Hồ ở biên giới triều đình Đại Tề chúng ta và Khải Quốc
Mà từ chỗ chúng ta đi tới thành Thiên Hồ thì chỉ mất mười ngày cả đi và về
Nhưng mà những dược thảo này chỉ sinh trưởng ở sâu trong rừng của thành Thiên Hô, mà nghe nói ở sâu trong núi này vô cùng nguy hiểm, còn có rất nhiều thú dữ, rất khó để hái được...”
“Chuyện thu thập dược thảo cũng không phải là vấn đề quá lớn, bởi vì chúng ta có rất nhiều cao thủ, ám vệ, đi một chuyến vào trong núi sâu hái chút dược thảo về vẫn khá dễ dàng
Với lại, chúng ta còn biết một con đường tắt đi tới thành Thiên Hồ, chỉ cần tám ngày, không, bảy ngày là chúng ta đã có thể mang dược về rồi
Nhưng quan trọng là thiếu chủ có thể đợi được đến lúc đó hay không?” Mạc Nhị thúc vô cùng lo lắng nói.
“A La có cách giúp cho Mạc đại ca có thể chờ tới lúc đó!” Tử La suy nghĩ một chút cuối cùng liền mặc kệ tất cả mà nói: “Chỉ cần mọi người có thể tìm được mấy loại dược thảo mà A La đã nói đến
Tuy những loại dược thảo này bình thường rất ít khi nhìn thấy nhưng vẫn có thể tìm được
Nội trong ngày mai Mạc Nhị thúc hãy lên đường đi tìm cho A La, A La có thể trị liệu cho Mạc đại ca trước để đề phòng độc trong người Mạc đại ca tiếp tục lan tràn ra, rồi có thể kéo dài tới lúc mọi người tìm được dược thảo từ thành Thiên Hổ trở lại!”
Nghe vậy, không chỉ có Mạc Nhị thúc và Dung Phong vui mừng, ngay cả Tử Thụ cũng kích động không thôi.
“Thật sao? Vậy cần dược thảo gì? Hiện giờ huynh sẽ đích thân phải người đi tìm ngay!” Dung Phong vội vàng hỏi Tử La
“Vâng, hiện giờ A La sẽ viết tên mấy loại dược thảo cần dùng
Bút mực...”
A La còn chưa nói xong, Mạc Nhị thúc ngay tức khắc liền biết Tử La cần giấy và bút để viết phương thuốc, vì vậy không đợi Tử La nói xong, ông đã vội vàng nói: “Tam tiểu thư, tới lều của Mạc Nhị đi, nơi đó có giấy và bút mực.” Nói rồi ông liền dẫn đầu đi ra ngoài lều.
Thấy như vậy, Tử La lo bọn họ đi rồi sẽ không có ai trông Mạc Vân Thiên, mặc dù nàng biết trong góc có ám vệ bảo vệ, nhưng nàng vẫn không yên tâm về Mạc Vân Thiên
Cũng may, Tử Thụ ở bên cạnh hiểu rất rõ Tử La, thấy vậy cậu liền nói mình sẽ ở lại trông Mạc Vân Thiên
Lúc này, Tử La mới yên tâm cùng Dung Phong đi theo sau lưng Mạc Nhị thúc tới lều của Mạc Nhị
Khi đến lều, trừ Mạc Nhị ra, Mạc Nhị thúc để rất cả những người ở trong đi ra ngoài, sau đó ông tự mình đưa giấy bút cho Tử La để nàng viết tên những loại dược thảo cần thiết.
Tử La thấy vậy cũng không khách sáo nữa mà lập tức viết tên những loại dược thảo nàng cần xuống.
“Dung đại ca, xin nhớ kĩ, những dược thảo này tốt nhất trong ngày mai hoặc muộn nhất là trước ngày kia phải tìm đủ.” Tử La đưa tờ giấy viết tên dược thảo cho Dung Phong xong thì dặn dò.
“Ừm, ừm! Dung đại ca biết rồi
Hiện giờ huynh và Mạc Tử sẽ đi ngay, nhất định sẽ mau chóng tìm đủ dược thảo.” Dung Phong thấy vậy cũng không dài dòng thêm nữa mà gật đầu trả lời
“Vậy, bây giờ huynh đi chuẩn bị đây!” Nói Xong Dung Phong liền ra cửa.
“Tam tiểu thư, nhân đây cô cũng viết ra mấy loại dược thảo cần tìm ở thành Thiên Hồ đi, bây giờ thuộc hạ cũng lập tức phái người đi tìm ngay.” Mạc Nhị thúc thấy Dung Phong đã đi làm việc rồi thì tiếp tục nói với Tử La.
“Được!” Nghe vậy, đương nhiên là Tử La không có ý kiến khác, sau đó nàng liền viết ra tên những dược thảo mà mình cần, suy nghĩ một chút cũng viết những điểm đặc trưng của mấy loại dược thảo này ra.
Mạc Nhị thúc nhận lấy nhìn một chút, thấy trên giấy viết bảy loại dược thảo, dù cho ông có kiến thức uyên bác và trí nhớ kinh người cũng chỉ nhận biết được bốn loại đầu, còn ba loại sau ông hoàn toàn không nhận ra, trong ba loại đó chỉ có một loại thì dường như đã từng nghe sơ qua thôi
May mà Tử La cũng có viết thêm những điểm đặc trưng và hoàn cảnh sinh trưởng của chúng nó nữa.
Đến lúc này, Mạc Nhị thúc mới có thời gian kể cho Mạc Nhị nghe chuyện Tử La đã nghĩ ra cách giải độc cho Mạc Vân Thiên
Mạc Nhị vừa nghe cũng rất vui mừng, chỉ có điều, bởi vì tính cách của hắn trước nay đều khá điềm tĩnh nên mới không lộ ra sự vui mừng ngay trên mặt như mấy người Mạc Nhị thúc và Dung Phong lúc nãy
“Vậy hiện giờ chúng ta mau chóng đi tìm Trịnh tướng quân và Tam thúc để bàn bạc sắp xếp người đi tìm dược thảo và cách giải độc cho gia đi!” Mạc Nhi rất nhanh đã nghĩ tới việc tiếp theo mà bọn họ phải làm
“Đúng, đúng! Chúng ta đi ngay bây giờ đi.” Mạc Nhị thúc nghe vậy rất tán thành, nói đến đây liền nói với Tử La: “Tam tiểu thư, cô cũng theo chúng ta đi bàn bạc chuyện cần làm tiếp theo với Trịnh tướng quân và lão Tam đi.”
Tử La nghe Mạc Nhị thúc nói vậy cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý
Đúng là nàng có vài kế hoạch muốn nói rõ với Mạc Nhị thúc và Trịnh Thể Nghiêm, để những gì bọn họ sắp xếp sẽ đồng bộ với kế hoạch của nàng.
Thế nên, Tử La và Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị lại chạy tới lều mà Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tam thúc đang dưỡng thương
Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tam thúc lúc này đã khỏe hơn nhiều, vừa nghe Mạc Nhị thúc nói Mạc Vân Thiên vẫn còn hy vọng có thể giải độc thì cả hai đều vô cùng vui mừng, tiếp theo hai người liền lập tức cảm ơn Tử La có ơn cứu mạng vì đã đưa thuốc trị thương cho bọn họ, xong xuôi mấy người họ mới bắt đầu bàn bạc đến chuyện giải độc cho Mạc Vân Thiên.
Đầu tiên, Trịnh Thể Nghiêm cùng Mạc Nhị thúc, Mạc Tam thúc, Mạc Nhị định ra người nào sẽ đi tới thành Thiên Hổ tìm dược thảo
Trong đó, Mạc Nhị thúc muốn tự mình đi tới thành Thiên Hồ, dù sao ông quen thuộc với những loại dược thảo kia hơn so với đám Mạc Ngũ và ám vệ
Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì khác.
Sau khi xác định được những người sẽ đi thành Thiên Hồ để tìm được thảo, Trịnh Thể Nghiệm liền nêu ra vấn đề tiếp theo: “Để đảm bảo, ta cảm thấy ngoại trừ phái người tới thành Thiên Hồ tìm dược thảo để điều chế thuốc giải thì chúng ta cũng cần phải người tới hoàng cung của Khải Quốc một chuyến, trộm thuốc giải mang về
Nếu ngộ nhỡ chúng ta không điều chế thành công được thuốc giải thì trong lúc đó chúng ta cũng có thể nghĩ cách giữ được Hầu gia chờ tới lúc tìm được thuốc giải trở về.”
Mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng với chuyện lấy được thuốc giải về từ Khải Quốc bởi vì trên phương diện thời gian cũng rất không thực tế, nhưng những điều Trịnh Thể Nghiêm nói cũng là một tia hy vọng mỏng manh trong lúc không ai có thể nghĩ ra cách nào khác thế nên mọi người cũng không có ý kiến gì.
Thấy mọi người đều gật đầu đồng ý, Trịnh Thể Nghiêm liên tiếp tục nói ra những điều khiến hắn lo lắng: “Trước tiên, chúng ta cứ che giấu chuyện đã tìm ra được cách giải độc cho Hầu gia
Ta nghĩ khi Hầu gia trúng phải loại độc này thì đám người Da Quốc và Hung Nô nhất định đều biết được tình huống của Hầu gia
Ta có linh cảm, bọn họ đang chờ thời điểm Hầu gia vừa bị độc phát tác mà chết thì sẽ ngay lập tức tổ chức quân đội tới tấn công thành
Đến lúc đó chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để bọn chúng phải trả lại những gì chúng thiếu ta lần trước! Dù khả năng đó không xảy ra thì, trước khi Hầu gia có thể giải được hết độc, chúng ta cũng không thể tiết lộ ra để tránh cho bọn chúng ra lại tay với Hầu gia.”
Lo lắng của Trịnh Thể Nghiêm là vô cùng có lý, mọi người nghe xong dĩ nhiên cũng không có lý do để phản đối.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mấy người đồng loạt lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động
Trong đó, Dung Phong là người đầu tiên không đợi Tử La nói xong đã kích động đi tới nắm lấy tay Tử La rồi vội vàng hỏi: “Thật sao? A La, muội đã thấy qua loại độc này ở đâu? Muội biết cách giải độc không?”
Nói rồi hắn mới phát hiện ra bản thân đã thất thế, vội vàng buông tay Tử La ra, nhưng vẻ mặt kích động vẫn không hề giảm đi chút nào, lại thấy trong lều ngoại trừ Mạc Vân Thiên đang hôn mê cũng chỉ có hắn, Mạc Nhị thúc và hai huynh muội Tử La, Tử Thụ mà không còn người nào khác nên3hắn hô to mừng rỡ
Nếu để người ngoài nhìn thấy hắn lôi kéo Tử La như vậy thì dù có mọc thêm mấy cái miệng hắn cũng không thể nói rõ được!
“Ha ha, Dung đại ca huynh vừa rồi quá kích động, đã thất lễ rồi!” Sau khi buông tay Tử La ra, Dung Phong có hơi lúng túng cười cười, vội vàng giải thích
“Không sao, A La hiểu mà.” Sau khi Tử La bày tỏ bản thân không để ý thì liền xoay qua nghiêm túc nói với Mạc Nhị thúc chuyện vừa rồi nàng đang định nói.
“Loại độc này là một loại độc chỉ có trong hoàng thất của Khải Quốc ở Tây Nam, nghe nói trên thế gian này chỉ có hoàng thất Khải Quốc mới có
Chất độc này được hoàng thất Khải Quốc gọi1là Nhật Nguyệt Đoạn, ý là người đã trúng loại độc này nhất định sẽ chết trong vòng một tháng
Mà thuốc giải của chất độc này cũng chỉ hoàng thất Khải Quốc mới có.”
Tử La vừa nói như vậy thì sắc mặt của Mạc Nhị thúc và Dung Phong ngay lập tức liền lộ ra vẻ hoảng sợ! Mạc Nhị thúc run run hỏi Tử La: “Thuốc giải thật sự chỉ có người của hoàng thất Khải Quốc mới có sao? Người trúng độc sẽ chết trong vòng một tháng?”
“Không..
không sai.” Tử La nghe vậy theo bản năng liền gật đầu.
“Nhị thúc, độc mà Nhị ca trúng có phải tới ngày kia sẽ tròn một tháng không?” Dung Phong thấy vậy cũng không để ý tới phong độ hay hình tượng mà lớn giọng kích động kéo Mạc6Nhị thúc để yêu cầu xác nhận
Mạc Nhị thúc nghe vậy liền khổ sở gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy phải làm sao đây? Từ đây chạy tới hoàng cung của Khải Quốc, vừa đi vừa về nhanh nhất cũng cần hơn nửa tháng, Nhị ca sao mà có thể đợi được chứ!” Dung Phong nghe được lời khẳng định của Mạc Nhị thúc thì lảo đảo lùi về sau vài bước, sắc mặc vô cùng xấu.
“Ngoại trừ thuốc giải của hoàng thất Khải Quốc thì A La cũng biết cách phối chế thuốc giải của loại độc này
Nhưng A La cũng không xác định có thể làm được thuốc giải hay không, bởi vì trong đó có vài loại dược thảo khá hiếm thấy, hơn nữa những dược thảo này cũng chỉ có ở biên giới của Khải Quốc4thôi.”
Mấy câu trước của Tử La làm cho Mạc Nhị thúc và Dung Phong đang chìm trong tuyệt vọng, trước mắt bỗng dưng liền sáng lên, nhưng khi nghe tới những lời phía sau thì sắc vui mừng trên mặt bọn họ liền biến mất.
“Hiện giờ nếu chạy gấp tới hoàng cung của Khải Quốc để trộm thuốc giải nhất định là không kịp
Cho nên chúng ta phải thử cách sau xem thế nào
Tam tiểu thư, cô đã nghĩ ra biện pháp để làm ra thuốc giải trước ngày kia chưa?”
Mạc Nhị thúc suy nghĩ một chút rồi hỏi Tử La, lúc này ông chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Tử La mà thôi
Tử La nghe vậy thì ngừng lại một chút rồi mới nói ra cách mà vừa rồi nàng đã nghĩ3tới: “A La có một cách, nhưng không biết có thể làm được không...”
“A La, muội cứ nói đi, dù thế nào chúng ta cũng phải thử xem sao mới được.” Dung Phong không chờ Tử La nói xong đã gật đầu liên tục, lúc này dù có biện pháp nào thì hắn cũng muốn thử xem một lần
Mà Mạc Nhị thúc ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu theo: “Không sai, Tam tiểu thư, cô cứ nói thử xem!”
“Là thế này, trong thuốc giải kia có vài loại dược thảo hiểm, nhưng cũng không nhất thiết phải đến thủ đô Minh Khải thành của Khải Quốc mới có
Theo A La được biết, những dược thảo này cũng có trong thành Thiên Hồ ở biên giới triều đình Đại Tề chúng ta và Khải Quốc
Mà từ chỗ chúng ta đi tới thành Thiên Hồ thì chỉ mất mười ngày cả đi và về
Nhưng mà những dược thảo này chỉ sinh trưởng ở sâu trong rừng của thành Thiên Hô, mà nghe nói ở sâu trong núi này vô cùng nguy hiểm, còn có rất nhiều thú dữ, rất khó để hái được...”
“Chuyện thu thập dược thảo cũng không phải là vấn đề quá lớn, bởi vì chúng ta có rất nhiều cao thủ, ám vệ, đi một chuyến vào trong núi sâu hái chút dược thảo về vẫn khá dễ dàng
Với lại, chúng ta còn biết một con đường tắt đi tới thành Thiên Hồ, chỉ cần tám ngày, không, bảy ngày là chúng ta đã có thể mang dược về rồi
Nhưng quan trọng là thiếu chủ có thể đợi được đến lúc đó hay không?” Mạc Nhị thúc vô cùng lo lắng nói.
“A La có cách giúp cho Mạc đại ca có thể chờ tới lúc đó!” Tử La suy nghĩ một chút cuối cùng liền mặc kệ tất cả mà nói: “Chỉ cần mọi người có thể tìm được mấy loại dược thảo mà A La đã nói đến
Tuy những loại dược thảo này bình thường rất ít khi nhìn thấy nhưng vẫn có thể tìm được
Nội trong ngày mai Mạc Nhị thúc hãy lên đường đi tìm cho A La, A La có thể trị liệu cho Mạc đại ca trước để đề phòng độc trong người Mạc đại ca tiếp tục lan tràn ra, rồi có thể kéo dài tới lúc mọi người tìm được dược thảo từ thành Thiên Hổ trở lại!”
Nghe vậy, không chỉ có Mạc Nhị thúc và Dung Phong vui mừng, ngay cả Tử Thụ cũng kích động không thôi.
“Thật sao? Vậy cần dược thảo gì? Hiện giờ huynh sẽ đích thân phải người đi tìm ngay!” Dung Phong vội vàng hỏi Tử La
“Vâng, hiện giờ A La sẽ viết tên mấy loại dược thảo cần dùng
Bút mực...”
A La còn chưa nói xong, Mạc Nhị thúc ngay tức khắc liền biết Tử La cần giấy và bút để viết phương thuốc, vì vậy không đợi Tử La nói xong, ông đã vội vàng nói: “Tam tiểu thư, tới lều của Mạc Nhị đi, nơi đó có giấy và bút mực.” Nói rồi ông liền dẫn đầu đi ra ngoài lều.
Thấy như vậy, Tử La lo bọn họ đi rồi sẽ không có ai trông Mạc Vân Thiên, mặc dù nàng biết trong góc có ám vệ bảo vệ, nhưng nàng vẫn không yên tâm về Mạc Vân Thiên
Cũng may, Tử Thụ ở bên cạnh hiểu rất rõ Tử La, thấy vậy cậu liền nói mình sẽ ở lại trông Mạc Vân Thiên
Lúc này, Tử La mới yên tâm cùng Dung Phong đi theo sau lưng Mạc Nhị thúc tới lều của Mạc Nhị
Khi đến lều, trừ Mạc Nhị ra, Mạc Nhị thúc để rất cả những người ở trong đi ra ngoài, sau đó ông tự mình đưa giấy bút cho Tử La để nàng viết tên những loại dược thảo cần thiết.
Tử La thấy vậy cũng không khách sáo nữa mà lập tức viết tên những loại dược thảo nàng cần xuống.
“Dung đại ca, xin nhớ kĩ, những dược thảo này tốt nhất trong ngày mai hoặc muộn nhất là trước ngày kia phải tìm đủ.” Tử La đưa tờ giấy viết tên dược thảo cho Dung Phong xong thì dặn dò.
“Ừm, ừm! Dung đại ca biết rồi
Hiện giờ huynh và Mạc Tử sẽ đi ngay, nhất định sẽ mau chóng tìm đủ dược thảo.” Dung Phong thấy vậy cũng không dài dòng thêm nữa mà gật đầu trả lời
“Vậy, bây giờ huynh đi chuẩn bị đây!” Nói Xong Dung Phong liền ra cửa.
“Tam tiểu thư, nhân đây cô cũng viết ra mấy loại dược thảo cần tìm ở thành Thiên Hồ đi, bây giờ thuộc hạ cũng lập tức phái người đi tìm ngay.” Mạc Nhị thúc thấy Dung Phong đã đi làm việc rồi thì tiếp tục nói với Tử La.
“Được!” Nghe vậy, đương nhiên là Tử La không có ý kiến khác, sau đó nàng liền viết ra tên những dược thảo mà mình cần, suy nghĩ một chút cũng viết những điểm đặc trưng của mấy loại dược thảo này ra.
Mạc Nhị thúc nhận lấy nhìn một chút, thấy trên giấy viết bảy loại dược thảo, dù cho ông có kiến thức uyên bác và trí nhớ kinh người cũng chỉ nhận biết được bốn loại đầu, còn ba loại sau ông hoàn toàn không nhận ra, trong ba loại đó chỉ có một loại thì dường như đã từng nghe sơ qua thôi
May mà Tử La cũng có viết thêm những điểm đặc trưng và hoàn cảnh sinh trưởng của chúng nó nữa.
Đến lúc này, Mạc Nhị thúc mới có thời gian kể cho Mạc Nhị nghe chuyện Tử La đã nghĩ ra cách giải độc cho Mạc Vân Thiên
Mạc Nhị vừa nghe cũng rất vui mừng, chỉ có điều, bởi vì tính cách của hắn trước nay đều khá điềm tĩnh nên mới không lộ ra sự vui mừng ngay trên mặt như mấy người Mạc Nhị thúc và Dung Phong lúc nãy
“Vậy hiện giờ chúng ta mau chóng đi tìm Trịnh tướng quân và Tam thúc để bàn bạc sắp xếp người đi tìm dược thảo và cách giải độc cho gia đi!” Mạc Nhi rất nhanh đã nghĩ tới việc tiếp theo mà bọn họ phải làm
“Đúng, đúng! Chúng ta đi ngay bây giờ đi.” Mạc Nhị thúc nghe vậy rất tán thành, nói đến đây liền nói với Tử La: “Tam tiểu thư, cô cũng theo chúng ta đi bàn bạc chuyện cần làm tiếp theo với Trịnh tướng quân và lão Tam đi.”
Tử La nghe Mạc Nhị thúc nói vậy cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý
Đúng là nàng có vài kế hoạch muốn nói rõ với Mạc Nhị thúc và Trịnh Thể Nghiêm, để những gì bọn họ sắp xếp sẽ đồng bộ với kế hoạch của nàng.
Thế nên, Tử La và Mạc Nhị thúc, Mạc Nhị lại chạy tới lều mà Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tam thúc đang dưỡng thương
Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tam thúc lúc này đã khỏe hơn nhiều, vừa nghe Mạc Nhị thúc nói Mạc Vân Thiên vẫn còn hy vọng có thể giải độc thì cả hai đều vô cùng vui mừng, tiếp theo hai người liền lập tức cảm ơn Tử La có ơn cứu mạng vì đã đưa thuốc trị thương cho bọn họ, xong xuôi mấy người họ mới bắt đầu bàn bạc đến chuyện giải độc cho Mạc Vân Thiên.
Đầu tiên, Trịnh Thể Nghiêm cùng Mạc Nhị thúc, Mạc Tam thúc, Mạc Nhị định ra người nào sẽ đi tới thành Thiên Hổ tìm dược thảo
Trong đó, Mạc Nhị thúc muốn tự mình đi tới thành Thiên Hồ, dù sao ông quen thuộc với những loại dược thảo kia hơn so với đám Mạc Ngũ và ám vệ
Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì khác.
Sau khi xác định được những người sẽ đi thành Thiên Hồ để tìm được thảo, Trịnh Thể Nghiệm liền nêu ra vấn đề tiếp theo: “Để đảm bảo, ta cảm thấy ngoại trừ phái người tới thành Thiên Hồ tìm dược thảo để điều chế thuốc giải thì chúng ta cũng cần phải người tới hoàng cung của Khải Quốc một chuyến, trộm thuốc giải mang về
Nếu ngộ nhỡ chúng ta không điều chế thành công được thuốc giải thì trong lúc đó chúng ta cũng có thể nghĩ cách giữ được Hầu gia chờ tới lúc tìm được thuốc giải trở về.”
Mặc dù không ôm quá nhiều hy vọng với chuyện lấy được thuốc giải về từ Khải Quốc bởi vì trên phương diện thời gian cũng rất không thực tế, nhưng những điều Trịnh Thể Nghiêm nói cũng là một tia hy vọng mỏng manh trong lúc không ai có thể nghĩ ra cách nào khác thế nên mọi người cũng không có ý kiến gì.
Thấy mọi người đều gật đầu đồng ý, Trịnh Thể Nghiêm liên tiếp tục nói ra những điều khiến hắn lo lắng: “Trước tiên, chúng ta cứ che giấu chuyện đã tìm ra được cách giải độc cho Hầu gia
Ta nghĩ khi Hầu gia trúng phải loại độc này thì đám người Da Quốc và Hung Nô nhất định đều biết được tình huống của Hầu gia
Ta có linh cảm, bọn họ đang chờ thời điểm Hầu gia vừa bị độc phát tác mà chết thì sẽ ngay lập tức tổ chức quân đội tới tấn công thành
Đến lúc đó chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để bọn chúng phải trả lại những gì chúng thiếu ta lần trước! Dù khả năng đó không xảy ra thì, trước khi Hầu gia có thể giải được hết độc, chúng ta cũng không thể tiết lộ ra để tránh cho bọn chúng ra lại tay với Hầu gia.”
Lo lắng của Trịnh Thể Nghiêm là vô cùng có lý, mọi người nghe xong dĩ nhiên cũng không có lý do để phản đối.