Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1012
Chương 1023: Ngoại truyện (285)
Nhưng bây giờ, khi thấy người đường đường là phụ trách của căn cứ XI - cậu chủ tôn quý nổi tiếng lẫy lững của nhà họ Lệ lại kiên quyết ở lại Boston vì mình, vì cô, anh không màng đến địa vị và hình tượng của bản thân để bước vào một võ quán như thế này, nhớ tới ánh mắt mà người đàn ông nhìn mình ban nãy, một nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng Phong Lăng. Đột nhiên cô cảm thấy con người là một loại động vật rất dễ bị tình cảm chi phối.
Người không có tình cảm thì sẽ không có nhiều gánh nặng như vậy.
Chẳng phải anh đã kết hôn rồi sao?
Ban đầu, cô đã không muốn dây dưa với anh, huống chi bây giờ, anh đã kết hôn hai năm rồi.
Tiếng nước chảy róc rách dưới vòi, như bao trùm trái tìm đang khẽ gợn sóng của cô, tất cả bình tĩnh chỉ là ngoài mặt. Cô bình tĩnh lên lớp gần hai tiếng đồng hồ nhưng lúc này những câu nói đó đột nhiên vang lên. Mọi lời nói, không thiếu chữ nào cứ len lỏi trong tai cô.
“Phong Lăng còn nhỏ tuổi, thật ra cũng chỉ là trải qua một cuộc yêu đương không kết quả, cho dù cô ấy có biết chuyện thì cùng lắm chỉ đau lòng vài hôm rồi thôi.”
“Nếu so giữa thân phận trẻ mồ côi không rõ gốc gác như Phong Lăng với con gái lớn nhà họ Phong, chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai cũng biết nên chọn người nào!”
“Thời nay, làm gì còn có người đàn ông nào chung thủy với phụ nữ đến chết không thay đổi nữa.”
"Thích không giống với phải chịu trách nhiệm, kiểu con gái ngốc nghếch như Phong Lăng cũng không hợp với anh ấy."
"Không phải người cùng một thế giới thì không nên cố gắng chen vào, nhân lúc còn trẻ yêu đương cho đã, sau này trưởng thành rồi cô ấy sẽ hiểu ra rằng đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông...”
Đây là kết quả của mối tình đầu tiên trong đời cô, lúc đó, Hàn Kình nói rất đúng.
Chẳng qua Lệ Nam Hành chỉ dạy cho cô một bài học mà thôi, thứ nên có thì cô đều đã có, nên mất cũng đã mất.
Bao gồm cả lần đầu tiên vốn không hề để lại ấn tượng gì trong ký ức của anh.
"Cả người nồng nặc mùi rượu như vậy, thời điểm huấn luyện không thể có mặt đúng giờ, rõ ràng là say rượu cả đêm, thế mà cậu còn nói cô ta tuân thủ quy định của căn cứ? Còn nói nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ta đáng để học hỏi?"
“Không cho người lột quần áo cô ra, như vậy đã là đủ lễ độ rồi, cô cho rằng bản thân còn có thể tiếp tục ở lại căn cứ XI sao?”
Bọn họ cười nhạo cô là một cô gái, chế giễu cô nữ giả nam trà trộn vào căn cứ, châm biếm cô không biết chừng mực khi sống cùng cả đám đàn ông, chê cười cô là đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ dạy dỗ, cười nhạo cô dễ dàng tin tưởng vào tình cảm mà người khác dành cho mình.
Cô đã luôn nghĩ rằng Lệ Nam Hành thì khác.
Cô nghĩ rằng một người đàn ông có thể lạnh lùng với những người khác đến tận xương tủy, nhưng lại cưng chiều cô, yêu thương cô đến tận cùng, những tưởng anh sẽ đối xử khác với cô, tưởng anh có đủ tình cảm chân thành, tưởng anh có thể nhận ra sự tốt đẹp của cô.
Cánh tay của Phong Lăng chống xuống bồn rửa mặt, cô lật lại tất cả những chuyện đã bị bản thân “khóa” chặt lại trong tim từ hai năm trước, tất cả những vấn đề cô chưa từng nghĩ đến giờ lại lướt qua trong đầu một lượt, cô cứ tưởng rằng anh sẽ khác.
Nhưng sự thật là anh còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Thậm chí còn không có lấy một lời giải thích.
Ông cụ nhà họ Lệ bêu xấu cô trước mặt tất cả mọi người trong cả căn cứ, sau đó đuổi cổ cô đi. Cô nghe nói Lệ Nam Hành đã tìm mình hai năm, nhưng hôm nay cô mới thấy rõ, thật ra người đàn ông này không khác gì với hai năm trước. Sáng sớm nay khi Phong Lăng bị sốt, quả nhiên anh đã vào nhà cô. Đến chuyện làm thế nào Lệ Nam Hành có thể sao chép chìa khóa của cô, Phong Lăng cũng không rõ, muốn đấu với người đàn ông này, hình như cô luôn quá non nớt và ngớ ngẩn.
Hoàn cảnh gia đình và bối cảnh của Lệ Nam Hành cho anh một cuộc sống đầy đủ, muốn làm gì thì làm. Dù rõ ràng anh biết rằng cô không thèm đếm xỉa tới anh, nhưng anh vẫn có thể biến hóa mọi cách để xen vào cuộc sống của cô. Một người đàn ông tự cao tự đại như anh giẫm đạp lên trái tim và lòng tự trọng của cô, anh biết cách giúp đỡ cô, bảo vệ cô và cả cách làm tổn thương cô. Tất cả những điều đó chẳng qua cũng chỉ là coi cô như một con kiến hôi, dễ dàng thao túng trái tim và sự sống chết của cô.
Đã hai năm trôi qua, cô đã sớm vĩnh biệt cuộc sống của quá khứ đó.
Cô muốn tránh xa anh.
Tránh khỏi anh càng xa càng tốt.
Phong Lăng ra sức chống tay xuống bồn nước lạnh như băng, đầu ngón tay của cô đã trắng bệch.
Không thân không thiết, chỉ là một cuộc tình như cơn gió thoáng qua, để lại một vết mực đậm trong quá khứ của tuổi trẻ, có gì đáng để ảnh hưởng tới tâm trạng?
Phong Lăng nhắm mắt lại, một lát sau, từng hình ảnh rải rác đột nhiên xuất hiện.
Cô rơi vào trong bồn tắm của người đàn ông trong phòng xông hơi của cô nhỉ viện, đánh nhau với anh một trận. Lúc cô mới vào căn cứ, trong cuộc tỉ thí trên sân huấn luyện với anh, những chiêu thức sắc bén của cô đã khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng anh vẫn bỏ qua cho cô, không truy cứu đến cùng.
Lúc cô ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đột nhiên xuất hiện, nổ súng giúp cô giải quyết vấn đề ở phía sau. Lúc cô ngã từ trên du thuyền xuống biển, anh đang xông pha chiến đấu ở khu vực phần tử khủng bố nguy hiểm đang chiếm đóng. Khi cô mê man trên hải đảo, trực thăng của anh đột nhiên xuất hiện.
Nhiệm vụ ở trong quán bar, cô ăn mặc trang điểm như con gái, bị anh đè lên tường hôn, anh đỡ đạn cho cô, đó là tất cả , tất cả những chuyện anh đã làm vì cô...
Cô và anh sớm tối ở bên nhau trên miệng núi Rogers. Sau khi cô giết tên sĩ quan chỉ huy của quân đội, anh đã che chở cô ở sau lưng, giải quyết vấn đề giúp cô hết lần này đến lần khác. Lúc cô suýt nữa chôn thân trong Thung Lũng Rắn, anh lại xuất hiện, để lại vết sẹo hình chữ thập nho nhỏ trên bả vai cô...
Anh nói cô mới mười bảy tuổi, còn quá nhỏ, bảo cô đợi anh ba năm, ba năm nữa, anh sẽ cưới cô.
Phong Lăng mở mắt ra, nhìn chính mình trong gương, dùng sức hất phần tóc mái ngắn cũn còn đang ướt trước trán ra sau. Vì động tác này, gương mặt xinh đẹp trắng ngần của cô gái dường như có thêm chút khí khái của tuổi trẻ, nhưng tóc mái ngắn của cô lập tức rủ xuống, dù tóc ngắn, nhưng vẫn là kiểu tóc đặc thiếu nữ.
Cô vĩnh viễn không thể làm một người đàn ông thật sự được.
Giống như cô vĩnh viễn không thể chấp nhận một người đàn ông đã kết hôn.
Đây là vấn đề nan giải không bao giờ có thể tháo gỡ được trên đời.
Cứ vậy đi, Phong Lăng.
Anh ta không xứng để mày nhớ nhung thêm một chút nào nữa.
Thời gian còn lại, Phong Lăng làm như không có chuyện gì, quay lại tiếp tục lên lớp.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, các học viên nam ai nấy đều tiến tới muốn dìu cô về văn phòng nghỉ ngơi, nhưng đều bị cô từ chối.
“Huấn luyện viên A Linh, cô tên là Phong Linh à? Là chữ “Linh? nào thế?” Có người hỏi cô.
Phong Lăng không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đối phương lập tức chán nản bỏ đi.
Phong Lăng đang chuẩn bị quay lại văn phòng, nhưng không ngờ huấn luyện viên trưởng đã ở đó chờ cô.
“Tan lớp rồi à? Cô không khỏe sao không gọi báo cho tôi một tiếng? Hôm nay đều là các lớp cơ bản, tôi đến trông chừng
họ giúp cô là được mà.” Huấn luyện viên trưởng nhìn vào mắt Phong Lăng: “Đúng rồi, người ban nãy vẫn còn ở bên ngoài
đấy.”
Phong Lăng đáp một tiếng, không nhiều lời, rõ ràng cũng không muốn ra ngoài gặp Lệ Nam Hành.
Thấy cô bình tĩnh ngồi xuống bàn làm việc, huấn luyện viên trưởng lại hỏi: “Người này là ai vậy? Trước đây hai người có quen biết nhau sao?”
Phong Lăng trầm mặc giây lát: “Quan tâm anh ta là ai làm gì, bình thường anh cũng đâu để tâm tới những chuyện vớ vẩn này, sao hôm nay đột nhiên lại có hứng thú hỏi tôi thế?”
“Vì trong mắt tôi tên nhãi ranh Trần Bắc Khuynh đó không phải là đối thủ nhưng người đàn ông đến đây ngày hôm nay, dù anh ta không nói gì nhiều, nhưng tôi đã cảm nhận thấy nguy cơ vô cùng rõ ràng.”
Ban đầu Phong Lăng nghe không hiểu ý của anh ta, vài giây sau cô mới kịp phản ứng lại, nhìn về phía huấn luyện viên trưởng đang nghiêm túc đứng trước cửa phòng làm việc, cùng lúc đó cô nhìn thấy người đàn ông đi đến gần phía sau anh ta.
----
Hẹn 10h ngày mai nha ^^
Nhưng bây giờ, khi thấy người đường đường là phụ trách của căn cứ XI - cậu chủ tôn quý nổi tiếng lẫy lững của nhà họ Lệ lại kiên quyết ở lại Boston vì mình, vì cô, anh không màng đến địa vị và hình tượng của bản thân để bước vào một võ quán như thế này, nhớ tới ánh mắt mà người đàn ông nhìn mình ban nãy, một nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng Phong Lăng. Đột nhiên cô cảm thấy con người là một loại động vật rất dễ bị tình cảm chi phối.
Người không có tình cảm thì sẽ không có nhiều gánh nặng như vậy.
Chẳng phải anh đã kết hôn rồi sao?
Ban đầu, cô đã không muốn dây dưa với anh, huống chi bây giờ, anh đã kết hôn hai năm rồi.
Tiếng nước chảy róc rách dưới vòi, như bao trùm trái tìm đang khẽ gợn sóng của cô, tất cả bình tĩnh chỉ là ngoài mặt. Cô bình tĩnh lên lớp gần hai tiếng đồng hồ nhưng lúc này những câu nói đó đột nhiên vang lên. Mọi lời nói, không thiếu chữ nào cứ len lỏi trong tai cô.
“Phong Lăng còn nhỏ tuổi, thật ra cũng chỉ là trải qua một cuộc yêu đương không kết quả, cho dù cô ấy có biết chuyện thì cùng lắm chỉ đau lòng vài hôm rồi thôi.”
“Nếu so giữa thân phận trẻ mồ côi không rõ gốc gác như Phong Lăng với con gái lớn nhà họ Phong, chỉ cần không phải kẻ ngu thì ai cũng biết nên chọn người nào!”
“Thời nay, làm gì còn có người đàn ông nào chung thủy với phụ nữ đến chết không thay đổi nữa.”
"Thích không giống với phải chịu trách nhiệm, kiểu con gái ngốc nghếch như Phong Lăng cũng không hợp với anh ấy."
"Không phải người cùng một thế giới thì không nên cố gắng chen vào, nhân lúc còn trẻ yêu đương cho đã, sau này trưởng thành rồi cô ấy sẽ hiểu ra rằng đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông...”
Đây là kết quả của mối tình đầu tiên trong đời cô, lúc đó, Hàn Kình nói rất đúng.
Chẳng qua Lệ Nam Hành chỉ dạy cho cô một bài học mà thôi, thứ nên có thì cô đều đã có, nên mất cũng đã mất.
Bao gồm cả lần đầu tiên vốn không hề để lại ấn tượng gì trong ký ức của anh.
"Cả người nồng nặc mùi rượu như vậy, thời điểm huấn luyện không thể có mặt đúng giờ, rõ ràng là say rượu cả đêm, thế mà cậu còn nói cô ta tuân thủ quy định của căn cứ? Còn nói nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ta đáng để học hỏi?"
“Không cho người lột quần áo cô ra, như vậy đã là đủ lễ độ rồi, cô cho rằng bản thân còn có thể tiếp tục ở lại căn cứ XI sao?”
Bọn họ cười nhạo cô là một cô gái, chế giễu cô nữ giả nam trà trộn vào căn cứ, châm biếm cô không biết chừng mực khi sống cùng cả đám đàn ông, chê cười cô là đứa trẻ mồ côi không có cha mẹ dạy dỗ, cười nhạo cô dễ dàng tin tưởng vào tình cảm mà người khác dành cho mình.
Cô đã luôn nghĩ rằng Lệ Nam Hành thì khác.
Cô nghĩ rằng một người đàn ông có thể lạnh lùng với những người khác đến tận xương tủy, nhưng lại cưng chiều cô, yêu thương cô đến tận cùng, những tưởng anh sẽ đối xử khác với cô, tưởng anh có đủ tình cảm chân thành, tưởng anh có thể nhận ra sự tốt đẹp của cô.
Cánh tay của Phong Lăng chống xuống bồn rửa mặt, cô lật lại tất cả những chuyện đã bị bản thân “khóa” chặt lại trong tim từ hai năm trước, tất cả những vấn đề cô chưa từng nghĩ đến giờ lại lướt qua trong đầu một lượt, cô cứ tưởng rằng anh sẽ khác.
Nhưng sự thật là anh còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Thậm chí còn không có lấy một lời giải thích.
Ông cụ nhà họ Lệ bêu xấu cô trước mặt tất cả mọi người trong cả căn cứ, sau đó đuổi cổ cô đi. Cô nghe nói Lệ Nam Hành đã tìm mình hai năm, nhưng hôm nay cô mới thấy rõ, thật ra người đàn ông này không khác gì với hai năm trước. Sáng sớm nay khi Phong Lăng bị sốt, quả nhiên anh đã vào nhà cô. Đến chuyện làm thế nào Lệ Nam Hành có thể sao chép chìa khóa của cô, Phong Lăng cũng không rõ, muốn đấu với người đàn ông này, hình như cô luôn quá non nớt và ngớ ngẩn.
Hoàn cảnh gia đình và bối cảnh của Lệ Nam Hành cho anh một cuộc sống đầy đủ, muốn làm gì thì làm. Dù rõ ràng anh biết rằng cô không thèm đếm xỉa tới anh, nhưng anh vẫn có thể biến hóa mọi cách để xen vào cuộc sống của cô. Một người đàn ông tự cao tự đại như anh giẫm đạp lên trái tim và lòng tự trọng của cô, anh biết cách giúp đỡ cô, bảo vệ cô và cả cách làm tổn thương cô. Tất cả những điều đó chẳng qua cũng chỉ là coi cô như một con kiến hôi, dễ dàng thao túng trái tim và sự sống chết của cô.
Đã hai năm trôi qua, cô đã sớm vĩnh biệt cuộc sống của quá khứ đó.
Cô muốn tránh xa anh.
Tránh khỏi anh càng xa càng tốt.
Phong Lăng ra sức chống tay xuống bồn nước lạnh như băng, đầu ngón tay của cô đã trắng bệch.
Không thân không thiết, chỉ là một cuộc tình như cơn gió thoáng qua, để lại một vết mực đậm trong quá khứ của tuổi trẻ, có gì đáng để ảnh hưởng tới tâm trạng?
Phong Lăng nhắm mắt lại, một lát sau, từng hình ảnh rải rác đột nhiên xuất hiện.
Cô rơi vào trong bồn tắm của người đàn ông trong phòng xông hơi của cô nhỉ viện, đánh nhau với anh một trận. Lúc cô mới vào căn cứ, trong cuộc tỉ thí trên sân huấn luyện với anh, những chiêu thức sắc bén của cô đã khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng anh vẫn bỏ qua cho cô, không truy cứu đến cùng.
Lúc cô ra ngoài làm nhiệm vụ, anh đột nhiên xuất hiện, nổ súng giúp cô giải quyết vấn đề ở phía sau. Lúc cô ngã từ trên du thuyền xuống biển, anh đang xông pha chiến đấu ở khu vực phần tử khủng bố nguy hiểm đang chiếm đóng. Khi cô mê man trên hải đảo, trực thăng của anh đột nhiên xuất hiện.
Nhiệm vụ ở trong quán bar, cô ăn mặc trang điểm như con gái, bị anh đè lên tường hôn, anh đỡ đạn cho cô, đó là tất cả , tất cả những chuyện anh đã làm vì cô...
Cô và anh sớm tối ở bên nhau trên miệng núi Rogers. Sau khi cô giết tên sĩ quan chỉ huy của quân đội, anh đã che chở cô ở sau lưng, giải quyết vấn đề giúp cô hết lần này đến lần khác. Lúc cô suýt nữa chôn thân trong Thung Lũng Rắn, anh lại xuất hiện, để lại vết sẹo hình chữ thập nho nhỏ trên bả vai cô...
Anh nói cô mới mười bảy tuổi, còn quá nhỏ, bảo cô đợi anh ba năm, ba năm nữa, anh sẽ cưới cô.
Phong Lăng mở mắt ra, nhìn chính mình trong gương, dùng sức hất phần tóc mái ngắn cũn còn đang ướt trước trán ra sau. Vì động tác này, gương mặt xinh đẹp trắng ngần của cô gái dường như có thêm chút khí khái của tuổi trẻ, nhưng tóc mái ngắn của cô lập tức rủ xuống, dù tóc ngắn, nhưng vẫn là kiểu tóc đặc thiếu nữ.
Cô vĩnh viễn không thể làm một người đàn ông thật sự được.
Giống như cô vĩnh viễn không thể chấp nhận một người đàn ông đã kết hôn.
Đây là vấn đề nan giải không bao giờ có thể tháo gỡ được trên đời.
Cứ vậy đi, Phong Lăng.
Anh ta không xứng để mày nhớ nhung thêm một chút nào nữa.
Thời gian còn lại, Phong Lăng làm như không có chuyện gì, quay lại tiếp tục lên lớp.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, các học viên nam ai nấy đều tiến tới muốn dìu cô về văn phòng nghỉ ngơi, nhưng đều bị cô từ chối.
“Huấn luyện viên A Linh, cô tên là Phong Linh à? Là chữ “Linh? nào thế?” Có người hỏi cô.
Phong Lăng không trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đối phương lập tức chán nản bỏ đi.
Phong Lăng đang chuẩn bị quay lại văn phòng, nhưng không ngờ huấn luyện viên trưởng đã ở đó chờ cô.
“Tan lớp rồi à? Cô không khỏe sao không gọi báo cho tôi một tiếng? Hôm nay đều là các lớp cơ bản, tôi đến trông chừng
họ giúp cô là được mà.” Huấn luyện viên trưởng nhìn vào mắt Phong Lăng: “Đúng rồi, người ban nãy vẫn còn ở bên ngoài
đấy.”
Phong Lăng đáp một tiếng, không nhiều lời, rõ ràng cũng không muốn ra ngoài gặp Lệ Nam Hành.
Thấy cô bình tĩnh ngồi xuống bàn làm việc, huấn luyện viên trưởng lại hỏi: “Người này là ai vậy? Trước đây hai người có quen biết nhau sao?”
Phong Lăng trầm mặc giây lát: “Quan tâm anh ta là ai làm gì, bình thường anh cũng đâu để tâm tới những chuyện vớ vẩn này, sao hôm nay đột nhiên lại có hứng thú hỏi tôi thế?”
“Vì trong mắt tôi tên nhãi ranh Trần Bắc Khuynh đó không phải là đối thủ nhưng người đàn ông đến đây ngày hôm nay, dù anh ta không nói gì nhiều, nhưng tôi đã cảm nhận thấy nguy cơ vô cùng rõ ràng.”
Ban đầu Phong Lăng nghe không hiểu ý của anh ta, vài giây sau cô mới kịp phản ứng lại, nhìn về phía huấn luyện viên trưởng đang nghiêm túc đứng trước cửa phòng làm việc, cùng lúc đó cô nhìn thấy người đàn ông đi đến gần phía sau anh ta.
----
Hẹn 10h ngày mai nha ^^