Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-612
Chương 616: Tỉnh lại rồi
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Mạc đại ca, mấy ngày huynh không ăn cơm tắm rửa nghỉ ngơi đàng hoàng rồi, nhìn huynh bây giờ Tử La không thể nhận ra huynh nữa.” Cố nén nước mắt, Tử La nắm lấy bàn tay của Mạc Vân Thiên đang phủ trên mặt mình, tràn ngập trong đôi mắt là sự đau lòng.
Lúc này, Mạc Vân Thiên mới tin chắc hiện giờ mình không nằm mơ, trên mặt hiện lên vẻ kích động trước đây chưa từng có, trong mắt cũng phát ra ánh sáng rực rỡ...
“A La, đúng là muội rồi, tốt quá, tốt quá!” Mạc Vân Thiên nói liên tục, trong lời nói ẩn chứa sự hân hoan và hạnh phúc, còn có một chút nghẹn ngào chưa từng có.
Cho tới bây giờ, Tử La chưa từng nhìn thấy Mạc Vân Thiên luôn ổn trọng, lạnh lùng đến độ3không giống người thường lại lộ ra tâm tình kích động như vậy
Vào giờ phút này, nàng có thể cảm nhận rõ sự mừng rỡ, vui mừng, còn có..
sợ hãi, sợ chỉ sau một khắc thì nàng sẽ lại biến mất của hắn.
Vì vậy, lòng nàng đau xót vô cùng, nàng gật đầu liên tục, “Vâng, A La không đi đâu cả, đời đời kiếp kiếp chỉ ở lại nơi này cùng Mạc đại ca thôi!” Nghe thấy Tử La nói như vậy, Mạc Vân Thiên bỗng dưng trừng lớn hai mắt, trong lòng không ngừng rung động, dùng giọng nói khàn khàn nhưng tràn ngập ngang ngược nói: “Muội nói đời đời kiếp kiếp, A La muội không thể nuốt lời, nếu không thì dù lên tận bầu trời, hay xuống âm phủ, huynh đều sẽ đi tìm muội.” Hắn vừa nói vừa2càng ôm chặt Tử La vào trong ngực hơn nữa, giống như đang ôm một báu vật mất đi đã tìm lại được, sợ sẽ lại mất thêm lần nữa.
“Vâng, vâng!” Tử La lại gật đầu liên tục, sau đó không cầm lòng nổi mà chủ động hôn lên môi Mạc Vân Thiên.
Dành..
Mạc Vân Thiên cảm thấy trong đầu có một tiếng nổ tung, toàn bộ đại não cũng ngừng làm việc
Sau khi hoàn hồn lại thì hắn vui mừng không dám tin.
Ngay lúc Tử La hôn xong, Mạc Vân Thiên đột nhiên không cho nàng tránh ra, tiếp đó nụ hôn dữ dội cuồng nhiệt giống như hạt mưa rơi xuống trên môi, trên mặt, trên mắt..
của Tử La.
Trong chốc lát, trong phòng lập tức tràn ngập âm thanh khiến cho người ta tại hồng tim đập mạnh
Hai người Mạc Đông và Mạc1Bắc đang trông chừng ngoài phòng nghe được tiếng động này phát ra từ trong phòng thì nhìn nhau, tiếp đến mới kịp phản ứng là Tử La đã tỉnh lại rồi
Bọn họ gần như kích động đến độ nhảy cẫng lên ngay lập tức.
Mạc Bắc dễ kích động, nhận thấy được có khả năng này liền định xông vào trong phòng, may mà Mạc Đông nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, lắc đầu với hắn, sắc mặt lại đó một cách rất khả nghi.
Thấy sắc mặt của Mạc Đông, Mạc Bắc cũng là một người nhanh trí, chẳng mấy chốc đã hiểu ý của Mạc Đông, vì vậy khuôn mặt cũng đỏ lên, ấp úng một hồi lâu cũng không thể nói ra cái gì cả, sau đó liền đi về chỗ cũ đứng ngay ngắn.
Lúc này Xuân Hoa và Hạ Hà1theo thời gian bình thường hay đến đưa cơm tối cho Mạc Vân Thiên cùng mấy người Mạc Đông
Mặc dù tới nay Mạc Vân Thiên chưa ăn nhưng mọi người vẫn phải thử và khuyên nhủ mới cam lòng
Nhắc tới đây, từ khi từ chùa Linh Tuyền trở về, Xuân Hoa và Hạ Hà cũng đã từ biến thành tới đây, cho nên mấy ngày nay vẫn tiếp tục hầu hạ bên cạnh Tử La
Nhưng mà, có Mạc Vân Thiên lúc nào cũng ôm chặt Tử La, hai người cũng không thể chen tay vào, cho nên chỉ có thể chuyển sang quan tâm đến vấn đề ăn uống của Mạc Vân Thiên mà thôi
Khi hai người đi tới, Xuân Hoa là người đầu tiên nhạy bén chú ý tới sự khác thường của Mạc Đông và Mạc Bắc, sau đó lại để ý1tới âm thanh..
khả nghi từ trong phòng truyền ra, cả khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng lên.
Đến khi nàng hiểu ra được thì sắc mặt liền lộ ra sự mừng rỡ không hề thua kém hai người Mạc Đông.
Mặc dù Hạ Hà hơi chậm một chút, nhưng lúc này nàng cũng nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong phòng, không nhịn được muốn bật thốt lên cái gì đó, có điều đã bị Xuân Hoa đang đứng bên cạnh bụm miệng lại.
“Xuân Hoa tỷ, tỷ sao vậy?”
Hạ Hà gạt tay Xuân Hoa ra, khó hiểu, nói đến một nửa mới nhớ ra gì đó, “Tam tiểu thư đã tỉnh lại?” Trong giọng nói tràn ngập hưng phấn, nói xong thấy mấy người Mạc Đông rõ ràng là vừa lúng túng vừa mừng rỡ, lúc này mới khẳng định ý nghĩ của mình
Thấy Mạc Đông và Mạc Bắc đứng bên cạnh đều gật đầu, Hạ Hà kích động lại muốn gào to, cũng may lại bị Xuân Hoa ngăn cản lần nữa.
“Hạ Hà, muội bình tĩnh một chút
Chúng ta đi chuẩn bị một ít thức ăn cho Tam tiểu thư đi, nhiều ngày qua Tam tiểu thư chưa ăn uống gì rồi.” Tiếp đó, Xuân Hoa dời lực chú ý của Hạ Hà sang việc khác
“Xuân Hoa cô nương, tiện thể hai người cũng giúp chúng ta báo cho mấy người Nhị ca, Trịnh tướng quân một tiếng, có lẽ bọn họ cũng đang nóng lòng muốn biết chuyện Tam tiểu thư đã tỉnh lại rồi, đa tạ.” Lúc này, Mạc Đông mới nhớ tới còn chưa thống báo chuyên Tử La đã tỉnh lại cho những người khác, vì vậy liền nhờ hai người Xuân Hoa giúp thông báo một tiếng
Đối với vấn đề nhỏ như vậy, đương nhiên hai người Xuân Hoa không thể nào từ chối được, vì vậy chẳng bao lâu sau, đám người Trịnh Thế Nghiêm đã chạy tới rồi
Mạc Nhị thúc thầy Mạc Vân Thiên cuối cùng đã hết tức giận, nước mắt liền tuôn trào, những người khác cũng vô cùng xúc động
Tử Thụ thấy Tử La đã tỉnh lại cũng mừng rỡ tới nỗi rơi lệ ngay tại chỗ, liền xoay người đi không để cho mọi người trong phòng nhìn thấy
Mà từ khi Tử Thụ bước vào phòng, Tử La vẫn luôn để ý tới cậu, khi thấy cậu vừa tiến vào thấy mình nước mắt đã rơi xuống, sau đó xoay người đi, nàng cũng không khống chế được mà rơi nước mắt lần nữa
“Đại ca, thật xin lỗi!” Chờ đến khi Tử Thụ đã bình tĩnh rồi xoay đầu lại, Tử La liền đưa tay về phía cậu, áy náy nói.
“Đứa ngốc này nói cái gì vậy, mới tỉnh lại thân thể còn yếu, không được khóc nữa.” Tử Thụ thấy vậy không cầm lòng nổi kéo lấy tay của Tử La, cười nói thân thiết, có điều cười hơi khó coi, nói càng về sau còn mang theo giọng mũi nữa.
Tử La tỉnh lại, ngoại trừ Mạc Vân Thiên như được sống lại, Tử Thụ cũng giống vậy.
Là cậu cùng Tử La đi đến biên ải, nếu như lần này Tử La thật sự có gì bất trắc, thật sự có mệnh hệ nào, thì sao mà cậu có thể chấp nhận được sự thật này, làm sao mà cậu có thể trở về đối mặt với mấy người Tử Hiên đây?
May mà bây giờ Tử La đã tỉnh lại rồi! “Đúng vậy, đúng vậy, Thiếu phu nhân, cô cũng không thể khóc nữa, nếu không thì gia nhà chúng tôi sẽ đau lòng đó!” Lúc này, lời nói bất thình lình của Mạc Tam khiến cho trong phòng yên lặng ngay tức khắc, nhất là ba chữ “Thiếu phu nhân” khiến cho khóe miệng của rất nhiều người phải giật giật, tiếp đó mọi người đều dè dặt nhìn sắc mặt của Tử La và Tử Thụ.
Suy cho cùng thì mặc dù mọi người đều biết chuyện giữa Tử La và Mạc Vân Thiên, nhưng hai người vẫn chưa công khai chính thức, cho nên vẫn chưa tới mức danh chính ngôn thuận
Cho nên vừa nghe Mạc Tam nói như vậy, mọi người đều sợ Tử Thụ sẽ có ý kiến, còn Tử La sẽ ngượng ngùng, sau đó không biết sẽ có phản ứng như thế nào
Dù nói như thế nào thì bọn họ cũng chiếm lợi từ cô nương nhà người ta, vào giờ phút này ngay cả Trịnh Thể Nghiêm cũng cảm thấy hơi khó thở.
Bọn họ sợ Tử Thụ và Tử La sẽ có phản ứng gì đó làm hư chuyện lớn của Mạc Vân Thiên, cũng sợ nếu như Tử La và Tử Thụ có phản ứng quá mạnh khiến cho Mạc Vân Thiên phải chịu đả kích, vì vậy Mạc Nhị thúc luôn luôn nhanh trí liền vội mắng Mạc Tam một chút, “Tiểu tử hồ đồ, nói bậy nói bạ gì đó hả! Ít nhất phải chờ Thiểu chủ tới cửa xin cưới, sau đó mấy người Đổng Đại thiếu gia đồng ý thì người mới có thể gọi tiếng Thiếu phu nhân này có biết chưa?”
Mạc Nhị thúc nói xong không dám nhìn thẳng về phía Tử La và Tử Thụ, cười lấy lòng nói tiếp: “Đổng Đại thiếu gia, Tam tiểu thư, hai người nói xem có phải không?” Tử Thụ nghe Mạc Nhị thúc nói như vậy, khóe miệng cũng giật giật, nhưng mà không chờ cậu kịp phản ứng trả lời, thì câu nói phía sau của Tử La lại suýt chút nữa khiến cho cậu không thể đứng vững được.
“Không sao đâu Nhị thúc, mấy người Mạc Tam đại ca âm thầm gọi như vậy cũng không sao, miễn là đừng gọi như vậy trước mặt người ngoài là được rồi.” Trước khi Tử Thụ nói chuyện thì Tử La đã giành trước cười nói, nàng còn muốn nói là dù thế nào thì Mạc Vân Thiên cũng sẽ là của nàng, gọi như vậy sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
May mà Tử La suy xét tới năng lực chịu đựng của dân chúng Đại Tề mới nhịn không nói ra những lời này, bằng không thì có lẽ không chỉ khiến cho tất cả mọi người đang có mặt trong phòng sợ hãi không thể ngậm miệng lại, thì Tử Thụ cũng sẽ phun một ngụm máu ra.
Nhưng mà nàng nói ra mấy câu này cũng đủ để cho tất cả mọi người trong phòng chấn động mạnh rồi, rất lâu sau cũng chưa thể bình tĩnh lại được
Sau đó, vì Tử La mới vừa tỉnh lại, cơ thể cũng còn chưa khỏe, và cũng cần phải chỉnh đốn lại bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của Mạc Vân Thiên, còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt nữa
Thế nên, sau khi Mạc Nhị thúc vẫn luôn dặn đi dặn lại những vấn đề mà Tử La và Mạc Vân Thiên phải chú ý xong, cuối cùng mới cùng mọi người đi ra ngoài
Lúc đi, Tử Thụ vẫn lưu luyến không thôi.
Tin tức Tử La đã tỉnh lại giống như một cơn gió xuân chẳng bao lâu đã truyền khắp toàn bộ phủ Thành Chủ
Vào giờ phút này, trên khuôn mặt mọi người trong phủ đều lộ ra vẻ vui mừng
Tử La thấy Mạc Vân Thiên mang dáng vẻ như vậy thì vừa bực bội vừa đau lòng, có lẽ đã nhiều ngày qua hắn chưa tắm rửa, ăn cơm đàng hoàng, cho nên nàng đề nghị hai người cũng phải sửa soạn bản thân lại một chút
Tiếp đó, nàng ra lệnh cho Xuân Hoa và Hạ Hà đi chuẩn bị đồ tắm cho hai người
Mặc dù gật đầu đồng ý với đề nghị của nàng nhưng Mạc Vân Thiên vẫn không chịu buông nàng ra, Tử La không biết làm sao, chỉ có thể để hắn ôm mình đi tắm
Vì vậy, Tử La liền mang theo dáng vẻ không thẹn thùng, không thấy xấu hổ mà tắm cùng Mạc Vân Thiên.
Nàng được Mạc Vân Thiên bể đi rửa mặt chải đầu, sau khi sửa soạn một hồi, lúc này mới chuẩn bị ăn cái gì đó.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này, Mạc Vân Thiên mới tin chắc hiện giờ mình không nằm mơ, trên mặt hiện lên vẻ kích động trước đây chưa từng có, trong mắt cũng phát ra ánh sáng rực rỡ...
“A La, đúng là muội rồi, tốt quá, tốt quá!” Mạc Vân Thiên nói liên tục, trong lời nói ẩn chứa sự hân hoan và hạnh phúc, còn có một chút nghẹn ngào chưa từng có.
Cho tới bây giờ, Tử La chưa từng nhìn thấy Mạc Vân Thiên luôn ổn trọng, lạnh lùng đến độ3không giống người thường lại lộ ra tâm tình kích động như vậy
Vào giờ phút này, nàng có thể cảm nhận rõ sự mừng rỡ, vui mừng, còn có..
sợ hãi, sợ chỉ sau một khắc thì nàng sẽ lại biến mất của hắn.
Vì vậy, lòng nàng đau xót vô cùng, nàng gật đầu liên tục, “Vâng, A La không đi đâu cả, đời đời kiếp kiếp chỉ ở lại nơi này cùng Mạc đại ca thôi!” Nghe thấy Tử La nói như vậy, Mạc Vân Thiên bỗng dưng trừng lớn hai mắt, trong lòng không ngừng rung động, dùng giọng nói khàn khàn nhưng tràn ngập ngang ngược nói: “Muội nói đời đời kiếp kiếp, A La muội không thể nuốt lời, nếu không thì dù lên tận bầu trời, hay xuống âm phủ, huynh đều sẽ đi tìm muội.” Hắn vừa nói vừa2càng ôm chặt Tử La vào trong ngực hơn nữa, giống như đang ôm một báu vật mất đi đã tìm lại được, sợ sẽ lại mất thêm lần nữa.
“Vâng, vâng!” Tử La lại gật đầu liên tục, sau đó không cầm lòng nổi mà chủ động hôn lên môi Mạc Vân Thiên.
Dành..
Mạc Vân Thiên cảm thấy trong đầu có một tiếng nổ tung, toàn bộ đại não cũng ngừng làm việc
Sau khi hoàn hồn lại thì hắn vui mừng không dám tin.
Ngay lúc Tử La hôn xong, Mạc Vân Thiên đột nhiên không cho nàng tránh ra, tiếp đó nụ hôn dữ dội cuồng nhiệt giống như hạt mưa rơi xuống trên môi, trên mặt, trên mắt..
của Tử La.
Trong chốc lát, trong phòng lập tức tràn ngập âm thanh khiến cho người ta tại hồng tim đập mạnh
Hai người Mạc Đông và Mạc1Bắc đang trông chừng ngoài phòng nghe được tiếng động này phát ra từ trong phòng thì nhìn nhau, tiếp đến mới kịp phản ứng là Tử La đã tỉnh lại rồi
Bọn họ gần như kích động đến độ nhảy cẫng lên ngay lập tức.
Mạc Bắc dễ kích động, nhận thấy được có khả năng này liền định xông vào trong phòng, may mà Mạc Đông nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, lắc đầu với hắn, sắc mặt lại đó một cách rất khả nghi.
Thấy sắc mặt của Mạc Đông, Mạc Bắc cũng là một người nhanh trí, chẳng mấy chốc đã hiểu ý của Mạc Đông, vì vậy khuôn mặt cũng đỏ lên, ấp úng một hồi lâu cũng không thể nói ra cái gì cả, sau đó liền đi về chỗ cũ đứng ngay ngắn.
Lúc này Xuân Hoa và Hạ Hà1theo thời gian bình thường hay đến đưa cơm tối cho Mạc Vân Thiên cùng mấy người Mạc Đông
Mặc dù tới nay Mạc Vân Thiên chưa ăn nhưng mọi người vẫn phải thử và khuyên nhủ mới cam lòng
Nhắc tới đây, từ khi từ chùa Linh Tuyền trở về, Xuân Hoa và Hạ Hà cũng đã từ biến thành tới đây, cho nên mấy ngày nay vẫn tiếp tục hầu hạ bên cạnh Tử La
Nhưng mà, có Mạc Vân Thiên lúc nào cũng ôm chặt Tử La, hai người cũng không thể chen tay vào, cho nên chỉ có thể chuyển sang quan tâm đến vấn đề ăn uống của Mạc Vân Thiên mà thôi
Khi hai người đi tới, Xuân Hoa là người đầu tiên nhạy bén chú ý tới sự khác thường của Mạc Đông và Mạc Bắc, sau đó lại để ý1tới âm thanh..
khả nghi từ trong phòng truyền ra, cả khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng lên.
Đến khi nàng hiểu ra được thì sắc mặt liền lộ ra sự mừng rỡ không hề thua kém hai người Mạc Đông.
Mặc dù Hạ Hà hơi chậm một chút, nhưng lúc này nàng cũng nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong phòng, không nhịn được muốn bật thốt lên cái gì đó, có điều đã bị Xuân Hoa đang đứng bên cạnh bụm miệng lại.
“Xuân Hoa tỷ, tỷ sao vậy?”
Hạ Hà gạt tay Xuân Hoa ra, khó hiểu, nói đến một nửa mới nhớ ra gì đó, “Tam tiểu thư đã tỉnh lại?” Trong giọng nói tràn ngập hưng phấn, nói xong thấy mấy người Mạc Đông rõ ràng là vừa lúng túng vừa mừng rỡ, lúc này mới khẳng định ý nghĩ của mình
Thấy Mạc Đông và Mạc Bắc đứng bên cạnh đều gật đầu, Hạ Hà kích động lại muốn gào to, cũng may lại bị Xuân Hoa ngăn cản lần nữa.
“Hạ Hà, muội bình tĩnh một chút
Chúng ta đi chuẩn bị một ít thức ăn cho Tam tiểu thư đi, nhiều ngày qua Tam tiểu thư chưa ăn uống gì rồi.” Tiếp đó, Xuân Hoa dời lực chú ý của Hạ Hà sang việc khác
“Xuân Hoa cô nương, tiện thể hai người cũng giúp chúng ta báo cho mấy người Nhị ca, Trịnh tướng quân một tiếng, có lẽ bọn họ cũng đang nóng lòng muốn biết chuyện Tam tiểu thư đã tỉnh lại rồi, đa tạ.” Lúc này, Mạc Đông mới nhớ tới còn chưa thống báo chuyên Tử La đã tỉnh lại cho những người khác, vì vậy liền nhờ hai người Xuân Hoa giúp thông báo một tiếng
Đối với vấn đề nhỏ như vậy, đương nhiên hai người Xuân Hoa không thể nào từ chối được, vì vậy chẳng bao lâu sau, đám người Trịnh Thế Nghiêm đã chạy tới rồi
Mạc Nhị thúc thầy Mạc Vân Thiên cuối cùng đã hết tức giận, nước mắt liền tuôn trào, những người khác cũng vô cùng xúc động
Tử Thụ thấy Tử La đã tỉnh lại cũng mừng rỡ tới nỗi rơi lệ ngay tại chỗ, liền xoay người đi không để cho mọi người trong phòng nhìn thấy
Mà từ khi Tử Thụ bước vào phòng, Tử La vẫn luôn để ý tới cậu, khi thấy cậu vừa tiến vào thấy mình nước mắt đã rơi xuống, sau đó xoay người đi, nàng cũng không khống chế được mà rơi nước mắt lần nữa
“Đại ca, thật xin lỗi!” Chờ đến khi Tử Thụ đã bình tĩnh rồi xoay đầu lại, Tử La liền đưa tay về phía cậu, áy náy nói.
“Đứa ngốc này nói cái gì vậy, mới tỉnh lại thân thể còn yếu, không được khóc nữa.” Tử Thụ thấy vậy không cầm lòng nổi kéo lấy tay của Tử La, cười nói thân thiết, có điều cười hơi khó coi, nói càng về sau còn mang theo giọng mũi nữa.
Tử La tỉnh lại, ngoại trừ Mạc Vân Thiên như được sống lại, Tử Thụ cũng giống vậy.
Là cậu cùng Tử La đi đến biên ải, nếu như lần này Tử La thật sự có gì bất trắc, thật sự có mệnh hệ nào, thì sao mà cậu có thể chấp nhận được sự thật này, làm sao mà cậu có thể trở về đối mặt với mấy người Tử Hiên đây?
May mà bây giờ Tử La đã tỉnh lại rồi! “Đúng vậy, đúng vậy, Thiếu phu nhân, cô cũng không thể khóc nữa, nếu không thì gia nhà chúng tôi sẽ đau lòng đó!” Lúc này, lời nói bất thình lình của Mạc Tam khiến cho trong phòng yên lặng ngay tức khắc, nhất là ba chữ “Thiếu phu nhân” khiến cho khóe miệng của rất nhiều người phải giật giật, tiếp đó mọi người đều dè dặt nhìn sắc mặt của Tử La và Tử Thụ.
Suy cho cùng thì mặc dù mọi người đều biết chuyện giữa Tử La và Mạc Vân Thiên, nhưng hai người vẫn chưa công khai chính thức, cho nên vẫn chưa tới mức danh chính ngôn thuận
Cho nên vừa nghe Mạc Tam nói như vậy, mọi người đều sợ Tử Thụ sẽ có ý kiến, còn Tử La sẽ ngượng ngùng, sau đó không biết sẽ có phản ứng như thế nào
Dù nói như thế nào thì bọn họ cũng chiếm lợi từ cô nương nhà người ta, vào giờ phút này ngay cả Trịnh Thể Nghiêm cũng cảm thấy hơi khó thở.
Bọn họ sợ Tử Thụ và Tử La sẽ có phản ứng gì đó làm hư chuyện lớn của Mạc Vân Thiên, cũng sợ nếu như Tử La và Tử Thụ có phản ứng quá mạnh khiến cho Mạc Vân Thiên phải chịu đả kích, vì vậy Mạc Nhị thúc luôn luôn nhanh trí liền vội mắng Mạc Tam một chút, “Tiểu tử hồ đồ, nói bậy nói bạ gì đó hả! Ít nhất phải chờ Thiểu chủ tới cửa xin cưới, sau đó mấy người Đổng Đại thiếu gia đồng ý thì người mới có thể gọi tiếng Thiếu phu nhân này có biết chưa?”
Mạc Nhị thúc nói xong không dám nhìn thẳng về phía Tử La và Tử Thụ, cười lấy lòng nói tiếp: “Đổng Đại thiếu gia, Tam tiểu thư, hai người nói xem có phải không?” Tử Thụ nghe Mạc Nhị thúc nói như vậy, khóe miệng cũng giật giật, nhưng mà không chờ cậu kịp phản ứng trả lời, thì câu nói phía sau của Tử La lại suýt chút nữa khiến cho cậu không thể đứng vững được.
“Không sao đâu Nhị thúc, mấy người Mạc Tam đại ca âm thầm gọi như vậy cũng không sao, miễn là đừng gọi như vậy trước mặt người ngoài là được rồi.” Trước khi Tử Thụ nói chuyện thì Tử La đã giành trước cười nói, nàng còn muốn nói là dù thế nào thì Mạc Vân Thiên cũng sẽ là của nàng, gọi như vậy sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
May mà Tử La suy xét tới năng lực chịu đựng của dân chúng Đại Tề mới nhịn không nói ra những lời này, bằng không thì có lẽ không chỉ khiến cho tất cả mọi người đang có mặt trong phòng sợ hãi không thể ngậm miệng lại, thì Tử Thụ cũng sẽ phun một ngụm máu ra.
Nhưng mà nàng nói ra mấy câu này cũng đủ để cho tất cả mọi người trong phòng chấn động mạnh rồi, rất lâu sau cũng chưa thể bình tĩnh lại được
Sau đó, vì Tử La mới vừa tỉnh lại, cơ thể cũng còn chưa khỏe, và cũng cần phải chỉnh đốn lại bộ dạng lôi thôi nhếch nhác của Mạc Vân Thiên, còn cần phải nghỉ ngơi thật tốt nữa
Thế nên, sau khi Mạc Nhị thúc vẫn luôn dặn đi dặn lại những vấn đề mà Tử La và Mạc Vân Thiên phải chú ý xong, cuối cùng mới cùng mọi người đi ra ngoài
Lúc đi, Tử Thụ vẫn lưu luyến không thôi.
Tin tức Tử La đã tỉnh lại giống như một cơn gió xuân chẳng bao lâu đã truyền khắp toàn bộ phủ Thành Chủ
Vào giờ phút này, trên khuôn mặt mọi người trong phủ đều lộ ra vẻ vui mừng
Tử La thấy Mạc Vân Thiên mang dáng vẻ như vậy thì vừa bực bội vừa đau lòng, có lẽ đã nhiều ngày qua hắn chưa tắm rửa, ăn cơm đàng hoàng, cho nên nàng đề nghị hai người cũng phải sửa soạn bản thân lại một chút
Tiếp đó, nàng ra lệnh cho Xuân Hoa và Hạ Hà đi chuẩn bị đồ tắm cho hai người
Mặc dù gật đầu đồng ý với đề nghị của nàng nhưng Mạc Vân Thiên vẫn không chịu buông nàng ra, Tử La không biết làm sao, chỉ có thể để hắn ôm mình đi tắm
Vì vậy, Tử La liền mang theo dáng vẻ không thẹn thùng, không thấy xấu hổ mà tắm cùng Mạc Vân Thiên.
Nàng được Mạc Vân Thiên bể đi rửa mặt chải đầu, sau khi sửa soạn một hồi, lúc này mới chuẩn bị ăn cái gì đó.