Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Bạn cũ
“Anh Minh, chúc anh và chị Mộ Cẩn sớm ngày kết hôn, sớm sinh quý tử”, Triệu Dương lại nói.
Tô Minh bất đắc dĩ.
“Im miệng, Triệu Dương, tôi và Tô Minh hiện tại chỉ là bạn bè”, Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Triệu Dương.
"Hì hì, tạm thời, hai chữ tạm thời này cần phải nghiên cứu thêm”, Chu Hoành cười ám muội nhìn hướng Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn Có chút xẩu hổ, bất giác liếc trộm Tô Minh một cái, lại thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cũng có chút thất vọng.
Vài phút sau.
“Bà đây cứ đánh cô ta thì đã thế nào? Quan hệ gì tới cô, Văn Bối Bối, cô tưởng rằng mình ôm được đùi lớn là Diệp Mộ Cẩn thì giỏi lắm sao, lo chuyện bao đồng còn quản tới trên đầu Tiết Tử Mẫn tôi rồi, con mẹ nó! Đúng là gan chó to lắm!”
Một tiếng chửi rủa cay nghiệt bỗng truyền vào gian phòng ‘Xuân Hạ’.
"Ai đang kêu gào ở ngoài đó?”, Ngô Yên nghi hoặc.
“Dường như còn nhắc tới Bối Bối”, vừa nói Diệp Mộ Cẩn vừa đứng dậy.
“Đúng, có người mắng Bối Bối, đáng chết, đi, đi ra ngoài!”, Triệu Dương rống lên, trong tay còn cầm một chai rượu vang.
“Bối Bối bị người ra mắng? Mẹ kiếp, Đế Thành còn có người dám quát mắng Bối Bối sao?”, Diêu Chân cũng tức giận hét lên.
Tô Minh không lên tiếng, cũng đứng lên.
Một nhóm người bước ra khỏi gian phòng.
Vừa bước ra ngoài đã thấy trong đại sảnh, dưới ngọn đèn chùm khổng lồ, có mười người đang vây quanh đó.
Chia làm hai bên.
Một bên có nam có nữ, khoảng chục người.
Bên kia có ba người, là ba cô gái, bao gồm cả Văn Bối Bối.
Lúc này, người há miệng chửi đổng đối đầu với Văn Bối Bối là một cô gái khá xinh đẹp, từ đầu đến chân dát hàng hiệu, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần jean skinny, một tay giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào Văn Bối Bối.
“Tiết Tử Mẫn, Cẩm Phồn là bạn của tôi, cô thử động tới cô ấy xem!”, Văn Bối Bối hét lên, nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Tôi sợ cô à, thử thì thử”, đôi mắt đẹp của Tiết Tử Mẫn lóe lên tia sáng dữ tợn, sau đó liền nhấc tay lên.
Nhưng lại bị chặn lại bởi một người đàn ông đứng phía sau có vẻ ngoài có vài phần tương đồng với cô ta: “Tử Mẫn, được rồi, đừng làm loạn nữa, nhóm người Diệp Mộ Cẩn, Triệu Dương, Diêu Chân cũng có ở đây đó”.
Người đàn ông này đã tinh mắt nhìn thấy mấy người Diệp Mộ Cẩn đang đi tới.
“Anh, sợ cái gì, Diệp Mộ Cẩn thì đã thế nào? Nhà họ Diệp cũng không mạnh bằng nhà Công Tôn”, Tiết Tử Mẫn lẩm bẩm một tiếng, mặc dù nói vậy nhưng bàn tay đang giương lên của cô ta cũng từ từ buông xuống.
Tiết Tử Mẫn muốn ra tay cũng là vì người anh trai này của mình, Tiết Hưng.
Hôm nay là một buổi họp mặt, Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng của nhà họ Tiết, còn có Trịnh Hạo của nhà họ Trịnh, Phó Đông của nhà họ Phó, Lý Tuần nhà họ Lý, Dương Thiên Tình của nhà họ Dương, đều sôi nổi tham dự.
Bọn họ cũng là một nhóm nhỏ, nhóm nhỏ này nương tựa vào nhà Công Tôn, thực lực không hề thua kém.
Như nhà họ Tiết, là ông hoàng trong ngành đồ uống của Hoa Hạ, gia tài hàng trăm tỷ đồng.
Còn có nhà họ Trịnh, kinh doanh ngành sữa và các chế phẩm từ sữa, cũng được xếp vào hàng top hai ở Hoa Hạ.
Nhà họ Phó sở hữu hàng nghìn nhà máy sản xuất giày ở trong nước, là ông vua của ngành công nghiệp giày, ...
Người dẫn đầu của nhóm này chính là Công Tôn Thần, nhưng hắn không có mặt hôm nay.
Theo lý mà nói, nhà Công Tôn và nhà họ Diệp là đồng minh, vậy nhóm nhỏ do Công Tôn Thần nắm đầu cùng nhóm nhỏ do Diệp Mộ Cẩn dẫn dắt cũng nên là đồng minh.
Đáng tiếc lại xảy ra điều ngược lại.
Mặc dù nhà Công Tôn và nhà họ Diệp là đồng minh, nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn chán ghét Công Tôn Thần, vì vậy ngay cả hai nhóm nhỏ này cũng luôn bất hoà.
Trong nhóm nhỏ này của Công Tôn Thần, còn có một nhà, là nhà họ Cao.
Nhà họ Cao vốn cũng được coi là một gia tộc mạnh tại Đế Thành, nếu không cũng sẽ không thể gia nhập vào nhóm nhỏ này của Công Tôn Thần.
Tuy nhiên, những năm gần đây, nhà họ Cao dần dần sa sút.
Bởi vậy, Cao Tinh, thân là con gái chi chính của nhà họ Cao, không thể hòa nhập tốt trong nhóm nhỏ này nữa, một hai năm gần đây có xu hướng bị bài trừ, đặc biệt là khi đối mặt với Tiết Tử Mẫn, càng thể hiện rõ sự yếu đuối.
Cao Tinh thậm chí còn nghe nói rằng, Tiết Tử Mẫn gần đây còn gợi ý với Công Tôn Thần khai trừ cô ta, đá cô ta ra khỏi nhóm.
Cao Tinh có chút sợ hãi.
Bởi vậy lần họp mặt này cô ta cũng dẫn em họ của mình là Tống Cẩm Phồn tới.
Cô em họ này tới từ thành phố Nguyên Hải, là viên minh châu trên tay của nhà họ Tống tại Nguyên Hải.
Tống Cẩm Phồn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn là một học bá, tối qua vừa hay ngồi tàu điện ngầm tới Đế Thành để đại diện cho Đại học Nguyên Hải tham gia một cuộc thi toán học được tổ chức tại đây.
Tống Cẩm Phồn đến Đế Thành đương nhiên sẽ ở lại nhà họ Cao.
Cao Tinh liền nảy ra một ý định, cô ta khẩn cầu Tống Cẩm Phồn đi cùng mình tới bữa tiệc tối nay. Cao Tinh thầm nghĩ tại buổi tụ họp này sẽ giới thiệu cô em họ với Tiết Hưng nhà họ Tiết.
Ngộ lỡ Tiết Hưng cùng Tống Cẩm Phồn thành đôi, vậy với sự hiện diện của Tống Cẩm Phồn thì vị trí của nhà họ Cao trong nhóm nhỏ này sẽ được ổn định lại, xét cho cùng nhà họ Tiết cũng là trụ cột vững vàng của nhóm nhỏ này, có chút tiếng nói.
Tống Cẩm Phồn đâu biết Cao Tinh lại có ý tưởng này, cô nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường, vì vậy liền đồng ý.
Bữa tiệc tình cờ diễn ra tại gian phòng Kinh Lôi của Thiên Niên Nhân Gia.
Khi bữa tiệc bắt đầu, đúng như dự đoán nhan sắc tuyệt mỹ khiến người đối diện phải kinh ngạc kia của Tống Cẩm Phồn đã thành công thu hút được sự chú ý của Tiết Hưng.
Tiết Hưng kính rượu cô.
Tống Cẩm Phồn lại từ chối, vì cô ấy thực sự không biết uống rượu.
Tiết Hưng đâu bằng lòng cho qua, còn nhiều lần kính rượu, ép cô uống rượu.
Nhưng đều bị Tống Cẩm Phồn từ chối.
Bởi vì không thích loại trường hợp này nên cô ta muốn bỏ về giữa bữa tiệc.
Điều này khiến Tiết Hưng không còn thể diện, mà em gái là Tiết Tử Mẫn vốn là một người có tính cách nóng nảy, liền đuổi theo ra ngoài, quăng cho Tống Cẩm Phồn một bạt tai.
Vừa vặn bị Văn Bối Bối đi toilet nhìn thấy.
Trùng hợp là Văn Bối Bối và Tống Cẩm Phồn cũng là bạn bè, bởi vài năm trước học bá Tống Cẩm Phồn này đã từng tới một trường cấp hai trực thuộc Đại học Thành Đô học một năm với tư cách là học sinh trao đổi.
Khi đó, hai người họ là bạn bè cùng lớp.
Văn Bối Bối cũng là một học bá, dù sao cô ta cũng xuất thân là con cháu nhà thư hương, liền trở thành bạn tốt với Tống Cẩm Phồn.
Chứng kiến người bạn tốt mà mình đã nhiều năm không gặp bị Tiết Tử Mẫn tát một cái, Văn Bối Bối đương nhiên là phẫn nộ, liền đứng ra giằng co với cô ta.
Phía sau Văn Bối Bối lúc này đang đứng một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta hơi cúi đầu xuống, trên mặt có một vết bàn tay đỏ rực.
Chính là Tổng Cầm Phồn.
Chương 70: Bạn cũ
Tô Minh bất đắc dĩ.
“Im miệng, Triệu Dương, tôi và Tô Minh hiện tại chỉ là bạn bè”, Diệp Mộ Cẩn trừng mắt nhìn Triệu Dương.
"Hì hì, tạm thời, hai chữ tạm thời này cần phải nghiên cứu thêm”, Chu Hoành cười ám muội nhìn hướng Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn Có chút xẩu hổ, bất giác liếc trộm Tô Minh một cái, lại thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng cũng có chút thất vọng.
Vài phút sau.
“Bà đây cứ đánh cô ta thì đã thế nào? Quan hệ gì tới cô, Văn Bối Bối, cô tưởng rằng mình ôm được đùi lớn là Diệp Mộ Cẩn thì giỏi lắm sao, lo chuyện bao đồng còn quản tới trên đầu Tiết Tử Mẫn tôi rồi, con mẹ nó! Đúng là gan chó to lắm!”
Một tiếng chửi rủa cay nghiệt bỗng truyền vào gian phòng ‘Xuân Hạ’.
"Ai đang kêu gào ở ngoài đó?”, Ngô Yên nghi hoặc.
“Dường như còn nhắc tới Bối Bối”, vừa nói Diệp Mộ Cẩn vừa đứng dậy.
“Đúng, có người mắng Bối Bối, đáng chết, đi, đi ra ngoài!”, Triệu Dương rống lên, trong tay còn cầm một chai rượu vang.
“Bối Bối bị người ra mắng? Mẹ kiếp, Đế Thành còn có người dám quát mắng Bối Bối sao?”, Diêu Chân cũng tức giận hét lên.
Tô Minh không lên tiếng, cũng đứng lên.
Một nhóm người bước ra khỏi gian phòng.
Vừa bước ra ngoài đã thấy trong đại sảnh, dưới ngọn đèn chùm khổng lồ, có mười người đang vây quanh đó.
Chia làm hai bên.
Một bên có nam có nữ, khoảng chục người.
Bên kia có ba người, là ba cô gái, bao gồm cả Văn Bối Bối.
Lúc này, người há miệng chửi đổng đối đầu với Văn Bối Bối là một cô gái khá xinh đẹp, từ đầu đến chân dát hàng hiệu, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa và mặc quần jean skinny, một tay giơ lên, ngón tay chỉ thẳng vào Văn Bối Bối.
“Tiết Tử Mẫn, Cẩm Phồn là bạn của tôi, cô thử động tới cô ấy xem!”, Văn Bối Bối hét lên, nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Tôi sợ cô à, thử thì thử”, đôi mắt đẹp của Tiết Tử Mẫn lóe lên tia sáng dữ tợn, sau đó liền nhấc tay lên.
Nhưng lại bị chặn lại bởi một người đàn ông đứng phía sau có vẻ ngoài có vài phần tương đồng với cô ta: “Tử Mẫn, được rồi, đừng làm loạn nữa, nhóm người Diệp Mộ Cẩn, Triệu Dương, Diêu Chân cũng có ở đây đó”.
Người đàn ông này đã tinh mắt nhìn thấy mấy người Diệp Mộ Cẩn đang đi tới.
“Anh, sợ cái gì, Diệp Mộ Cẩn thì đã thế nào? Nhà họ Diệp cũng không mạnh bằng nhà Công Tôn”, Tiết Tử Mẫn lẩm bẩm một tiếng, mặc dù nói vậy nhưng bàn tay đang giương lên của cô ta cũng từ từ buông xuống.
Tiết Tử Mẫn muốn ra tay cũng là vì người anh trai này của mình, Tiết Hưng.
Hôm nay là một buổi họp mặt, Tiết Tử Mẫn, Tiết Hưng của nhà họ Tiết, còn có Trịnh Hạo của nhà họ Trịnh, Phó Đông của nhà họ Phó, Lý Tuần nhà họ Lý, Dương Thiên Tình của nhà họ Dương, đều sôi nổi tham dự.
Bọn họ cũng là một nhóm nhỏ, nhóm nhỏ này nương tựa vào nhà Công Tôn, thực lực không hề thua kém.
Như nhà họ Tiết, là ông hoàng trong ngành đồ uống của Hoa Hạ, gia tài hàng trăm tỷ đồng.
Còn có nhà họ Trịnh, kinh doanh ngành sữa và các chế phẩm từ sữa, cũng được xếp vào hàng top hai ở Hoa Hạ.
Nhà họ Phó sở hữu hàng nghìn nhà máy sản xuất giày ở trong nước, là ông vua của ngành công nghiệp giày, ...
Người dẫn đầu của nhóm này chính là Công Tôn Thần, nhưng hắn không có mặt hôm nay.
Theo lý mà nói, nhà Công Tôn và nhà họ Diệp là đồng minh, vậy nhóm nhỏ do Công Tôn Thần nắm đầu cùng nhóm nhỏ do Diệp Mộ Cẩn dẫn dắt cũng nên là đồng minh.
Đáng tiếc lại xảy ra điều ngược lại.
Mặc dù nhà Công Tôn và nhà họ Diệp là đồng minh, nhưng Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn chán ghét Công Tôn Thần, vì vậy ngay cả hai nhóm nhỏ này cũng luôn bất hoà.
Trong nhóm nhỏ này của Công Tôn Thần, còn có một nhà, là nhà họ Cao.
Nhà họ Cao vốn cũng được coi là một gia tộc mạnh tại Đế Thành, nếu không cũng sẽ không thể gia nhập vào nhóm nhỏ này của Công Tôn Thần.
Tuy nhiên, những năm gần đây, nhà họ Cao dần dần sa sút.
Bởi vậy, Cao Tinh, thân là con gái chi chính của nhà họ Cao, không thể hòa nhập tốt trong nhóm nhỏ này nữa, một hai năm gần đây có xu hướng bị bài trừ, đặc biệt là khi đối mặt với Tiết Tử Mẫn, càng thể hiện rõ sự yếu đuối.
Cao Tinh thậm chí còn nghe nói rằng, Tiết Tử Mẫn gần đây còn gợi ý với Công Tôn Thần khai trừ cô ta, đá cô ta ra khỏi nhóm.
Cao Tinh có chút sợ hãi.
Bởi vậy lần họp mặt này cô ta cũng dẫn em họ của mình là Tống Cẩm Phồn tới.
Cô em họ này tới từ thành phố Nguyên Hải, là viên minh châu trên tay của nhà họ Tống tại Nguyên Hải.
Tống Cẩm Phồn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn là một học bá, tối qua vừa hay ngồi tàu điện ngầm tới Đế Thành để đại diện cho Đại học Nguyên Hải tham gia một cuộc thi toán học được tổ chức tại đây.
Tống Cẩm Phồn đến Đế Thành đương nhiên sẽ ở lại nhà họ Cao.
Cao Tinh liền nảy ra một ý định, cô ta khẩn cầu Tống Cẩm Phồn đi cùng mình tới bữa tiệc tối nay. Cao Tinh thầm nghĩ tại buổi tụ họp này sẽ giới thiệu cô em họ với Tiết Hưng nhà họ Tiết.
Ngộ lỡ Tiết Hưng cùng Tống Cẩm Phồn thành đôi, vậy với sự hiện diện của Tống Cẩm Phồn thì vị trí của nhà họ Cao trong nhóm nhỏ này sẽ được ổn định lại, xét cho cùng nhà họ Tiết cũng là trụ cột vững vàng của nhóm nhỏ này, có chút tiếng nói.
Tống Cẩm Phồn đâu biết Cao Tinh lại có ý tưởng này, cô nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường, vì vậy liền đồng ý.
Bữa tiệc tình cờ diễn ra tại gian phòng Kinh Lôi của Thiên Niên Nhân Gia.
Khi bữa tiệc bắt đầu, đúng như dự đoán nhan sắc tuyệt mỹ khiến người đối diện phải kinh ngạc kia của Tống Cẩm Phồn đã thành công thu hút được sự chú ý của Tiết Hưng.
Tiết Hưng kính rượu cô.
Tống Cẩm Phồn lại từ chối, vì cô ấy thực sự không biết uống rượu.
Tiết Hưng đâu bằng lòng cho qua, còn nhiều lần kính rượu, ép cô uống rượu.
Nhưng đều bị Tống Cẩm Phồn từ chối.
Bởi vì không thích loại trường hợp này nên cô ta muốn bỏ về giữa bữa tiệc.
Điều này khiến Tiết Hưng không còn thể diện, mà em gái là Tiết Tử Mẫn vốn là một người có tính cách nóng nảy, liền đuổi theo ra ngoài, quăng cho Tống Cẩm Phồn một bạt tai.
Vừa vặn bị Văn Bối Bối đi toilet nhìn thấy.
Trùng hợp là Văn Bối Bối và Tống Cẩm Phồn cũng là bạn bè, bởi vài năm trước học bá Tống Cẩm Phồn này đã từng tới một trường cấp hai trực thuộc Đại học Thành Đô học một năm với tư cách là học sinh trao đổi.
Khi đó, hai người họ là bạn bè cùng lớp.
Văn Bối Bối cũng là một học bá, dù sao cô ta cũng xuất thân là con cháu nhà thư hương, liền trở thành bạn tốt với Tống Cẩm Phồn.
Chứng kiến người bạn tốt mà mình đã nhiều năm không gặp bị Tiết Tử Mẫn tát một cái, Văn Bối Bối đương nhiên là phẫn nộ, liền đứng ra giằng co với cô ta.
Phía sau Văn Bối Bối lúc này đang đứng một cô gái vô cùng xinh đẹp, cô ta hơi cúi đầu xuống, trên mặt có một vết bàn tay đỏ rực.
Chính là Tổng Cầm Phồn.
Chương 70: Bạn cũ