Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1062
Chương 1062
“Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Xã hội bây giờ vốn là mạnh được yếu thua, chuyện duy nhất tôi làm được là giữ lấy tính mạng người bên cạnh mình. Thế giới này hàng năm có đến ngàn vạn người mắc ung thư, tôi nào quan tâm được nhiều chuyện đến thế.”
Bạch Trung Kiên lấy lại số liệu trên điện thoại cô, nhẹ nhàng đáp: “Cũng không phải, mà chị nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần có thể cứu Lê Vãn Trinh là được. Những người khác liên quan gì tới chị?”
Cô không khỏi bật cười: “Nhưng tôi cũng không chắc có thể mời được Ân Doãn Duy. Nhà họ Ân có răn dạy, người trong tộc không được vì bất kỳ ai mà dùng độc, cũng không được chế độc cho người ngoài.”
Bạch Trung Kiên nhún vai, bộ dạng rất ngứa đòn: “Chuyện đó không thuộc phạm vit tôi cần lo lắng. Đó hẳn là chuyện chị cần suy nghĩ, dù sao biện pháp tôi cũng nghĩ hộ chị rồi, xác suất sống sót rất cao. Còn muốn dùng hay không là ở chị.”
Dương Tâm búng tay, bước ra cửa: “Cũng được, để tôi đi trêu chọc cậu chủ nhà họ Ân một chút thử xem.
Mong là không vỡ chuyện, nếu không Lục Gia Bách nhất định sẽ bóp chết tôi.”
Bạch Trung Kiên nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên.
“Chị nói vậy làm tôi nhớ lại, nghe nói lúc trước cậu chủ nhà họ Ân từng xin một danh họa nổi tiếng vẽ một bức hoạ về chị, thậm chí còn quý như châu báu mà treo trong nhà. Chà chà, Lục Gia Bách chắc là còn chưa biết chuyện này phải không?”
Dương Tâm lườm anh ta một cái.
“Nếu cậu dám lắm miệng, tôi sẽ cắt bỏ đầu lưỡi cậu ngâm rượu uống.”
Bạch Trung Kiên cười một cách tuỳ tiện.
Không ngờ nữ ma đầu cũng có lúc bị chỉnh cho phải ngoan ngoãn.
“Này, cô nói Ân Doãn Duy anh ta là bởi vì yêu chị mới giữ chân dung của chị, hay bởi vì chị đắc tội với anh ta, anh ta hận chị thấu xương nên mới giữ chân dung của chị.”
Dương Tâm suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ hận, vết thương ở khoé mắt anh ta kia chính là tôi làm.”
“Trời má.”
Bạch Trung Kiên giậm chân tại chỗ: “Hẳn sẽ không phải tai bay vại gió chứ, tôi làm học trò của chị, nếu anh ta không chơi lại chị, sẽ không trút lửa giận lên người tôi chứ?”
“Có lẽ, tôi biết Ân Doãn Duy là tiểu nhân âm hiểm có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫm, xem mạng người như cỏ rác, cậu từ cầu phúc đi.”
“…”
Dương Tâm từ phòng thí nghiệm đi ra, lúc đi qua phòng bệnh Hải Vy, do dự một chút rồi vẫn đẩy cửa vào.
Hải Vy đang ngồi dựa vào đầu giường xem ti vi, thấy cô tiến vào, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dù sao cô ta cũng từng đối địch với Trần Uyên, đối đầu không ít với Dương Tâm.
Cô ta ở trong cơ sở y tế này một thời gian ngắn, Dương Tâm lại chưa hề đến thăm cô ta.
“Cô đến tìm tôi tính sổ à?”
Dương Tâm ngừng bước chân lại, híp mắt nhìn cô ta.
Sau khi ánh mắt ngừng lại mấy giây trên người cô ta, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Nói thật cho tới bây giờ tôi cũng không có xem cô ra gì, nể mặt Hải Cẩn, tôi cũng sẽ không chấp nhặt với cô nữa, hơn nữa, Lạc Hồ thật sự là vì cô gọi tôi một tiếng chị dâu cả, làm chị dâu, tôi khoan dung hơn một chút, tha thứ cho cô.”
Hải Vy nhìn dáng vẻ muốn ăn đòn kia của cô cũng cười theo.
“Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Xã hội bây giờ vốn là mạnh được yếu thua, chuyện duy nhất tôi làm được là giữ lấy tính mạng người bên cạnh mình. Thế giới này hàng năm có đến ngàn vạn người mắc ung thư, tôi nào quan tâm được nhiều chuyện đến thế.”
Bạch Trung Kiên lấy lại số liệu trên điện thoại cô, nhẹ nhàng đáp: “Cũng không phải, mà chị nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần có thể cứu Lê Vãn Trinh là được. Những người khác liên quan gì tới chị?”
Cô không khỏi bật cười: “Nhưng tôi cũng không chắc có thể mời được Ân Doãn Duy. Nhà họ Ân có răn dạy, người trong tộc không được vì bất kỳ ai mà dùng độc, cũng không được chế độc cho người ngoài.”
Bạch Trung Kiên nhún vai, bộ dạng rất ngứa đòn: “Chuyện đó không thuộc phạm vit tôi cần lo lắng. Đó hẳn là chuyện chị cần suy nghĩ, dù sao biện pháp tôi cũng nghĩ hộ chị rồi, xác suất sống sót rất cao. Còn muốn dùng hay không là ở chị.”
Dương Tâm búng tay, bước ra cửa: “Cũng được, để tôi đi trêu chọc cậu chủ nhà họ Ân một chút thử xem.
Mong là không vỡ chuyện, nếu không Lục Gia Bách nhất định sẽ bóp chết tôi.”
Bạch Trung Kiên nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên.
“Chị nói vậy làm tôi nhớ lại, nghe nói lúc trước cậu chủ nhà họ Ân từng xin một danh họa nổi tiếng vẽ một bức hoạ về chị, thậm chí còn quý như châu báu mà treo trong nhà. Chà chà, Lục Gia Bách chắc là còn chưa biết chuyện này phải không?”
Dương Tâm lườm anh ta một cái.
“Nếu cậu dám lắm miệng, tôi sẽ cắt bỏ đầu lưỡi cậu ngâm rượu uống.”
Bạch Trung Kiên cười một cách tuỳ tiện.
Không ngờ nữ ma đầu cũng có lúc bị chỉnh cho phải ngoan ngoãn.
“Này, cô nói Ân Doãn Duy anh ta là bởi vì yêu chị mới giữ chân dung của chị, hay bởi vì chị đắc tội với anh ta, anh ta hận chị thấu xương nên mới giữ chân dung của chị.”
Dương Tâm suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ hận, vết thương ở khoé mắt anh ta kia chính là tôi làm.”
“Trời má.”
Bạch Trung Kiên giậm chân tại chỗ: “Hẳn sẽ không phải tai bay vại gió chứ, tôi làm học trò của chị, nếu anh ta không chơi lại chị, sẽ không trút lửa giận lên người tôi chứ?”
“Có lẽ, tôi biết Ân Doãn Duy là tiểu nhân âm hiểm có thù tất báo, thủ đoạn tàn nhẫm, xem mạng người như cỏ rác, cậu từ cầu phúc đi.”
“…”
Dương Tâm từ phòng thí nghiệm đi ra, lúc đi qua phòng bệnh Hải Vy, do dự một chút rồi vẫn đẩy cửa vào.
Hải Vy đang ngồi dựa vào đầu giường xem ti vi, thấy cô tiến vào, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dù sao cô ta cũng từng đối địch với Trần Uyên, đối đầu không ít với Dương Tâm.
Cô ta ở trong cơ sở y tế này một thời gian ngắn, Dương Tâm lại chưa hề đến thăm cô ta.
“Cô đến tìm tôi tính sổ à?”
Dương Tâm ngừng bước chân lại, híp mắt nhìn cô ta.
Sau khi ánh mắt ngừng lại mấy giây trên người cô ta, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Nói thật cho tới bây giờ tôi cũng không có xem cô ra gì, nể mặt Hải Cẩn, tôi cũng sẽ không chấp nhặt với cô nữa, hơn nữa, Lạc Hồ thật sự là vì cô gọi tôi một tiếng chị dâu cả, làm chị dâu, tôi khoan dung hơn một chút, tha thứ cho cô.”
Hải Vy nhìn dáng vẻ muốn ăn đòn kia của cô cũng cười theo.