Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
dien-vien-cam-tu-77.txt
Chương 77: ĐẤU TRÍ VỚI GIANG LÃO BÀ (1)
Lúc Tử La và Giang Tam Nha tới nhà cũ của Giang gia thì thấy Giang Nhị Nha đang kích động giơ dao muốn xông về phía Giang lão bà, mà hai bà con dâu của bà ta là Giang Đại thẩm và Giang2Nhị thẩm vẫn đang ghìm chặt tay Giang Nhị Nha. Giang Nhị Nha luôn miệng hét lên muốn liều mạng với Giang lão bà, nhưng lại bị Giang Đại thẩm, Giang Nhị thẩm ghì lại, cho nên không thể đụng được tới Giang lão8bà dù chỉ một góc áo. Thậm chí, Giang Đại thẩm còn nhân cơ hội đó dùng tay cấu véo Giang Nhị Nha.
Tử La thấy vậy liền sôi máu. Giang Đại thẩm này, nàng đã ngứa mắt bà ta từ lâu rồi, vì con6trai mình mà lôi kéo Giang lão bà đi bán con gái nhà tiểu thúc. Tử La nghĩ, sở dĩ Giang lão bà gây khó dễ cho nhà Giang Tam thúc như vậy hẳn cũng có công lao của Giang Đại thẩm. Còn Giang3Nhị thẩm, Tử La chỉ gặp bà ta hai lần, đều chỉ gặp thoáng qua, Tử La không biết bà ta là người thế nào.
Tử La lại nhìn Giang Tam thúc, hắn đứng một bên không biết làm thế nào. Mà tình hình như5vậy, Tử Hiên là tiểu bối, hơn nữa lại là nam nhi, hắn không thể lên kéo mấy người họ ra, chỉ đành đứng một bên sốt ruột nhìn. Thôn dân vây quanh cũng chỉ xem trò vui, không có ý giúp đỡ.
“Trời ơi! Một đứa oắt con cũng dám cầm dao đòi giết bà nội! Đồ bất hiếu, thiên lôi đánh chết nó đi!” Giang lão bà chỉ vào Giang Nhị Nha mà mắng, mắt trợn lên như mắt trâu, dáng vẻ hung ác tựa như muốn ăn thịt Giang Nhị Nha, móng tay bà ta gần như chọc vào mặt của nàng. Mặc dù Giang lão bà mắng chửi ồn ào hung ác như vậy, nhưng Tử La vẫn nhìn ra bà ta chột dạ, vậy nên mới phải ra vẻ hung ác lớn tiếng thế thôi, thực ra ngoài mạnh trong yếu, bà ta chỉ muốn ra vẻ hung ác để che giấu sự chột dạ của mình. Nếu không bà ta sẽ không chỉ mắng chửi Giang Nhị Nha mà không dám động thủ, sao bà ta chịu ngồi im để Giang Nhị Nha lấy dao chĩa vào mình được chứ.
Đám người đứng xem nghe Giang lão bà nói vậy, mặc dù cũng biết tính bà ta xấu xa, nhưng cũng cảm thấy Giang Nhị Nha cầm dao chĩa vào trưởng bối như vậy là không đúng.
Có người quay sang trách Giang Nhị Nha: “Giang Nhị Nha, cháu mau bỏ dao xuống, có lý nào lại cầm dao chỉ vào trưởng bối, còn ra thể thống gì nữa!”
“Ta thèm à! Bà ta không xứng làm trưởng bối!” Giang Nhị Nha giãy giụa nói.
“Đúng vậy, tao không phải là trưởng bối của mày, tao không có đứa cháu gái hiếu thuận như mày! Có đứa cháu nào dám cầm dao chĩa vào bà nội chứ! Một đứa oắt con như mày, từ bao giờ tới lượt mày sang Giang gia chúng ta làm ầm lên như vậy!” Giang lão bà thấy có người nói giúp mình, khí thế cũng tăng lên.
“Tam Nha đầu, cháu mau bỏ dao xuống nhận sai với bà nội đi, chuyện hôm nay coi như không có.” Có người lại nói.
“Ta nói này, con bé này sao có thể không có giáo dưỡng như vậy chứ? Cầm dao chém bà nội, mày không sợ bị thiên lôi đánh, người đời phỉ nhổ à? Lão Tam, ông còn không nói nó đi kìa, định trơ mắt nhìn con gái ông đánh mẹ mà không ngăn cản hả, chờ bị người đời chửi rủa đi!” Giang Đại thẩm làm bộ nói.
“Giang Đại thẩm, sao thẩm lại véo tay Nhị Nha tỷ như thế?” Tử La vừa quan sát động tác của Giang Đại thẩm, vừa giả bộ ngây thơ hỏi. Hừ, xem bà trả lời thế nào!
Tử La vô cùng căm ghét hành vi của Giang Đại thẩm, làm như Giang Nhị Nha đã cầm dao chém Giang lão bà rồi vậy.
“Chuyện này… Thẩm đâu có, tiểu hài tử cháu nhìn lầm rồi.”
Giang Đại thẩm vô liêm sỉ vượt ngoài sức tưởng tượng của Tử La, bà ta không chỉ phủ nhận véo người Giang Nhị Nha, mà còn ám chỉ Tử La là cái tiểu hài tử, nói chuyện không đáng tin.
“Không phải, rõ ràng Giang Đại thẩm véo người Nhị Nha tỷ, sao thẩm không thừa nhận? Đại ca, Đại tỷ cháu nói người xấu mới nói dối, thẩm nói dối, vậy thẩm chính là người xấu!” Tử La làm bộ tức giận nói.
Giang Đại thẩm: “...”
Những người còn lại: “...”
Lúc này Giang Nhị Nha cũng phản ứng: “Bà già độc ác, dám xúi giục cha đánh tỷ muội chúng ta! Ban nãy rõ ràng nhân lúc ta và Giang lão bà tranh luận, bà cứ véo người ta, ta còn chưa tìm bà tính sổ, bây giờ A La thấy tận mắt bà còn không thừa nhận, bà đúng là, đúng là…” Dù sao Giang Nhị Nha cũng không biết mắng người, nhất thời nàng không tìm được từ nào hình dung độ vô sỉ của Giang đại thẩm.
“Nha đầu chết tiệt, mày cầm dao chém bà nội mày, mày mới đúng là đồ bất hiếu! Đại bá nương ta không thể dạy dỗ mày được hả? Hòe Hoa thôn chúng ta có một nha đầu cầm dao chém bà nội như mày, đúng là sỉ nhục của thôn chúng ta!”
Giang Đại thẩm thấy mọi người đều chĩa ánh mắt về phía bà ta nên lớn tiếng cãi lại, ý đồ để mọi người chú ý đến chuyện Giang Nhị Nha “chém” Giang lão bà, để mọi người chửi mắng Giang Nhị Nha.
Nhưng ông trời không cho bà ta toại ý, ngay lúc này Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha cũng dẫn thôn trưởng đến.
“Mẹ Xuân Sinh, thôn chúng ta làm gì có người cầm dao chém bà nội chứ? Mọi người có thấy ai bị thương không? Nếu không phải, bà đừng nói lung tung, như vậy sẽ mang tiếng những cô nương khác trong thôn, làm sao họ tìm được nhà chồng đây!” Thôn trưởng nghiêm nghị.
Nghe thôn trưởng nói vậy, thôn dân vây quanh lúc này mới nhận ra, mẹ Xuân Sinh nói vậy đúng là độc ác, muốn cả thôn mang tiếng xấu!
Lập tức tiếng trách móc vang lên, nói mẹ Xuân Sinh Giang Đại thẩm lòng dạ ác độc, ngậm máu phun người vu oan cháu ruột, đúng là bất nhân bất nghĩa, suýt nữa bị mắng heo chó không bằng.
Giang Đại thẩm muốn ngã ngửa, sao bà ta không nghĩ tới chuyện này, bà ta cũng có con gái đến tuổi gả chồng. Bà ta thấy lần này mình nghĩ không chu toàn, cũng thầm hận thôn trưởng lo chuyện bao đồng.
Tử La cũng hô to trong lòng: Đây mới là cao thủ! Thủ đoạn của thôn trưởng cao minh hơn nàng nhiều.
Mặc dù Giang Nhị Nha có lý, hàng động trơ trẽn của Giang lão bà khiến người ta tức giận, nhưng dù sao Giang lão bà cũng là bà nội của Giang Nhị Nha. Giang Nhị Nha cầm dao chỉ vào bà nội như vậy là không hợp luân lý đạo đức.
Về lý có thể thông cảm cho hành vi của Giang Nhị Nha, nhưng sau đó mọi người sẽ đồn thổi Giang Nhị Nha bất kính với bà nội, cũng chẳng ai quan tâm đến chân tướng làm gì.
Bây giờ thôn trưởng nói vậy, sau này nếu có ai bàn tán chuyện này thì cũng phải cân nhắc hậu quả. Hơn nữa thôn trưởng cũng đã nói vậy rồi, mọi người sẽ không để chuyện này đồn thổi ra ngoài, dù sao cũng ảnh hưởng đến danh tiếng cả một thôn.
Dù cho hôm nay Giang Nhị Nha có hành vi không đúng, tuy không thật sự chém Giang lão bà nhưng cũng mang tiếng là muốn chém bà nội, nhưng giờ thì sao, có ai dám nói Giang Nhị Nha cầm dao chém bà nội? Mọi người đều vì danh tiếng cả thôn mà sẽ che giấu chuyện này thôi, ai còn dám nói ra? Trừ khi kẻ đó không sợ các cô nương trong thôn không thể gả đi được, không sợ bị thôn dân mắng chửi ngập đầu.
“Giang lão bà, nghe nói hôm nay bà lại cùng con dâu cả đi tới nhà Giang lão Tam gây rối, thiếu chút nữa còn đánh chết con dâu, có phải vậy không?” Thôn trưởng hỏi tiếp.
Khóe mắt Tử La giật giật, rõ ràng Giang Tam Nha nói là Giang lão bà đẩy, từ lúc nào lại biến thành đánh vậy? Mặc dù kết quả đều là suýt chết đấy, nhưng nếu là ‘đánh suýt chết’ thì chắc chắn sẽ hung ác hơn nhiều?
“Ta không đánh nó!” Giang lão bà đuối lý trả lời.
Nói đúng ra thì Giang lão bà có đánh chửi Giang Tam thẩm, nhưng khiến Giang Tam thẩm bị thương nặng như vậy là vì một cái đẩy vô tình. Nhưng bây giờ có ai tin tưởng bà ta không đánh Giang Tam thẩm không? Không ai! Vì Giang Tam thẩm đúng là đang nằm trên giường sống chết không rõ.
“Có hay không trong lòng bà rõ ràng hơn ai hết. Bà cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, còn đang làm bà nội, bà còn sân si cái gì chứ?” Thôn trưởng chất vấn.
Dù da mặt Giang lão bà có dày thế nào cũng không chịu được đỏ mặt, ấp úng không biết nói sao.
Giang Nhị Nha lúc này mới òa khóc nức nở: “Thôn trưởng, xin ông làm chủ cho nhà cháu! Mẹ chúng cháu đang nằm trên giường sống chết không rõ, mà bọn họ còn cướp hết bạc trong nhà, đến tiền bốc thuốc cứu mạng cho mẹ cháu cũng không có nữa!”
Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha thấy Tử La lén nháy mắt với các nàng, thế là theo kế hoạch, các nàng cũng khóc ầm cả lên, vừa khóc vừa lôi kéo quần áo Giang lão bà, nức nỡ nói: “Bà nội, bà nhất định phải trả tiền cứu mẹ cháu, bọn cháu dập đầu cầu xin bà.”
Giang Tam Nha nói xong thì cùng Giang Tứ Nha vừa khóc vừa dập đầu với Giang lão bà, khóc đến thở không ra hơi, vô cùng đáng thương. Hơn nữa Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha còn mặc áo vá chằng chịt, dáng người gầy yếu xanh xao, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bọn họ bay đi vậy. Không ít người bắt đầu nhỏ giọng trách Giang lão bà khinh người quá đáng, không cho nhà Giang Tam thúc bọn họ một con đường sống.
“Ai, Giang lão bà này thực sự muốn ép cả nhà con út đến không còn đường sống rồi. Nhìn hai đứa bé đáng thương chưa.”
“Đúng vậy, đồ đạc trong nhà Giang lão tam thỉnh thoảng đều bị Giang bà tử cướp đi, nhìn hai đứa trẻ mà xem, giống như ăn cơm không đủ no vậy.”
“Tam nha đầu năm nay hơn chín tuổi đúng không, nhìn nó còn nhỏ hơn em họ Xuân Nha mới tám tuổi nữa.”
“Giang lão bà đúng là bất công!”
“Mẹ Xuân Sinh cũng không phải dạng vừa!”
“...”
Giang lão bà và Giang Đại thẩm nghe lời thì thầm bàn tán của mọi người, da mặt dày cách mấy cũng thấy nhục.
Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha thấy mọi người bắt đầu đứng về phía mình thì càng khóc lóc thảm thiết hơn, vừa khóc vừa dập đầu.
Lúc Tử La và Giang Tam Nha tới nhà cũ của Giang gia thì thấy Giang Nhị Nha đang kích động giơ dao muốn xông về phía Giang lão bà, mà hai bà con dâu của bà ta là Giang Đại thẩm và Giang2Nhị thẩm vẫn đang ghìm chặt tay Giang Nhị Nha. Giang Nhị Nha luôn miệng hét lên muốn liều mạng với Giang lão bà, nhưng lại bị Giang Đại thẩm, Giang Nhị thẩm ghì lại, cho nên không thể đụng được tới Giang lão8bà dù chỉ một góc áo. Thậm chí, Giang Đại thẩm còn nhân cơ hội đó dùng tay cấu véo Giang Nhị Nha.
Tử La thấy vậy liền sôi máu. Giang Đại thẩm này, nàng đã ngứa mắt bà ta từ lâu rồi, vì con6trai mình mà lôi kéo Giang lão bà đi bán con gái nhà tiểu thúc. Tử La nghĩ, sở dĩ Giang lão bà gây khó dễ cho nhà Giang Tam thúc như vậy hẳn cũng có công lao của Giang Đại thẩm. Còn Giang3Nhị thẩm, Tử La chỉ gặp bà ta hai lần, đều chỉ gặp thoáng qua, Tử La không biết bà ta là người thế nào.
Tử La lại nhìn Giang Tam thúc, hắn đứng một bên không biết làm thế nào. Mà tình hình như5vậy, Tử Hiên là tiểu bối, hơn nữa lại là nam nhi, hắn không thể lên kéo mấy người họ ra, chỉ đành đứng một bên sốt ruột nhìn. Thôn dân vây quanh cũng chỉ xem trò vui, không có ý giúp đỡ.
“Trời ơi! Một đứa oắt con cũng dám cầm dao đòi giết bà nội! Đồ bất hiếu, thiên lôi đánh chết nó đi!” Giang lão bà chỉ vào Giang Nhị Nha mà mắng, mắt trợn lên như mắt trâu, dáng vẻ hung ác tựa như muốn ăn thịt Giang Nhị Nha, móng tay bà ta gần như chọc vào mặt của nàng. Mặc dù Giang lão bà mắng chửi ồn ào hung ác như vậy, nhưng Tử La vẫn nhìn ra bà ta chột dạ, vậy nên mới phải ra vẻ hung ác lớn tiếng thế thôi, thực ra ngoài mạnh trong yếu, bà ta chỉ muốn ra vẻ hung ác để che giấu sự chột dạ của mình. Nếu không bà ta sẽ không chỉ mắng chửi Giang Nhị Nha mà không dám động thủ, sao bà ta chịu ngồi im để Giang Nhị Nha lấy dao chĩa vào mình được chứ.
Đám người đứng xem nghe Giang lão bà nói vậy, mặc dù cũng biết tính bà ta xấu xa, nhưng cũng cảm thấy Giang Nhị Nha cầm dao chĩa vào trưởng bối như vậy là không đúng.
Có người quay sang trách Giang Nhị Nha: “Giang Nhị Nha, cháu mau bỏ dao xuống, có lý nào lại cầm dao chỉ vào trưởng bối, còn ra thể thống gì nữa!”
“Ta thèm à! Bà ta không xứng làm trưởng bối!” Giang Nhị Nha giãy giụa nói.
“Đúng vậy, tao không phải là trưởng bối của mày, tao không có đứa cháu gái hiếu thuận như mày! Có đứa cháu nào dám cầm dao chĩa vào bà nội chứ! Một đứa oắt con như mày, từ bao giờ tới lượt mày sang Giang gia chúng ta làm ầm lên như vậy!” Giang lão bà thấy có người nói giúp mình, khí thế cũng tăng lên.
“Tam Nha đầu, cháu mau bỏ dao xuống nhận sai với bà nội đi, chuyện hôm nay coi như không có.” Có người lại nói.
“Ta nói này, con bé này sao có thể không có giáo dưỡng như vậy chứ? Cầm dao chém bà nội, mày không sợ bị thiên lôi đánh, người đời phỉ nhổ à? Lão Tam, ông còn không nói nó đi kìa, định trơ mắt nhìn con gái ông đánh mẹ mà không ngăn cản hả, chờ bị người đời chửi rủa đi!” Giang Đại thẩm làm bộ nói.
“Giang Đại thẩm, sao thẩm lại véo tay Nhị Nha tỷ như thế?” Tử La vừa quan sát động tác của Giang Đại thẩm, vừa giả bộ ngây thơ hỏi. Hừ, xem bà trả lời thế nào!
Tử La vô cùng căm ghét hành vi của Giang Đại thẩm, làm như Giang Nhị Nha đã cầm dao chém Giang lão bà rồi vậy.
“Chuyện này… Thẩm đâu có, tiểu hài tử cháu nhìn lầm rồi.”
Giang Đại thẩm vô liêm sỉ vượt ngoài sức tưởng tượng của Tử La, bà ta không chỉ phủ nhận véo người Giang Nhị Nha, mà còn ám chỉ Tử La là cái tiểu hài tử, nói chuyện không đáng tin.
“Không phải, rõ ràng Giang Đại thẩm véo người Nhị Nha tỷ, sao thẩm không thừa nhận? Đại ca, Đại tỷ cháu nói người xấu mới nói dối, thẩm nói dối, vậy thẩm chính là người xấu!” Tử La làm bộ tức giận nói.
Giang Đại thẩm: “...”
Những người còn lại: “...”
Lúc này Giang Nhị Nha cũng phản ứng: “Bà già độc ác, dám xúi giục cha đánh tỷ muội chúng ta! Ban nãy rõ ràng nhân lúc ta và Giang lão bà tranh luận, bà cứ véo người ta, ta còn chưa tìm bà tính sổ, bây giờ A La thấy tận mắt bà còn không thừa nhận, bà đúng là, đúng là…” Dù sao Giang Nhị Nha cũng không biết mắng người, nhất thời nàng không tìm được từ nào hình dung độ vô sỉ của Giang đại thẩm.
“Nha đầu chết tiệt, mày cầm dao chém bà nội mày, mày mới đúng là đồ bất hiếu! Đại bá nương ta không thể dạy dỗ mày được hả? Hòe Hoa thôn chúng ta có một nha đầu cầm dao chém bà nội như mày, đúng là sỉ nhục của thôn chúng ta!”
Giang Đại thẩm thấy mọi người đều chĩa ánh mắt về phía bà ta nên lớn tiếng cãi lại, ý đồ để mọi người chú ý đến chuyện Giang Nhị Nha “chém” Giang lão bà, để mọi người chửi mắng Giang Nhị Nha.
Nhưng ông trời không cho bà ta toại ý, ngay lúc này Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha cũng dẫn thôn trưởng đến.
“Mẹ Xuân Sinh, thôn chúng ta làm gì có người cầm dao chém bà nội chứ? Mọi người có thấy ai bị thương không? Nếu không phải, bà đừng nói lung tung, như vậy sẽ mang tiếng những cô nương khác trong thôn, làm sao họ tìm được nhà chồng đây!” Thôn trưởng nghiêm nghị.
Nghe thôn trưởng nói vậy, thôn dân vây quanh lúc này mới nhận ra, mẹ Xuân Sinh nói vậy đúng là độc ác, muốn cả thôn mang tiếng xấu!
Lập tức tiếng trách móc vang lên, nói mẹ Xuân Sinh Giang Đại thẩm lòng dạ ác độc, ngậm máu phun người vu oan cháu ruột, đúng là bất nhân bất nghĩa, suýt nữa bị mắng heo chó không bằng.
Giang Đại thẩm muốn ngã ngửa, sao bà ta không nghĩ tới chuyện này, bà ta cũng có con gái đến tuổi gả chồng. Bà ta thấy lần này mình nghĩ không chu toàn, cũng thầm hận thôn trưởng lo chuyện bao đồng.
Tử La cũng hô to trong lòng: Đây mới là cao thủ! Thủ đoạn của thôn trưởng cao minh hơn nàng nhiều.
Mặc dù Giang Nhị Nha có lý, hàng động trơ trẽn của Giang lão bà khiến người ta tức giận, nhưng dù sao Giang lão bà cũng là bà nội của Giang Nhị Nha. Giang Nhị Nha cầm dao chỉ vào bà nội như vậy là không hợp luân lý đạo đức.
Về lý có thể thông cảm cho hành vi của Giang Nhị Nha, nhưng sau đó mọi người sẽ đồn thổi Giang Nhị Nha bất kính với bà nội, cũng chẳng ai quan tâm đến chân tướng làm gì.
Bây giờ thôn trưởng nói vậy, sau này nếu có ai bàn tán chuyện này thì cũng phải cân nhắc hậu quả. Hơn nữa thôn trưởng cũng đã nói vậy rồi, mọi người sẽ không để chuyện này đồn thổi ra ngoài, dù sao cũng ảnh hưởng đến danh tiếng cả một thôn.
Dù cho hôm nay Giang Nhị Nha có hành vi không đúng, tuy không thật sự chém Giang lão bà nhưng cũng mang tiếng là muốn chém bà nội, nhưng giờ thì sao, có ai dám nói Giang Nhị Nha cầm dao chém bà nội? Mọi người đều vì danh tiếng cả thôn mà sẽ che giấu chuyện này thôi, ai còn dám nói ra? Trừ khi kẻ đó không sợ các cô nương trong thôn không thể gả đi được, không sợ bị thôn dân mắng chửi ngập đầu.
“Giang lão bà, nghe nói hôm nay bà lại cùng con dâu cả đi tới nhà Giang lão Tam gây rối, thiếu chút nữa còn đánh chết con dâu, có phải vậy không?” Thôn trưởng hỏi tiếp.
Khóe mắt Tử La giật giật, rõ ràng Giang Tam Nha nói là Giang lão bà đẩy, từ lúc nào lại biến thành đánh vậy? Mặc dù kết quả đều là suýt chết đấy, nhưng nếu là ‘đánh suýt chết’ thì chắc chắn sẽ hung ác hơn nhiều?
“Ta không đánh nó!” Giang lão bà đuối lý trả lời.
Nói đúng ra thì Giang lão bà có đánh chửi Giang Tam thẩm, nhưng khiến Giang Tam thẩm bị thương nặng như vậy là vì một cái đẩy vô tình. Nhưng bây giờ có ai tin tưởng bà ta không đánh Giang Tam thẩm không? Không ai! Vì Giang Tam thẩm đúng là đang nằm trên giường sống chết không rõ.
“Có hay không trong lòng bà rõ ràng hơn ai hết. Bà cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, còn đang làm bà nội, bà còn sân si cái gì chứ?” Thôn trưởng chất vấn.
Dù da mặt Giang lão bà có dày thế nào cũng không chịu được đỏ mặt, ấp úng không biết nói sao.
Giang Nhị Nha lúc này mới òa khóc nức nở: “Thôn trưởng, xin ông làm chủ cho nhà cháu! Mẹ chúng cháu đang nằm trên giường sống chết không rõ, mà bọn họ còn cướp hết bạc trong nhà, đến tiền bốc thuốc cứu mạng cho mẹ cháu cũng không có nữa!”
Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha thấy Tử La lén nháy mắt với các nàng, thế là theo kế hoạch, các nàng cũng khóc ầm cả lên, vừa khóc vừa lôi kéo quần áo Giang lão bà, nức nỡ nói: “Bà nội, bà nhất định phải trả tiền cứu mẹ cháu, bọn cháu dập đầu cầu xin bà.”
Giang Tam Nha nói xong thì cùng Giang Tứ Nha vừa khóc vừa dập đầu với Giang lão bà, khóc đến thở không ra hơi, vô cùng đáng thương. Hơn nữa Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha còn mặc áo vá chằng chịt, dáng người gầy yếu xanh xao, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bọn họ bay đi vậy. Không ít người bắt đầu nhỏ giọng trách Giang lão bà khinh người quá đáng, không cho nhà Giang Tam thúc bọn họ một con đường sống.
“Ai, Giang lão bà này thực sự muốn ép cả nhà con út đến không còn đường sống rồi. Nhìn hai đứa bé đáng thương chưa.”
“Đúng vậy, đồ đạc trong nhà Giang lão tam thỉnh thoảng đều bị Giang bà tử cướp đi, nhìn hai đứa trẻ mà xem, giống như ăn cơm không đủ no vậy.”
“Tam nha đầu năm nay hơn chín tuổi đúng không, nhìn nó còn nhỏ hơn em họ Xuân Nha mới tám tuổi nữa.”
“Giang lão bà đúng là bất công!”
“Mẹ Xuân Sinh cũng không phải dạng vừa!”
“...”
Giang lão bà và Giang Đại thẩm nghe lời thì thầm bàn tán của mọi người, da mặt dày cách mấy cũng thấy nhục.
Giang Tam Nha và Giang Tứ Nha thấy mọi người bắt đầu đứng về phía mình thì càng khóc lóc thảm thiết hơn, vừa khóc vừa dập đầu.