Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-572
Chương 576: Chờ huynh trở về
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng vậy, đánh lùi quân địch là A La có thể an toàn rồi!” Mạc Vân Thiên kiên định nói
Lời nói của Tử La nhắc nhở hắn rằng chỉ có đánh bại quân địch thì hắn mới có thể đưa Tử La thoát khỏi nguy hiểm, mới có thể cho nàng cuộc sống yên ổn.
Tử La biết Mạc Vân Thiên đã nghĩ thông suốt, trái tim nhấc cao cuối cùng cũng hạ xuống
Mạc Vân Thiên quan tâm nàng đến vậy, nàng tin tưởng vì nàng, Mạc Vân Thiên nhất định sẽ dồn hết khả năng để phá tan những khó khăn trước mắt.
“Ừ! A La tin tưởng Mạc đại ca huynh nhất định có thể chiến thắng trở về, đánh đuổi liên quân dưới thành
A La ở đây chờ huynh quay về!” Tử La mỉm cười, nói xong liền ôm lấy Mạc Vân Thiên, nàng không ngại khiến mình trở3thành động lực của hắn
Mạc Vân Thiên nghe lời nói của Tử La kiên định như thế, lại nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại vào hắn, trong lòng hắn lại kích động, quyết tâm tất thắng của hắn lại kiên định
Hắn không phải không nghĩ đến chuyện muốn Tử La cũng đi theo hắn đến thành Lương Châu, nhưng thành Lương Châu cũng không an toàn hơn biên thành
Hắn đi chuyện này, nhân tố không xác định thật sự rất nhiều, thật sự là không thể đảm bảo sự an toàn của nàng, còn làm Tử La đi theo hắn hối hả ngược xuôi cho kịp thời giờ, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm
Còn không bằng để nàng ở lại biên thành chờ hắn trở về, ít nhất biên thành còn có đám người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhị, Mạc Tứ mà hắn1tin tưởng
Lúc này, tiếng báo cáo từ bên ngoài lều lớn truyền đến, thì ra là đám người Trịnh Thể Nghiêm chạy tới
Tử La thấy vậy liền nhanh chóng cuống quýt ra khỏi lòng Mạc Vân Thiên, biết đám người Mạc Vân Thiên phải bàn bạc quân tình, khi đám người Trịnh Thế Nghiêm còn chưa vào, nàng đã thức thời ra khỏi lều lớn dưới ánh mắt nóng bỏng của Mạc Vân Thiên.
Khi sắp xếp bố trí toàn bộ sự tình ở biên thành, trước khi đi, Mạc Vân Thiên nhẫn nhịn nhưng vẫn gọi Tử La và đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ tới trường doanh của hắn
Đầu tiên Mạc Vân Thiên răn dạy đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ vì lần này đã vi phạm mệnh lệnh của hắn, tự tiện đưa Tử La về, nói rõ hiện tại tạm thời chưa phạt, nhưng bọn họ phải8bảo vệ tốt Tử La sau này, bằng không, nợ mới nợ cũ này ngày sau sẽ tính với bọn họ.
Đám người Mạc Ngũ, Xuân Hoa nghe vậy thì nhanh chóng liên tục gật đầu, thậm chí là quỳ xuống đất thể những ngày sau nhất định sẽ bảo vệ Tử La, một tấc cũng không rời
Sau khi liên tục phân phó đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ nhất định phải bảo vệ Tử La, Mạc Vân Thiên nhìn thấy Tử La đang mỉm cười, không hề khẩn trương, trong lòng hắn có trăm nghìn điều muốn nói cũng không nói nên lời, lưu luyến lan tràn trong lòng, càng ngày càng mãnh liệt
“Mạc đại ca, huynh xem, nếu vừa rồi A La không đòi về thì bọn muội cũng vẫn không thể rời khỏi biên thành này được
Cho nên huynh xem, đâu cần truy xét đám người Mạc Ngũ9đại ca nữa
Nhỏ mọn như vậy cũng không tốt đâu!”
Thấy Mạc Vân Thiên nhìn nàng mà không nói lời nào, Tử La cũng hiểu được tâm tình hắn lúc này, vì thế liền cố ý chuyển đề tài để làm sôi động không khí trong lều lớn một chút.
“A La...” Mạc Vân Thiên thở dài, sau đó không biết phải nói gì
Hắn làm sao có thể không biết Tử La đang cố ý muốn làm không khí thay đổi chứ, nhưng hắn hiện giờ đâu còn tâm tình cưới được
“Được rồi, được rồi! Món nợ này, cứ ghi lại cho nhóm Mạc Ngũ đại ca trước đã, dù sao thì A La đầu gặp phải chuyện gì.” Thấy vậy, Tử La cười nói
Ngay sau đó, lại có binh lính nhanh chóng tiến vào báo cáo đại quân đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào
Nghe vậy,7sự lưu luyến Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên càng sâu hơn, nhưng hắn hiểu rõ ràng hiện tại không phải lúc để ý đến tình yêu
Vì thế, hắn lại trịnh trọng dặn dò đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ một lần nữa, thấy mọi người đều cam đoan nhất định sẽ che chở Tử La, lúc này mới đi ra lều lớn
Tử La và Xuân Hoa, Hạ Hà, còn có đám người Mạc Ngũ phía sau thấy vậy, đương nhiên cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài
Tới trước đại quân, Mạc Nhị thúc, Mạc Tam Thúc, Mạc Tứ thúc, còn có Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhị và Mạc Tứ đều đã chờ ở đây
Thấy đại quân đang chuẩn bị xuất phát, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, Mạc Vân Thiên quay đầu lại nhìn về phía Tử La
“A La, chờ huynh! Huynh nhất định sẽ trở về.” Vài câu ngắn ngủi, hơn nữa âm thanh không lớn, chỉ có nàng và Mạc Vân Thiên có thể nghe thấy, nhưng Tử La lại có thể cảm nhận được rõ sự trịnh trọng và lưu luyến trong đó
Vì thế hốc mắt nàng nóng lên, suýt chút nữa nàng đã rơi nước mắt.
Tử La liên tục gật đầu: “Vâng vâng! A La tin tưởng Mạc đại ca, bọn muội sẽ bảo vệ biên thành này, chờ huynh trở về!”
“Được, vậy Mạc đại ca đi đây!” Mạc Vân Thiên không dám nhìn biểu cảm của Tử La, sợ nhìn thấy vẻ lưu luyến trên khuôn mặt nàng, lòng hắn sẽ càng đau, sẽ mất đi dũng khí rời đi.
Vì thể vừa dứt lời, Mạc Vân Thiên đã chật vật xoay người đi nhanh về phía đại quân.
Cuối cùng, sau khi ra lệnh một tiếng, Mạc Vân Thiên thống lĩnh quân đội lên đường
Nhìn thấy bóng dáng đại quân càng ngày càng xa, nhìn thấy bóng dáng Mạc Vân Thiên cuối cùng biến mất trong trời đầy tuyết bay, Tử La vẫn lưu luyến không muốn dời tầm mắt đi
Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhị, Mạc Tứ quay đầu lại nhìn thấy Tử La vẫn còn đứng đó, lại nhìn thấy vẻ lưu luyến trong mắt Tử La, trong lòng bọn họ đều rất khó chịu
Sau khi phất tay để các tướng sĩ xung quanh đều tản ra, Trịnh Thể Nghiêm nghĩ ngợi rồi khuyên bảo Tử La: “Tam tiểu thư, chúng ta trở về đi
Thành Khế nhất định sẽ trở về.”
Mạc Nhị, Mạc Tứ thấy vậy cũng muốn khuyên bảo Tử La vài câu, nhưng ngoài miệng lại như nàng ngàn cân, làm thế nào cũng không nói nên lời.
“Vâng, A La chỉ đứng ở đây một lát thôi, Trịnh tướng quân, Mạc Nhị đại ca, Xuân Hoa và Hạ Hà đều đi về trước đi.” Tử La gật đầu, sau đó quay đầu lại bảo Xuân Hoa, Hạ Hà, còn có các ám vệ như Mạc Ngũ phía sau rời đi trước
“Được rồi, vậy chúng ta xin cáo từ trước.”
Trịnh Thể Nghiêm biết Tử La lưu luyến, nghe vậy nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý rồi ra dấu bảo đám người Mạc Nhị và nhóm Mạc Ngũ phía sau rời đi.
Thấy vậy, đám người Mạc Ngũ hơi do dự một chút, thấy Xuân Hoa gật đầu nên cũng đuổi theo đám người Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Nhị, Mạc Tứ rời đi.
Vì thế, lập tức chỉ còn lại Tử La, còn có Xuân Hoa, Hạ Hà phía sau nàng còn đứng tại chỗ.
Tử La cũng biết Xuân Hoa và Hạ Hà không thể rời khỏi nàng, vì thể nàng cũng không nói gì thêm, vẫn tiếp tục đứng mà lưu luyến nhìn phương hướng đội quân của Mạc Vân Thiên rời đi
Thật lâu sau, Xuân Hoa và Hạ Hà biết Tử La nếu còn đứng ở đây thì sẽ bị cảm lạnh, vì thể hai người liếc nhau ra dầu, Xuân Hoa liền bước lên khuyên bảo Tử La: “Tam tiểu thư, chúng ta trở về đi!” Tử La cũng biết họ đã đứng trong gió tuyết hơi lâu, thật ra nàng muốn tiếp tục đứng thêm chốc lát, nhưng biết nàng mà không đi thì Xuân Hoa và Hạ Hà cũng sẽ đứng cùng nàng ở đây, vì thế nàng gật đầu đồng ý
Sau khi Mạc Vân Thiên rời đi, bởi vì Mạc Vân Thiên phong tỏa tin tức hắn rời đi, hơn nữa đại quân cũng phân thành từng nhóm tiến đến thành Lương Châu, cho nên phía liên quân hai nước nhất thời không phát hiện ra chuyện này
Vì thế, mấy ngày kế tiếp có thể được cho là gió êm sóng lặng.
Liên quân hai nước không đậm không nhạt mà tấn công biên thành, chỉ đợi viện quân của bọn chúng đến và phản quân Dực Châu đánh tan Lương Châu, hình thành vòng vây trước sau tuyệt đối rồi bọn chúng mới khởi xướng tổng tiến công
Bởi vì liên quân hai nước không dồn toàn lực để tấn công, chỉ đánh nghi binh, nên hơn mười nghìn quân đội Mạc gia ở biên thành dưới sự chỉ huy của đám người Trịnh Thể Nghiêm tạm thời vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản đợt tiến công của liên quân hai nước.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh, liên quân hai nước cũng biết được tin quân đội biên thành đã giảm
Nhưng bọn chúng cũng không lập tức lỗ mãng mà tăng mạnh tấn công thành, mà bắt đầu thăm dò thực hư về quân đội Mạc gia
Tuy rằng Trịnh Thế Nghiệm làm công việc giữ bí mật rất tốt, hơn nữa nghiêm khắc kiểm tra các tướng sĩ ra vào, lại luôn luôn điều tra trong quân còn có gian tế hay không
Nhưng qua ba ngày sau, liên quân hai nước vẫn biết được sự thật rằng quân đội Mạc gia ở biên thành trước mắt chỉ còn lại hơn mười nghìn người, hơn nữa đa số là tàn binh bại tướng
Một ngày sau, tin tức Mạc Vân Thiên rời khỏi biên thành cũng bị liên quân hai nước dưới thành biết được.
Nhưng tất cả vẫn đều nằm trong dự đoán của Trịnh Thể Nghiêm và đám người Tử La
Phe họ thiểu tận bốn mươi nghìn binh lực, sao có thể thể gạt được liên quân hai nước dưới thành lâu? Đối với điều này, đám người Tử La cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý
Mà sau khi liên quân hai nước cuối cùng cũng chứng thực được số lượng bên phe đám người Tử La, rất nhanh liền bắt đầu dồn toàn lực tấn công thành dưới sự chỉ huy của Thác Bạt Thế Kiệt
Nhất thời, bởi vì liên quân hai nước biết rõ chuyện và bắt đầu toàn lực tấn công, phe quân đội Mạc gia bị lâm vào hoàn cảnh cực kỳ bị động và nguy hiểm.
Cũng may, Trịnh Thể Nghiêm đã sớm đã có dự đoán và chuẩn bị trước, hắn và nhóm Mạc Tứ ứng phó tuy rằng khó khăn, nhưng vẫn không đến mức thất kinh, quân lính tan rã.
Nhưng dù là như vậy, dù sao thì thực lực hai bên thực sự kém quá xa, rất nhanh, phe quân đội Mạc gia bị liên quân hai nước đánh đến mức luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó
Vì thế, biên thành vạn phần nguy cấp dưới sự tấn công của liên quân hai nước, quả thực là tới mức nguy cấp sống còn.
Dưới sự tấn công của liên quân hai nước, sau ba ngày đám người Trịnh Thể Nghiêm chống cự, quân đội Mạc gia lại có trăm ngàn chỗ hở, nguy cơ rất cao
Thậm chí, hai ngày sau, đám người Trịnh Thể Nghiêm cũng không biết có thể bảo vệ được hôm nay, nhưng không biết có thể bảo vệ được ngày mai hay không.
Sau đó, còn có hai lần thiếu chút nữa đã để liên quân hai nước tấn công vào.
Chênh lệch thực lực quá lớn không phải có thể tùy ý bù đắp, tuy rằng đám người Trịnh Thể Nghiêm đều đã dồn toàn lực chống cự, nhưng vẫn không thể cải thiện tình huống hiện tại của bọn họ
Về chuyện này, trong lòng Tử La cũng nóng như lửa đốt.
Tử La hiểu rõ điều mà họ cần phải làm hiện tại là kéo dài thời gian, bảo vệ biên thành, không để liên quân hai nước tấn công, đồng thời tranh thủ thời gian cho đội quân của Mạc Vân Thiên dẹp phản quân Dực Châu, tập trung quân đội Mạc gia rồi quay đầu lại để chống lại liên quân hai nước
Nhưng tình huống hiện tại xem ra muốn bọn họ phải bảo vệ được biên thành, chờ đội quân của Mạc Vân Thiên quay về cứu thật sự là rất khó thực hiện.
Dựa vào tình hình hiện tại thì xem ra nhiệm vụ này gần như không có khả năng hoàn thành.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lời nói của Tử La nhắc nhở hắn rằng chỉ có đánh bại quân địch thì hắn mới có thể đưa Tử La thoát khỏi nguy hiểm, mới có thể cho nàng cuộc sống yên ổn.
Tử La biết Mạc Vân Thiên đã nghĩ thông suốt, trái tim nhấc cao cuối cùng cũng hạ xuống
Mạc Vân Thiên quan tâm nàng đến vậy, nàng tin tưởng vì nàng, Mạc Vân Thiên nhất định sẽ dồn hết khả năng để phá tan những khó khăn trước mắt.
“Ừ! A La tin tưởng Mạc đại ca huynh nhất định có thể chiến thắng trở về, đánh đuổi liên quân dưới thành
A La ở đây chờ huynh quay về!” Tử La mỉm cười, nói xong liền ôm lấy Mạc Vân Thiên, nàng không ngại khiến mình trở3thành động lực của hắn
Mạc Vân Thiên nghe lời nói của Tử La kiên định như thế, lại nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại vào hắn, trong lòng hắn lại kích động, quyết tâm tất thắng của hắn lại kiên định
Hắn không phải không nghĩ đến chuyện muốn Tử La cũng đi theo hắn đến thành Lương Châu, nhưng thành Lương Châu cũng không an toàn hơn biên thành
Hắn đi chuyện này, nhân tố không xác định thật sự rất nhiều, thật sự là không thể đảm bảo sự an toàn của nàng, còn làm Tử La đi theo hắn hối hả ngược xuôi cho kịp thời giờ, hơn nữa cực kỳ nguy hiểm
Còn không bằng để nàng ở lại biên thành chờ hắn trở về, ít nhất biên thành còn có đám người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhị, Mạc Tứ mà hắn1tin tưởng
Lúc này, tiếng báo cáo từ bên ngoài lều lớn truyền đến, thì ra là đám người Trịnh Thể Nghiêm chạy tới
Tử La thấy vậy liền nhanh chóng cuống quýt ra khỏi lòng Mạc Vân Thiên, biết đám người Mạc Vân Thiên phải bàn bạc quân tình, khi đám người Trịnh Thế Nghiêm còn chưa vào, nàng đã thức thời ra khỏi lều lớn dưới ánh mắt nóng bỏng của Mạc Vân Thiên.
Khi sắp xếp bố trí toàn bộ sự tình ở biên thành, trước khi đi, Mạc Vân Thiên nhẫn nhịn nhưng vẫn gọi Tử La và đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ tới trường doanh của hắn
Đầu tiên Mạc Vân Thiên răn dạy đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ vì lần này đã vi phạm mệnh lệnh của hắn, tự tiện đưa Tử La về, nói rõ hiện tại tạm thời chưa phạt, nhưng bọn họ phải8bảo vệ tốt Tử La sau này, bằng không, nợ mới nợ cũ này ngày sau sẽ tính với bọn họ.
Đám người Mạc Ngũ, Xuân Hoa nghe vậy thì nhanh chóng liên tục gật đầu, thậm chí là quỳ xuống đất thể những ngày sau nhất định sẽ bảo vệ Tử La, một tấc cũng không rời
Sau khi liên tục phân phó đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ nhất định phải bảo vệ Tử La, Mạc Vân Thiên nhìn thấy Tử La đang mỉm cười, không hề khẩn trương, trong lòng hắn có trăm nghìn điều muốn nói cũng không nói nên lời, lưu luyến lan tràn trong lòng, càng ngày càng mãnh liệt
“Mạc đại ca, huynh xem, nếu vừa rồi A La không đòi về thì bọn muội cũng vẫn không thể rời khỏi biên thành này được
Cho nên huynh xem, đâu cần truy xét đám người Mạc Ngũ9đại ca nữa
Nhỏ mọn như vậy cũng không tốt đâu!”
Thấy Mạc Vân Thiên nhìn nàng mà không nói lời nào, Tử La cũng hiểu được tâm tình hắn lúc này, vì thế liền cố ý chuyển đề tài để làm sôi động không khí trong lều lớn một chút.
“A La...” Mạc Vân Thiên thở dài, sau đó không biết phải nói gì
Hắn làm sao có thể không biết Tử La đang cố ý muốn làm không khí thay đổi chứ, nhưng hắn hiện giờ đâu còn tâm tình cưới được
“Được rồi, được rồi! Món nợ này, cứ ghi lại cho nhóm Mạc Ngũ đại ca trước đã, dù sao thì A La đầu gặp phải chuyện gì.” Thấy vậy, Tử La cười nói
Ngay sau đó, lại có binh lính nhanh chóng tiến vào báo cáo đại quân đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào
Nghe vậy,7sự lưu luyến Tử La trong lòng Mạc Vân Thiên càng sâu hơn, nhưng hắn hiểu rõ ràng hiện tại không phải lúc để ý đến tình yêu
Vì thế, hắn lại trịnh trọng dặn dò đám người Xuân Hoa, Mạc Ngũ một lần nữa, thấy mọi người đều cam đoan nhất định sẽ che chở Tử La, lúc này mới đi ra lều lớn
Tử La và Xuân Hoa, Hạ Hà, còn có đám người Mạc Ngũ phía sau thấy vậy, đương nhiên cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài
Tới trước đại quân, Mạc Nhị thúc, Mạc Tam Thúc, Mạc Tứ thúc, còn có Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhị và Mạc Tứ đều đã chờ ở đây
Thấy đại quân đang chuẩn bị xuất phát, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng, Mạc Vân Thiên quay đầu lại nhìn về phía Tử La
“A La, chờ huynh! Huynh nhất định sẽ trở về.” Vài câu ngắn ngủi, hơn nữa âm thanh không lớn, chỉ có nàng và Mạc Vân Thiên có thể nghe thấy, nhưng Tử La lại có thể cảm nhận được rõ sự trịnh trọng và lưu luyến trong đó
Vì thế hốc mắt nàng nóng lên, suýt chút nữa nàng đã rơi nước mắt.
Tử La liên tục gật đầu: “Vâng vâng! A La tin tưởng Mạc đại ca, bọn muội sẽ bảo vệ biên thành này, chờ huynh trở về!”
“Được, vậy Mạc đại ca đi đây!” Mạc Vân Thiên không dám nhìn biểu cảm của Tử La, sợ nhìn thấy vẻ lưu luyến trên khuôn mặt nàng, lòng hắn sẽ càng đau, sẽ mất đi dũng khí rời đi.
Vì thể vừa dứt lời, Mạc Vân Thiên đã chật vật xoay người đi nhanh về phía đại quân.
Cuối cùng, sau khi ra lệnh một tiếng, Mạc Vân Thiên thống lĩnh quân đội lên đường
Nhìn thấy bóng dáng đại quân càng ngày càng xa, nhìn thấy bóng dáng Mạc Vân Thiên cuối cùng biến mất trong trời đầy tuyết bay, Tử La vẫn lưu luyến không muốn dời tầm mắt đi
Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhị, Mạc Tứ quay đầu lại nhìn thấy Tử La vẫn còn đứng đó, lại nhìn thấy vẻ lưu luyến trong mắt Tử La, trong lòng bọn họ đều rất khó chịu
Sau khi phất tay để các tướng sĩ xung quanh đều tản ra, Trịnh Thể Nghiêm nghĩ ngợi rồi khuyên bảo Tử La: “Tam tiểu thư, chúng ta trở về đi
Thành Khế nhất định sẽ trở về.”
Mạc Nhị, Mạc Tứ thấy vậy cũng muốn khuyên bảo Tử La vài câu, nhưng ngoài miệng lại như nàng ngàn cân, làm thế nào cũng không nói nên lời.
“Vâng, A La chỉ đứng ở đây một lát thôi, Trịnh tướng quân, Mạc Nhị đại ca, Xuân Hoa và Hạ Hà đều đi về trước đi.” Tử La gật đầu, sau đó quay đầu lại bảo Xuân Hoa, Hạ Hà, còn có các ám vệ như Mạc Ngũ phía sau rời đi trước
“Được rồi, vậy chúng ta xin cáo từ trước.”
Trịnh Thể Nghiêm biết Tử La lưu luyến, nghe vậy nên cũng không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý rồi ra dấu bảo đám người Mạc Nhị và nhóm Mạc Ngũ phía sau rời đi.
Thấy vậy, đám người Mạc Ngũ hơi do dự một chút, thấy Xuân Hoa gật đầu nên cũng đuổi theo đám người Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Nhị, Mạc Tứ rời đi.
Vì thế, lập tức chỉ còn lại Tử La, còn có Xuân Hoa, Hạ Hà phía sau nàng còn đứng tại chỗ.
Tử La cũng biết Xuân Hoa và Hạ Hà không thể rời khỏi nàng, vì thể nàng cũng không nói gì thêm, vẫn tiếp tục đứng mà lưu luyến nhìn phương hướng đội quân của Mạc Vân Thiên rời đi
Thật lâu sau, Xuân Hoa và Hạ Hà biết Tử La nếu còn đứng ở đây thì sẽ bị cảm lạnh, vì thể hai người liếc nhau ra dầu, Xuân Hoa liền bước lên khuyên bảo Tử La: “Tam tiểu thư, chúng ta trở về đi!” Tử La cũng biết họ đã đứng trong gió tuyết hơi lâu, thật ra nàng muốn tiếp tục đứng thêm chốc lát, nhưng biết nàng mà không đi thì Xuân Hoa và Hạ Hà cũng sẽ đứng cùng nàng ở đây, vì thế nàng gật đầu đồng ý
Sau khi Mạc Vân Thiên rời đi, bởi vì Mạc Vân Thiên phong tỏa tin tức hắn rời đi, hơn nữa đại quân cũng phân thành từng nhóm tiến đến thành Lương Châu, cho nên phía liên quân hai nước nhất thời không phát hiện ra chuyện này
Vì thế, mấy ngày kế tiếp có thể được cho là gió êm sóng lặng.
Liên quân hai nước không đậm không nhạt mà tấn công biên thành, chỉ đợi viện quân của bọn chúng đến và phản quân Dực Châu đánh tan Lương Châu, hình thành vòng vây trước sau tuyệt đối rồi bọn chúng mới khởi xướng tổng tiến công
Bởi vì liên quân hai nước không dồn toàn lực để tấn công, chỉ đánh nghi binh, nên hơn mười nghìn quân đội Mạc gia ở biên thành dưới sự chỉ huy của đám người Trịnh Thể Nghiêm tạm thời vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản đợt tiến công của liên quân hai nước.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, rất nhanh, liên quân hai nước cũng biết được tin quân đội biên thành đã giảm
Nhưng bọn chúng cũng không lập tức lỗ mãng mà tăng mạnh tấn công thành, mà bắt đầu thăm dò thực hư về quân đội Mạc gia
Tuy rằng Trịnh Thế Nghiệm làm công việc giữ bí mật rất tốt, hơn nữa nghiêm khắc kiểm tra các tướng sĩ ra vào, lại luôn luôn điều tra trong quân còn có gian tế hay không
Nhưng qua ba ngày sau, liên quân hai nước vẫn biết được sự thật rằng quân đội Mạc gia ở biên thành trước mắt chỉ còn lại hơn mười nghìn người, hơn nữa đa số là tàn binh bại tướng
Một ngày sau, tin tức Mạc Vân Thiên rời khỏi biên thành cũng bị liên quân hai nước dưới thành biết được.
Nhưng tất cả vẫn đều nằm trong dự đoán của Trịnh Thể Nghiêm và đám người Tử La
Phe họ thiểu tận bốn mươi nghìn binh lực, sao có thể thể gạt được liên quân hai nước dưới thành lâu? Đối với điều này, đám người Tử La cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý
Mà sau khi liên quân hai nước cuối cùng cũng chứng thực được số lượng bên phe đám người Tử La, rất nhanh liền bắt đầu dồn toàn lực tấn công thành dưới sự chỉ huy của Thác Bạt Thế Kiệt
Nhất thời, bởi vì liên quân hai nước biết rõ chuyện và bắt đầu toàn lực tấn công, phe quân đội Mạc gia bị lâm vào hoàn cảnh cực kỳ bị động và nguy hiểm.
Cũng may, Trịnh Thể Nghiêm đã sớm đã có dự đoán và chuẩn bị trước, hắn và nhóm Mạc Tứ ứng phó tuy rằng khó khăn, nhưng vẫn không đến mức thất kinh, quân lính tan rã.
Nhưng dù là như vậy, dù sao thì thực lực hai bên thực sự kém quá xa, rất nhanh, phe quân đội Mạc gia bị liên quân hai nước đánh đến mức luống cuống tay chân, mệt mỏi ứng phó
Vì thế, biên thành vạn phần nguy cấp dưới sự tấn công của liên quân hai nước, quả thực là tới mức nguy cấp sống còn.
Dưới sự tấn công của liên quân hai nước, sau ba ngày đám người Trịnh Thể Nghiêm chống cự, quân đội Mạc gia lại có trăm ngàn chỗ hở, nguy cơ rất cao
Thậm chí, hai ngày sau, đám người Trịnh Thể Nghiêm cũng không biết có thể bảo vệ được hôm nay, nhưng không biết có thể bảo vệ được ngày mai hay không.
Sau đó, còn có hai lần thiếu chút nữa đã để liên quân hai nước tấn công vào.
Chênh lệch thực lực quá lớn không phải có thể tùy ý bù đắp, tuy rằng đám người Trịnh Thể Nghiêm đều đã dồn toàn lực chống cự, nhưng vẫn không thể cải thiện tình huống hiện tại của bọn họ
Về chuyện này, trong lòng Tử La cũng nóng như lửa đốt.
Tử La hiểu rõ điều mà họ cần phải làm hiện tại là kéo dài thời gian, bảo vệ biên thành, không để liên quân hai nước tấn công, đồng thời tranh thủ thời gian cho đội quân của Mạc Vân Thiên dẹp phản quân Dực Châu, tập trung quân đội Mạc gia rồi quay đầu lại để chống lại liên quân hai nước
Nhưng tình huống hiện tại xem ra muốn bọn họ phải bảo vệ được biên thành, chờ đội quân của Mạc Vân Thiên quay về cứu thật sự là rất khó thực hiện.
Dựa vào tình hình hiện tại thì xem ra nhiệm vụ này gần như không có khả năng hoàn thành.