Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1042
Chương 1053: Ngoại truyện( 315)
Phong Lăng áng chừng khẩu súng trong tay một lúc, tính toán đạn trong khẩu súng này chắc còn có thể bắn được sáu, bảy phát nữa.
Cô lại nhìn xuống đám người ở dưới, ánh mắt bỗng trở nên kiên định. Phong Lăng nhắm vào gã đàn ông ở giữa cái cây nào đó phía trước để làm mục tiêu, cô lấy hai cục đá trong túi ra, tiếp tục ném về hướng ngược lại, vì cục đá được ném ra với tốc độ quá nhanh, nên cả bọn đều không biết là vật gì, bất chợt trên cây truyền ra một giọng nữ: “Cẩn thận thuốc nổ!”
Nghe thấy bốn chữ này, đám người này tạm thời mất đi năng lực phán đoán đúng sai, trong khoảnh khắc đó, chúng vừa giơ súng chĩa lên cây, lại vừa nhanh chóng lùi lại.
Nhân cơ hội bọn chúng nhìn về phía “thuốc nổ”, Phong Lăng lập tức giơ súng bắn “đoàng, đoàng” hai phát vào đầu hai tên, sau đó nhân lúc hai tên này ngã xuống, cô nhanh chóng chạy trốn sang cái cây đối diện, thừa dịp vòng vây của chúng bị phá vỡ, cô vội vàng tiếp tục trèo lên một cái cây khác.
Nhưng lần này có vài tên đã nhận ra được mánh khóe của Phong Lăng nên đuổi theo ngay. Lúc Phong Lăng lại định giở trò cũ, bọn chúng đã nổ súng trước một bước, thành công cản đường cô lại.
Phong Lăng chợt mất thăng bằng, giữa chừng ngã thẳng xuống đất. Cô nhìn chỗ rách da ra bên cánh tay do bị đạn bắt sượt qua, thoáng cái trên bề mặt da đã có xuất hiện vết đỏ. Thấy đám người đó đã tới gần, ánh mắt cô tối sầm lại, quay người định bỏ chạy.
Nhưng nếu không kết hợp với việc trèo lên cây nữa thì khi đối mặt sự tấn công của mười mấy tên này và súng trong tay chúng, tình huống khá gay go. Đây chính là đạo lý con hổ có mạnh đến mấy cũng không thể địch lại cả đàn sói.
Cô không thể tiếp tục trèo sang cây phía trước nữa, vậy thì chỉ có thể mượn lùm cỏ ở dưới.
Dù sao thì khu vực này cũng không có ưu thế quá lớn, trong hai phút bị đuổi giết này, cô dường như không có đất để đánh trả, chỉ có thể lẩn trốn khắp nơi để tránh bị đạn bắn trúng. Đám người này đuổi cùng giết tận, bọn chúng còn có băng đạn dự trữ, căn bản không lo thiếu đạn, tình huống này đối với cô mà nói là càng thêm bất lợi.
Nhưng chỉ trong phút chốc, lại có hai tên rơi xuống chiếc hố mà Phong Lăng vừa cố ý vòng qua, cùng lúc hai tên đó ngã xuống, súng trong tay chúng đã rơi vào bụi cây.
Phong Lăng cũng bị trúng một phát đạn vào tay, cô nén nhịn cơn đau cúi người xuống bụi cây, trốn sang một phía khác. Nhưng cô phát hiện dù mình có trốn chạy thế nào, dường như đều bị nhốt trong vòng vây này, điều quan trọng là vừa rồi cô đã đi về phía ngược lại với hốc cây mà Lệ Nam Hành đang trốn nhưng hình như đám người này đã phát giác ra điều gì đó. Bây giờ, chúng lại buộc cô chạy trốn về hướng ngược lại, khiến cô chỉ cần ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy cái cây cao lớn cách đó không xa, không cần đoán cũng biết Lệ Nara Hành vẫn đang ở trong đó.
Không thể đi qua đó được!
Không thể để đám người này phát hiện ra anh!
Nhất thời, Phong Lăng bất chấp đám người đang đuổi giết phía sau. Cô chợt xoay người chạy về một hướng khác một cách quả quyết, bên này không có hố đất, nếu tiếp tục tiến tới chỉ có một ngọn núi chặn đứng trước mặt, đây là đường chết, nhưng lại là đường sống với Lệ Nam Hành.
Cô xông thẳng qua đó, cuối cùng, khi sắp bị bao vây, đạn bắn về phía mình, vai cô suýt nữa lại bị trúng thêm một phát đạn, may mà cô nghiêng người tránh đi, viên đạn vẫn chỉ bắn sượt qua lớp da thịt trên vai, nhưng vẫn truyền đến cơn đau nhói.
Đột nhiên, dường như Phong Lăng đã nhận ra tiếng máy bay trực thăng ở bên trên, dù rừng cây này um tùm và sâu thẳm, nhưng ban nãy cô phát hiện tín hiệu điện thoại của cô và Lệ Nam Hành vẫn còn, điều đó có nghĩa là tín hiệu điện thoại của đám người này cũng còn. Bọn chúng đuổi đến đâu, vị trí nào cần chi viện, người điều khiển máy bay trực thăng ở bên trên có thể phát hiện ra ngay.
Lúc Phong Lăng bất chợt phản ứng lại với vấn đề này, trên không trung đột nhiên có một tràng tiếng nổ vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hình như có vật gì đó đang rơi xuống, một ánh lửa xuyên qua rừng cây um tùm, ầm ầm rơi xuống ngay cạnh chân cô, tạo ra cảm giác chấn động khủng khiếp.
Ánh mắt của Phong Lăng bỗng đông cứng, không còn kịp nữa, cô đã bị bom do máy bay trực thăng đột nhiên thả xuống nơi này nổ đến mức người bắn lên, toàn thân đau nhức, cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều bị vỡ nát, cơ thể rơi từ độ cao hơn mười mét xuống đất.
Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy có máu trào trong cổ họng, khiến cô phải phun máu ra ngoài.
Vừa rồi, quả bom đó chỉ lệch một mét là sẽ rơi trúng đầu cô, như vậy sẽ là cơn đau tan xương nát thịt. Nhưng dù không bị tan xương nát thịt, ở khoảng cách gần thế này, sức nổ của loại bom này cũng đủ để khiến Phong Lăng nhanh chóng bị nội thương.
Cô gắng gượng định bò từ dưới đất dậy, xung quanh đều là mùi khói lửa, quả bom đã khiến quanh nơi này bốc cháy. Cô ho khan, phun một ngụm máu ra ngoài. Nhưng dù có làm thế nào cô cũng không đứng lên được, ngoảnh sang thì thấy đám người đó cũng bị bom làm ảnh hưởng, phải tránh ở đằng sau, trong đó có một người đã giơ súng ngắm vào đầu cô. Trong màn khói lửa, rõ ràng hắn phải giết cô rồi mới đi.
Phong Lăng cau mày, ngón tay bấu mạnh xuống mặt đất.
Xung quanh hình như còn có âm thanh gì đó đang lại gần, rốt cuộc là kẻ địch hay là người của căn cứ XI, Phong Lăng cũng không thể xác định được nữa. Bây giờ, cô cũng không còn sức lực để tiếp tục phân biệt những tiếng động này, chỉ có điều khi nhìn thấy họng súng của kẻ kia, dù cô muốn tránh né nhưng lại chẳng còn sức lực để cử động.
“Có người đến rồi! Chúng ta bị bao vây rồi!” Bất chợt có mấy tên gào lên sau lưng kẻ kia, sau đó cả đám vội vàng tách nhau ra, trốn khắp mọi nơi.
Người chĩa súng vào Phong Lăng định bắn chết cô xong mới đi, nhưng giây phút bóp cò, tên đó đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó Phong Lăng nhìn thấy người chĩa họng súng vào cô bất chợt ngã sõng soài xuống mặt đất.
Lúc tên đó ngã xuống, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy Lệ Nam Hành đang đứng ở nơi cách đó không xa với sắc mặt trắng bệch, khẩu súng trong tay anh là khẩu súng rơi dưới đất của hai tên rơi xuống hố đất trước đó.
Anh ra rồi, không ngờ bị thương nặng tới vậy mà anh vẫn có thể đi ra được...
Phong Lăng nhìn Lệ Nam Hành với vẻ mặt không dám tin, lúc cô vật lộn, muốn bò dậy khỏi mặt đất trong màn khói lửa, đột nhiên nhìn thấy người từ bốn phía xông tới.
Khi nhìn rõ đồ mà những người đó mặc trên người là đồng phục chiến đấu của căn cứ XI, trái tim đã vọt lên tận cổ của Phong Lăng cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Trong nháy mắt, cô thả lỏng cơ thể đã cạn sức của mình, nằm rạp xuống đất bất động. Cô cảm thấy mọi thứ trong lồng *** như bị nổ tới mức nát hết, đau tới mức khiến cô có cảm giác vẫn còn máu sắp hộc ra ngoài nhưng máu lên đến cổ họng lại bị cô dằn xuống.
“Lão đại...!?” Hàn Kình và Tiểu Hứa vẫn chưa nhìn rõ người đang nằm trong màn khói lửa cách đó không xa là ai, lúc trông thấy vết thương trên người Lệ Nam Hành liền chạy nhanh đến đỡ anh.
Nhưng A K đang cầm súng bản tỉa tiến tới lại nhìn qua một bên, trước đó anh ta chưa từng nghĩ rằng có thể gặp được người hai năm chưa gặp tại đây, lúc nhìn thấy rõ, anh ta không dám tin mà thốt lên: “Phong Lăng?”
Phong Lăng áng chừng khẩu súng trong tay một lúc, tính toán đạn trong khẩu súng này chắc còn có thể bắn được sáu, bảy phát nữa.
Cô lại nhìn xuống đám người ở dưới, ánh mắt bỗng trở nên kiên định. Phong Lăng nhắm vào gã đàn ông ở giữa cái cây nào đó phía trước để làm mục tiêu, cô lấy hai cục đá trong túi ra, tiếp tục ném về hướng ngược lại, vì cục đá được ném ra với tốc độ quá nhanh, nên cả bọn đều không biết là vật gì, bất chợt trên cây truyền ra một giọng nữ: “Cẩn thận thuốc nổ!”
Nghe thấy bốn chữ này, đám người này tạm thời mất đi năng lực phán đoán đúng sai, trong khoảnh khắc đó, chúng vừa giơ súng chĩa lên cây, lại vừa nhanh chóng lùi lại.
Nhân cơ hội bọn chúng nhìn về phía “thuốc nổ”, Phong Lăng lập tức giơ súng bắn “đoàng, đoàng” hai phát vào đầu hai tên, sau đó nhân lúc hai tên này ngã xuống, cô nhanh chóng chạy trốn sang cái cây đối diện, thừa dịp vòng vây của chúng bị phá vỡ, cô vội vàng tiếp tục trèo lên một cái cây khác.
Nhưng lần này có vài tên đã nhận ra được mánh khóe của Phong Lăng nên đuổi theo ngay. Lúc Phong Lăng lại định giở trò cũ, bọn chúng đã nổ súng trước một bước, thành công cản đường cô lại.
Phong Lăng chợt mất thăng bằng, giữa chừng ngã thẳng xuống đất. Cô nhìn chỗ rách da ra bên cánh tay do bị đạn bắt sượt qua, thoáng cái trên bề mặt da đã có xuất hiện vết đỏ. Thấy đám người đó đã tới gần, ánh mắt cô tối sầm lại, quay người định bỏ chạy.
Nhưng nếu không kết hợp với việc trèo lên cây nữa thì khi đối mặt sự tấn công của mười mấy tên này và súng trong tay chúng, tình huống khá gay go. Đây chính là đạo lý con hổ có mạnh đến mấy cũng không thể địch lại cả đàn sói.
Cô không thể tiếp tục trèo sang cây phía trước nữa, vậy thì chỉ có thể mượn lùm cỏ ở dưới.
Dù sao thì khu vực này cũng không có ưu thế quá lớn, trong hai phút bị đuổi giết này, cô dường như không có đất để đánh trả, chỉ có thể lẩn trốn khắp nơi để tránh bị đạn bắn trúng. Đám người này đuổi cùng giết tận, bọn chúng còn có băng đạn dự trữ, căn bản không lo thiếu đạn, tình huống này đối với cô mà nói là càng thêm bất lợi.
Nhưng chỉ trong phút chốc, lại có hai tên rơi xuống chiếc hố mà Phong Lăng vừa cố ý vòng qua, cùng lúc hai tên đó ngã xuống, súng trong tay chúng đã rơi vào bụi cây.
Phong Lăng cũng bị trúng một phát đạn vào tay, cô nén nhịn cơn đau cúi người xuống bụi cây, trốn sang một phía khác. Nhưng cô phát hiện dù mình có trốn chạy thế nào, dường như đều bị nhốt trong vòng vây này, điều quan trọng là vừa rồi cô đã đi về phía ngược lại với hốc cây mà Lệ Nam Hành đang trốn nhưng hình như đám người này đã phát giác ra điều gì đó. Bây giờ, chúng lại buộc cô chạy trốn về hướng ngược lại, khiến cô chỉ cần ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy cái cây cao lớn cách đó không xa, không cần đoán cũng biết Lệ Nara Hành vẫn đang ở trong đó.
Không thể đi qua đó được!
Không thể để đám người này phát hiện ra anh!
Nhất thời, Phong Lăng bất chấp đám người đang đuổi giết phía sau. Cô chợt xoay người chạy về một hướng khác một cách quả quyết, bên này không có hố đất, nếu tiếp tục tiến tới chỉ có một ngọn núi chặn đứng trước mặt, đây là đường chết, nhưng lại là đường sống với Lệ Nam Hành.
Cô xông thẳng qua đó, cuối cùng, khi sắp bị bao vây, đạn bắn về phía mình, vai cô suýt nữa lại bị trúng thêm một phát đạn, may mà cô nghiêng người tránh đi, viên đạn vẫn chỉ bắn sượt qua lớp da thịt trên vai, nhưng vẫn truyền đến cơn đau nhói.
Đột nhiên, dường như Phong Lăng đã nhận ra tiếng máy bay trực thăng ở bên trên, dù rừng cây này um tùm và sâu thẳm, nhưng ban nãy cô phát hiện tín hiệu điện thoại của cô và Lệ Nam Hành vẫn còn, điều đó có nghĩa là tín hiệu điện thoại của đám người này cũng còn. Bọn chúng đuổi đến đâu, vị trí nào cần chi viện, người điều khiển máy bay trực thăng ở bên trên có thể phát hiện ra ngay.
Lúc Phong Lăng bất chợt phản ứng lại với vấn đề này, trên không trung đột nhiên có một tràng tiếng nổ vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hình như có vật gì đó đang rơi xuống, một ánh lửa xuyên qua rừng cây um tùm, ầm ầm rơi xuống ngay cạnh chân cô, tạo ra cảm giác chấn động khủng khiếp.
Ánh mắt của Phong Lăng bỗng đông cứng, không còn kịp nữa, cô đã bị bom do máy bay trực thăng đột nhiên thả xuống nơi này nổ đến mức người bắn lên, toàn thân đau nhức, cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều bị vỡ nát, cơ thể rơi từ độ cao hơn mười mét xuống đất.
Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy có máu trào trong cổ họng, khiến cô phải phun máu ra ngoài.
Vừa rồi, quả bom đó chỉ lệch một mét là sẽ rơi trúng đầu cô, như vậy sẽ là cơn đau tan xương nát thịt. Nhưng dù không bị tan xương nát thịt, ở khoảng cách gần thế này, sức nổ của loại bom này cũng đủ để khiến Phong Lăng nhanh chóng bị nội thương.
Cô gắng gượng định bò từ dưới đất dậy, xung quanh đều là mùi khói lửa, quả bom đã khiến quanh nơi này bốc cháy. Cô ho khan, phun một ngụm máu ra ngoài. Nhưng dù có làm thế nào cô cũng không đứng lên được, ngoảnh sang thì thấy đám người đó cũng bị bom làm ảnh hưởng, phải tránh ở đằng sau, trong đó có một người đã giơ súng ngắm vào đầu cô. Trong màn khói lửa, rõ ràng hắn phải giết cô rồi mới đi.
Phong Lăng cau mày, ngón tay bấu mạnh xuống mặt đất.
Xung quanh hình như còn có âm thanh gì đó đang lại gần, rốt cuộc là kẻ địch hay là người của căn cứ XI, Phong Lăng cũng không thể xác định được nữa. Bây giờ, cô cũng không còn sức lực để tiếp tục phân biệt những tiếng động này, chỉ có điều khi nhìn thấy họng súng của kẻ kia, dù cô muốn tránh né nhưng lại chẳng còn sức lực để cử động.
“Có người đến rồi! Chúng ta bị bao vây rồi!” Bất chợt có mấy tên gào lên sau lưng kẻ kia, sau đó cả đám vội vàng tách nhau ra, trốn khắp mọi nơi.
Người chĩa súng vào Phong Lăng định bắn chết cô xong mới đi, nhưng giây phút bóp cò, tên đó đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó Phong Lăng nhìn thấy người chĩa họng súng vào cô bất chợt ngã sõng soài xuống mặt đất.
Lúc tên đó ngã xuống, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy Lệ Nam Hành đang đứng ở nơi cách đó không xa với sắc mặt trắng bệch, khẩu súng trong tay anh là khẩu súng rơi dưới đất của hai tên rơi xuống hố đất trước đó.
Anh ra rồi, không ngờ bị thương nặng tới vậy mà anh vẫn có thể đi ra được...
Phong Lăng nhìn Lệ Nam Hành với vẻ mặt không dám tin, lúc cô vật lộn, muốn bò dậy khỏi mặt đất trong màn khói lửa, đột nhiên nhìn thấy người từ bốn phía xông tới.
Khi nhìn rõ đồ mà những người đó mặc trên người là đồng phục chiến đấu của căn cứ XI, trái tim đã vọt lên tận cổ của Phong Lăng cuối cùng cũng bình ổn trở lại. Trong nháy mắt, cô thả lỏng cơ thể đã cạn sức của mình, nằm rạp xuống đất bất động. Cô cảm thấy mọi thứ trong lồng *** như bị nổ tới mức nát hết, đau tới mức khiến cô có cảm giác vẫn còn máu sắp hộc ra ngoài nhưng máu lên đến cổ họng lại bị cô dằn xuống.
“Lão đại...!?” Hàn Kình và Tiểu Hứa vẫn chưa nhìn rõ người đang nằm trong màn khói lửa cách đó không xa là ai, lúc trông thấy vết thương trên người Lệ Nam Hành liền chạy nhanh đến đỡ anh.
Nhưng A K đang cầm súng bản tỉa tiến tới lại nhìn qua một bên, trước đó anh ta chưa từng nghĩ rằng có thể gặp được người hai năm chưa gặp tại đây, lúc nhìn thấy rõ, anh ta không dám tin mà thốt lên: “Phong Lăng?”