Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2290 “Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
“Là linh ngọc tứ phẩm…”
“Ra tay thật hào phóng, rốt cuộc tên nhóc này có địa vị gì?”
Không ít người trợn tròn mắt nhìn về phía hơn tám ngàn viên linh ngọc tứ phẩm kia.
Trên đài, tim Lạc Du đập thình thịch, nhưng ông ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bèn sai người đi lấy linh ngọc rồi cười nói: “Lâm công tử ra tay thật hào phóng, thành công phá cấm, vậy thì ta tạm thời giao khối thần thạch Tử Diệu này cho ngươi. Còn có ai muốn phá cấm không?”
Sau khi linh ngọc tứ phẩm bị lấy đi, Lạc Du duỗi tay ra đẩy, cái điện thờ chứa khối thần thạch Tử Diệu kia liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lâm Nhất.
Thật nặng!
Lâm Nhất dùng hay tay đón lấy, ngay lập tức, hắn có cảm giác vô cùng nặng nề. Mắt thấy Lạc Du chỉ dùng một tay cầm thứ này, hắn không khỏi liếc nhìn đối phương thêm vài lần. Quả thật cái điện thờ này rất nặng, nhưng người này lại có thể cầm một cách nhẹ nhàng.
Hiển nhiên, dáng vẻ cố hết sức lúc đầu hoàn toàn là giả vờ.
Tuy nhiên, không ai quan tâm đến việc Lạc Du có giả vờ hay không, lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào điện thờ trong tay Lâm Nhất. Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm túc, khi nhìn hắn, trong mắt bọn họ đan xen nhiều cảm xúc.
Có kinh ngạc, có rung động, có khinh thường, cũng có cười khẩy,… nhưng nhiều nhất chính là hai chữ “muốn chết”.
Trước đó chỉ là nói miệng mà thôi, nhưng một khi nhận lấy cái điện thờ này thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.
Hắn dám tranh giành với Khuynh Nhược U, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.
“Lâm Nhất, hôm nay chỉ nên đến đây thôi, ngươi giao lại thần thạch Tử Diệu, ta sẽ bù lại cho ngươi gấp hai lần số linh ngọc mà ngươi đã bỏ ra, coi như ngươi nể mặt Hướng Thiên Hà này, thế nào?”
Hướng Thiên Hà đứng bên cạnh Khuynh Nhược U chợt ngước nhìn Lâm Nhất, rồi thấp giọng nói.
Người ngoài không rõ lắm, nhưng hắn ta thì biết rất rõ ràng, với tính tình của Nhược U, nàng ta khinh thường việc tranh chấp với Lâm Nhất, bởi vốn dĩ từ trước đến nay, Nhược U luôn là một cô gái cao ngạo.
Với tư cách là yêu nghiệt đứng thứ 35 trên bảng trong, mắt nàng ta vẫn luôn cao hơn đầu, dù là Tam Vương Thất Anh tỏ vẻ ân cần thì nàng ta cũng không có một chút cảm xúc nào.
Bảo Khuynh Nhược U tranh giành với Lâm Nhất? Nàng ta không muốn làm chuyện mất thân phận như vậy, và cũng sẽ không làm.
Vì lẽ đó, Hướng Thiên Hà đành phải đứng ra, cắn răng bỏ ra gấp đôi số linh ngọc để hòa giải.
Huống hồ, hắn ta cũng không tin đối phương có gan đối địch với hắn ta. Hướng Thiên Hà đã suy tính rất kỹ lưỡng và vô cùng tự tin, hắn ta nhếch mép cười nhạt, đã nói đến nước này, tin chắc Lâm Nhất biết được nên làm thế nào.
“Ngại quá, ta không quen ngươi”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!