Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 12: Sức mạnh thiên phú
Càng đáng sợ hơn chính là, đám vệ sĩ bao vây xung quanh Tô Minh đông như kiến, không còn cầm gậy nữa mà đã biến thành con dao sáng loáng.
Sức uy hiếp cùng lực sát thương của dao lớn hơn rất nhiều!
Trong khung cảnh âm u tĩnh mịch, chỉ cần nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy, nếu con dao đó mà chém vào người, không bị thương nặng thì cũng sẽ mất mạng.
Copy từ web VietWriter
"Tô Minh phen này tiêu đời rồi".
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của hầu hết tất cả mọi người.
"Để rồi xem mày có chết hay không? Mày còn dám vênh váo nữa không!!!", Từ Viêm nhe răng cười xảo trá, cười tới mức toàn thân run rẩy, hắn ta dường như đang tưởng tượng cảnh toàn thân Tô Minh đầy máu, chết không có chỗ chôn.
Nhưng, vài phút sau...
Gần như còn chưa kịp suy nghĩ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
"Rầm rầm rầm..."
Những tiếng va chạm chói tai liên tiếp vang lên, thậm chí còn vô cùng nhịp nhàng.
Kèm theo những tiếng va chạm, từng bóng người lần lượt bay ra ngoài.
Những bóng người vừa bay ra, lồng ngực bị lõm xuống, cánh tay bị gãy làm đôi, bả vai máu me đầm đìa, các đốt ngón tay ngón chân đâm thủng da thịt, hầu như đều bị đâm bởi một con dao ngắn, máu tươi chảy ra như suối...
Vô cùng thê thảm.
Máu me bắn tung tóe.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Trong chớp mắt, hơn mười tên vệ sĩ nhà họ Từ bao vây xung quanh Tô Minh lại được phen sửng sốt.
Tô Minh thoạt nhìn, chẳng có chút xây xước nào, chỉ là nắm đấm có vài vết máu, còn trên giày cũng dính vài vết máu nhưng cũng là của người khác.
Còn lại, Tô Minh ngay cả hô hấp cũng không thay đổi, quần áo trên người cũng chẳng hề dính chút máu nào.
Việc này...
Bị mấy chục con dao đồng thời công kích, vậy mà lại không hề hấn gì... Việc này... Thật là vi diệu?
Từ Chấn Dực cuối cùng cũng sợ hãi, vẻ mặt đã bắt đầu biến sắc, thậm chí còn lùi lại phía sau nửa bước.
Từ Viêm hô hấp khẽ run lên, trong lòng hắn ta không thể tin được, còn có sợ hãi, ghen tị, bướng bỉnh, hận thù...
Nó giống như là một cơn ác mộng!
Mà những người có máu mặt tham dự tiệc cưới cũng bắt đầu run rẩy và sợ hãi.
Nhiều người thậm chí còn phải ôm đầu, bởi vì quá sợ hãi mà ngất đi.
Con mắt như thể bị chọc mù.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhanh chóng lóe lên, nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Không phải chứ, không phải là người luyện võ đạo, mà có thể có sức mạnh khủng bố như vậy sao? Nghiêm Chân, có thể nhìn được không?", Nghiêm Lão thì thầm một tiếng.
"Hoa Hạ rất lớn, một số người có khả năng ở một khía cạnh nào đó là chuyện bình thường, người này có thể là do thiên phú có sức mạnh phù hợp với luyện võ, đáng tiếc, anh ta không có kỹ thuật võ đạo cũng không thể tiếp thu thiên địa linh khí để trở thành người luyện võ, không cần phải sợ", Nghiêm Chân nói với giọng nói chậm rãi, nhưng trong giọng nói không hề che giấu sự kiêu ngạo.
Người luyện võ chân chính, sẽ không coi trong một người bình thường.
Người bình thường có mạnh tới cỡ nào, giống như Tô Minh đánh bại hơn mười người thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Càng đáng sợ hơn chính là, đám vệ sĩ bao vây xung quanh Tô Minh đông như kiến, không còn cầm gậy nữa mà đã biến thành con dao sáng loáng.
Sức uy hiếp cùng lực sát thương của dao lớn hơn rất nhiều!
Trong khung cảnh âm u tĩnh mịch, chỉ cần nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy, nếu con dao đó mà chém vào người, không bị thương nặng thì cũng sẽ mất mạng.
Copy từ web VietWriter
"Tô Minh phen này tiêu đời rồi".
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của hầu hết tất cả mọi người.
"Để rồi xem mày có chết hay không? Mày còn dám vênh váo nữa không!!!", Từ Viêm nhe răng cười xảo trá, cười tới mức toàn thân run rẩy, hắn ta dường như đang tưởng tượng cảnh toàn thân Tô Minh đầy máu, chết không có chỗ chôn.
Nhưng, vài phút sau...
Gần như còn chưa kịp suy nghĩ.
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
"Rầm rầm rầm..."
Những tiếng va chạm chói tai liên tiếp vang lên, thậm chí còn vô cùng nhịp nhàng.
Kèm theo những tiếng va chạm, từng bóng người lần lượt bay ra ngoài.
Những bóng người vừa bay ra, lồng ngực bị lõm xuống, cánh tay bị gãy làm đôi, bả vai máu me đầm đìa, các đốt ngón tay ngón chân đâm thủng da thịt, hầu như đều bị đâm bởi một con dao ngắn, máu tươi chảy ra như suối...
Vô cùng thê thảm.
Máu me bắn tung tóe.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Trong chớp mắt, hơn mười tên vệ sĩ nhà họ Từ bao vây xung quanh Tô Minh lại được phen sửng sốt.
Tô Minh thoạt nhìn, chẳng có chút xây xước nào, chỉ là nắm đấm có vài vết máu, còn trên giày cũng dính vài vết máu nhưng cũng là của người khác.
Còn lại, Tô Minh ngay cả hô hấp cũng không thay đổi, quần áo trên người cũng chẳng hề dính chút máu nào.
Việc này...
Bị mấy chục con dao đồng thời công kích, vậy mà lại không hề hấn gì... Việc này... Thật là vi diệu?
Từ Chấn Dực cuối cùng cũng sợ hãi, vẻ mặt đã bắt đầu biến sắc, thậm chí còn lùi lại phía sau nửa bước.
Từ Viêm hô hấp khẽ run lên, trong lòng hắn ta không thể tin được, còn có sợ hãi, ghen tị, bướng bỉnh, hận thù...
Nó giống như là một cơn ác mộng!
Mà những người có máu mặt tham dự tiệc cưới cũng bắt đầu run rẩy và sợ hãi.
Nhiều người thậm chí còn phải ôm đầu, bởi vì quá sợ hãi mà ngất đi.
Con mắt như thể bị chọc mù.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhanh chóng lóe lên, nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Không phải chứ, không phải là người luyện võ đạo, mà có thể có sức mạnh khủng bố như vậy sao? Nghiêm Chân, có thể nhìn được không?", Nghiêm Lão thì thầm một tiếng.
"Hoa Hạ rất lớn, một số người có khả năng ở một khía cạnh nào đó là chuyện bình thường, người này có thể là do thiên phú có sức mạnh phù hợp với luyện võ, đáng tiếc, anh ta không có kỹ thuật võ đạo cũng không thể tiếp thu thiên địa linh khí để trở thành người luyện võ, không cần phải sợ", Nghiêm Chân nói với giọng nói chậm rãi, nhưng trong giọng nói không hề che giấu sự kiêu ngạo.
Người luyện võ chân chính, sẽ không coi trong một người bình thường.
Người bình thường có mạnh tới cỡ nào, giống như Tô Minh đánh bại hơn mười người thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.