Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-617
Chương 621: Tử la bị bắt làm vũ khí
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phi, ngươi mơ tưởng!” Lúc này Mạc Nhất đã tức điên lên, ngay cả lời thô tục chưa từng nói cũng nói ra
Thác Bạt Thế Kiệt không để ý đến lời nói của Mạc Nhất, coi như không nghe thấy vậy, chỉ nhìn Mạc Vân Thiên.
Thấy Mạc Vân Thiên bất động như núi, Thác Bạt Thế Kiệt thiếu chút nữa không nhịn được nổi điên, “Hừ, nếu không được thì hôm nay chúng ta cứ đồng quy vu tận đi!”
Nói thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng Thác Bạt Thể Kiệt lại không hề mạnh mẽ đến thế, hắn ta chết không tiếc, nhưng nếu liên lụy đến mẫu phi - người nhân duy nhất của hắn ta ở trên cõi đời này, còn khiến phần mộ tổ tiên của nhà họ Thác Bạt bị người ta đào lên, thì3hắn ta sẽ là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, đến lúc đó, đúng là để tiếng xấu muôn đời, còn dám nói cái gì danh lưu thiên cổ chứ!
“Ta đồng ý với ngươi!” Khi Thác Bạt Thế Kiệt gần như không nhịn được, lúc này Mạc Vân Thiên lại lên tiếng
Thấy Mạc Vân Thiên đồng ý, Thác Bạt Thế Kiệt cuối cùng cũng lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm rằng cũng may tên Mạc Vân Thiên này vẫn vì quá để ý Tử La nên đã không bình tĩnh như ngày thường, bằng không lúc này sao hắn ta có thể dễ dàng đạt được mục đích như vậy? “Gia!” Mạc Nhất vừa thấy Mạc Vân Thiên đồng ý yêu cầu vô lý như vậy, lo lắng nếu chỉ một mình Mạc Vân Thiên đến, không2biết đám người Thác Bạt Thế Kiệt sẽ dùng thủ đoạn gì, vì thế khẩn trương khuyên nhủ.
“Lui ra!” Mạc Vân Thiên không nghe theo lời Mạc Nhất, còn quát lớn bảo mọi người lui xuống
“Thế nào, bản vương không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục lằng nhằng với các ngươi như vậy đâu!” Thấy đám người Mạc Nhất vẫn không lui lại, Thác Bạt Thế Kiệt hơi hoảng loạn.
Tử La thấy vậy, sự lo lắng của nàng cũng giống như đám người Mạc Nhất: “Mạc đại ca, huynh đừng nghe hắn, hắn không dám cược đâu, hắn không dám làm gì muội đâu!”
Thấy Tử La nói ra suy nghĩ của mình, Thác Bạt Thế Kiệt không nhịn được có chút thẹn quá thành giận, thanh kiếm lại kề gần cô nàng hơn, “Chúng ta hãy đánh cuộc một phen,1bản vương nghĩ kẻ không chịu nổi thất bại cũng không phải chỉ có mình bản vương đầu!”
Ý là đám người Mạc Vân Thiên biết Thác Bạt Thể Kiệt không dám cược, nhưng hắn ta cũng chắc chắn Mạc Vân Thiên không dám cược, không muốn mất đi Tử La.
Không thể không nói lời này của Thác Bạt Thế Kiệt là nói trúng tim đen, lập tức nắm được đằng đuôi của Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên hiểu ý của Thác Bạt Thế Kiệt, vì thế hắn không chút do dự bảo đảm người Mạc Nhất lui ra, thấy đám người Mạc Nhật bất động, Mạc Vân Thiên lạnh lùng liếc nhìn Mạc Nhất một cái, “Lui ra!”
“Gia, để thuộc hạ đi theo cứu Tam tiểu thư về đi, thân phận của ngài quý trọng!” Mạc Nhất thấy vậy thì kiên1trì nói, không phải hắn không muốn cứu Tử La, mà là đối phương vừa nhìn là biết không đơn giản, hắn hiểu được giờ khắc này là thời khắc mấu chốt nhất của trận chiến tranh này nên Mạc Vân Thiên không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Nếu đánh tiếp thì không biết Đại Tề và quân đội Mạc gia sẽ phải trả cái giá lớn tới mức nào, sao hắn có thể nhìn tình cảnh thất bại trong gang tấc chứ
Hơn nữa, trải qua trận chiến tranh này, sau khi Mạc Vân Thiên trúng độc, sao bọn họ có thể không hiểu ý nghĩa của Mạc Vân Thiên đối với quân đội Mạc gia, đối với triều Đại Tề
Cho nên dù thế nào, Mạc Nhất cũng không dám để Mạc Vân Thiên dấn thân vào nguy hiểm1ở trước mặt bọn họ được.
“Mạc Nhất!” Nghe được Mạc Vân Thiên lớn tiếng gọi thẳng tên của hắn, Mạc Nhất liền hiểu được Mạc Vân Thiên đang trong cơn thịnh nộ, hơn nữa quyết định của hắn không thể thay đổi.
Vì thế, lần này Mạc Nhất không dám có ý kiến nữa, cuối cùng khẽ cắn môi mà lui lại mấy bước, các ám vệ khác thấy ngay cả Mạc Nhất cũng lui về phía sau, bọn họ biết việc này đã không thể thay đổi
Chủ soái của bọn họ đã quyết tâm phải một mình đi cứu Tử La về, thế nên bọn họ cũng chỉ có thể lui về phía sau theo, nhưng bọn họ vẫn luôn luôn chú ý tình thế xung quanh, để đề phòng đám người Thác Bạt Thế Kiệt có hành động gì.
Nhìn thấy đám người Mạc Nhất đều lui lại, Thác Bạt Thể Kiệt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi vừa lòng, xoay người xách Tử La lùi ra sau, tâm phúc còn lại của hắn ta thì cẩn thận mà dần lùi ra phía sau
Không thể không nói, ngoài đuổi theo kịp ra, Mạc Vân Thiên không còn động tác gì khác, bọn chúng đã chứng kiến bản lĩnh của hắn rồi nên lúc này luôn luôn phải cảnh giác.
Vì thế, hai bên nhanh chóng đi tới một nơi an toàn đối với đám người Thác Bạt Thế Kiệt.
“Thả người!” Mạc Vân Thiên thấy vậy thì không dông dài, lên tiếng nói thẳng, “Đừng mơ có hành động gì, bằng không ta chắc chắn sẽ khiến người phải ân hận đấy.” Nói xong, mắt hắn sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Thác Bạt Thế Kiệt.
May mắn Thác Bạt Thế Kiệt cũng không phải người bình thường, bằng không thì dưới áp lực này, hắn ta khẳng định sẽ phải lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng mà dù là thế, dưới ánh mắt của Mạc Vân Thiên, hắn ta vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Được, bản vương sẽ thả người ngay!” Nói xong, Thác Bạt Thế Kiệt đột nhiên tươi cười quỷ dị, sau đó đẩy Tử La về phía Mạc Vân Thiên
Tuy rằng biểu cảm này của Thác Bạt Thế Kiệt lập tức biến mất, nhưng vẫn bị Mạc Vân Thiên bắt được
Hắn biết tình hình bất thường nhưng hắn vẫn lựa chọn xông lên đỡ lấy Tử La.
Quả nhiên, sau khi Mạc Vân Thiên lập tức túm được vạt áo của Tử La, Thác Bạt Thế Kiệt đột nhiên vươn một con dao găm lóe sáng về phía hắn..
Mạc Vân Thiên đã sớm có phòng bị, cho nên giờ khắc này, hắn không phải không tránh được thanh dao găm này, nhưng vấn đề là nếu hắn trảnh ra thì thanh dao găm này sẽ đâm vào người Tử La
Hơn nữa, dựa vào độ mạnh yếu mà Thác Bạt Thế Kiệt cầm dao găm để đâm tới, Thác Bạt Thể Kiệt đã dùng dồn toàn lực muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Dựa vào kinh nghiệm qua những lần giao thủ với Thác Bạt Thể Kiệt thì Thác Bạt Thế Kiệt thường xuyên bối các loại độc lên binh khí, cho nên dưới tình huống như vậy, hắn không thể để Tử La chịu một nhát này được.
Vì thế, bất chấp nguy hiểm trùng dao, Mạc Vân Thiên vẫn không lựa chọn né tránh mà vẫn xông lên như cũ
Giờ khắc này, Tử La cũng thấy được động tác của Thác Bạt Thế Kiệt nên cũng hoảng sợ, “Đại ca ca!” Trong cơn hoảng sợ, Tử La theo bản năng lại gọi “Đại ca ca”
Sau khi nàng và Mạc Vân Thiên trở nên thân quen, nàng vốn không hề gọi hắn như vậy nữa.
Không ngờ rằng hiện tại vì nóng vội, nàng lại gọi như thế
Sau đó, gần như không hề nghĩ nhiều, Tử La liền theo bản năng mà đẩy Mạc Vân Thiên ra.
Khi Thác Bạt Thế Kiệt phát hiện không ổn thì đã không rụt về được nữa, dưới cơn nóng vội, không biết vì sao khi nhìn thấy cặp mắt trong suốt ấy của Tử La, hắn ta lại lập tức dồn toàn lực mà thu hồi lực lại.
Nhưng dù Thác Bạt Thế Kiệt đã thu hồi lực đạo thì thanh dao găm này vẫn cắm phập vào bả vai Tử La
Trơ mắt mà nhìn thấy dao găm trên tay khiến Tử La bị thương, Thác Bạt Thế Kiệt không khỏi hơi sửng sốt, kiếm của Mạc Vân Thiên lúc này đã đâm về phía hắn ta, hắn ta theo bản năng mà né tránh những thanh kiếm kia vẫn đâm vào người hắn ta.
Đúng vào lúc này, Mạc Vân Thiên lại đang để ý đến Tử La, sau khi đâm một nhát thì nhìn thấy thủ hạ của Thác Bạt Thế Kiệt xông lên, hắn liền từ bỏ cơ hội cho Thác Bạt Thế Kiệt thêm một nhát nữa mà công người lên đỡ được Tử La đang ngã xuống đất như cánh điều bị cắt đứt dây.
Khi nhìn thấy thanh dao găm của Thác Bạt Thể Kiệt đâm vào Tử La, Mạc Vân Thiên đã giận dữ đến mức không thể kiềm chế được, tim gần như ngừng đập, hiện tại nhìn thấy cả người Tử La ngã xuống đất như diều đứt dây, hắn lại hoảng đến mức không thể thở nổi!
Sau khi đỡ được Tử La, tay Mạc Vân Thiên vẫn còn run rẩy.
Hơn nữa, đám người Mạc Nhất tuy rằng nghe theo mệnh lệnh của Mạc Vân Thiên mà lui ra phía sau, nhưng mà bọn họ vẫn lo lắng cho Mạc Vân Thiên
Cho nên, khi đám người Thác Bạt Thế Kiệt di chuyển, Mạc Nhất cũng lo lắng mà dẫn thủ hạ ám vệ đuổi theo, chỉ là khống chế khoảng cách không dám để đám người phía trước phát hiện mà thôi
Hiện tại, Mạc Nhất thấy tình hình có biến, quả nhiên Thác Bạt Thế Kiệt không làm theo hứa hẹn của hắn ta mà thả người, ngược lại còn ra tay với gia của bọn họ vào lúc mấu chốt, hắn và nhóm ám vệ thủ hạ ở một bên thấy mà không khỏi đểu kinh sợ
Sau khi nhìn thấy Tử La cản nhát dao kia cho Mạc Vân Thiên, Mạc Nhất định thần lại đầu tiên mà ra lệnh một tiếng rồi dẫn theo nhóm ám vệ thủ hạ vọt tới.
Hơn nữa, tâm phúc bên cạnh Thác Bạt Thế Kiệt sau khi nhìn thấy Tử La trắng dao, thầy Mạc Vân Thiên vì tình hình biến hóa và đả kích mà có vẻ đã quên hắn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bọn họ đỡ được chủ soái của mình, sau khi xác định Thác Bạt Thế Kiệt cũng chỉ là bị thương ngoài da, bọn họ liền bắt đầu nổi lên ý định muốn giải quyết Mạc Vân Thiên khi hắn còn đang bị đả kích.
Khi Thác Bạt Thể Kiệt còn chưa kịp định thần lại, thủ hạ tấm phúc của hắn sau khi đỡ được hắn liền liếc nhau ra dầu, sau đó đồng thời đánh về phía Mạc Vân Thiên đang bị đả kích, còn chưa kịp định thần lại.
Cũng may là tâm phúc của Thác Bạt Thế Kiệt quá tự tin, và đám người Mạc Nhất cũng không phải kẻ ngồi không, ngay tại lúc bọn chúng còn chưa tới sát gần Mạc Vân Thiên thì bọn chúng liền nhìn thấy Mạc Nhất dẫn mười mấy ám về phía sau vọt tới
Địch nhiều ta ít, tâm phúc của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy phe bọn chúng cộng thêm cả Thác Bạt Thế Kiệt cũng không quá mười người, mà đám người Mạc Vân Thiên vẫn còn mười mấy ám vệ, hơn nữa giờ khắc này, bọn chúng không còn con tin là Tử La nữa.
Dưới tình huống như thế, địch nhiều ta ít là chuyện thấy được quá rõ ràng, cho nên người của Thác Bạt Thế Kiệt nhanh chóng lui lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thác Bạt Thế Kiệt không để ý đến lời nói của Mạc Nhất, coi như không nghe thấy vậy, chỉ nhìn Mạc Vân Thiên.
Thấy Mạc Vân Thiên bất động như núi, Thác Bạt Thế Kiệt thiếu chút nữa không nhịn được nổi điên, “Hừ, nếu không được thì hôm nay chúng ta cứ đồng quy vu tận đi!”
Nói thì nói như vậy, nhưng mà trong lòng Thác Bạt Thể Kiệt lại không hề mạnh mẽ đến thế, hắn ta chết không tiếc, nhưng nếu liên lụy đến mẫu phi - người nhân duy nhất của hắn ta ở trên cõi đời này, còn khiến phần mộ tổ tiên của nhà họ Thác Bạt bị người ta đào lên, thì3hắn ta sẽ là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, đến lúc đó, đúng là để tiếng xấu muôn đời, còn dám nói cái gì danh lưu thiên cổ chứ!
“Ta đồng ý với ngươi!” Khi Thác Bạt Thế Kiệt gần như không nhịn được, lúc này Mạc Vân Thiên lại lên tiếng
Thấy Mạc Vân Thiên đồng ý, Thác Bạt Thế Kiệt cuối cùng cũng lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm rằng cũng may tên Mạc Vân Thiên này vẫn vì quá để ý Tử La nên đã không bình tĩnh như ngày thường, bằng không lúc này sao hắn ta có thể dễ dàng đạt được mục đích như vậy? “Gia!” Mạc Nhất vừa thấy Mạc Vân Thiên đồng ý yêu cầu vô lý như vậy, lo lắng nếu chỉ một mình Mạc Vân Thiên đến, không2biết đám người Thác Bạt Thế Kiệt sẽ dùng thủ đoạn gì, vì thế khẩn trương khuyên nhủ.
“Lui ra!” Mạc Vân Thiên không nghe theo lời Mạc Nhất, còn quát lớn bảo mọi người lui xuống
“Thế nào, bản vương không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục lằng nhằng với các ngươi như vậy đâu!” Thấy đám người Mạc Nhất vẫn không lui lại, Thác Bạt Thế Kiệt hơi hoảng loạn.
Tử La thấy vậy, sự lo lắng của nàng cũng giống như đám người Mạc Nhất: “Mạc đại ca, huynh đừng nghe hắn, hắn không dám cược đâu, hắn không dám làm gì muội đâu!”
Thấy Tử La nói ra suy nghĩ của mình, Thác Bạt Thế Kiệt không nhịn được có chút thẹn quá thành giận, thanh kiếm lại kề gần cô nàng hơn, “Chúng ta hãy đánh cuộc một phen,1bản vương nghĩ kẻ không chịu nổi thất bại cũng không phải chỉ có mình bản vương đầu!”
Ý là đám người Mạc Vân Thiên biết Thác Bạt Thể Kiệt không dám cược, nhưng hắn ta cũng chắc chắn Mạc Vân Thiên không dám cược, không muốn mất đi Tử La.
Không thể không nói lời này của Thác Bạt Thế Kiệt là nói trúng tim đen, lập tức nắm được đằng đuôi của Mạc Vân Thiên.
Mạc Vân Thiên hiểu ý của Thác Bạt Thế Kiệt, vì thế hắn không chút do dự bảo đảm người Mạc Nhất lui ra, thấy đám người Mạc Nhật bất động, Mạc Vân Thiên lạnh lùng liếc nhìn Mạc Nhất một cái, “Lui ra!”
“Gia, để thuộc hạ đi theo cứu Tam tiểu thư về đi, thân phận của ngài quý trọng!” Mạc Nhất thấy vậy thì kiên1trì nói, không phải hắn không muốn cứu Tử La, mà là đối phương vừa nhìn là biết không đơn giản, hắn hiểu được giờ khắc này là thời khắc mấu chốt nhất của trận chiến tranh này nên Mạc Vân Thiên không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Nếu đánh tiếp thì không biết Đại Tề và quân đội Mạc gia sẽ phải trả cái giá lớn tới mức nào, sao hắn có thể nhìn tình cảnh thất bại trong gang tấc chứ
Hơn nữa, trải qua trận chiến tranh này, sau khi Mạc Vân Thiên trúng độc, sao bọn họ có thể không hiểu ý nghĩa của Mạc Vân Thiên đối với quân đội Mạc gia, đối với triều Đại Tề
Cho nên dù thế nào, Mạc Nhất cũng không dám để Mạc Vân Thiên dấn thân vào nguy hiểm1ở trước mặt bọn họ được.
“Mạc Nhất!” Nghe được Mạc Vân Thiên lớn tiếng gọi thẳng tên của hắn, Mạc Nhất liền hiểu được Mạc Vân Thiên đang trong cơn thịnh nộ, hơn nữa quyết định của hắn không thể thay đổi.
Vì thế, lần này Mạc Nhất không dám có ý kiến nữa, cuối cùng khẽ cắn môi mà lui lại mấy bước, các ám vệ khác thấy ngay cả Mạc Nhất cũng lui về phía sau, bọn họ biết việc này đã không thể thay đổi
Chủ soái của bọn họ đã quyết tâm phải một mình đi cứu Tử La về, thế nên bọn họ cũng chỉ có thể lui về phía sau theo, nhưng bọn họ vẫn luôn luôn chú ý tình thế xung quanh, để đề phòng đám người Thác Bạt Thế Kiệt có hành động gì.
Nhìn thấy đám người Mạc Nhất đều lui lại, Thác Bạt Thể Kiệt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tươi vừa lòng, xoay người xách Tử La lùi ra sau, tâm phúc còn lại của hắn ta thì cẩn thận mà dần lùi ra phía sau
Không thể không nói, ngoài đuổi theo kịp ra, Mạc Vân Thiên không còn động tác gì khác, bọn chúng đã chứng kiến bản lĩnh của hắn rồi nên lúc này luôn luôn phải cảnh giác.
Vì thế, hai bên nhanh chóng đi tới một nơi an toàn đối với đám người Thác Bạt Thế Kiệt.
“Thả người!” Mạc Vân Thiên thấy vậy thì không dông dài, lên tiếng nói thẳng, “Đừng mơ có hành động gì, bằng không ta chắc chắn sẽ khiến người phải ân hận đấy.” Nói xong, mắt hắn sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Thác Bạt Thế Kiệt.
May mắn Thác Bạt Thế Kiệt cũng không phải người bình thường, bằng không thì dưới áp lực này, hắn ta khẳng định sẽ phải lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng mà dù là thế, dưới ánh mắt của Mạc Vân Thiên, hắn ta vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Được, bản vương sẽ thả người ngay!” Nói xong, Thác Bạt Thế Kiệt đột nhiên tươi cười quỷ dị, sau đó đẩy Tử La về phía Mạc Vân Thiên
Tuy rằng biểu cảm này của Thác Bạt Thế Kiệt lập tức biến mất, nhưng vẫn bị Mạc Vân Thiên bắt được
Hắn biết tình hình bất thường nhưng hắn vẫn lựa chọn xông lên đỡ lấy Tử La.
Quả nhiên, sau khi Mạc Vân Thiên lập tức túm được vạt áo của Tử La, Thác Bạt Thế Kiệt đột nhiên vươn một con dao găm lóe sáng về phía hắn..
Mạc Vân Thiên đã sớm có phòng bị, cho nên giờ khắc này, hắn không phải không tránh được thanh dao găm này, nhưng vấn đề là nếu hắn trảnh ra thì thanh dao găm này sẽ đâm vào người Tử La
Hơn nữa, dựa vào độ mạnh yếu mà Thác Bạt Thế Kiệt cầm dao găm để đâm tới, Thác Bạt Thể Kiệt đã dùng dồn toàn lực muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Dựa vào kinh nghiệm qua những lần giao thủ với Thác Bạt Thể Kiệt thì Thác Bạt Thế Kiệt thường xuyên bối các loại độc lên binh khí, cho nên dưới tình huống như vậy, hắn không thể để Tử La chịu một nhát này được.
Vì thế, bất chấp nguy hiểm trùng dao, Mạc Vân Thiên vẫn không lựa chọn né tránh mà vẫn xông lên như cũ
Giờ khắc này, Tử La cũng thấy được động tác của Thác Bạt Thế Kiệt nên cũng hoảng sợ, “Đại ca ca!” Trong cơn hoảng sợ, Tử La theo bản năng lại gọi “Đại ca ca”
Sau khi nàng và Mạc Vân Thiên trở nên thân quen, nàng vốn không hề gọi hắn như vậy nữa.
Không ngờ rằng hiện tại vì nóng vội, nàng lại gọi như thế
Sau đó, gần như không hề nghĩ nhiều, Tử La liền theo bản năng mà đẩy Mạc Vân Thiên ra.
Khi Thác Bạt Thế Kiệt phát hiện không ổn thì đã không rụt về được nữa, dưới cơn nóng vội, không biết vì sao khi nhìn thấy cặp mắt trong suốt ấy của Tử La, hắn ta lại lập tức dồn toàn lực mà thu hồi lực lại.
Nhưng dù Thác Bạt Thế Kiệt đã thu hồi lực đạo thì thanh dao găm này vẫn cắm phập vào bả vai Tử La
Trơ mắt mà nhìn thấy dao găm trên tay khiến Tử La bị thương, Thác Bạt Thế Kiệt không khỏi hơi sửng sốt, kiếm của Mạc Vân Thiên lúc này đã đâm về phía hắn ta, hắn ta theo bản năng mà né tránh những thanh kiếm kia vẫn đâm vào người hắn ta.
Đúng vào lúc này, Mạc Vân Thiên lại đang để ý đến Tử La, sau khi đâm một nhát thì nhìn thấy thủ hạ của Thác Bạt Thế Kiệt xông lên, hắn liền từ bỏ cơ hội cho Thác Bạt Thế Kiệt thêm một nhát nữa mà công người lên đỡ được Tử La đang ngã xuống đất như cánh điều bị cắt đứt dây.
Khi nhìn thấy thanh dao găm của Thác Bạt Thể Kiệt đâm vào Tử La, Mạc Vân Thiên đã giận dữ đến mức không thể kiềm chế được, tim gần như ngừng đập, hiện tại nhìn thấy cả người Tử La ngã xuống đất như diều đứt dây, hắn lại hoảng đến mức không thể thở nổi!
Sau khi đỡ được Tử La, tay Mạc Vân Thiên vẫn còn run rẩy.
Hơn nữa, đám người Mạc Nhất tuy rằng nghe theo mệnh lệnh của Mạc Vân Thiên mà lui ra phía sau, nhưng mà bọn họ vẫn lo lắng cho Mạc Vân Thiên
Cho nên, khi đám người Thác Bạt Thế Kiệt di chuyển, Mạc Nhất cũng lo lắng mà dẫn thủ hạ ám vệ đuổi theo, chỉ là khống chế khoảng cách không dám để đám người phía trước phát hiện mà thôi
Hiện tại, Mạc Nhất thấy tình hình có biến, quả nhiên Thác Bạt Thế Kiệt không làm theo hứa hẹn của hắn ta mà thả người, ngược lại còn ra tay với gia của bọn họ vào lúc mấu chốt, hắn và nhóm ám vệ thủ hạ ở một bên thấy mà không khỏi đểu kinh sợ
Sau khi nhìn thấy Tử La cản nhát dao kia cho Mạc Vân Thiên, Mạc Nhất định thần lại đầu tiên mà ra lệnh một tiếng rồi dẫn theo nhóm ám vệ thủ hạ vọt tới.
Hơn nữa, tâm phúc bên cạnh Thác Bạt Thế Kiệt sau khi nhìn thấy Tử La trắng dao, thầy Mạc Vân Thiên vì tình hình biến hóa và đả kích mà có vẻ đã quên hắn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bọn họ đỡ được chủ soái của mình, sau khi xác định Thác Bạt Thế Kiệt cũng chỉ là bị thương ngoài da, bọn họ liền bắt đầu nổi lên ý định muốn giải quyết Mạc Vân Thiên khi hắn còn đang bị đả kích.
Khi Thác Bạt Thể Kiệt còn chưa kịp định thần lại, thủ hạ tấm phúc của hắn sau khi đỡ được hắn liền liếc nhau ra dầu, sau đó đồng thời đánh về phía Mạc Vân Thiên đang bị đả kích, còn chưa kịp định thần lại.
Cũng may là tâm phúc của Thác Bạt Thế Kiệt quá tự tin, và đám người Mạc Nhất cũng không phải kẻ ngồi không, ngay tại lúc bọn chúng còn chưa tới sát gần Mạc Vân Thiên thì bọn chúng liền nhìn thấy Mạc Nhất dẫn mười mấy ám về phía sau vọt tới
Địch nhiều ta ít, tâm phúc của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy phe bọn chúng cộng thêm cả Thác Bạt Thế Kiệt cũng không quá mười người, mà đám người Mạc Vân Thiên vẫn còn mười mấy ám vệ, hơn nữa giờ khắc này, bọn chúng không còn con tin là Tử La nữa.
Dưới tình huống như thế, địch nhiều ta ít là chuyện thấy được quá rõ ràng, cho nên người của Thác Bạt Thế Kiệt nhanh chóng lui lại.